(3) Chương 345 - 360:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Ngọc Hà mà nói, cho dù có người đem toàn bộ những thứ cao quý nhất đến trước mặt cô, cũng không thể hơn búp bê sứ bình thường mà bây giờ Thanh Hằng tặng cho cô, cô nhìn búp bê sứ này, càng nhìn càng thích, cuối cùng nhịn không được lấy điện thoại cầm tay ra, mở cameras, đưa cho chị: "Giúp tôi một chụp tấm đi."


Thanh Hằng nghe Ngọc Hà nói, lập tức thu suy nghĩ của mình lại, vẻ mặt nhu thuận, vươn tay cầm lấy điện thoại của cô.


Trong màn hình, Ngọc Hà ôm búp bê sứ, bày ra một biểu tình chu miệng, vẻ mặt rực rỡ, môi hồng da trắng, rất là đáng yêu động lòng người.


Thanh Hằng nhìn chằm chằm điện thoại di động trên màn hình rung động vài giây, mới nhấn chụp hình.


Ngọc Hà lấy di động qua, nhìn đánh giá ảnh chụp một chút, rồi mở app chỉnh sửa ảnh, sau đó tiện mở Facebook ra, đem ảnh chụp chuyển lên, thêm một chữ viết: "Quà sinh nhật đáng yêu của tôi. Sinh nhật vui vẻ..." Sau đó Ngọc Hà còn thêm một biểu tượng mỉm cười.


Thanh Hằng ngồi ở bên cạnh, đem hành động của người bên cạnh đều thu nhập đáy mắt, trên mặt của chị cũng không có biểu cảm gì quá lớn, chỉ dịu dàng mở miệng, nói: "Về Cẩm Tú viên trước đi."


"Được." - Ngọc Hà không hề dị nghị trả lời, di động trong lòng bàn tay vừa lúc rung lên, cúi đầu nhìn lại, là Phạm Hương gửi lên facebook của cô: "Chúc em sinh nhật vui vẻ nhé"

Fb của Ngọc Hà bây giờ không hề ít fan, kèm thêm một số minh tinh quan hệ tốt trong đoàn làm phim của cô cũng đều gửi chúc mừng, thế cho nên tin tức cô gửi lên chưa đầy một phút đồng hồ, thì có không ít người gửi bình luận cùng chúc mừng, nhìn Weibo cô gần đây, độ nóng cao hơn một chút.



Mess của Ngọc Hà không ngừng có tin nhắn, nhắc nhở không dứt, bởi vì tin nhắn quá nhiều, cô không nhìn từng cái một, nhưng lúc điện thoại rung lên, sẽ cúi đầu nhìn màn hình một cái.


Khi xe chạy đến đầu đường phía trước, đúng lúc đèn đỏ, Thanh Hằng phanh lại, xe dừng hẳn, chị cầm lấy điện thoại, sau đó ngón tay ở phía trên điểm vài cái, vừa lúc đèn đỏ phía trước đổi thành đèn xanh, Thanh Hằng để điện thoại di động xuống, xoay tay lái, quẹo phải.


Di động Ngọc Hà liên tiếp "Leng keng" vài âm thanh, cô hơi cảm thấy được có chút buồn bực, muốn hủy đi nhắc nhở, kết quả vừa mới mở màn hình, liền thấy Thanh Hằng viết lên tường nhà mình, chỉ có đơn giản bốn chữ: "Sinh nhật vui vẻ."


Đáy lòng Ngọc Hà nhất thời ấm áp, cô quay đầu, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Thanh Hằng ở bên cạnh đang chuyên tâm lái xe, cắn cắn cánh môi, trả lời chị một câu "Cảm ơn".


Nói xong, Ngọc Hà cảm thấy hơi bối rối, vì thế lại tiếp tục trả lời những tin nhắn chúc mừng sinh nhật mình.


Lúc dừng ở đèn đỏ lần nữa, Thanh Hằng lại cầm lấy điện thoại, trong rất nhiều tin thông báo ở fb, thấy cô trả lời, vì thế chị bèn ấn ấn bàn phím, phản hồi lại: "Không có gì", kèm theo đó là một icon đáng yêu cầm bánh sinh nhật.


Cô không trả lời chị nữa, nhưng ánh mắt lại chú ý đến chị đang ngồi ở bên cạnh.


Bên trong xe chỉ có hai người, tuy không trao đổi bất kỳ điều gì, nhưng không khí rất ấm áp.


Lúc xe chạy qua một KTV tương đối cũ, Ngọc Hà nghĩ mỗi lần sinh nhật hàng năm chị đều tặng quà cho cô, mãi đến một năm tốt nghiệp đại học kia, cô lại không có quà của chị.


Lúc đó, là lúc quan hệ của chị và cô trở nên xa lạ.




Xe lăn bánh, cô cúi đầu, miết miết ngoan tay cái của mình, khẽ mở miệng: "Thật ngạc nhiên là chị còn nhớ rõ sinh nhật của tôi, tôi còn tưởng chị đã quên rồi.", giọng nói cô rất nhẹ nhàng nhưng chắc rằng chỉ có cô mới biết được trong lòng mình đang hân hoan, vui sướng như thế nào.


Thanh Hằng nhìn đường phố phía trước, ánh đèn ngoài cửa xe, không ngừng lướt qua chị, khiến vẻ mặt chị có chút mơ hồ, nhìn không rõ, chị im lặng khoảng năm giây, mới lên tiếng: "Cho tới bây giờ đều chưa từng quên."

Ừ, đúng rồi...Cho tới bây giờ chị đều chưa từng quên...

Vì sinh nhật của cô, sinh nhật của mẹ, ngày giỗ của mẹ, là ba ngày quan trọng nhất đối với chị.



Đáy lòng Ngọc Hà run lên một chút, sau đó cảm giác lo lắng không nói nên lời, cô ngừng thở, như muốn xác nhận điều gì, hỏi: "Chị đều nhớ sinh nhật của tôi sao?"


"Bảy lần sinh nhật của em, làm sao tôi có thể quên?" - Lúc chị nói những lời này, giọng nói nhiễm một chút sầu não khiến người khác không nhận ra.


Những sinh nhật từ thời thiếu niên của cô, chị đều tặng quà, tuy quà không đẹp lắm, nhưng năm nào cũng tặng cho cô.


Từ thấp đến cao, trọn vẹn bảy năm, bảy năm đó, là chị cố gắng yêu cô.


Bảy năm?

Là thế nào ?

Trong nháy mắt Ngọc Hà nghĩ lại những năm tháng kia, chính mình cố chấp yêu chị như vậy, mỗi món quà chị tặng cô, tuy không có giá trị nhưng đều trở thành một loại bảo bối mà cô vô cùng trân trọng.


Đột nhiên, Ngọc Hà chau mày, không đúng, cô chỉ nhận được sáu món quà của chị, sao chị lại nói là bảy? Thêm một món nữa của năm nay sao?


Ngọc Hà vừa muốn mở miệng hỏi Thanh Hằng thì bỗng điện thoại liền vang lên.


Là một dãy số xa lạ.


Ngọc Hà nuốt lời định nói vào trong miệng, cầm lấy điện thoại, chấp nhận, bên trong truyền đến một giọng nữ lễ phép: "Xin hỏi có phải là cô người thân của cô Lan Khuê không ạ?"


Kiều An Hảo sửng sốt: "Đúng là tôi, cô là?"


"Đây là bệnh viện, cô Lan Khuê vừa mới tỉnh lại, tôi gọi điện thoại cho Trần gia, nhưng không ai nghe máy, vì thế chỉ có thể gọi cho cô."


"Tôi lập tức đến đó." - Ngọc Hà cúp điện thoại, nhìn Thanh Hằng nói: "Chúng ta đến bệnh viện một chuyến, Lan Khuê đã tỉnh."


Thanh Hằng nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào liền quay đầu xe, chuyển hướng về bệnh viện nơi Lan Khuê đang nằm.


Dọc đường đi, chị nghĩ, Lan Khuê đã tỉnh, chị và cô có phải cũng nên kết thúc không?


Dọc đường đi, cô cũng nghĩ, Lan Khuê đã tỉnh, quan hệ của chị và cô sẽ trở nên như thế nào đây, sau khi họ hủy bỏ hôn ước, bọn họ có thể làm bạn bè của nhau giống như hiện tại sao?


Dọc đường đi, hai người, hai tâm tư khác nhau, một người sợ hãi việc chia tay, một người nhớ lại khi bắt đầu.


--------------------------------
Xin lỗi các mẹ vì mấy hôm nay không đăng chap đc nhé :((
Vì từ lúc biết tin tôi đỗ đh là tôi cứ quay cuồng với đi nộp hồ sơ rồi chuẩn bị này kia ý nên cũng hơi bận.
Tôi cũng sắp nhập học rồi nhưng sẽ cố edit cho xong. Tôi sẽ cố không bỏ viết fic nhưng mong sẽ làm đc :(((( hiuhiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro