Phần 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47

Anh bất lực bởi bây giờ đã không còn bất cứ lí do nào để níu kéo cô nữa, khi Cao Quỳnh Phương hận Lâm gia, tìm mọi cách để trả thù, một mực vứt bỏ tình yêu năm xưa nhưng anh biết rõ, trong lòng cô vẫn còn một chấp niệm, đó là lời hứa, là hạnh phúc mà họ luôn ấp ủ. Nhưng cho đến hôm nay, Cao Quỳnh Phương đã thật sự buông bỏ, đau đớn hiện rõ mồn một trong đáy mắt đầy đau thương, nước mắt khiến trái tim anh quặn thắt "Hạnh phúc có thật không anh?", Cao Quỳnh Phương không còn dám tin bởi niềm tin cuối cùng đã bị chính tay anh hủy hoại, vậy Lâm Khải Phong anh còn gì để biện minh cho niềm tin của bản thân.

Rượu, giờ anh chỉ còn như vậy, trong men say, nỗi đau sẽ phai mờ, cô sẽ về lại bên anh, tất cả tựa như chưa bao giờ xảy ra...

"Đừng uống nữa, cậu muốn chết sao?" – Trình Tử Khiêm giật chai rượu trên tay Lâm Khải Phong, anh không thể cứ đứng nhìn Lâm Khải Phong tự hành hạ bản thân mình nữa, kể từ ngày Cao Quỳnh Phương rời đi, Lâm Khải Phong lúc nào cũng như vậy, u sầu, ủ rũ, say đến không biết đêm hay ngày.

Lâm Khải Phong không tha thiết gì chai rượu vừa bị Trình Tử Khiêm lấy mất, anh bò sang phải, lấy một chai còn đang uống dỡ khác.

"Cậu muốn chết thì chết nhanh một chút, đừng hành hạ bản thân mình và người khác."

"Nếu cậu không đến đây để uống rượu thì biến đi."

Trình Tử Khiêm bất lực, anh ngồi xuống bên cạnh Lâm Khải Phong, nhấm nháp hương vị cay nồng của men rượu "Tại sao không đi tìm cô ấy?"

Lâm Khải Phong cười khẩy, nụ cười chất chứa đầy nỗi đau "Tìm thấy rồi thì sao? Cô ấy sẽ không về." – Anh biết rõ hơn ai hết.

Đơn xin ly hôn, Lâm Khải Phong nhất quyết không kí, tòa án mời lên hòa giải anh không xuất hiện. Hôm nay, là phiên xử cuối cùng, nếu Lâm Khải Phong vẫn không xuất hiện, sẽ giải quyết theo trình tự, mọi khiếu nại sau này sẽ không được giải quyết. Cao Quỳnh Phương ngồi một mình, ghế bên kia vẫn để trống, trái tim Cao Quỳnh Phương bỗng chốc chùng xuống, yêu vẫn yêu rất nhiều nhưng đã không còn cách nào để tiếp tục bên nhau. Lâm Khải Phong, ba chữ này mãi mãi khảm sâu vào trái tim cô, suốt đời, suốt kiếp không bao giờ quên.

Yêu cầu ly hôn của Cao Quỳnh Phương được thông qua, giây phút này, họ đã chẳng còn gì của nhau nữa. Khi mọi người lần lượt rời đi, Cao Quỳnh Phương vẫn ngồi lại, cô rút trong túi xách ra "Giấy đăng kí kết hôn", cô đưa tay miết theo từng con chữ trên tờ giấy vô tri ấy, khuôn mặt cương nghị của anh, đáy mắt ngập tràn hạnh phúc của anh như hiện ra, con dấu vẫn còn nguyên màu mực đỏ, nhưng cô và anh đã không thể cùng nhau bước tiếp.

Nỗi đau sâu sắc nhất không phải là xa cách vạn dặm mà là gần ngay trước mắt vẫn không thể chạm vào. Lâm Khải Phong đứng trước mắt cô, quen thuộc nhưng xa cách, có thể nắm chặt nhưng không tài nào với tới. Anh cố chấp, anh chạy trốn sự thật tất cả là vì anh quá yêu cô. Lâm Khải Phong anh không tài nào nghe lời phán quyết ấy, nên anh chỉ có thể đứng bên ngoài, chời đợi từng giây từng phút, chờ đợi đến cô một lần nữa xuất hiện. Giờ phút này, cô và anh cách nhau chỉ một dang tay, nhưng chẳng ai có thể giơ ra lần nữa, yên lặng nhìn nhau, mọi lời nói đều không thốt thành lời, đôi chân toan bước đi nhưng lại như hóa đá, ước chi thời gian ngưng lại, bởi họ chỉ cần nhìn thấy nhau như vậy thôi, cũng đủ lắm rồi.

Anh gầy đi nhiều, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, quần áo xốc xếch, trên người nồng nặc mùi rượu...Người đàn ông luôn hoàn mỹ trong mắt mọi người, Lâm tổng chỉnh chủ trên từng phương diện, hôm nay tàn tạ đến mức cô sắp không nhận ra, tim Cao Quỳnh Phương lại đau liên hồi, có thể không để cô lại chạy đến ôm anh vào lòng? Có thể không để không rời xa nhau? Nếu đã không thể, thì đừng tiếp tục dày vò trái tim nhau nữa, cô sẽ lần nữa thay anh kết thúc. Cao Quỳnh Phương quay lưng đi, Lâm Khải Phong cũng không đuổi theo, cuối cùng anh vẫn không cách nào giữ cô ở lại. Chỉ cần là Cao Quỳnh Phương, anh luôn bất lực. Cô cứ đi, đi đến khi chắc chắn khuất khỏi tầm mắt Lâm Khải Phong, Cao Quỳnh Phương ngã bệt xuống đất, nấc lên từng cơn đau xé gan ruột, cô bất giác quay đầu nhìn về phía cũ, giơ tay lên rồi bất lực buông xuống, vẫn là vô vọng như nhiều năm về trước.

Hai năm sau.

Một lần nữa, Cao Quỳnh Phương quay trở lại, nơi đây vẫn là quê hương với đầy kí ức. Trước cửa sân bay có một chiếc xe đợi cô, Cao Quỳnh Phương vội kéo vali đi về hướng đó. Lần này là đích thân Quách Tĩnh gọi điện mời cô hội chuẩn một bệnh án nghiêm trọng vì thế dù muốn dù không Cao Quỳnh Phương cũng không được từ chối. Mới chớp mắt đã hai năm trôi qua, thời gian không bao giờ chờ đợi ai. Mỗi ngày trôi qua, có người đau lòng nhưng có đầy người vui vẻ, thế giới này là như vậy, vô tình để tồn tại.

Từ xa xa, Cao Quỳnh Phương đã nhìn thấy bóng dáng của Quách Tĩnh ở trước cổng bệnh viện. Vẫn là một người đàn ông điềm đạm như mọi khi, ông nở nụ cười dõi theo chiếc xe đang tiến về phía mình, ánh mắt khiến ai người ta thấy nhẹ nhàng một cách kì lạ.

"Thầy." – Cao Quỳnh Phương chạy đến ôm Quách Tĩnh, người thầy mà cô luôn tôn trọng.

Kết thúc buổi họp đã hơn tám giờ tối, mọi người đề nghị đi ăn tối, coi như là tiệc hội ngộ với Cao Quỳnh Phương. Nhưng những con người này, có dịp nhất định sẽ chơi tới bến, ăn uống xong xuôi vẫn không chịu về nhà, nhất quyết là kéo đi karaoke. Có người hát say sưa, có người nhảy múa tưng bừng, cũng có người chỉ im lặng rồi mỉm cười giống như cô. Không biết từ bao giờ, cảm xúc của cô lại kém như vậy, cười hay khóc đều khó khăn.

"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh."

Cao Quỳnh Phương hơi loạng choạng đi đến toilet, chắc là lúc nãy uống hơi nhiều nên bây giờ cô cảm thấy khá khó chịu.

"Anh xem, người ta đã uống nhiều như vậy, mà anh không có thưởng gì hết.' – Giọng một cô gái nũng nịu vang lên từ một căn phòng. Rõ ràng là quán karaoke sang trọng nhất nhì thành phố mà hệ thống cách âm lại tệ như vậy, chắc bảo vệ ở đây ngày nào cũng nghe đến đỏ mặt rồi. Chỉ là nghĩ thoáng qua thôi, những cuộc giao dịch tình tiền thế này ở đâu mà chả có, Cao Quỳnh Phương cũng không rảnh đến mức để tâm.

"Vậy sao?" – Là một người đàn ông, âm thanh trầm thấp nam tính, nhưng chứa đầy vẻ bỡn cợt. Cao Quỳnh Phương hơi sựng lại, giọng nói quen thuộc đến từng ngóc ngách của cơ thể, làm sao cô không nhận ra, nhưng đau lòng thì sao, đơn giản chỉ còn là người lạ.

Tâm tình vốn tĩnh lặng của Cao Quỳnh Phương đã bị giọng nói kia làm cho gợn sóng, mỗi ngày một dữ dội, mỗi bước đi dần trở nên khó khăn, như có ngàn vạn cây kim đâm rỉ máu. Hai năm, anh đã thay đổi nhiều hơn cô tưởng tượng. Cao Quỳnh Phương trở lại, nhưng tâm trí đã sớm để lại căn phòng đằng kia, đôi mắt cô thẫn thờ, nhìn về màn hình đằng trước, một giọng hát không chuyên nghiệp nhưng đủ ướt át vang lên.

"Không gian mênh mông quá nhưng niềm vui khi xưa vẫn đây

Sao mi hoen cay bóng dáng người tình ngày nào đâu thấy

Khi xưa nơi đây có gió với mây theo ta hát ca

Giờ ngồi đây hôm nay gió mây đã xa cô đơn đôi ta về đâu.

Ngày em ra đi anh như hóa điên nỗi đau không ngờ

Thương nhớ không nguôi cơn đau hoài không dứt

Dù em ra đi nơi xa cố quên vết thương hôm nào

Yêu dấu ta trao nhưng sao lòng vẫn đau.

Người ơi có nghe không, lòng anh có riêng em thôi

Dù anh ra đi để cố quên, lòng vẫn mãi sao không thể quên

Người ơi có nghe không, lòng em vẫn trông mong

Dù là trăm năm sau khi xa đời em vẫn không quên."

Căn phòng trở nên im lặng lạ thường, không khí náo nhiệt chùng xuống trong giây lát, có lẽ rằng mỗi người đều có những nỗi niềm để hoài niệm, chỉ là chưa có cơ hội để lấy ra. Giọng hát ấy như len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể Cao Quỳnh Phương, chạm vào nơi sâu nhất, nơi chứa đầy kí ức về một người, đã từng yêu và cũng từng hận. Nhưng có lẽ với người đó bốn chữ "Trăm năm không quên" đã sớm không còn ý nghĩa, chỉ còn nặng trĩu trong lòng cô. Vốn dĩ rất muốn khóc nhưng nước mắt không cách nào chảy ra, không phải là trái tim nguội lạnh mà vì đã tan nát từ lâu.

Hơn quá khuya, buổi tiệc mới kết thúc, nhìn mọi người lần lượt lên xe ra về, Cao Quỳnh Phương mới chuẩn bị đón taxi. Nhưng vừa định quay người rời đi, bên trong vang lên tiếng hô hoán "Mau gọi xe cấp cứu, Lâm tổng ngất xỉu rồi."

Não bộ Cao Quỳnh Phương như tắc nghẽn, cô không thể suy nghĩ được gì nữa, theo quán tính chạy vào bên trong. Bên trong là căn phòng rải đầy vỏ bia, chỉ có hai người có thể uống hết bao nhiêu sao? Cao Quỳnh Phương thầm oán trong lòng. Cô gái bên cạnh nước mắt giàn giụa, mặt trắng bệch không còn chút máu, cũng dễ hiểu thôi, đường đường là Lâm tổng của Thiển Vũ, nếu anh ta xảy ra chuyện, cái mạng nhỏ của cô sẽ khó giữ.

"Đã xảy ra chuyện gì?" – Cao Quỳnh Phương nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Cô gái giọng run run, tiếng được tiếng mất thuật lại câu chuyện "Tôi thấy Lâm tổng uống rượu một mình, mới vào đây uống với anh ấy, nhưng đột nhiên anh ấy... đột nhiên anh ấy ối ra máu, rồi ngã gục xuống..."

Theo như lời kể, chắc là Lâm Khải Phong đã bị xuất huyết dạ dày "Lập tức đưa đi bệnh viện."

Cao Quỳnh Phương đưa Lâm Khải Phong vào phòng cấp cứu, rất nhanh bác sĩ điều trị riêng cho anh chạy tới, Cao Quỳnh Phương mới có thể nhẹ nhõm ngồi xuống. Xung quanh chỉ có mình cô, nỗi lo lắng xen lẫn sợ hãi vẫn tràn ngập trong trí óc, giống như cô anh vẫn không tài nào buông xuống, nghĩ đến đây cô lại đau lòng.

"Bác sĩ Trần, anh ấy thế nào?"

"Lâm tổng bị loét dạ dày nghiêm trọng, tôi đã nhắc nhở nhiều lần không nên tiếp tục uống rượu nhưng anh ấy không nghe, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, chắc chắn sẽ không dừng lại ở triệu chứng xuất huyết như hôm nay."

"Cảm ơn anh."

"Cô nên khuyên anh ấy, nếu không mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát nữa."

"Tôi biết rồi."

Cao Quỳnh Phương bước vào phòng bệnh, Lâm Khải Phong vẫn chưa tỉnh. Cô nhìn anh hồi lâu, so với ngày gặp nhau ở tòa án, Lâm Khải Phong hôm nay còn gầy gò và xanh xao hơn. Thiếu gì cách anh không làm, lại chọn hành hạ bản thân mình? Là cô vô dụng, chỉ có thể bất lực ngồi nhìn anh đau đớn. Cao Quỳnh Phương đưa tay men theo từng đường nét trên khuôn mặt Lâm Khải Phong, vết thương cũ chưa lành lại chồng chéo thêm vết thương mới, phải đến bao giờ những nỗi đau này mới có thể kết thúc?

Lúc Triệu Minh Minh chạy đến, Cao Quỳnh Phương đã rời đi. Nhìn Lâm Khải Phong nằm trên giường bệnh, Triệu Minh Minh vừa tức giận vừa đau lòng, cô yêu anh, dù cho anh chưa bao giờ trân trọng nhưng cô vẫn cố chấp đến cuối cùng, nhưng tại sao anh cứ vì một người hết lần này đến lần khác làm anh tổn thương mà ngược đãi bản thân, anh có biết ngoài anh ra còn có người đau hơn gấp trăm lần. Kể từ sau khi đưa cô vào viện, anh không xuất hiện nữa. Hai năm qua, anh chưa lần nào đến thăm đứa bé, cô biết anh tổn thương, biết anh đau lòng nhưng đứa con vẫn cần sự quan tâm của anh, dù cô trách móc, cô oán hờn, anh vẫn không đoái hoài, người đàn ông nhẫn tâm như vậy nhưng Triệu Minh Minh cô lại không cách nào buông bỏ. Cao Quỳnh Phương nói cô phải giữ chặt Lâm Khải Phong, cô, có thể không?

Cao Quỳnh Phương không rời đi, chỉ là đang trốn ở một góc mà Triệu Minh Minh không nhìn thấy lặng lẽ dõi theo. Nếu đã không biết cách nào để đối diện với nhau chẳng thà không gặp, quá nhiều chuyện đã xảy ra, có thể không trách hờn nhưng đã là một vết sẹo không thể nào xóa bỏ, có muốn trách chỉ có thể trách số mệnh để giữa họ một người đàn ông, mà cả hai đều yêu sâu sắc. Anh, nhất định sẽ oán hận cô, nhất định sẽ đau lòng nhưng dù tàn nhẫn, đã là cách duy nhất cô không còn cách lựa chọn.

"Tử Khiêm, chúng ta kết hôn đi."

Chương 48

"Em có biết mình đang nói gì không?"

Đó là quyết định nhất thời nhưng tuyệt đối không nông nổi. Cao Quỳnh Phương biết rõ ngoài Trình Tử Khiêm ra trên đời không ai đủ khả năng để Lâm Khải Phong tin đó là sự thật. Về Dương Băng Vũ, cô tin tưởng nhất định cô ấy sẽ thông cảm cho cô, đợi khi vở kịch hạ màn, mọi thứ sẽ quay về vị trí vốn có của nó.

"Em biết, nhưng em đã không cách nào khác." Tử Khiêm, cả đời này cô nợ anh rất nhiều, cô biết bao nhiêu năm qua anh luôn lặng lẽ dõi theo cô, có một thứ cảm xúc mà đến giờ vẫn vương vấn trong lòng anh, anh là một người đàn ông tốt, chỉ đáng tiếc kiếp này cô không cách nào nắm bắt.

"Cho anh thời gian."

Trình Tử Khiêm tắt máy, tâm trí anh không cách nào tập trung vào công việc nữa, Trình Tử Khiêm gấp lại số tài liệu trên bàn, lấy áo khoác mặc vào rồi rời khỏi văn phòng. Anh biết rõ, Cao Quỳnh Phương rất yêu Lâm Khải Phong, một tình yêu mà bất cứ ai cũng không thể chen chân vào, nhưng hôm nay khi nghe cô nói như vậy, vẫn làm tâm tình anh hơi chấn động, một câu kết hôn, anh biết đó chỉ giống như một liều thuốc mà Cao Quỳnh Phương chữa trị cho Lâm Khải Phong nhưng với anh, nó có đơn giản như cô nghĩ, anh sợ rằng mình sẽ cố chấp hơn cả Lâm Khải Phong.

Dương Băng Vũ tươi cười ôm Cao Quỳnh Phương vào lòng "Đồ ngốc, mình sao có thể trách cậu được chứ?" Vừa rồi, Cao Quỳnh Phương đã kể cho cô biết toàn bộ dự định của mình, Cao Quỳnh Phương sợ, rất sợ sẽ lại mất đi một thứ mình trân quí.

"Thật sao?" Cao Quỳnh Phương biết rõ Dương Băng Vũ tươi cười chỉ là đang cố che đậy nỗi đau.

"Dĩ nhiên là thật rồi. Cậu ở đây đi, mình ra ngoài mua chút gì cho cậu ăn."

Dương Băng Vũ cố chạy đi để cho Cao Quỳnh Phương không nhìn thấy giọt nước mắt mặn chát đang rơi đầy trên khuôn mặt mình, làm sao không đau lòng, nhưng Trình Tử Khiêm chưa bao giờ thuộc về cô, mà dù cho có đi nữa cô sao có thể từ chối Cao Quỳnh Phương. Đi tới bước này, cô biết, Cao Quỳnh Phương đã cược hết rồi, ngay cả chỗ bấu víu cuối cùng này mà cô cũng giành với Cao Quỳnh Phương chẳng khác nào đẩy cô ấy vào chỗ chết. Cao Quỳnh Phương không cách nào buông bỏ, Dương Băng Vũ cũng không làm được nhưng thì sao, yêu và được yêu chỉ còn là những thứ xa xỉ mà những con người nhỏ bé như họ không cách nào với tới. Ngồi xuống chiếc ghế bên đường, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt thanh tú của Dương Băng Vũ, cô biết cuộc hôn nhân này với Cao Quỳnh Phương chỉ như một vật thế thân, một công cụ để hoàn thành vở diễn, nhưng còn Trình Tử Khiêm anh thật sự có nghĩ như vậy? Làm sao cô không biết tình cảm của anh, giống như bản thân cô, anh đã yêu, đã in sâu nên không tài nào xóa bỏ. Bỗng nhiên, một chiếc khăn giơ ra ngang tầm mắt. Dương Băng Vũ vội quệt hai hàng lệ còn vương dài, ngước mắt nhìn lên.

"Anh về từ khi nào vậy?" Thời khắc này, Dương Băng Vũ không còn đủ khả năng để suy nghĩ nữa.

Trình Tử Khiêm ngồi xuống bên cạnh Dương Băng Vũ "Hôm qua."

Đối với cô, anh luôn xa cách như vậy, ít ra Cao Quỳnh Phương và Lâm Khải Phong còn có ngày tháng bên nhau, còn có kí ức để hoài niệm, còn cô, từ đầu đến cuối chỉ là tự mình đa tình.

"Anh đã quyết định chưa?"

Trình Tử Khiêm quay sang nhìn Dương Băng Vũ, đáy mắt thâm trầm tựa hồ nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ có lạnh nhạt "Anh không biết."

Anh không biết tại sao lại đến đây, tại sao nhìn thấy cô khóc anh lại đau lòng, một loại cảm xúc dâng đầy trong lòng nhưng Trình Tử Khiêm không sao diễn tả "Em sao vậy?" Đột nhiên, anh rất muốn biết, rất muốn nghe thanh âm dịu ngọt từ cô.

"Em cũng không biết." Dương Băng Vũ cố nặn ra một nụ cười khó nhọc.

"Bây giờ anh phải làm sao đây?" Trình Tử Khiêm quay đi, nhìn xa xăm về phía trước. Không biết tại sao anh không thể nào đối diện với Dương Băng Vũ nữa, nụ cười gượng gạo của cô làm trái tim anh đập chậm đi một nhịp, đột nhiên anh muốn giơ tay ôm cô vào lòng, muốn như Cao Quỳnh Phương nhiều năm trước, nói rằng cô có thể khóc, nhưng anh không là được, anh sợ mình sẽ sai thêm một điều gì nữa."Thành toàn cho cô ấy."

Sau câu nói ấy, cả hai đều im lặng, bởi cảm xúc rối bời mà Trình Tử Khiêm không thể lý giải, và bởi nỗi đau giăng đầy trong trái tim Dương Băng Vũ.

Lâm Khải Phong đã tỉnh, trong cơn mê anh loáng thoáng cảm nhận mùi hương quen thuộc, nhưng khi tỉnh dậy, thì ra tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân anh. Nhìn xung quanh căn phòng, thấy Trình Tử Khiêm một mình đứng ở cửa sổ, Lâm Khải Phong xuống giường bước đến.

"Tôi và Phương sẽ kết hôn."

"Ừm." – Một âm thanh đơn giản nhưng đầy đủ ý nghĩa.

"Cậu không chấp nhất sao?" – Chữ ừm nhẹ nhàng của Lâm Khải Phong khiến Trình Tử Khiêm hơi bất ngờ.

"Còn hơn là cô ấy tìm đại một người đến nói với tôi là chồng cô ấy." Chỉ khi nào bước đến ranh giới của sinh ly tử biệt con người ta mới cảm nhận sâu sắc còn được nhìn thấy nhau ý nghĩa thế nào.

"Giờ tôi đã hiểu tại sao tôi mãi không thể bước chân vào cuộc đời cô ấy." Dù chưa từng biết đến nhưng có thể hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, phải yêu đến bao nhiêu mới có được.

"Sẽ đến lúc cậu cảm thấy hiểu quá rõ về một người chỉ khiến tổn thương càng to lớn." Cô muốn anh buông bỏ, anh nhất định sẽ làm được. Từ đây về sau anh sẽ vì cô mà sống thật tốt.

Không ai hiểu được, tại sao họ lại kết hôn cùng nhau? Ngay cả người trong cuộc như Trình Tử Khiêm hay Triệu Minh Minh cũng không biết, chỉ có một mình Lâm Khải Phong và Cao Quỳnh Phương hiểu, chính là vì một lần thôi họ muốn nhìn thấy nhau bước vào lễ đường. Đó từng là ao ước, từng là dự định mà họ luôn ấp ủ, nhưng giông tố cứ mãi vùi dập để giờ đây họ chỉ có thể khoác tay người khác mà lặng lẽ dõi theo nhau.

Lâm Khải Phong dần quay về thực tại, hốc mắt Cao Gia Hi hơi ướt, quả thật là câu chuyện cảm động lòng người, chỉ là người ngoài thôi nhưng Cao Gia Hi cũng cảm thấy xót xa huống hồ là đích thân Lâm Khải Phong trải qua, hèn gì lần đầu tiên gặp cô anh lại kích động như vậy.

"Tôi không biết cô ấy đã...thành thật xin lỗi." Dù bất cứ ai cũng không muốn nhớ lại mảng kí ức đau lòng ấy.

Nhưng anh thì khác, vẫn phong thái ung dung lãnh đạm, nhàn nhạt nếm từng giọt cà phê đắng chát đang chảy dần vào cuống họng, cuộc đời này vẫn chưa bạc bẽo lắm, ít ra giữa hàng vạn người, giờ đây anh vẫn còn được nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy tồn tại thật sự chứ không phải chỉ trong hồi ức "Không cần xin lỗi."

Cao Gia Hi bắt đầu cảm thấy thú vị với người đàn ông ngay trước mắt, vẻ thâm trầm từng trải của anh khiến cô như u mê không thoát ra nổi, anh, một người đàn ông như xa như gần, bề ngoài lạnh lùng khô khan nhưng lại có một trái tim nóng hổi, luôn khao khát tình yêu.

"Có một người đàn ông luôn khắc cốt ghi tâm hình bóng của mình, dù là đau khổ nhưng tôi nghĩ cô ấy vẫn may mắn hơn rất nhiều phụ nữ khác."

Lâm Khải Phong không nói gì, chỉ nở nụ cười nhạt. Có lẽ Cao Gia Hi nói đúng, ít ra giữa bộn bề nỗi đau, cô và anh đã tồn tại một tình yêu đẹp, dù không thiên trường địa cửu nhưng ít nhất cũng là mãi mãi không quên. Họ chia tay nhau khi ly cà phê vừa cạn, anh rời đi, hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố, Cao Gia Hi vẫn đứng trước quán dõi theo bóng lưng anh, một cảm giác quen thuộc khó tả, là trong tiềm thức cô đã từng nhìn thấy hay là trái tim đã lỡ nhịp? Có lẽ cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là định mệnh, nhưng nếu như một ngày, cũng giữa dòng người tấp nập họ gặp lại nhau thì có thể nào xem như đó là duyên phận không? Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, Cao Gia Hi cô liệu có thể nào thay thấy vị trí của người phụ nữ mang tên Cao Quỳnh Phương kia trong trái tim anh không?

Chương 49

Ba tháng sau.

Trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra, cuối cùng Lâm Khải Phong mới có thể ngồi xuống nghỉ. Quách Tĩnh cầm một xấp tài liệu tiến vào văn phòng.

"Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, không được uống rượu nữa, cậu cứ cố chấp như vậy dù tôi là thần tiên cũng không cứu nổi cậu đâu."

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh nghe câu này "Tôi biết rồi." Giống như một bài học mà chưa cần nghe cũng đoán được nội dung. Anh biết rõ hơn ai hết bên trong cơ thể này đang bị tàn phá thế nào nhưng anh không cách nào ngăn bản thân lại, cứ mỗi lần về nhà trái tim anh lại quặn thắt một nỗi đau đã ăn sâu vào tâm khảm nhiều lần muốn rời khỏi thế giới này nhưng anh đã hứa sẽ sống thay phần của cô nên dù thế nào anh cũng nhất định phải gắng gượng. Anh muốn ngã xuống một cách thật tự nhiên để đến khi gặp lại cô anh có thể tươi cười nói cho cô biết anh đã làm tốt phần còn lại cuộc đời của hai người.

"Tôi hết cách với cậu rồi. Mấy ngày nữa có một cuộc hội thảo rất quan trọng mà tôi không vắng mặt được, tôi sẽ bàn giao tình hình của cậu với một bác sĩ khác nếu có vấn đề gì thì cứ liên lạc trực tiếp với cô ấy. Cậu cứ yên tâm, đó là bác sĩ giỏi mà một người bạn nước ngoài nhờ đến giúp đỡ tôi nên sẽ không có vấn đề gì."

"Được rồi, tôi đi trước."

Quách Tĩnh chỉ hừ một tiếng, tình trạng của Lâm Khải Phong càng ngày càng tệ khuyên ngăn thế nào cũng vô ích, dù cơ thể hoạt động nhưng tâm đã chết thì dù có tiên dược cũng không tài nào trị khỏi. Quách Tĩnh đương nhiên biết rõ, nhưng cứu người vẫn là thiên chức mà ông đang gánh trên người dù thế nào cũng phải cố gắng.

Trước khi đi Quách Tĩnh đã soạn sẵn một hồ sơ bệnh án đặc biệt của Lâm Khải Phong gửi lại cho bác sĩ kế nhiệm nhưng vì trễ chuyến bay nên vị bác sĩ kia không đến kịp, ông chỉ có thể nhờ y tá gửi lại. Quả đúng như Quách Tĩnh tính toán, không lâu sau Lâm Khải Phong được đưa đến bệnh viện trong tình trạng loét dạ dày cấp tính. Tình hình của anh rất nghiêm trọng nếu xử lí theo cách thông thường nhất định sẽ xảy ra biến chứng, thậm chí có thể nghiêm trọng hơn nhưng cũng may cô đã nghiên cứu kĩ bệnh án mà Quách Tĩnh đặc biệt chuẩn bị nên ca phẫu thuật rất thành công, sức khỏe đang bắt đầu hồi phục.

Có lẽ hôm nay trời đẹp nên tâm tình cô tươi tỉnh hơn mọi khi, đặc biệt muốn mua hoa đến thăm một người quen cũ. Vừa vặn thay lúc anh mới tỉnh, cô nở nụ cười nhẹ nhàng bước vào đặt đóa hoa lên bàn cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

"Anh cảm thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?"

"Tôi không sao, thành thật cảm ơn cô, coi như một mạng đền một mạng."

"Không phải, là trách nhiệm của tôi."

Hôm đó lúc Lâm Khải Phong được đưa đến bệnh viện trong tình trạng khẩn cấp, khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt của anh khiến cô suýt không nhận ra nhưng điều làm cô bất ngờ hơn là bệnh tình của anh đặc biệt nghiêm trọng cơ thể bị tàn phá đến mức độ như vậy ngoài bệnh tật ra nguyên nhân còn lại chắc chắn là sự buông thả của bản thân, một hình ảnh hiện lên trong đầu khác hoàn toàn với phong thái ung dung lãnh đạm mà cô từng gặp thậm chí cô đã nghi ngờ anh và người mình từng gặp trước đây không phải là một. Đột nhiên cô rất muốn biết thêm về người đàn ông bí ẩn này giống như có một tiếng gọi thôi thúc cô tìm hiểu đến khi biết được nguyên nhân Cao Gia Hi chỉ có thể cảm thán chứ không thể nào oán trách nổi. Anh, một người đàn ông ông hoàn hảo, vừa giàu có lại si tình nếu là phụ nữ ai có thể không động lòng và vì Cao Gia Hi là một người phụ nữ vô cùng bình thường nên cái bẫy mà ông trời cố tình sắp đặt này cô tình nguyện bước vào.

Nhưng vấn đề lớn nhất chính là trái tim của anh từ lâu chỉ chứa đầy hình ảnh của một người bao nhiêu năm qua không hề dung túng bản thân thêm một lần nào nữa, liệu cô có đủ khả năng để phá vỡ hàng rào băng lạnh ấy để thay thế vị trí của người phụ nữ kia trong trái tim anh không? Biết là khó khăn nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

"Có bao giờ anh nghĩ sẽ yêu thêm một lần nữa không?"

Đã lâu rồi, không ai hỏi anh câu hỏi này bởi ai cũng biết chấp niệm trong lòng anh lớn thế nào hay nói cách khác liệu có tồn tại người yêu anh nhiều hơn Cao Quỳnh Phương? Lâm Khải Phong nở nụ cười nhạt nhẽo "Lần đầu tiên gặp cô."

Trái tim Cao Gia Hi như nhảy lên theo câu nói của Lâm Khải Phong "Ý anh là..."

"Dù có yêu lại một trăm một vạn lần người tôi yêu vẫn là cô ấy, không thể là người khác."

Là cô đã đánh giá quá cao bản thân trong thâm tâm anh cô chỉ là hình ảnh mà anh luôn nhớ nhung, là một cái bóng của người khác không phải là tình cảm mà cô đã tưởng tượng. Cảm giác hụt hẫng lấn át hoàn toàn tâm trạng của Cao Gia Hi cô lịch sự nặn ra một nụ cười rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng dần khuất của cô đôi mắt Lâm Khải Phong trở nên thâm trầm đến kì lạ, anh cảm nhận được tình cảm của cô cũng cảm nhận được sự lỗi nhịp của trái tim mình nhưng anh không thể chấp nhận bởi thứ anh rung động không phải là Cao Gia Hi mà chỉ là hình ảnh mà anh luôn khao khát của Cao Quỳnh Phương, anh không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà làm tổn thương một người con gái nữa.

Cho đến ngày Lâm Khải Phong xuất viện Cao Gia Hi cũng không xuất hiện nữa thật ra trốn tránh cũng tốt cả hai không ai phải khó xử.Lâm Khải Phong không về nhà anh trực tiếp đến thẳng công ty mấy ngày anh nằm viện công việc chính là thứ duy nhất đợi anh.

"Lâm tổng, dự án phát triển văn phòng bên Mỹ đang tiến triển rất tốt, nếu không có trục trặc gì thì không lâu nữa chúng ta có thể chính thức đưa vào hoạt động."

"Tốt, tiếp tục theo dõi xảy ra chuyện gì thì lập tức báo với tôi."

"Tối biết rồi, Lâm tổng."

Thấy Hàn Tinh đứng im không lên tiếng, Lâm Khải Phong buộc phải lên tiếng "Còn chuyện gì nữa sao?"

"Hôm nay có hẹn với một đối tác quan trọng, tôi đã đến gặp và truyền đạt ý của anh nhưng vị khách đó nhất định phải gặp được anh mới đồng ý hợp tác." Kể từ sau khi Cao Quỳnh Phương mất, tất cả các buổi gặp mặt ngoài giờ hành chính Lâm Khải Phong đều không tham gia mọi chuyện đều phó thác cho Hàn Tinh xử lí, mỗi ngày đều như vậy anh đến công ty đúng giờ về nhà cũng đúng giờ bất cứ ai cũng không thể ảnh hưởng thói quen ấy của anh, lúc đầu quả thực có chút rắc rối nhưng dần dần mọi người đều quen với phong cách làm việc như vậy nên lâu rồi không phát sinh vấn đề nữa. Nhưng lần này là một vị khách vô cùng quan trọng đến dự án phát triển bất động sản lớn nhất năm của công ty, nếu đàm phán không thành công Thiển Vũ sẽ mất một số tiền rất lớn nên lần này Hàn Tinh không dám tự mình quyết định.

"Là ai?"

"Là tập đoàn SM."

Nghe đến đây Lâm Khải Phong khẽ thở dài, không ngờ SM lại có thể thu mua công ty lớn như Hoàng Phúc nên mới chính thức trở thành nhà đầu tư chính cho dự án lần này, Lê Quốc Khánh thế nào lại đột nhiên từ Mỹ trở về làm ăn, cuộc chiến này anh có chạy thế nào cũng không tránh khỏi "Sắp xếp lịch cho tôi, tôi sẽ gặp anh ta."

Phòng Tổng thống của khách sạn LT. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn lớn, chắc không ai ngờ sẽ có một ngày họ xa lạ đến vậy.

"Cậu muốn gì?" Lâm Khải Phong không đợi nữa, anh muốn nhanh chóng kết thúc tất cả.

Lê Quốc Khánh đưa đến trước mặt Lâm Khải Phong một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn tất cả điều kiện đều hợp lí nếu không muốn nói là có lợi cho Thiển Vũ "Cắt đứt với Cao Gia Hi, bản hợp đồng này lập tức có hiệu lực." Lê Quốc Khánh bình thản lên tiếng.

"Tôi không hiểu ý cậu nói là gì?"

"Cậu thực sự cho rằng trên đời có hai người giống nhau đến như vậy sao?"

Câu mỉa mai của Lê Quốc Khánh như làm cho Lâm Khải Phong bừng tỉnh "Không lẽ..."

"Không sai, Gia Hi và Quỳnh Phương là chị em song sinh. Nhưng Gia Hi không biết chuyện này, từ nhỏ gia đình chúng tôi đã thất lạc nhau, đến khi nhận lại Quỳnh Phương thì Gia Hi đang đi du học, xảy ra nhiều chuyện như vậy nên đến giờ chúng tôi vẫn chưa nói cho nó biết về sự tồn tại của Quỳnh Phương. Tôi đã mất một đứa em gái rồi, tôi không muốn lại mất đi một đứa nữa, cậu hiểu không?"

"Nếu chỉ vì chuyện này thì cậu có thể yên tâm cả đời này của tôi chỉ yêu được một người, hoặc là cô ấy hoặc là không ai cả. Bản hợp đồng này không cần cậu kí nữa, đưa em gái cậu quay về đi, tìm cho cô ấy một người đàn ông xứng hơn tôi."

Lâm Khải Phong đi rồi Lê Quốc Khánh vẫn ngồi đó trầm tư trong mớ suy nghĩ hỗn độn "Cậu như vậy, tôi nên vui hay nên buốn cho nó đây?"

Lâm Khải Phong vừa bước xuống sảnh lớn thì điện thoại reo.

"Cho hỏi phải số điện thoại của Lâm Khải Phong không ạ?" Một giọng nam lạ vang lên.

"Là tôi."

"Có một cô gái tên Cao Gia Hi không biết anh có quen không?"

"Cô ấy có chuyện gì sao?"

"Cô ấy ở đây uống rất nhiều rượu, chúng tôi sắp đến giờ đóng cửa rồi nhưng gọi nhiều lần mà không thấy cô ấy trả lời nên mới mạn phép gọi cho anh, phiền anh đến đón cô ấy về được không?"

"Được rồi, làm phiền anh nhắn tin địa chỉ qua cho tôi."

Hơn mười một giờ đêm, một cô gái uống say đến quên trời đất nằm vạ ở quán người ta nếu không phải người ta lịch sự gọi điện thoại cho người thân đến đón thì không biết giờ này cô đã nằm ở xó xỉn nào rồi.

"Đi thôi, tôi đưa cô về." Lâm Khải Phong vội đỡ lấy tay Cao Gia Hi định dìu cô về nhưng cô cứng đầu không chịu phối hợp hất tay anh ra "Không cần, tôi thế nào không liên quan đến anh."

Lâm Khải Phong hết cách chỉ có thể bế cô lên đưa ra ngoài nhưng Cao Gia Hi liên tục giãy giụa nên vừa ra khỏi quán anh lập tức để cô xuống "Cô đợi một lát, tôi gọi anh cô tới." Vừa định nhấn số thì điện thoại đã bị Cao Gia Hi hất rớt xuống đất "Rốt cuộc cô muốn gì đây?"

"Tôi muốn anh là của tôi." Vừa dứt câu, Cao Gia Hi lao tới vòng tay qua cổ Lâm Khải Phong hôn anh cuồng nhiệt, ngọn lửa vốn dĩ đã tắt bấy lâu nay trong anh lại nhen nhóm cháy, khuôn mặt ấy, sự ngọt ngào này thoáng chốc khiến Lâm Khải Phong đắm chìm nhưng chỉ một giây thôi khi anh vừa nhắm mắt lại hình ảnh Cao Quỳnh Phương lại phủ đầy tâm trí, Lâm Khải Phong như chợt bừng tỉnh trong cơn say vội vàng đẩy Cao Gia Hi ra, cô loạng choạng ngã xuống đất nước mắt từng giọt rơi trên má "Vừa rồi rõ ràng anh cũng hưởng thụ tại sao anh không thừa nhận tình cảm của mình chứ?"

"Tôi xin lỗi."

"Em thật sự không hiểu, em có gì không bằng Cao Quỳnh Phương mà anh không thể chấp nhận em, hơn nữa em có gia thế có sự nghiệp còn cô ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi từ đầu đến cuối đều không xứng với anh."

Lâm Khải Phong hơi bất ngờ khi nghe những lời này từ miệng một người như Cao Gia Hi bây lâu nay anh luôn cho rằng cô là một người hiểu chuyện nhưng thật không ngờ lại có thể nói ra những lời miệt thị nặng nề như vậy "Cô điều tra cô ấy?"

"Vậy thì sao? Em luôn cho rằng cô ta phải là một người xuất sắc thế nào mới khiến anh si tình như vậy, nhưng mắt chọn người của anh thật làm em thất vọng ngoài khuôn mặt giống nhau ra mọi thứ khác của cô ta đều không bằng em, cô ta không xứng đáng là rào cản để em rút lui."

"Cô..." Anh tức giận nhưng bàn tay chỉ dừng lại ở không trung rồi rút về, anh từ tốn đứng lên "Cô ấy không cần xứng đáng với bất cứ ai chỉ cần xứng đáng với một mình tôi là đủ. Tôi nhắc lại lần cuối cùng tôi vĩnh viễn chỉ yêu một người là Cao Quỳnh Phương, những thứ đã là duy nhất dù cô so sánh thế nào cũng chỉ là khập khiễng thôi." Rồi anh xoay người đi.

"Vậy tại sao anh lại tới đây, nếu không vì lo lắng cho em thì sao anh phải tới?"

"Chỉ cần là người họ Cao tôi sẽ không bỏ mặt."

"Tại sao?"

"Đó là trách nhiệm của một người mà tôi đang thay cô ấy hoàn thành."

Đặt trước ngôi mộ của Cao Quỳnh Phương một đóa hoa hồng trắng, Hoàng Kỳ Kỳ chợt nhớ tới nhiều năm trước Cao Quỳnh Phương đã nói rằng hoa hồng đỏ là tình yêu nồng cháy còn hoa hồng trắng là kí ức phai tàn nhưng dù thế nào chúng vẫn kiêu sa diễm lệ cũng giống như phụ nữ dù thế nào cũng nhất định phải mạnh mẽ, chỉ cần còn cơ hội nhất định phải đẹp như một đóa hoa hồng.

"Đã có xét nghiệm DNA của đứa bé đó rồi, quả thực không phải là con của Vincent. Tiếp theo cậu định làm gì?"

"Đến lúc phải kết thúc rồi." Bên cạnh Hoàng Kỳ Kỳ xuất hiện một người phụ nữ. Rốt cuộc là ai, bí ẩn thế nào lại có khả năng kết thúc câu chuyện này?

Contact - ToS - Sitemap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro