Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ nho nhỏ trong phòng tạm giam, chiếu lên chiếc váy cưới trắng muốt trên người Ji Eun.

Cô thở ra một hơi thoải mái, như trút bỏ mọi mệt nhọc sau một đêm bị giam cầm, tinh thần sảng khoái xách váy cưới đi tới cửa phòng, mong ngóng chờ người tới.

Từng giây từng phút trôi qua, cả một buổi sáng, đừng nói cô có dấu hiệu được thả ra, mà ngay cả ngoài cửa phòng giam của cô cũng chẳng có lấy chút động tĩnh.

Đến tận trưa, rốt cuộc cũng có một cảnh sát mang cho cô một hộp cơm, thậm chí cô chưa kịp hỏi gì anh ta đã đi rồi.

Ngay sau đó, bên ngoài phòng giam lại trở nên yên tĩnh, cho đến khi ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, cô vẫn đứng trong phòng giam ý thức được một ngày đã qua.

Bóng đêm bao phủ, phòng tạm giam lại chìm vào bóng tối.

Đêm nay cô vẫn không suy nghĩ nhiều, cô vẫn tin cha mẹ và Hanbin nhất định đang ở bên ngoài tìm cách giúp cô giải quyết chuyện này... Cô nghĩ ngày mai Hanbin nhất định sẽ tới đón cô.

Tối nay, cô lại dựa vào những kỷ niệm hạnh phúc bên Hanbin để thoát khỏi sợ hãi.

Cứ như vậy, sau ba đêm, cô vẫn chờ đợi, cho đến ngày thứ ba...

Sáng sớm, rốt cuộc ngoài cửa phòng giam cũng có động tĩnh, nhưng người tới không phải ông bà Hwang, cũng không phải Hanbin, mà là những cảnh sát với ánh mắt khinh bỉ phỉ nhổ.

Mấy cảnh sát này nhìn cô qua cửa sổ bằng kính, chỉ chỉ gõ gõ...

"Thì ra kẻ giả mạo thiên kim tiểu thư nhà họ Hwang chính là một đứa trẻ mồ côi..."

"Tôi thấy cô ta rất đẹp, cũng ra dáng tiểu thư nhà giàu"

"Anh không thấy trên ti vi ông bà Hwang nhắc tới cô con gái giả mạo này với bao đau lòng à? Cô gái này thật là độc ác..."

..................

Những câu chuyện xung quanh Ji Eun bắt đầu biến mất, cô chỉ nghe được đôi câu ba rồi mờ hồ nhìn những nữ cảnh sát bên ngoài cửa.

Một lát sau, một cảnh sát nam khôi ngô xua tan đám đông tụ tập ngoài cửa phòng giam, sau đó mở cửa ra.

Giây phút cánh cửa phòng giam mở ra, gương mặt chán nản mất mát của Ji Eun nở ra một nụ cười, cô kích động nói "Anh cảnh sát, tôi có thể ra ngoài chưa?"

Nam cảnh sát lãnh đạm nhìn Ji Eun, giọng điệu hoàn toàn không có thiện cảm "Hwang tiểu thư, xin lỗi, việc phạm tội của cô không có chứng cứ mới nên đã chính thức lập án, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô đến trại giáo dưỡng nữ ở ngoại ô, chờ sau khi tòa tuyên án, chúng tôi sẽ chính thức đưa cô vào trại giam thành phố Seoul"

Nụ cười trên mặt Ji Eun cứng đờ, trợn trừng mắt kinh ngạc lùi về sau một bước "Anh... anh nói gì?"

................

Một tuần sau.

"Thẩm phán, tôi thật sự không làm gì... Tôi van xin ông hãy cho tôi gặp người thân của tôi, tôi muốn kháng án... Tôi van xin mọi người..."

Trong tòa án trống rỗng, Ji Eun nghẹn ngào khẩn cầu vị thẩm phán cao cao tại thượng, hai cảnh sát chấp pháp giữ chặt cô như một kẻ mất lý trí.

Vậy mà, thẩm phán không cho Ji Eun bất kỳ cơ hội nào, cuối cùng cô bị đưa đến trại giam thành phố Seoul.

...................

Trại giam Seoul một tuần sau.

Ji Eun đã thay một bộ quần áo tù, mái tóc dài đen mượt hôm nay đã bị thay thế bởi một mái tóc ngắn...

Ji Eun ôm chặt thân mình ngồi trong góc nhà ăn của trại giam, ở đó, những tù nhân khác đang say sưa thưởng thức bữa trưa.

"Này, có cơm ăn rồi..."

Không biết ai đó hô lên một câu với Ji Eun, cô vẫn không hề có phản ứng.

"Đừng xía vào, mấy hôm nay cô ta không ăn gì cả, chúng ta chia phần cơm của cô ta ra thôi..." Một tù nhân khác cướp lấy đồ ăn của Ji Eun.

Như chẳng còn chút hơi sức chống đỡ cơ thể, Ji Eun trượt xuống góc tường, đôi mắt vô hồn đờ đẫn tuôn ra giọt lệ trong suốt.

"Tôi vô tình nghe thấy ngục trưởng nhắc đến cô ta không hề đơn giản đâu..."

"Không ăn những thứ này, cô vẫn nghĩ mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Hwang sao? Khả năng diễn xuất của cô quả là cao siêu, ngang nhiên lừa ông bà Hwang hơn mười năm, thậm chí còn suýt nữa cưới tổng giám đốc tập đoàn Kim Thị, đúng là ông trời có mắt... Kẻ hèn hạ vô sỉ như cô, thảo nào ông bà Hwang muốn tổ chức họp báo tiết lộ hành vi ghê tởm của cô..."

"..."

Trong đầu không ngừng lặp lại những lời nói cô nghe thấy mấy ngày nay, nước mắt Ji Eun càng rơi mãnh liệt.

Nếu không phải nghe được những chuyện này trong tù, có lẽ cô không bao giờ biết 'Cha mẹ' không muốn gặp mình nữa...

Cô thật sự bất lực, thật sự khó chịu...

Cô rất muốn gặp lại 'cha mẹ' mình, rất muốn gặp lại Hanbin, cô không muốn bị cả thế giới vứt bỏ như vậy...

Bây giờ Hanbin sẽ đối xử với cô thế nào đây? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, lẽ nào anh đã mất hết lòng tin với cô?

Một giây sau, "Số 3078, Hwang Ji Eun, có người thăm.

Tiếng thông báo thăm tù vang lên, Ji Eun đang đắm chìm trong suy nghĩ lúc này mới khôi phục ý thức.

Một nữ cảnh sát đi tới trước mặt cô, nói lãnh đạm "Ji Eun, có người đến thăm cô, đi theo tôi"

Cô chậm rãi ngước mí mắt nặng trĩu như không dám tin.

Nhìn gương mặt hiền từ quen thuộc bên ngoài, nước mắt Ji Eun tuôn rơi ào ạt, cô cầm ống nói lên, nghẹn ngào gọi qua tấm kính "Mẹ..."

Bà Hwang cầm ống nói lên, khuôn mặt vốn hiền từ lúc này trở nên xa cách, giọng điệu lạnh tanh, "Cô còn mặt mũi gọi tôi như vậy sao... Tôi khó mà tưởng tượng nổi mình đã yêu thương một kẻ đã lừa gạt mình nhiều năm như vậy, khả năng diễn xuất của cô quả là quá cao siêu"

Tiếng nói châm chọc lạnh lùng của bà Hwang vang lên bên tai, Ji Eun không ngừng xua tay, nước mắt rơi lã chã "Mẹ, con xin lỗi... con rất xin lỗi..."

Bà Hwang không thèm để ý tới bộ dạng đầy nước mắt của Ji Eun, nói lãnh đạm "Được rồi, tôi tới đây không để nghe cô giải thích, tôi tới để nói cho cô biết, tôi đã ủy quyền cho luật sư nhà họ Hwang cắt đứt quan hệ với cô, từ nay về sau, cô không còn quan hệ gì với gia đình chúng tôi nữa, hi vọng cô hãy ngoan ngoãn ký tên lên thỏa thuận đó"

"Mẹ, con..."

Ji Eun cố gắng giải thích, bà Hwang đã cắt lời "Đừng ra vẻ đáng thương nữa, tôi đã tận mắt chứng kiến khả năng diễn xuất của cô rồi, nước mắt của cô càng làm cho tôi thêm căm ghét mà thôi"

Ji Eun cắn môi thật chặt, không dám nhìn bà Hwang nữa, không ngừng nói "Xin lỗi..."

Hôm nay, từng cử chỉ của Ji Eun đều trở thành châm chọc trong mắt bà Hwang. Nhớ lại tất cả những điều Ji Eun đã làm, bà Hwang căm giận khó khăn nói ra "Cô nên cảm thấy may mắn chỉ bị xử tù hai năm, đáng ra cô phải xuống địa ngục."

Đã gây ra tổn thương, cô biết lúc này cô có giải thích thế nào đi nữa cũng đều vô dụng, cô chỉ có thể nói lời xin lỗi không ngừng.

Bà Hwang tức giận "Câu xin lỗi này, cô nên nói với con gái của tôi. Hai năm ở tù của cô, hoàn toàn không bằng một phần vạn khổ sở mà con gái tôi đã phải trải qua... Ông trời đã vạch trần lời nói dối của cô trước ngày kết hôn với Hanbin một ngày, điều này chứng tỏ ông trời cũng không còn chịu nổi nữa..."

Nghe bà Hwang nhắc đến hai chữ 'Hanbin', Ji Eun đột nhiên ngước mắt nhìn bà.

Bà Hwang dựa người vào thành ghế, nhìn Ji Eun đột nhiên ngước mắt, châm chọc "Sao? Nhìn phản ứng của cô, xem ra cô vẫn còn muốn Hanbin?"

Ji Eun không nói gì, chỉ mong qua bà Hwang có thể biết thêm chút tin tức của Hanbin.

"Cô cho là cô đã che giấu nhiều chuyện như vậy, Hanbin vẫn còn thích cô sao? Cô là kẻ không biết xấu hổ, tôi..." Trước khi đến đây, bà Hwang đã nghĩ ra đủ lời nhục mạ, nhưng nhìn bộ dạng sa sút bất lực của Ji Eun lúc này, bà Hwang lại không nỡ tiếp tục "Được rồi, tôi không muốn nói nhảm với cô nữa, tự giải quyết đi."

Trong khoảnh khắc bà Hwang đặt ống nói xuống, Ji Eun đột nhiên vội vàng kêu "Mẹ..."

Dù sao Ji Eun cũng gọi bà là mẹ nhiều năm như vậy, lúc nghe thấy cô xưng hô thế này, động tác gác ống điện thoại dừng lại.

"Con muốn gặp anh ấy một chút, con có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy... Mẹ có thể giúp con được không?"

Bà Hwang không đáp lại Ji Eun mà cúp điện thoại.

............................

Nhà họ Hwang

Trong phòng ngủ, bà Hwang đỏ mắt ngồi ở mép giường.

Ông Hwang đi vào, thấy vợ vẫn khổ sở thì quan tâm "Lại khó chịu à?"

Bà Hwang lấy tay lau nước mắt "Không sao"

"Còn nói không sao..." Ông Hwang cầm khăn giấy lau nước mắt cho vợ, an ủi "Tôi biết là buổi sáng bà đã đến trại giam... Đừng nóng giận, đừng nóng giận, để cho một kẻ lừa gạt chọc tức mình thật không đáng."

Bà Hwang lắc nhẹ đầu, khóc nức nở "Không phải..."

Ông Hwang nghi ngờ "Thế thì làm sao?"

Bà nghẹn ngào "Lúc đến trại giam, tôi thật sự rất hận con bé, nó đã lừa gạt chúng ta nhiều năm như vậy, lại được sống bình yên bên cạnh chúng ta, tôi hận không thể khiến nó sống cả đời trong ngục... Nhưng, khi tôi nhìn thấy con bé mặc quần áo tù không ngừng khóc nói xin lỗi, tôi thật sự vô cùng khó chịu..." Dứt lời, bà Hwang khóc nấc thành tiếng.

Ông Hwang tranh thủ đóng cửa phòng ngủ, nghiêm mặt nói với vợ "Bà đừng khóc to như vậy, Yerim vẫn đang ở bên ngoài... Yerim chịu nhiều khổ cực như vậy mới trở về, sao bà không đau lòng cho chính con gái mình, bây giờ còn nghĩ tới đứa con gái hư đốn trong ngục đó?"

Bà Hwang cố gắng kiềm chế tiếng khóc, khổ sở nói "Chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, tôi thật sự xem nó như con gái của mình, tôi không nghĩ nó có thể gạt chúng ta như vậy..."

"Được rồi, được rồi, bà đừng khóc nữa... Tôi biết trong lòng bà cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ tôi không." Mắt ông Hwang cũng đỏ lên, thực ra trong lòng ông cũng cảm nhận giống bà.

Bà Hwang ngẩng đầu lên từ trong ngực chồng, hít một hơi thật sâu "Nó nói muốn gặp Hanbin, hi vọng tôi giúp một tay..."

"Chuyện đã đến nước này rồi nó còn muốn gặp Hanbin làm gì? Chẳng lẽ nó còn không biết những thứ này đều là Hanbin lên kế hoạch thay Yerim hay sao?"

"Nó không biết, tôi chưa nói gì cả..."

Ông Hwang giật mình ngạc nhiên "Tại sao bà không nói với nó những chuyện này?"

"Tôi không đành lòng...chỉ có mười ngày, con bé đã gầy dộc đi, không có lấy một chút tinh thần... Nó đã bị trừng phạt, tôi khó mà tượng tưởng nổi sau khi biết những chuyện này nó sẽ ra sao..."

Ông Hwang thở dài nặng nề "Haiz, bà thật dễ mềm lòng... Nếu bà đã lựa chọn không nói cho nó, vậy cứ coi như xong đi..."

Bà Hwang hiểu ý gật đầu "Vâng"

_______________________

"Hanbin, đừng giận em, em không cố ý giả mạo Yerim, anh nghe em giải thích..."

................

Đêm khuya, Ji Eun ngồi bật dậy, cô lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Toàn thân cô đổ mồ hôi ướt đẫm, trong đầu vẫn nghĩ tới những cảnh tượng xảy ra trong mơ.

Cô chậm chạp ngồi dậy, vô lực dựa lưng vào bức tường lạnh như băng. Cho dù trong giấc mộng, anh cũng không cho cô một cơ hội giải thích...

Đã bốn ngày rồi, bất luận "mẹ" có chuyển lời giúp cô hay không, anh vẫn không hề đến gặp cô lấy một lần, như vậy chẳng phải là anh không muốn gặp cô hay sao?

Cô không ngu ngốc, khi cô bị vu cáo tội chiếm đoạt tài sản, cô biết Hanbin có thể dễ dàng giải thích giúp cô, nhưng cô vẫn bị xử tội theo "chứng cứ xác thật"

Điều này nói rõ Hanbin hoàn toàn không giúp cô, thậm chí không thèm quan tâm đến chuyện này...

Anh thật sự không còn quan tâm đến cô nữa sao?

Không...

Cô không tin được.

Anh ấy chỉ nhất thời không chấp nhận được cô của hiện tại, vả lại Yerim thật sự lại xuất hiện trước mặt anh vào lúc này, anh cần có thời gian lựa chọn... Nhưng cô tin, anh cuối cùng sẽ đến gặp cô, bất luận anh đã từng xem cô là "Ji Eun" hay là "Yerim", cô cũng có vị trí trong lòng anh, nếu anh bỏ mặc cô, thì sẽ không dễ nổi giận với cô như vậy..."

Cô biết có lẽ đây chỉ là tự an ủi mình, nhưng cô phải ôm hi vọng như vậy, nếu không, cô sợ không còn sức chống đỡ với nơi này nữa...

Nghĩ đến đây, cô chầm chậm nằm xuống, mở to đôi mắt nhìn trần nhà, trong đầu vẫn hồi tưởng lại những điều cô trải qua những năm vừa rồi.

Không ai biết, năm bảy tuổi cô bị mẹ ruột vứt bỏ ở cửa trại trẻ mồ côi...

Khi đó trí nhớ mơ hồ, cô chỉ biết mẹ mình không thương mình, lúc không vui sẽ lấy cô ra để xả giận, màn đêm vừa buông xuống liền ném cô vào một căn phòng tối...

Cũng nhiều năm sau cô mới biết, thì ra mẹ cô là một kỹ nữ ở quán bar, mỗi đêm cô bị mẹ nhốt trong phòng tối là vì bà đang tiếp khách.

Năm đó sinh cô ra, mục đích của bà là muốn vào nhà giàu có, nhưng, cuối cùng bà lại bị người đó vứt bỏ, cho nên mọi thù hận của bà đều đổ lên đầu cô, cho nên đến bảy tuổi mới vứt bỏ cô như thế.

Cô gầy tong teo vì thiếu dinh dưỡng. Sau khi vào trại trẻ mồ côi, không có đứa trẻ nào muốn chơi với cô, cho đến khi cô gặp Yerim

Yerim bằng tuổi cô, lúc những đứa trẻ khác bắt nạt cô, Yerim luôn đứng ra bảo vệ, vì vậy trong lòng cô Yerim trở thành người bạn tốt nhất trong cuộc đời.

Vào trại trẻ mồ côi đến năm thứ hai, xảy ra một chuyện khiến cô có ấn tượng sâu sắc.

Một ngày nọ, vô tình thấy một cậu bé mặc áo kẻ caro màu lam ngã trong vũng máu.

Trên người cậu bé đầy máu, cánh tay găm một mảnh thủy tinh rất sâu, máu chảy không ngừng.

Có lẽ do cảnh ngộ mà cô trưởng thành sớm, khi đó cô hiểu được là phải nhanh chóng giúp cậu bé rút mảnh thủy tinh ra, sau đó cầm rượu sát trùng cánh tay, dùng khăn trên cổ quấn chặt vết thương.

Sau khi băng bó vết thương cho cậu bé, Yerim tìm cô để chơi thì nhìn thấy cảnh này...

Yerim ngồi xổm dưới đấy nhìn cậu bé bị thương thì sợ tới mức hồn siêu phách lạc.

Lúc này, một đám trẻ vây quanh Yerim và cậu bé bị thương, còn cô bị đẩy ra ngoài cửa...

Lúc cô chuẩn bị chạy đi gọi người lớn thì viện trưởng Park đã chạy tới... Sau này cô mới biết thì ra cậu bé không cẩn thận bị thương này là con trai viện trưởng Park.

Sau đó dù cô có giải thích thế nào cũng không ai tin cậu bé do cô cứu, mọi người đương nhiên coi công lao này thuộc về Yerim.

Có lẽ vì duyên cớ này, Yerim và cậu bé đó dần dần trở thành bạn bè, số lần Yerim nhắc đến cậu bé đó trước mặt cô cũng ngày càng nhiều, cuối cùng cô còn thề lớn rằng sau này muốn cưới cậu bé.

Mới đầu cô cũng không hiểu sao Yerim còn nhỏ như vậy đã biết thế nào là thích một người, cho đến một ngày cô vô tình nhìn thấy cậu bé này...

Đó là ngày cậu bé tạm biệt Yerim vì phải đi Mỹ theo gia đình.

Lúc ấy, cô núp sau cái cây, nhìn cậu bé kia thật kỹ. Bởi vì ngày cô cứu cậu bé không nhìn kỹ, thì ra cậu bé lại đẹp trai như vậy.

Trong giây phút cô suy nghĩ, nếu cậu bé đó biết người cứu cậu là cô thì mình có cơ hội trở thành bạn tốt của cậu không?

Đêm đó cô mất ngủ, trong đầu không ngừng nhớ đến gương mặt đẹp trai của cậu bé cho đến tận sáng mới thiếp đi.

Sáng hôm sau, cô đang ngủ say thì một đôi vợ chồng ước chừng bốn mươi tuổi ôm lấy cô từ trên giường, vừa ôm vừa hôn...

Đôi vợ chồng đó dẫn cô từ trại trẻ mồ côi đến một căn nhà lớn, lúc đó cô mới biết mình đã được người ta nhận nuôi.

Mới đầu cô cũng không biết đôi vợ chồng này nhận nuôi cô vì nhầm cô là con gái của họ, được 'cha mẹ' yêu thương, cô cảm thấy mình thật may mắn, cho đến một ngày cô bị sốt nặng, trong lúc mơ màng mới nghe thấy giọng nói áy náy của cha mẹ nuôi, họ giải thích nguyên nhân năm đó vứt bỏ 'cô'...

Từ giây phút đó, cô mới biết thì ra cha mẹ nuôi ngộ nhận cô là con gái ruột, cô vốn muốn giải thích, nhưng vì lần đó sốt cao, không nói nên lời...

Không biết có phải do ý trời hay không, sau khi hết sốt, một năm trời cô quên sạch mọi thứ, thậm chí một lòng nghĩ rằng mình là thiên kim duy nhất của nhà họ Hwang.

Một năm sau, cô khôi phục trí nhớ, mới ý thức được thân phận giả của mình...

Mấy năm sau đó, cô luôn muốn tìm cơ hội giải thích sự thật với cha mẹ nuôi của mình, nhưng mỗi lầnnhìn thấy ánh mắt thương yêu của cha mẹ, cô lại không nỡ khiến cha mẹ nuôi phải trải qua mất mát.

Vì vậy cô đã đưa ra một quyết định to gan... cô muốn tìm Yerim.

Cô nghĩ rằng, lúc tìm ra Yerim cũng là cơ hội tốt nhất để cô thẳng thắn với cha mẹ nuôi, dù sao có con gái ruột bên cạnh, tổn thương cô đem lại cho cha mẹ nuôi sẽ là thấp nhất.

Những năm qua cô không quan tâm tới việc cha mẹ nuôi phản đối cô ra ngoài làm việc, nhưng thật ra cô muốn gom góp tiền thuê thám tử tư, hi vọng mình không động đến tiền nhà họ Hwang cô không muốn xuất hiện ở nơi công cộng với ông bà Hwang vì không muốn mọi người biết thân phận thiên kim nhà họ Hwang của cô, để sau này Yerim trở về nhà họ Hwang sẽ không lúng túng

Nhưng, cô không ngờ muốn tìm kiếm Yerim lại khó khăn đến vậy, phải mất hai năm điều tra cô mới biết tin Yerim ở Mỹ...

Cũng chính là năm nay, cô chuẩn bị tìm được Yerim sẽ thẳng thắn với cha mẹ thì lại gặp Hanbin.

Cô cũng từng cảm thấy anh đẹp trai ngang với ấn tượng về cậu bé kia, nhưng vật đổi sao rời, dù thế nào cô cũng không nghĩ được Hanbin lại chính là cậu bé đó.

Khi biết Yerim không còn ở trên thế giới này, cô rất tự trách, rất đau lòng... Bất luận là thế nào, trời xui đất khiến để cô trở thành thiên kim của nhà họ Hwang, cô vẫn làm Yerim chịu thiệt thòi...

Lúc phải đưa ra lựa chọn, cô cũng biết bất luận xảy ra chuyện gì, cô không nên chần chừ nói ra thân phận với Hanbin, nhưng mà...

Cô yêu anh.

Nếu không phải anh biết cô với thân phận "Yerim", thì giữa cô và anh có phải là kẻ xa lạ, điều này nói lên rằng ba tháng chung đụng này, cô hoàn toàn không là gì với anh, cũng bởi vì "Yerim", người trước sau vẫn luôn tỉnh táo như anh lại dễ dàng đính hôn với cô như vậy...

Anh quan tâm tới "Yerim" như thế...

Phải yêu sâu đậm một người mới hiểu, thì ra, không muốn thấy người mình thương yêu nhất thất vọng hoặc khó chịu, người ta sẽ làm mọi thứ...

Vì vậy, cô đã lựa chọn giấu giếm tất cả.

Anh không bao giờ biết được mỗi đêm triền miên bên nhau, nghe thấy hai chữ Yerim thốt lên từ miệng anh, lòng cô đau thế nào...

Trong tình cảm, cô vẫn là người lý trí, cô rõ ràng chuyện tình cảm phải đôi bên cùng vui vẻ, cô không thể ở bên anh mãi mãi với thân phận Yerim...

Nhưng, cô không thể khống chế được niềm tin đối với tình yêu của mình...

Cô lựa chọn im lặng chỉ vì nghĩ, cho dù cả đời này anh chỉ yêu Yerim chứ không phải Ji Eun, kể cả mỗi lần anh nhắc đến Yerim đều làm tim cô đau nhói thì ít nhất, cô cũng làm anh vui vẻ cả đời...

.......................

Hai mươi ngày sau khi Ji Eun bị tuyên án, trại giam nữ xảy ra sự cố.

Cai ngục vội vàng chạy vào phòng làm việc của Ngục trưởng, sợ hãi nói "Ngục trưởng, anh mau đi xem, 3078 Hwang Ji Eun đột nhiên ngất xỉu ở bãi tập..."

Vì vậy, Ngục trưởng dẫn mấy nhân viên cứu hộ chạy vội về bãi tập.

..............

Hai giờ sau, Ji Eun nằm trong phòng y tế trong trại giam.

Cô mơ màng tỉnh lại thì nghe được cuộc đối thoại giữa Ngục trưởng và bác sĩ...

"Bác sĩ, số 3078 có chuyện gì không?"

Bác sĩ nói chi tiết "Tôi nghĩ... cô ấy đã có thai, chính cô ấy cũng không biết. Vì không ăn cơm đúng giờ hoặc do yếu tố tâm lý, cơ thể cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro