Trước bình minh, xin cậu đừng đến tìm tớ trong giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi nào, Lâm Mặc." Trương Gia Nguyên đứng bên ngoài gõ cửa phòng lên tiếng gọi, Hoàng Kỳ Lâm từ trên ghế sô pha trong phòng chờ lững thững đứng lên, không chút tình nguyện mở mắt ra.

Không khó chịu, làm nũng hay bày trò, Hoàng Kỳ Lâm đối mặt với cái tên "Lâm Mặc" của bản thân, dùng lực vỗ mạnh vào má để thoát khỏi trạng thái buồn ngủ càng sớm càng tốt.

"Đến đây."

01

Hoàng Kỳ Lâm bị đánh thức bởi thanh âm của trẻ con.

"Em đã nhắc anh hạ giọng xuống một chút rồi mà!" Thân Nghĩa Thịnh hai tay chống nạnh hung tợn, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi chân lại vô thức run lên,"Không được đánh thức Lâm Mặc ca! Hôm qua anh ấy đã rất vất vả học thuộc lời thoại."

Hoàng Vũ Hàng, người vừa bị một đứa trẻ lớn tiếng lên mặt, trông rất không phục, mặc dù một số người có vẻ như lớn tuổi nhất nhưng thực tế vẫn sẽ bị một đứa trẻ la.

Bị la thì cũng thôi đi, đằng này lý do la anh là vì Hoàng Kỳ Lâm? Chuyện khác có thể nhịn nhưng chuyện này thì không.

"Có biết là anh..." Hoàng Vũ Hàng vừa nói vừa duỗi bàn tay ra giả bộ như muốn đánh người, nhưng lại thoáng thấy Hoàng Kỳ Lâm nằm trên sô pha đang mở to hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.

Thân Nghĩa Thịnh đã lên kế hoạch chuẩn bị bỏ chạy, có điều qua một lúc mà cái tát của Hàng ca vẫn không hạ xuống, cậu bé ngước mắt lên rồi nhìn theo ánh mắt của Hoàng Vũ Hàng và thấy rằng Hoàng Kỳ Lâm đã tỉnh.

"Anh xem! Anh làm Lâm Mặc ca tỉnh rồi!" Thân Nghĩa Thịnh như thể người bị đánh thức là chính mình, "Lâm Mặc ca đã rất vất vả để đọc thuộc lời thoại, Hàng ca, anh thật sự không chu đáo chút nào."

Có lẽ cảm thấy miệng lưỡi không đủ để giải tỏa cơn tức giận của mình, Thân Nghĩa Thịnh quyết định mạnh dạn đánh một cái lên người Tôn Diệc Hàng ca vì dám quấy rầy đến giấc mơ của Lâm Mặc ca.

"Bốp." Lần này Hoàng Kỳ Lâm hoàn toàn tỉnh lại, cậu nhìn thấy Thân Nghĩa Thịnh đánh vào cánh tay của Hoàng Vũ Hàng, sau đó nhanh chóng chạy đi như thể giẫm phải vỏ dưa.

"Lâm Mặc ca, không phải là em muốn đánh thức anh, em đi trước đây, thù nhất định sẽ báo cho anh...."

Đứa nhỏ vội vàng biến mất, chỉ còn lại Hoàng Vũ Hàng đứng ở đó, cảm thấy vùng da trên cánh tay vẫn còn nhức nhối.

Hoàng Kỳ Lâm sững sờ, không biết cười hay nên khóc, cậu kéo mạnh người đang đứng sang một bên, nếp nhăn trên áo của Hoàng Vũ Hàng vẫn còn đó.

"Tớ bỗng nhiên bị một đứa trẻ đánh."

"Ai bảo cậu ồn ào đánh thức tớ."

"Xem có hợp lý không?" Hoàng Vũ Hàng hoàn toàn không nói nên lời, "Từ khi bước vào trong phòng đến bây giờ tớ tổng cộng mới nói một câu rưỡi."

"Được rồi, tính cả câu vừa rồi là hai câu rưỡi."

"Được rồi, cộng thêm câu này là ba câu rưỡi."

"Tớ tính cho cậu." Hoàng Kỳ Lâm ngắt lời, "Cậu đã nói tổng cộng bốn câu rưỡi kể từ khi vào đây."

"Đúng vậy." Mặc dù Hoàng Vũ Hàng không tin rằng Hoàng Kỳ Lâm có thể xử lý vấn đề một cách công bằng và khách quan, nhưng anh ấy vẫn quyết định tự bào chữa cho mình trước. "Mà câu đầu tiên khi đến là tớ hỏi cậu tại sao vẫn còn ngủ, đặc biệt, đặc biệt nhỏ nhẹ."

"Thân Nghĩa Thịnh nói với cậu rồi đó, tớ đã ngủ quên trong lúc học thuộc lời thoại." Hoàng Kỳ Lâm trả lời qua loa, cậu không biết mình đã nằm trên chiếc ghế sô pha này bao lâu, tóc vẫn còn dính keo xịt tạo kiểu từ hôm qua, tư thế ngủ cong queo như ở trong tổ chim.

"Sắp bắt đầu quay cảnh tiếp theo." Hoàng Vũ Hàng mặt không chút cảm xúc, "Tiểu Duệ Tử bảo tớ đến gọi cậu, nhanh dậy chỉnh trang đi."

"Tớ không muốn." Thân Nghĩa Thịnh đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Vũ Hàng và Hoàng Kỳ Lâm, Hoàng Kỳ Lâm bật chế độ la lối om sòm làm nũng không chút xấu hổ, "Nam tử hán đại trượng phu Hoàng Kỳ Lâm, không ngủ đủ giấc thì nói không dậy sẽ không dậy."

"Thế tớ không quản cậu nữa, dù sao người bị mắng cũng không phải là tớ." Hoàng Vũ Hàng nói xong quay người rời đi, Hoàng Kỳ Lâm ở phía sau bắt đầu hét lên.

"Hoàng Vũ Hàng, cậu có lương tâm không, nhìn tớ bị mắng mà cậu không quan tâm chút nào sao?"

"Được thôi, tớ biết đối với cậu tớ có thể không quan trọng đến thế..."

"Nhưng thật không ngờ, không ngờ trên đời lại có người máu lạnh như vậy."

"Hay là nói cậu thực sự, căn bản không yêu tớ, nên mới nhẫn tâm như thế."

"Vậy thì, sau này chúng ta sẽ không quan tâm đến chuyện đi ngủ của nhau nữa được không? Tớ cũng sẽ không đắp chăn cho cậu nữa."

Hoàng Kỳ Lâm đã nói rất nhiều, nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Tôn Diệc Hàng, điều này có nghĩa là anh ấy có thể bắt đầu dỗ dành cậu.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì." Hoàng Vũ Hàng bị những lời nói vừa rồi làm phiền, từ cửa phòng khách quay trở lại đi đến ghế sô pha Hoàng Kỳ Lâm đang nằm với đôi mắt thờ ơ và hai tay ôm ngực.

"Tớ không quan tâm, cậu phải tìm cách làm cho tớ đứng dậy." Hoàng Kỳ Lâm nhắm mắt lại, mấp máy miệng, "Một mình tớ không thể động đậy được."

"Phòng thay đồ cách đây không đến 20m." Hoàng Vũ Hàng quay đầu lại và mỉm cười, "Nếu cậu không phiền, hiện tại tớ có thể nhấc cậu lên, rồi ném tới trước cửa phòng thay đồ."

"Quá tàn nhẫn." Hoàng Kỳ Lâm nghiêm túc gạt bỏ, "Tại sao cậu không bế tớ đi qua? Không thì cõng cũng được."

Hoàng Vũ Hàng kinh ngạc nhướng mày: "Có phải cậu thấy bản thân rất hài hước."

"Cõng cũng không được sao?" Hoàng Kỳ Lâm cúi đầu, nghiêm túc tự đánh giá bản thân, "Kỳ nghỉ hè này tớ không ăn nhiều chất béo, rõ ràng một tháng trước cậu còn cõng tớ."

"Đó không phải là vì cậu nói chân cậu đau không thể đi được nên tớ mới cõng cậu một đoạn." Hoàng Vũ Hàng giúp Hoàng Kỳ Lâm nhớ lại, "Đi-từ-canteen-trường-về-ký-túc-xá."

"Hôm nay cũng không đi được." Hoàng Kỳ Lâm chớp chớp mắt, làm liều nháy mắt với Hoàng Vũ Hàng, "Hôm nay buồn ngủ không đi được."

"Phục rồi, thật sự phục cậu luôn." Hoàng Vũ Hàng bất đắc dĩ hạ thấp người xuống bên cạnh ghế sô pha, "Để tớ xem sau này cậu cứ dính trên giường không rời như vậy thì ai có thể chiều theo ý cậu."

Những đứa trẻ đang chơi đùa rất sôi nổi, từ phòng chờ đến phòng thay đồ chật cứng người, quạt điện bật vù vù, Hoàng Kỳ Lâm đang nằm trên lưng Hoàng Vũ Hàng, viền áo sơ mi bị gió thổi bay lướt qua cổ tay của Hoàng Vũ Hàng, anh ấy di chuyển bàn tay đang ôm Hoàng Kỳ Lâm lên một chút, và trong một tư thế khó khăn, anh ấy ép lại vạt áo đang hở ra của Hoàng Kỳ Lâm.

"Nhìn đường đi, sẽ không thiếu một miếng thịt đâu." Hoàng Kỳ Lâm cười khúc khích, đặt cằm lên vai Hoàng Vũ Hàng và thổi vào tai anh ấy, "Cậu cõng như thế này không mệt sao."

"Nhẹ mà, có thể đi được." Hỏi một đằng Hoàng Vũ Hàng lại trả lời một nẻo, anh ấy xốc Hoàng Kỳ Lâm lên lưng một lần nữa, rồi nói:

"Hôm nay quay xong tớ gọi đồ ăn bên ngoài cho cậu, gọi mì nhỏ nha."

02

"Hôm nay không có tiết học sao cậu lại đặt báo thức sớm vậy Hoàng Vũ Hàng." Bạn cùng phòng hỏi Hoàng Vũ Hàng, sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức Apple, mặc dù nó chỉ kêu hai lần, nhưng nỗi sợ hãi khắc sâu trong dna khiến cậu bạn tỉnh giấc ngay lập tức.

"A." Hoàng Vũ Hàng đáp lại, rõ ràng là bộ dáng chưa tỉnh ngủ nhưng vẫn loay hoay cầm điện thoại đứng dậy, "Xin lỗi, không có lớp, cậu cứ tiếp tục ngủ."

Bọn họ thực sự không có lớp học, chỉ là ai đó đã nói với anh rằng hãy nhớ đánh thức cậu ấy vào sáng nay.

"Ngày mai tớ có lớp học rất quan trọng, nhất định không được ngủ quên." Hoàng Kỳ Lâm lảm nhảm qua điện thoại, "Hoàng Vũ Hàng, nếu chúng ta có thù oán gì thì lần sau gặp nhau rồi giải quyết, cậu không thể nhân cơ hội này để trả đũa, không thể cố tình không đánh thức tớ."

"Nếu là quan trọng thì đề nghị cậu nên tự đặt đồng hồ báo thức." Hoàng Vũ Hàng ân cần nhắc nhở.

"Bảy giờ sáng mai, nhớ là bảy giờ." Hoàng Kỳ Lâm hoàn toàn không nghe, nhắc nhở yêu cầu "đồng hồ báo thức" Hoàng Vũ Hàng cho sáng mai.

"Phiền chết được, quái vật ngủ nướng." Hoàng Vũ Hàng trốn trong phòng tắm và ấn số điện thoại của Hoàng Kỳ Lâm trong khi phàn nàn.

Không ngoài dự đoán, cuộc gọi đầu tiên không ai nhấc máy. Hoàng Vũ Hàng rất quen thuộc các trò quái đản trên giường của Hoàng Kỳ Lâm.

Cái gọi là kỳ quặc là Hoàng Kỳ Lâm hoàn toàn không nằm ỳ trên giường khi ở một mình, nhưng chỉ cần việc thức dậy có liên quan đến Hoàng Vũ Hàng dù một chút, thì vấn đề nằm ỳ trên giường của Hoàng Kỳ Lâm dường như còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần, nài ép lôi kéo thế nào cũng không thể kéo cậu ấy ra khỏi giấc ngủ.

Chuyện này đã kéo dài trong bảy năm qua, Hoàng Vũ Hàng từ lâu đã quen.

Sau âm báo bận đầu tiên, thời gian mới chỉ là 6:58, còn hai phút trước 7:00, đủ để Hoàng Vũ Hàng gọi thêm hai cuộc điện thoại.

Lần thứ hai, vẫn không có ai trả lời.

"Dậy rồi thì trả lời điện thoại của tớ." Hoàng Vũ Hàng gõ vào hộp trò chuyện với Hoàng Kỳ Lâm rồi gửi đi, sau đó bấm cuộc gọi thứ ba.

"Chào buổi sáng, Hoàng Vũ Hàng." Hoàng Kỳ Lâm trả lời cuộc gọi trong vài giây, giọng điệu tràn đầy sức sống, còn sung sức hơn cả Hoàng Vũ Hàng người bị tiếng chuông báo thức ép dậy, hiển nhiên không phải là vừa mới tỉnh.

"Chào buổi sáng." Hoàng Vũ Hàng trước hết trả lời câu chào buổi sáng trước, nếu không Hoàng Kỳ Lâm sẽ hỏi anh những câu như "Tại sao tớ nói chào buổi sáng với cậu mà cậu lại không nói chào buổi sáng với tớ."

Hoàng Kỳ Lâm ở đầu bên kia của điện thoại rõ ràng rất sửng sốt, như thể bị ai đó bất ngờ bịt miệng lại khiến cậu ấy kêu lên một tiếng "ơ ơ" khó hiểu.

"Cậu dậy chưa." Hoàng Vũ Hàng không quên nhiệm vụ, bắt đầu dịch vụ đánh thức của anh ấy, "Có lớp học rất quan trọng?"

"Chưa dậy." Hoàng Kỳ Lâm nằm trên giường, đưa điện thoại di động ghé sát tai, bạn cùng phòng của cậu ấy đang chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, chỉ có cậu ấy vẫn nằm trên giường.

"Còn nằm trên giường." Hoàng Vũ Hàng ở trong phòng tắm thấp giọng nói, "Đá chân một cái cho cậu ngồi dậy."

"Giọng của cậu thật nhỏ." Hoàng Kỳ Lâm nằm yên bất động, "Bạn cùng phòng của cậu đang ngủ sao?"

"Ừ." Hoàng Vũ Hàng giọng điệu kỳ quái, "Sáng-nay-tớ-không-có-lớp-học. Nếu như không phải vì cậu, tớ hiện tại cũng đang ngủ."

"Oa, thế thì tớ thật sự rất cảm động." Hoàng Kỳ Lâm cố gắng hết sức thể hiện thái độ chân thành của mình, "Hoàng Vũ Hàng, cậu thật tốt, tớ yêu cậu chết đi được."

"Đừng giở trò này ra nữa." Hoàng Vũ Hàng nói, "Cậu dậy đi, dậy rồi tớ sẽ cúp máy, chuyện quan trọng hàng đầu của sinh viên đại học là ngủ."

"Tờ vừa mới nói với cậu rằng tớ yêu cậu chết đi được, tại sao cậu không đáp lại tớ." Bàn tay cầm điện thoại như buông lỏng ra, một giây sau Hoàng Kỳ Lâm lấy lại khí lực, nói: "Này..."

Bất cẩn rồi! Tôn Diệc Hàng đánh vào tường, Hoàng Kỳ Lâm lúc không nhìn thấy khó đối phó hơn Hoàng Kỳ Lâm có thể nhìn thấy, ít nhất nếu hai người đối mặt với nhau, anh ấy có thể chiến đấu và dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, còn nếu không đối mặt thì họ chỉ có thể thuần túy dựa vào lời nói công kích.

Nhưng bàn đến miệng lưỡi, bao nhiêu người có thể là đối thủ của Hoàng Kỳ Lâm.

"Đột nhiên mất động lực thức dậy." Hoàng Kỳ Lâm nằm trên giường và khiến giọng nói của mình càng yếu ớt càng tốt, "Trừ khi ..."

"Đừng trừ khi gì nữa, tớ không yêu cậu." Hoàng Vũ Hàng nhân cơ hội trả lời, "Không có khả năng."

"Được thôi, vậy thì chúng ta đừng yêu nhau." Hoàng Kỳ Lâm nói, "Như thế đi, tạm biệt."

Hai đầu điện thoại đều chìm vào một khoảng lặng dài, nhưng không có bất kỳ âm báo ngắt kết nối nào.

"Tớ nghe thấy tiếng thở của cậu." Hoàng Kỳ Lâm lên tiếng trước, "Sao cậu không cúp máy hả Hoàng Vũ Hàng."

"Cậu cũng không cúp máy." Hoàng Vũ Hàng không nói nên lời, "Là cậu nói tạm biệt với tớ trước, muốn cúp thì cậu cúp trước."

"Vậy chúng ta đừng ai cúp máy." Hoàng Kỳ Lâm đang nằm trên giường trong ký túc xá, cậu đưa tay tìm kiếm quần áo chất đống lộn xộn bên cạnh, đem vào trong chăn rồi bắt đầu sột soạt thay đồ.

Vải vóc cọ vào da phát ra tiếng động nhẹ, Hoàng Vũ Hàng nghe thấy, "Yo, không phải nói không dậy sao?"

"Dù sao cậu đã vì tớ mà làm đồng hồ báo thức đặc biệt buổi sáng dù không có lớp học, thì tớ cũng phải gắng gượng mà dậy thôi."

Hoàng Vũ Hàng khẽ mỉm cười, không bình luận gì về vấn đề này. Anh chỉ lặng lẽ nghe thiếu niên lẩm bẩm nói chuyện ở đầu dây bên kia với cái miệng đầy bọt kem đánh răng than phiền tại sao lại có chuyện buổi sáng phải đến lớp, rồi tự nói trong gương xem quần có bị mặc ngược không, và cuối cùng Hoàng Kỳ Lâm ngáp dài một cái.

"Tớ xong rồi, Hoàng Vũ Hàng, cậu có thể cúp máy rồi." Hoàng Kỳ Lâm nói, "À mà chờ đã, cuối cùng để tớ nói cho cậu nghe chuyện này."

"?"

"Chào buổi sáng Hoàng Vũ Hàng, tạm biệt."

"Chào buổi sáng, tạm biệt."

Hoàng Kỳ Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình cuộc gọi biến mất, sau đó mỉm cười và lắc đầu, bấm vào giao diện báo thức của điện thoại, nhấn giữ và xóa đồng hồ báo thức đã đặt lúc 6:55.

"Thực ra có vẻ như có thể tự mình thức dậy bằng cách đặt đồng hồ báo thức." Hoàng Kỳ Lâm nghĩ, nhưng cảm giác được Hoàng Vũ Hàng gọi dậy cũng không tệ.

03

Những ngày ở sáng tạo doanh, thức dậy mỗi ngày là chuyện đặc biệt khó khăn.

Ngoại trừ Hoàng Kỳ Lâm. Cậu ấy trông tràn đầy năng lượng vào buổi sáng, như thể chưa bao giờ thấy phiền vì phải dậy sớm.

Cậu đã gặp những người bạn mới ở đây, hầu hết đều gọi cậu là Lâm Mặc, có thể xem như là bạn bè. Vào ban ngày, họ sẽ đánh thức nhau, đến phòng tập cùng nhau, cùng nhau viết bài hát và sinh hoạt.

Trong doanh không có điện thoại, Hoàng Kỳ Lâm không có báo thức, cũng không có Hoàng Vũ Hàng có thể làm báo thức.

Mà trên thực tế, cho dù có điện thoại thì cũng không có Hoàng Vũ Hàng, bởi vì Hoàng Vũ Hàng đang ở nơi khác, nơi không có điện thoại.

"Tỉnh lại, tỉnh lại. Sắp đến lượt nhóm chúng ta trang điểm và làm tóc." Hoàng Kỳ Lâm rất tàn nhẫn khi đánh thức mọi người, cậu nằm nghiêng ở trên giường người sắp bị cậu đánh thức, để người trên giường suy nghĩ về cuộc sống, ý nghĩa của việc thức dậy và ý nghĩa của việc biết Lâm Mặc.

Một lúc sau, đám bạn của cậu sẽ dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ, ngơ ngác theo mọi người ra khỏi cửa ký túc xá, trái ngược hoàn toàn với Hoàng Kỳ Lâm khi tỉnh dậy sẽ không ngừng lảm nhảm.

"Lâm Mặc là người ít khó chịu khi bị gọi dậy nhất trong chúng ta." AK nói đùa, "Không giống như chúng ta, đứng dậy khỏi giường cũng như đòi mạng, tuổi trẻ thật tốt."

"Tớ cũng thấy vậy." Trương Đằng cố ý vặn lại, "Quả nhiên là người từng trải qua cuộc sống nhóm."

Mọi người đều cười trừ rồi giải tán, Hoàng Kỳ Lâm đứng dậy cuối cùng, đi theo mọi người và cùng cười. Xét trong nhóm người này thì cậu xem như là một đứa trẻ, so với những đứa nhỏ trước đây trong công ty luôn hét lên "ca ca" mỗi khi nhìn thấy cậu, mọi người ở đây thích xem cậu như một người em trai và gọi là "Mặc Mặc".

"Trước đây anh cũng thức dậy dễ dàng như thế sao." Trương Gia Nguyên đi cuối đoàn người và đứng bên cạnh Hoàng Kỳ Lâm, lại nói: "Mỗi lần nhìn thấy anh, em đều tự hỏi mình có phải 03 không nữa." Cậu ấy khác với những người khác, cậu ấy quan tâm đến Hoàng Kỳ Lâm, có lẽ vì cả hai đều sinh sau 00, hoặc vì đều đã ra mắt trong một nhóm nên có nhiều chủ đề chung.

"Hahaha." Hoàng Kỳ Lâm cười giễu, "Trước đây khi ai đó gọi dậy anh vẫn nằm dính chặt trên giường, có gì sao?"

"Thế người đó gọi anh là anh sẽ dậy ngay sao?" Trương Gia Nguyên tiếp tục hỏi.

"Cũng bình thường." Hoàng Kỳ Lâm nghĩ về mỗi lần cậu giả vờ ngủ trong tiếng rung chuyển của chiếc giường và giọng điệu nghiêm nghị của Hoàng Vũ Hàng, không khỏi mỉm cười, "Thật ra anh thường đã thức dậy trước khi cậu ấy gọi."

"Hả tại sao? Không phải là anh hay gọi mọi người dậy sao?"

"Thực ra cũng không hẳn là để đánh thức." Hoàng Kỳ Lâm cười, cảm thấy như không thể giải thích rõ ràng, mà cậu trước giờ cũng chưa hoàn toàn hiểu hết.

"Không thể hiểu được, anh đúng là một người kỳ quái." Trương Gia Nguyên hiểu nhưng không hoàn toàn hiểu, cũng không cố nghĩ xa hơn, chỉ hỏi lại, "Vậy em có thể gọi anh dậy dễ dàng như vậy không?"

"Không đâu." Hoàng Kỳ Lâm giật mình và bắt đầu giả vờ ngu ngốc, "Thực ra anh dậy khá sớm."

Cuộc nói chuyện của hai người đều bị Trương Đằng đang ở phía trước nghe được, chậm rãi thở dài quay lại đối mặt với Lâm Mặc, chỉ vào phòng thay đồ đông đúc trước mặt rồi nói: "Rõ ràng là không còn sớm."

.....

Khi Hoàng Kỳ Lâm hoàn thành việc trang điểm và làm tóc đã là buổi chiều.

Cậu ngáp dài, chuẩn bị bắt đầu một ngày quay mới.

Những ngày trên đảo thực ra khá tẻ nhạt, thường thì nội dung quay hình cơ bản là ghi lại cuộc sống, thỉnh thoảng chọn một vài đứa trẻ may mắn phỏng vấn, giống như mở chiếc hộp mù vậy, Hoàng Kỳ Lâm lần nào cũng cẩn thận xem xét lời nói của mình, vì sợ bị chương trình cắt xén để sử dụng ở chỗ không phù hợp, mặc cho mọi người nói với cậu ấy rằng: "Cậu có thể điên một chút, cứ điên một chút."

"Thôi ạ." Hoàng Kỳ Lâm lúc đầu sẽ cố gắng thận trọng, hiện tại cậu ấy chỉ có một mình, người sẽ kéo góc quần áo hay nắm lấy ngón tay cậu ấy khi cậu ấy nổi điên không có ở bên cạnh, cậu ấy sợ rằng mình không thể kiểm soát được mức độ đó.

Ai mà không biết rằng Hoàng Kỳ Lâm là một kẻ điên? Chỉ có Hoàng Vũ Hàng là liều thuốc an thần của cậu ấy.

Nhưng dần dần, cậu ấy đã buông tay. Show tuyển chọn thực chất là một trò chơi trong đó hơn 100 người bình thường giả làm kẻ điên trước ống kính, không có dao hay máu, nhưng là một trò ăn thịt người thật, ăn thịt lý trí, ăn thịt ước mơ, ăn thịt tuổi trẻ.

Hoàng Kỳ Lâm chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi nằm trên giường và lấy quần áo che camera trong ký túc xá. Cậu ấy sẽ giấu cả người vào trong chăn bông, cảm thấy làn hơi thở ra bị chăn bông dội ngược lại vào mặt mình, sẽ ấm hơn không khí trên đảo Hải Hoa.

Nhưng không khí lạnh hơn ở Thượng Hải và Trùng Khánh.

Hoàng Kỳ Lâm thích nằm trên giường, show sống còn quá mệt mỏi, cậu ấy sẽ ngủ thiếp đi khi nằm xuống, trùm chăn bông lên đầu, lần đầu tiên đã khiến mọi người cùng ký túc xá kinh ngạc, hét lên và đánh thức cậu vì sợ rằng cậu sẽ bị giết bởi chính mình.

"Cảm ơn, tớ không sao." Hoàng Kỳ Lâm chóng mặt, "Trời đã sáng chưa? Khi nào sáng thì hãy gọi tớ."

Có đôi khi Trương Gia Nguyên cố ý trêu chọc cậu: "Không gọi anh đâu, anh có thể ngủ nguyên một ngày."

"Không gọi thì không gọi." Hoàng Kỳ Lâm trả lời một cách mơ hồ khi đang mê man ngủ, "Vậy thì chúng ta đều không cần gọi nhau."

"Không phải không gọi anh, mà là vì lần nào anh cũng dậy sớm hơn mọi người." Trương Gia Nguyên không thể giải thích được, cậu muốn đi lên vỗ giường và chất vấn Hoàng Kỳ Lâm, nhưng câu trả lời duy nhất lại là tiếng thở của thiếu niên đang say giấc nồng.

04

Hoàng Vũ Hàng không thể đếm được đây là lần thứ bao nhiêu anh ấy bị mắng trong ký túc xá số 18 vì vấn đề nằm ỳ trên giường của mình.

"Tiểu Hàng, anh thật sự rất đau lòng." Thảo Ngư hai tay ôm ngực, "Chính là do em mà hôm nay ký túc xá của chúng ta không tranh được hộp cơm trưa có thịt phiên bản giới hạn."

"Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa." Hoàng Vũ Hàng cầm cơm hộp, kìm nước mắt, ăn một miệng lớn rau xanh.

"Còn ăn! Vẫn còn ăn hả!" Thảo Ngư thật sự tức giận, nóng lòng muốn vươn tay giật lấy hộp cơm trưa của Hoàng Vũ Hàng, anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy những thứ màu xanh này nữa.

"Những người trẻ tuổi như em, đáng lẽ phải nên nắm bắt tốt thời gian dậy sớm phấn đấu, làm gì có ai lại tranh thủ ngủ nướng như em." Ngạn Hy đang xoa tinh chất dưỡng da lên mặt, Hoàng Vũ Hàng nghe xong không vui vẻ nói: "Em không phải là không phấn đấu, chỉ là bình thường thời gian cho công việc và nghỉ ngơi đều quá khắt khe..."

"Bởi vậy hiếm có cơ hội để ngủ thêm một chút ...chỉ là..." Hoàng Vũ Hàng cúi đầu trong khi chắp tay lại và ra sức làm nũng, "Em vô tình ngủ quên, Ngư ca và Ngạn Hy ca sẽ không trách em đâu đúng không."

"Bớt đi." Kí túc xá số 18 đã miễn nhiễm với bộ dạng này, Thảo Ngư phất tay qua mái tóc của Hoàng Vũ Hàng, "Theo lý mà nói, những người như em đã từng trải qua cuộc sống nhóm thì đáng ra nên có những thói quen tốt mới phải."

"Hức hức." Hoàng Vũ Hàng vẫn đang đau đớn xoa đầu, khi nghe thấy lời này liền đổi sắc mặt, tốc độ thay đổi nhanh đến mức khiến người ta khó có thể không nghi ngờ anh từng học chuyên ngành "biến diện" trong kinh kịch Tứ Xuyên.

"Nói cho các anh một bí mật nhưng mà không được nói với ai khác."

Thảo Ngư, Ngạn Hy: ?

"Thực ra trước đây em có thể dậy sớm và người khác vẫn cần em gọi dậy đó."

Thảo Ngư, Ngạn Hy: .......

"Anh chỉ tin rằng Tôn Diệc Hàng có thể cao tới 1m8 chứ anh không tin những điều vô nghĩa mà em vừa nói." Thảo Ngư cười đến mức vỗ chân bốp bốp. "Em? Còn gọi người khác? Hẹn gọi dậy lúc 8 giờ nhưng khi mở mắt ra là đã gần qua bữa trưa rồi phải không?"

Hoàng Vũ Hàng cố gắng biện bạch: "Em có thể không nhất định sẽ cao đến 1m8 nhưng anh không thể không tin lời em vừa nói. Em thề không phải là giả, không hề lừa già dối trẻ."

"Anh vẫn không tin." Ngạn Hy nói, Thảo Ngư gật đầu đồng ý: "Tiểu Hàng, em quá giống một đứa trẻ, thật khó có thể tưởng tượng dáng vẻ em chăm sóc người khác."

Thật ra không phải chỉ có họ mà hầu hết mọi người trong Đại Xưởng đều không tin Hoàng Vũ Hàng là kiểu người chăm sóc người khác, mặc dù ít nhiều cũng đã được "Tôn lão sư" giúp đỡ, nhưng trong tiềm thức mọi người vẫn xem anh ấy là một đứa trẻ.

Hoàng Vũ Hàng khá mâu thuẫn, mặc dù anh ấy sẽ đứng sang một bên và quan sát khi mọi người bắt đầu đem ra những chiếc diều và lựa chọn, nhưng khi Thảo Ngư thả diều bay lên cao rồi nhét cuộn dây vào tay mình, chú mèo nhỏ vẫn sẽ mở to đôi mắt sáng bừng và nhìn chằm chằm cánh diều.

Bởi vậy mới nói, một người như vậy không thể làm anh trai ở Đại Xưởng.

Ngạn Hy và Thảo Ngư bẻ từng ngón tay một, cố gắng dùng lý trí để đối diện với màn làm nũng của Hoàng Vũ Hàng, nhỏ thì là những hành động vô thức như một đứa trẻ thường ngày, lớn thì đã bị camera ghi lại và cũng xuất hiện trên hotsearch "mặt khóc". Nhân tiện thì hai người anh trai này rất tệ, họ thích nhìn em trai mình trong bộ dáng không phục, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ mà không nói nên lời, vô thức thay đổi biểu cảm trong ba giây, và cuối cùng chỉ có thể giả vờ đánh ai đó bằng một nắm tay nhỏ.

"Aizz, tin hay không thì tùy." Hoàng Vũ Hàng từ bỏ kháng cự, dù có ngốc đến đâu anh cũng biết rằng hai nắm đấm khó đánh lại bốn tay, dứt khoát trèo lên nằm trên giường giả vờ hồn đã bay mất. Trên bàn vẫn là bữa trưa chưa ăn hết, bên trong vẫn còn rất nhiều rau xanh, nhưng anh ấy không định ăn tiếp, lát nữa sẽ đi tập luyện nên có thể đến cửa hàng tiện lợi mua một ít xúc xích nướng.

Những chiếc xúc xích nướng thực sự thắp lên ngọn lửa sự sống cho những thiếu niên ở Đại Xưởng. Cho dù bữa trưa đóng hộp mà chương trình cung cấp có ngon đến đâu thì xúc xích nướng vẫn luôn được yêu thích trong mỗi bữa ăn.

Đó là một chút ngọt ngào trong những tháng ngày khó khăn.

Không hiểu lý do gì, Hoàng Vũ Hàng đột nhiên nhớ lại những ngày còn đi học ở Phụng Hiền, khoảng thời gian đó thật không dễ dàng gì, so với những học sinh trung học bình thường, ngoài bài tập về nhà bọn họ còn phải luyện tập nhiều môn nghệ thuật khác nhau, thời gian của họ vỡ thành nhiều mảnh. Khi đó Nguyên Tế Họa vẫn còn nhiều trẻ em, buổi tối luôn luôn ồn ào náo nhiệt.

"Lâm Mặc ca, hướng dẫn em làm câu hỏi này với."

Hoàng Kỳ Lâm rất thích trẻ con, cậu ấy sẽ xem qua từng bài tập của những đứa trẻ và bắt đầu giảng giải. Những đứa trẻ sống trong công ty đều thích hỏi cậu ấy mọi vấn đề, thật ra đôi khi không phải tụi nhỏ không thể tự mình tìm ra đáp án, mà chỉ là thích xếp hàng dài để tìm "Lâm Mặc ca" của chúng.

Ngược lại, Hoàng Vũ Hàng ở bên cạnh rất vắng vẻ.

Anh ấy đang ngồi cạnh Hoàng Kỳ Lâm, khi có người đến thì sẽ liếc xéo về phía đứa trẻ để xem là ai, sau đó quay đầu lại tiếp tục cắn nắp bút, trong khi tai vẫn căng lên để lắng nghe cuộc trò chuyện.

Nhưng bản thân Hoàng Vũ Hàng không bao giờ chủ động tham gia vào những cuộc trò chuyện ấy, những đứa trẻ ở Dịch An đều biết rằng, "Hàng ca"của chúng rất dữ dằn và chẳng dễ chơi cùng chút nào.

Vậy nhưng Hoàng Kỳ Lâm sẽ vạch trần anh ấy, cậu ấy sẽ chọc vào khuỷu tay Hoàng Vũ Hàng sau khi đuổi lũ trẻ đi: "Đừng giả vờ nữa, nắp bút sắp bị cậu cắn nát rồi."

Sau đó cậu ấy vỗ nhẹ một cái vào mông đứa nhỏ vừa đi tới: "Đi, đi qua hỏi Hàng ca của em."

Đứa trẻ ngỡ ngàng rồi giật mình bỏ chạy, vẫn là quyết định tự tìm cách giải quyết vấn đề này.

Hoàng Vũ Hàng đặt bút xuống, nhún vai nói: "Biết sao được, người đẹp trai thường cô đơn."

"Kỳ thật, nếu cậu không giả vờ ra vẻ anh lớn thì tốt hơn, bọn họ đều thích cậu." Hoàng Kỳ Lâm rất thích thú, đặt bút xuống, quay đầu nhìn Hoàng Vũ Hàng, "Chúng ta đều trạc tuổi nhau, cậu không cần phải biến mình thành một lão cán bộ."

"Là người đàn ông trưởng thành, cậu không hiểu." Hoàng Vũ Hàng lên tiếng biện hộ.

"Tớ chính là không hiểu." Hoàng Kỳ Lâm lục lọi hộp đựng bút ở trước mặt, phát hiện thứ gì đó được gói trong lớp bao nhựa sáng bóng, cậu ấy xé mở vỏ ngoài, sau đó nhét thứ bên trong vào miệng Hoàng Vũ Hàng với tốc độ rất nhanh.

"Gì đây, cậu hạ độc tớ?" Hoàng Vũ Hàng nói, nhưng vẫn chưa phun thứ trong miệng ra ngoài.

"Rõ ràng là kẹo!" Hoàng Kỳ Lâm cười, "Những người ăn kẹo đều là trẻ em, cậu cũng thế."

"Nhưng vẫn là lớn hơn mọi người một chút, vì vậy tớ phải làm anh trai thôi."

Hoàng Vũ Hàng nằm trên giường nhẹ nhàng lặp lại câu nói này.

Hai người cùng ký túc xá nghe không rõ, cũng không hỏi lại, đều nghĩ chẳng qua là đứa nhỏ mạnh mẽ và đa cảm này đang nhớ về người đã không gặp trong một thời gian.

Cũng không biết bây giờ người đó có ổn không, có thể tự thức dậy hay không.

Hoàng Vũ Hàng nghĩ đến đây rồi lại bật cười, gần đây mỗi khi nghĩ về Hoàng Kỳ Lâm đều bất giác mỉm cười, dường như đã trở thành thói quen.

Đúng là đồ ngốc.

05

Thực tế, những ngày không cần phải gọi Hoàng Kỳ Lâm thức dậy tính ra cũng khá tốt, Hoàng Vũ Hàng nghĩ.

Cuối cùng thì anh ấy cũng có thể tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng của năm đầu tiên như một đứa trẻ bình thường. Trong Đại Xưởng, hầu hết những người có quan hệ tốt với anh đều là anh trai, các anh trai hiện tại đều xem anh như đứa trẻ mà ưu ái vô điều kiện, anh ấy có thể không cần làm gì, có thể nằm ỳ trên giường, thậm chí có thể làm nũng để được nhường nhịn mọi chuyện ở trong Đại Xưởng.

Mỗi ngày trôi qua đều tốt chứ? Khá tốt.

Nhưng Hoàng Vũ Hàng có hạnh phúc không? Có vẻ là không.

Đột nhiên giữa khuya tỉnh lại từ giấc mơ, thao thức suốt cả đêm đến lúc bình minh, buổi chiều đẫm mồ hôi trong phòng tập, anh ấy không tự chủ được mà nghĩ đến cậu bạn nhỏ đã nói anh là một đứa trẻ.

Hoàng Kỳ Lâm nói rằng anh ấy có thể là một đứa trẻ, vì vậy khi ngủ cậu sẽ đắp cho anh ấy một chiếc chăn bông và cho kẹo vào miệng anh ấy. Nhưng Hoàng Kỳ Lâm cũng đối xử với anh như một người lớn, đối với Hoàng Vũ Hàng mà bày trò làm nũng không biết xấu hổ, chỉ cần đó là điều cậu muốn làm thì đều có thể nhận được sự đáp ứng từ Hoàng Vũ Hàng.

Đại Xưởng không có đứa trẻ ồn ào và tự cao tự đại như Hoàng Kỳ Lâm, ít nhất là Hoàng Vũ Hàng chưa gặp, hay là nói rằng, trên đời này có ai có thể làm ầm ĩ vượt qua Hoàng Kỳ Lâm đây.

Hoàng Vũ Hàng nghĩ là không có, cũng không dám có, nếu không Hoàng Kỳ Lâm không biết rằng mình có phải là người trong lòng Hoàng Vũ Hàng hay không.

Thật buồn cười, đúng là người đàn ông sợ vợ.

........

Trên thực tế, những ngày không có Hoàng Vũ Hàng đánh thức cũng không quá buồn chán, Hoàng Kỳ Lâm nghĩ.

Cậu ấy không nằm ỳ trên giường nữa, mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa với mọi người, làm nhạc với những người bạn cùng chí hướng, cùng tập luyện cùng biểu diễn. Ở đảo Hải Hoa cũng có những anh lớn sẵn sàng dỗ dành và cưng chiều cậu, có những người hâm mộ la hét vì họ, và có những người thích họ.

Nhưng so với đảo Hải Hoa, Hoàng Kỳ Lâm càng thích gió lớn ở Trùng Khánh hơn, thích chiếc taxi chở cậu và Hoàng Vũ Hàng khi họ cãi nhau, thích ánh nắng ở Phụng Hiền, thích con đường tan học tấp nập người qua lại vào mỗi thứ sáu.

Đảo Hải Hoa không có khoai tây chiên vị lòng đỏ trứng, không có soda bi (弹珠汽水), không có mì nhỏ Trùng Khánh, cũng không có Hoàng Vũ Hàng.

Ở Phụng Hiền cậu ấy chưa bao giờ trải qua một cơn gió biển mạnh như vậy, thỉnh thoảng vào ban đêm gió thổi qua Hoàng Kỳ Lâm còn có thể ngửi thấy mùi dừa. AK bật cười trước nhận xét ngu ngốc của cậu ấy, mọi người đều bật cười, nhưng Hoàng Kỳ Lâm khẳng định rằng cậu ấy đã ngửi thấy mùi vị của dừa.

"Được rồi, mọi người không ngửi thấy thì thôi." Hoàng Kỳ Lâm vốc một nắm gió trong tay, ra sức hít thở mạnh.

Nếu Hoàng Vũ Hàng ở đây thì chắc chắn có thể ngửi thấy. Hoàng Kỳ Lâm nghĩ, có điều Hoàng Vũ Hàng sẽ mắng cậu trước, sau đó mới thỏa hiệp.

Ít nhất thì những người này không mắng tớ. Hoàng Kỳ Lâm mải nghĩ, khi nhìn lên thì nhận ra mọi người đã đi đến cửa và đang đợi mình, cậu nhanh chóng đi theo, một bên lắc lắc đầu.

Cậu mới không muốn Hoàng Vũ Hàng, không chỉ mắng người, mà còn xem cậu như một đứa trẻ, là "anh trai giả".

06

"Lâm Mặc, dậy dậy, chuẩn bị phải đi." Trương Gia Nguyên đứng gõ vào cánh cửa lên tiếng gọi, Hoàng Kỳ Lâm lững thững đứng lên từ sô pha trong phòng chờ, mở mắt ngáp một cái.

Đây là đảo Hải Hoa, nơi không có phương ngữ Trùng Khánh đánh thức cậu ấy, thỉnh thoảng cần phải chuyển đổi ngôn ngữ để giao tiếp trong nhóm nhạc mới này.

À phải, quên giới thiệu, bây giờ cậu ấy gọi là INTO1-Lâm Mặc.

"Đến đây." Hoàng Kỳ Lâm nói, có chút xuất thần như thể vừa trải qua một giấc mơ dài, bầu trời vẫn còn tối, ánh sáng ban ngày có lẽ đã trôi qua từ lâu. Đầm lầy trong giấc mơ đang mọc lên những bông hồng ẩm ướt, hòn đảo đầy gió chìm trong sương mù, cậu muốn nhìn về phía trước, nhưng không thể nhìn thấy bình minh của tương lai.

Sẽ mất bao lâu trước khi đến bình minh? Hoàng Kỳ Lâm đoán, đại khái cần khoảng hai năm.

Đã lâu không gặp người trong giấc mơ, vỗ nhẹ lên mặt cậu, gọi tên cậu bằng phương ngữ Trùng Khánh, bảo cậu đừng nằm ỳ trên giường nữa.

Cái tên đó không phải Lâm Mặc, là "Hoàng Kỳ Lâm".

"Hoàng Vũ Hàng..." Hoàng Kỳ Lâm đứng hình một lúc, hôm nay là ngày họ rời đảo, nhưng Hoàng Kỳ Lâm lại vô tình ngủ quên. Phòng chờ không có ai, các đồng đội mới đang đợi cậu ở bên ngoài.

Không ai nghe thấy cậu ấy gọi tên ai.

"Hoàng Vũ Hàng." Hoàng Kỳ Lâm vươn vai, lặp lại tên của người trong giấc mơ, rồi nói:

"Lần sau, trước bình minh, xin cậu đừng đến tìm tớ trong giấc mơ."

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro