kisses

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

làn khói được chủ nhân của nó thả vào khoảng trời, sungchan đặt hai khuỷa tay vào thành lan can, gió lồng lộng ập thẳng vào mí mắt, mái tóc khi sáng được chị stylist uốn nhẹ chơ vơ bay theo gió. hắn không có thói quen hút thuốc, hoặc không, từ khi có song eunseok, jung sungchan hạn chế động vào thứ không lành mạnh này hết sức có thể.

chiếc áo phao trên người bây giờ không rõ là của ai, của eunseok hay là của sungchan, hắn chỉ vớ đại vì cơn thèm thuốc vô tình chạy thẳng vào đại não. các toà nhà cao tầng, dù mới tờ mờ sáng nhưng bên dưới vẫn nhộn nhịp đến lạ, để được đứng trên cao nhìn xuống cái thành phố sầm uất này, biết bao nhiêu người vẫn đang đánh cược cả cuộc đời chỉ mong một lần thoát khỏi hai chữ "bình dân". jung sungchan khi hút thuốc không khác gì lúc bình thường cho lắm, chỉ là phần suy nghĩ sẽ có chút rối ren và cực đoan hơn.

đầu thuốc đã cháy xén đi, chỉ để lại tàn tro cô đơn rơi xuống đất, cảm thấy trong người thoải mái hơn một tí, ít nhất là giải toả được cái thèm khát bên trong, sungchan vứt đầu lọc vô dụng đi, còn nán lại căng mắt nhìn xem bản thân đã giấu kĩ chưa, hắn không muốn làm người yêu mình thất vọng, càng không muốn song eunseok vì thế mà buồn lòng.

từ ngoài khung cửa kính, thấy được tấm lưng cùng khuôn người mảnh khảnh của eunseok vẫn còn nhịp thở dần đều, chắc là vẫn còn đang ngủ sâu. sungchan lẳng lặng mở cửa đi vào, khép nép nhất có thể, không muốn eunseok thức khỏi giấc mơ dang dở.

"anh lại hút thuốc, một lần nữa ạ." không rõ là câu khẳng định, hay là một câu hỏi, sungchan bất ngờ đứng yên, bàn tay vẫn còn đang cởi chiếc áo phao ra, giọng nói quen thuộc cất lên, hơi rè rè vì nó xuất phát từ đằng sau lớp chăn dày.

vẫn là cái cách nói chuyện lễ phép đó, song eunseok đơn giản là đôi lúc thích như nói thế, dù có bằng tuổi nhau, hay cách nhau năm đến sáu tháng. chỉ cần cậu thích, thì jung sungchan nguyện ý để eunseok làm những gì bản thân muốn.

"ừm, một điếu, chỉ có một điếu thôi mà." sungchan chạy lại giường ôm chầm lấy con mèo đang bị quấn chặt bởi cái chăn, lắc qua lắc lại như lấy lòng. thấy bản thân bị phát hiện liền không một chút giấu giếm, tốt nhất là nên như vậy, nếu không thì hắn sẽ phải ngủ một mình cả đời vì đã để song eunseok giận.

"em chẳng hỏi anh mấy điếu." cặp mắt to tròn của eunseok hiện lên, từ chiếc mũi trở xuống vẫn còn lấp ló.

thật may là jung sungchan hút thuốc vị bạc hà, chứ không thì cậu đã đá hắn ra khỏi phòng từ lâu lắm rồi. nhìn dáng vẻ hờn dỗi của người kia, hắn vẫn ngang nhiên cười hì hì, cong đuôi mắt nai của mình lên, đánh thẳng vào điểm nhược của eunseok.

"em không hỏi thì mình vẫn trả lời em, không muốn em tốn sức hỏi tiếp."

hắn được cái nghĩ nhanh nói nhanh, câu nói buông ra lại thấm thía vô cùng, khuôn mặt sáng láng, cặp mắt chết người, lại còn tài năng hoạt bát, trên đời này mà có người ghét jung sungchan á hả? chắc cũng vì ganh ghét đố kị cả thôi.

ôm chặt lấy eunseok qua lớp chăn, thành thật cảm ơn vì bản thân lúc nãy không ham vui mà làm thêm hai ba điếu nữa, nếu không thì giờ hắn đã phải ôm gối khóc hic hic rồi. cậu vì câu nói ban nãy của người yêu đánh gục, chả biết nói gì, cũng chả biết là có nên giận người trước mặt hay không, đành im lặng hạ mi mắt xuống một chút. mấy phút trước vì thiếu hơi ấm bên cạnh nên eunseok mới thức giấc, không thì bây giờ mặt trời cũng đã lên cao.

"anh, anh có buồn mình không?" eunseok suy nghĩ chốc lát liền bật đầu lên, khuỷu tay chống lên gối, nằm sấp xuống, sungchan kế bên thì cưng chiều kê đầu lên bàn tay, mong chờ nhìn con mèo đang hứng khởi vì điều gì.

"không, sao mình lại buồn em?" câu hỏi được trả lời bằng một câu hỏi khác, sungchan thấy eunseok không vì chuyện nãy mà buồn mình thì hắn đã ơn trời lắm rồi. đừng nói đến chuyện sungchan buồn cậu, từng giây từng phút bên cạnh nhau, hắn vẫn sẵn sàng dung túng cho song eunseok trăm lần, vạn lần.

"chỉ là, thấy anh hút thuốc, lại tưởng anh giận bé." eunseok gẩy gẩy hai móng tay cái vào nhau, không buồn nhìn lấy sungchan, sợ rằng mình một lần nữa sa ngả vào lưới tình kia.

"lại giận bé? em nói lại đi, mình chưa bao giờ giận bé cả!" sungchan chắc nịt lên tiếng, giọng nói có hơi lớn tiếng nhưng lại không mang một chút la mắng nào. eunseok thoáng bất ngờ vì phản ứng giật mình của hắn, nhìn lấy con ngươi vốn từ lâu đã long lanh kia, giờ lại kiên định vô cùng.

"khoan khoan, để em nhớ lại."

ôi cái xưng hô gì đây, người ngoài mà nghe chắc sẽ bị lú mất.

eunseok không bận tâm đến giấc ngủ, vắt óc nhớ lại có lúc nào mình bị người yêu giận hay không, jung sungchan chờ đợi kế bên không phàn nàn dù chỉ nửa câu, lại còn vui vẻ vì có thời gian ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.

"đừng nhìn, em không tập trung được... không nhớ nhưng mà chắc chắn có-" eunseok cảm thấy lạ, đúng là từng ấy bên nhau, không có lúc nào là hắn giận cậu quá lâu, những lúc lặt vặt vài ba giây thì có ấy nhưng mà thế đâu được gọi là giận đúng hông?

"không màa, mình đảm bảo luôn! jung sungchan không có lần nào giận bé trên một phút hết!" sungchan nói xong cũng phải nể bản thân, khó tin có một người khiến hắn dễ dãi đến như vậy, tự nhủ ngày sau này sẽ phát huy việc cưng chiều song eunseok hơn nữa!

"mấy hôm em thức khuya, sungchan có giận hông?"

"không! nếu có thức chắc chắn là cùng mình, không giận không giận."

"thế mấy hôm em làm trứng hơi lòng đào, sungchan bị đau bụng, có giận bé hông?"

"không! mình tự nguyện ăn, đồ của em luôn ngon, không ăn cũng phải ăn!"

đến đây sungchan có hơi ngập ngừng, đúng là bản thân không thích hợp ăn trứng sống, nhưng vì lúc ấy đã là nửa đêm, chỉ vì lời than đói vu vơ mà eunseok bật dậy làm mì, cũng vì sợ sungchan đợi lâu nên không kịp đợi trứng chín. hắn từ đằng sau quan sát hết, ai lại nỡ trách người yêu trong hoản cảnh đó chứ, huống hồ chi jung sungchan luôn đặt song eunseok lên cao hơn cả bản thân, là ưu tiên số một, là báu vật cất giữ trong lòng.

"hay dạ, thế mấy lúc em bỏ bữa, sungchan không giận mà đúng hông?" eunseok tung tuyệt chiêu cuối.

"có... chừng năm mươi chín giây, chưa quá một phút á bé." gì chứ đụng vào giờ giấc sinh hoạt hay sức khỏe của eunseok thì sungchan quan tâm số hai không ai số một, cậu từ đó đến giờ đã ốm, vai bé, eo thon, khó khăn lắm hắn mới nuôi được một tí má bánh bao, vậy mà mới nhịn ăn tối hai ngày mà má cậu đã hóp vào, lộ rõ xương hàm bén.

"cũng tính là đã giận rồi ha?" eunseok bật cười, tìm đâu ra một jung sungchan thứ hai đây?

"bé ăn gian quá i, muốn anh không giận thì ăn uống đều độ, biết chưa?" sungchan ung dung đặt tay vào vòng eo người kia, len lén kéo lại gần bản thân một chút, bàn tay kê đầu đã tê rần hết lên, máu lưu thông tứ tung nhưng chính chủ nhân của nó cũng bỏ mặc.

"ừm, trao giải bạn trai của năm cho jung sungchan." nói rồi liền đặt một nụ hôn lên môi người kia, giải thưởng này không phải là hiện kim, chỉ đơn giản là tình yêu của song eunseok dành cho hắn thôi, sungchan nhận nhá?

khoảng cách đã được thu hẹp, cậu nằm sấp như không biết mỏi, cả thân hình như nép vào người sungchan đang nằm nghiêng nhìn mình, hắn thoáng bất ngờ nhưng liền muốn thêm năm sáu cái hôn nữa. nếm được thoáng thuốc lá vị bạc hà, eunseok không ghét bỏ ngược lại còn cảm thấy miệng nhàn nhạt, trống trãi, bỗng cũng muốn cuốn một điếu như cách sungchan vừa làm.

"một cái nữa." giọng sungchan cất lên, chủ ý vừa như xin xỏ, cũng vừa như ra lệnh cho song eunseok.

"được voi đòi hai bà trưng quá." eunseok lấy ngón tay cái của mình chỉ chỉ vào trán hắn, rồi cũng xuôi theo thỉnh cầu của sungchan. một lần nữa áp môi mình vào đôi môi trước mắt, không để hắn kịp vịn gáy nhấn chìm bản thân vào môi lưỡi, eunseok buông ra trước, còn trêu chọc liếm qua môi dưới của người kia, vui vẻ nhìn biểu cảm khó coi của sungchan.

"sao? làm không?"

"làm... nhưng mà sắp sáng rồi, mai em sẽ rất mệt." jung sungchan có vẻ hiểu sai ý song eunseok rồi, mái tóc xù như cún con của hắn vùi vào cần cổ trắng nõn của người yêu.

"aaa jung sungchan nghĩ bậy! một điếu! làm một điếu đi." eunseok ngượng ngùng đẩy cái đầu đang cắn cổ mình kia, hai tai đã đỏ tía, má cũng có vệt hồng đào xuất hiện.

"èo, chán ờm, em thích là được." sungchan buông tha cậu, lấy hộp thuốc trong ngăn bàn, liền lấy ra một điếu, dành cho eunseok.

"sungchan hút cùng đi."

"mình được hút á?" sungchan ngơ mắt nhìn, đây không phải là lần đầu tiên cậu cho hắn hút nhưng mà, cũng là lần hiếm hoi khi eunseok rủ hắn hút cùng lúc.

cậu biết hút thuốc, hắn biết hút thuốc, chỉ là eunseok không nghiện bằng sungchan, cậu có cũng được, không có cũng không sao, nó chỉ là thứ giải trí giúp cậu trút hết buồn phiền thôi, khi đã có hắn bên cạnh, eunseok rất ít khi đụng đến chúng nữa.

"ừm, điếu thứ hai, lần đầu cũng như lần cuối, sau này không được hút liên tiếp như vậy đâu đấy!" eunseok nhíu mày tạo vẻ căng thẳng, mong lời của mình sẽ hiện lên mỗi khi sungchan rờ vào điếu thứ hai.

"dạ, nghe lời em." vui vẻ rút hai điếu thuốc, đặt lên môi cậu một điếu, lên môi bản thân một điếu, tay mò mò bật lửa khi nãy đã vứt đi đâu, sungchan ngớ người khi nó xuất hiện trong tay eunseok.

tiếng lạch cạnh hoà vào tiếng lẹt xẹt của ánh lửa đỏ, rực rỡ như hai trái tim đang cùng nhịp đập ngay bây giờ. cậu chuyên nghiệp hơ lửa trên đầu điếu thuốc, không cần quá lâu thì nó đã cháy, làn khói trắng bắt đầu bóc lên. quắc quắc tay ý bảo sungchan lại gần hơn nữa, hắn nghe lời, đầu thuốc trên môi đã được điếu thuốc của eunseok châm lửa. như cái cách cậu luôn thắp sáng con tim hắn, cách mà cậu khơi dậy thứ mong muốn mà hắn đã chôn vùi từ lâu.

ánh lửa bùng cháy hơn khi hai điếu thuốc chụm đầu vào nhau, mùi hương bạc hà sặc lên mũi, tỉnh hẳn cả người. ngón tay thon dài kẹp lại điếu thuốc nơi môi, buông lỏng cho làn khói độc hại chạy ra khỏi vòm họng, ngắm nhìn thứ mờ mờ ảo ảo tan dần vào không khí, liếc qua đã thấy jung sungchan mê đắm nhìn mình từ khi nào.

"rớt tàn thuốc vào tay bây giờ, chẳng tập trung gì cả." đối với eunseok thì thuốc lá không phải là nhạt nhẽo như vậy, cậu rất ít khi đụng đến nhưng đã hút thì phải làm cho nó đáng. tháo rời tâm trí, tâm trung vào hơi thở, cảm nhận làn khói chạy trong miệng rồi thoát ra tan vào không khí, đi ngược lại với mùi thoang thoảng của chiếc nến thơm hoa hồng trong phòng.

"người đẹp trước mắt, không tập trung là đúng." khác với song eunseok chỉ chăm chăm vào thứ khói vật vờ đó, jung sungchan có cảnh đẹp cho riêng mình. nói rồi liền đưa điếu thuốc ra khỏi giường, chạm chạm nhẹ vào chúng, để tàn thuốc cô đơn một lần nữa rơi xuống nền gạch lạnh lẽo.

"chút anh dọn, mình không dọn đâu." eunseok thấy bản thân bị chọc ghẹo, không phải dạng vừa liền nói lại sungchan.

"mình sẽ không để em dọn đâu, dù có nhỏ nhặt nhất cũng không để cho em làm."

"hứ, chiều quá mình lại sinh hư." eunseok bây giờ mới thấy người thương chiều mình quá đáng, cậu xuất thân cũng không phải là công tử bột, càng không phải tay chân yếu đuối không làm được gì, vậy mà sungchan vẫn luôn để cậu sung sướng tận hưởng.

"hư cũng được, không để công chúa làm gì hết."

"mình công chúa hả? thế mà chẳng thấy hoàng tử đâu."

"hoàng tử mình đây."

"hoàng tử này mình nhìn nhiều rồi, có hoàng tử nào đẹp trai hơn hông?"

"không, chỉ có mình thôi, jung sungchan không là hoàng tử của em thì cũng không ai được làm hết." sungchan nói, như bản thân chắc chắn không để người kia có đối tượng nào khác.

"èo, sến quá." eunseok bật cười, kẹp điếu thuốc đã cháy quá phân nửa trên tay, ngã người không nằm sấp như ban nãy, ngã vào lòng sungchan, ngước đầu lên nhìn hắn vẫn còn đang chống tay nằm nghiêng. đôi mắt long lanh cười, nhìn hình ảnh bị ngược của người yêu mình.

"thế có muốn tìm hoàng tử khác không?"

"không dám, có mỗi một jung sungchan trên đời thôi, hứa giữ cả đời." giọng nói nhẹ tênh, cảm giác yên bình lâng lâng trong lòng eunseok, xao xuyến vì con ngươi nai tơ của hắn.

"ừm, hứa bảo bọc em cả đời." sungchan nói rồi hôn vào mí mắt của người bên dưới, bầu không khí im lặng bao trùm, tập trung vào điếu thuốc còn đang cháy, thời gian cứ như đứng yên, điếu thuốc như có như không tiếp tục cháy.

bầu trời dần trở sáng, may mắn vì ngày mai là ngày nghỉ, không lại phải gù gà gù gật khi đang chạy lịch trình.

"trăng đẹp quá nhỉ?" eunseok vu vơ nói, không rõ hàm ý bên trong.

"trời sáng rồi bé ơi, sungchan cũng yêu em nhiều lắm."












we'll find moonlit nights strangely empty.

because when you call my name through them.

there will be no answer.

you mind if i smoke?






end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#syongseok