(2)Chương 361 - 370

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hà bị hành động bất thình lình của Thanh Hằng dọa ngẩn ra, nhìn chằm chằm về phía lưng của chị một lúc lâu, lại nghe chị nhẹ giọng nói thêm: "Trời mưa, đường khó đi lắm."


Ngọc Hà cho rằng Thanh Hằng lo lắng cô đi giày cao gót sẽ bị đau chân, nhanh chóng hoàn hồn, có chút được ưu ái mà hoảng: "Không cần đâu, tôi có thể tự đi, đường có bao xa."'


Thanh Hằng vẫn duy trì tư thế ngồi xổm: "Lên đi."


Vừa nói, chị vừa xoay qua bắt lấy tay cô vắt qua cổ mình. Lúc Thanh Hằng chuẩn bị đứng dậy, Ngọc Hà sợ ngã, vội vàng ôm lấy vai Thanh Hằng, dính sát vào lưng chị, không dám nhúc nhích.


Tuy là con gái nhưng khi ở sau lưng chị, chị cho cô một cảm giác rất an tâm. Bước đi chị ổn định vượt qua hết vũng nước này đến vũng nước khác. Ngọc Hà nép vào vai chị, khẽ nở nụ cười.


Vì vừa có cơn mưa nên có hơi se lạnh, vài giọt nước còn đọng trên cành lá, gió đêm thổi qua, lắc rắc rơi trên mặt, trên cánh tay, trên mái tóc Kiều An Hảo. Cái lành lạnh buổi đêm này cũng không ảnh hưởng chút nào tới tâm tình đang được sưởi ấm trong tình yêu của cô cả.


Có thể do Ngọc Hà hay bị tụt xuống, Thanh Hằng đi được vài bước lại dừng lại, kéo cô lên. Nhìn thấy chị vì mình mà cẩn thận như vậy khiến nụ cười trên môi cô càng ngày càng đậm hơn.


Trước ngực Ngọc Hà dán vào sau lưng chị, chỉ có quần áo ngăn cách, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người chị, nóng nóng, truyền tới trong lòng cô, tạo nên một dòng nước ấm dồn dập chảy, khiến tay đang ôm cổ chị, không nhịn được, tăng thêm sức.



Bởi vì hai người ở rất gần, cô có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người chị, bỗng nhiên cô khẽ cất tiếng gọi: "Thanh Hằng"


"Ừm?" - Giọng điệu của chị rất nhẹ, bước chân ung dung trầm ổn, lại rất vững vàng.


Ngọc Hà ghé vào trên lưng chị im lặng gần một phút đồng hồ, sau đó mới đặt cằm lên vai của chị, nhỏ nhẹ mở miệng nói: "Chúng ta đã là bạn bè của nhau nhiều năm rồi."



Thanh Hằng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nói những lời này, trán chị hơi nhăn lại,"ừ" một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Tính cả cấp hai là bảy năm."


"Chúng ta chỉ là bạn bè của nhau thôi sao?" - Lúc Ngọc Hà nói ra những lời này, tâm tình không hiều sao có chút khẩn trương.


Nếu bọn họ là bạn bè của nhau, sau khi Lan Khuê xuất viện, cho dù chị và cô không thể sắm vai vợ chồng như hiện tại, nhưng vẫn có thể liên hệ với nhau, không phải sao?



Cho dù chị thật sự yêu người khác, cho dù chị mãi mãi không thay đổi, nhưng cô gái kia cũng đã lập gia đình, thời gian lâu dài, chị chắc cũng phải có gia đình của mình, cho đến lúc đó, dù không cưới cô vì tình yêu, thì cũng không sao, chỉ cần cô và chị vẫn còn liên hệ với nhau, không phải cô vẫn có hy vọng sao?

Bạn bè... Thời niên thiếu trước đây, vì quá mức nghèo khó tự ti, cho nên chỉ có thể làm một người bạn lặng lẽ bên cạnh cô, thế nhưng thời gian đó, thật ra trong lòng chị, từ trước tới giờ chưa hề muốn làm một người bạn của cô cả.



Sau này lúc chị biết cô và Hứa Gia Mộc có hôn ước, lúc đó chị liền nghĩ, mình và cô không xuất hiện cùng nhau, có lẽ sẽ quên cô rất nhanh. Nhưng đợi đến lúc chị và cô càng ngày càng xa, chị mới phát hiện, thời gian đó tối tăm cỡ nào. Lúc bấy giờ, chị rất hi vọng, bản thân có thể có lý do để tới được gần cô, cho dù không thể nói chuyện, chỉ cần có thể thấy mặt từ xa, chị đã thỏa mãn. Nhưng dù cho ước vọng bình thường thường như vậy, cũng không cách nào thực hiện được, cuối cùng hai người cứ như vậy thành người xa lạ.


Nếu không phải Lan Khuê xảy ra tai nạn xe, có lẽ chị và cô cứ như hai đường thẳng song song, không hề có điểm giao nhau.

Nhưng bây giờ Lan Khuê đã tỉnh, chị và cô phải kết thúc....

Thì ra cô và chị chỉ tạm thời giao nhau ở một thời gian ngắn, cuối cùng thì hai đường thẳng ấy đã đến lúc phải tách ra...



Nếu kết quả cuối cùng, là cô và Lan Khuê ở cùng nhau, như vậy thì chị sẵn lòng mang tình yêu sâu sắc biến thành bí mật không thể nói ra, vĩnh viễn theo sát bên cạnh cô, làm một người bạn không phiền hà. Lúc cô khổ sở, có thể an ủi cô, lúc cô gặp vấn đề gì đó, có thể giúp đỡ cô, lúc cô vui vẻ, chân thành chúc phúc cho cô...



Thanh Hằng nghĩ tới đây, liền mở miệng nói lời nói không thật với lòng mình: "Không phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?"


Không phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?


Trong đầu Ngọc Hà lặp lại câu hỏi này vài lần, mới hoàn toàn hiểu được chị có ý gì, trái tim lơ lửng, lập tức rơi xuống, cô giống như tự uống một viên thuốc an thần, hùa theo Thanh Hằng, quả quyết "Ừm" một tiếng, rồi nói: "Chúng ta luôn là bạn bè tốt."


Rõ ràng đã yêu đối phương sâu sắc như vậy, dùng hết toàn tâm toàn lực muốn làm nửa kia của đối phương như thế, nhưng sợ mất đi, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vì yêu quá sâu, nên càng nhát gan, chỉ cần có thể làm bạn bè, chính là phần quà tặng lớn trời ban cho.


Thanh Hằng không nói gì, chỉ cõng Ngọc Hà đi qua một cột lại một cột đèn ảm đạm, lúc gần tới Cẩm Tú Viên, một biệt thự có trồng gốc hoa quế, lúc này hoa quế đang mùa nở rộ, mùi hoa lan tỏa xung quanh.


Ngọc Hà nằm trên lưng Thanh Hằng, ngửi hương thơm mùi hoa quế, cô nhắm mắt, hít một hơi sâu, cảm thấy tâm tình thoải mái hơn.


Thanh Hằng cố gắng bước rất chậm, như muốn kéo dài thời khắc tốt đẹp như vậy tới vô tận.


Lúc đi qua một biển quảng cáo, Ngọc Hà nhìn thấy trên biển quảng cáo có hai chữ "Bảy năm," sau đó nhớ tới cuộc nói chuyện dang dở của mình với chị trước lúc tới bệnh viện, vì thế thò đầu ra phía trước, mở miệng phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người: "Thanh Hằng, hồi nãy lúc ở trên xe, chị nói với tôi, chị tặng tôi bảy phần quà sinh nhật, vậy chị còn nhớ rõ bảy phần quà đó là gì không?"


Mỗi một phần quà tặng cho cô, đều là chị dày công chuẩn bị, sao chị lại không nhớ chứ?


Thanh Hằng giả vờ như không nhớ rõ, hỏi ngược lại cô: "Là những gì?"


Ngọc Hà nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, sau đó liền đếm từng cái một: "Quà tặng năm lớp mười, là một hộp âm nhạc."


Hộp âm nhạc này không đắt, chỉ hơn 100 nghìn, đó là lần đầu tiên chị tham dự tiệc sinh nhật cô, nhìn thấy Lan Khuê, An Hạ tặng toàn những món đồ đắt tiền, đáy lòng chị liền sản sinh ra một loại cảm xúc tự ti.


"Quà tặng năm lớp 11, là một cuốn nhật ký rất đẹp."


"Quà tặng năm lớp 12, là một chiếc cốc uống nước bằng sứ."


"Năm nhất đại học, là một khung hình."


"Năm hai và năm ba đại học, theo thứ tự là một sợi dây chuyền và một chiếc lắc chân... Quà tặng sau cùng nhất, chính là con búp bê sứ đêm nay."




Ngọc Hà đếm từng món quà sinh nhật mà mấy năm nay Thanh Hằng tặng cho mình, mà thế nào lại hoàn toàn trùng khớp với trong trí nhớ của Thanh Hằng. Nhưng khi cô nói xong câu quà tặng sau cùng, chị nhăn mày, cô còn kể thiếu một món quà, đó là vào năm thứ tư đại học, chị tặng cô hoa hồng và bánh ngọt sao? Hơn nữa quà tặng năm tư đại học kia, là phần quà tặng quý giá nhất mà chị tặng cô, sao cô không nói ra?



Trong lòng Thanh Hằng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng vẻ mặt không biến sắc hỏi: "Năm tư đại học, tôi cũng có tặng cho em một phần quà sinh nhật, em không biết hả?"


"Năm tư?" - Ngọc Hà có chút nghi ngờ nói: "Có phải chị nhớ nhầm không vậy, vào ngày sinh nhật đại học năm tư đó, chị ở Sài Gòn tham gia liên hoan phim, không tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi mà, làm sao có thể tặng quà cho tôi chứ?"


Thanh Hằng nghi ngờ lên tiếng: "Không có sao?"



Về phần quà Thanh Hằng tặng, từ trước tới giờ cô đều giữ gìn rất tốt, cho nên không có khả năng cô sẽ nhớ nhầm, nhưng vì để tránh chuyện xuất hiện ngoài ý muốn, Ngọc Hà vẫn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, mới chắc chắn nói với chị rằng: "Thật sự không có, năm đó ngay cả câu sinh nhật vui vẻ chị cũng không nói với tôi mà!"


Thanh Hằng không nói gì, đáy lòng lại lờ mờ hiểu rõ, năm đó chị đạt được giải thưởng, ngàn dặm xa xôi chạy tới Hà Nội, chứng kiến quà tặng bị ném trong đống rác, thật ra cô không nhận được, nói cách khác, có người đã phá món quà đó của chị.



Sẽ là ai?


Trong đầu Thanh Hằng lập tức hiện lên tên Hàn Như Sơ.


Là bà ta, nhất định là bà ta!


Chuyện đêm đó, tới quá mức đột ngột, cho chị đả kích quá lớn, chị vốn không suy nghĩ trong đó có sơ hở, bây giờ nhớ lại, chị mới phát hiện. Chắc chắn là bà ta thấy được phần quà mà chị đã tặng cho cô.


Chắc là vì Hàn Như Sơ biết chị thích vị hôn thê của con gái mình, cho nên mới làm như vậy.


Thì ra, người phụ nữ này, không đơn giản là chỉ hại chết con của chị, mà còn hại chị vẫn luôn hiểu lầm cô nhiều năm như vậy.


Tận đáy lòng chị, lập tức buồn phiền hối hận rồi lại vui sướng.

Vui sướng là vì người con gái chị yêu, mặc dù không thương chị, nhưng lại chưa bao giờ giẫm lên tâm ý của chị.


Buồn phiền hối hận là vì chị lại bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, đã từng oán hận người thật ra rất vô tội là Ngọc Hà.


Ngọc Hà thấy rất lâu sau Thanh Hằng cũng không lên tiếng, lại mở miệng: "Sinh nhật năm thứ tư đại học, chị thật sự có tặng quà cho em sao?"


Thanh Hằng lấy lại tinh thần, rất bình thản mở miệng nói: "Hình như là tôi nhớ nhầm rồi."



Ngọc Hà ôm cổ Thanh Hằng, mở miệng hỏi một câu mà mình thắc mắc đã lâu: "Có phải chị thật sự thích Smily gì đó không?"


"Hả?" - Thanh Hằng lên tiếng hỏi lại: "Làm sao vậy?"

"Tôi phát hiện quà chị tặng đều có khắc chữ Smily này, cái tên này vài năm nay, rất thịnh hành a." Kì thật ngay từ lúc đầu khi Thanh Hằng tặng món quà đầu tiên cho Ngọc Hà, cũng có khắc mấy chữ  Smily này, lúc ấy cô cũng không biết đó là cái gì. Mãi đến khoảng bốn năm trước kia, khi cô nhìn thấy một cửa hàng trên phố chuyên bán quà tặng của nhãn hàng Smily, cô mới biết được, thì ra mấy chữ cái này, thực ra là tên một nhãn hiệu.


Giọng điệu của Thanh Hằng vẫn lạnh nhạt như cũ: "Quà tặng của nhãn hiệu này cũng không tệ cho lắm."


"Đúng vậy." - Ngọc Hà mang theo một bộ dạng cực kỳ đồng ý, qua một lát sau, lại nói: "Anh có biết nhãn hiệu này còn có một chuyện tình rất cảm động hay không?"

Thanh Hằng: "Đó là chuyện gì ?"


"Sở dĩ nhãn hiệu này có tên là Smily, là ghép từ những chữ cái so, much, i, love, you mà thành, nghe nói người chủ lập nên nhãn hiệu này là một người rất si tình, nguyên do người đó lập nên nhãn hàng này, chính là để nói rõ cho người con gái mình yêu"


"Thì ra còn có chuyện xưa lãng mạn như vậy."


"Đúng vậy, thật sự rất lãng mạn!" Trong lời nói của Ngọc Hà mang theo một chút hâm mộ: "Cô gái kia thật hạnh phúc."


Thanh Hằng cười cười, không nói gì, cõng Ngọc Hà quẹo vào ngưỡng cửa nhỏ của Cẩm Tú viên.


So, much, i, love, you.

Smily.

Lúc trước quà của chị tặng cho cô đã từng rất rẻ tiền, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc.


Quà tặng lúc đầu, mấy chữ kia đều là chị viết lên.


Càng về sau, đại khái là hơn bốn năm trước kia, lúc ấy chị và cô đã không còn liên hệ với nhau. Vừa đúng lúc, khi ấy chị đã có tiền, sau đó chị bắt đầu bán những loại đồ này.


Đồ được bán đều là những quà tặng giá thấp, tiền thuê của hàng ở mặt tiền của Hà Nội rất đắt, lúc đầu cũng không có lời nhuận gì, trên cơ bản đều là lỗ, lúc ấy trợ lý của chị còn nói, chị không có óc kinh tế, bảo chị đóng cửa hàng này lại, chị nhất định không chịu. Chỉ là vì đó là lời tỏ tình đầu tiên mà chị tặng cho cô.


Smily.

So, much, i, love, you.

I, love, you, so, much

Tình yêu của chị dành cho em là như vậy.


Lúc Hàn Như Sơ gọi điện cho bệnh viện, biết được tin con gái của mình đã tỉnh, tuy đã khuya, nhưng vẫn gọi quản gia lái xe chở bà đến bệnh viện.


Trên đường từ nhà họ Trần đến bệnh viện, vừa lúc đi qua khu phố của Cẩm Tú viên.


Dọc trên đường đi Hàn Như Sơ đều nghĩ đến con của mình, căn bản không để ý đến ngoài cửa sổ, nhưng quản gia lái xe, lại đột nhiên lái chậm lại.


Chân mày Hàn Như Sơ nhíu lại, ngẩng đầu, nhìn thấy quản gia nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào phía trước cửa sổ xe, không biết đang nhìn cái gì, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"



Quản gia nghe thấy giọng của Hàn Như Sơ, mới chỉ chỉ ngoài của sổ xe, nói: "Bà chủ, bà xem, là cô Ngọc Hà."


Hàn Như Sơ nhìn theo hướng ngón tay quản gia chỉ, quả nhiên thấy Ngọc Hà, tuy nhiên cô lại được người cõng trên lưng, mà lưng người kia, lại là Thanh Hằng.
Bởi vì khoảng cách rất xa, mặt khác trên đường còn đang thi công, cho nên căn bản không có khả năng biết hai người đang nói cái gì, nhưng là nhìn vào vẻ mặt của hai người, cũng biết là đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ.


Quản gia: "Thoạt nhìn, giống như quan hệ của cô Ngọc Hà cùng thứ tạp chủng kia cũng không tệ lắm, cô chủ thích cô Ngọc Hà, hiện tại thật vất vả cô chủ mới tỉnh..."



Khi quản gia nói tới đây, vừa vặn thấy Ngọc Hà nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Thanh Hằng đang cõng Ngọc Hà trên lưng, bà liền phanh xe lại, xe liền đứng vững vàng trên đường, qua một lát, mới nói: "Hiện tại nếu Ngọc Hà thích cái tạp chủng kia, vậy cô chủ phải làm sao bây giờ?"



Sắc mặt Hàn Như Sơ, nháy mắt một mảnh băng hàn, chỉ là ngồi ở trong xe không nói được một lời, nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa sổ, thẳng đến khi Thanh Hằng cõng Ngọc Hà trên lưng vào tiểu khu, bà mới thu hồi tầm mắt, quản gia ngồi ở trên ghế lái, có chút tức giận nói: "Uổng công cô chủ đối tốt với cái tạp chủng kia như vậy, vậy cô ta còn đối xử với cô chủ như vậy..."


Hàn Như Sơ nghe được mấy lời này, vẻ mặt càng thêm khó coi, giọng điệu có chút lạnh lùng cắt đứt lời nói của quản gia: "Lái xe."


Nghe những lời này, bà quản gia kia không dám nói gì thêm. Sau đó, xe khởi động, rời đi.


Ngọc Hà cùng Thanh Hằng nói chuyện lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi, cuối cùng cô không nói lời nào, ghé vào trên vai Thanh Hằng, nhắm hai mắt lại.


Hô hấp của cô thực nhẹ, không ngừng thổi lên trên cổ chị, làm cho đáy lòng chị dâng lên một tia tạp niệm, bước chân cũng có chút cứng ngắc.


Một trận gió thổi tới, mang theo một chút cảm giác mát, làm cho Thanh Hằng tỉnh táo lại, chị cố gắng đè ép đáy lòng đang xao động, bước chân bước đi càng lúc càng chậm.



Tuy rằng lúc này hai người không có nói chuyện với nhau, nhưng so với lúc vừa mới nói chuyện với nhau không khí lại tốt hơn rất nhiều, làm cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh, thanh bình.



Cho dù Thanh Hằng suy nghĩ muốn con đường này dài thêm một chút, nhưng là vẫn như cũ cũng có điểm cuối. Cuối cùng thì cả hai cũng đã bước vào sân biệt thự nhà mình.


Trong vườn hoa nở, bởi vì một trận mưa, rơi rụng đầy đất, trên chân Thanh Hằng dính vài cánh hoa.


Đi đến trước cửa nhà, Thanh Hằng nâng tay lên nhấn chuông cửa, âm thanh chuông cửa còn chưa có dừng, má Trần liền ra mở cửa:"Mừng hai người về nhà".


Chị gật đầu một cái, xem như chào hỏi.


Ngọc Hà ở phía sau, mở to mắt, kêu một tiếng: " Trần."


Ngọc Hà không có chút ý muốn leo xuống, Thanh Hằng cũng không lên tiếng để cho cô leo xuống dưới, liền như vậy tiếp tục cõng cô trên lưng, má Trần giúp Ngọc Hà tháo giày, mang dép lê, sau đó chính mình mới đổi giày, cõng Ngọc Hà trên lưng tiếp tục đi vào bên trong.


Ngọc Hà dù không muốn rời khỏi lưng anh một chút nào nhưng cũng đành phải mở miệng nói: "Thả tôi xuống đây đi."



Thanh Hằng đồng ý, cũng không miễn cưỡng cô nữa. Chị cúi thấp người xuống, Ngọc Hà thuận thế từ trên người của chị tuột xuống.


Sau đó, Thanh Hằng mở miệng nói: "Tôi đi ra gọi điện thoại một chút, cô đi lên lầu trước, giúp tôi xả nước tắm đi."


Ngọc Hà gật gật đầu, xoay người, hướng về phía trên lầu.



Thanh Hằng nhìn bóng dáng Ngọc Hà biến mất ở khúc cua cầu thang, mặt mày giãn ra mỉm cười, xoay người ra hiệu cho má Trần, má Trần lập tức chạy vào trong phòng bếp.



Trong phòng ngủ không mở điện, Ngọc Hà đẩy cửa phòng ngủ ra, theo bản năng đi sờ soạng công tắc trên vách tường, còn chưa kịp ấn xuống, liền phát hiện trong phòng ngủ có ánh sáng, mày nhíu lại, liền cất bước, đi vào, sau đó cô liền mở to mắt đứng yên tại chỗ...


_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro