HÀNG XÓM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:

Max_Vic

Category:

 truyện ngắn

Summary:

 Q

uy luật bù trừ của tình yêu, trái dấu thường hút nhau như trong toán học và vật lý. Khi hai người càng có nhiều điểm đối lập thì sức hấp dẫn đối phương lại càng lớn.

CHƯƠNG 1

Sáng chủ nhật, Vy đang say sưa trong giấc mơ tuyệt đẹp thì bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào ngoài hành lang. Vy nguyền rủa những kẻ nào phá rối giấc mơ của mình lại còn khiến Vy không chợp mắt lại được. Bực tức phải bò ra khỏi giường, chui vào nhà vệ sinh làm thủ tục buổi sáng. Đứng trước gương tự ngắm mình, Vy cũng thấy khá được. Khuôn mặt baby, tóc buộc đuôi ngựa, áo phông trễ vai màu trắng và quần sooc bò rất trẻ trung. Với bộ dạng không thể chê như thế này, Vy có thể ra ngoài hành lang lớn tiếng mắng kẻ phá đám kia. 

Khẽ đẩy cửa nhòm ra ngoài, Vy thấy một đám lố nhố đang khệ nệ bê các loại thùng cartoon. Có vẻ như đây sẽ là hàng xóm mới của Vy. Căn hộ chung cư Vy đang ngụ ở tầng 24 trong tòa nhà 25 tầng. Tầng này khá đặc biệt vì chỉ có hai căn hộ nhưng diện tích thì lại khá rộng. Vy thích tầng 24 vì một dải cầu thang, Vy đã lên sân thượng tòa nhà. Vy thích ngắm bầu trời đêm thành phố, không có sao vì quá nhiều ánh đèn. Vy thích nhìn khung cảnh bên dưới, con đường người qua lại tấp nập, những ngôi nhà cao cao chen giữa những ngôi nhà thấp thấp. Dường như cả cái sân thượng này và tầng 24 là của Vy. Không gian riêng tư này từ nay có lẽ phải chia sẻ vì sự xuất hiện của hàng xóm mới.

Vy thích thú quan sát đám người mới đến và đoán xem ai trong số đó sẽ là hàng xóm của mình. Một cô nàng chống tay chỉ trỏ ra lệnh đặt hộp này ở đây, đem hộp kia vào trước. 

- Bách! Mang ngay cái hộp kia vào, trong đấy là tất cả tâm huyết cả đời của tao, không được để đấy.

- Mie cái con Ngọc! Đã không làm lại còn đứng chỉ đạo. Mày thích ra mà bê. Anh chàng tên Bách lớn tiếng. Vy trông anh chàng cũng cao ráo, trắng trẻo nói chung là được.

- Mà con Quỳnh Anh đâu rồi nhỉ? Bách lại lên tiếng.

- Uh nhỉ, lúc nãy tao thấy õng ẹo xách có mấy cái túi hoa quả thôi mà. Cô nàng tên Ngọc trả lời.

- Đứa nào vừa gọi tao là con đấy? Quỳnh Anh đã xuất hiện. Cô nàng trông có vẻ “chơi”. Bà chằn này cũng không kém phần đanh đá đây, Vy tự nhủ.

- Rốt cuộc chúng mày có nhanh cái tay lên không. Lại thêm một nhân vật nữa xuất hiện. Cô nàng tên Hà này trông khá đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn.

Rốt cuộc thì Vy vẫn chưa đoán được ai sẽ là hàng xóm mới của mình. Không lẽ…. Ôi không! Không thể nào! Trời đất ơi! Không lẽ tất cả những con người đó sẽ là hàng xóm mới. Vy đang kinh hoàng khi nghĩ đến viễn cảnh đó thì cánh cửa thang máy lại mở ra. Lại thêm 3 người nữa bước ra. Hai người đàn ông thì Vy nhận ra ngay đó là nhân viên chuyển đồ, còn người kia… Ba người họ đang cẩn thận di chuyển một chiếc thùng giấy rất lớn, Vy tò mò không hiểu bên trong là thứ gì mà trông họ có vẻ rất nghiêm trọng. Kẻ lạ mặt kia Vy vẫn chưa nhìn thấy mặt vì hắn đội chiếc mũ le che gần kín khuôn mặt. Vy rất ấn tượng với phong cách của hắn, quần jeans màu tối, đôi giầy màu trắng rất sạch, không một vết bẩn, áo sơ mi cộc tay kẻ sọc nhiều màu, hắn có vẻ không cao nhưng trông rất cân đối. Vy mới chỉ thấy phần sau lưng hắn, còn khuôn mặt thì như thế nào nhỉ? Đúng lúc đó, hắn lướt qua rất nhanh, Vy chỉ kịp nhìn nghiêng, hắn đeo kính cận gọng đen và đeo một chiếc khuyên cũng màu đen bên trái. 

- Bọn kia đứng gọn vào! Cuối cùng Vy cũng nghe được giọng hắn. Có một cái gì đó rất đặc biệt trong giọng nói đó. Giọng nói rất ấm áp nhưng cũng toát ra sự ra lệnh đáng sợ.

Rồi cánh cửa căn hộ cuối hành lang khép lại. Vy cố trấn an tinh thần rằng chỉ có một trong số đó sẽ là hàng xóm mới mà thôi. Ai nhỉ? Anh chàng Bách cũng sáng sủa đấy chứ. Cô nàng Quỳnh Anh có vẻ điệu đà, hơi chua ngoa lại thích chỉ đạo. Hay cô nàng tên Hà hiền lành nhỉ. Không lẽ lại là Ngọc, cô nàng hài hước. Vy chợt nhớ lại giọng nói của hắn, sắc thái mệnh lệnh trong câu nói vẫn còn văng vẳng. Đúng rồi, chính là hắn. 

Vy là con một nên được ba mẹ cưng chiều, vì bị ảnh hưởng lớn từ phong cách Mỹ nên 18 tuổi Vy xin ra ở riêng và được ba mua cho căn hộ này. Hiện giờ Vy làm stylist cho một số tạp chí, phần lớn thời gian Vy ở nhà xem film, đọc truyện và nghe nhạc, thỉnh thoảng ghé về thăm ba mẹ. 

Quay trở lại căn hộ cuối hành lang mới có chủ. Trưa hôm đó, Vy đã thấy từng tên, từng tên bấm thang máy đi về nhưng điều ngạc nhiên là tất cả đều đi về trong đó có cả tên đội mũ. Không lẽ hắn không phải là hàng xóm mới. Vy nghĩ trông phong cách ăn mặc như thế không giống cậu ấm hay công tử, càng không phải đại gia thì sao có thể sở hữu căn hộ đó được. Nhưng lúc hắn đi ngang qua cửa nhà Vy thì có kịp để ý giày converse, quần Armani, áo levi’s và mũ Gucci, toàn hàng hiệu cả, không lẽ hàng fake. Vy đến ôm bụng cười mất thôi, người hắn có mùi nước hoa gì đó rất thơm đến giờ Vy vẫn có thể ngửi thấy mỗi khi mở cửa. Mình bị làm sao thế này, ai là hàng xóm có gì quan trọng chứ, mặc kệ đi. 

Bốn giờ chiều, Vy đi siêu thị về lại gặp hắn – tên đội mũ đi cùng một cô nàng phải nói là rất xinh. Trong thang máy không đông người lắm và Vy đứng cách hắn một khoảng không xa đủ để áng chừng chiều cao của hắn. Hắn không cao hơn Vy nhiều, chỉ khoảng 5cm. Vy có chiều cao khiêm tốn 1m53 vậy là hắn khoảng 1m6. Con trai gì mà lùn tịt. Lại cái mùi nước hoa đó, phải nói là thơm không chịu được. Vy khẽ hít hà. Cô nàng đi cùng hắn cũng chỉ tầm tầm như Vy, giầy bệt, quần sooc bò và cũng áo phông trắng trễ vai. Hắn xách một túi đồ lớn và một tay kéo chiếc vali, còn trong tay cô nàng là vài túi đồ nho nhỏ. Mở cửa căn hộ, Vy khẽ ngoái đầu nhìn theo. Cánh cửa đóng lại và Vy bước vào nhà. Chợt nhận ra bỏ quên một túi đồ trên xe, Vy vội vàng mở cửa thì đúng lúc bắt gặp cô nàng kia kiễng nhân hôn vào má tên đội mũ. Hắn nói vài ba câu gì đó với cô nàng rồi chào tạm biệt và bước ra phía thang máy. Vậy là hàng xóm mới của Vy là cô nàng xinh xắn kia.

Lần này trong thang máy chỉ có Vy và tên đội mũ. Hắn không cúi mặt mà luôn nhìn thẳng. Rốt cuộc thì Vy vẫn chưa nhìn được chính diện khuôn mặt, vẫn chỉ là phía nghiêng bên trái, nhìn kỹ thì thấy rất trắng, hắn có một làn da gọi là trắng không tì vết đến mức Vy cũng phát ghen. Mùi nước hoa vẫn khiến Vy thích thú. Xuống đến tầng để xe, Vy bước về phía chiếc Mercedes màu đỏ sang trọng của mình, vừa mở cửa xe để lấy túi đồ thì vèo, một chiếc xe máy cũng màu đỏ phóng qua, xe số, dòng phổ thông nhưng mùi nước hoa và chiếc khuyên bên trái khiến Vy nhận ra chính là hắn – tên đội mũ. Phía cửa hầm có ánh nắng, tóc hắn màu nâu.

Vy chưa có cơ hội nào nói chuyện với hàng xóm mới nên rất tò mò. Thỉnh thoảng mới thấy cô bé đó ra ngoài. Vy tìm cơ hội tiếp xúc để thỏa hiếu kỳ, một phần muốn dò hỏi về tên đội mũ kia. 

Đã một tuần trôi qua kể từ khi hàng xóm mới chuyển đến, hôm nay Vy mới lại có thời gian lên tầng 25 ngắm nhìn thành phố ban đêm. Chợt nhận ra cô bé hàng xóm cũng đang đứng lặng lẽ trong không gian ấy. Thầm nhủ cơ hội đây rồi, Vy tiến lại gần:

- Xin chào! Chúng ta ở cùng tầng nhưng chưa có dịp nào nói chuyện.

- Chào bạn. Cô bé nói tiếng miền Nam.

- Bạn không phải người Hà Nội à?

- Không, mình ra ngoài này có chút việc thôi, tuần sau mình về Sài Gòn rồi.

Vy ngạc nhiên hết sức, vậy thì rốt cuộc chủ căn hộ kia là ai nếu không phải cô bé này.

- Vậy bạn không phải là chủ nhà đó hả?

- Không, đó là của bạn mình. Cậu ấy đi vắng nên cho mình ở nhà cũng là trông giúp luôn. Cô bé khẽ mỉm cười.

Hừ, vậy là một trong những tên hôm trước chuyển đồ đến rồi. Vy lục lại trí nhớ ấn tượng của một tuần trước. 

- Bạn cũng biết cậu ấy đấy. Cô bé khẽ cười tinh nghịch.

- Hôm tụi mình gặp nhau trong thang máy đó.

Vy nhớ ra rồi, thì ra chủ nhà là tên đội mũ đó. Vốn định hỏi về tên đó, cơ hội đến Vy liền chớp lấy.

- Cậu đội mũ đó hả. Mũ che kín nên không thấy mặt. Vy giả vờ.

- Bữa đó, cậu ấy bị mèo cào nên hơi rách da mặt, sợ mọi người thấy nên phải đội mũ để che. Cậu ấy sợ bị “xấu” trong mắt mọi người. Cô bé cười âu yếm khi nhắc đến tật của tên đội mũ.

Đến lúc này đã khẳng định được tên đội mũ chính là hàng xóm mới của mình, Vy muốn tìm hiểu trước xem hắn là người như thế nào còn biết đường chuẩn bị.

- Vậy là từ tuần sau tớ sẽ phải gặp mặt tên đó hàng ngày rồi. Vy nhăn nhó.

- Cậu ấy không đáng sợ vậy đâu. Cô bé biện minh ngay.

- Nếu tiếp xúc lâu sẽ thấy cậu ấy dễ gần và tốt bụng lắm. 

- Là sao? Vy vờ ngây ngô.

- Cậu ấy luôn giúp đỡ bạn bè hết mức có thể, đôi khi còn bị người khác lợi dụng. Mình ra ngoài này, tính nhờ cậu ấy thuê giúp khách sạn vậy mà cho mình mượn nguyên căn nhà, đợt này cậu ấy đi Thái nên nhờ mình trông luôn.

Vy nghĩ “đi Thái, vậy rốt cuộc hắn làm nghề gì nhỉ?”

- Vậy cậu ta làm nghề gì?

- À, cậu ấy làm rất nhiều nghề. Có thể gọi cậu ấy là nhà báo, hướng dẫn viên du lịch, hay thậm chí nghệ sĩ. Cậu ấy đang làm full time cho một công ty du lịch, đợt này tranh thủ dẫn mấy đoàn đi Thái kiếm thêm, ngoài ra cậu ấy còn viết bài cho một tạp chí bất động sản, kiến trúc sư tương lai đấy.

- Chà. Vy hơi ngạc nhiên.

- Sương xuống rồi, tụi mình xuống đi. Ở trên này dễ bị cảm lạnh lắm, Alex nói vậy. 

- Alex là ai ?

- Là hàng xóm của bạn đó.

- Tên đó là người nước ngoài à ?

- Không, Việt 100% nhưng đấy là cái tên mà cậu ấy thích mọi người gọi.

- Vậy tên thật của hắn là gì ?

- Mình không biết. Cô bé úp mở.

- Cậu ấy nói, khi lên tầng này ngắm thành phố về đêm đẹp lắm nên hôm nay mình mới lên đây.

- Hắn cũng có sở thích giống mình. Mà hắn đến đây lúc nào mà biết nhỉ ??

Hai người xuống tầng dưới, Vy rất muốn vào xem căn hộ của hắn nhưng không biết mở lời thế nào. Còn cô bé thì hồn nhiên đi về cuối hành lang và cánh cửa khép lại, Vy đứng đó trân trân nhìn cánh cửa.

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn

Lại mấy ngày nữa trôi qua Vy không được gặp cô bé miền Nam để hỏi thêm tin tức của tên đội mũ Alex. Mai đã thứ sáu rồi, cuối tuần cô bé không ở đây nữa, có muốn dò la cũng chịu. Tối thứ năm đó, Vy mạnh dạn gõ cửa căn hộ cuối hành lang. Cô bé mở cửa :

- Chào bạn ! Có chuyện gì không ?

- À, mình mua cho bạn mấy hộp ô mai. Lý do của Vy mới hợp lý làm sao.

- Ô ! Cảm ơn bạn, mình cũng đang định đi mua một ít về làm quà. Hết bao nhiêu để mình gửi ?

- Coi như mình tặng bạn nhe, hàng xóm 2 tuần của mình.

- Bạn thật tốt. Mặc dù không phải nhà của mình nhưng nếu không ngại mời bạn vào. Cô bé dè dặt.

- Đúng mục đích của Vy rồi còn gì nữa. Sẵn sàng thôi !

Căn hộ rất gọn gàng, bài trí đơn giản nhưng rất đẹp. Góc phòng có một cây piano và trên tường treo một chiếc guitar.

- Của cậu ấy hết đấy. Cô bé mỉm cười.

- Uh uh ! Vy ậm ừ thầm nghĩ ‘Chà, trông thế mà cũng có tâm hồn nghệ sĩ gớm’.

Căn hộ có nội thất hiện đại, theo phong cách Mỹ. Từ phòng khách đến bếp, quầy bar đều thể hiện sự tinh tế của chủ nhà. Hết bị hút hồn bởi hai loại nhạc cụ giờ đến một bức tranh vẽ treo trên tường. 

- Cậu ấy vẽ đấy ! Chép tranh thì đúng hơn. Cô bé tiếp tục giới thiệu.

- Cậu ấy nói không có năng khiếu vẽ tranh nhưng chép tranh thì số một.

Bức tranh vẽ cảnh bình minh trên núi bằng màu nước. Rất đẹp nhưng có phần u sầu vì không thấy sự sống của con người mà chỉ toàn phong cảnh. Tiếp tục tham quan phòng khách, Vy dừng lại ở chiếc bàn có bày mấy khung ảnh. Một cậu bé da trắng nở nụ cười rất tươi và hồn nhiên sau lưng là khung trời núi hùng vĩ. Bên cạnh là một khung ảnh khác, có vẻ là một gia đình. Hai anh em trai và ba mẹ.

- Đây là Alex và gia đình cậu ấy. Cô bé chỉ tay vào tấm ảnh.

Nụ cười rất hồn nhiên, tên đội mũ đẹp đến độ hoàn hảo. 

- Sao cậu ta không ở cùng gia đình ?

- Đó là một câu chuyện dài. Cô bé hơi buồn.

- Có thể kể cho mình nghe được không ? Dù sao thì cũng nên biết chút ít về hàng xóm của mình chứ ? Vy gợi ý.

- Cậu ấy là trẻ mồ côi, được gia đình tốt bụng đó đem về nuôi. Trước đây, khi chưa biết sự thật, cậu ấy là một tay chơi có tiếng. Cho đến khi… cậu ấy thay đổi hoàn toàn, xin ra ở riêng và tự kiếm sống nuôi bản thân. Phần vì thấy có lỗi, phần vì mang ơn họ nên cậu ấy mới quyết tâm làm lại. Khi kể về họ, đặc biệt là ba, mẹ và anh trai cậu ấy rất tự hào và thầm hứa sẽ trở thành niềm tự hào của họ.

- Chà, tay chơi hèn gì nhìn quần áo vẫn còn đậm chất công tử nhà giàu lắm !

- Hai người là bạn hả ? Vy cà lăm.

- Cậu này, đừng nghĩ lung tung. Tụi mình chỉ là bạn thôi. Cậu ấy có người yêu rồi nhưng đáng tiếc tình đầu lại là tình cuối. Cô bé thở dài.

- Căn hộ này là công sức đi làm cật lực một năm của cậu ấy đấy. Cậu ấy nói trước đây họ định tầng này và tầng trên xây penhouse nhưng vì lý do gì đó mà được sửa thành hai căn hộ. Cậu ấy không thích sự nhiều chuyện của hàng xóm nên khi biết tầng này có một cô bé ít khi thấy mặt thì cậu ấy đã quyết định thuê. Cô bé tiếp tục kể.

- Penhouse là gì ?

- À, là căn hộ cao cấp ở mức thượng hạng, hơn cả biệt thự. Đó là thuật ngữ chuyên môn của hội kiến trúc xây dựng. 

Vy đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Khuôn mặt của tên đội mũ cứ ám ảnh nhất là nụ cười của hắn, rồi đến thân phận đặc biệt và năng lực cá nhân. Vy thấy cô bé ngái ngủ nên chào ra về.

- Mai Alex về đó. Cậu ấy sẽ đưa mình ra sân bay chuyến tối. Nếu rảnh cậu đi tiễn mình nhe. Rất vui được nói chuyện với cậu.

- Uh ! Mình sẽ cố gắng. Vy đáp lại.

Trờ về căn hộ của mình, Vy vừa muốn mai đi tiễn cô bé mới quen vừa muốn tiếp xúc gần hơn với tên đội mũ nhưng cũng ngại khi mới quen mà tỏ ra quá thân thiết. Rồi hình ảnh của tên đội mũ và bức ảnh gia đình lại lướt qua, Vy thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng thứ sáu, Vy nghe tiếng gõ cộc cộc ngoài cửa. Mới 7h30, ai gọi sớm vậy nhỉ ? Uể oải bước ra, dán mắt vào cái lỗ nhỏ xíu trên cửa nhận ra Trang – cô bé miền Nam mãi tối qua Vy mới biết tên. Cánh cửa vừa mở ra :

- Vy, sáng nay cậu đi ăn sáng với mình nhé !

- Hả ? Vy tròn xoe mắt.

- Tối nay mình về Sài Gòn rồi, muốn ngày cuối cùng đi chơi cùng cậu, không biết bao giờ tụi mình mới lại gặp nhau. 

- Uh, đợi mình một chút ! Vy vui vẻ.

Vy nhanh chóng thay đồ, sửa sang nhan sắc. 30 phút sau, hai cô nàng nhí nhảnh đi xuống gara. Trang thốt lên :

- Oahh ! Xe của cậu đẹp quá ! Alex cũng thích màu đỏ lắm.

- Xem ra lý lịch trích ngang của cậu ta nắm rõ quá hả. Vy cao giọng.

- Chơi nguyên năm mà mới biết được có chút chút thông tin vậy đó. Trang biện minh.

Chiếc Mercedes màu đỏ từ từ lăn bánh.

- Cậu thích ăn gì ? Vy hỏi.

- Cậu rành ở đâu, dẫn mình đi ăn món gì lạ lạ đi.

- Bún thang nhé.

- Món này mình chưa ăn bao giờ. Hay quá.

Vy lái xe chậm chậm, làn gió buổi sáng man mát qua cửa kính mở một nửa. Vy còn nhiều câu hỏi về tên Alex quá mà chưa biết bắt đầu như thế nào, chợt chuông điện thoại của Trang vang lên.

- Alo ! Tiếng miền Nam rõ rệt.

- Aaa, về hồi nào vậy? Tui đang đi ăn sáng với Vy.

- À, hàng xóm của cậu đó. Đang ở nhà hả? Ăn gì chưa, đi ăn với tụi này luôn.

Trang quay sang hỏi Vy.

- Alex vừa về, tớ rủ cậu ấy đi ăn chung được không ?

- Uh ! Vy thấy cô bạn này thật đáng yêu. Giọng điệu như xin phép mẹ cho bạn trai đi cùng.

- Vậy địa điểm mình ăn ở đâu còn bảo Alex tới ?

- Cậu cứ nói là bún thang ngon nhất ở gần bờ Hồ.

- Trời, không có địa điểm cụ thể sao Alex biết.

- Cậu cứ nói đi, nếu không biết bảo đến cá mập gọi mình ra đón.

Trang băn khoăn khó hiểu trước câu trả lời của Vy nhưng vì không biết đường nên đành nhắc lại những gì Vy vừa nói :

- Alex à ! Biết bún thang ở gần bờ Hồ không ?

- Biết rồi ! Hai người đi gì tới ?

- Xe của Vy.

- Đi đến đâu rồi ?

- Mình đi đến đâu rồi hả Vy ? Trang quay sang hỏi.

- Đến rồi đây. Vy trả lời.

- Vy nói đến nơi rồi, Alex à.

- Vậy hai người cứ gọi ăn trước, Alex đến ăn sau.

- Uh !

Vy gọi hai suất đầy đủ rồi bước lên cầu thang. Trang nhón gót theo sau, cầu thang hơi chật và tối nhưng khi bước lên căn phòng sáng hẳn ra và có thể nhìn thấy đường ven hồ. Trong lúc ngồi đợi, Trang lo lắng :

- Chỗ này bí hiểm ghê, liệu Alex có tìm được không ?

- Lo gì, hắn bảo biết rồi còn gì.

Cô phục vụ đã bưng lên hai suất mà chưa thấy Alex.

- Ăn luôn đi, nóng mới ngon. Vy cất tiếng.

Trang còn đang chần chừ có ý chờ Alex thì sau lưng có bóng người.

- Ăn đi, chờ ai nữa.

Trang quay lại thì ra Alex.

- Trời! Hù người ta không à, đau cả tim.

- Đã làm gì mà kêu hù. 

- Giỏi quá ha. Chỗ này mà cũng kiếm được.

Alex không nói gì chỉ khẽ cười.

- Mà sao tới nhanh dữ vậy ?

- Tay lái lụa mà. Hehe

Vy nãy giờ quan sát Alex, hôm nay chiếc mũ le đã không còn, Vy tận mắt ngắm nhìn khuôn mặt của Alex. So với bức ảnh hôm Vy thấy ở nhà thì Alex có vẻ gầy hơn nhưng làn da trắng không tì vết đó thì khiến nhiều cô phải ghen tị. Mái chéo vuốt sáp hơi dựng trẻ trung nhưng vẫn nhận thấy sự ‘có học’ chứ không như bọn thanh niên đàn đúm adua a còng. Đằng sau cặp kính cận là đôi mắt rất đặc biệt. Lúc nhìn Trang rất thân thiện, khi quay sang người phục vụ rất nghiêm túc. Bình thường thì đôi mắt toát lên vẻ nghiêm nghị hơi u buồn.

- Ý quên, không giới thiệu. Đây là Alex, hàng xóm chính thức của cậu đó Vy.

- Xin chào ! Alex khẽ gật đầu.

- Còn đây là Vy, cậu ấy rất tốt với tui mấy hôm ở nhà cậu. Trang nhanh miệng.

- Uh ! Chào ! Vy khẽ đáp lại.

Alex ngồi xuống, vì chiếc bàn tròn mà Trang và Vy đã yên vị hai phía đối diện, Alex bất đắc dĩ thành ra ngồi giữa hai cô nàng. Hôm nay, Alex mặc quần jeans Gucci, áo phông màu đen Gucci để lộ phần bắp tay khá chắc và trắng mịn, thắt lưng trắng hai màu xanh đỏ Gucci nốt và đôi giầy cũng có vạch xanh đỏ, nguyên cây Gucci. Với con mắt stylist Vy khá khen cho gu thẩm mỹ của Alex. Một lần nữa, Vy lại nhận thấy mùi nước hoa đó, hơi hơi lạnh nhưng sau lại thấy ấm áp và thơm đến khó tả.

- Trà đá không ? Alex quay sang hỏi Trang.

- Ăn nhanh dữ vậy ? Có chứ.

- Thế nào ? Alex quay sang hỏi Vy.

- Uhm, có. Vy hơi bất ngờ trước câu hỏi của Alex.

- Bác ơi, cho cháu 3 cốc trà đá.

Vy vẫn còn nhớ cái giọng nói trầm, ấm của Alex nhưng lần trước thì chỉ được đúng một câu mà không dành cho Vy, ánh mắt lúc nãy Alex nhìn Vy thể hiện rõ sự quan tâm và câu hỏi đó của Alex là dành cho Vy chứ không phải bất kỳ ai khác.

- Cảm ơn bác.

Có vẻ như Vy đã bị ngộ nhận, đó là phép lịch sự của Alex thì phải. Nếu như Vy cảm thấy hơi ngại khi tiếp xúc với Alex ở khoảng cách gần như thế này thì Alex dường như không mất đi chút tự tin nào.

- Cảm ơn đã chăm sóc bạn tớ mấy ngày qua. Từ giờ chúng ta là hàng xóm. Alex nói với Vy.

- Không có gì ! Vy không biết nói gì trước sự bắt đầu của Alex.

- Xong chưa, tớ chở đi mua đồ. Alex lại quay sang Trang.

- Đi bằng gì ? Trang hỏi.

- Xe máy, yên tâm, tớ mang mũ cho rồi. Alex hơi cười.

Vy thấy tim mình hơi loạn nhịp, mặc dù từ lúc đến chưa thấy Alex cười đúng nghĩa, chỉ là khẽ cười nhưng sao Vy thích nhìn đến thế. Đến bây giờ Vy phải thừa nhận Alex rất đẹp, khuôn mặt đến nụ cười, đến cách cư xử toát ra vẻ lịch sự và rất lễ phép đối với người lớn dù họ có làm nghề gì. Trước giờ, Vy chưa bao giờ nói cảm ơn với những người phục vụ. Alex có vầng trán cao, khuôn mặt nhìn rất thông minh và có vẻ trí thức.

- Ơ, thế còn Vy ? Trang lại thắc mắc.

- Sáng nay mình rủ cậu ấy đi giờ đi cùng cậu thì sao được. Trang tiếp.

- Đi xe của Vy đi. Có đồ gì còn chở nữa chứ. Vy nhanh chóng lên tiếng, Vy không thể để Trang đi với Alex được. Vy muốn ở gần Alex hơn nữa.

- Cũng được, nhưng Vy phải lái xe đó. Alex nói nhưng giọng có phần nhỏ lại.

- Quyết định vậy đi ! Alex đi gửi xe máy đi. Vy được dịp lên tiếng có phần mệnh lệnh.

Ba người bước xuống cầu thang tiến ra đường, đương nhiên Alex nhanh chóng rút ví trả tiền.

- Lần nào cậu ấy cũng trả tiền, đại gia mà. Trang hớn hở.

- Cũng khá đấy. Vy thầm nghĩ.

Hai cô nàng đã yên vị trên xe, Alex đã gửi xong xe, đang đi bộ từ làn đường bên kia sang. Gió nhẹ làm bay bay tóc của Alex. Vy lại ở góc nhìn nghiêng Alex nhưng lần này không bị chiếc mũ che kín,…

- Làm gì mà như mất hồn vậy ? Alex đẹp trai quá hả ? Trang vỗ vỗ vào vai Vy.

- Ơ, không… Vy chối.

- Đi đâu cũng có chết, tụi này hay trêu đẹp trai vừa thôi không có ngày gây án mạng. Đẹp trai quá đi đường gái mải ngắm đâm vào cột điện thì khổ. Trang cười.

Alex mở cửa bước lên xe. 

- Bây giờ hai cô nương muốn đi đâu thì tùy. Lúc nào đến nơi gọi Alex dậy.

Nói xong Alex lăn ra băng ghế sau ngủ, kệ hai cô nàng ngồi trước.

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn

- Hồn nhiên dễ sợ. Vy dài giọng.

- Vậy là Alex coi cậu là bạn rồi đó. Trang giải thích.

- Bình thường, với người lạ cậu ấy chẳng nói câu nào đâu, vì mình đã nói cậu là bạn mình nên cậu ấy xem cậu như bạn đó. Cậu ấy có tật là cứ đến chỗ lạ, những người chưa gặp bao giờ là câm như hến, cạy răng thì cũng chỉ được đôi ba từ. Nhưng khi đã quen rồi thì hót như khướu, buồn cười lắm.

- Giờ cậu thích đi đâu ? Vy hỏi.

- Đi mua bánh cốm đi.

- Nhưng mình không biết đường ra đấy. Vy thú nhận.

- Đúng là lại thêm một thành viên của Hội những người sống lâu ở Hà Nội mà vẫn mù đường. Alex chen vào.

- Giật cả mình ! Tưởng ngủ chứ ! Trang kêu.

- Hai cô cứ rúc rích thì thầm thì ngủ làm sao được. Alex nghiêm giọng.

- To mồm, có giỏi thì chỉ đường coi mà cứ chê người ta không biết đường. Vy đanh đá.

Thế là theo sự chỉ đạo của Alex, 15 phút sau đến phố chuyên bán bánh cốm như mong muốn của Trang. Kiếm được chỗ đậu xe, Trang và Vy mở cửa bước xuống, thấy Alex không có dấu hiệu di chuyển. Vy hỏi :

- Không xuống à ?

- Không ! Tranh thủ yên tĩnh làm giấc.

- Con trai gì, chẳng ga lăng.

- Sao ?

- Tí mua đồ xong ai xách ?

- Xời, có mấy hộp bánh nhẹ hều cũng nhiêu khê.

- Thôi, mình đi lựa đi. Trang kéo tay Vy đồng thời chấm dứt cuộc đôi co.

- Nguyên Ninh là xịn, còn lại các nhãn khác nhái hết, nhớ đấy. Alex với theo.

Mặc dù bực mình với Alex nhưng Vy không khỏi ngưỡng mộ cái sự rành đường của hắn và sự tinh tế chọn đồ. 

30 phút sau hai cô nàng xách hai túi to uỳnh ra xe. Qua ô cửa kính, Vy thấy khuôn mặt Alex lúc ngủ thật đáng yêu, như trẻ con vậy, không còn vẻ tĩnh lặng và sự ‘trải đời’. Cả hai vừa mở cửa xe thì Alex bật dậy.

- Làm người ta sợ hoài, cứ tưởng ngủ chứ. Trang mắng.

- Đưa túi đây, để trên đó lái xe kiểu gì. Alex phớt lờ câu nói của Trang.

- Ngủ ngon chứ ? Vy đế thêm.

- Cảm ơn, ngon. Alex vẫn kiểu trả lời nhát gừng đúng trọng tâm như thế.

- Này, đến đoạn kia rẽ phải có hàng caramen, thạch dừa ngon lắm. Đói rồi ! Alex đập tay vào vai ghế của Vy.

- Biết rồi ! Vy hơi bực vì lối chỉ đạo của Alex nhưng một lần nữa thán phục sự hiểu biết ‘ăn chơi’ của Alex. Lúc sáng vụ bún thang Vy đã cố tình thử Alex rồi, giờ là vụ thứ ba, không lẽ quá tam ba bận, phải thử hắn một lần nữa mới được. Trước còn đi học phổ thông, ba mẹ toàn đưa đón khiến Vy chẳng biết chỗ nào với chỗ nào, chỉ thuộc đường từ nhà đến trường và ngược lại, giỏi lắm thì đường đến lớp học thêm. Ra ở riêng rồi mới biết thêm một số do đi chung với bạn, Vy không hiểu làm sao mà Alex lại thuộc nhiều đường đến vậy. Còn các điểm ăn lặt vặt nữa chứ, từ hồi làm stylist được đồng nghiệp dẫn đi Vy mới biết thêm chứ không thì… 

Chiếc Mercedes lại thu hút sự chú ý của không ít người, vừa bước xuống xe thì Vy nhận ra mấy bạn đồng nghiệp. Họ vẫy vẫy tay. Vy cũng mỉm cười vẫy tay lại. Rồi Alex và Trang cũng bước xuống, đi về phía bạn của Vy.

- Vy đi đâu đây ?

- Mới đi chụp về à ? Vy hỏi thay cho câu chào

- Bạn Vy mới ở Sài Gòn ra, dẫn đi mua ít đặc sản Hà thành rồi vào đây ăn thạch cho mát.

Trang mỉm cười gật gật đầu chào đám bạn của Vy, Alex không nói gì khẽ gật đầu một cái như cách chào Vy buổi sáng rồi kiếm một góc khác. 

- Bạn mày hả Vy? Đẹp zai thế, giới thiệu tao đi. Mà con nhỏ đi cùng phải bồ không? 

- Vớ vẩn, họ là bạn thôi. 

- Tuyệt! Giới thiệu cho tao chàng kia đi.

- Còn cô nàng thì để tớ đi, Vy. Đồng nghiệp của Vy đua nhau lên tiếng.

- Thôi, xin mấy ông bà cho hai chữ bình yên. 

Nói rồi Vy rời chỗ đồng nghiệp đi về phía Trang và Alex đang ngồi. Alex đang ngấu nghiến một quả dừa, còn Trang chỉ gọi một cốc thạch hoa quả nhỏ.

- Làm gì như chết đói năm 45 vậy? Vy hất hàm hỏi Alex.

- Làm sao? Đói. Alex vẫn không them nhìn Vy.

- Ăn vừa thôi không trưa lại không ăn được. Vy nhắc nhở nhưng giọng có phần nhẹ nhàng hơn.

- Ăn xong, mình đi mua quần áo nhé, tớ muốn có cái gì đó làm kỷ niệm với ấy. Vy quay sang Trang. 

- Tụi mình mua áo giống nhau đi, như sinh đôi ý. Trang gợi ý.

- Có ý kiến gì không? Vy lại hỏi Alex.

- Phụ thuộc phương tiện đi lại thì ý kiến gì. Alex ngao ngán.

Khỏi phải nói, hai cô nương mà đã đi mua sắm lại còn quần áo thì người đi theo cực đến thế nào. Khổ thân Alex, hết cô này quay đến cô kia hỏi có đẹp không, trông thế nào? Một túi, hai túi, ba túi,… giờ thì hai tay Alex mỏi nhừ, có mỗi quần áo thôi sao mà nặng thế nhỉ. Đem ra xe rồi quay vào, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa. Cũng may cái chỗ này còn biết đường để ghế cho những người như Alex. 

- Này, thử đi. Vy chìa ra trước mặt Alex một chiếc áo phông màu trắng.

- Alex nheo mắt ngước lên cô nàng đang đứng trước mặt. KHÔNG!

- Sao không? Vy hỏi.

- Không thích.

- Sao không thích? Đẹp mà?

- Không là không. Nhiều chuyện.

- Xem như công xách đồ phục vụ nãy giờ đi.

- Cảm ơn, nhưng không thích áo phông.

- Vậy thích gì, lựa đi, Vy trả tiền.

- Vậy hả, chiếc này bao tiền ? Alex chỉ chiếc áo phông Vy lựa.

- Sao, chê hả ?

- Lựa chiếc khác Alex thích bằng đúng tiền chiếc này, ít hơn thì thiệt thòi mà nhiều hơn thì sợ Vy… Alex cười nham hiểm.

Vy nghĩ cũng hay thật cái tên này. Lại còn bằng chuẩn mình mua cho hắn nữa chứ. Rồi Vy lò dò theo Alex. Alex chọn một chiếc somi dài tay màu xanh, kẻ tăm trắng. Chiếc áo vừa in như là may cho Alex vậy. Vy lại nhớ đến hôm Alex dọn đến, cũng áo somi kẻ,…

- Thích mặc somi, không thích phông hả?

- Uh! 

- Mặc phông nhìn khỏe mà. Vy chạm vào bắp tay của Alex, Vy cảm thấy giật giật.

- Thỉnh thoảng thôi. Somi trông nghiêm túc hơn.

- Nhưng mặc somi trông gầy gầy, yếu yếu đấy. Vy đem đúng giọng stylist ra.

- Lấy chiếc này! Cảm ơn nhe.

Đằng kia, Trang vẫy vẫy. Hai cô nàng không chọn được chiếc áo nào giống nhau vì toàn dành cho couple và cửa hàng cũng không bán lẻ nên mỗi người đành chọn một chiếc vòng đeo tay giống nhau.

- Xong chưa hai cô nương? Đói lắm rồi đấy. Alex nhăn nhó.

- Gì nữa? Đói hoài. Trang và Vy đồng thanh rồi phì cười.

- Mà bây giờ ăn gì?

- Ngon!

- Hả! 

- Đến quán ngon, ai thích ăn gì thì ăn.

Đến khổ, lại một lần nữa Vy lái xe theo sự chỉ đạo đường của Alex. Xấu hổ quá đi mất. Cái tên Alex này, sao chỗ nào cũng biết từ chỗ bình dân đến cao cấp, đến chỗ mua đồ của chị em mà hắn cũng biết. Chắc ngày xưa công tử phải chăm sóc nhiều em quá nên chỗ nào cũng rành.

Thang máy mở ra cũng đã hai giờ chiều.

- Làm giấc nào. Alex ngáp ngắn ngáp dài.

- Cả ngày chỉ thấy ăn với ngủ như heo. Vy dài giọng.

- Làm sao? Alex giọng du côn.

- Nghỉ ngơi đi nhé, lúc nào thu dọn đồ cần tớ giúp cứ gọi nhé. Vy nói với Trang.

- Alex ngủ đi, Trang sang nhà Vy chơi lúc nhe.

Bỏ mặc hai cô nàng, Alex mở cửa, chui vào phòng lăn luôn lên giường ngủ ngon lành. Cộc cộc, cộc cộc.

- Alex ơi ! Dậy đi !

Alex ngái ngủ, với tay nhìn đồng hồ, mới có 4 giờ chiều. Alex giả vờ không nghe thấy, nhắm mắt ngủ tiếp.

- Alexxxxxxxxxxxxxxxxx. Tiếng Trang nằn nì.

Mắt nhắm mắt mở, đầu bù tóc rối Alex miễn cưỡng ra mở cửa phòng. Bộ dạng ngái ngủ của Alex thật đáng yêu, nhưng điều không ngờ là cả Vy cũng đứng trước cửa. Không kịp để cho ai nói gì, Alex đóng rầm cửa lại.

- Alex mở cửa đi.

- Đợi !

Alex mở vòi sen xối thẳng vào mặt cho tỉnh ngủ, tắm phát lấy lại hình tượng bảnh bao.

Cửa mở, lần này xuất hiện ở cửa là Alex gọn gàng khác hẳn 15 phút trước, quần sooc kaki màu đen, áo phông màu đỏ .

- Tối nay ăn gì nhỉ ? Trang hỏi.

- 8h bay hả ? Alex hất hàm

- UH!

- Ăn ở nhà đi, chứ đi ăn lại xách theo đồ lỉnh kỉnh rơi mất lại có người khóc. Haha. Giọng này chỉ có thể là Alex, không lẫn sang ai khác được.

Nói đến đấy, hai cô nàng còn đang mắt chữ O mồm chữ A thì Alex mở tủ lạnh. Quay sang đặt nồi cơm.

- Nấu gì đấy? Cần giúp không? Hai cô nàng dè dặt.

- Khỏi, hai người làm gì thì làm, một tiếng nữa mời vào ăn tối. Alex vừa nói vừa làm.

- Cho tụi này ăn gì đấy? Trang cà lăm.

- Đặc sản. Alex bí hiểm.

Hai cô nàng chẳng biết làm gì đành ngồi ở phòng khách xem tivi còn Alex lạch cạch trong bếp. Thỉnh thoảng Vy lại liếc nhìn Alex, tay Alex trông rất chuyên nghiệp, thái thái rồi xào xào. Mùi thơm bắt đầu thoang thoảng.

- Ăn được chưa, đói rồi đấy! Vy giả vờ.

Trang đi vào bếp và không giấu nổi sự kinh ngạc.

- Woahhhhh! Ngon quá!

Alex lần lượt đặt ba chiếc đĩa lớn lên bàn, rồi một đĩa nữa.

- Xong, đúng một tiếng! Mời hai cô nương vào ăn cơm! Alex gọi.

Trang đã ngồi yên vị ở một chiếc ghế. Vy cũng kéo một chiếc ghế và ngồi xuống. 

- Có coca, ai uống không? Alex hỏi.

- Cho cốc nước lọc. Vy trả lời.

- Uh! Alex hơi nhíu mày.

Cuối cùng, Alex cũng kéo ghế ngồi xuống, chiếc bàn vuông có bốn ghế, vô tình Alex ngồi đối diện với Vy. Vy nhìn đĩa cơm rang trước mặt, trông cũng khá hấp dẫn, hạt cơm vàng rộ, có màu đỏ của lạp xưởng, có ít xúc xích, có cà rốt, rải trên lớp xà lách xanh và vài lát dưa chuột khá đẹp mắt. Ba người ba đĩa cơm rang và ở giữa là một đĩa dưa chuột trộn.

- Ăn thôi! Có rau, có thịt, có cơm, đủ chất rồi! Alex lên tiếng và cắm cúi vào ăn.

Trang và Vy cũng cầm thìa lên.

- Trời ơi! Ngon như ở tiệm vậy! Trang thốt lên.

- Tiệm sao ngon bằng! Hehe. Alex kiêu.

- Cũng được! Vy nói.

Alex nhanh chóng “xử” xong phần của mình và lon coca rồi đẩy ghế đứng dậy. 

- Ăn xong, hai người cứ để đó, chuẩn bị đi đi.

Nói rồi, Alex về phòng. Quay ra đã thấy hai cô nàng đứng chờ ở cửa tay vali tay túi xách.

- Đi gì bây giờ? Trang hỏi.

- Đi xe của Vy.

- Không, taxi. Alex ra lệnh.

Vy lại nhớ đến Alex hôm mới chuyền đồ đến, giọng nói ra lệnh có phần đáng sợ mà không ai dám không phục tùng.

- Taxi làm gì, có xe mà. Vy cự.

- Về tối, không an toàn, không nói nhiều, gọi rồi. Alex cụt lủn.

Nói rồi, Alex xách túi ra ngoài, hai cô nàng đành tuân lệnh ra theo. Alex bấm sẵn thang máy rồi quay lại khóa cửa. 

Ngồi trên xe ra sân bay, hai cô nàng ngồi ghế sau cứ tíu tít hẹn ngày gặp lại, Alex dựa đầu vào ghế nhắm mắt. Đưa Trang vào tận nơi check-in, đợi bóng Trang khuất hẳn vào khu vực chờ lên máy bay Alex và Vy mới về.

Trên đường quay về Alex và Vy cùng ngồi ghế sau. Chợt Alex lấy ra một chiếc túi giấy đưa cho Vy.

- Này!

- Cái gì đây? Vy hỏi.

- Cầm đi, coi như cảm ơn đã làm bạn với Trang mấy ngày Alex đi vắng.

- …

- Làm như Vy là hộ lý của Trang không bằng.

- Coi như lúc chiều tặng Alex áo, giờ tặng Vy, không ai mắc nợ ai, được chưa?

- Hừ!

Vy thầm nghĩ, cái tên này, gì mà sòng phẳng thế. Nhưng mà áo Alex mua cũng đẹp đúng mốt năm nay, Vy cũng thích. 

Về đến nơi, Alex trả tiền rồi bước xuống.

- Lên trước đi!

- Hả, đi đâu nữa?

- Trà đá. Alex chỉ về phía góc đường.

Cũng muộn mà Vy lại là con gái, nên mặc dù rất muốn trà đá cùng Alex nhưng đành phải lên thang máy một mình. Đã 10 giờ, thỉnh thoảng Vy lại nhòm qua chiếc lỗ nhỏ xíu trên cánh cửa xem Alex về chưa nhưng vẫn không thấy đâu. 11 giờ vẫn không thấy tiếng bước chân nào.

Thật kỳ lạ con người này! Mới gặp nhưng thấy rất tò mò không như bất kỳ ai trước đây Vy đã gặp. Vy thôi không nhòm cửa ngóng Alex nữa. Tuy là hai căn hộ riêng biệt nhưng vì tách từ penhouse trước đây nên phòng khách của hai căn hộ đều có 1 phần toàn kính nhìn ra khu vườn chung ở giữa. Phòng khách của Vy đã thay kính toàn bộ và không có cửa đi ra vườn, rèm màu kem còn rèm bên phòng khách nhà Alex màu xanh dương. Đứng từ đây Vy có thể nhìn thấy toàn bộ phòng khách và cây dương cầm của Alex nếu như không kéo rèm. Chợt nhận ra mảng kính bên Alex có một cánh cửa ra khu vườn và được lát gạch đỏ nửa vườn bên đó. Những cây giả trước đó giờ được thay thế bằng cây thật, có một đài phun nước nhỏ ở giữa. Giờ đây Vy nhận ra khu vườn thật đẹp, phải chăng đó là do Alex? Vy lặng ngắm sự thay đổi bất ngờ…

Phòng khách nhà Alex chợt sáng đèn, Vy thấy Alex đặt chiếc laptop lên bàn, sau đó quay lại với 1 cốc nước. Dường như Alex rất chăm chú vào màn hình chiếc laptop. Vy say sưa ngắm nhìn Alex như thế, Vy thích cái cách Alex chống cằm, hai tay đan chéo nhau khuôn mặt đăm chiêu, Vy thích cái vẻ nghiêm túc ở Alex. Vy cứ lặng im như vậy hồi lâu, sực nhớ ra nhìn trộm người khác như vậy là không hay, hơn nữa nhỡ để Alex bắt gặp thì thật xấu hổ, Vy kéo rèm, tắt điện và về phòng ngủ. Nhưng nào ngủ được khi ngày hôm nay có biết bao nhiêu chuyện, chưa bao giờ Vy gần Alex đến thế, chạm vào Alex, khuôn mặt, ánh mắt, giọng nói, nụ cười,… cứ lần lượt từng hình ảnh hiện lại rồi Vy chìm vào giấc ngủ không hay.

Alex tắt laptop đứng dậy. Đứng nhìn khu vườn rồi tấm rèm phòng khách nhà Vy. Alex đẩy cửa bước ra khu vườn, cầm bình xịt tưới cho mấy giò phong lan, cho mấy chú cá nhỏ trong đài phun nước ăn. Có vẻ như Vy không hay biết gì về Alex nhưng Alex lại biết khá rõ về Vy. Trước khi dọn đến đây, Alex đã tìm hiểu và nắm khá nhiều thông tin của Vy, tiểu thư độc nhất của một tổng giám đốc tập đoàn lớn, được cưng chiều, tính tình đỏng đảnh. Alex chọn căn hộ này phần vì sự yên tĩnh vốn có và ít hàng xóm, những kẻ ngồi lê đôi mach.

Sáng hôm sau, Alex dậy sớm đi làm như bình thường. Trong khi đó, phía bên kia cô nàng của chúng ta vẫn say sưa ngủ. 12 giờ trưa, Vy mở mắt, ngồi dậy, mỉm cười, đêm qua cô đã có một giấc mơ đẹp, công chúa cuối cùng đã tìm thấy bạch mã hoàng tử của mình. Mở vòi xả nước thì không thấy nước đâu. Vy gạt cái cần lên lên xuống xuống mà vẫn không khá hơn. Chạy ra mở thử chiếc vòi sen cũng không được. Không lẽ mất nước. Thật là oái oăm, Vy không biết phải làm thế nào, số điện thoại của trực tòa nhà không có hoặc để đâu không nhớ, bộ dạng mèo ngái ngủ thế này không thể đi xuống phàn nàn hay kêu người lên sửa được. Sực nhớ ra hàng xóm, Vy mở cửa chạy sang ấn chuông nhà Alex. Ấn chuông lần một, lần hai, cái tên này ngủ gì mà ghê thế, giờ này chưa them dậy, Vy ấn liên hồi vẫn không thấy có ai ra mở cửa. Nhớ lại tối qua Alex ngồi ở phòng khách tới tận khuya có khi ngủ quên luôn ở đó. Vy quay lại phòng khách của mình và nhìn sang. Không có dấu hiệu gì là Alex ở đó, chiếc laptop không còn trên bàn. Chắc là Alex đi đâu rồi. Thế này là phải đợi Alex về mới được giải thoát khỏi tình trạng khổ sở này.

Vy quay lại giường, trùm chăn và lại nghĩ đến Alex. Nói là yêu thì hơi vội vàng nhưng Vy thực sự đã thích Alex mất rồi. Vy đợi, đợi mãi, đồng hồ đã chỉ 7 giờ tối chưa thấy Alex về. Vy xuống giường, may mà vẫn còn túi khăn ướt, không thể để mặt mèo sang gặp Alex được. Vy ngồi ở phòng khách nhìn sang phía Alex, đèn lại bật sáng, Alex đã về. Vy thấy Alex đặt chiếc túi đeo chéo đựng laptop xuống ghế, somi hơi nhàu xắn đến khủy tayvà đã được thả ra ngoài, quần vải, tất trắng. Vy hơi ngạc nhiên trước bộ dạng này của Alex, quần tây, somi, túi lap – phong cách công sở chứ không như mọi khi. Alex trông đứng đắn và có phần già hơn. 

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Alex ra mở cửa.

- Chào Alex! Vy bẽn lẽn.

- Có chuyện gì không? Alex hỏi.

- Uh, nhà Vy… bị mất nước mà Vy không biết gọi ai sửa. 

- Đợi chút.

Nói rồi Alex quay vào nhà, rồi quay ra một tay cờ lê mỏ lết một tay là chiếc kìm. Alex sang nhà Vy, gạt gạt cần vẫn không thấy nước chảy. Alex xoáy vòi, kiểm tra van nước. Vy thầm ngắm nhìn Alex một cách thích thú. Đức lang quân tốt đây! Ôi lại nghĩ lung tung rồi.

Alex sau một hồi lắc đầu ngao ngán:

- Botay.com

- Sang tạm nhà Alex dùng nước vậy.

Vy sững người rồi lí nhí cảm ơn Alex. Alex đi về, Vy vẫn còn đứng đó, xem nào phải đánh răng rồi tắm nữa. Sang nhà con trai tắm ngại chết đi được. Nhưng không sang cũng không được. Vy đành chuẩn bị đồ vào giỏ rồi sang nhà Alex. Alex chỉ phòng tắm cho Vy. Phòng tắm của Vy đã đẹp nhưng của Alex còn đẹp hơn, lại còn treo cả tranh tường. Bồn tắm tròn, có lọ hoa ly ở giá nữa chứ. Vy xả nước vào bồn, nước ấm. Alex đã bật sẵn nước nóng cho Vy từ trước. Ngâm mình trong làn nước ấm, Vy khẽ quan sát, khăn mặt, khăn tắm để ngăn nắp, bàn chải, kem đánh răng gọn một chỗ, lọ sáp và gôm xịt tóc, và… chai nước hoa. Mùi hương đó Vy không thể quên mỗi khi ở gần Alex. Một tiếng sau Vy bước ra khỏi bồn tắm, giờ thì bí mật về mùi hương quyến rũ của Alex đã được khám phá. Vy giật mình khi bước ra cửa thấy Alex đứng ngoài. Hơi ngại nhưng chưa kịp nói gì thì Alex đã lên tiếng:

- Mất nước nên chắc không nấu ăn được, tối nay ở đây ăn chung với Alex nhe.

Vy không biết nói gì đành khẽ gật đầu rồi đi theo Alex. Công nhận là Alex nấu ăn rất ngon, y như đầu bếp chuyên nghiệp. Suốt bữa ăn Alex không nói gì. Vy thấy Alex có vẻ mệt mỏi, quần áo còn chưa thay. Vy ăn xong đòi rửa bát cho Alex. Alex lắc đầu nói Vy về, cứ để đó. Vy không chịu, cứ nằng nặc đòi rửa cho Alex. Alex đứng chắn chậu rửa và gạt tay đẩy Vy ra, Vy chới với rồi ngã ra sàn nhưng Alex đã kịp đỡ đầu Vy bằng 2 tay. Nếu không có tay của Alex thì không biết chừng Vy ngất xỉu vì chấn thương sọ não mất. Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, mũi chạm mũi, tay Alex đang ôm trọn đầu Vy, còn tay Vy đang ôm cổ Alex. Tim Vy như ngừng đập. Alex nhanh chóng đỡ Vy dậy, khẽ đẩy vai Vy ra cửa. Vy đành phải về nhưng cảm giác bàn tay Alex đặt lên vai thật khó tả. 

Cộc cộc. Vy mở cửa, thấy Alex xách 1 xô nước lớn.

- Dùng tạm đi! Alex nói.

- Cảm ơn.

Vy mở cửa để Alex xách vào. Tối hôm đó Vy không tài nào ngủ được. Alex chính là bạch mã hằng mơ ước của Vy. Nàng công chúa lại chìm vào giấc mơ, đám cưới diễn ra linh đình,…

Sáng chủ nhật, Vy nghe tiếng gõ cửa.

- Xin lỗi cô, chúng tôi được báo là căn hộ của cô bị mất nước.

Vy còn không hiểu chuyện gì.

- Sáng nay chồng cô đi làm sớm đã xuống lễ tân báo nhà bị mất nước và nói cô có nhà, đề nghị chúng tôi sửa gấp.

- Chồng tôi???

Chồng. Vy quá sốc trước từ đó nhưng rồi lại thích thích vì điều đó chứng tỏ Alex cũng có cảm tình với mình và việc gọi thợ sửa lên thể hiện sự quan tâm và chu đáo của Alex.

Đến trưa là hệ thống vòi nước nhà Vy hoạt động bình thường, chui vào phòng tắm vẫn thấy xô nước của Alex cho mượn ở đó, Vy nảy ra một ý, vừa là cách kiểm tra xem có đúng sáng nay Alex đã tự nhận là chồng của mình hay không vừa có thêm cớ sang nhà Alex.

7h tối, đèn phòng khách nhà Alex lại sáng. Mấy hôm nay để ý Vy không rõ Alex ra khỏi nhà mấy giờ nhưng cứ 7h tối là về. 

Nghe tiếng chuông cửa, Alex ra mở cửa.

- Cho Vy xin thêm một xô nước!

- Hử? Vẫn chưa sửa được nước à? Alex hơi nhíu mày ngạc nhiên.

Alex mở hẳn cửa. Vy bước vào đưa xô cho Alex. 

- Ngồi đây đợi chút. Alex chỉ tay về phía salon trong phòng khách.

Nói rồi, Alex cầm xô vào phòng tắm. Lấy chiếc điện thoại bấm số gọi người sửa ống nước

- Sáng nay tôi đã đề nghị các anh lên sửa ngay, tại sao bây giờ nhà tôi vẫn không có nước?

- Ơ, xin lỗi anh. Sáng nay chúng tôi đã lên sửa và vợ anh đã gật đầu hài lòng rồi mà.

- Vợ tôi? Sao cô ấy vừa gọi cho tôi nói mất nước nhỉ?

- Sáng mai chúng tôi sẽ cho người lên xem lại cho anh chị.

- Được rồi, cảm ơn.

Vy đã nghe hết toàn bộ nội dung câu chuyện, đúng là Alex đã tự nhận là chồng. Kết thúc cuộc gọi, Alex khóa vòi, xách xô nước ra thì bất ngờ chạm mặt Vy ngay ngoài cửa phòng tắm.

- Sao Alex nhận là chồng Vy?

- Nghe lén chuyện của người khác không hay đâu. Mặt Alex không biến sắc.

- Hãy trả lời câu hỏi của Vy.

- Con gái gì mà ngủ đến trưa mới dậy, đã không biết đường gọi người lên sửa, giờ gọi giúp không cảm ơn lại còn…

- Lại còn làm sao? Vy đanh đá.

- Không lẽ bảo là 2401 mất nước, lên xem à? 

- Uh, sao không bảo thế. Vy gật gù.

- Người Việt nhiều chuyện sẽ nghĩ Alex có gì đó, họ có chuyện để bàn cãi, chặn trước đàm tiếu cho rồi. Mà nói vậy, mới có người lên sửa ngay chứ không có người xài nước nhà mình hoài, cuối tháng tiền nước lại tăng. Alex cười khẩy.

- Mà nước lại mất à ?

- Uh, Vy giật cái xô trong tay Alex rồi đi thẳng về.

- Này, nặng đấy, tự xách được ko ? Alex gọi với.

Trời đất, đúng là cái tên Alex xấu tính. Hắn biến Vy từ vị thế chủ động sang bị động rồi bị quê. Mà nghe giọng Alex gọi điện lúc nãy, Vy có thể hình dung ra khuôn mặt của Alex hồi sáng khi xuống tận lễ tân yêu cầu người lên sửa. Chắc là mấy người đó sợ xanh mắt mèo nên mới lên ngay như vậy. Nhưng như vậy là Alex không có ý gì với Vy thật. Hic !

Một tuần sau đó, Vy chẳng kiếm được cớ gì sang gặp Alex. Ngày nào Vy cũng đợi đến 7h tối để có thể nhìn thấy Alex qua lớp cửa kính. Nhưng nào dám lộ liễu, toàn phải kéo kín rèm, tắt điện rồi he hé nhìn sang. Có hôm Alex ngồi với chiếc laptop, có hôm là một đống giấy tờ trên bàn, Vy thấy Alex cặm cụi viết lách, kẻ vẽ gì đó, cũng có hôm thấy Alex quần sooc áo phông ôm gối xem tivi, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ thấy Alex chơi piano hay guitar, Vy thích nhất là lúc Alex bước ra khu vườn tưới cây và cho cá ăn. Vy ước cũng có thể bước ra đó. 

Chủ nhật, hôm nay Alex không đi đâu thì phải. Vy đã bắt đầu tập thói quen dậy sớm để có thể kịp nhìn thấy Alex chỉnh tề trong bộ đồ công sở đi làm mỗi sáng. Sáng nay, Alex vẫn quần sooc, áo phông không thấy có ý định thay đồ thì Vy quyết định sang gõ cửa.

- Lâu lắm không gặp, nước lại bị mất hả ? Alex giễu cợt.

- Không dám, nhờ hồng phúc đằng đấy nên nước nhà này bình thường rồi. Vy cũng không vừa.

- Thế sang đây có chuyện gì ?

- Có việc muốn nhờ. 

Alex hơi thay đổi sắc mặt khi nghe Vy nói vậy. Vy vào phòng khách, liếc nhìn màn hình chiếc laptop, hình như Alex đang chat với ai đó, có khi lại đang cưa cẩm em nào. Alex đem ra hai cốc nước lọc, một cho Vy, một cho mình. 

- Vy thấy Alex có vườn đẹp, muốn nhờ thiết kế giúp phía bên nhà Vy.

- Thích kiểu gì ?

- Kiểu gì đẹp là được.

- Qua đây, xem thích mẫu nào thì làm. 

Vy đứng lên, sang ngồi cạnh Alex, nhìn màn hình chiếc laptop. Alex mở trình duyệt ảnh và hàng loạt mẫu vườn hiện ra, mẫu nào cũng đẹp nhưng khi mẫu nào Vy ưng ý thì đều bị Alex gạt vì không phù hợp. Đây rồi, mẫu vườn có một chiếc bàn và hai chiếc ghế gỗ xinh xắn cho Vy và Alex thì tuyệt, thảm cỏ xanh mướt, lối đi là những viên đá xám uốn lượn, Vy bảo Alex dừng lại ở mẫu đó.

- Mẫu này cũng được, nhưng bỏ bộ bàn ghế đi. Alex nói.

- Sao bỏ ? Đẹp mà !

- Nhìn lại nhà mình đi, cửa kính thì bịt kín, có lối ra đâu mà đòi bàn ghế.

- Thì thay cửa là được.

- Diện tích bên đấy không đủ. Đặt vào chật đấy.

- Vậy đặt ở giữa đi.

- Không, lấn vườn của Alex.

- Gì ? Vườn này chung mà. Ai bảo Alex tự sửa trước không bảo Vy.

- Đúng là phần này chung của hai căn hộ nhưng…

- Thôi, chọn mẫu này đi, Alex một ghế, Vy một ghế, tối ngồi ăn bánh, uống trà.

- Mơ mộng dễ sợ. Ai ăn bánh, uống trà ?

Tuy nói vậy nhưng Alex thấy ý kiến của Vy cũng được, chỉ là Alex mất đi khu vườn vốn tự coi là của mình Alex, cứ tưởng cô nàng đỏng đảnh không thích cây cảnh nào ngờ. Mà có khi làm xong mình lại phải chăm luôn phần của cô nàng không biết chừng.

- Bao giờ định làm ?

- Bây giờ luôn ?

- Hả ? 

Vy thích thú ngồi nhìn Alex gọi điện các nhà cung cấp yêu cầu mẫu cây, mẫu bàn, thông số kích thước cũng như chất liệu. Tối hôm đó, phòng khách nhà Vy cũng có một cửa ra vườn và khu vườn thực sự rất đẹp dưới ánh đèn ấm ấp của những chiếc đèn vườn Alex gắn thêm. Vy chạy tung tăng trên con đường lát đá giữa thảm cỏ sang gõ gõ cửa kính phòng khách nhà Alex. Con đường này đẹp gấp nghìn lần cái hành lang lạnh lẽo mọi khi vẫn sang nhà Alex bằng lối cửa chính. Alex đang ngồi xem tivi, đứng lên mở cửa và chìa ra trước mặt Vy một tờ giấy.

- Vui lòng thanh toán chi phí làm vườn.

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn

Vy tròn xoe mắt nhìn Alex trong ngỡ ngàng. Cầm tờ giấy từ tay Alex, Vy chăm chú đọc, chia cột đàng hoàng, chú thích rõ mua gì, giá tiền bao nhiêu, số điện thoại nhà cung cấp, số tài khoản ngân hàng, chi tiết và đầy đủ. 

- Cảm ơn. Vy nói giọng ỉu xìu.

- Không gì. Alex lãnh đạm.

Vy đứng lặng trước cửa nhà Alex, không gian im lặng.

- Có gì nữa không ? Alex phá vỡ bầu không khí.

- Ờ, không gì. Ngủ ngon.

Nói rồi Vy quay gót về. Đồ đáng ghét ! Người gì mà thờ ơ, vô cảm thế cơ chứ, chẳng nhẽ Alex không có chút tình cảm nào với mình, chẳng lẽ cậu ấy không nhận ra là mình thích cậu ấy. Vy hậm hực cả tối đó.

Cô ấy có vẻ có tình cảm với mình. Mình và cô ấy không thể đến với nhau được. Dù sao thì… Ở bên này Alex trầm tư suy nghĩ trong khi bên kia, có người ấm ức tức tối.

Nhưng bản tính hồn nhiên nên Vy không giận Alex được lâu, ngủ một giấc dậy là Vy lại muốn gặp Alex. Hôm nay lại là đầu tuần, Vy đã quen với việc dậy sớm, đẩy cửa bước ra vườn thấy cỏ cây còn giọt nước đọng trên lá, dường như vừa có ai tưới cho chúng. Thế là chậm hơn Alex rồi, đành phải đợi đến tối vậy. Đột nhiên có tiếng điện thoại, Vy quay vào nhà nghe. Vy nhanh chóng thay đồ, ra khỏi nhà. 

7h tối, Alex về nhà, liếc nhìn sang nhà Vy không thấy đèn sáng, một thoáng lo lắng rồi thôi. Alex kéo rèm, ấn công tắc bật cho hệ thống tưới cây tự động. Từ giờ phải hạn chế gặp Vy, không để tình cảm đi quá giới hạn. Mặc dù phải kéo rèm che kín phòng khách là việc Alex không hề muốn, mất đi không gian riêng, mất đi thói quen tưới cây, cho cá ăn nhưng Alex đành chấp nhận.

Thứ ba rồi thứ tư, thứ năm mặc dù đã kín rèm nhưng Alex vẫn dòm sang và điện vẫn tắt. Đã mấy ngày không thấy Vy, không hiểu đi đâu. Chỉ một chút lo lắng rồi Alex lại quay sang làm việc khác.

Thứ sáu, Vy bồn chồn không yên, đợt này đi chụp hình gấp quá mà lại dài ngày nên Vy không kịp báo cho Alex, nhưng Vy cũng thấy may vì chưa nói, dù sao thì đã là gì của nhau đâu mà phải đi khai về báo. Đã mấy hôm rồi không được thấy cái bóng gầy gầy của Alex, Vy nhớ biết bao. Cứ tưởng ‘ghép vườn’ sẽ được gặp Alex nhiều hơn thế mà… 

Đồng nghiệp của Vy hơi thắc mắc, lần đầu tiên thấy Vy đi xa mà lại muốn về sớm, bình thường cô nàng hết công việc còn mải mê mua sắm, đi tham quan, chụp ảnh.

- Y dờ mờ lờ hả ? Linh - Cô bạn trang điểm ở cùng phòng Vy hỏi.

- Huh ? Vy giật mình.

- Y dờ mờ lờ là cái j ?

- Yêu rồi mà lại.

- Nhìn cái điệu bộ này 100% là có anh nào ở nhà rồi hả ?

- Không có. Làm gì có ai.

- Thôi, khai thật đi. Có muốn cà đoàn biết không thì bảo ? Cô bạn dọa.

- …

Dù sao thì Vy và Linh cũng chơi với nhau đã lâu và khá thân, hơn nữa cũng có nhiều khúc mắc chẳng biết hỏi ai nên Vy kể toàn bộ câu chuyện cho Linh.

- A ha, cái anh chàng hôm gặp ở gần dốc Hàng Than hả ? Tinh mắt đấy.

- Thôi đi, người ta đã kể hết rồi còn trêu. Vy dỗi.

- Tóm lại là bây giờ bà không biết hắn có thích bà không hả ? Tôi hỏi thật, thích hay là yêu ?

- Uh thì thích…

- Nhưng mà không gặp thì nhớ, dấu hiệu của yêu rồi.

- Tôi bày cho bà cách này để kiểm tra nhé…

Đúng ra thứ bảy là Vy được về với Alex nhưng do mọi người muốn ở lại chơi thêm 1 hôm cho thoải mái nên Vy đành ngậm ngùi. Trong lúc mọi người vui vẻ đi chơi thì lòng Vy nóng như lửa đốt. Linh dễ dàng nhận thấy điều đó.

- Không có tâm trí đi chơi à ?

- Nhớ hắn quá mới chết tôi chứ.

- Mà tôi chưa hiểu ngoài cái mẽ bên ngoài thì tại sao bà lại thích hắn nhỉ ?

- Bà không biết đâu, đẹp thì đương nhiên ai cũng thích rồi nhưng bên ngoài là cái vẻ lãnh đạm thế thôi, chứ tốt bụng, tử tế lắm, mà cái gì cũng biết, mai mốt lấy về tôi sẽ không phải lo đi chợ, nấu nướng vì hắn đảm đang lắm. Vy thao thao.

- Thế hắn có người yêu chưa ? Thể loại này thì nhiều em chết lắm chứ riêng gì bà.

- Uh nhỉ, không biết có em nào chưa. Lần trước bạn hắn ra có nói là hắn có yêu một người, tình đầu hẳn hoi nhưng hình như đổ vỡ rồi. Mà tối nào 7h cũng thấy về rồi có đi đâu đâu, chắc chưa có em nào đâu.

- Thôi được rồi, tôi mà ngồi đây nữa chắc nghe bà khen hắn đến ngất. Bà cứ ở đó mà tương tư chàng đi nhe. Tôi đi mua ít đồ làm quà đây.

Nói rồi, Linh rời phòng Vy. Linh nhớ lại anh chàng đẹp trai dạo nọ đi cùng Vy. Bữa đó chính Linh là người khen Alex đẹp trai và muốn Vy giới thiệu. Giờ mới có dịp khai thác thông tin về con người bí ẩn mà Linh đã bị sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên đó.

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn

Chủ nhật, theo cách mà Linh đã bày để thử tình cảm của Alex, Vy vờ kêu mệt khi về đến Hà Nội. Linh đưa Vy về tận nhà, vào tận phòng ngủ, rồi quay sang gõ cửa nhà Alex. 

Cộc cộc. Cộc cộc. Cánh cửa hé mở. Alex thò mặt ra, không nói gì khiến Linh hơi lúng túng. 

- Cậu là hàng xóm của Vy đúng không ?

- Huh ? Có thể coi là vậy. Alex nhát gừng

- Ờ… Vy bị ốm mà giờ mình phải về nhà, không ở lại với bạn ấy được. Có gì cậu ghé qua xem bạn ấy thế nào giúp mình nhé. 

- Tại sao tôi phải làm việc đó ? Gia đình Vy đâu rồi ?

- Cậu… cậu… 

- Tôi làm sao ?

- …

- Được rồi, cứ về đi, tôi sẽ sang, nhắn đừng khóa cửa không tôi không vào được.

- Cậu hãy đi qua vườn, cửa phòng khách không khóa. Cửa chính không khóa thì không an toàn lắm.

- Uh, biết rồi.

Linh còn muốn ở lại thêm với Alex nhưng không biết nói gì nữa, lại một khoảng im lặng đáng sợ.

- Còn gì nữa không ? 

- Ờ, không, cậu nhớ sang đó.

Nói rồi Linh quay gót về, cánh cửa khép lại. Kiểu lạnh lùng nhưng lại quan tâm, và ở con người này khiến người ở gần có cảm giác an toàn và bình yên, chẳng trách mà cô bạn thân mê mệt đến thế. Xem ra Alex chưa có tình cảm gì với Vy, mình vẫn còn cơ hội, Linh thầm nhủ.

Linh vừa về là Vy hỏi ngay tình hình.

- Bà yên tâm nghỉ ngơi đi, chàng sẽ sang. Linh úp mở.

- …

- Tóm lại là bà an tâm đắp chăn ngủ đi, tôi đi về đây.

- Bà về cẩn thận nhe, có gì tôi sẽ hậu tạ sau.

Trong thang máy, Linh suy nghĩ rất nhiều. Nếu tối nay, Alex sang chăm sóc Vy thật, tình cảm lại tiến xa hơn… Linh muốn nhiều cơ hội gần Alex hơn chứ không chỉ ở vai trò người đưa tin như hôm nay. 

Vy thấp thỏm không yên, khi nào thì Alex sang nhỉ. 7h. 8h. 9h tối rồi mà vẫn không thấy Alex đâu. Vy hơi đói bụng, đang định ra khỏi giường kiếm đồ ăn thì thấy tiếng gõ cửa.

- Ai đấy? Vy hơi sợ.

- Alex đây, ngủ chưa?

- Chưa, vào đi.

Alex đẩy cánh cửa bước vào. Quần sooc màu kem, áo phông màu xanh biển, khoác ngoài somi ngắn tay kẻ sọc trắng – vàng – xanh, một tay xách cặp lồng, một tay là túi cam lớn.

- Nghe nói ốm à, ăn cháo đi này. 

- Không thích ăn cháo, phở cơ.

- Đừng có lằng nhằng, ăn cháo đi, mất công đi mua rồi.

- Khongggggg.

- Ăn đi, sáng mai mua phở cho.

Nói rồi, Alex tiến lại giường, đỡ Vy dậy.

- Có tự ăn được không ?

- Được.

Thấy Vy lóng ngóng, chắc tại cháo còn nóng, Alex giật chiếc thìa từ tay Vy.

- Đưa đây.

Rồi Alex đưa 1 thìa lên thổi rồi đút cho Vy. Vy ngúng nguẩy quay mặt đi.

- Sao không ăn ?

- Không thích.

- Sao không ? Đã nói là sáng mai mua phở cho còn gì.

- Ghét cái mặt.

- Ai làm gì mà ghét.

- Nhưng mà nhìn thấy mặt không ăn được.

- Nhiêu khê.

Thấy Alex đứng vụt dậy, Vy tưởng Alex dỗi, ai ngờ Alex xoay người, đỡ Vy dựa vào người Alex, tay phải Alex cầm cặp lồng cháo, tay trái vòng qua vai Vy cầm thìa.

- Đây, ăn đi, không nhìn thấy mặt nữa rồi.

Quá bất ngờ nhưng chưa bao giờ Vy cảm nhận được sự ấm áp đến vậy từ Alex. Ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo của Alex. Vy cố ăn thật chậm để được dựa vào Alex thật lâu. Vy có thể nghe được nhịp tim của Alex đang phập phồng sau lưng mình. Trong vòng tay của Alex, Vy thấy mình thật nhỏ bé nhưng an toàn biết bao. 

Đợi Vy ăn hết, Alex khẽ lách người cầm cặp lồng đã rỗng đứng dậy.

- Đi đâu đấy ?

- Ở yên đó.

Alex khép cánh cửa phòng ngủ của Vy lại. Vy sung sướng, hạnh phúc, lúc này có thể nhảy cẫng lên thì vui quá nhưng không được vì vụ giả ốm này sẽ lộ mất. Vy ra khỏi giường, bước đến tủ quần áo, rồi vào nhà tắm.

Alex quay lại, tay cầm cốc nước cam, thấy Vy đã nằm xuống, mắt khép. Đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường, khẽ ngồi xuống cạnh giường, Alex lay lay.

- Này, vừa ăn xong ngủ sẽ đau dạ dày đó. Dậy đi.

- Gì nữa ? Vy hé mắt.

- Dậy uống nước cam.

- Hết ăn lại uống, thành heo thì chết à.

- Vớ vẩn, tăng vitamin C mới mau hết ốm được.

Nói rồi Alex lại dựng Vy dậy, Vy lại được dựa vào người chàng lần nữa. Alex hơi khựng lại, Vy đã thay áo, bây giờ Vy mặc một chiếc áo hai dậy bằng lụa để lộ bờ vai và hai cánh tay. Tay Alex chạm phải bờ vai đó khi đỡ cốc nước cho Vy. Ép Vy uống hết cốc, đang định lách người đứng lên lần nữa thì Vy quàng tay ôm lấy cổ Alex rồi đặt lên môi Alex một nụ hôn.

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn

Bất ngờ trước hành động của Vy nhưng Alex nhanh chóng trấn tĩnh lại, khẽ đẩy Vy ra. Mặt đối mặt, sáu mắt nhìn nhau (tính cả hai mắt kính của Alex nữa), Vy là người lên tiếng trước.

- Alex không thích Vy sao ?

- Chuyện đấy liên quan gì? Alex lạnh lùng.

- Vy… Vy thích… Alex. 

- Không thể có chuyện đó được.

- Alex không tin hả? Vy nói thật đó. Không lẽ Alex không có chút tình cảm gì với Vy sao?

- …

- Nếu không, Alex sang đây làm gì, mua cháo cho Vy, bắt Vy uống nước cam. Nếu không quan tâm thì chẳng ai rỗi hơi làm vậy.

- Vy có biết gì về Alex không mà nói thích? Alex gỡ tay Vy ra khỏi cổ.

- Vy không biết, nhưng ở bên Alex, Vy thấy an toàn, cảm nhận được hơi ấm.

- Hãy thích một người khác.

Alex toan đứng dậy thì Vy nhoài người ra ôm chặt lấy Alex.

- Đừng bỏ Vy lại một mình. Vy sợ lắm.

- Không phải mọi hôm vẫn ở một mình sao?

- Hãy ở lại với Vy đêm nay.

Alex một lần nữa gỡ đôi tay Vy đang đan chặt quanh bụng mình ra rồi đi thẳng ra cửa. Alex đi rồi, Vy bật khóc.

Vy không hiểu, tại sao Alex lại có thái độ như vậy. Từng câu, từng từ Alex nói lúc nãy… Alex không hề nói là không thích Vy nhưng tại sao lại nói là đừng thích Alex?? Và quả thật những gì Vy biết về Alex vẫn còn quá mơ hồ. Nhưng nếu Alex thích Vy mà có gì đó khiến Alex không thể đón nhận tình cảm của Vy thì sao. Rõ ràng những hành động, cử chỉ của Alex thể hiện rõ sự quan tâm với Vy. Rốt cuộc Alex là ai?

Alex khẽ chạm tay lên môi mình. Cái hôn bất ngờ của Vy vừa rồi phải nói là ngọt, có chút gì đó bẽn lẽn nhưng cũng đầy khao khát. 

Trở về căn hộ của mình, bật bản giao hưởng Adagio của Tomaso Albinoni, ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách, Alex tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại. Thả hồn theo tiếng nhạc, những ký ức cũ tái hiện trong đầu, mối tình đầu tiên tan vỡ khiến Alex không còn tin được ai nữa, và không tin nổi ở chính bản thân mình. Sự ngụy tạo, giả dối, mệt mỏi, lừa lọc, lợi dụng, đối phó,... Alex đã ngu một lần, đã mù quáng một lần, không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa. Tại sao Vy lại thích mình? Nếu là bạn thì có thể được, nhưng… mọi chuyện sẽ thế nào nếu Vy biết mình không phải một chàng trai đúng nghĩa.

Đêm đó có hai con người không hề ngủ.

Cộc cộc.

Vy giật mình bởi tiếng gõ mới 7h sáng. 

Cộc cộc.

Vy bắt đầu hoảng sợ, ai lại gõ cửa giờ này, nhỡ cướp thì sao.

Cánh cửa hé mở. Vy nhắm nghiền mắt chờ tên cướp bước vào.

- Làm gì mà không lên tiếng trả lời.

Nghe giọng nói quen quen, Vy khẽ mở mắt, nhận ra Alex.

- Phở đây, ăn đi.

Đặt cặp lồng lên bàn, Alex quay bước đi. 

Như sực tỉnh, Vy nhìn Alex vẫn quần sooc, áo phông.

- Thứ hai, không đi làm à?

- Có, xin đi muộn.

- Sao vậy ?

- Hỏi nhiều, ăn phở đi. Nhớ khóa cửa vào.

Vy cứ ngỡ sau chuyện hôm qua Alex sẽ giận, nào ngờ vẫn thực hiện yêu cầu nhõng nhẽo của Vy tối qua. Lập tức gọi điện cho Linh, qua lời kể của Vy, Linh biết Alex cũng có chút tình cảm với Vy nhưng ở mức nào thì chưa rõ vì con người lạnh lùng đó rất khó đoán. Dù sao thì cũng phải nhanh lên thôi, không nên để tình cảm giữa họ tiến quá xa.

Suốt cả ngày hôm đó, Vy bắt đầu cuộc tìm kiếm thông tin về Alex. Gọi điện cho quản lý tòa nhà nhưng cũng chẳng được thông tin gì ngoài thời hạn hợp đồng thuê nhà của Alex trong 6 tháng. Sực nhớ ra Trang, người bạn của Alex, Vy bấm số gọi nhưng thông tin về con người bí ẩn của Alex vẫn còn là bí mật, có vẻ cô bạn Trang của Alex là một người rất kín tiếng về đời tư của Alex, câu hỏi của Vy vẫn được Trang trả lời có vẻ đầy đủ nhưng thực ra chỉ là những nhận xét chung chung. Làm thế nào bây giờ, không lẽ thuê thám tử.

Ngay sau cú điện thoại bất chợt của Vy, Trang bấm số gọi Alex.

- Trang hả ?

- Uh, biết ai vừa gọi điện cho tôi không ?

- Ai ?

- Hàng xóm của cậu đó.

- Hả ?

- Cậu làm gì mà để người ta điều tra thông tin cá nhân ghê vậy ?

- Điều tra cái gì ? Có bán đứng gì tôi không đấy ?

- Yên tâm, tôi đâu ngu vậy.

- Uh, cảm ơn.

- Hai người có chuyện gì hả ?

- Không.

- Mà lạnh lùng, bất cần vừa thôi, gì mà tên thật cũng không cho người ta biết.

- Còn gì nữa không ?

- Hơ, chẳng cảm ơn gì tôi lại còn…

- Cảm ơn, tôi bận lắm, nói chuyện sau nhe.

Nói rồi, Alex cúp máy. Mặc dù mới quen được hơn một năm nhưng Trang rõ tính Alex. Cô bạn đặc biệt, cá tính và rất cool boy.

Sau cuộc gọi của Trang, Alex biết rằng sẽ phải đương đầu với cô tiểu thư Vy rồi đây. Cuộc chiến giữa một người đi tìm tình yêu và một người chạy trốn tình yêu.

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn

Trên đường đi về nhà, chợt nhìn thấy một cửa hàng có cái tên lạ lạ ‘BÌNH LẶNG’, nhìn qua có vẻ như là cửa hàng bán quà tặng nhưng thiết kế khá độc đáo, không giống những cửa hàng bình thường. Alex giảm tốc độ, tạt xe sang làn đường bên kia. Dừng xe, có một cậu nhóc dắt xe và đưa vé xe cho Alex.

Phần mái hiên bên ngoài và sảnh theo phong cách châu Âu, đẩy cửa bước vào, một không gian nhỏ nhưng không chật chội, hai bên tường là hai hàng giá bày đồ handmade từ móc chìa khóa đến hoa, thiệp, nhưng ấn tượng nhất đối với Alex là mấy mô hình nhà gỗ,… Đi hết chiều dài giá sách đến một khoảng sân cũng nho nhỏ, lối đi lát đá, cỏ xanh, hàng rào trắng giống khu vườn của Alex đến kỳ lạ, thay vì bộ bàn ghế thì ở đây lại đặt một chiếc xích đu màu trắng. Quả đúng như tên gọi, từ khi bước chân vào đây Alex cảm thấy một không gian yên tĩnh, có gì đó chậm chậm lắng đọng của thời gian. 

Hết lối đi lát đá, lại một hàng hiên nữa hiện ra nhưng khung cửa không có cánh. Alex bước vào, có vẻ là một quán cà phê, những bộ bàn ghế gỗ nhỏ màu trắng xếp ngay ngắn. Sát cửa sổ bên phải, một chiếc piano cũng màu trắng đang im lìm, đã lâu rồi Alex không chơi. Một vài vách ngăn thấp thấp bằng xi măng ốp gỗ chia không gian. Trên một vài bậu cửa sổ lại thấy bày những ngôi nhà gỗ nhỏ. Phía trái có một chiếc cầu thang gỗ, Alex định bước lên nhưng thấy dòng chữ ‘không đi lối này’ nên thôi. Dưới chân cầu thang có một lối đi và một hành lang, theo như biển chỉ dẫn thì lối đi dẫn đến WC, còn hành lang dẫn ra quầy pha chế. Chưa bao giờ Alex đến một nơi như thế này, bình lặng đến lạ lùng. 

Ngồi xuống ghế, mở nắp đàn, Alex chơi bản Comptine d’un autre été l’apres. Những nốt nhạc cuối cùng vừa dứt thì có tiếng vỗ tay.

Alex quay lại, đứng dưới chân cầu thang là một cậu nhóc.

- Bạn đến uống cà phê hay mua đồ ? Cậu nhóc lên tiếng.

Alex ngập ngừng, vừa vui vừa lạ vì cách gọi của cậu nhóc, đi đâu mà bị ai gọi là anh Alex đều cảm thấy hơi ngại nhưng tại sao cậu nhóc lại gọi như thể là bạn sàn sàn tuổi nhau, trông cậu nhóc có vẻ trẻ hơn Alex vài tuổi.

- Uh..mm… cho mình một tách cà phê.

- Nâu hay đen ? Nóng hay đá ?

- Đen đá.

- Có ngay.

Rồi cậu nhóc biến mất về phía hành lang. 

Alex chợt nhận ra là cậu nhóc có khuôn mặt giống mình đến lạ lùng, cũng đeo kính cận, tóc có nếp vuốt dựng vừa phải chéo từ trái sang phải, quần jeans, khoác ngoài chiếc áo phông là một chiếc sơmi cộc tay kẻ caro màu đỏ, và cũng đeo một chiếc khuyên ở tai trái nhưng màu trắng, đặc biệt là đôi giày vải cũng trắng bóc. Ai không biết sẽ tưởng là sinh đôi nhưng cậu nhóc có khuôn mặt bầu bĩnh, không xương xương như Alex.

Khoảng 5ph sau, cậu nhóc xuất hiện trên tay là khay đựng cốc cà phê của Alex. Mùi thơm rất mê hoặc. Cậu nhóc đặt cốc xuống bàn rồi bước lên cầu thang. Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại mình Alex. Khám phá chốn bình lặng này chút nhỉ, một vài giá treo đơn giản, chỉ với tấm gỗ phẳng tạo thành giá đựng, một vài cuốn truyện, một vài bình hoa nhỏ. Menu ở đây vô cùng đặc biệt, chỉ có một quyển và được làm từ gỗ, chữ khắc trực tiếp vào tấm gỗ và chỉ có một thức uống duy nhất là cà phê và các thứ khác mang hương vị cà phê như capucino, latte,…

Alex nghe thấy tiếng nhạc, Song from a secret garden. 

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn

Sực nhớ ra, rút chiếc điện thoại ra xem giờ, Alex đã ở đây được 1 giờ đồng hồ. Bắt đầu xuất hiện một vài vị khách nhưng kỳ lạ là họ đều đi một mình.

Cậu nhóc lại xuất hiện, có vẻ như họ là khách quen vì không thấy ai nói gì, chỉ thấy cậu nhóc khẽ gật đầu. Khi cậu nhóc bê đồ uống ra, một cô bé trông khá dễ thương cất tiếng hỏi :

- Chưa có tập mới à, Ralf ?

- Chưa, đọc tạm quyển này đi, mới về đấy. Cậu nhóc nhe nhởn rồi đi lại giá sách cầm một quyển đưa cho cô bé.

Thì ra cậu nhóc tên là Ralf.

Đang tò mò về cậu nhóc, chợt xuất hiện nơi ngưỡng cửa là Vy và ba cô nàng nữa, trong số đó có Linh. Đúng là oan gia ngõ hẹp, Alex vờ gục mặt xuống bàn, bí mật theo dõi những người mới đến.

Nhìn quanh không gian nhỏ, Vy thấy ở một góc kia có hình bóng ai quen quen nhưng không chắc vì người đó đang gục mặt xuống bàn. 

Bốn cô nàng chọn chiếc bàn gần piano. 

- Bốn quý cô uống gì ? Ralf lên tiếng.

- Cho mượn menu đi. Một cô cất lời.

Ralf tiến về phía bàn Alex lấy tấm menu.

- Trời, quán gì mà đồ uống lèo tèo thế này. Một cô dài giọng.

- Quán cà phê chỉ bán cà phê. Ralf cộc lốc.

- Nhưng chị không biết uống cà phê em ơi. Cô đòi quyển menu lúc nãy lên tiếng.

- Tuổi gì mà xưng chị với tôi. Ralf hất hàm

- Thái độ phục vụ kiểu gì thế. Cô dài giọng dè bỉu lúc nãy.

- Không biết uống cà phê thì đi chỗ khác. Ralf bất cần

Tình hình bắt đầu căng thẳng, Vy lên tiếng :

- Mấy bà đanh đá vừa thôi, không thấy biển bên ngoài ‘không ồn ào’ và ‘ở đây chỉ có cà phê’ à ?

- Xin lỗi bạn nhe, các bạn mình trêu chút cho vui thôi. Vy quay sang Ralf.

- Thôi uống gì, gọi nhanh đi mấy bà. Linh cuối cùng cũng cất lời.

- Capucino ! Cô nàng dài giọng chê bai lúc nãy

- Capucino ! Cô đòi quyển menu.

- Cho mình latte ! Vy nhẹ nhàng

- 2 capucino, 2 latte ! Linh

Ralf vừa biến mất, mấy nàng bắt đầu xôn xao :

- Quán này đẹp thật, ra chụp ảnh đi mấy bà.

Hai cô nàng đanh đá kia hết tạo dáng chụp ở chỗ piano lại đến cửa sổ, thậm chí cầu thang cũng không thoát. Chỉ còn Vy và Linh ngồi ở bàn nói chuyện gì đó.

Ralf trở lại với khay đồ. 

- Quán đẹp thế này mà phục vụ tốt tốt thì viết bài tha hồ đông khách.

- Không cần ! Ralf

- Mấy bà vừa phải thôi. Linh lườm.

- Ralf ơi ! Qua đây nhờ chút. Cô bé hỏi truyện lúc nãy gọi.

- Ráp lắp ráp. Tên buồn cười quá. Hai cô nàng đanh đá cười phá lên.

Ralf quay lại nhưng không nói gì.

- Sao hả Hạnh ?

- Cho bạn mượn quyển này về nhà được không ?

- Uh ! 

Bên ngoài, gian hàng bán đồ handmade có tiếng gọi, Ralf đi ra. 

Alex nãy giờ vờ gục mặt xuống bàn quan sát, tay đã mỏi nhừ, muốn đứng dậy đi về lắm mà sợ giáp mặt Vy. 

- Dậy đi đồng chí. Chợt có người vỗ vào vai.

Alex ngẩng đầu, trước mặt là Vy và Linh. Ngay từ lúc bước chân vào Vy đã thấy hình bóng kia quen quen, đã không ít lần Vy thấy Alex ngủ gục trên bàn khi đứng nhìn qua khu vườn, kiểu gục đầu lên tay phải, tay trái đặt trên đùi, và ngón tay áp út ở bàn tay phải đeo nhẫn bạc với hình khắc kia thì chỉ có Alex mà thôi. Vy vẫn nhớ như in cái đêm mà Vy trao nụ hôn đầu tiên của mình cho Alex, ngọt ngào biết mấy nhưng thái độ của Alex…

- Ơ, xin chào ! Alex nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

- Alex cũng biết chỗ này à ? Linh hỏi

- Không, mới đến lần đầu.

Linh đã biết mọi chuyện qua tường thuật của Vy. Biết rằng cô bạn mình đã mê mệt Alex lắm rồi nhưng con người Alex bí hiểm quá. 

- Bận gì không ? Đi ăn tối với Linh và Vy.

- Huh ?

- …

Hai cô nàng đanh đá kia đã có mặt ở bàn Alex, tạo thành vòng tròn quây xung quanh Alex.

- Bồ của nàng nào đây ? Nàng Vy hay nàng Linh ?

Alex đứng dậy, rút tiền đặt lên bàn.

- Hôm nay có việc rồi. Về trước đây. 

Nói rồi Alex đi thẳng ra cửa.

Vy lặng người, Alex không hề nhìn Vy lấy một lần, xem Vy như người xa lạ. 

Có vẻ như Ralf đang nhận làm mẫu gì đó cho vị khách hàng khó tính.

- Tiền trên bàn nhe. Alex đập đập vai Ralf.

- Uh ! Rảnh đến nhe.

Alex lấy xe phóng thẳng về nhà, ngồi phịch xuống sofa,…

Ralf quay vào dọn bàn Alex. Có một vòng tay ôm Ralf từ đằng sau. Là Giang, người yêu của Ralf. Khẽ gỡ tay Giang, Ralf quay lại :

- Đang có khách.

- Kệ chứ. Giang kiễng chân hôn nhẹ lên má Ralf.

Ralf có chiều cao khá lý tưởng, 1m75 nên dù đã đi giày cao gót 7cm nhưng Giang vẫn phải với.

- Giang, em làm gì ở đây ? Linh ngạc nhiên chứng kiến cảnh vừa xong.

- Chị… chị…

- Đây là bạn trai em. Giang khoác tay Ralf.

- Chào chị. Ralf hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu.

Bốn cô nàng thanh toán nhanh chóng rồi rời khỏi quán. Linh vẫn còn đầy ngờ vực với người mà cô em gái vừa giới thiệu là bạn trai. 

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn

Alex dựa đầu vào thành ghế suy nghĩ. ‘Chấp nhận tình cảm của Vy hay… Nếu tiến đến thì mối quan hệ này cũng chẳng tới đâu, gia đình Vy có chấp nhận mình không ? Chắc chắn cô ấy đang tưởng mình là một thằng con trai, biết sự thật thì có yêu mình nữa không ?...Tốt nhất là rời khỏi đây, tránh khỏi việc giáp mặt nhau… Mọi việc sẽ tốt hơn khi chỉ có một mình. Chắc là cũng chỉ mới có tình cảm thôi, từ từ sẽ quên… ‘

Alex không hiểu tại sao hồi đấy lại yêu Thương nhiều đến vậy, tất cả những gì Thương kể Alex đều tin, không chút nghi ngờ. Thậm chí bị cắm sừng không ít lần nhưng Thương khóc rồi xin lỗi Alex lại cho qua. Cứ mỗi tháng một lần Thương lại đòi chia tay Alex dù chẳng có chuyện gì, chỉ đơn giản là Thương thấy chán. Ngày đó Alex như con thiêu thân lao vào Thương, hết nhắn tin, gọi điện từ sáng đến đêm, thời gian của Alex chỉ dành cho Thương. Nhiều lần cũng phát chán vì tin nhắn của Thương và những câu chuyện điện thoại không có gì mới,… đúng là yêu mù quáng. Alex cho đi tất cả mà gần như không nhận được gì ngoài câu nói ‘em yêu anh’ của Thương. Cuối cùng Alex không thể tự lừa dối bản thân, không thể vì quá yêu mà chấp nhận bất cứ chuyện gì, không thể nào tha thứ mãi được, dù vẫn còn rất yêu thương như Alex quyết định chia tay. Xóa số điện thoại, xóa nick chat, xóa facebook, xóa email. Vì Thương đã lấn quá sâu vào cuộc sống của Alex đến mức sinh nhật Thương mà anh trai Alex ở Mỹ cũng gọi điện chúc mừng, bạn bè của Alex hầu như ai cũng biết mối quan hệ giữa hai người nên khi chia tay, Alex phải thông báo chấm dứt tới lực lượng hùng hậu đó. Cũng vì Thương mà Alex đã nghĩ xấu cho thằng bạn thân – chiến hữu mà mãi sau này mới biết đó là màn kịch mà Thương đã dàn dựng để tự làm giá cho bản thân. Cũng vì Thương mà Alex nhiều phen lao đao,… Mối tình đầu đầy sóng gió và nếu kể hết chắc sẽ thành thiên tình sử bi ai nhất. 

Nếu như mỗi lần chia tay trước, Alex đều phải nhắn tin nài nỉ thì lần này Alex đã quyết định phải thật nhẫn tâm. Vài tháng đầu, thỉnh thoảng Alex lại nhận được tin nhắn của Thương, vẫn kiểu kể về hàng ngày. Mới còn đọc, sau cứ thấy tin nhắn là ấn nút xóa. Số điện thoại đó dù có xóa khỏi danh bạn thì Alex vẫn thuộc làu làu đến tận bây giờ. Dù biết là ngu nhưng Alex vẫn phải thừa nhận rằng vẫn còn yêu Thương. Khi đón nhận tình cảm của một người mới mà vẫn nghĩ đến trước đây thì thật không công bằng cho người mới. Huống hồ Alex nhìn thấy bản thân mình trước đây rõ nét đến khó tả ở Vy. Vy yêu Alex như nào, Alex lạnh lùng ra sao thì chắc hồi xưa Thương cũng như vậy với Alex. Mình đã đau khổ một lần rồi, không thể để ai phải chịu đựng tổn thương, đau đớn như vậy nữa.

Nói thật ra là Alex sợ yêu, sợ mất tự do đang có, lại suốt ngày phải nhắn tin chúc ngủ ngon với khai báo, mệt mỏi lắm. Hồi xưa, bận quá không trả lời tin nhắn hoặc tin nhắn quá ngắn Thương cũng giận dỗi. Rồi onl chat, Alex phát ngán vì những câu chuyện thường ngày của con gái. Ngày đó yêu Thương, Alex chẳng làm được việc gì, suốt ngày chỉ có Thương hai năm trời 730 ngày chứ ít ỏi gì. 

Vy trở về nhà, việc đầu tiên là vào phòng khách nhìn sang nhà Alex, không thấy có ánh sáng, Alex chưa về thì đang ở đâu nhỉ. 

Ký ức gợi lại vậy là đủ rồi, phải kiếm chỗ ở mới thôi, đăng tin cho thuê lại căn hộ này nữa. Suốt từ lúc về, Alex ngồi trong bóng tối, đứng dậy bật công tắc đèn.

Đứng bên này, Vy thấy có ánh sáng hắt ra, phải sang nói chuyện rõ ràng với Alex mới được. Đẩy cửa bước ra vườn, bước trên lối đi lát đá mà lòng buồn rười rượi, gõ nhẹ nhẹ lên kính. Vy đập mạnh tay lên cửa kính, nghe có tiếng Alex kéo rèm, hơi chau mày khi thấy Vy, ra ký hiệu hỏi có chuyện gì không nhưng Vy không trả lời, có vẻ nghiêm trọng rồi đây.

Alex mở cánh cửa kính.

- Vy muốn nói chuyện với Alex, có được không ?

Alex vẻ mệt mỏi gật đầu miễn cưỡng, ra hiệu cứ nói.

- Alex ghét Vy lắm à ?

- Sao hỏi vậy ? Alex ngạc nhiên

- Thì tại tối hôm đó… Vy không biết nữa nhưng Vy có tình cảm đặc biệt đối với Alex, thái độ của Alex khiến Vy tưởng… Nếu vì chuyện hôm đó mà Alex giận thì cho Vy xin lỗi. Vy không biết mình có điểm gì mà Alex không thích…

- …

- Tại sao Vy có tình cảm với Alex ?

- Có lẽ là rung động, tình cảm giữa con gái và con trai.

- Con trai ? Alex khẽ cười, nụ cười chua chát.

- Tạm hiểu là Alex là một thằng con trai trông cũng bảnh, tuy không giàu lắm nhưng cũng không đến nỗi ăn mày nên Vy thích hả ?

- Ý Vy không phải vậy…

- Nếu Alex không phải con trai thì sao ?

- Hả ? Vy ngạc nhiên

- I’m… not… a… real… man ! Alex nhìn thẳng vào mắt Vy, nói chậm rãi.

Đôi mắt của Alex thật đáng sợ, nhất là kiểu nhìn như thế, một hơi lạnh đáng sợ toát ra sau câu nói. Vy đấu mắt với Alex một hồi, không biết là vì quá sốc trước câu nói của Alex hay vì chưa muốn chấp nhận sự thật khó tin. “Không, không thể nào” - tiếng nói cứ vang lên trong đầu Vy.

- Thôi về đi. Alex lên tiếng phá tan bầu không gian tĩnh lặng nghẹt thở đó.

Nói rồi, Alex quay lưng, đóng cửa và kéo rèm che kín. Vy vẫn đứng đó, trân trân. 

Alex ngồi phịch xuống ghế, thở dài. Tốt rồi. Alex đi tắm, dưới làn nước âm ấm của vòi sen, Alex cảm thấy thật nhẹ nhõm. 

Dù lạnh lùng đến mấy Alex vẫn không thể nén tò mò kéo rèm nhìn xem Vy như thế nào. Điều ngạc nhiên là Vy vẫn đứng đó, bất động. 

Alex vội vàng mở cửa:

- Còn đứng ở đây làm gì?

Đáp lại câu hỏi đó vẫn là sự im lặng của Vy. Bực mình, Alex xoay vai Vy rồi đẩy về phía nhà Vy. Trông Vy như con robot bước đi nặng nề bởi sức đẩy của Alex. Đến bước chân thứ ba, bất ngờ Vy quay lại ôm chặt lấy Alex. Cô hôn Alex nồng nàn mặc cho Alex cố sức giãy giụa. Vy ôm rất chặt, Alex thấy ngạc nhiên vì điều đó. Có là nhà tâm lý học đại tài cũng không lý giải nổi tâm trạng của Alex lúc đó. Alex từ từ đáp lại nụ hôn của Vy, mới đầu e dè như còn sợ sệt, sau thì nồng nàn.

....

Alex nằm ngửa, mắt không chớp, một tay ôm Vy, một tay gối đầu. Vy gối đầu lên người Alex, vòng tay ôm bụng. Đã hơn 2 giờ sáng, Alex đang suy nghĩ điều gì đó xa xăm, còn Vy hạnh phúc hơn bao giờ hết, cuối cùng Alex đã là của cô. Vy hôn nhẹ lên ngực Alex, tay chạm vào 2 vết sẹo song song trên ngực Alex. Vy vừa muốn biết lý do 2 vết sẹo của Alex vừa sợ không dám hỏi. Với tay lên ôm lấy bờ vai Alex, áp mặt vào cổ, Vy yêu Alex hơn bao giờ hết. 

Alex nắm tay Vy đang ôm vai mình như muốn gỡ ra, Vy giật mình nhoài người ôm chầm lấy Alex.

- Đừng bỏ em lại một mình.

Alex khẽ cười, không nói gì, vòng tay ôm ngang lưng Vy. Nếu tính theo năm sinh thì Vy lớn hơn Alex một tuổi mặc dù Vy chỉ ra đời trước Alex vài tháng.

- Em yêu anh nhiều lắm! Nói rồi Vy khẽ chạm vào môi Alex.

Suốt từ tối đến giờ, Alex chưa nói một câu nào nhưng Vy cảm thấy ấm áp hơn nhiều so với thái độ hồi đầu. 

- Có yêu em không? Vy véo mũi Alex.

Alex vẫn không nói gì, chỉ cười mỉm. 

Bây giờ bạn có thể xem được nội dung ẩn

Nếu như ngày xưa thì chuyện đêm qua của hai người là động trời thì nay chắc không đến mức đó. Dù sao thì Alex cũng không làm gì quá đà, mặc dù có ân ái nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa chạm đến cái trong trắng, quan trọng nhất của Vy. Ít ra thì bây giờ cô ấy cũng là người của Alex rồi. Phải có trách nhiệm bảo vệ và đương nhiên là không thể lạnh lùng, thờ ơ như trước được.

Tại sao đêm qua Alex nhất định không làm chuyện đó dù mình sẵn sàng trao hết cho anh ấy, không hiểu sao hành động kiên quyết đó của Alex lại khiến mình thêm tin tường anh ấy là người đàng hoàng. Được ở trong vòng tay ấy, Vy cảm thấy an toàn và bình yên lắm.

Dù sao thì bây giờ hai người cũng đã là của nhau.

- Anh, trả lời em đi! Vy nhõng nhẽo.

Alex nhướn mày.

- Có yêu em không? Vy giọng đầy tính tra khảo.

- ...

- Có!

Đây là câu đầu tiên của Alex suốt từ đêm qua tới giờ, tuy cụt lủn nhưng Vy hạnh phúc lắm. Giờ thì yên tâm gối đầu lên ngực Alex ngủ được rồi. Sắp sáng rồi chứ đâu còn sớm nữa.

Vy khẽ mở mắt bởi nụ hôn nhẹ lên môi của Alex.

- Bữa sáng đã sẵn sàng! Giọng Alex đầy âu yếm mặc dù hơi cộc lốc.

Giá mà Alex nói là: “Em yêu, bữa sáng đã chuẩn bị xong!” thì tuyệt biết mấy. Nhưng thôi, thế này đã là chuyển biến lắm rồi.

Như hiểu Vy đang nghĩ gì, Alex đặt chiếc khay ở bàn cạnh giường rồi đi vào phòng tắm. Đương nhiên như các bộ phim, sau đêm đó thì các cô nàng đều thích mặc áo sơ mi của các chàng. Vy ngượng ngùng kéo chăn quấn quanh người rồi bước xuống giường, tiến đến tủ quần áo của Alex. Quả là đáng ngưỡng mộ, một loạt mắc áo treo sơ mi đủ màu, đủ phong cách, bên dưới là những chồng quần áo xếp gọn gàng. Vy chọn chiếc áo đã mua cho Alex bữa đi chung với cô bạn miền Nam của Alex.

Một vòng tay ôm ngang bụng Alex, không ai khác chính là Vy. Alex khẽ cựa thoát ra khỏi vòng tay ấy, đưa cho Vy bàn chải đã quẹt sẵn kem đánh răng. Đó là chiếc bàn chải ở phòng tắm nhà Vy.

- Ai cho anh tự tiện sang nhà em?? Vy đanh đá, đây mới là hình ảnh thường ngày.

- Không cho phép à? Alex giọng đùa cợt.

- Anh đã hỏi ý kiến em chưa?

- Không đánh răng chứ gì? 

Vy vẫn ngoan cố tính bắt lỗi Alex.

- Vậy đem trả lại, sang bên kia mà oánh.

Alex vừa toan bước đi thì bị giữ lại bởi vòng tay của Vy.

- Thôi mà, chồng em tâm lý thật đấy! Vy hôn lên má Alex.

- Hình như ngày trước có người nổi giận vì từ “chồng” đấy. Alex dài giọng.

- Thù dai nhớ lâu thế! Vy thỏ thẻ.

Alex lại toan đi ra một lần nữa.

- Đi đâu đấy?

- Thay quần áo đi làm, sắp muộn đến nơi rồi!

- Hôm nay thứ mấy?

- Thưa cô, thứ ba.

Vy chạy ra nhòm đồng hồ rồi chạy vào. 

- Sớm mà, mới có 6 giờ. 7 giờ 30 anh mới đi làm mà! Vy nũng nịu.

- Theo dõi nhau đấy à? Alex ngạc nhiên.

Nói rồi, Vy cầm hai tay Alex ôm quanh eo mình.

- Đứng im ở đây cho đến khi em xong.

Alex miễn cưỡng thi hành mệnh lệnh trong khi Vy khấp khởi nghĩ: "Cũng dễ bảo đấy chứ, ngoan ghê!"

Chờ Vy ăn xong bữa sáng cũng là lúc Alex đứng lên đi làm. 7h30 không hơn không kém. Thấy Alex đã xỏ giầy mà vẫn không thèm ngó lại nhìn mình, Vy lên tiếng:

- Không hôn tạm biệt em à?

- Trưa về rồi chứ đi hẳn đâu mà tạm biệt.

- Đứng yên đó. Vy ra lệnh.

Nói rồi Vy đứng lên đi ra cửa ôm cổ Alex và hôn lên môi Alex thỏ thẻ: "vậy mới giống người đang yêu. Anh đi làm tốt nhe!"

Vy gần như dọn hẳn sang ở chung với Alex từ đó. Tuần đầu tiên trôi qua với những cái hôn nhẹ nhàng. Alex đi làm, Vy ở nhà lo cơm nước. Tuyệt nhiên từ đêm đó Alex tránh sự đụng chạm cơ thể với Vy dù nhiều hôm nàng mặc áo hai dây cực kỳ sexy và chiếc quần super short. Hôm nào Alex cũng làm việc đến khuya, thỉnh thoảng giật mình bởi cái ôm bất ngờ của Vy. Mặc dù ngủ chung giường nhưng Vy đi ngủ thì Alex còn đang làm việc, sáng tỉnh dậy thì Alex đã dậy từ lúc nào. 

Không để tình trạng này kéo dài, Vy nhớ mùi Alex từ đêm hôm đó lắm.

Linh vừa gọi điện thông báo cuồi tuần Vy theo ekip đi Huế chụp bìa tạp chí mới. Đi hai ngày, vừa không muốn xa Alex, vừa không yên tâm để Alex ở nhà một mình (không sợ Alex bị đói mà sợ cô nào dắt mất).

7h tối, Alex vừa bước vào cửa Vy chạy ra ôm cổ. 

- Có gì vào nhà. Alex lừ lừ.

- Cuối tuần em đi Huế.

- Uh.

- Anh đi cùng em nhé.

- Thứ bảy vẫn đi làm.

- Nửa ngày mà. Trưa xong việc bay vào với em.

- Vào làm gì?

- ...

Đến đây thì hết chịu nổi rồi, Vy bật khóc.

- Yêu nhau kiểu gì mà nói năng thì cộc lốc, đi tối ngày chẳng buồn xem em nghĩ gĩ. Anh tệ lắm!

Alex biết thế này là không xong rồi. Khổ ghê! Có muốn thế đâu mà sợ yêu nhau quá sau này có chuyện gì lại khổ. 

Khẽ vòng tay ôm Vy vào lòng

- Xin lỗi.

- Nói thế mà nghe được à. Cụt lủn. Sao khóc mà vẫn đanh đá ghê.

- Alex xin lỗi, được chưa?

- Chưa được. Vy làm già.

- Anh xin lỗi. Đừng giận nữa mà. Nói rồi Alex hôn nhẹ vào tai Vy.

Đúng ý nàng rồi nhưng phải cho chàng một bài học mới được.

Được Alex ôm trong tay thì thích rồi nhưng Vy vùng vằng gỡ ra, còn quay lại đấm túi bụi vào ngực Alex. 

- Em ghét anh lắm. Đồ vô tình!

Alex đâu phải đồ ngốc, ôm chặt Vy hơn. Cuối cùng thì nàng cũng mềm nhũn ôm chặt lấy Alex.

- Đi với em nhé! Em không muốn đi một mình.

- Uh! 

Vy lần tay cởi cúc áo Alex hôn làn da trần.

- Anh chưa tắm mà.

- Ứ, em nhớ anh lắm, ai bảo bỏ rơi người ta từ hôm đấy.

Đè Alex ra sofa, Vy ngồi lên bụng cúi xuống hôn chàng hoàng tử của mình. Alex đặt tay lên đùi Vy. Vy cho tay ra sau cởi chốt áo ngực rồi áp lên người Alex. Xoa lưng Vy nhè nhẹ, Alex khẽ ngửi mùi tóc Vy. Mùi Alex đặc trưng lắm, Vy thích lắm. Bắp tay săn chắc này, ngực cũng chắc này, bờ vai cũng vững lắm. Sao chàng nhà mình bảo không phải real man mà thấy có cái nào không phải của real man đâu nhỉ? Chỉ mỗi tội hơi lùn thôi. :-p

Chuyến bay bị hoãn lại gần 2h đồng hồ khiến mọi người uể oải. Chỉ có Vy là không kêu ca, phàn nàn gì. Chàng ngồi ngay cạnh, gì chứ 2h chứ 20h cũng không vấn đề. Mà hôm nay trông Alex với Vy giống đôi đi nghỉ trăng mật theo phong cách xì tin lắm. Chàng thì quần sooc xanh tím than, áo ba lỗ màu trắng khoác ngoài áo somi cộc tay kẻ sọc bảy màu cầu vồng, chân đi dép tông. Nàng thì áo thun trắng, quần short bò. Alex thầm cảm ơn ông trời vì Vy chưa kịp mua áo đôi chứ không thì... 

Một giờ chiều mới đến được Lăng Cô Resort, đã quá giờ ăn trưa nên mọi người nhận phòng rồi hẹn nhau 3h30 sẽ bắt đầu chụp hình ngoài biển.

Chủ động đặt phòng từ trước nên đương nhiên phòng đôi của Vy và Alex thay vì hai chiếc giường đơn như các phòng khác mà là một chiếc giường đôi dành cho couple.

Alex lăn luôn ra giường, không thèm dỡ đồ. Vy càu nhàu:

- Dậy giúp em dỡ đồ đi.

Alex không trả lời. Thấy vậy Vy nhảy uỳnh lên giường đè lên người Alex, cùi chỏ chĩa thẳng vào mặt:

- Anh có dậy không thì bảo?

Hơn bốn mươi cân thịt đè lên chứ có ít ỏi gì, Alex đành phải mở mắt nhăn nhó:

- Trên máy bay, em ngủ rồi còn gì?

- Ai bảo anh không ngủ chứ?

- Tại có người dựa vào, mỏi hết cả người mà không dám nhúc nhích thì ngủ làm sao được.

- Anh thích chết hả? Vy đè nguyên cánh tay vào cổ Alex.

Không nhường không được, Alex ôm eo Vy đầu hàng

- Đầu hàng rồi, xuống đi, đè người ta bẹp đến nơi rồi.

Vy nhích ra khỏi người Alex quay mặt vào nhìn Alex thầm nghĩ " Cái mặt đáng yêu thế cơ chứ, sao mà da trắng lại còn mịn thế kia, chỉ muốn cắn thôi".

3h chiều, Vy lôi bằng được Alex ra biển. Cái đồ gì mà đợi hết nắng mới ra chỉ vì sợ đen. 

Vy đã thay bikini, chỉ quấn ngoài một chiếc khăn mỏng, đôi chân trần nhảy dựng lên khi chạm ra cát nóng bỏng. Việc Alex đi dép tông sẽ không liên quan nếu như cát không quá nóng. Đương nhiên là Alex phải cõng Vy ra biển rồi. Đúng là, đã bị lôi ra phơi cho đen lại còn phải cõng cái bị thịt nữa chứ. Mà làm gì đến mức ôm chặt thế cơ chứ, cứ áp ngực vào lưng mình. Nghĩ thế chứ cũng thích phết.

Vẫn nguyên bộ từ trước khi lên máy bay chưa thay đi ra biển, Alex mới kiếm thêm chiếc nón lá rộng vành gọi là tránh nắng. Vy mang theo chiếc máy ảnh bỏ túi đòi Alex chụp, rồi nàng quay sang nhờ mọi người chụp cho nàng và Alex. Lại nhảy lên lưng Alex lần nữa, mặt Alex méo xệch. Cái này gọi là được đà lấn tới. 

Ekip của Vy đã có mặt, Vy bắt đầu làm việc. Còn Alex kiếm cái ghế dưới ô tránh nắng. Vừa ngả lưng ra ghế, có một em xinh xinh tiến đến:

- Anh dùng gì ạ?

- Hử? Alex hơi ngạc nhiên.

- Ở đây có gì?

- Dạ, cà phê, giải khát, gì cũng có ạ. Cô nàng lễ phép 

- Cho một lon coca lạnh đi.

- Dạ, anh đợi chút.

Cái kiểu của Alex thì mười em phải mười hai em muốn ngã vào lòng.

Cô nàng quay lại với khay chỉ một lon coca và một cốc đá.

- Dạ, mời anh.

- Cảm ơn. Alex gật đầu.

Thấy không còn gì đế ở lại bên cạnh anh chàng này, cô nàng luyến tiếc bước đi nhưng chợt quay lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Alex. 

Alex không biết gì và cũng không quan tâm lắm.

- Anh không uống, đá sẽ chảy mất.

Alex giật mình mở mắt. Vẫn cô nàng lúc nãy giờ đang ở ngay chiếc ghế bên cạnh, khuôn mặt chỉ cách mặt Alex một gang tay là cùng.

- Đừng gọi như vậy, chắc bạn cũng tầm tuổi tớ thôi. Alex thản nhiên.

- Em học lớp 11.

- Em học lớp 10, chị ạ. Alex nhe nhởn.

Không như nhiều người khác, luôn muốn tỏ ra mình nhiều tuổi và muốn người khác gọi là anh hay chị, Alex luôn muốn mình ít tuổi hơn người lạ. 

Mặc dù công việc khá bận nhưng Vy vẫn để mắt đến Alex. Chưa gì đã có gái vây rồi. Anh được lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro