Ánh trăng không thể đánh cắp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nghĩ rằng có thể mang đến chút gai góc.
Ý của tôi là,
Có lẽ bạn nên chuẩn bị tâm lý được ăn cả ngã về không.

(Đây là lời của tác giả, lời nhắn của tớ là cốt truyện rất "hiện thực", ooc, có thể khiến cậu rơi nước mắt)

--------

Lâm Mặc rời làng giải trí khi chỉ mới 25 tuổi, đang lúc độ nổi tiếng cao nhất.

Năm cậu 23 tuổi, một bộ phim truyền hình trở nên đại bạo, đoạn nhạc đệm cậu hát cho bộ phim cũng được nhiều người yêu thích, các tư liệu lúc trước theo đó được tìm kiếm lại nhiều lần, đặc biệt là hai vở nhạc kịch cậu ấy diễn vai chính nhận được rất nhiều đánh giá tốt và rất được đón nhận. Mọi người đều dần biết đến chàng trai vừa mạnh mẽ vừa ấm áp này, các loại hợp đồng lớn nhỏ đều tìm đến cậu ấy, cũng được xem là một lưu lượng tiểu sinh có thực lực. Vậy nhưng ở tuổi 25, cậu ấy bất ngờ tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, xóa các tài khoản xã hội, khóa vòng bạn bè, đổi số điện thoại, ngắt liên lạc với hầu hết bạn bè người quen.

Lúc này Lâm Mặc rất biết ơn Hoàng Duệ, biết ơn anh ấy đã phân biệt rõ ràng giữa thực tế và hư ảo, may mắn thay sau khi cởi bỏ lớp áo lộng lẫy của Lâm Mặc, cậu ấy vẫn có thể là một người bình thường với tư cách là Hoàng Kỳ Lâm.

Lâm Mặc vẫn là đại minh tinh thích ca hát với chiếc máy ảnh trên cổ, mà Hoàng Kỳ Lâm là một chàng trai 25 tuổi bình thường.

Mặc dù không liên lạc nhiều trong mấy năm qua, nhưng cũng không tính là bốc hơi khỏi thế giới, Tôn Diệc Hàng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tình hình hiện tại của cậu thông qua vòng bạn bè mẹ cậu ấy, chẳng hạn như bây giờ đúng lúc anh ấy không có cảm hứng liền nằm trên giường lướt điện thoại, rồi đột nhiên nhìn thấy bài đăng của mẹ cậu ấy.

"Con trai tôi trưởng thành rồi."

Bức ảnh chụp từ phía sau cảnh Hoàng Kỳ Lâm đang thử quần áo trong một cửa hàng, trong bộ vest và giày da, tư thế ngẩng cao đầu.

Tôn Diệc Hàng thấy mẹ của mình trả lời bên dưới, "Tiểu Kỳ thật là cao, Tiểu Hàng nhà chúng tôi không thể cao lên được nữa."

Tôn Diệc Hàng đỡ trán, rất muốn hỏi người mẹ thân yêu của mình, con đã 28 tuổi, sắp sang đầu ba rồi, còn cao làm sao được nữa? Với lại con trai của mẹ cũng hơn 1m8 rồi thì không tính là thấp đúng không......

Nhấn vào hình một lần nữa để xem kỹ hơn, tại sao người khác đến hai mấy tuổi đều không phát triển nữa mà cậu ấy hai mươi tuổi vẫn còn đang phát triển, dường như càng ngày càng gầy, nhìn không thấy một chút thịt thừa nào, nếu như lúc này ôm lấy cậu ấy thì chắc hẳn sẽ bị xương của cậu ấy chọc phát đau.

Tôn Diệc Hàng đột nhiên nhớ tới khi mới vào đại học, đại học là lúc hai người tách ra, bởi vì ký túc xá của công ty quá xa nên anh ấy đã thuê một căn phòng ở bên ngoài, Lâm Mặc thường thích chạy đến ở cùng anh. Căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường, cả hai cũng chẳng khách sáo làm gì, chưa kể trong phòng không có ghế sofa, nếu như muốn khách sáo thì chỉ có thể nằm trên sàn, tất nhiên là không ai muốn ngủ dưới đất, vì vậy buổi tối sau khi đánh răng xong Lâm Mặc cùng anh nằm trên giường, chiếc giường không lớn và mặc dù Lâm Mặc đã đủ gầy, nhưng hai thiếu niên trưởng thành nằm cùng nhau vẫn là có chút chen chúc.

Lâm Mặc lúc ngủ không được nề nếp cho lắm, lúc ngủ thích chui vào vòng tay người khác, còn gác một chân lên người bên cạnh, mỗi khi Tôn Diệc Hàng nửa mơ nửa tỉnh đều cảm thấy có thứ gì đó đè lấy mình, các khớp xương đều thấy khó chịu, cả đêm không thể ngủ ngon. Cho nên ngày hôm sau khi tỉnh dậy đều nói với Lâm Mặc rằng cậu nên ăn nhiều hơn, đã gầy thành thế này, có phải là muốn dùng xương đè đau chết tớ thì sẽ không phải chịu trách nhiệm đúng không?

Lâm Mặc không đồng ý, nói đùa đáp, "Vậy Tôn Diệc Hàng cậu có muốn cùng tớ ở bên nhau không? Như vậy tớ sẽ không nỡ lòng đè chết cậu."

Bàn tay đang ăn bữa tối của Tôn Diệc Hàng ngừng lại, đây không phải lần đầu tiên Lâm Mặc nói những lời như vậy, Tôn Diệc Hàng luôn bảo rằng đừng nháo nữa để kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Mặc, lần này cũng thế.

Bữa cơm vì một lời nói mà chìm vào im lặng, sau khi ăn xong Lâm Mặc lấy điện thoại ra rồi nằm trên giường của Tôn Diệc Hàng xem phim, Tôn Diệc Hàng rửa bát xong thì ngồi một bên chơi guitar, Lâm Mặc đặt điện thoại xuống và bước đến cạnh anh, chầm chậm ngân nga theo giai điệu, sự phối hợp này xem như là hiểu ngầm giữa bọn họ. Khóe miệng nhếch lên tràn ngập ý cười, dường như cứ như thế này ở bên nhau thì tốt biết bao nhiêu.

Vì điều gì mà Lâm Mặc lại rời đi? Tôn Diệc Hàng không nhớ rõ, điều duy nhất anh ấy nhớ là một ngày trước khi rời đi, Lâm Mặc đã kéo anh đi uống rượu, uống đến khi anh không còn phân biệt được đông tây nam bắc, uống đến mức nằm trên sàn còn nói tại sao giường lại cứng thế này, lúc ấy Lâm Mặc vẫn còn tỉnh táo, và chỉ nhớ rằng trong cơn choáng váng nghe thấy Lâm Mặc nói rằng "Tôn Diệc Hàng, tớ phải đi rồi", anh đã đáp lại vậy cậu đóng cửa giúp tớ, tớ không tiễn cậu nữa, đi đi đi đi, trên đường cẩn thận.

Lúc tỉnh lại, tin tức về việc Lâm Mặc rút khỏi giới giải trí đã lan truyền khắp mạng, gọi điện thoại cho Lâm Mặc thì không thể liên lạc, tài khoản weibo đã xóa, mở wechat thì phát hiện lần trước Lâm Mặc đưa anh vào danh sách đen vẫn còn chưa đưa ra, tất cả mọi thứ như nói với anh rằng Lâm Mặc thật sự đã đi rồi. Sau đó anh mới hốt hoảng nhớ đến lời nói của Lâm Mặc ngày hôm qua "Tôn Diệc Hàng, tớ phải đi rồi", thì ra không chỉ là rời khỏi nhà của anh.

Kéo lại dòng suy nghĩ, ý nghĩ muốn gặp cậu ấy trong đầu anh ấy ngày càng rõ ràng và mãnh liệt, sau khi hỏi mẹ cậu ấy về địa chỉ và thông tin liên lạc hiện tại của cậu, anh đã lập tức mua vé chuyến bay sớm nhất, anh ấy sợ rằng mình đến muộn, cậu ấy sẽ lại rời đi.

Từ Thượng Hải bay đến Trùng Khánh mất chưa đến ba tiếng, bắt taxi đến dưới nhà cậu ấy thì đã hơn mười một giờ đêm, ở Trùng Khánh mười một giờ không phải là quá muộn.

"Alo? Ai vậy? Tìm ai?"

Khi điện thoại được kết nối, Tôn Diệc Hàng cảm giác xung quanh vừa mới ồn ào tiếng người qua lại nhất thời trở nên yên lặng, giọng nói lạnh lùng xuyên qua màng nhĩ truyền đến trái tim.

"Hoàng Kỳ Lâm? Tớ đang đứng phía trước tiểu khu nhà cậu."

Hoàng Kỳ Lâm chạy ra, mồ hôi nhễ nhại trong bộ quần áo ở nhà và chân mang dép lê, Tôn Diệc Hàng hỏi cậu tại sao lại chạy, cậu ấy nói rằng còn không phải tớ đang tập thể dục sao, cậu đừng tưởng tớ ra đây để đón cậu.

Nhà cậu ấy ở tầng 21, một người ở thì tính khá lớn, hai người ở thì tính rộng rãi. Nhìn chung rất sạch sẽ và ngăn nắp nếu bỏ qua những đồ vật lộn xộn trên bàn.

Tôn Diệc Hàng cầm cốc nước ấm ngồi trên sofa nhìn cậu, Hoàng Kỳ Lâm ngồi đối diện anh, nói Tôn Diệc Hàng cậu làm gì mà nhìn chằm chằm tớ vậy, có phải là thấy tớ rất đẹp trai.

Tôn Diệc Hàng trong lòng trợn trắng mắt, thầm nghĩ Hoàng Kỳ Lâm cậu đã 28 tuổi, có thể nghiêm túc hơn được không, đã đến tuổi bị người khác gọi là chú rồi mà ngày ngày vẫn còn soi gương cảm thán bản thân thật đẹp trai thì có thấy ngại không? Cẩn thận nghĩ lại một lần nữa, cũng đúng, thế mới là Hoàng Kỳ Lâm.

Hơn mười năm nay, ai cũng có thể thấy rằng Hoàng Kỳ Lâm chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên của Hoàng Vũ Hàng, thậm chí không phải là lựa chọn số một của anh ấy, Lâm Mặc cũng chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên của Tôn Diệc Hàng. Nhưng cho dù là Hoàng Vũ Hàng hay Tôn Diệc Hàng thì đều là lựa chọn đầu tiên của Lâm Mặc và Hoàng Kỳ Lâm, hay nói rằng là lựa chọn duy nhất.

Lâm Mặc có thể giả vờ như cái gì cũng không biết, giả vờ như Tôn Diệc Hàng đối xử tốt với mình là vì thích, cho dù yêu thích chỉ nhỏ như vậy cậu ấy cũng sẽ nhận ra, nhưng Hoàng Kỳ Lâm hiểu rõ, Tôn Diệc Hàng không thích Lâm Mặc.

Hai người bọn họ ban đầu giống như hai đường thẳng song song, song song vô hạn không bao giờ giao nhau, về sau càng giống như hai đường thẳng giao nhau, nhưng sau khi giao nhau thì càng lúc càng cách xa.

Hoàng Kỳ Lâm từng nghĩ rằng cậu ấy sinh ra để làm ngành này, cậu ấy thích công việc này, có năng lực cũng có thiên phú, chính là muốn đứng ở vị trí trung tâm của sân khấu, ngoại trừ công việc này cậu ấy không biết bản thân muốn làm gì.

Nhưng về sau cậu ấy mới phát hiện, một số thứ chỉ dựa vào yêu thích và nhiệt tình vẫn là không đủ.

Vì vậy thời điểm đó cậu ấy đã chọn rời đi.

Hoàng Kỳ Lâm ở đây có một chiếc ghế sofa, Tôn Diệc Hàng vẫn chọn cùng cậu ấy ngủ trên giường, ban đầu vốn muốn ngủ trên sofa nhưng bởi vì Hoàng Kỳ Lâm nói, "Hai chúng ta trước đây đều đã ngủ chung tám trăm lần, hiện tại cậu mới khách sáo thì có chút muộn rồi đi? Tớ cũng không thừa chiếc chăn nào, cậu vào luôn phòng ngủ ngủ với tớ." Vì vậy ý định ngủ trên ghế sofa xem như bỏ đi.

Giường của Hoàng Kỳ Lâm rất rộng, là giường dành cho hai người, cả hai nằm đối mặt nhau, ai cũng không thể ngủ được. Hoàng Kỳ Lâm không hỏi làm sao anh ấy biết cậu ở đây mà hỏi tại sao anh ấy lại đến.

"Tôn Diệc Hàng, sao cậu đột nhiên lại tới đây?"

"Bởi vì muốn gặp cậu."

"Tôn Diệc Hàng cậu nhớ tớ không?"

"Nhớ a."

"Tớ cũng rất nhớ cậu Tôn Diệc Hàng."

"Vậy hãy ở bên nhau đi Hoàng Kỳ Lâm."

Thời gian như ngừng trôi tại thời khắc này, cho đến khi Hoàng Kỳ Lâm lên tiếng:

"Tôn Diệc Hàng, tớ 28 tuổi rồi, nếu như vài năm trước cậu nói lời này với tớ, tớ chắc chắn sẽ đồng ý mà không chút do dự, nhưng mà, đã muộn rồi Tôn Diệc Hàng, tớ sắp kết hôn."

Hoàng Kỳ Lâm khóc, vừa nói vừa khóc, nói hết những lời trên vẫn còn nức nở.

Trong đầu Tôn Diệc Hàng hiện tại đều tràn ngập ý nghĩ Hoàng Kỳ Lâm sắp kết hôn rồi, đám cưới dự kiến ​​vào giữa tháng 10. Cũng tại thời điểm này anh mới biết rằng, anh ấy đang ngủ trong phòng tân hôn của Hoàng Kỳ Lâm, nằm trên giường chính là giường tân hôn của Hoàng Kỳ Lâm.

Không ai lên tiếng nữa, không hẹn mà cùng nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ. Mặt trăng rất sáng, may mà căn phòng vẫn tối, không ai nhìn thấy nước mắt của ai.

Hoàng Kỳ Lâm lúc ngủ vẫn thích chui vào vòng tay của người khác, hoàn toàn giống như trước đây, Tôn Diệc Hàng gắt gao ôm lấy cậu, cho dù đang rất đau cũng không muốn buông tay.

"Tôn Diệc Hàng, đau, đè chết cậu tớ thật sự không thể chịu trách nhiệm được nữa."

"Hoàng Kỳ Lâm, cậu quá gầy."

Tôn Diệc Hàng rời đi lúc nào Hoàng Kỳ Lâm không biết, khi thức dậy thì đã chín giờ sáng, trên bàn không có bữa sáng như trong phim, cũng không có lời nhắn để lại, Tôn Diệc Hàng chỉ lặng lẽ rời đi.

Lúc nhận được thiệp mời, Tôn Diệc Hàng đang thảo luận với Trì Ức về bài hát của cậu ấy, Trì Ức muốn rap, Tôn Diệc Hàng cảm thấy cậu ấy hợp với những bản tình ca chậm rãi hơn. Cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được Tôn Diệc Hàng, dù sao anh ấy cũng là nhà sản xuất, vậy nên đã chọn một bản tình ca.

Tôn Diệc Hàng nói rằng sẽ tổ chức tiệc mừng, mừng Hoàng Kỳ Lâm kết hôn cũng nhân tiện mừng bài hát mới của Trì Ức.

Nói ra thật buồn cười, rõ ràng nói là ăn mừng Hoàng Kỳ Lâm kết hôn, cuối cùng cậu ấy lại là người duy nhất vắng mặt. Vì vậy bữa tiệc ăn mừng này đã trở thành đại hội bóc phốt. Từ chuyện cậu ấy thích đánh thức mọi người dậy lúc sáng sớm đến chuyện giúp những đứa nhỏ tập nhảy, cho đến khi Tôn Diệc Hàng nói cậu ấy lúc ngủ không nề nếp, thích chui vào vòng tay của người khác, Phó Vận Triết và Dư Mộc Dương bày ra vẻ mặt hoàn toàn không tin, như nghe câu chuyện heo có thể leo cây.

"Anh nói xạo gì vậy Tôn Diệc Hàng? Em đã ngủ cùng phòng với Lâm Mặc gần năm năm, cho dù nằm chung giường anh ấy cũng sẽ co người lại nằm sát bên trong, đừng nói đến chui vào vòng tay của người khác, anh ấy thậm chí còn không nhúc nhích cánh tay, theo cách nói của Phó Vận Triết chính là nếu như vẽ một vòng tròn xung quanh anh ấy, ngày hôm sau tỉnh dậy anh ấy vẫn nằm ngay giữa vòng tròn đó mà không hề xê dịch chút nào."

Dư Mộc Dương thề với trời, Lâm Mặc lúc ngủ đúng chuẩn mẫu mực.

"Em mới nói xạo, mỗi lần anh ngủ cùng cậu ấy, cậu ấy không chỉ chui vào trong lòng anh mà chân còn gác lên người anh."

Trì Ức nhìn anh ấy như một kẻ ngốc và nói:

"Anh à, đó là bởi vì người đó là anh."

Tôn Diệc Hàng sững người một lúc rồi tự kết luận, "Hóa ra cậu ấy không phải vì lúc ngủ không nề nếp mà chui vào vòng tay người khác, hóa ra bởi vì người đó là Tôn Diệc Hàng."

Tôn Diệc Hàng điên cuồng uống rượu rốt cuộc bị Trì Ức kéo trở về studio, Trì Ức đưa cho anh thuốc giải rượu, nói rằng uống xong sẽ không bị đau đầu vào ngày hôm sau, anh ấy không uống mà lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, phải đến khi Trì Ức ghé sát tai vào mới nghe được rõ.

"Hoàng Kỳ Lâm cậu là một tên ngốc chết tiệt."

Trì Ức cười và mở ghi âm trên điện thoại, đưa đến gần miệng Tôn Diệc Hàng rồi hỏi, "Tôn Diệc Hàng, anh nói gì cơ nói lại lần nữa?"

"Hoàng Kỳ Lâm cậu đúng là đồ ngốc, không mở miệng được sao? Không nói rõ ràng được sao? Không thể đợi tớ được sao?"

Trì Ức là người đã chứng kiến toàn bộ bộ phim cẩu huyết của hai người, vốn dĩ định ghi âm lại để ngày mai khi anh ấy tỉnh sẽ đem ra trêu chọc, nhưng hiện tại cậu rất bất mãn thay Hoàng Kỳ Lâm.

"Tôn Diệc Hàng anh hãy tự hỏi bản thân, anh ấy đã nói với anh bao nhiêu lần rồi? Anh đã nói như thế nào? Anh đã từng nghiêm túc đối mặt chưa? Anh ấy không đợi anh? Anh ấy đợi anh từ lúc mười mấy tuổi cho đến gần ba mươi tuổi, còn phải đợi như thế nào nữa? Đợi anh đầu tóc bạc trắng con cháu đầy đàn còn anh ấy vẫn lẻ bóng một mình? Làm sao? Tiếp theo không phải sẽ định đến náo loạn cuộc hôn nhân của người ta? Chết tiệt, anh làm một con người đi, còn có chút lương tâm nào không."

Trì Ức nói xong liền bỏ đi, sống chết không thèm quản nữa, để lại Tôn Diệc Hàng một mình khóc lóc, anh ấy đáng bị giày vò như vậy.

Ngày Hoàng Kỳ Lâm kết hôn anh ấy không đến, chỉ là sau đó nghe ai đó nói rằng đám cưới được tổ chức ở bờ biển phía Nam, không có nhiều người đến, tất cả đều là họ hàng và bạn bè thân thiết, cô dâu rất xinh đẹp, không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng dáng người cao ráo, dịu dàng lịch sự, thanh tú dễ mến và điều quan trọng nhất là đứng bên cạnh Hoàng Kỳ Lâm rất xứng đôi.

Anh ấy mới nhận ra rằng bản thân đã bỏ lỡ những năm tháng trước kia cùng Hoàng Kỳ Lâm cũng chính là đã bỏ lỡ cả cuộc đời của cậu ấy, hiện tại đã có một người thích hợp đứng bên cạnh cậu ấy, cùng cậu ấy nâng ly rượu mừng, cùng cậu ấy đọc lời thề nguyện suốt đời trước ánh mặt trời và mọi người.

"Hoàng Kỳ Lâm, tớ chúc cậu quãng đời còn lại đều được như ý."

Tôn Diệc Hàng đã tổ chức một chuyến lưu diễn khi anh ấy 30 tuổi, anh ấy đã tặng vé cho những người bạn của mình và bảo bọn họ nhất định phải đến cổ vũ cho anh, chỉ là ở trạm dừng Trùng Khánh, anh ấy chỉ đưa vé cho một mình Hoàng Kỳ Lâm, Hoàng Kỳ Lâm không nhận, nói rằng không có thời gian.

Trùng Khánh là trạm dừng cuối cùng, anh ấy đã chọn khép lại chuyến lưu diễn tại quê nhà, nói theo cách riêng của anh ấy thì là "lá rụng về cội".

Bài hát cuối cùng, thay vì hát ca khúc của chính mình, anh ấy đã đàn guitar và hát bài 《Đợi chúng ta già rồi, định cư ở Trùng Khánh nhé

Anh ấy nói, "Chúng ta định cư ở Trùng Khánh đi, làm hàng xóm cũng tốt, cậu nuôi một con chó, tớ nuôi một con mèo."

"Đột nhiên nhớ về ngày hè năm ấy

Tớ chơi đàn ở bên đường

Ngân nga một bài hát tiếng Anh không rõ tên

Sắc trời đã tối cậu từ trong đám đông nhìn thấy tớ

Rồi cứ thế đứng đó an tĩnh lắng nghe

Đã từ rất lâu cuộc sống của tớ luôn có cậu bên cạnh

Trò chuyện suốt đêm đến trời sáng đã nhớ cậu

Tớ cũng từng nghĩ nếu có một ngày chúng ta không thể bước tiếp

Nhìn lại thời đôi mươi có thể thấy biết bao vui buồn hợp tan

Có lẽ cậu cũng đắn đo

Có lẽ cậu cũng lạc lối

Có lẽ cậu cũng lén uống một ly rượu sau lưng tớ

Có lẽ cậu cũng bối rối

Có lẽ cậu cũng không hiểu

Nhưng đẹp nhất chính là bầu trời sao cùng cậu ngắm đêm đó

Chúng ta đã nhắc đến nhiều lần về chuyện tương lai

Cậu thích mèo con, còn tớ muốn nuôi một con chó ngốc."

Tôi luôn nghĩ rằng Tôn Diệc Hàng khi khóc không có âm thanh, ngoại trừ những giọt nước mắt trên khóe mi là nhắc nhở mọi người rằng anh ấy đang khóc.

Ví dụ như hiện tại anh ấy đang ở trên sân khấu, rõ ràng là đang khóc, nhưng vẫn mỉm cười tiếp tục hát. Không ai biết tại sao anh ấy lại khóc, nhưng vẫn hét lên rằng anh đừng khóc. Giống như năm ấy không ai có thể hiểu được tâm tình của anh, chỉ cố gắng tìm cách để anh vui lên một chút.

Anh ấy đột nhiên nghĩ đến năm ấy khi cùng Lâm Mặc đi bộ từ trường học trở về công ty, Lâm Mặc nói Tôn Diệc Hàng cậu xem, hai chúng ta là người ngoại tỉnh, ở đây chẳng biết một chỗ nào, mỗi ngày không ở trường học thì là công ty, ngoại trừ hai cung đường đó ra cũng chẳng đến nơi nào khác ở Thượng Hải, vì vậy, chúng ta sau này già rồi vẫn là định cư ở Trùng Khánh đi. Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu không phù hợp với chúng ta, đợi đến khi tớ hát không nổi nữa, cậu cũng chẳng nhảy được nữa, chúng ta quay về Trùng Khánh đi, nuôi một con chó, à không đúng, tớ quên mất cậu sợ chó, không sao, tớ nuôi một con chó nhỏ và ngốc một chút nên cậu đừng sợ, nếu cậu muốn nuôi mèo thì nuôi mèo, dù sao tớ cũng không sợ mèo......

Lúc đó anh ấy đã nói như thế nào? Có vẻ như nói với Lâm Mặc là chúng ta sau này đều sẽ kết hôn, cậu không thể luôn luôn ở bên cạnh tớ. Lúc đó anh ấy nhìn thấy ánh mắt tối sầm của Lâm Mặc, cũng nhìn thấy cậu ấy cúi đầu, chỉ là anh ấy không hiểu được trái tim của chính mình.

"Cậu từng nói Trùng Khánh là một thành phố xinh đẹp

Trên con đường cậu đi qua bao năm có cây ngô đồng

Nếu như cậu cũng tin tưởng

Nếu như cậu cũng kiên định

Nếu như cậu cũng không quan tâm đến lời đặt điều thị phi

Nếu như cậu cũng nguyện ý

Nếu như cậu cũng có thể

Đợi khi chúng ta già hãy định cư ở đây nhé."

Anh ấy đã đưa Lâm Mặc về nhà không biết bao nhiêu lần, đường đến nhà Lâm Mặc không có cây ngô đồng nhưng dưới nhà Lâm Mặc có một tiệm mì nhỏ, mỗi lần đưa Lâm Mặc về nhà Lâm Mặc luôn mời anh một bát mì nhỏ, anh ấy luôn không thích sự keo kiệt của Lâm Mặc chẳng mời anh ấy một bữa lẩu mà chỉ mời mì nhỏ, nhưng lần nào anh ấy cũng vẫn ngoan ngoãn ăn hết một bát mì nhỏ rồi mới bắt taxi về nhà.

Quê nhà của anh ấy là Trùng Khánh, anh ấy đương nhiên cũng muốn định cư ở Trùng Khánh, nhưng sẽ không có người cùng anh ấy nuôi một con chó ngốc và một con mèo con, cũng không có người mời anh ấy một bát mì nhỏ không quá ngon mà còn rất cay đó nữa.

Hoàng Kỳ Lâm, không thể làm người yêu thì làm hàng xóm có được không?

Trong những tiếng reo hò và tiếng khóc, không ai để ý đến trong đám đông có một chàng trai đeo khẩu trang và đội mũ ở hàng ghế sau đứng dậy bỏ đi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

"Tớ rất nhớ cậu." Micro đã tắt, chẳng có âm thanh nào vang lên, vì vậy không có ai nghe thấy những lời anh ấy nói, càng không có ai nhìn thấy sau lời nói đó khẩu hình chính là Hoàng Kỳ Lâm. Anh ấy muốn nói "Hoàng Kỳ Lâm, tớ rất nhớ cậu." Mãi cho đến khi nhân viên gọi anh bước xuống, anh ấy mới phát hiện thì ra mình đã ngồi trên sân khấu khóc rất lâu.

Đến lúc này, cho dù là Hoàng Kỳ Lâm hay Lâm Mặc, đối với anh ấy mọi thứ đều dừng lại vào ngày hôm nay. Không phải là buông bỏ, là bất đắc dĩ.


Nhiều năm sau đó, bên sông Gia Lăng, có một đứa trẻ hỏi người đàn ông có con chó vừa nhỏ vừa ngốc bên cạnh.

"Bố ơi, tại sao chúng ta mỗi ngày đều tới đây ạ."

"Bởi vì ở đây rất đẹp."

"Bố ơi, bố đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chống gậy đến bờ sông, nhỡ chẳng may bị ngã thì phải làm sao? Bố nói bố rất thích sông Gia Lăng, con mua cho bố một căn nhà có cửa sổ nhìn ra sông Gia Lăng thì bố lại không ở, cứ phải đến đây mỗi ngày để xem bức tranh gì sao? Nhanh về nhà thôi."

"Hoàng hôn vẫn chưa xuống, đợi thêm một chút nữa." Ông lão rốt cuộc lên tiếng, người thanh niên biết rằng, trong suốt nửa đời khung cảnh bố mình ngắm nhìn không phải là sông Gia Lăng, mà là hoàng hôn.

"Cậu muốn ăn bánh sầu riêng không?"

"Vừa cùng Lâm Mặc đi học về."

"Đợi chúng ta già rồi có thể sẽ cùng nhau chống gậy và ngắm hoàng hôn ở nơi đó."

"Tớ đưa cậu về nhà trước rồi tớ sẽ về sau."

"Vậy hãy ở bên nhau đi Hoàng Kỳ Lâm."

Những lời nói lướt qua trong đầu, đôi mắt mờ đục của ông lão chảy xuống hai dòng nước mắt, không thể nào quên được vẫn là người đó.


Dưới gốc cây ngô đồng bên đường, một con mèo già nằm cạnh ông lão, con mèo có vẻ đã rất già, ông lão thất thần nhìn về phía trước như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Bố ơi, về nhà ăn tối thôi, hôm nay ăn món mì nhỏ yêu thích của bố nhé", người thanh niên vừa nói vừa bế con mèo bên cạnh và dìu ông lão đi về phía ngôi nhà.

"Bố ơi, nghe nói chú Hoàng sắp đến sống ở căn nhà kế bên, mời chú Hoàng qua nhà ăn cơm bố nhé, hai người cũng đã lâu không gặp rồi......"


Nghe người khác kể lại, không biết từ bao giờ, ngày nào cũng có hai cụ già chống gậy đứng bên bờ sông Gia Lăng, có người đến hỏi thăm và nói lại rằng họ đã quen biết nhau nhiều năm.


Cuộc đời này ngắn ngủi và mong manh, may mắn năm ấy gặp được cậu khiến cuộc sống của tớ không tính là tạm bợ, nhưng tớ cũng nghĩ, nếu như không gặp cậu, cuộc sống của tớ hẳn sẽ tự do vui vẻ hơn.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro