(4) Chương 321 - 344:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa cô ăn cơm hơi muộn nên cũng không thấy đói, cứ ru rú trên giường, xem một bộ phim, đến hơn chín giờ tối, mới ăn cơm.


Lúc mười một giờ, Thanh Hằng xuống lầu, dặn má Trần pha cho Ngọc Hà ly sữa nóng.


Má Trần đáp lại một tiếng chạy vào phòng bếp, lúc mở tủ lạnh lấy sữa, nghĩ tới tổ yến mấy ngày trước Ngọc Hà mang về, vì thế quay đầu hỏi Thanh Hằng đang chuẩn bị lên lầu một câu: " Trong nhà có tổ yến, cô có muốn hâm nóng để ăn khuya không?"


Thanh Hằng không dừng bước chân: "Hâm nóng cho cô ấy là được rồi."


"Cô không ăn sao? Tổ yến này là cô Hà mang về nhà."


"Hà mua ?" - Thanh Hằng cảm thấy hứng thú, dừng bước nghiêng đầu, đứng ở bậc thềm cầu thang từ trên cao nhìn xuống, hỏi má Trần.


"Hình như không phải cô Hà mua đâu" Tình hình cụ thể, má Trần cũng không hiểu rõ lắm, cho nên hơi do dự nói: "Là hôm đó khi cô Hà từ đoàn làm phim về nhà xách theo nó, hơn nữa còn là hàng đã bóc ra."


Từ đoàn làm phim mang về?


Thanh Hằng chợt nghĩ tới trước đó mấy ngày Ngọc Hà đi bệnh viện thăm Lan Khuê, buổi tối là lái xe nhà họ Trần đưa cô trở về khách sạn của đoàn làm phim, lúc đó còn xách hai hộp đồ cho cô. Ngày đó chị ngồi trong xe, dừng ở xa lại là buổi tối ánh sáng không tốt, cho nên vốn không nhìn thấy rõ được hai hộp đó là gì.


Chẳng lẽ chính là tổ yến sao?

Chị còn nhớ rõ ràng rằng buổi sáng mấy ngày trước, cô vẫn nôn rất dữ dội, lúc ấy chị chỉ đơn thuần cho là trong bụng cô không thoải mái, thậm chí còn nhất quyết chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện, kết quả mới vừa lên xe, lại nhận được điện thoại của Hàn Như Sơ, nói Lan Khuê có phản ứng rồi...


Cũng chính là sau ngày đó, thấy cô dần dần lại không nôn nữa, lúc ấy chị tưởng rằng dạ dày cô hết bệnh rồi, còn giảm bớt lo lắng...


Nhưng xem ra hiện tại, cô từ trước đến giờ đều không có bệnh bao tử, những cơn nôn mửa này là nôn nghén, sau khi thai chết trong bụng, phản ứng có thai tự nhiên cũng sẽ theo đó mà chấm dứt.


"Cô Hằng?" Má Trần thấy Thanh Hằng đứng bất động ở cầu thang trên lầu, ánh mắt nhìn thẳng vào một ngọn đèn nằm dưới đất của phòng khách, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được thốt lên gọi một tiếng.


Thanh Hằng hoàn hồn, biểu tình trên mặt không có thay đổi gì quá lớn, giọng điệu mở miệng, cũng giống như trước, lạnh nhạt không có bất kì cảm tình gì: "Thôi, chỉ cho cô ấy một ly sữa nóng thôi, một giờ trước cô ấy vừa mới ăn tối, phỏng chừng cũng ăn không vô."

"Vâng, tôi mang lên liền."


Thanh Hằng gật đầu, không nói thêm gì.


Má Trần nhanh chóng đi vào phòng bếp.


Tầm mắt của Thanh Hằng lại dời xuống chỗ ngọn đèn đặt dưới đất vừa mới nhìn chằm chằm kia.


Má Trần làm nóng sữa xong, bưng từ trong bếp ra, nhìn thấy Thanh Hằng vậy mà vẫn còn đứng ở chỗ bậc thềm trên lầu, ánh đèn thủy tinh nơi cầu thang mờ nhạt, chiếu vào trên mặt chị, khiến mặt mày càng hiện lên vẻ xinh đẹp hơn người.


Má Trần sửng sốt một chút: "Cô Hằng? Sao cô vẫn đứng ở chỗ này?"

"Ừ." - Thanh Hằng nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua chén sữa trong tay má Trần, vươn tay: "Đưa cho tôi."


Má Trần vội vàng đưa tới.


Thanh Hằng vội vàng xoay người, trở lại phòng ngủ, đúng lúc Ngọc Hà đang ru rú trên giường xem ti vi, nghe được tiếng đẩy cửa, chỉ là nhìn lướt qua người chị, sau đó tầm mắt lại trở lại màn hình ti vi.


Chị đi đến bên giường, đưa sữa tới: "Má Trần vừa mới làm nóng."



Ngọc Hà liếc mắt nhìn chị một cái, lần này là dừng trên mặt chị một lúc lâu, như là đang đấu tranh cái gì đó, cuối cùng vẫn vươn tay nhận lây, hai tay ôm cốc sữa, uống một ngụm, tiếp tục chuyển mắt chăm chú xem ti vi.



Thanh Hằng đứng ở bên giường, ánh mắt dừng lại nhìn c một lúc, chị vốn luôn luôn ít nói, chợt đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Giấc ngủ của em có vấn đề gì không?"



"Không có a..." - Ngọc Hà có chút nghi ngờ tại sao đột nhiên chị lại hỏi loại vấn đề này. Cô lắc đầu về phía chị, rồi lại quay đầu nhìn chị, môi giật giật, lại mở miệng hỏi: "Sao vậy?"


"Không có gì." - Thanh Hằng nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lui về sau hai bước, dựa vào bàn trang điểm, được một lúc, lại nói: "Nghe má Trần nói, lúc em theo đoàn làm phim trở về, xách theo mấy lọ tổ yến."


Ngọc Hà nuốt một ngụm sữa, gật đầu một cái.


"Thích ăn tổ yến sao? Trong tủ lạnh cũng không có mấy lọ, ngày mai bảo má Trần đi mua một ít." - Âm điệu của Thanh Hằng vẫn trước sau không một gợn sóng.



Hành động này của Thanh Hằng như là đang tìm đề tài để nói chuyện phiếm với cô... Rõ ràng cô bị uất ức, cũng rõ ràng nghĩ không cần nói chuyện với chị, nhưng, khi đối mặt với từng sự bày tỏ của chị, cô lại phát hiện bản thân mình không đành lòng, hoặc càng nói là không nỡ.


"Không cần." - Ngọc Hà đầu tiên là thực rõ ràng cự tuyệt, sau đó liền nhìn thấy khóe môi Thanh Hằng nhếch lên một chút, lòng của cô cũng thắt lại một chút, một trận đau đớn lan tỏa ra toàn thân, tay dùng sức nắm chặt ly sữa, nhắm mắt lại yên lặng một lát, giọng nói chậm rãi, lại mở miệng nói: "Tôi không thích ăn tổ yến, tổ yến kia là khi mấy ngày hôm trước tôi đến Trần gia, bác gái đem đến cho tôi, tôi cầm một ít cho Triệu Manh, còn lại mấy hũ liền thuận đường mang về."


Tổ yến quả nhiên là của Hàn Như Sơ đem cho cô... Khi ở dưới lầu, chị đã đoán được, bất quá là muốn từ trong miệng của cô xác nhận một chút, hơn nữa vừa mới nãy cô cũng nói, giấc ngủ của cô không có vấn đề gì...



Trong đầu Thanh Hằng bất chợt liền hiện lên một cái giả thiết lớn mật, bất quá giả thiết này chị cũng không xác định lắm, dù sao từ trước tới nay, quan hệ của chị cùng Hàn Như Sơ vẫn luôn như nước với lửa, cho nên có lẽ cũng chỉ là do chị nghĩ nhiều mà thôi.


Mặt mày Thanh Hằng vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, nhìn về phía Ngọc Hà gật gật đầu, thuận miệng đáp lại một tiếng: "Thì ra là như vậy..."


"Ừ." - Ngọc Hà nhẹ giọng trả lời một câu, liền không biết nên nói thêm cái gì.



Bên trong đột nhiên trở nên yên tĩnh, Ngọc Hà chỉ lo uống sữa, mãi cho đến khi uống xong, Thanh Hằng bèn vươn tay, tiếp nhận ly sữa, thuận đường điều chỉnh lại cái gối sau lưng của cô, mới mở miệng, nói: "Đi ngủ sớm một chút đi."



Cô không nói thêm gì, chỉ nhu thuận nằm xuống, nhắm hai mắt lại, cô rõ ràng cảm giác được chị đang đứng ở bên giường nhìn mình trong chốc lát, mới xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.


Thanh Hằng đến gần nơi cất ly nước, đem ly sữa rửa trong bồn rửa tại phòng bếp, rút ra khăn tay, lau lau bàn tay ướt nhẹp của mình, cũng không có lên lầu, ngược lại dựa vào vách tường bên cạnh phòng bếp, lấy ra di động, gởi một tin nhắn cho trợ lý.


Chỉ có đơn giản vài từ: Cô hiện tại đến Cẩm Tú viên một chuyến.


Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn không quá một phút đồng hồ, liền nhận được tin nhắn trả lời của trợ lý, sau đó nét mặt lạnh nhạt cất điện thoại di động bỏ vào trong túi, giống như không có việc gì, một lần nữa đi lên lầu.



Ngọc Hà nằm ở trên giường, gần như đã muốn ngủ. Thanh Hằng từ ngoài mở cửa bước vào, đem đèn phòng ngủ tắt đi, chỉ chừa một bóng đèn nhỏ mờ nhạt, chị đi đến bên giường, thay cô sửa lại cái chăn, sau đó còn đem ngọn đèn chỉnh lại độ sáng thấp một chút, sau đó mới rón ra rón rén đi ra ban công.


Ngọc Hà vẫn luôn không ngủ, trong phòng ngủ thực im lặng, động tác bước chân của Thanh Hằng đều vô cùng nhẹ nhàng, cô có thể cảm giác được chị đi tới gần rồi rời đi, nhất là lúc chị chỉnh lại chăn cho cô, toàn thân cô mọi tế bào đều căng cứng lên.



Không biết qua bao lâu, Ngọc Hà mới hoàn toàn đi vào giấc ngủ. Di động trong túi Thanh Hằng đột nhiên truyền đến một hồi chấn động, chị lấy ra, nhìn thoáng qua màn hình, là trợ lý gửi tin nhắn đến, sau đó theo bản năng nhìn về phía ánh đèn xe đang phát sáng.


Thanh Hằng xoay người, đi trước đến bên giường nhìn cô một chút, mới đi ra phòng ngủ, xuống lầu, đi vào nhà ăn, từ trong tủ lạnh cầm một hũ tổ yến, sau đó động tác nhẹ nhàng chậm chạp bình thản ra khỏi phòng.


Trợ lý đã đứng ở dưới nhà chờ.



Đêm dài vắng người, một chút thanh âm đều có thể truyền đi rất xa, Thanh Hằng nhìn về phía trợ lý làm một động tác không nên lên tiếng, đi về phía xa hơn, trợ lý biết điều mau chóng đuổi kịp.


Đi đến dưới cột đèn đường ngoài biệt thự, Thanh Hằng đưa lọ tổ yến cho trợ lý, đơn giản mở lời: "Cô đi điều tra hộp tổ yến này. Nhớ kỹ, tìm một bác sỹ đáng tin cậy, đừng để người nhà họ Trần phát hiện. Biết kết quả thì thông báo tôi ngay."

------------------------

Những đợt tới tháng trước tuy cũng làm cho Ngọc Hà mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như lần này, nó khiến cô cảm thấy như kiệt sức sau một đợt ốm nặng.


Vì cơ thể kiệt sức, nên phần lớn thời gian Ngọc Hà đều mê man ngủ. Nhưng mỗi lần choàng tỉnh thì Thanh Hằng đều túc trực bên cạnh trong phòng ngủ, đưa cô nước hoặc đút cơm cho cô.


Lúc đầu, cô còn bị cử chỉ ân cần chăm sóc của chị mà khó xử, không quen. Nhưng liên tiếp mấy ngày thì cô dần dần hình thành thói quen.



Vốn dĩ năm ngày sau cô phải quay về đoàn phim để quay, nhưng đạo diễn lại gọi điện báo tạm thời có vấn đề, nên sẽ hoãn hai ngày.



Ba ngày trước, Ngọc Hà bị xuất huyết khá nhiều, sau đó thì càng ngày càng ít dần. Đến ngày thứ sáu thì hầu như không còn ra nữa, cơ thể cũng không còn yếu như hai hôm trước, cô bèn xuống giường hoạt động, mỗi bữa cơm cũng xuống lầu ăn.


Thanh Hằng dường như đang trong kỳ nghỉ, ngày nào cũng ở lì trong nhà, không ra khỏi cửa, chẳng khác gì cô. Tuy Ngọc Hà còn canh cánh vụ hôm sinh nhật, chị trở mặt không hiểu nguyên nhân, nhưng giờ đây ngày ngày đều được chị quan tâm chăm sóc, nên Ngọc Hà đã không còn muốn tính toán với chih. Dù không gần gũi như trước kia, nhưng cũng xem như gió yên biển lặng.



Sang ngày thứ bảy thì xuất huyết dứt hẳn, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn nhiều, ngay cả giấc ngủ trưa cũng không kéo dài quá lâu như trước, một giờ rưỡi ngủ thì hai giờ đã dậy rồi. Ngọc Hà tỉnh giấc, theo thói quen nhìn quanh phòng, nhưng lại không thấy bóng dáng của người kia đâu, không khỏi có chút mất mát.


Lúc trước, mỗi khi cô tỉnh, chị đều có mặt trong phòng mà...



Ngọc Hà rầu rĩ không vui, đi dép lê ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu tìm kiếm trong phòng khách, cũng không thấy bóng dáng chị đâu.


Má Trần đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, thấy Ngọc Hà xuống, lập tức đứng lên hỏi: "Cô chủ thức dậy rồi à?"



"Ừm." - Ngọc Hà cười cười trả lời, đi đến chỗ bình nước, rót đầy cốc, uống ực một hơi, rồi đặt ly xuống, hỏi: "Thanh Hằng, chị ấy đi đâu rồi ?"



"Cô Hằng không ở trên lầu sao?" Má Trần kinh ngạc hỏi lại, còn nói: "Sau bữa cơm, cô ấy lên lầu, đâu thấy xuống."


"Ồ..." Ngọc Hà lên tiếng, lê bước lên lầu, tìm quanh toilet phòng ngủ và phòng thay đồ cũng không thấy bóng dáng chị, sau đó liền đi vào phòng sách.



Thanh Hằng không khóa trái cửa phòng sách, nên Ngọc Hà nhẹ nhàng vặn chốt liền mở dễ dàng...


------------------------------
Chị trông chừng Ngọc Hà ngủ không bao lâu, thì nhận được tin nhắn từ trợ lý: "Phạm Tổng, đã có kết quả điều tra như chị muốn."


Thanh Hằng nhìn tin nhắn của trợ lý, trong lòng thấp thỏm không yên. Chị chờ cô ngủ say một lúc, rồi mới ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa, vào phòng sách bên cạnh, gọi một cuộc gọi cho trợ lý.



Trợ lý rất nhanh bắt máy, không đợi đầu dây lên tiếng, cô theo phản xạ tự mình báo cáo: "Tôi đã tìm người bạn thời đại học rất đáng tin làm giám định. Đáng ra ngày hôm sau tôi đã có thể báo cáo kết quả, nhưng bạn tôi xuất ngoại, hôm qua mới về nước, nên sáng nay tôi liền tới tìm cậu ấy."


Thanh Hằng "ừ" một tiếng để trợ lý tiếp tục.



Trợ lý không đi thẳng vào vấn đề, mà lại hỏi: "Giám đốc, chị lấy tổ yến từ đâu?"


Thanh Hằng nhăn trán, có một loại dự cảm không lành.



Trợ lý nhớ hôm buổi tối Thanh Hằng đưa cô kiểm tra tổ yến, có nói không cho người bên nhà họ Trần biết, bèn hỏi tiếp: "Có phải do người nhà họ Trần không ạ?"



Thanh Hằng vẫn giữ im lặng.



Trợ lý ở đầu dây bên kia gần như càng thêm khẳng định, tiếp lời: "Vậy có phải cô đã ăn tổ yến này không ạ?"



Thanh Hằng nghe đến đấy, đã hoàn toàn khẳng định suy đoán của mình. Chị nhàn nhạt lên tiếng, vừa như căng thẳng vừa như ưu tư: "Trong tổ yến có chứa thuốc ngủ?"


Lần này đổi thành trợ lý trầm mặc. Thanh Hằng cũng không mở miệng, như đang bình tĩnh chờ đợi. Qua hồi lâu, trợ lý mới nói: "Trong tổ yến quả thật có bỏ thuốc ngủ, liều lượng không phải nhỏ, hơn nữa thành phần ổn định, ăn nhiều sẽ dẫn đến ngủ mê sâu."



Thanh Hằng chỉ cần liếc mắt là hiểu rõ chân tướng sự việc.Lúc má Trần bảo tổ yến là do Ngọc Hà mang từ đoàn làm phim về chị đax có chút nghi ngờ, nên mới thử dò xét Ngọc Hà. Thay vì nói hoài nghi, trực giác thì đúng hơn. Giống như vào cái hôm đứa bé của chị và cô mất, chị bứt rứt không yên, đành trở về Cẩm Tú Viên.


Vì chị có loại trực giác ấy, mới để trợ lý đi điều tra.



Chị cho rằng qua ngày hôm sau sẽ có kết quả từ chỗ trợ lý. Nào ngờ kéo dài qua mấy ngày, anh cũng không nhắc lại. Có lẽ vốn chị đã có câu trả lời, nhưng do chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt.


Nhưng chuyện gì tới rồi sẽ tới, đúng như những gì chị suy đoán, trong tổ yến bỏ thuốc ngủ.


Thuốc ngủ...


Ngón tay cầm di động bắt đầu run dữ dội, môi bặm chặt, nói không nên lời.


Đáy mắt Thanh Hằng nổi lên gân máu đỏ bừng, sắc mặt hung tợn, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Chị cắn răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ: "Bà ta giết con tôi..."


Ở đầu dây bên kia, trợ lý còn đang thao thao, chợt nghe Thanh Hằng thốt lên như thế, sát khí cũng mạnh mẽ truyền sang, bèn rùng mình gọi: "Phạm Tổng"


Thanh Hằng không còn tiếp thu được âm thanh nào khác, vẫn lạnh giọng lẩm bẩm: "Giết con tôi..."

Đến cuối cùng, hô hấp đã trở nên dồn dập, trong miệng chị nghiến răng từng câu từng chữ, lần lượt nói ra: "Bà ta giết con tôi...."


Ở đầu bên kia điện thoại trợ lý còn đang nói gì đó không ngừng, bỗng nhiên nghe thấy chị nói những lời này, câu nói đó trợ lý nghe không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác rất có sát khí từ bên kia điện thoại truyền qua đây, người kia đột nhiên rùng mình một cái, theo bản năng kêu lên một tiếng: "Giám đốc, chị bình tĩnh lại đi"



Thanh Hằng vốn không nghe được giọng của trợ lý, chỉ là giọng âm u lạnh lẽo tiếp tục nói: "Giết con của tôi..."


Lúc này trợ lý đã nghe thấy rõ ràng Thanh Hằng nói gì rồi, nhưng lại không kịp phản ứng đó là có ý gì, vì thế liền thuận miệng hỏi ra: "Ai đã giết đứa nhỏ?..."


Nhưng mà, trợ lý nói xong bốn chữ này, nháy mắt trong đầu liền hiểu được chị đang nói gì, vì thế ngậm miệng lại, một lát sau mới mở miệng nói: "Ý của chị là, cô Hà ăn tổ yến nhà họ Trần đưa cho, mới dẫn tới đứa bé chết từ trong trứng nước?"


Năm chữ "Chết từ trong trứng nước" làm Thanh Hằng lập tức bừng tỉnh, chị vẫn luôn bình tĩnh trước sau như một, bỗng nhiên giống như bị thứ gì đó kích thích, đột nhiên cúp điện thọai, ném di động về phía vách tường.


Trên vách tường vừa đúng có một bộ tranh treo ở đó, thủy tinh bị điện thoại làm vỡ nát, lã chã rơi xuống đất, giữa bức tranh bị lủng một lỗ.


Trên khuôn mặt đẹp đẽ của Thanh Hằng có một tầng lạnh lẽo độc ác bao phủ, vẻ mặt lạnh lùng sa sầm nhìn bức tranh nổi tiếng quý giá bị mình làm hỏng trong nháy mắt, không có phản ứng nào hết, chỉ cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa, thiêu đốt rừng rực, dồn dập mãnh liệt cuồn cuộn lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Chị hận không thể ngay lúc này lập tức chạy vọt tới nhà họ Trần, mang người trong nhà họ, xé nát từng người từng người một, hủy diệt toàn bộ cái gia môn chết tiệt kia.


Chị vẫn luôn biết, người nhà họ căm ghét chị như thế nào. Mẹ chị năm đó phạm phải sai lầm, chị có thể chịu trách nhiệm mà không hề oán hận lấy một câu, nhưng vì sao ngay cả đứa bé con của chị cũng không chịu bỏ qua?


Lúc còn trẻ người non dạ, Thanh Hằng không phải chưa từng oán giận người ba đã sinh ra mình, còn hận cả nhà họ Trần, nhưng chưa bao giờ như bây giờ, hận đến tận xương tủy.


Hận ý càng nhiều, Thanh Hằng càng tức giận, lửa giận như dao găm, đâm vào trái tim chị không ngừng. Khiến chị cảm thấy bản thân dường như sắp bị đau mà chết, đau đến sau cùng, chị như mất đi lí trí, đột nhiên giơ chân lên, đá vào bàn trà trong thư phòng. Bàn trà thủy tinh thoáng chốc trượt ra ngoài, thủy tinh lại loảng xoảng rải khắp sàn, chị giống như hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, chỉ muốn phát tiết, cái gì có thể di chuyển, chị liền không chút do dự ném hết.


Đèn đặt dưới đất, máy tính, văn kiện, đèn bàn... Đều bị chị đập nát, thậm chí cuối cùng đến giá sách, bàn học đều bị đập hết, mấy bộ sách cũ các loại bày bên trong, cũng bị chị ném xuống đất.


Thanh Hằng đập một loạt đến khi không còn gì để đập, mới dừng lại thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm giấy lót tường bị rách một nửa, chợt như mất hết tất các sức lực, người cứ như vậy nằm vật xuống đất.


Trên đất có rất nhiều mảnh thủy tinh, đâm khắp mọi nơi trên người chị, máu tươi chảy ra, nhưng dường như chị hoàn toàn không cảm thấy đau, cứ như vậy nằm thẳng tắp.
Thanh Hằng bình tĩnh lại, sự phẫn nộ tiếp theo cũng từ từ tiêu tan, dưới đáy lòng, chỉ còn lại đau đớn kịch liệt cùng tự trách hối hận càng sâu đậm


Nếu cái thai trong bụng Ngọc Hà không phải là con của chị, có lẽ cô cũng sẽ không bị người ta hại như vậy.



Nếu ngày đó chị có thái độ kiên quyết một chút, đưa cô đi bệnh viện kiểm tra trước, chị có thể biết cô mang thai trước một bước, thì đã chuẩn bị tốt rồi.


Là chị không phát hiện cô đã mang thai, là chị không bảo vệ tốt con của mình, là chị có lỗi với cô....có lỗi cả với đứa con của hai đứa.....


Đều là chị sai, sự ra đời của chị là một sự sai lầm. Năm chị ba tuổi, lần đó bị bệnh máu trắng, mẹ của chị nóng lòng thương con, quỳ gối trước cửa nhà họ Trần, khổ sở cầu xin cho sinh mạng của chị. Nếu như năm đó chin không được cứu thì có lẽ hiện tại đã không làm liên luỵ đến những người vô tội.


Chị rõ ràng đã nói yêu cô, sẽ chăm sóc, bảo vệ cô cho thật tốt. Vậy tại sao lại mang đến cho cô tổn thương sâu như thế này ?



Hô hấp của Thanh Hằng có chút không thông, mạch máu đập loạn thình thịch, rõ ràng là mùa hè, chị lại cảm thấy được giờ khắc này giống như đang đặt thân mình vào trong hố tuyết, toàn thân rét lạnh.


Dù thân thể có đau đến thế nào, so ra đều kém với sự đau đớn trong lòng... Đứa bé kia mới hai tháng a, vẫn còn chưa thành hình, lại bị người ta âm thầm hại chết như vậy, chết từ trong trứng nước... Ngọc Hà là cô gái mà bọn họ trông từ nhỏ đến lớn a. Bọn họ rõ ràng rất thương yêu, sao lại có thể làm tổn thương đến người vô tội ?



Trong lòng của bọn họ nhẫn tâm đến thế nào, mới có thể hạ quyết tâm ra tay tàn nhẫn đến như vậy?


Thanh Hằng đau xót, liền mất đi tất cả cảm giác, chỉ cảm thấy trong cổ họng có một chút ngai ngái, vọt ra, chị nhất thời không nhịn được, liền phun ra một ngụm máu.


Phòng đọc sách của Thanh Hằng, cửa không khóa trái, Ngọc Hà chỉ cần nhẹ nhàng vặn tay cầm cửa có thể đẩy được cửa ra.


Trong phòng đọc sách cực kỳ yên lặng, Ngọc Hà theo thói quen đưa đầu vào thăm dò bên trong trước, kết quả cả người nghệt ra tại cửa.


Phòng đọc sách không có dáng vẻ trước kia, những trang trí tinh xảo, xa xỉ, giống như bị cướp sạch, khó coi, trên mặt đất bừa bãi, sô pha đều nghiêng lệch.


Ngọc Hà sửng sốt ước chừng một phút đồng hồ, mới phục hồi lại tinh thần. Cô khắc chế sự kinh ngạc của mình, nhìn kỹ một vòng trong thư phòng, sau đó thấy Thanh Hằng đang nằm trên đống hoang tàn, chị trợn tròn mắt, nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ điều gì, vẻ mặt, đều là thống khổ.



Đáy lòng Ngọc Hà đột nhiên đau đớn vô cùng, một giây sau lại nhìn thấy miệng Thanh Hằng phun ra một ngụm máu, trên mặt không có chút máu, nghẹn ngào thét chói tai một tiếng "Thanh Hằng", người liền vọt vào phòng đọc sách.



Đến gần, cô mới phát hiện trên người chị bị mảnh thủy tinh đâm bị thương vài chỗ, đáy lòng cô căng thẳng, theo bản năng tiến đến bên người chị, muốn đỡ chị dậy.


Kết quả tay của cô vừa mới đụng đến tay của chị, cả người chị liền giống như bị điện giật, phản ứng rất mạnh bỗng chốc vung cánh tay của mình, lập tức liền khiến cô ngã trên mặt đất.


Chỗ Ngọc Hà ngã, không có mảnh vụn thuỷ tinh, nhưng cánh tay lại sượt phải miệng chỗ bị vỡ bén nhọn của đèn bàn bị rơi vỡ, vạch ra một vết máu.


Đau đớn khiến cho Ngọc Hà nhíu mày, lại không nhìn đến miệng vết thương, ngược lại trực tiếp nhìn về phía Thanh Hằng.


Trên khuôn mặt ưu tú phi phàm của chị lạnh lẽo trầm thấp, ánh mắt tựa như ẩn giấu đao, vô cùng ngấm vào lòng người.

Ngọc Hà không phải chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của Thanh Hằng, nhưng chưa từng gặp qua dáng vẻ căm giận của chị như lúc này, nhìn sắc mặt có chút hung dữ, giống như là có mối huyết hải thâm thù.

Ngọc Hà bị ánh mắt của Thanh Hằng lúc này làm cho sợ tới mức có chút khiếp đảm, định đến gần người chị, chợt dừng lại, đề phòng nhìn chị thật lâu, thấy chị không có hành động quá khích gì nữa, lúc này mới vươn ra một bàn tay, từ từ đến gần cánh tay của chị, nhanh chóng đụng một cái, liền khẩn trương rụt trở về, thấy chị không có phản ứng mãnh liệt như vừa rồi, lá gan mới hơi lớn một chút, thật cẩn thận tiến lên trước, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng "Thanh Hằng".



Mặc dù lá gan lớn hơn, cuối cùng vẫn có chút lo lắng, giọng Ngọc Hà kêu đặc biệt nhỏ và yếu, như là nhẹ nhàng chậm chạp êm dịu như gió, từ từ thổi vào lỗ tai Thanh Hằng, mang theo một sức mạnh thần kỳ, kì tích làm cho phẫn nộ trong lòng chị dần dần dịu xuống. Chị nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngọc Hà một lúc, cả người hoàn toản bình tĩnh lại.


Má Trần đang ở dưới lầu xem ti vi, nghe Ngọc Hà thét chói tai một tiếng, cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, ở dưới lầu gọi vài tiếng "Cô Hà", kết quả cũng không có ai trả lời, vì vậy liền vội vội vàng vàng lên lầu, chạy tới mở cửa thư phòng ra, thấy tình cảnh trong thư phòng, dọa cho sợ đến kinh hô một tiếng, sau đó thấy khóe miệng Thanh Hằng lưu lại vết máu, lập tức ngạc nhiên la ầm lên: "Cô Hằng, làm sao vậy?"



Má Trần vừa nói, một bên đã đi tới: "Tại sao trên người cô lại có nhiều vết thương như vậy? Để tôi đi gọi bác sỹ."


"Không cần..." - Bởi vì mẹ chết ở trong bệnh viện, Thanh Hằng không thích gặp bác sĩ, cho nên ngay cả bác sỹ gia đình cũng không có mời, tuy lúc này trên người có rất nhiều vết thương, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, vì thế nhàn nhạt ra tiếng ngăn cản.


"Nhưng..." Nhiều vết thương như vậy, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng thì làm sao bây giờ, lại nói, nếu có mảnh thủy tinh lưu ở trong người lại làm sao bây giờ, má Trần vừa định tiếp tục nói gì nữa, kết quả thấy trên cánh tay Ngọc Hà bị thương, vì thế lập tức quay sang nói: "Cô Hà, sao người cũng bị thương? Nếu không xử lý, sẽ để lại sẹo."


Một câu này của má Trần, lập tức đem tầm mắt Thanh Hằng kéo đến trên cánh tay của Ngọc Hà, thấy miệng vết thương chảy máu, nghĩ đến hành động của mình vừa rồi, lông mày nhíu lại, không chần chờ chút nào mở miệng nói với má Trần ở một bên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, khẩn trương đi gọi bác sỹ tới đây."


Mục đích má Trần đã đạt được, nghe thế, lập tức "Dạ" một tiếng, bỏ chạy ra khỏi thư phòng, vội vàng xuống lầu gọi điện thoại.


------------------
Bác sỹ má Trần gọi chính là một bệnh viện tư nhân gần Cẩm Tú Viên, chưa đến mười mấy phút đồng hồ, đã đến.


Lúc này Ngọc Hà đã cùng Thanh Hằng về tới phòng ngủ chính, má Trần đưa bác sỹ lên lầu, gõ một cửa phòng ngủ một cái, mới đẩy cửa ra, mời bác sỹ đi vào.


So với vết thương của Thanh Hằng, Ngọc Hà chỉ bị thương ngoài da, đừng nói gặp bác sĩ, cho dù là thuốc kháng viêm cũng không cần, qua vài ngày sẽ khỏi hẳn, cho nên cô đối với bác sỹ mở miệng nói: "Xử lý vết thương của chị ấy trước."

Bác sĩ buông hộp y tế xuống, đang chuẩn bị đi kiểm tra miệng vết thương cho Thanh Hằng, kết quả còn chưa đi đến bên cạnh chị, chị mang theo giọng điệu thản nhiên mở miệng: "Xem cô ấy trước đi."

"Tôi không sao." - Ngọc Hà hiện tại ngay cả miệng vết thương đau cũng không có cảm giác, lắc lắc đầu.


Hai người đều nhường qua nhường lại cho nhau, bác sĩ có chút khó xử đứng tại chỗ, nhìn Thanh Hằng, lại nhìn Ngọc Hà, không tiếng động dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của bọn họ.


Ngọc Hà lại nới với bác sĩ: "Mới vừa rồi chị ấy có ói ra máu, ông xem thử là có chuyện gì xảy ra."



"Xem cho cô ấy." - Ngọc Hà còn chưa nói hết lời, Thanh Hằng đã bình thản mở miệng nói với bác sĩ, trong giọng nói hỗn loạn một chút uy hiếp bắt buộc không được phép từ chối, chị giống như là sợ cô lại cùng chị đưa đẩy, quay đầu, nhìn cô, giọng điệu rõ ràng dịu đi rất nhiều: "Em khám trước đi."


Lần này bác sĩ không còn do dự, trực tiếp đi tới trước mặt của Ngọc Hà: "Phiền cô, đưa cánh tay cho tôi xem."


Ngọc Hà vốn là muốn tranh cãi, nhưng khi nghe đến câu "Em khám trước đi" của Thanh Hằng, liền ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đem cánh tay đưa về phía bác sĩ.


Vết thương này người không hiểu y học cũng có thể xử lý, cho nên bác sĩ rất nhanh nhẹn sát trùng cho Ngọc Hà, bôi thuốc, đơn giản quấn một tầng băng gạc, không quá năm phút đồng hồ, mọi thứ liên xong, sau đó liền quay đầu, nói với Thanh Hằng: "Đến lượt cô rồi."



Thanh Hằng lại giống như không có nghe được lời bác sĩ nói, trực tiếp mở miệng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"


Bác sĩ nhất thời sửng sốt, cái gì bao nhiêu tiền? Ý là, đặc biệt kêu ông chạy tới một chuyến, căn bản là vì xử lý một cái miệng vết thương không cần xử lý?


Ngọc Hà nhíu nhíu mày, mở miệng nói: " Vết thương của chị còn chưa có khám mà?"


"Tôi không cần khám." - Thanh Hằng không kiên nhẫn nói ra bốn chữ, liền nhìn má Trần ở một bên, ý tứ rõ ràng muốn tiễn khách nói: "Trần, trả tiền cho bác sĩ, đưa ông ấy đi."


"Cô Hằng, hay là..."


"Tôi nói không cần là không cần." - Thanh Hằng lúc này trực tiếp đánh gãy lời nói của má Trần.



"Cô Hà..." - Má Trần nhìn máu tươi trên quần áo của Thanh Hằng, đành phải nhìn về phía cô cầu cứu.



Ngọc Hà nhìn thoáng qua Thanh Hằng, biết chị luôn luôn không thích khám bác sĩ, lúc sinh bệnh đều thích trốn đi, vì thế liền giật giật khóe môi, đứng lên, đối với bác sĩ xin lỗi cười cười: "Thật ngại quá, phiền toái ngài đến đây vô ích một chuyến, tôi đưa ngài đi xuống."



Ngọc Hà đã nói như vậy , má Trần cho dù là lo lắng cho Thanh Hằng, cũng không thể nói thêm cái gì, đành phải đi theo phía sau cô, dẫn bác sĩ đi xuống lầu.


Ngọc Hà đứng ở trong phòng khách, mở miệng nói: "Bác sĩ, có thể đem đồ xử lý vết thương để lại cho tôi không? "


Bác sĩ gật đầu, mở cái hộp y tế ra, từ bên trong lấy nước sát trùng, thuốc mỡ, cùng với băng gạc và băng dán, cuối cùng nghĩ nghĩ, lại đưa thêm một hộp thuốc hạ sốt, nói liều dùng thuốc cho Ngọc Hà, cô một mực ghi nhớ, sau đó sai má Trần tiễn bác sĩ ra về, liền cầm lấy thuốc bác sĩ để lại, đi lên lầu.


Trở lại phòng ngủ, Thanh Hằng lại đứng ở trước cửa sổ, đang hút thuốc, cô nhíu mày bước nhanh đến bên người Thanh Hằng, không nói một tiếng giơ tay lên trực tiếp cướp đi điếu thước trên đầu ngón tay của chị.

"Trên người nhiều vết thương như vậy, sao còn hút thuốc?" - Ngọc Hà trách móc một câu, dí tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó thấy tay kia của chị còn đang cầm hộp thuốc và bật lửa, không hề nghĩ ngợi lại vươn tay ra đoạt lấy, nhanh chóng ném vào thùng rác.

Một loạt hành động này của cô, làm vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng Thanh Hằng cũng không hề tức giận.


Xử lý xong tàn thuốc, Ngọc Hà liền kéo tay chị, đi đến sofa.


Thanh Hằng nhìn tay nhỏ bé trắng noãn của cô chủ động cầm lấy tay mình, khuôn mặt chị dịu dàng hơn rất nhiều, không hề phản kháng, thuận theo cô, di chuyển bước chân.



Ngọc Hà chỉ lên sofa, nói hai chữ đơn giản: "Ngồi xuống."


Sau đó liền lấy khăn ướt khử trùng lau sạch tay của mình.


Lục Cẩn Niên không nói gì, lại rất ngoan ngoãn ngồi xuống.


Ngọc Hà ngồi xổm trước bàn trà, lấy ra mấy loại thuốc bác sĩ vừa đưa, sau đó cầm gói bông, kéo ra ngoài, nhìn chị nói: "Cởi đồ ra."


Thanh Hằng chớp chớp mắt nhìn cô, tự nhiên nói chị cởi đồ ra, vậy là ý gì đây. Thấy chị không có chút phản ứng mà cứ nhìn chằm chằm mình, cô chợt thấy câu nói ban nãy của mình không đúng, mặt cô hơi đỏ lên, nói lại lời ban nãy: "Ý tôi là chị cởi đồ ra để tôi bôi thuốc".


Chị "à" lên một tiếng, thì ra là muốn bôi thuốc cho chị, như một người máy nghe lời, vô cùng nghe lời, cởi hết quần áo ra.


Ngọc Hà cầm lấy bông, chấm vào thuốc, chà lên vết thương của chị, tim cô cũng đau, theo miệng vết thương, đau đến tận đáy lòng, Thanh Hằng đưa lưng về phía cô, khóe môi lại cong lên một nụ cười.


Thủy tinh cắm vào rất nhiều, vết thương trên người chị có mấy chỗ đã sớm không còn chảy máu, Ngọc Hà nghiêm túc xử lý, sau đó bắt đầu bôi thuốc mỡ.


Ngọc Hà cảm giác được bàn tay mềm mại chạm vào người mình, tâm tình oán hận đứa nhỏ bị Trần gia hãm hại, lại hoàn toàn buông xuống, chỉ còn lại sự áy náy và cảm giác dịu dàng đến đau lòng.


Má Trần tiễn bác sĩ sau đó lo lắng lên lầu, kết quả đi đến cửa phòng ngủ, còn chưa đi vào, đã thấy Thanh Hằng ngồi trên sofa, Ngọc Hà ngồi bên cạnh bôi thuốc cho chị.


Hai người không hề nói gì với nhau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, xuyên qua cửa sổ thủy tinh rộng lớn, vào tận sâu bên trong, soi rõ toàn bộ phòng ngủ, một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.



Má Trần thức thời không đi đến quấy rầy, im lặng rời đi.



Ngọc Hà đưa thuốc cho Thanh Hằng, đứng dậy rót một ly nước rồi bưng đến cho chị, sau đó dựa theo sự nhắc nhở của bác sĩ, cầm bốn viên thuốc Tiêu Viêm đưa tới trước mặt chị, giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang giữa buổi chiều yên tĩnh: "Uống này đi, khỏi bị nhiễm trùng, hôm nay không cần tắm rửa, ngày mai chắc sẽ kết vảy."

Tuy rằng trên mặt chị không có cảm xúc nào rõ ràng, nhưng trong lòng vô cùng dịu dàng, không hề từ chối nhận lấy thuốc, sau đó nuốt xuống.


Ngọc Hà nhìn Thanh Hằng uống nước, được một lát, không kiềm chế được mở miệng nói: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy ? Chị tức giận như vậy, phá tan phòng sách rồi?"


Thanh Hằng nghe thấy thế, cảm thấy trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nước ở chỗ đó, bị chị làm bất động dừng lại một lúc mới cố gắng nuốt xuống, sau đó chị buông cốc nước xuống, lạnh nhạt nói một câu: "Công ty có chuyện."



Lúc Thanh Hằng trả lời mấy câu hỏi này, rõ ràng Ngọc Hà thấy trong đáy mắt chị có một tia sát khí nhanh chóng xẹt qua.



Ngọc Hà biết, chính xác là Thanh Hằng đang nói dối. Cô cũng biết, sở dĩ chị nói dối là vì qua loa với mình cho có lệ, không muốn nói chân tướng cho mình, mặc dù cô không biết rốt cuộc vì sao chị phản ứng mãnh liệt như vậy, cô cũng rất tò mò, nhưng chị không nói cô cũng không miễn cưỡng.

Vì cô biết, chuyện gì chị đã không nói thì nhất định sẽ không mở lời đến một câu.


Bất kỳ một người phụ nữ nào, khi người kia đối xử với bản thân khi nóng khi lạnh, trong lòng đều sẽ xuất hiện cảm giác lo được lo mất tuyệt vọng không yên tâm, cô biết rõ chị không thích mình, nhưng khi quan hệ giữa chị và cô êm dịu đi, thì không nhịn được hãm sâu vào đó. Đêm sinh nhật kia của chị, cô hoàn toàn về với hiện thực, cũng vẫn luôn nói với bản thân, mình không phải tự lừa dối mình nữa.


Nhưng mà, thật sự yêu là một là như thế nào?


Là biết rõ người kia không thích bạn, biết rõ người kia có thể làm bạn bị thương, nhưng lúc bạn nhìn thấy người ta khó chịu, vẫn không nhịn được muốn chia sẽ, muốn quan tâm, muốn được ở bên cạnh....


Bởi vì bạn hi vọng người ta sẽ được vui vẻ, bởi vì bạn nhìn thấy người ta khổ sở, bạn sẽ càng khó chịu hơn...

Điên dại cũng vì yêu.....




Ngọc Hà biết mình dễ lung lay đối với chị. Cô hiểu bản thân sau đêm sinh nhật đó của chị, sau tất cả những gì chị đối với mình, thì tất nhiên không nên thích chị, nhưng mà cô không làm được. Người phụ nữ này cô đã yêu 13 năm, thích chị ở điểm tốt thì cũng thích cả phần không tốt của chị. Nói cô ngốc cũng được, nói cô ra sao cũng được, nhưng cô chỉ muốn được ở bên cạnh con người này mà thôi. Cô không nhịn được mở miệng nhẹ giọng nói với chị: "Đừng buồn nữa, chuyện hôm qua, rồi nó sẽ qua đi, sau này cho dù là nếu có tức giận, cũng không nên tự làm tổn thương bản thân mình."


Đôi khi, vào lúc bạn muốn gục ngã nhất, chỉ cần một câu nói của người quan trọng nhất đối với bạn cũng đủ khiến bạn có sức mạnh đứng dậy để chống đỡ cả bầu trời.



Những lời này của Ngọc Hà, khiến Thanh Hằng cảm thấy bản thân như được một tầng nước ấm bao xung quanh, đáy lòng xúc động không nói nên lời.



Chị quay đầu, nhìn về phía cô, nhìn băng gạc đang dán trên cánh tay cô, rồi nhìn hai gò má cô, chị muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được. Đến cuối cùng, trong lúc đó, đột nhiên vươn tay, ôm cô kéo vào lòng mình.



Chị ôm cô rất chặt, hốc mắt nóng lên, nhưng đáy lòng lại ấm áp.



Thanh Hằng không nhịn được hạ giọng nói một câu: "Xin lỗi, làm em bị thương."



Đáy lòng Ngọc Hà trong nháy mắt vì lời xin lỗi này, mềm mại thành một vũng nước, nếu một giây trước cô còn đang suy nghĩ tới những lần chị đối xử không tốt với cô, thì bây giờ cô hoàn toàn không thèm để ý, cô giơ tay lên, ôm eo chị, nhẹ giọng nói một câu: "Không cần phải xin lỗi, tôi không sao mà"


Đầu Thanh Hằng cọ lên đầu cô, im lặng một lúc, mở miệng lần nữa, nói một câu: "Xin lỗi."


Ngọc Hà vẫn cho rằng Thanh Hằng đang xin lỗi vì làm cánh tay mình bị thương, nói: "Tôi không sao." rồi khẽ vỗ vỗ lên lưng chị.


Sau đó, nói với giọng khẳng định: "Thật sự không sao,vết thương cũng không có gì nghiêm trọng."


Thanh Hằng không lên tiếng, chỉ dùng sức siết chặt Ngọc Hà.


Câu "Xin lỗi" thứ hai của chị, không phải xin lỗi vì miệng vết thương, mà là vì đứa bé của hai người họ mất đi một phần là do chị.

Xin lỗi,  là chị liên lụy tới em, hại em mất đi đứa con của mình....

Xin lỗi, cục cưng, ba không phải là người ba tốt, không phải vệ được con...

_______Hết chương________

Xin lỗi các mẹ nhe, tối qua tôi có chút việc nên không đăng được chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro