Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Eun sững sờ tựa vào đầu giường, hai mắt ửng hồng.

Qua nhiều năm như vậy, trước mặt ba mẹ cô luôn cố gắng hết sức, nhưng không ngờ rằng lần này cô lại làm ba mẹ thất vọng như thế.

Liệu ba mẹ có tha thứ cho cô không?

Nghĩ đến đây, đáy lòng Ji Eun liền cảm thấy khó chịu gấp bội.

Nhớ lại vẻ mặt mất mát của ba mẹ lúc trở về phòng, cô lại đứng dậy đi tới trước cửa phòng ba mẹ lần nữa.

"Ba mẹ. . . . . ." Cô muốn nói một tiếng xin lỗi chân thành với ba mẹ.

Bình thường ông bà Hwang sẽ vô cùng thân thiện đi ra mở cửa, nhưng tối nay lại im lặng ở lại trong phòng, không trả lời Ji Eun.

Cô nói nghẹn ngào, "Ba mẹ, con xin lỗi. Ba mẹ đừng tức giận nữa. . . . . ."

Ông bà Hwang vẫn không hề cảm động.

. . . . . .

Cuối cùng, Ji Eun vẫn không được ba mẹ tha thứ, cô độc trở về phòng.

Dựa vào cánh cửa, cô hít một hơi thật sâu để ngăn chặn sự khó chịu dưới đáy lòng.

Từ nhỏ đến lớn, cô làm bất kỳ chuyện gì cũng cố gắng khiến ba mẹ hài lòng. . . . . . Cô luôn nghĩ, nếu như có một ngày, thân phận của cô bị vạch trần, bắt buộc phải rời xa tình thương yêu của ba mẹ, vậy. . . . . . Ít nhất ở trong mắt ba mẹ, cô vẫn là "Hwang Ji Eun" ngoan ngoãn vâng lời. . . . . . Nhưng mà hôm nay cô lại làm cho ba mẹ thất vọng. . . . . .

Nước mắt lưng tròng, Ji Eun âm thầm chịu đựng cắn cánh môi, giờ khắc này, trong đầu cô thoáng qua bóng dáng của Hanbin.

Đúng vậy, Hanbin được đồn đại như thể nhân vật trong thần thoại, tin tức cô qua lại với Hanbin, làm sao có thể không làm cho ba mẹ cô cảm thấy hưng phấn đây?

Nhưng mà, cô lại làm càn nói dối như cuội, thậm chí khiến cho người trọng sĩ diện như ba mẹ cô mất hết mặt mũi. . . . . . Mà cô lại không thể xin Hanbin nói cho toàn bộ thế giới cô và anh đang qua lại, ngay cả có gọi Hanbin phối hợp cũng không thể.

Cô hiểu rất rõ tính tình của Hanbin, có lẽ đối với cô anh ta chỉ có dục vọng nguyên thủy, tuyệt đối không thể tồn tại chút tình cảm nào. . . . . .

----------

Suốt đêm không chợp mắt. . . . . .

Sáng sớm, Ji Eun đã nghe thấy được tiếng ba mẹ gọi cô ngoài cửa. "Ji Eun, Ji Eun. . . . . ."

Đang trầm tư sững sờ nhìn trần nhà, Ji Eun liền vội vàng đứng lên, mở cửa phòng ra.

Cô chưa nhìn rõ vẻ mặt của ba mẹ, bà Hwang đã đưa tay ôm chầm lấy cô. . . . . .

"A. . . . . ." Tựa vào lòng mẹ, Ji Eun hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lúc này, ông Hwang mới áy náy cất giọng bùi ngùi, "Haiz, hôm qua sao ba có thể lớn tiếng hung dữ với con như vậy? Đều do ba quá vô dụng, luôn dễ dàng tin người như vậy. . . . . . Ji Eun, con phải tha thứ cho ba, ba đã trách lầm con rồi!"

Cô trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không biết chuyện gì thế này.

Bà Hwang không muốn buông Ji Eun ra, nhìn Ji Eun bằng ánh mắt tràn đầy thương xót, "Con gái bảo bối, sáng nay TV cũng đã đưa tin. . . . . . Kim Hanbin thay mặt 'Kim thị' tuyên bố con là bạn gái của cậu ấy. Sáng nay nhà chúng ta đã nhận được vô số điện thoại gọi đến chúc mừng. . . . . ."

"Cái . . . . . . Cái gì?"

Giờ khắc này, Ji Eun kinh ngạc đến mức không thể lên tiếng.

Trời à, làm sao Hanbin có thể tuyên bố trên TV rằng cô là bạn gái anh?

Ông bà Hwang đắm chìm trong hưng phấn cực độ, mà Ji Eun lại kinh ngạc sững sờ.

Bỗng dưng, một người giúp việc cung kính đi tới trước mặt ông Hwang, "Ông chủ, bên ngoài có vị tiên sinh họ Kim nói muốn gặp tiểu thư."

Ông Hwang hoàn hồn lại từ sự vui sướng, giật mình ngạc nhiện hỏi người giúp việc, "Cô nói ai cơ? Tiên sinh họ Kim?"

Người giúp việc gật đầu, "Vâng."

Bà Hwang nín thở ôm ngực hỏi, "Không phải là Kim Hanbin chứ?"

Ji Eun sững sờ lắc đầu, khó có thể tin.

"Vậy mau đi xuống đi, đừng để tổng giám đốc Kim đợi lâu quá. . . . . ." Bà Hwang vội vàng kéo ông Hwang xuống cầu thang.

Ông Hwang cũng bảo Ji Eun, "Con mau thay đồ rồi xuống đi, ba mẹ đợi con ở sảnh."

Ji Eun vẫn đóng đinh tại chỗ, mất hồn rất lâu.

. . . . . .

Mười phút sau, cô thay quần áo xong bước xuống cầu thang lầu hai.

Từ xa đã thấy Hanbin mặc bộ đồ Tây màu đen cắt may vừa vặn, hờ hững ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Ji Eun ngỡ rằng mình đang nhìn lầm, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của anh.

Dường như Hanbin cảm giác được Ji Eun đang nhìn mình chăm chú, con ngươi đen tản ra tia sáng mông lung nhìn cô.

"Ji Eun, con mau tới đây, tổng giám đốc Kim chờ con cũng đã lâu rồi." Bà Hwang nhìn thấy Ji Eun, vội gọi cô thân thiết.

Ji Eun do dự đi đến ghế sofa, cô vẫn nhìn Hanbin bằng ánh mắt ngờ vực.

Ông Hwang thúc giục, "Con còn không ngồi xuống cạnh tổng giám đốc Kim đi. . . . . ."

Ji Eun khẽ run, sững sờ tại chỗ.

Hanbin chợt đứng dậy, cánh tay cứng cáp rất tự nhiên ôm Ji Eun đang đứng im tại chỗ không biết làm sao vào lòng, cưng chiều cúi đầu xuống nói

"Bảo bối, xin lỗi em, hôm qua anh bận họp quá, không có thời gian đến thăm ba mẹ em. . . . . ."

Hanbin nói những lời này chỉ để giải thích với ông bà Hwang nguyên nhân Ji Eun dẫn bạn trai "Giả mạo" về.

Ji Eun nép vào lòng Hanbin tâm trạng hỗn loạn.

Bà Hwang thấy Ji Eun và Hanbin thân mật như thế, không khỏi nháy mắt với chồng, sau đó nói với Hanbin, "Tổng giám đốc Kim, trưa nay cậu ở lại nhà chúng tôi dùng bữa nhé. Tôi đi dặn người làm chuẩn bị. . . . . ."

Hanbin gật đầu lễ phép, "Cám ơn bác gái."

Ngay sau đó, ông bà Hwang thức thời rời đi.

------

Năm phút sau, Ji Eun kéo Hanbin đi tới vườn hoa nhà họ Hwang.

Không chờ Ji Eun mở miệng, Hanbin đã dùng hai tay ôm eo cô, cúi đầu định hôn môi cô.

Ji Eun tránh ra, nhẹ nhàng giãy khỏi cái ôm của Hanbin, hàng mi cau lại, "Sao anh lại tới đây?"

"Phải là tôi hỏi em, tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói với tôi?" Hanbin vẫn ôm Ji Eun tự nhiên như vậy, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của cô.

Ji Eun kinh ngạc nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh, tỏ vẻ mơ hồ không hiểu rõ ý nghĩa lời nói này của anh.

Hanbin dịu dàng ôm Ji Eun trong lòng, nói giọng trầm khàn, "Là lỗi của tôi, tôi không nên để em chịu đựng oan ức như thế. . . . . ."

Tựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, quanh quẩn khắp người đều là mùi hương dễ chịu thuộc về anh, cô đột nhiên cảm thấy tủi thân ôm anh thật chặt.

Cô không nói gì, chỉ ôm anh thật chặt, thật chặt. . . . . .

_______________

Buổi tối

Hanbin đứng trước cửa sổ phòng làm việc, lặng lẽ thưởng thức rượu đỏ trong tay.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, chỉ có ngọn đèn thành phố chiếu lên chất lỏng màu đỏ chập chờn trong ly, làm người ta bất giác cảm thấy quỷ dị.

Bỗng dưng, tiếng bước chân khẽ khàng vang lên sau lưng Hanbin, giọng nói cung kính của chị San truyền đến, "Tổng giám đốc."

Hanbin nhìn thẳng về phía trước, lời nói bình thản lại khó nén vẻ uy nghi, "Nói đi."

"Chúng tôi đã điều tra được tung tích của tiểu thư Lee Yerim, nhưng. . . . . ." Chị San ngừng lại rồi nói tiếp, "Yerim sống không tốt lắm. . . . . . Mấy năm nay, không thể tìm ra tung tích của tiểu thư Yerim bởi vì khi cô ấy mười sáu tuổi đã bị bọn buôn người bán qua Mỹ. . . . . ."

Nghe chị San nói vậy, đôi mắt sâu thẳm của Hanbin hiện vẻ sắc bén, siết chặt cái ly trong tay, tưởng chừng muốn bóp nát như một tấm chăn mềm.

Hiểu tâm trạng lúc này của Hanbin, chị San an ủi, "Tổng giám đốc xin yên tâm, tôi sẽ hết sức nhanh chóng tới Mỹ đón tiểu thư Yerim trở về."

"Không cần, tôi sẽ tự đi một chuyến." Hanbin lạnh giọng, ngay sau đó nâng ly rượu khẽ nhấp một hớp, vẻ tức giận vừa rồi của anh nghiễm nhiên tự biến mất.

Chị San cúi đầu, "Vâng."

Sau khi bước ra ngoài vài bước, chị San đứng lại rồi chần chừ quay người, đang do dự có nên nói nghi vấn trong đáy lòng mình hay không.

"Có chuyện." Đây không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Chị San chần chừ, lưỡng lự giữa nói hay không nói, cuối cùng vẫn dũng cảm thốt lên, "Tổng giám đốc, nếu Lee tiểu thư trở lại. . . . . . thì Hwang tiểu thư thế nào ạ?"

Hanbin không trả lời chị San, tia sáng âm u lạnh lẽo chiếu từ phía trước cũng đã nói cho chị San biết đáp án.

-----

Ban đêm, tại khách sạn "Paradise".

Trong phòng tắm, sau khi trải qua luật động cuồng dã như mọi lần, Hanbin lại ôm Ji Eun ra khỏi phòng tắm. . . . . .

Hanbin đặt nhẹ Ji Eun lên chiếc giường lớn mềm mại, yêu thương hôn gò má vẫn ửng đỏ của cô.

Ji Eun ngượng ngùng vùi vào trong chăn, trong đầu hiển nhiên vẫn còn hình ảnh quay cuồng kích tình trong phòng tắm vừa nãy.

Một lúc lâu sau, cô ló đầu ra khỏi chăn, lúc này mới phát hiện Hanbin đã thay áo sơ mi xong từ lúc nào rồi, đang đứng ở trước gương sửa sang lại cà vạt.

Ji Eun nhẹ nhàng ngồi dậy, nghi ngờ nói, "Anh muốn ra ngoài sao?"

Hanbin nhìn gương, môi mỏng nói lời hờ hững, "Ừ, đi Mỹ xử lý vài chuyện riêng."

"Bây giờ ư?" Ji Eun kinh ngạc.

"Ừ."

Cô ngồi thẳng người, dựa vào đầu giường, im lặng nhìn anh.

Cô biết cô không có tư cách để hỏi chuyện riêng của anh, nhưng lúc này, cô lại không thể khống chế được mà thốt lên, "Anh phải đi Mỹ bao lâu?"

Giọng nói của Hanbin vẫn nhẹ nhàng lãnh đạm, "Nửa tháng."

Ji Eun khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa, nhưng mà đáy lòng lại trào dâng cảm giác mất mát không nói nên lời.

Mấy phút sau, lúc Hanbin chuẩn bị đi, Ji Eun đột nhiên gọi với theo anh, "Hanbin. . . . . ."

Hanbin dừng bước, chờ cô lên tiếng.

Ji Eun nhìn bóng lưng cao lớn của anh một giây, cuối cùng vẫn nuốt lại lời nói muốn thốt ra, khẽ xua tay, "À, không có gì. . . . . ."

Hanbin gật đầu, khẽ nói, "Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại."

________________

Kim thị.

Ji Eun ngồi sau bàn làm việc, tay lật giở tập tài liệu nhưng tâm hồn đã vọt lên chín tầng mây.

Hanbin đã đi một tuần rồi. . . . . .

Nhiều ngày như vậy, cô vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, tại sao cô không dám hỏi anh chuyện cô vẫn đang nghi ngờ?

Đúng vậy, đêm đó Hanbin rời đi, Ji Eun đã muốn lên tiếng hỏi --

Tại sao anh sẵn lòng tuyên bố trên truyền hình quan hệ giữa anh và cô? Đơn thuần chỉ vì giúp cô?

Chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy, thế mà cô ấp úng mấy lần cũng không thốt lên được. . . . . .

Cho đến lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu ra. . . . . .

Thì ra là. . . . . .

Không phải cô không có dũng khí mở miệng hỏi anh, mà là cô sợ biết đáp án của câu hỏi này.

Không ai biết mấy ngày anh rời khỏi cô này, lấp đầy trong cô đều là anh. . . . . .

Cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ có một người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong đầu cô như vậy, nhưng mà nghĩ tới anh mỗi phút mỗi giây, đáy lòng cô đều tràn ngập rung động.

Ngay cả chính cô cũng không ý thức được, không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại học được cách nhớ anh. . . . . .

Những ngày anh đi khỏi này, mỗi phút mỗi giây cô đều nhớ đến anh. . . . . . Ngay cả cô cũng không dám tin cảm giác nhớ nhung da diết này.

Cô nghĩ, đây chính là nguyên nhân tại sao cô không dám hỏi anh câu hỏi này. . . . . .

Có lẽ cô e sợ biết được đáp án của anh không đúng với suy nghĩ trong lòng cô, cho nên cô thà rằng không biết câu trả lời của anh, cứ từ dối lừa mình bằng tuyên bố trên ti vi của anh. . . . . .

Kim Hanbin . . . . .

Cô thích anh rồi!

Cô biết cảm giác này không phải là thích bình thường, bởi vì cô đã biết không nỡ để anh đi, biết đếm ngày anh trở về trong lòng, cô. . . . . . Rất nhớ anh.

Ngày đó ở trong vườn hoa nhà họ Hwang, cô ôm anh thật chặt. . . . . .

Thật ra anh không biết, cô đã khóc trong ngực anh. . . . . .

Bởi vì lần đầu tiên cô cảm thấy có anh ở bên cạnh thật tốt biết bao, cô luôn muốn ở bên anh. . . . . .

-----

Khi Hanbin đi Mỹ, anh vẫn không gọi điện cho Ji Eun như những lần trước.

Tối nay, Ji Eun nằm trên giường, lưỡng lự nhìn dãy số điện thoại di động quen thuộc hiển thị trên màn hình điện thoại.

Cuối cùng, cô vẫn không kiềm chế được mà ấn phím gọi. . . . . .

Đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho anh, cô căng thẳng, trái tim đập thình thịch.

Điện thoại kết nối nhanh chóng, vậy mà đầu điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói véo von thanh nhã, "A lô. . . . . ."

Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nữ kia, Ji Eun cũng nhanh chóng nhấn nút chấm dứt cuộc gọi.

Tại sao người nhận điện thoại của anh lại là một cô gái trẻ tuổi?

Ji Eun mất hồn rất lâu.

. . . . . .

Trằn trọc trở mình cả đêm, hôm sau, Ji Eun rời giường bằng đôi mắt gấu mèo.

Bà Hwang hiếm khi dậy sớm, lúc này đang chờ cô cùng dùng cơm trong phòng ăn.

Cô vừa đi vào phòng ăn, đã cảm thấy dạ dày sôi ùng ục, sau đó cảm giác buồn nôn chợt ập tới. Cô còn chưa kịp chào hỏi bà Hwang đã vội vã lao vào phòng vệ sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro