Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhìn vào ánh mắt cưng chiều của anh, vẻ mặt đầy tràn hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau.

Ji Eun vừa thức dậy đã thấy Hanbin đang thảnh thơi đứng trước gương thắt cà vạt.

Ji Eun ôm chăn ngồi dậy. Sau khi ngượng ngùng mặc chiếc váy lụa vào, cô bước xuống giường, khẽ hỏi anh, "Anh phải đi làm à?"

Hanbin nhìn tấm gương trước mặt, trả lời cô, "Ừ, gần đây công ty có mấy hợp đồng quan trọng cần anh giải quyết."

Ji Eun gật nhẹ đầu, "À."

Hanbin vơ lấy áo khoác, sau đó hôn nhẹ lên má Ji Eun, "Anh đi đây. Em ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi, buổi trưa anh đến đón em!"

Ji Eun thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ.

Để ý tới sắc mặt của cô, Hanbin cưng chiều ôm lấy bả vai mỏng manh của cô, hôn nhẹ lên mũi cô, "Sao vậy?"

Cô ngước mắt nhìn anh, "Em không muốn ở lại khách sạn một mình, em muốn đi làm với anh."

Hanbin mỉm cười trêu ghẹo, "Sau vậy, không nỡ xa ông xã của em à?"

Gương mặt Ji Eun đỏ bừng, cô đưa tay chỉnh lại cà vạt cho Hanbin để bớt ngượng, chu môi nói, "Này, anh có phải là ông xã em hay không vẫn còn chưa biết. . . . . ."

Anh đưa tay ôm chặt lấy hông cô, "Sắp rồi, bà xã!"

Cô đánh nhẹ lên ngực anh, "Đồ vô lại!"

Anh nói dịu dàng, "Em đã không muốn ở đây một mình, vậy thì đến công ty với anh!"

"Dạ, dạ! !" Cô vội vã gật đầu.

----

Ji Eun không muốn Hanbin ôm đi vào công ty, nhưng tay Hanbin vẫn cứ chạm lên vòng eo mảnh khảnh của cô, cố ý thể hiện tình cảm thân mật của họ. . . . . .

"Ghen tỵ với Hwang tiểu thư quá, tổng giám đốc đẹp trai thế kia. . . . . ."

"Nếu có một ngày tôi có thể gặp được người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như thể vậy thì tốt quá!"

. . . . . .

Sau lưng Hanbin và Ji Eun đều là tiếng xì xầm khen ngợi, làm cho Ji Eun đứng bên Hanbin vô cùng xấu hổ.

Sau khi bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Ji Eun đẩy nhẹ Hanbin, xấu hổ nói, "Cũng tại anh, mọi người đều đang bàn tán về em!"

Hanbin thừa dịp Ji Eun không chú ý hôn trộm cô, "Có gì không tốt sao?"

Sắc mặt Ji Eun đỏ bừng, "Tổng giám đốc Kim, ở đây có camera! !" Trời ạ, bảo vệ của công ty chắc chắn đang trợn mắt nhìn họ.

Hanbin mỉm cười xấu xa, "Ông xã không ngại đâu! !"

"Ặc. . . . . ." Trước đây sao cô không phát hiện ra người đàn ông này vô lại như vậy?

Đinh --

Cửa thang máy mở ra.

Hanbin ôm Ji Eun đi ra khỏi thang máy, chị San đã đợi ở bên ngoài cửa phòng tổng giám đốc, trong tay đang ôm một xấp văn kiện.

Ji Eun vội vàng nới rộng khoảng cách giữa mình và Hanbin, lễ phép chào chị San, "Chị San, chào buổi sáng."

Chị San cũng mỉm cười đầy cung kính, "Tổng giám đốc, Hwang tiểu thư!"

Hanbin lạnh nhạt đáp lại chị San một tiếng, sau đó đi vào phòng làm việc.

Ji Eun vẫn như trước kia, lúc này nhận lấy chồng văn kiện từ tay chị San, nói với giọng đầy chuyên nghiệp, "Tôi đi chỉnh sửa lại trước."

Chị San không đưa văn kiện cho Ji Eun, mà mỉm cười nói, "Hwang tiểu thư, về sau cô không phải làm những việc này nữa."

"Hả. . . . . ." Ji Eun kinh ngạc.

Chị San liếc mắt nhìn ông chủ bên trong, trêu ghẹo, "Tổng giám đốc đích thân ra lệnh muốn cô phải chuyên tâm làm phu nhân tổng giám đốc của ngài, tôi không dám sai bảo cô nữa!" Dứt lời chị San ôm chồng văn kiện vào phòng tổng giám đốc.

Ji Eun ngẩn người, sau đó bước vào phòng làm việc của Hanbin theo sau chị San.

"Hanbin, thật ra anh không cần phải. . . . . ." Cô cố gắng giành lại công việc này.

Hanbin không chờ cô nói hết đã nghiêm mặt ngắt lời, "Đây là quyết định của công ty."

Người nào đó dường như đã khôi phục dáng vẻ đế vương trong công ty, làm cho cô không dám nhiều lời, đành phải yên lặng. Nhưng ở tận đáy lòng cô thầm nói, hừ, công ty quyết định gì chứ, rõ ràng là người nào đó quá độc tài thôi. . . . . .

Hanbin thấy Ji Eun vẫn chưa nhúc nhích, không khỏi ngước mắt liếc nhìn cô, "Kim phu nhân, bây giờ em có thể ngồi trên ghế sofa chờ anh, cũng có thể vào phòng nghỉ bên trong nghỉ ngơi tạm, nhưng mà không cho phép em động vào công việc."

Ji Eun hậm hực, nói với vẻ hờn dỗi, "Vậy em ra ngoài xem tạp chí cũng được!"

Hanbin gật đầu.

Lúc này Ji Eun mới bĩu bĩu môi rời đi.

. . . . . .

Phòng tổng giám đốc được ngăn cách qua cánh cửa sổ bằng kính trong suốt, chị San bắt đầu báo cáo công việc hôm nay với Hanbin.

Sau khi ký tên lên mấy văn kiện, ánh mắt của Hanbin bỗng dừng lại trên một tập văn kiện.

Chị San thấy sắc mặt Hanbin hơi trầm xuống, vội dò hỏi, "Tổng giám đốc, văn kiện này có vấn đề gì sao?"

Hanbin đưa văn kiện cho chị San.

Chị San nghi ngờ nhận lấy văn kiện, sau mấy phút xem xét nghiêm túc, chị San chợt tái mặt, gần như thốt lên kinh ngạc, "Tôi xin lỗi, tổng giám đốc, nhất định là nhân viên nào đó của công ty vô ý sơ xuất, bây giờ tôi tìm hiểu ngay đây. . . . . ."

Hóa ra kế toán của công ty đã vô tình gõ nhầm số tiền Wind muốn góp vốn cùng Kim thị từ hai mươi tỷ thành hai tỷ. Nếu như bản hợp đồng này được chuyển đến văn phòng luật sư, Wind sẽ mất mười tám tỷ, khi đó Wind sẽ mất lòng tin với Kim thị, tuyệt đối không chịu để yên.

Trái ngược với vẻ lo lắng của chị San, Hanbin nói không nhanh không chậm, "Trưởng phòng Jang của phòng kế toán có quen biết Ji Eun không?"

Chị San nói thật, "Hwang tiểu thư không biết trưởng phòng Jang!"

Hanbin gật đầu, sau đó lại đặt tập văn kiện xuống mặt bàn, bình tĩnh nói, "Nếu không liên quan, vậy thì hãy cho bọn họ có liên quan. Ngoài ra, mở cho Ji Eun một tài khoản ở Thụy Sĩ, sau đó chuyển mười tám tỷ kia vào tài khoản của Hwang Ji Eun!"

Chị San không hiểu, "Tổng giám đốc, như vậy. . . . . ."

Hanbin mở văn kiện ra, coi thường sai sót trên đó, ký tên mình lên, "Sai lầm này dù sao cũng cần phải có người chịu trách nhiệm, không phải sao?"

Chị San run sợ trong lòng, trợn trừng hai mắt.

. . . . . .

Có lẽ cảm thấy có người nhìn mình chăm chú, Ji Eun giương mắt nhìn về phía cửa sổ thủy tinh của phòng tổng giám đốc.

Trong phòng làm việc, Hanbin nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế, khóe miệng nhếch cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô chăm chú.

_________________

Tại Kim thị.

Ngoài cửa phòng tổng giám đốc, Soo Jung kinh ngạc sững sờ, "Cô nói gì, Hanbin dẫn Ji Eun đi chọn váy cưới rồi hả?"

Chị San gật đầu, "Đúng vậy."

Soo Jung khó có thể tin nổi, "Có nhầm lẫn gì không? Sao Hanbin có thể dẫn Ji Eun đi chọn váy cưới được?" Tất cả đều theo kế hoạch của Hanbin, chẳng lẽ Ji Eun không nói gì với Hanbin sao?

Chị San không nói thêm nữa, tâm trạng cũng bị suy nghĩ làm cho rối rắm.

Soo Jung tiếp tục hỏi chị San, "Cô có cảm thấy Hanbin và Ji Eun có gì khác thường không?"

Sắc mặt chị San nặng nề, đang do dự có nên nói việc kia cho Soo Jung hay không.

Soo Jung thấy vẻ mặt hoảng hốt của chị San lập tức căng thẳng, hỏi, "Có khác thường?"

Chị San chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói chuyện Hanbin sai cô làm cho Soo Jung biết.

Sau khi nghe xong, Soo Jung hoảng hốt che miệng lại, "Ối trời, chẳng lẽ Hanbin muốn đối phó với Ji Eun như vậy sao? Việc này quá tàn nhẫn. . . . . ."

Chị San cũng thở dài, "Nhưng chuyện này thực sự rất phù hợp với tác phong của tổng giám đốc!"

Soo Jung lập tức tóm lấy bả vai chị San, nghiêm mặt dò hỏi, "Trừ những thứ này, cô còn thấy gì khác không? Ví dụ như, tinh thần Ji Eun uể oải không phấn chấn, hoặc là Hanbin sa sầm mặt. . . . . ."

Chị San lắc đầu, "Ngoại trừ chuyện này, tôi không thấy tổng giám đốc và Hwang tiểu thư có gì khác thường. Còn thấy họ thân mật hơn trước, ánh mắt Hwang tiểu thư nhìn tổng giám đốc cũng quyến luyến hơn trước."

Soo Jung sững sờ, "Không phải chứ?"

--------

Cửa hiệu Direnz.

Hanbin ngồi trên ghế sofa, nhàn hạ lật xem cuốn tạp chí trong tay.

Ji Eun thay váy cưới xong, đi ra từ phòng thử đồ, "Hanbin --"

Hanbin đặt tạp chí xuống, ngước mắt lên.

Ji Eun mặc bộ váy cưới trắng toát hở vai, tóc vấn lên cao, trước ngực cài một viên kim cương lóng lánh.

Ji Eun nâng váy ngượng ngùng xoay người. Váy để lộ tấm lưng cô, nhưng viền váy lại bó sát dáng người xinh đẹp và làn da trắng muốt của cô, làm người ta mơ mộng không thôi.

"Đẹp quá! !" Nhà thiết kế nữ thốt lên khen ngợi.

Hanbin không vui nhíu mày, nói lạnh lùng, "Đổi bộ khác!"

Nhà thiết kế nữ kinh ngạc ngập ngừng một lát, sau đó chọn bộ váy cưới khác cho Ji Eun, kiểu dáng có một không hai trên thế giới không may lại.

Ji Eun nhấc làn váy cưới đi đến trước mặt Hanbin, không hiểu nói, "Anh làm sao vậy? Bộ này không đẹp sao?"

Hanbin cúi đầu xem tạp chí, "Lộ ngực, lộ lưng, lộ vai, váy cưới em thử chẳng đẹp chỗ nào cả. . . . . ."

Ji Eun sững sờ, "Hả?"

Lời nói Hanbin nhẹ nhàng như mây gió nhưng lại mang theo bá đạo và ngang ngược, "Em là phụ nữ của anh, những chỗ đó chỉ có thể giữ lại cho anh."

"Phốc. . . . . ." Ji Eun suýt nữa sặc nước miếng của mình.

Hanbin vẫn nhàn hạ lật giở cuốn tạp chí.

Nhà thiết kế nữ lại mang đến một bộ váy cưới cho Ji Eun, "Hwang tiểu thư, mời thử bộ này. . . . . ."

Ji Eun bĩu môi bày tỏ bất mãn, không lộ thì váy cưới còn ra gì nữa? Nhưng mà, cho dù như vậy nhưng đáy lòng cô vẫn tràn ngập ngọt ngào nồng đậm.

Sau khi cô vào thử váy cưới, Soo Jung vội vã chạy vào cửa hiệu thời trang.

Soo Jung vừa vào cửa đã chạy đến bên người Hanbin, vội hỏi, "Em mau nói cho chị biết cô ta đã giải thích với em chưa?"

Hanbin không ngước mắt nhìn Soo Jung, lãnh đạm nói, "Sao chị lại tới đây?"

"Chị. . . . . ."

Soo Jung vừa định nói gì đó thì Ji Eun đã thay váy cưới bước ra khỏi phòng thử đồ.

Trong chớp mắt, Soo Jung sững sờ kinh hãi.

Hanbin thõa mãn nhếch mép cười, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Ji Eun, thân mật ôm lấy cô, không hề tiếc lời khen, "Rất xinh đẹp, lấy bộ này đi!"

Soo Jung nhìn chằm chằm vào Ji Eun không hề chớp mắt. Trời ạ, đây đâu chỉ là xinh đẹp! Mặc dù không để lộ chút da thịt nào nhưng lại cao quý đoan trang như nữ thần Hy Lạp. Phong cách nhã nhặn xinh đẹp thật siêu phàm thoát tục.

"Vậy thì bộ này đi. . . . . ." Ji Eun ngoan ngoãn tựa vào ngực Hanbin.

"Khụ. . . . . ." Soo Jung cố ý ho khan một tiếng.

Lúc này mới chú ý tới Soo Jung, Ji Eun vội vàng tránh ra khỏi Hanbin, ngượng ngùng gọi một tiếng, "Kim tiểu thư!"

Ánh mắt Soo Jung di chuyển từ bộ váy cưới rất xinh đẹp đến khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của Ji Eun, sau đó cười xấu hổ, "Ngại quá, chị không quấy rầy hai đứa chứ?"

Ji Eun lắc đầu, "Đương nhiên không có!"

Soo Jung ca ngợi từ tận đáy lòng, "Người đẹp, mặc váy cưới càng đẹp hơn!"

Ji Eun cười ngọt ngào, "Cám ơn chị."

Soo Jung nhìn chăm chú vào khuôn mặt rạng rỡ của Ji Eun, đáy lòng dần dần không vui, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, nói từ tốn, "Ji Eun cô đi thay váy cưới ra trước đi, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với Hanbin!"

Ji Eun gật đầu, "Dạ."

Sau khi Ji Eun xoay người đi vào phòng thử đồ, nụ cười của Soo Jung tắt ngóm, cô ngẩng đầu nhìn Hanbin, "Em có thể dẫn cô ta đến đây thử váy cưới, điều này nghĩa là cô ta không nói gì với em?"

Hanbin không trả lời Soo Jung, chỉ hờ hững nói, "Em đã nói rồi, chị không cần hỏi những chuyện này."

Nhìn vẻ mặt không cảm xúc nhưng che giấu nguy hiểm của Hanbin, Soo Jung không cần suy đoán cũng đã biết được đáp án. . . . . .

Hóa ra, Ji Eun thật sự không nói gì. . . . . .

Soo Jung nhìn phòng thử đồ, lắc đầu bất đắc dĩ.

"Xem ra, chị đúng là dễ dàng nhìn lầm người, trước kia đã như vậy, bây giờ cũng như vậy. . . . . . Hanbin, chuyện em và Ji Eun về sau chị sẽ không hỏi đến nữa, nghĩ lại trước đây chị còn muốn giúp đỡ người đàn bà ích kỷ vô sỉ như cô ta, quả thực đã làm vấy bẩn sự tốt bụng của mình." Dứt lời, Soo Jung không quay đầu lại, xoay người rời khỏi cửa hiệu thời trang.

. . . . . .

Sau khi ra khỏi phòng thử đồ, Ji Eun không thấy Soo Jung đâu nữa.

Cô đi đến trước mặt Hanbin dò hỏi, "Chị anh đâu?"

Khóe miệng Hanbin nhếch cười, hờ hững nói, "Chị ấy tức giận đi rồi."

Ji Eun nghi ngờ, "Sao vậy?"

Hanbin giải thích bâng quơ, "Chị ấy tin nhầm một kẻ lừa đảo, nhưng không sao, về sau kẻ lừa đảo này không thể đi lừa gạt nữa."

_________________

Ji Eun vừa về nhà, bà Hwang đã dò hỏi gấp gáp, "Ji Eun, chọn được váy cưới chưa?"

Cô cười gật đầu, "Dạ, đã chọn xong rồi!"

Bà Hwang kéo cô tới phòng khách, cảm khái nói, "Tốt quá rồi, con gái của mẹ mặc váy cưới nhất định rất xinh đẹp!"

Ông Hwang ngồi trên ghế sofa cũng đắc ý phụ họa, "Con gái cưng vốn rất đẹp, xét về diện mạo, tôi thấy trừ tổng giám đốc Kim ra, trên đời này không có mấy người có thể xứng với Ji Eun nhà chúng ta."

Ji Eun xấu hổ cười một tiếng, "Ba mẹ, con đã sắp bị ba mẹ khen đến mức xấu hổ rồi. . . . . ."

Bà Hwang kéo Ji Eun đi tới trước sofa, dò hỏi, "Đúng rồi, tối nay sao con không đi với Hanbin vậy?"

Gương mặt Ji Eun nhanh chóng đỏ hồng, ngượng ngùng cúi đầu, "Mẹ, bây giờ con vẫn chưa kết hôn với anh ấy mà! !"

Bà Hwang vui vẻ, "Vậy có sao đâu, con và Hanbin sớm muộn gì cũng phải chung sống với nhau thôi."

"Được rồi, con không nói chuyện với ba mẹ nữa, con về phòng trước đây. . . . . ."

. . . . . .

Đối mặt với sự ân cần quá mức của ba mẹ, Ji Eun về phòng như thể chạy trốn.

Bởi vì hôm qua cô qua đêm với Hanbin ở khách sạn, cô đi tới trước tủ đầu giường tìm lọ thuốc theo thói quen.

Khi cô cầm lọ thuốc lên mới nghĩ đến bây giờ cô không cần thiết làm chuyện này nữa, vì vậy cô để lại lọ thuốc vào ngăn kéo tủ đầu giường. Bỗng chốc, một viên thuốc bị rơi trong ngăn kéo làm cô chú ý.

Kỳ lạ, thuốc cô để trong ngăn kéo trước giờ đều không có người động tới, sao lại có thể có một viên thuốc rơi ra ngoài?

Ji Eun nhặt viên thuốc lên, phát hiện ra trên viên thuốc có hai chữ cái VC.

Đây không phải là Vitamin C sao?

Ji Eun hoang mang đổ ra toàn bộ số thuốc trong lọ, phát hiện ra tất cả những viên thuốc đều là VC, mà trước giờ cô cũng không để ý.

Ji Eun không khỏi giật mình, cô vội vã gọi dì Han thường chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của cô lên.

Dì Han vội vã hỏi Ji Eun đã xảy ra chuyện gì.

Ji Eun nghiêm mặt nói, "Dì Han, dì có động vào thuốc trong ngăn kéo của con không?"

Dì Han lập tức lắc đầu, "Tiểu thư, tôi không bao giờ động vào đồ riêng tư của cô, tôi cũng chưa từng mở ngăn kéo ra."

Ji Eun rất tin tưởng dì Han, cho nên không nghi ngờ nữa, "Được rồi, dì xuống đi!"

Dì Han chần chừ đứng im tại chỗ, đang lưỡng lự giữa nói hay không nói, cuối cùng vẫn do dự mở miệng, "Tiểu thư, thật ra thì tôi có nhìn thấy phu nhân mở ngăn kéo đầu giường cô ra. . . . . ."

Lúc này, đúng lúc bà Hwang định lên lầu nghỉ ngơi thì nghe thấy được đối thoại của Ji Eun và người giúp việc, bà Hwang lập tức đi vào phòng Ji Eun, nói thật, "Dì Han nói không sai, ngăn kéo là mẹ mở ra, thuốc cũng do mẹ đổi."

Dì Han lập tức sợ hãi mà khom người rời khỏi.

Ji Eun đứng lên, nhìn bà Hwang, "Mẹ. . . . . ."

Bà Hwang đi đến trước mặt Ji Eun đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế sofa ở cuối giường, nói với giọng bề trên, "Xin lỗi, Ji Eun, con và Hanbin có quyết định thế nào mẹ không quan tâm, nhưng mẹ lo lắng cho cơ thể của con. . . . . . Mẹ biết chưa có hỏi con đã tự ý đổi thuốc là xâm phạm riêng tư của con, nhưng dùng thuốc tránh thai này lâu dài rất có hại cho cơ thể. . . . . ."

"Mẹ, con không trách mẹ, nhưng mà. . . . . ." Gần đây cô và Hanbin mới xem như là qua lại chính thức với nhau, mặc dù chuyện tránh thai tối hôm qua cô đã bàn bạc với Hanbin, nhưng chuyện đổi thuốc này dù sao cũng xảy ra vào trước đó, cô cảm thấy có phần không ổn.

Bà Hwang áy náy, "Vậy phải làm sao đây? Thuốc mẹ đã đổi rồi. . . . . ."

"Thôi. . . . . . Không sao đâu ạ!" Tránh cho bà Hwang suy nghĩ nhiều, vẻ mặt rầu rĩ của Ji Eun lập tức chuyển thành thoái mái, "Dù sao con và Hanbin cũng sắp kết hôn rồi, sau khi kết hôn chúng con cũng muốn có con, nếu như có con sớm hơn, con tin rằng Hanbin cũng sẽ rất vui."

Lúc này Bà Hwang mới nhẹ nhõm yên lòng, "Ừ."

-----------

"Ba mẹ đừng bỏ rơi con, con không cố ý lừa gạt ba mẹ. . . . . ."

"Hanbin, xin anh nghe em giải thích. . . . . ."

"Đừng --"

Tỉnh lại từ cơn ác mộng, Ji Eun ngồi bật dậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Ngực cô nhấp nhô dữ dội, trong đầu vẫn còn hình ảnh đáng sợ trong giấc mộng kia.

Ba mẹ cô và Hanbin vứt bỏ cô ở một nơi hoang tàn vắng vẻ. Cô rất sợ, cô cố gắng đuổi theo bóng dáng của họ, nhưng họ càng đi nhanh hơn, như thể chỉ muốn vứt bỏ cô ở đó. . . . . .

Ji Eun ôm trán tựa vào đầu giường, trong lòng kinh hoàng hỗn loạn.

Không. . . . . .

Ba mẹ, con không cố ý cướp đi tất cả của Yerim. Nếu như có thể, con bằng lòng trở lại năm mười tuổi ấy một lần nữa. . . . . .

Hanbin, em biết rõ nếu không phải bởi vì Yerim, kẻ thấp kém như em cả đời này có lẽ cũng không có cơ hội quen biết anh, nhưng mà. . . . . . Anh không bao giờ biết được hồi còn nhỏ khi anh và Yerim đệm nhạc, cũng từng có sự tồn tại của em. Nhưng khi đó anh hoàn toàn không biết em đã đi vào thế giới của anh trước Yerim. . . . . .

Xin mọi người đừng trách tôi hèn nhát, chẳng qua tôi không có dũng khí thừa nhận những chuyện này với mọi người, bởi vì tôi thật sự rất quan tâm tới mọi người. . . . . .

Nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt, Ji Eun che miệng đè nén tiếng nức nở, nhưng bả vai không thể nào không run rẩy.

Điện thoại di động của cô chợt đổ chuông.

Đây là tiếng chuông điện thoại di động cô đặt riêng cho anh. Cô vội vàng ấn nút nghe, ". . . . . ."

Trong điện thoại là giọng quyến rũ của anh, "Bé cưng, đã ngủ chưa?"

"Chưa." Cô không dám trả lời nhiều, muốn nghe được giọng nói của anh, nhưng lại chờ mong anh mau chóng kết thúc cuộc gọi, bởi vì cô sợ bị anh biết được tâm trạng lúc này của cô.

"Ngày kia là hôn lễ của chúng ta, theo phong tục, mấy ngày này chúng ta không được gặp nhau. . . . . . Ngoan ngoãn chờ anh, ngày hôn lễ anh sẽ đích thân đến đón em!" Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng rất lạnh nhạt, nhưng khó nén tình ý anh dành cho cô.

Cô nhìn loa nói, cố gắng cất tiếng trong nghẹn ngào, "Dạ."

"Vậy. . . . . . Ngủ ngon."

Cô nhân lúc trước khi anh chưa cúp điện thoại nói, "Đợi chút --"

"Hử?"

Cô không biết mình muốn nói gì với anh, nhưng cô rất muốn nghe giọng nói của anh, bất kể anh nói gì cũng được. . . . . .

Cô khó khăn nuốt nghẹn ngào xuống cổ họng, hỏi anh như một đứa trẻ ngây thơ, "Hanbin, chúng ta nhất định sẽ bên nhau đến bạc đầu, phải không?"

"Dĩ nhiên"

"Hanbin, chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, phải không?"

"Phải"

. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro