Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hức. . ." Ngay sau đó, Ji Eun đột nhiên khóc òa lên, như thể phải chịu rất nhiều uất ức, từ từ ngồi xổm xuống.

Dì Han mở cửa cho Ji Eun, nghi ngờ hỏi, "Tiểu thư, sao cô trở về lúc này?"

Tất cả mọi người cho rằng tối nay Ji Eun sẽ ở lại chỗ Hanbin . . . . .

Ji Eun thay dép xong, lấy đại một cái cớ, "À, tối nay anh ấy có việc."

Dì Han không hỏi nhiều nữa, khuôn mặt đầy tràn vui vẻ, "Chúc mừng tiểu thư cuối cùng đã hoàn thành chuyện lớn quan trọng nhất đời người. . . . . . Tôi còn không hiểu tại sao hôm nay tiểu thư phải trang điểm xinh đẹp như thế, thì ra là có dự cảm muốn tham gia bữa tiệc đính hôn tổng giám đốc Kim chuẩn bị cho cô. . . . . . Tổng giám đốc thật lãng mạn, lại tuấn tú như vậy, còn yêu thương tiểu thư, thật sự là càng nhìn càng xứng với tiểu thư nhà chúng ta! !"

Nhắc tới Hanbin, sắc mặt Ji Eun vốn đã không tốt càng thêm tái nhợt, cô vội vàng định bỏ chạy về phòng.

Bỗng chốc, "A!" Dì Han đột nhiên thét lên chói tai.

Ji Eun kinh ngạc nhìn dì Han, "Sao vậy?"

Ánh mắt nhanh nhạy của dì Han liền chú ý đến hai bóng đèn xe sáng ngời ngoài vườn hoa của nhà họ Hwang, định thần nhìn lại thì nhận ra đó là chiếc Bentley của Hanbin. Dì Han nhất thời hưng phấn, "Tiểu thư cô nhìn xem, đó không phải là xe của tổng giám đốc Kim sao?"

Ji Eun nhìn về phía cổng theo mắt dì Han.

Ặc. . . . . .

Thật sự là anh!!

"Tôi đi bảo lão Lee mở cổng nhanh lên chút, đừng để cho tổng giám đốc Kim chờ lâu!!" Dì Han không đợi Ji Eun đồng ý đã kích động đi gọi người giữ cửa.

Ji Eun sững sờ.

-----

Dì Han vô cùng vui vẻ nhìn dáng vẻ bất phàm của Hanbin, "Tiểu thư, tổng giám đốc Kim đến rồi!"

Ji Eun ngước mắt nhìn Hanbin. Làm sao anh có thể xuất hiện vào lúc này?

Hanbin trả lời cực kỳ nhẹ nhàng, "Em về nhà một mình, tôi không yên tâm." Ngụ ý, xe của anh vẫn luôn đi theo chiếc xe taxi cô đi.

"Ặc. . . . . ." Nói thật, lúc này cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Dì Han tưởng rằng Ji Eun muốn nói lại thôi là vì mình ở đây làm kỳ đà cản mũi, bà vội vàng biết điều rút lui, "Ha ha, tiểu thư, tôi xuống nhà nghỉ ngơi trước. . . . . . Cô và tổng giám đốc Kim cứ tâm sự tự nhiên!"

Sau khi dì Han rời đi, bên trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Anh bắt đầu tiến gần tới chỗ cô, gọi cô thật tự nhiên, "Yerim. . . . . ."

Cô chưa bao giờ sợ hãi khi ở bên anh như thể bây giờ, yếu ớt lùi về phía sau mấy bước, cô chợt xua tay, "Đừng gọi tôi như vậy, đừng gọi như vậy. . . . . ." Cô không thể nào khống chế được che kín hai tai, nhanh chóng xoay người muốn cách xa anh.

Trong lúc này, Hanbin chợt ôm chặt cô đang muốn né tránh vào trong ngực, hỏi liên tục, "Cưng à, em làm sao vậy?"

Trong hơi thở tràn ngập mùi hương dễ chịu chỉ thuộc về anh, cô vung lên hai quả đấm ra sức đánh vào lồng ngực anh, "Anh buông tôi ra, anh buông tôi ra. . . . . ."

Hanbin tóm chặt lấy hai tay không ngoan của Ji Eun, hỏi rất nghiêm túc, "Rốt cuộc em làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Ji Eun vẫn giãy giụa hết sức, "Tôi van xin anh buông tôi ra. . . . . . Tôi xin anh. . . . . ."

Hanbin vẫn không nới lỏng tay, cho đến cuối cùng Ji Eun không thể phản kháng.

Giờ khắc này, Hanbin vốn nên ôm lấy cô, nhưng khi nhìn dáng vẻ cô rơi lệ, khóe miệng của anh lại lạnh lùng cong lên.

'Ji Eun, cô lại bắt đầu đóng kịch sao? Cô đã muốn chơi, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!'

Hanbin khẩn trương ôm lấy Ji Eun, sau đó đặt cô ngồi lên ghế sofa trong phòng khách.

Cô vẫn nức nở, hai vai yếu ớt run nhè nhẹ. Cô cắn mạnh môi dưới để ngăn chặn sự khó chịu trong lòng.

"Đừng khóc nữa. . . . . . Ngốc ạ, có tôi ở đây!!" Hanbin đặt cô lên đùi, ngón tay cái yêu thương lau đi những giọt lệ ở khóe mắt và gò má cô.

Cô tựa vào lồng ngực anh như thể mất đi hơi sức, nước mắt vẫn chảy xuống không ngừng.

Anh hôn nhẹ lên trán cô, nói lời yêu thương, "Đừng khóc, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?"

Ji Eun chỉ xua tay, không nói gì cả.

"Có phải đang giận tôi không?" Anh vờ như không hiểu tâm trạng lúc này của cô, cố ý đơn giản mọi việc.

Cô vẫn xua tay, không muốn trả lời gì cả.

Cô khóc một trận bằng tất cả sức lực. Mười năm nay, cô thật sự rất mệt, rất mệt. . . . . .

Che giấu bí mật đó mười năm, bí mật đó như thể một tòa núi khổng lồ đặt ở trong lòng cô, khiến cô sắp không thở nổi.

Cô từng nghĩ đến việc tìm thời gian thích hợp nói thẳng chuyện này với mọi người. Nhưng cô thật không ngờ, cô còn chưa kịp trả lại những thứ hiện cô đang có về chỗ cũ thì cô lại gặp được anh. . . . . .

Lúc trước cô có thể bình tĩnh bởi vì giữa cô và anh chỉ là Ji Eun và Hanbin, không liên quan đến bất cứ ai. Tương lai dù cô và anh có kết quả thế nào cũng không ảnh hưởng đến Yerim, nhưng mà. . . . . .

Tại sao ông trời lại khiến cho việc cô mạo danh Yerim dính líu tới anh?

Cô thà rằng anh chấm dứt quan hệ với cô bởi vì tìm được bạn gái mất tích nhiều năm, cũng không muốn anh tiếp tục ở bên cô với thân phận như hiện tại. . . . . .

Cô cảm thấy mình đã muôn đời muôn kiếp không trở lại được, bởi vì cô không chỉ cướp đi thân phận của Yerim, thậm chí còn trơ trẽn cướp đi hạnh phúc vốn nên thuộc về Yerim. . . . . .

Khuỷu tay ấp áp của Hanbin bao quanh lấy cô, ôm cô thật chặt, nói dịu dàng, "Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc em đang nghĩ gì trong lòng không? Em như vậy sẽ khiến tôi lo lắng."

Đôi mắt mọng nước ngước lên nhìn anh, Ji Eun muốn thốt lên, "Hanbin, thật ra tôi. . . . . ."

Nhìn anh, trong đầu cô lóe lên những hình ảnh khi cô và anh ở bên nhau mấy ngày nay.

Cô bắt đầu nhớ lại, đây là lần đầu tiên cô được một người yêu thương cưng chiều không phải vì thân phận thiên kim của nhà họ Hwang. . . . . .

Cô biết anh đối xử tử tế với cô có lẽ cũng chỉ là gặp dịp thì chơi trong lúc anh chưa tìm được người con gái mình yêu thương, anh không có chút tình cảm gì với cô cả. Nhưng. . . . . . ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao cô có thể thích một người dễ dàng như vậy . . . . . .

Nếu lúc này cô nói ra sự thật với anh, hai người có lẽ sẽ chấm dứt ngay tại lúc này, nhưng nếu như cô tiếp tục giấu diếm, có lẽ cả đời cô sẽ dính liền với thân phận của Yerim để được anh yêu thương suốt đời. . . . . .

Nhưng cô thật sự có thể ích kỷ như vậy sao? Cô phải lựa chọn thế nào đây?

Có lẽ chỉ khi đối mặt với Yerim, anh mới có thể biểu lộ tình cảm dịu dàng xuất phát từ nội tâm như đêm nay. . . . . .

Những năm qua, Ji Eun vẫn luôn giấu diếm bí mật này vì không muốn làm tổn thương ông bà Hwang. Nên cô hiểu được, dù muốn thẳng thắn thành khẩn cô cũng cần tìm thời gian thích hợp, mà tối nay hiển nhiên không phải là thời cơ tốt nhất. . . . . .

Cuối cùng Ji Eun cũng không nói gì.

Khi tâm trạng của cô dần ổn định lại, Hanbin hôn lên tai cô, hỏi dịu dàng, "Bây giờ có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì chưa?"

Ji Eun tựa vào lồng ngực của anh lắc nhẹ đầu, "Không có gì. . . . . . Chẳng qua là tối nay làm em nhớ lại rất nhiều chuyện hồi còn nhỏ ở trại trẻ mồ côi."

Hai tay Hanbin ôm chặt Ji Eun từ phía sau, "Chẳng lẽ tiểu công chúa của tôi đã từng chịu uất ức ở trại trẻ mồ côi sao?"

Nghe thấy anh gọi biệt danh của Yerim, cô hơi mất hồn. Đúng vậy, "Tiểu công chúa" biệt danh này dường như chỉ thuộc về riêng Yerim, khi đó những người lớn ở trại trẻ mồ côi đều gọi Yerim như thế, mà Yerim được hầu hết mọi người thương yêu.

"À, không, khi còn bé tất cả mọi người đều đối xử với 'em' rất tốt, em chỉ là nhớ lại một số bạn chơi khi còn bé ở trại trẻ mồ côi . . . . . ." Cô lấy đại một cái cớ.

Anh liếc mắt cũng nhìn thấu lời nói dối của cô, nhưng không biểu lộ dấu vết khẽ chạm lên gò má cô, nhẹ giọng an ủi, "Được rồi, cũng đã trễ, nếu đau lòng như vậy, sau này đừng suy nghĩ về chuyện của trại trẻ mồ côi nữa. . . . . . Tôi dìu em đi lên ngủ!"

"Em tự lên được!" Cô giãy giụa muốn xuống khỏi đùi anh.

Anh vội vàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại muốn rời đi của cô, xấu xa nói, "Không lẽ em định để tôi trở về khách sạn một mình sao?"

"À. . . . . ." Cô đang do dự.

Ngay lúc đó anh đã bồng cô lên, bước về phía bậc thang lầu hai.

------

Phòng ngủ của cô thoáng đãng lịch sự thanh nhã, không khí tản mùi thơm thoang thoảng thuộc về cô.

Anh ôm cô đặt lên chiếc giường lớn màu hồng mềm mại thoải mái. . . . . .

Không hề báo trước, thân thể anh đã đè lên, nụ hôn xen lẫn tình dục nghiêng trời lật đất đang đánh úp về phía cô.

"Ưm, đừng. . . . . ." Cô khước từ nụ hôn tinh tế man dại của anh, không ngừng xoay đầu.

Anh không cố ép, chỉ chống người lên, dịu dàng hỏi cô, "Làm sao vậy?"

Cô nhìn anh với ánh mắt van nài, "Bây giờ em chỉ muốn ngủ một giấc, có thể không?" Phải biết họ quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên cô cự tuyệt đòi hỏi của anh.

Lúc trước không phải là không mệt mỏi muốn kháng cự, chẳng qua là khi đó anh khống chế cô, cô không có quyền phản kháng, rồi cô cũng quen dần. . . . . . Nhưng mà tối nay, cô không thể nào chấp nhận.

Anh nhẹ cười một tiếng, "Đương nhiên có thể! !"

Cô cũng bất ngờ, thật sự không ngờ rằng anh lại đồng ý dứt khoát như vậy.

Anh cưng chiều điểm nhẹ lên chiếc mũi thon xinh xắn của cô, nói dịu dàng, "Từ nay về sau, tôi sẽ tôn trọng em, không bao giờ ép em làm những chuyện em không muốn nữa."

Cô gật đầu, mỉm cười cảm kích nhìn anh.

Anh chạm nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sau khi anh rời đi, cô mở to hai mắt, không lòng dạ nào ngủ được, sững sờ nhìn chằm chằm lên trần nhà, đến lúc ánh mắt trở nên mất mát vô hồn.

_____________

Trong phòng ăn nhà họ Hwang, ông Hwang trông thấy Hanbin thì vui cười hớn hở nói, "Hanbin, nhiều năm nay bác không được ăn thức ăn mẹ Ji Eun xuống bếp làm, hôm nay bác được nhờ phúc của cháu đó. . . . . ."

Hanbin cười ôn tồn lễ độ, "Bác gái nấu ăn rất ngon."

Bà Hwang hài lòng cười cười, "Nếu như về sau Hanbin thường xuyên đến nhà ăn cơm, ngày nào bác cũng xuống bếp. . . . . ."

"Cho dù sau này định cư ở Mỹ, con cũng sẽ thường xuyên đưa Ji Eun về." Nói xong Hanbin không quên nhìn Ji Eun đắm đuối.

Bà Hwang bắt gặp được ánh mắt thương yêu Hanbin dành cho Ji Eun, không khỏi trêu đùa Ji Eun nói, "Con gái cưng, mẹ có thể thấy tương lai con sẽ có một người chồng rất yêu thương con. . . . . ."

Ji Eun chỉ lo vùi đầu bới cơm xấu hổ cười một tiếng, "Hi."

Bà Hwang nhìn Ji Eun đầy thương yêu, "Con nhìn con xem, đến dáng ăn cơm vẫn còn như thể đứa con nít chưa lớn, về sau phải học hỏi làm một người vợ tốt đó. . . . . ."

. . . . . .

Bữa trưa ở nhà họ Hwang trôi qua trong không khí tốt đẹp. Buổi chiều, Hanbin chở Ji Eun tới Kim thị.

Hanbin vừa về công ty đã tham dự vài cuộc hội nghị quan trọng. Ji Eun hoàn toàn không tự cho mình là phu nhân tổng giám đốc tương lai, vẫn bắt đầu làm việc với cương vị thư ký của mình.

Đến khi trời tối, chị San đi tới trước mặt Ji Eun, "Hwang tiểu thư, tối nay tổng giám đốc có một bữa tiệc xã giao quan trọng, ngài muốn cô đợi ở khách sạn Paradise." Với thân phận ngày hôm nay của Ji Eun chị San không thể không cung kính hơn ngày trước.

"Được." Ji Eun gật đầu nhẹ nhàng.

-------

Khách sạn Paradise

Trong lúc tắm rửa, Ji Eun vẫn luôn tự hỏi một vấn đề. . . . . .

Tại sao cô phải do dự như vậy?

Dù sao cũng phải có một ngày cô phải giải thích thân phận thật sự của mình với ông bà Hwang và Hanbin, nhưng cô lại không dám tưởng tượng đến ngày đó, thậm chí liên tục lấy cớ chọn thời điểm thích hợp hơn để kéo dài thời gian. . . . . .

Tại sao lúc trước cô có thể thản nhiên điều tra tung tích của Yerim, hôm nay lại không dám nghe hai chữ Yerim phát ra từ miệng người khác, nhất là khi hai chữ này vang lên từ miệng Hanbin.

Có phải cô đã bắt đầu trở nên ích kỷ do thích một người không? Dần dần cô có thể đánh mất bản tính bởi vì đắm chìm trong hạnh phúc hôm nay không?

. . . . . .

Suy xét không có kết quả, Ji Eun đi ra khỏi phòng tắm với tâm trạng nặng nề. Sau khi tắm rửa, thân thể cô tỏa ra hương thêm nhẹ nhàng dễ chịu. Cô còn chưa kịp lau mái tóc ướt đã bị người ôm chặt từ phía sau.

Vòng ôm bá đạo quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cô biết là anh. . . . . .

"Tại sao lại cau mày?" Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng rực vờn quanh vành tai cô.

"Không có gì." Cô tựa vào ngực anh, mặc cho thân thể nóng bỏng của anh kề sát cô.

Anh dường như đang gắng gượng đè nén kích động, giọng nói khàn khàn, "Anh muốn em. . . . . ."

"Em. . . . . ."

Cô chưa kịp thốt lên, anh đã chiếm lấy làn môi cô.

Sự do dự và bất an trong lòng cô bị nụ hôn của Hanbin làm cho biến mất không còn dấu vết vô cùng nhanh chóng. Bàn tay vốn đẩy lồng ngực anh dần dần đặt lên cổ anh, cánh tay quấn quanh anh thật chặt. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro