(3) Chương 371 - 390:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau :))))

Sóng gió bắt đầu =)))))

---------------------

Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, trở lại phòng khách sạn, Ngọc Hà tắm rửa xong, liền lên giường ngủ một giấc, sáng ngày hôm sau tỉnh lại rất sớm, sau khi rửa mặt xong, Bảo Hânđi đến, cô mơ màng vào nhà tắm.

Lúc Ngọc Hà đang đợi Bảo Hân, thì nhớ ra Hồ An Hạ có chuyển phát nhanh cho mình, vì thế nhìn quanh phòng một lần, phát hiện trên bàn làm việc có cái hộp, đi qua, mở ra, nhìn thấy bên trong là đóng gói hộp Chanel, mở ra là một đôi khuyên tai mới nhất năm nay, bên dưới còng có một tấm thiệp, mặt trên có chữ của An Hạ: Sinh nhật vui vẻ nhé em gái, An Hạ.

Khóe môi Ngọc Hà cong lên, cất tấm thiệp và đôi khuyên tai thật kỹ, thu gọn lại hộp quà một chút, mới phát hiện bên dưới còn một phong thư khác, không có địa chỉ người gửi, chỉ có địa chỉ người nhận, Ngọc Hà nhíu mày, liền bóc phong thư, mở ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy, cô rút ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, gương mặt lập tức không còn một giọt máu.

Đó là mẫu chứng từ phiếu thu phẫu thuật nạo thai, và người được phẫu thuật là cô... Thời điểm Ngọc Hà nhìn thấy cái tên chỗ chữ ký, ngón tay cô run rẩy kịch liệt.

Phạm Thanh Hằng.

Là chị ký tên đồng ý làm phẫu thuật phá thai cho cô.

Ngọc Hà khiếp sợ, không dám tin vào những gì mình thấy. Nhưng giấy trắng mực đen rành rành như vậy, không giống như trò lừa bịp.

Đầu óc cô trống rỗng, đọc đi đọc lại tờ giấy ấy nhiều lần, cuối cùng không còn nhìn được những dòng chữ đó viết gì.

Ngọc Hà không biết bản thân nhìn tờ phiếu thu đứng như trời trồng ở đó bao lâu, cho đến khi Bảo Hân tắm xong chạy ra hỏi máy sấy tóc, cô mới hốt hoảng vội vàng thu lại cảm xúc, nhanh chóng nhét tờ phiếu vào túi xách, rồi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh chỉ về phía ghế sofa: "Ở đó đó."

Dù biểu hiện của cô rất bình tĩnh, nhưng Bảo Hân vẫn nghe ra được có điều bất ổn, nên cứ để tóc ướt nhẹp như thế, nhìn cô, quan tâm hỏi: "Cậu làm sao thế."

"Không có gì." - Ngọc Hà lắc đầu, trong đầu cô lúc này vô cùng hỗn độn, chỉ muốn mau chóng tìm một chỗ yên tĩnh một mình suy nghĩ, bèn gắng gượng cười với Bảo Hân: "Chắc tại mình đói bụng, nên bị hạ đường huyết ấy mà. Mình xuống nhà hàng trước, cậu xuống sau nhé"

Bảo Hân gật đầu: "Cũng được".

Ngọc Hà không nói gì thêm, xốc túi xách, nhanh chóng ra khỏi phòng khách sạn.

Cô không vào nhà hàng, mà đi thẳng ra khuôn viên đằng sau khách sạn, tìm chỗ vắng người, rồi ngồi xuống băng ghế, lấy tấm phiếu ra nghiền ngẫm. Xúc cảm bị kiềm hãm biến đổi thành sức lực, nên tờ phiếu bị nhăn nhúm đến đáng thương.

Nếu không sai sót, theo như trong phiếu có ghi, thời gian phẫu thuật của cô khoảng hai mươi ngày trước

Nhưng khi đó cô ngủ rất say, không có ấn tượng gì nhiều, hôm sau thức dậy đã ở trong phòng ngủ Cẩm Tú Viên, má Trần bảo rằng cô tới tháng.

Kỳ nguyệt san của cô thường không đều, cứ mỗi lần tới tháng thì nó hành đau đến chết đi được. Dù đợt đau bụng kinh lần này khiến sức khỏe cô suy yếu hơn bình thường, nhưng cô cũng không cảm nhận được có điều gì bất thường, nên chẳng mảy may suy nghĩ gì nhiều.

Phải chăng chính là lúc đó cô... đã làm phẫu thuật phá thai?

Nhưng lá thư này cũng quá lạ đi, không ghi thông tin người gửi, có khi nào là cái bẫy?

Ngọc Hà càng nghĩ càng thấy loạn, thật tâm cô tin tưởng Thanh Hằng sẽ không ra tay từ bỏ con của mình, nhưng tờ phiếu này lại quấy nhiễu lý trí của cô.

Ngọc Hà đấu tranh nội tâm hồi lâu, bèn nhét lại vào trong túi xách, lấy chìa khóa xe, quyết định đến bệnh viện một chuyến.

Thay vì chỉ nhìn nó rồi suy nghĩ lung tung, không bằng trực tiếp đến bệnh viện hỏi cho ra lẽ.

Đường phố buổi sớm vắng tênh, Ngọc Hà chỉ mất chừng hai tiếng đã tới bệnh viện thành phố.

Vì bệnh viện này rất đông người, Ngọc Hà sợ có người phát hiện, chụp ảnh rồi tạo scandal, nên sau khi đội mũ và đeo khẩu trang thì mới xuống xe.  

Cô cũng không chắc chắn rõ ràng mình đã làm phẫu thuật nạo thai, thêm việc những thứ giải phẫu này đều thuộc dạng cả đời cũng không thể tiết lộ, vì thế Ngọc Hà liền liên hệ với một người bạn ở bệnh viện của mình, nhờ người kia nhờ vào quan hệ của bản thân, mà tìm giúp cô một bác sĩ phụ khoa.

Bởi vì bạn của Ngọc Hà đang đi làm, nên không thể tự mình đón cô, tuy nhiên vẫn rất tốt bụng sắp xếp toàn bộ cho Ngọc Hà, cô trực tiếp dựa theo địa chỉ mà bạn cho, đến tìm bác sĩ khoa sản.

Lúc tới nơi, bác sĩ khoa phụ sản đã biết cô cần làm gì, vì thế vừa thấy cô, liền trực tiếp đến hỏi tên cô, sau khi Ngọc Hà nói ra, bác sĩ nhập tên họ cùng chứng minh thư của cô vào để tra hồ sơ, kết quả lại hiện lên: Không có kết quả tìm kiếm.

"Trên máy tính không được ghi lại." Bác sĩ nói xong, chỉ vào màn hình máy tính.

Ngọc Hà nhìn thông báo hiện lên trên màn hình, lông mày khẽ nhăn lại, chẳng lẽ cái chuyển phát kia, thật sự là có người muốn đùa cô sao?

Nhưng trong lòng cô còn có chút hoài nghi, lại tiếp tục nói: "Có thể xuất hiện sai sót gì không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Không có khả năng, vì những thứ này đều là tuyệt mật, vì thế có một ca phẫu thuật mới có thể nhập hồ sơ. Nếu ví dụ trong tương lai xuất hiện tranh cãi pháp luật gì, cũng được lấy ra mà làm chứng, hiện tại tôi không tra ra được thông tin của cô, như vậy chứng minh, khẳng định rằng cô đã không làm phẫu thuật nạo thai ở bệnh viện chúng tôi."

Ngọc Hà nghe bác sĩ nói chắc chắn mười phần, trong lòng mới bình tĩnh trở lại, nói một tiếng cảm ơn với bác sĩ, sau đó liền nói lời tạm biệt, rời đi.

Sau khi cô  ra khỏi khoa phụ sản, không quên gọi điện nói lời cảm ơn với người bạn kia, người bạn ấy hỏi cô sao rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Ngọc Hà lại cười nói mình bị đùa rồi, người bạn ở một chỗ khác cười nói, khẳng định là có người đùa dai, mới gửi giấy tờ giả cho cô, sau đó cười với cô, thắc mắc nói bản thân mình có nạo thai tại sao lại không biết chứ.

Ngọc Hà đối mặt với sự cười cợt của bạn, cũng không giải thích gì nhiều, tiếp tục khách sao thêm hai câu, liền cúp điện thoại.

Bởi đã biết mình không làm phẫu thuật nạo thai, dù rằng trong lòng có chút tò mò, tới cùng là ai đã trêu đùa cô như vậy, nhưng tâm tình lại thoải mái hơn không ít.


Lúc Ngọc Hà đang nhanh chóng ra khỏi cửa bệnh viện, chợt đột nhiên có người ngăn cô lại, thấp giọng hỏi một câu: "Xin hỏi cô là cô Hà đúng không?"

Ngọc Hà mang mũ cùng khẩu trang, lại bị nhận ra, trong lòng không khỏi có chút giật mình, nhìn chằm chằm vào người đang ngăn mình, không nói gì.


Người ngăn Ngọc Hà lại là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, mặc đồ y tá, nhìn trong mắt Ngọc Hà hiện lên chút cảnh giác, tiếp tục nói: "Phần bưu phẩm chuyển phát kia là tôi gửi cho cô, có thể phiền cô kiếm chỗ nào đó nói chuyện được không?"

Đáy mắt Ngọc Hà bỗng chốc nghệch ra, lại chỉ vào chỗ cách mình không xa, dẫn đầu đi tới.

Y tá theo sát sau lưng cô.

Ngọc Hà chở y tá, khởi động xe, chạy đến một ngõ nhỏ phía sau bệnh viện có vẻ hẻo lánh, mới ngừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn người phụ nữ kia hỏi: "Sao cô lại chuyển bưu phẩm kia cho tôi?"

Y tá tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, do dự rất lâu, mới nói trước với Ngọc Hà một tiếng áy náy, sau đó mới nói: "Cô Hà, thật sự rất xin lỗi, nhưng, cô thật sự đã nạo thai, bởi vì người làm phẫu thuật đêm kia là do tôi chịu trách nghiệm."  

Sắc mặt Ngọc Hà trở nên có chút khó coi, nhìn y tá không lên tiếng.


Y tá hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Là người tên Thanh Hằng ôm cô tới bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra cho cô, cô đã có thai hai tháng, nhưng mà chị ta đã ký tên, để bác dĩ phẫu thuật phá thai cho cô."

Đáy mắt Ngọc Hà nhiễm tia phẫn nộ: "Rốt cuộc là cô có mục đích gì? Tôi vừa tới bệnh viện hỏi rồi, rõ ràng là tôi chưa từng phá thai trong bệnh viện cô!"

"Tôi không nhằm mục đích gì cả, tôi cũng không lừa cô, chỉ là lương tâm tôi không thanh thản, sở dĩ cô không điều tra được chứng cứ trong bệnh viện tôi, là vì cô gái kia đã liên hệ với lãnh đạo bệnh viện, xóa bỏ hồ sơ, hơn nữa chị ta còn đưa phí ngậm miệng cho bác sĩ và y tá làm phẫu thuật cho cô" Nữ y tá nói xong, rồi lục tìm di động của mình lôi ra, sau đó nhập tài khoản ngân hàng trên mạng, tìm mục ghi chép chuyển khoản đưa cho Ngọc Hà: "Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi làm chuyện như vậy, tôi vốn cũng muốn cầm lấy tiền, rồi ngâm chuyện này tới khi mục nát trong bụng, nhưng thời gian gần đây tôi thường mơ thấy ác mộng, tôi thật sự rất áy náy, đêm đó tôi tiếp tay làm bậy, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay của cô, lấy đứa bé của cô ra."

Ngọc Hà nhìn chằm chằm tên trợ lý của Thanh Hằng trên màn hình điện thoại di động của y tá, đáy mắt từ phẫn nộ biến thành kinh ngạc.

"Sở dĩ tôi không dám để lại bất cứ tin tức gì trên chuyển phát nhanh đưa cho cô, là vì tôi không dám, tôi biết cô nhận được chuyển phát nhanh đó chắc chắn sẽ tới bệnh viện, cho nên tôi đã sớm canh trước cổng bệnh viện."

"Nếu cô không tin lời tôi nói, cô có thể đổi một bệnh viện khác để kiểm tra, bây giờ cô phẫu thuật còn chưa tới một tháng, tử cung cũng chưa khôi phục tốt được, chỉ cần siêu âm là có thể biết hết chân tướng."

"Còn nữa, hôm nay cô tới bệnh viện chúng tôi kiểm tra lại, nhưng có thể chị ta sợ cô nhận ra gì đó, chưa chắc sẽ mang cô tới kiểm tra, cho nên vừa may cô có thể đổi bệnh viện khác kiểm tra cơ thể mình một chút để xem có phải lời tôi nói là sự thật hay không".

"Tôi đã nói hết tất cả với cô, xem như bản thân mình cũng an lòng, cuối cùng lại nói với cô một lần nữa, tôi thật sự xin lỗi."

Y tá trông thấy Ngọc Hà nhìn chằm chằm cửa sổ xe trước mặt, vốn không có phản ứng gì, khẽ thở dài một hơi, rồi đẩy mở cửa xe, xuống xe rời đi.

Y tá vượt qua đường giao lộ phía trước, sau khi đi rất xa, mới lấy điện thoại từ trong túi ra, điện thoại này dĩ nhiên đang ở trong tình trạng kết nối trò chuyện, y tá giơ lên, đặt bên tai mình, mở miệng nói: "Bà Trần, bà kêu tôi làm tôi cũng đã làm theo lời bà nói, những lời tôi nói lúc nãy bà cũng đã nghe rõ ràng, bây giờ có phải bà cũng nên thực hiện lời hứa của bà rồi không?"

Qua chừng nửa phút, trong điện thoại truyền tới giọng điệu của Trần Như Sơ bình tĩnh đoan trang trước sau như một: "Gửi số tài khoản cho tôi, 100 triệu tôi sẽ gửi vào cho cô không thiếu một xu, nhưng cô cũng cần phải nhớ chuyện cô đã đồng ý với tôi, lập tức từ chức và rời khỏi Hà Nội ngay lập tức"

Cúp điện thoại, khóe môi Trần Như Sơ gợi lên nụ cười lạnh lùng chế giễu.

Bây giờ con gái bà ta đã tỉnh, tháng ngày mộng đẹp của Thanh Hằng cũng phải kết thúc, trừ khi con gái bà ta không cần Ngọc Hà nữa, nếu không Thanh Hằng đừng hòng mơ tưởng có thể cướp đoạt Ngọc Hà từ trong tay con gái bà ta!  


Ngọc Hà không biết nên hình dung tâm tình của mình vào giờ phút này như thế nào, người y tá kia đã rời khỏi thật lâu, nhưng cô vẫn cảm thấy cô ta vẫn đang ở bên cạnh cô, không ngừng vừa nói bên tai cô vừa đâm vào trái tim cô.

Cô ngơ ngác ngồi ở trong xe đã lâu, mãi đến trước mặt có xe chạy đến, bởi vì ngõ nhỏ đường quá hẹp, chiếc xe kia ấn còi, âm thanh chói tai, kinh động đến tinh thần của cô, cô ngẩng đầu, thấy chiếc xe kia thật cẩn thận chạy qua từ bên cạnh xe, rời xa, sau đó bên tai mới mơ hồ truyền đến tiếng nhạc quen thuộc, mãi đến khi chiếc xe kia không nhìn thấy bóng dáng, cô mới phản ứng kịp là điện thoại di động mình lại vang lên, có chút mờ mịt cúi đầu, nhìn thấy trên màn hình, hiện lên tên Bảo Hân

Ngọc Hà ấn xuống phím nghe, còn chưa nói, bên trong liền truyền đến giọng nói Bảo Hân có chút sốt ruột: "Cậu lái xe chạy đi đâu rồi hả? Tất cả đoàn làm phim đều đang đợi cậu quay phim a..."

Ngọc Hà giật giật khóe môi, cũng chưa mở miệng nói, thì điện thoại đổi thành tiếng của Thanh Hằng , giọng nói thanh nhã êm tai: "Cô đang ở đâu?"

Ngọc Hà cảm thấy trong lòng có chút chua sót, đau đớn khó nói thành lời, tay cô vô thức ôm chặt lấy bụng mình, đầu lưỡi chuyển động hai lần, mới khiến cho giọng mình thoải mái mà nói: "Chú đột nhiên tìm tôi có chút việc gấp, chưa kịp báo với mọi người."

Thanh Hằng tiếp tục nói: "Chuyện bây giờ đã xử lý xong chưa?"

"Xử lý xong rồi."

"Bây giờ tôi qua đón em."

"Không cần, tôi đang lái xe..."

Ngọc Hà còn chưa nói xong, Thanh Hằng lại lên tiếng nói: "Cảnh diễn hôm nay hủy bỏ, đúng lúc em nhận được một hợp đồng quảng cáo, trưa nay người bên kia muốn gặp em."

Cúp điện thoại, Ngọc Hà nâng mí mắt liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, mới phát hiện trên mặt mình không biết từ khi nào đã đầy nước mắt, cô giơ tay lên lau khô hai gò má, hít sâu một hơi, thấy vẻ mặt mình khôi phục bình thường, bắt đầu khởi động xe, vừa mới giẫm lên chân ga, hốc mắt lại đỏ lên.

Ngọc Hà về đến dưới lầu một cửa hàng ở bên cạnh tiểu khu nhà họ Hồ chờ Thanh Hằng, chắc chị cũng đã lái xe vào thành phố, chưa đến 10 phút, thì xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn thấy xe của chị từ phía sau lái tới, chậm rãi dừng ở bên cạnh xe của cô, hai đèn xe không ngừng mà lóe ra.

Trợ lý còn chưa kịp xuống xe mở cửa xe cho Thanh Hằng, thì chị đã xuống xe trước, đi đến trước xe của Ngọc Hà, mở cửa xe, thấy cô ngồi ở bên trong, gương mặt bình tĩnh, lúc này mới yên lòng, thấp giọng hỏi một câu: "Không có chuyện gì chứ?"

"Không có việc gì." - Ngọc Hà kéo khóe môi, nở nụ cười một cái, cầm túi xách của mình, xuống xe.

Bảo Hân cũng từ trên xe Thanh Hằng bước xuống, chạy đến trước mặt Ngọc Hà, lôi kéo tay cô, mới vừa trách cứ cô hai câu làm sao người không nói một tiếng đã đi, Thanh Hằng đã ngắt lời Bảo Hân mà nói: "Cô đi xe của cô ấy về đoàn làm phim, tôi đưa cô ấy đi gặp đối tác bàn việc."

Ngọc Hà cố gắng để cho bản thân bình thường như không có việc gì, thậm chí trên bữa tiệc buổi trưa, vẫn cùng mọi người nói đùa, rất không dễ dàng xã giao xong, Ngọc Hà đã cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa lên xe, phải dựa lưng vào ghế xe, nhắm hai mắt lại, lúc xe chậm rãi di chuyển, trong đầu cô lại thoáng qua cảnh chị ký tên lên tờ đơn đồng ý phẫu thuật kia.

Bên trong xe mở điều hòa, Thanh Hằng sợ cô đang ngủ ngon sẽ bị cảm lạnh, cầm chiếc chăn mỏng ở bên cạnh choàng lên người cô.

Ngọc Hà cảm giác được Thanh Hằng đang đến gần, toàn thân cứng ngắc, tay nắm thành quyền, đợi đến lúc chị rời đi, cô mới thả lỏng người, sau đó một giây, lại nghe được giọng nói của chị truyền đến với trợ lý ở phía trước: "Chỉnh điều hòa tăng lên đi."

Trong lòng Ngọc Hà có chút nghi ngờ, nhưng cô lại vì hành động chăm sóc tận tình của chị như vậy, mà bắt đầu lừa mình dối người.

Chị quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhất của cô, làm sao có thể tàn nhẫn giết hại con của cô như thế?

Huống chi, đứa bé kia cũng là của chị, hổ dữ không ăn thịt con, dù cho tính cách của Thanh Hằng lạnh lùng, cô không phải là người phụ nữ chị yêu thương, thì chị cũng không thể tàn nhẫn như thế...

Nhưng là người y tá kia đã cho cô xem di động, người chuyển khoản có tên của trợ lý Thanh Hằng , đó là hệ thống của ngân hàng, chắc chắn không thể là giả...

Nguyên nhân vì vẫn còn thích chị, trong lòng cô không hề muốn đối mặt với sự thật có thể đả thương mình như thế, cho nên lừa mình dối người, sau cùng, lại bắt đầu biện giải cho chị.

Rõ ràng trong bệnh viện không có thông tin của cô, cô lại không biết gì về người y tá kia, sao có thể chỉ bằng lời nói của cô ta mà đã cho rằng Thanh Hằng hãm hại con mình. Huống chi, cô còn không có khả năng mang thai.

Nhưng cô lại không có can đảm trực tiếp hỏi chị.

Mục đích hôm nay Thanh Hằng đến tìm Ngọc Hà không phải là muốn đưa cô đi gặp khách hàng, mà là muốn dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra.

Chị không hề muốn cho cô biết, cô từng có một đứa bé, mà lúc chị vừa mới biết đến nó, thì nó đã bị người khác hãm hại từ trong bụng mẹ, hung thủ lại chính là người thân cận với cô như người nhà, là bác Trần của cô.

Lúc trước, chị không thể làm một người cha tốt, cho nên hiện tại những hận ý và trả thù này, chị muốn gánh vác thay cô.

Cho nên tối hôm qua, chị đã nghĩ ra một cách để không nói sự thật cho cô biết, nhưng vẫn có thể đưa cô đến bệnh viện.

Trước tiên, chị nói cho trợ lý, lúc sắp đến bệnh viện, ngẩng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, cùng chị trao đổi ánh mắt, lúc nhìn thấy Thanh Hằng gật đầu, trợ lý lập tức hiểu mọi chuyện, liền nhìn tình hình giao thông xung quanh, lúc chuẩn bị ra đến ngã tư, tay lái liền quẹo phải, xe liền đâm vào thanh chắn bảo hộ trên đường.

Trong lòng cô băn khoăn rất lâu, rốt cuộc cũng lấy được dũng khí mở mắt, vừa mở miệng muốn hỏi Thanh Hằng, kết quả cô vừa mới chuẩn bị nói ra một câu, xe liền mạnh mẽ chấn động, cả người không hề phòng bị đã bị quăng vào một bên cửa xe.

Thình lình xảy ra biến cố như vậy, khiến đầu óc cô lờ mờ, lúc còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, cả người đã bị Thanh Hằng kéo lại, ánh mắt sốt ruột đánh giá cô từ trên xuống, lo lắng hỏi: "Có sao không?"

Ngọc Hà ổn định tinh thần, còn chưa kịp nói chuyện, chị đã tức giận trách cứ trợ lý: "Cô lái xe kiểu gì thế."

Trợ lý bị Thanh Hằng mắng liền liên tục giải thích, gương mặt chị vẫn lạnh lùng, không nói tiếng nào mở cửa xe, thật cẩn thận ôm lấy Ngọc Hà ra ngoài, bắt một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.  

Taxi dừng trước cửa bệnh viện, Thanh Hằng trả tiền, ôm Ngọc Hà xuống, bước lên bậc thềm đi vào.

Quay trở lại bệnh viện mà năm tiếng trước cô vừa rời đi, trong đầu Ngọc Hà hiện lên lời cô y tá bảo hôm nay là ngày cô tái khám, đáy lòng không khỏi sợ sệt.

Giống lần Ngọc Hà gặp tai nạn ở phim trường, Thanh Hằng cũng đưa cô tới bệnh viện làm kiểm tra tổng quát. Cô không nhìn ra được nét khác thường nào trên mặt chị, trông chị vẫn bình thường như mọi ngày.

"Sao lại tới đây? Tôi không sao cả" - cô ở trong lòng chị giãy giụa.

"Đầu em hình như vừa va vào cửa xe, nên kiểm tra thì tốt hơn. Vả lại, tôi cũng muốn đi khám vết bỏng hôm qua".

Thấy chị nói vậy cô cũng không phản kháng gì nữa, ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của chị.

Bệnh viện buổi chiều đông bệnh nhân hơn buổi sáng. Thanh Hằng đặt cô ngồi nghỉ trên ghế, một mình xếp hàng đi đăng ký lấy số. Trong quá trình đăng ký, Ngọc Hà thấy chị lấy điện thoại ra gọi, vì trong bệnh viện khá ồn, lại không thấy được khẩu hình của chị, nên cô chẳng biết chị gọi cho ai. Có lẽ do nhạy cảm, nên cô cảm thấy khó chịu với cú điện thoại đó.


Cô đứng dậy đi tới chỗ Thanh Hằng. Chị thấy cô tiến lại gần, mặt vẫn bình thản, mấp máy vài tiếng rồi ngắt cuộc gọi, sau đó nhíu mày nhìn cô: "Sao lại tới đây? Trong người có chỗ nào khó chịu à?"


Cô lắc đầu, nhìn chị cười cười: "Không sao cả, ngồi kia hơi buồn chán nên muốn ra đây đứng với chị".

Chị cũng không nói thêm gì, chỉ kéo sát cô vào người mình, vì bây giờ bệnh viên đang đông, sợ người ta sẽ va vào cô.


Sau khi lấy số, Thanh Hằng mang theo Ngọc Hà lên lầu, giống lần trước xuất hiện sự cố ở đoàn phim. Cô kiểm tra tổng quát, cả quá trình, cũng không có chỗ nào đặc biệt, trong lòng Ngọc Hà cảm thấy mình bị lời nói của y tá làm rối loạn đầu óc.


Ngọc Hà làm rất nhiều mục kiểm tra, lúc kết thúc xong tất cả, đã là ban đêm.


Không biết từ lúc nào Thanh Hằng đã đi mua ít sữa với bánh ngọt, thấy cô kiểm tra xong ra ngoài, đưa đồ ăn cho cô, đợi lúc y tá gọi Thanh Hằng vào lấy kết quả, chị liền để cô ở ngoài, đi vào trong.


Thời gian chị đi có hơi lâu, Ngọc Hà ăn bánh uống xong sữa, chị vẫn chưa trở lại, đành vất hộp sữa chua vào trong thùng rác, rồi đứng lên đi tìm Thanh Hằng.


Ngọc Hà nhìn qua cửa kính thấy chị đang gật đầu với bác sĩ lúc nãy khám cho cô, vừa gấp tờ giấy trắng, bỏ vào bóp tiền, rồi nhét vào túi, sau đó cầm xấp giấy còn lại, kéo cửa kính, đi ra.


Thanh Hằng thấy Ngọc Hà, đưa xấp giấy tờ cho cô: "Phiếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì."  


"Tôi đã nói tôi không có chuyện gì rồi mà, không cần lãng phí thời gian cùng tiêu hao nhiều tiền bạc như vậy trong bệnh viện." - Giọng nói của Ngọc Hà có phần ngây thơ, mang theo vài phần nén giận nói thầm một câu, sau đó tuỳ ý lật những tờ giấy xét nghiệm này xem một lần, sau đó cuộn hết lại rồi nhét vào trong túi sách của mình, ngẩng đầu, khoé mắt lướt qua túi quần phía trước của Thanh Hằng , lại mở miệng hỏi: "Sao lại đi vào lâu như vậy?"


Sắc mặt Thanh Hằng  không thay đổi, nói một cách nhẹ nhàng: "Đang nói chuyện thì bác sĩ nhận được một cuộc điện thoại khẩn."


"À." - Ngọc Hà làm ra vẻ cực kỳ tin tưởng, cùng Thanh Hằng đi về phía thanh máy, đang đi cô bỗng chợt nhớ ra: "À đúng rồi, chị còn bảo đi khám lại vết thương kia mà"


"Thôi, không cần. Vết thương đó sớm đã lành rồi".


Xuất viện, Ngọc Hà cùng Thanh Hằng  bắt một chiếc taxi, lúc dặn phải đi đến chỗ nào, Ngọc Hà cướp lời mở miệng trước: "Cẩm Tú viên."


Bác tài lên tiếng, rồi khởi động xe, Ngọc Hà quay đầu nhìn Thanh Hằng , còn nói: "Đột nhiên nhớ mấy món ăn của má Trần, muốn về nhà ăn một chút, rồi sáng mai trở về đoàn làm phim, nhé?"


Thanh Hằng "Ừ" một tiếng, không có ý kiến gì.


Má Trần thấy Ngọc Hà cùng Thanh Hằng trở về, vô cùng vui mừng, vừa hỏi hai người cơm chiều nay muốn ăn cái gì, vừa bắt đầu bận rộn vào phòng bếp.



Lúc chờ xe taxi, tuy đã là gần sang thu, nhưng thời tiết vẫn khô nóng như cũ, cả người Ngọc Hà đổ mồ hôi, vì thế sau khi lên phòng ngủ, liền vào phòng thay quần áo, đi tắm rửa, cô cầm khăn lông cùng quần áo từ phòng tắm ra, nhìn Thanh Hằng đã cởi áo, mặt quần tây ngồi trên ghế sô pha đang dùng điện thoại, sau đó lên tiếng hỏi: "Chị có muốn tắm một chút không?"


Thanh Hằng gật đầu, để điện thoại di động xuống, đi vào phòng thay quần áo, cởi quần, tuỳ ý quấn một cái khăn tắm, rồi vào phòng tắm.


Ngọc Hà nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, lập tức vất khăn tắm sang một bên, nhẹ nhàng bước vào phòng thay đồ, sau đó nhặt chiếc quần bẩn của Thanh Hằng  lên, sờ soạng hai lần, lấy bóp tiền, mở ra, thấy một loạt các loại thẻ ngân hàng bên trong cùng một vài thẻ bạc của các khách sạn, còn có một chút tiền mặt, cô kéo lớp trong của ví tiền ra, thấy bên trong có một tờ giấy trắng, ngay lập tức rút ra, vừa nhìn liền thấy được tên của mình.

Đó là giấy báo cáo kết quả xét nghiệm tử cung của cô, phía dưới có một vài chữ bác sĩ viết, tuy viết rất ngoáy, nhưng cô vẫn phân biệt được rõ ràng đó là chữ gì: Không có máu tụ, độ dày bình thường, khôi phục tốt sau phẫu thuật.

...

Trong nhà vệ sinh tiếng nước chảy vẫn vang lên, Ngọc Hà cầm tờ giấy kia không nhịn được mà run rẩy, cô cảm thấy lòng của mình, giống như bị thứ gì đó đâm vào nhiều nhát...



Không biết qua bao lâu, Ngọc Hà nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, vội vàng gấp tờ giấy kia về như cũ, rồi nhét và trong ví tiền Thanh Hằng, kéo khoá ở phía trong, sau đó ném quần vào giỏ đồ bẩn, liền vội vàng đi ra khỏi phòng thay đồ, nhanh chóng đến trước bàn trang điểm, có chút bối rối mà cầm lấy máy sấy, sấy tóc qua loa.


Ngọc Hà mới sấy được một chút, Thanh Hằng đã đi ra từ phòng tắm, thay áo bông ngủ đơn giản, tóc ngắn được lau khô một nửa, vừa nhìn thấy cô đang sấy tóc, lại đi tới, tự nhiên cầm lấy máy sấy tóc, sấy giúp cô.


Ngọc Hà căn bản không dám nhìn Thanh Hằng, chỉ là cúi thấp đầu, để cho mái tóc dài che dấu khuôn mặt của mình.  



Hốc mắt cô nhiều lần nóng lên, nhiều lần bị cô đè xuống, mãi cho đến lúc sấy khô tóc, cô mới hít sâu một hơi, tùy tiện buộc chặt mái tóc, giọng điệu như thường nói: "Tôi đi xem má Trần làm cơm xong chưa."


Sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ.


Ngọc Hà đi vào phòng bếp, má Trần đã nấu đồ ăn gần xong, trên bếp đang bật lửa nóng ninh nồi gì đó, trong nồi truyền đến tiếng sôi ùng ục ùng ục. Má Trần đang ngồi xổm trước thùng rác, bóc múi tỏi, nhìn thấy Ngọc Hà đi tới, lập tức lên tiếng: "Cô Hà, cơm chiều đã làm xong, hai người có thể ăn rồi"


Ngọc Hà gật đầu, đi tới trước bếp ga, nhìn vào trong nồi đang ninh, nên mở miệng hỏi: "Đang ninh canh gì đấy ạ?"

Má Trần nói: "Canh bắp hầm xương."

"Rất thơm." - Ngọc Hà khen một câu, cũng không biết có phải hơi nóng thổi trúng vào mắt hay không mà nước mắt liền lộp bộp rơi hai giọt nhỏ vào trong nồi.



Ngọc Hà vội vàng giơ tay lên, lau nước mắt, thừa dịp má Trần không chú ý tới, liền để lại câu nói "Tôi đi kêu chị ấy ăn cơm" rồi rời khỏi phòng bếp.


Ngọc Hà cũng không lên lầu, mà đứng ở cầu thang gọi một tiếng "Ăn cơm thôi" rồi bước vào phòng tắm ở tầng một, cô khóa trái cửa, đứng trước bồn rửa mặt, khóc không ngừng.


Thật ra cô không muốn khóc nhiều, nhưng nước mắt cứ không kiềm chế được chảy xuống, mãi đến lúc cửa toilet bị gõ hai lần, truyền tới giọng nói của Lục Cẩn Niên: "Em đang trong đó hả? Ra ăn cơm thôi"


Ngọc Hà nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nói với ra ngoài cửa một câu "Xong ngay đây," rồi mở vòi, vốc một ít nước vỗ lên mặt mình, yên lặng ngây người một phút đồng hồ mới tắt vòi nước, cầm khăn lông bên cạnh lau sạch mặt rồi đi ra ngoài.


Trong phòng ăn, Thanh Hằng đang ngồi ở vị trí của chị, má Trần đang múc canh, nhìn thấy cô tiến vào, còn kéo ghế ra giúp cô.


Ngọc Hà ngồi đối diện Thanh Hằng , đón lấy canh má Trần múc, nhẹ nhàng nói một tiếng "Cảm ơn," rồi cúi đầu uống canh.


Cô và chị từng không ít lần ăn cơm chung, lúc ăn cơm, trao đổi cũng không nhiều, cho nên trên bàn cơm có phần yên tĩnh. Khẩu vị Ngọc Hà cũng không tốt, nhưng vẫn buộc bản thân ăn vài món, sau đó, không chịu nổi liền buông đũa xuống.


Thanh Hằng  ngồi phía đối diện, nhìn thoáng qua chén cô gần như là chưa đụng vào cơm, nhíu mày: "Vừa nãy còn nói thèm cơm má Trần nấu, sao giờ ăn ít vậy?"


Má Trần đứng bên cạnh, cũng mở miệng theo nói: "Cô Hà muốn ăn gì, bây giờ tôi đi nấu thêm cho ngài."


Đáy mắt Ngọc Hà đau xót, nước mắt suýt nữa trào ra, cô hạ mí mắt, mười giây sau mới ngẩng đầu, cười thê lương với Thanh Hằng: "Vừa nãy ăn bánh với sữa hơi nhiều, bây giờ không đói lắm, để sau rồi ăn tiếp."


Thanh Hằng gật đầu một cái, cũng không miễn cưỡng cô nữa, Ngọc Hà đứng dậy, lúc ra khỏi nhà ăn, nghe thấy chị nói với má Trần: "Cô ấy thích ăn cháo yến mạch, bây giờ bà đi hầm cháo, để sau cô ấy có đói bụng thì ăn, đừng cho cô ấy ăn cơm thừa hâm nóng lại."


Ngọc Hà nghe thấy thế đầu ngón tay run lên, chân bước nhanh rời đi.  


Thanh Hằng ăn qua cơm chiều, lúc trở lại phòng ngủ, Ngọc Hà đang xem TV, chị không có quấy rầy, chỉ ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô xem, đến 9 giờ rưỡi tối, Ngọc Hà xem phim xong, chị mới lên tiếng hỏi: "Có muốn ăn chút gì không?"


Ngọc Hà khẽ gật đầu, Thanh Hằng liền đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, chốc lát sau bưng vào một bát cháo yến mạch nóng hổi.


Đúng như lời Thanh Hằng nói, cô thật sự rất thích ăn cháo yến mạch, hôm nay má Trần nấu cháo yến mạch, giống với trước kia ngọt mềm dẻo ngon hơn, nhưng Ngọc Hà lại cảm thấy như là uống thuốc Đông y, miệng khó có thể nuốt xuống.


Ngọc Hà dường như đem một bát cháo ăn không cảm thấy ngon bắt buộc nhét vào trong bụng, cô đặt bát không ở trên bàn trà, liền đi vào trong phòng tắm đánh răng, lúc đi ra ngoài thì đã thấy Thanh Hằng cùng bát trên bàn không còn thấy nữa.

Ngọc Hà thoa kem dưỡng da, liền bò lên giường, mới vừa đắp chắn, thì thấy Thanh Hằng trở về.


Thanh Hằng liền hỏi: "Mệt sao?"


Kiều An Hảo gật đầu, rồi "Ừ" một tiếng, liền nhắm hai mắt lại.


Thanh Hằng  không lên tiếng nữa, cũng vào phòng tắm.


Thanh Hằng có chút bối rối, cô có thể cảm giác được Thanh Hằng từ trong phòng tắm đi ra, động tác rất nhẹ tắt đèn ngủ, cũng có thể cảm giác được động tác chị rất nhẹ nằm ở bên cạnh mình.


Trong phòng ngủ cực kỳ an tĩnh, Ngọc Hà nhắm mắt lại, vẫn không biết nằm bao lâu không nhúc nhích, cảm thấy Thanh Hằng ở bên cạnh hô hấp đều đều, nghiễm nhiên đã ngủ say, cô mới dám nhẹ nhàng mà mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía chị.


Mượn ánh ngủ đèn trong phòng ngủ mờ nhạt, Ngọc Hà đem vẻ đẹp tuyệt mỹ của chị thu hết vào đáy mắt, có thể là vấn đề tính cách, nên ngay cả lúc ngủ, hai đầu lông mày chị vẫn treo một chút lạnh nhạt.


Cô thật sự rất muốn giống buổi chiều, có thể dưới đáy lòng lừa mình dối người, giúp chị thanh minh, sau đó nổi lên dũng khí hỏi chị một câu có phải phá bỏ đứa bé của cô không, nhưng cô làm thế nào cũng không thể quên được tờ giấy trong ví tiền Thanh Hằng, báo cáo kết quả kiểm tra tử cung của cô kia: Không có tụ huyết, độ dày bình thường, khôi phục sau phẫu thuật rất tốt.

Phẫu thuật? Tụ huyết? Độ dày? Cô thực sự đã làm qua phẫu thuật nạo thai...


Cô thật sự rất không muốn chấp nhận kết quả này, nhưng bây giờ cơ hội cô ngay cả lừa mình dối người cũng không có.


Cô thật sự rất muốn đánh thức Thanh Hằng, hỏi chị một câu vì sao phải phá bỏ đứa bé của cô, nhưng cô nghĩ, Thanh Hằng sau khi cô phẫu thuật nạo thai, đột nhiên đối với cô rất rất tốt.


Cô chợt hiểu ra, thì ra chị là vì phá bỏ đứa bé của cô, cảm thấy có lỗi với cô, mới đối tốt với cô như vậy?


Đúng vậy, cô làm thế nào quên, chị với cô trong lúc đó chỉ là một thỏa thuận, cũng không phải vợ chồng thật sự, chị không cần đứa bé của cô cũng là bình thường ... Lúc trước bọn họ không dám, ai cũng không thể tạo thành quấy nhiễu cho người nào, mà chị ở dưới tình huống cô không biết chuyện gì, phá bỏ đứa bé của cô, còn cố hết sức che giấu đi để không cho cô biết, nói vậy chính là vì tránh một chút phiền toái không cần thiết, huống hồ đứa bé của cô trên mặt danh nghĩa là của Lan Khuê.

Thì ra, cho tới nay, là cô nhập vai quá sâu, nên quên chị với cô trong lúc đó toàn bộ đều là giả tạo.


Nước mắt Ngọc Hà bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống, mặc kệ đáy lòng cô muốn hỏi chị rất nhiều, nhưng cô cuối cùng vẫn không có dũng khí đánh thức chị để hỏi một câu.  

Mà chỉ âm thầm khóc, chịu đựng rồi lại đau lòng....

-Hết chương 371-390-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro