Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

Có người từng nói con người ta sẽ không bao giờ phân biệt được yêu và hận bởi chỉ khi yêu bạn mới đau khi bị phản bội từ đó thù hận mới phát sinh, và khi thù hận vẫn tồn tại thì không bao giờ bạn quên được tình yêu bạn đã dành cho đối phương. Nhưng có lẽ đến bây giờ Cao Quỳnh Phương vẫn chưa hiểu được điều ấy, vì trái tim cô đã bị nỗi đau che lấp, sự đau đớn ấy làm cô hận anh, nên cô đã quên rằng vì sao mình hận anh.

"Chúng ta chia tay đi." – Đôi mắt cô cụp xuống, đã không còn vẻ thách thức hay chế giễu mà là nỗi thất vọng ẩn hiện đâu đó một tia đau lòng. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không còn khả năng duy trì thái độ lạnh lùng như trước, bởi giờ đây mất anh khiến cô sợ hãi.

Lâm Khải Phong vẫn còn bàng hoàng trước câu kết luận của cô, anh không tin nổi cũng không hiểu nổi, tại sao chỉ mới rời khỏi chưa bao lâu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? "Em nghe anh nói đi..."

"Xin lỗi." – Rồi cô xách ba lô rời khỏi, không phải vì cô không muốn nghe mà là vì sợ phải đối diện với anh, cô không muốn phòng tuyến bấy lâu nay mình dựng xây lại trong phút chốc sụp đổ.

Lâm Khải Phong vẫn ngồi bất động tại chỗ, lý trí muốn đuổi theo cô nhưng đôi chân anh cứ mềm nhũn. Anh không dám đuổi theo cô, bởi anh chưa từng nghĩ sẽ đem 'cân' chuyện đính hôn và cô? Anh không biết liệu cô có đủ quan trọng để anh quay lưng với gia đình, để chấp nhận đánh đổi nguy cơ Thiển Vũ phá sản, để mất đi tất cả....

Cao Quỳnh Phương một mình lang thang vô định hướng, anh đã làm đúng theo ý nguyện của cô, chấp nhận buông tay để cô một mình ra đi. Đáng lẽ cô phải nên thở phào nhẹ nhõm vì đã có bằng chứng thuyết phục nhất để rũ bỏ tình cảm này, nhưng cô không biết sao trái tim lại vô cùng đau nhói, nước mắt chực chờ bấy lâu cũng có không gian để tuôn trào. Đây không phải Cao Quỳnh Phương, một người cầm lên được buông xuống được, giờ lại vì một người mà giày vò bản thân.

14h. Biệt thự Lâm gia.

"Cậu chủ, cậu về rồi." – Bà vú chăm anh từ nhỏ tới lớn thấy anh bước vào tức thì buông công việc ở bếp chạy ra đón anh "Bà chủ đợi cậu ở thư phòng."

"Dạ."

Lâm Khải Phong nặng nề lê chân qua từng bậc cầu thang. Anh thở ra một hồi, khôi phục tinh thần rồi mới bước vào. Mẹ anh là một phụ nữ xinh đẹp, dù đã bốn mươi mấy nhưng trên người bà lúc nào cũng tỏa ra một mùi hương làm người ta mê hoặc, hèn chi bao nhiêu năm nay dù bên cạnh có bao nhiêu bóng hồng nhưng trong lòng ba anh, bà vẫn nghiễm nhiên ở vị trí độc tôn.

"Con về đấy à!" – Nghe tiếng mở cửa, Trần Diễm Sương lập tức bỏ cuốn sách đang đọc dỡ xuống bàn. Vui vẻ bước đến bên cạnh anh, đỡ anh ngồi xuống.

"Vú nói, mẹ tìm con. Có việc gì sao?"

"À! Mẹ chỉ muốn nói về chuyện du học của con. Ba con rất mong đợi ở con, ông ấy hi vọng con có thể giúp ông ấy điều hành thật tốt Thiển Vũ."

'Điều hành Thiển Vũ', bốn chữ này chẳng qua chỉ là danh nghĩa, thực chất là cứu Thiển Vũ qua giai đoạn khó khăn. Làm sao anh không biết, Thiển Vũ gần đây bị dây vào một vụ kiện làm cho danh tiếng xuống cấp nghiêm trọng, giá cổ phiếu cũng theo đó mà tuột dốc không phanh, những đối tác cũng bắt đầu dè chừng tạo khoảng cách,...Ông nội anh cũng vì lo lắng mà phát bệnh, ba anh thì vất vả chạy đông chạy tây để tìm nhà đầu tư, dù bề ngoài Thiển Vũ vẫn là một tập đoàn nhất nhì Sài Gòn nhưng bên trong chỉ là một cái vỏ rỗng. Cho nên để duy trì thời gian sống sót của Thiển Vũ, Lâm Khải Phong bị ép phải chấp nhận một cuộc hôn nhân sặc mùi kim tiền với tiểu thư nhà họ Ngô - một gia đình giàu có ở Mỹ, để hợp thức hóa một số tiền 'khủng' mà Ngô thị đầu tư vào Thiển Vũ.

Là người thừa kế duy nhất của Thiển Vũ, là người nối dõi của Lâm gia đương nhiên Lâm Khải Phong phải có trách nhiệm bảo vệ tâm huyết cả đời mà ông nội và ba anh vất vả gây dựng. Nhưng hiện tại có một người mà anh không nỡ xa rời, một người không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng quan trọng, thậm chí đã có lúc anh còn nghĩ đến chuyện vứt bỏ tất cả để cùng cô sống một cuộc sống bình thường. Giữa Cao Quỳnh Phương và gia đình, anh không biết nên buông bên nào...

"Con muốn học xong năm cuối cấp ở đây." – Đây dường như là giải pháp tốt nhất, dù phải ra đi nhưng ít nhất anh vẫn còn chín tháng ở bên cạnh cô. Nhưng làm sao anh biết, anh đã sai, Cao Quỳnh Phương với anh như một chất gây nghiện, ở bên cạnh cô càng lâu, khả năng anh có thể dứt bỏ càng thấp.

20h. Khu vui chơi Win.

"Sao có hứng thú gọi mình vậy, Lâm thiếu? – Trình Tử Khiêm mất cả buổi mới tìm được Lâm Khải Phong đang trốn trong một góc chơi bắn súng.

Không nhận được sự phản hồi của Lâm Khải Phong, mà chỉ nhận được một cây súng "Thắng mình rồi mới nói đi."

Qua ba ván, kết quả cuối cùng Trình Tử Khiêm chiến thắng với tỉ số xuýt xao "Chuyện gì?" – Trình Tử Khiêm quay lưng ra ngoài, đưa cho Lâm Khải Phong một chai nước, hỏi.

"Cậu cảm thấy mình và Phương còn cơ hội không?"

Rất nhanh, Trình Tử Khiêm đã trả lời "Nếu không, mình đã biến cô ấy thành của mình rồi." Không phải là anh cao thượng nhường tình yêu của mình, thậm chí anh đã từng nghĩ rằng thời cơ đã tới nhưng khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy với đôi mắt sưng húp của Cao Quỳnh Phương toàn bộ hi vọng đều trong phút chốc bị đạp đổ, cô đã yêu Lâm Khải Phong mất rồi.

Người vui vẻ nhất không ai khác chính là Lâm Khải Phong. Sau khi bỏ lại hai chữ "Bạn tốt", anh đã biến mất tăm. Nếu họ làm lành chỉ là chuyện sớm muộn, vậy nhanh chóng hoàn thành để tránh đêm dài lắm mộng.

21. Kí túc xá.'Anh đang đợi em dưới cổng. Anh sẽ đứng đây đến khi nào em xuất hiện.' – Cao Quỳnh Phương đọc xong tin nhắn thẫn thờ trong vài giây rồi nhanh chóng úp điện thoại xuống giường coi như chưa thấy gì.

"Là Khải Phong sao?" – Đôi mắt tinh tường của Dương Băng Vũ đã thu lại sạch sành sanh biểu cảm của Cao Quỳnh Phương nên không khó để đoán ra chuyện gì.

Cao Quỳnh Phương gật đầu, rồi kiên quyết nằm xuống ôm gối đi ngủ. Nhưng lăn qua lăn lại một hồi cũng không sao ngủ được.

"Cậu có thể gạt người khác nhưng không thể gạc bản thân mình." – Dương Băng Vũ thở dài, cô không mong Cao Quỳnh Phương lại tiếp tục dây dưa với hạng người phản bội đó, nhưng tình cảm là như vậy, một khi dính vào là không thể thoát ra, càng cố gắng kết thúc lại càng khiến bản thân khó chịu.

Cao Quỳnh Phương đứng dậy đi ra ban công. Anh vẫn đứng đó, trời lại sắp mưa, nếu không về e rằng sẽ bị mắc mưa, dù sao cô cũng không muốn bị gán tội danh gián tiếp làm anh bệnh, nên cô đành mặc áo khoác, cầm theo chiếc áo mưa đi xuống lầu.

"Anh điên rồi sao? Lỡ như bị ai bắt gặp rồi mách với cô giám thị thì sao đây?" –Tuy là trách móc nhưng đã có một chút hơi ấm.

"Anh chỉ sợ em không xuống." – Giọng nói chân thành của anh làm trái tim cô lỡ nhịp.

Để bảo đảm an toàn tốt nhất rút lui càng sớm càng tốt, cô đưa chiếc áo mưa cho anh rồi quay người lên lầu. Nhưng anh kịp bắt tay cô lại, ép cô đối diện với mình, từng bước phá vỡ lớp băng trong trái tim cô.

"Em xuống rồi thì nghe anh nói một chút đi."

"Anh muốn nói gì nữa?" – Cô đã sắp không gượng được nữa, giọng nói càng trở nên gấp gáp. Nhưng đây lại là điều anh muốn thấy.

"Xin lỗi. Chuyện đính hôn là thật." – Không ngờ anh đến đây để nói sự thật với cô, không lẽ anh muốn tàn phá tim cô đến tan thành từng mảnh mới vừa lòng hay sao? Tuyến lệ lại bắt đầu hoạt động, nước đang dần dâng lên trong hốc mắt.

"Trước đây, ông nội anh từng có lời giao hôn với một người bạn thân của ông. Giờ ông đang bị bệnh nên ông muốn sớm chứng kiến anh hoàn thành lời hứa hẹn năm xưa, sợ sau này mình không còn cơ hội."

"Anh biết em rất khó chấp nhận sự thật này nên anh cũng vì vậy mà thử buông tay em, nhưng anh làm không được. Coi như anh thua rồi, em cho anh thêm một cơ hội được không? Nhất định, anh sẽ cho em hạnh phúc."

Trái tim cô như tan chảy theo từng lời nói của anh. Không chỉ một mình anh không thể mà chính cô cũng không thể buông tay. Vậy thay vì chấp nhận tiếp tục đau đớn, chi bằng liều mạng tin anh thêm một lần, biết đầu thật sự được như những lời anh nói, cô sẽ tìm được hạnh phúc.

Cô nhào đến ôm chặt anh, nước mắt lại chảy dài trên má nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc. Tới giờ cô mới biết, cô khao khát vòng tay anh như thế nào, quyến luyến hơi ấm anh như thế nào, dù ngày mai ra sao chỉ cần có anh vẫn yêu cô, cô sẽ không bao giờ từ bỏ. Nhưng cuộc đời không nói trước điều gì, yêu càng nhiều đến lúc thật sự phải buông tay vết thương lại càng lớn.

Vì Lâm Khải Phong hết lần này đến lần khác lẩn tránh việc đi du học nên Trần Diễm Sương bắt đầu nghi ngờ, bà ta sai người theo dõi anh, và những gì nên biết cũng như không nên biết bà ta đều nắm trong tay. Xem xấp hình mà thám tử tư giao đều toàn là hình ảnh vui vẻ, khắng khít của Cao Quỳnh Phương và Lâm Khải Phong, với một người từng trải như bà dư sức hiểu mối quan hệ giữa họ là gì? Trần Diễm Sương tức giận nhào nát tấm hình rồi quật quẹt đốt, ánh mắt bà ta cũng dần trở nên thâm độc khi nhìn bức hình dần hóa thành tro bụi, ánh mắt ấy như khẳng định rằng mối tình này rồi cũng sẽ dần tan biến.

Trần Diễm Sương nuôi Lâm Khải Phong từ nhỏ đến lớn, tính nết của anh bà hiểu rất rõ, với một người cứng đầu như Lâm Khải Phong, càng ép buộc anh càng phản tác dụng, cách ngắn nhất cũng là duy nhất chính là tấn công từ Cao Quỳnh Phương.

Hôm đó, đang ngồi học trên lớp thì Cao Quỳnh Phương bị cô giám thị gọi lên văn phòng. Tưởng chuyện Lâm Khải Phong tới kí túc xá vào ban đêm bị bại lộ nên lòng thấp thỏm không yên. Ai dè, vừa bước vào thấy không gian im ắng, không thầy hiệu trưởng, không giáo viên đoàn, cô giám thị đưa vào tới cửa rồi cũng đi mất tiêu, chỉ còn lại cô và một người phụ nữ xa lạ, với phong thái và cách ăn mặc của bà ta, cô đoán là người có tiền, không lẽ biết được hoàn cảnh của cô nên muốn tài trợ...Đương nhiên là không phải, cuộc đời đâu tươi đẹp như vậy...

"Cháu ngồi đi." – Trần Diễm Sương thấy Cao Quỳnh Phương e dè đứng ngoài cửa nên khách sáo lên tiếng mời.

"Cảm ơn bác." - Cô tiến lại gần Trần Diễm Sương hơn nhưng không ngồi theo ý muốn của bà ta mà đứng nghiêm chỉnh để tiếp chuyên.

Trần Diếm Sương cũng không thích vòng vo tam quốc, đặc biệt đối với loại người 'cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga' "Ta là mẹ của Khải Phong, ta đến đây vì biết quan hệ của hai đứa."

Trong đầu Cao Quỳnh Phương 'đinh' lên một tiếng, tạm thời vẫn chưa tiêu hóa kịp lời nói của Trần Diễm Sương, ngơ ngẩn nhìn bà ta. Trần Diễm Sương quan sát biểu cảm của cô lại cho rằng cô cố chấp không xem lời nói của bà ta ra gì nên thái độ vốn không tốt nay lại hạ thêm một bậc "Ta cũng không muốn vòng vo, Khải Phong sắp phải đi du học, nhưng vì cháu nên nó mãi chần chừ, nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng không tốt. Ta muốn cháu chủ động rời khỏi nó, hi vọng cháu hiểu."

Cũng không đợi Cao Quỳnh Phương trả lời, Trần Diễm Sương đã xách túi rời khỏi. Bỏ lại khuôn mặt cứng đơ như chết đứng tại chỗ của Cao Quỳnh Phương. Lần này không còn là vấn đề của riêng cô và anh nữa mà là yêu cầu của mẹ anh, là vì tương lai sau này của anh, cô có được quyền lựa chọn? Câu trả lời, hiển nhiên là không.

Chương 23

Cao Quỳnh Phương sớm đã nghĩ tới chuyện Lâm Khải Phong phải ra nước ngoài, chỉ là không ngờ chính mẹ anh lại tới tận trường yêu cầu cô. Bà ta nói không sai, chuyện đi du học càng sớm càng tốt, nhưng họ chỉ mới làm lành bây giờ muốn cô tiếp tục rời xa anh, cô thật lòng không nỡ.

Ngày hôm đó, Lâm Khải Phong cùng cô về kí túc xá, Dương Băng Vũ không muốn làm 'kì đà cản mũi' nên sớm 'chuồn' trước. Cô ngước nhìn bầu trời trong xanh trên cao, không biết sau này đứng ở đây, cô có nhìn thấy được chiếc máy bay đưa anh rời khỏi, được nhìn anh dần khuất xa cô...

Cô không nhìn anh, chỉ lẳng lặng lên tiếng "Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện đi du học không?"

"Sao hôm nay em lại hỏi chuyện này?" – Lâm Khải Phong khó hiểu nhìn cô.

Cố gắng khôi phục tinh thần, cô cười tít mắt nói "Vì ở đây đâu có trường đại học nào chứa nổi anh." – Dù chỉ còn một ngày, một giờ thậm chí một phút, cô vẫn muốn tham lam giữ anh bên mình.

Anh trầm ngâm một hồi lâu, rồi quay sang nhìn cô "Dù đi đâu...anh cũng sẽ mang em theo." – Ý tưởng này chỉ mới nảy ra trong phút chốc, nhưng Lâm Khải Phong lại rất hài lòng với nó, không thể ở lại thì mang cô đi là một cách đôi bên cùng có lợi.

Nhưng Cao Quỳnh Phương thì lại có vẻ không hào hứng với câu nói của anh, hôm nay mẹ anh tìm tới bề mặt là muốn cô rời xa anh để anh đi du học nhưng làm sao cô không biết đó còn là sự phân chia giai cấp khắt khe mà những người giàu có đặt ra. Cô không tin trên đời này thật sự có 'chuyện tình lọ lem', cô cũng không muốn mình trở thành lọ lem để cả đời cam phận gánh chịu sự dè bỉu của khác, cô muốn tự mình đứng lên, tự mình phấn đấu để xứng với anh, để đường đường chính chính bước chân vào Lâm gia.

11h40. Kí túc xá.

Dương Băng Vũ về trước đã ăn xong, thay đồ xong, chuẩn bị ngủ trưa nhưng vừa thấy bóng dáng Cao Quỳnh Phương lại lập tức ngồi dậy nhiều chuyện.

"Có người hạnh phúc viết đầy mặt rồi!"

Cao Quỳnh Phương chỉ mỉm cười rồi bước vào trong. Thật ra, khi biết Lâm Khải Phong phản bội Cao Quỳnh Phương, Dương Băng Vũ rất tức giận nhưng đến khi biết nguyên nhân thì cô lại đổi qua ngưỡng mộ anh, dù cho phải chấp nhận hôn ước của đời trước nhưng anh vẫn không từ bỏ tình yêu với Cao Quỳnh Phương. Dương Băng Vũ tin Lâm Khải Phong yêu Cao Quỳnh Phương thật lòng, nhưng đôi khi cô cũng có chút lo lắng cho tương lai của họ, dù gì người ta cũng là công tử giàu có lại còn có vị hôn thê, liệu một cô gái nghèo hèn như Cao Quỳnh Phương có giữ được trái tim anh lâu dài, hay là kết quả thu lại là đau khổ?

Không phải là Cao Quỳnh Phương chưa từng nghĩ tới, thậm chí là nghĩ rất nhiều lần, hôm nay lại còn bị mẹ anh 'nhắc nhở', hi vọng cho tương lai tốt đẹp của họ ngày một thấp đi. Nhưng cô lại không có cách nào bỏ xuống, cứ mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đau lòng của anh, cô lại không nỡ. Phải làm sao mới an toàn rút lui? Một câu hỏi không có đáp án, bởi khi bước vào con đường này, chỉ có hạnh phúc và đau khổ, tuyệt đối không có hai chữ 'an toàn.'

Chớp mắt thì đã sắp tới sinh nhật của anh, còn nhớ năm đầu tiên cô và anh cùng ăn sinh nhật...

"Sinh nhật vui vẻ." – Trình Tử Khiêm và Dương Băng Vũ sau khi chén no nê cái bánh sinh nhật thì vui vẻ ra về, nhường lại không gian lãng mạn cho cô và nhân vật chính. Cao Quỳnh Phương đưa cho anh một hộp quà được gói kỹ lưỡng.

Anh nhanh nhẹn tháo giấy gói bên ngoài, lộ ra một chiếc hộp màu đen bên trong.

"Em hi vọng chiếc giày này sẽ giống như em, bên cạnh anh dù anh đi bất cứ nơi đâu." – Mất hai đem ròng rã cô mới hoàn thành xong món quà sinh nhật này, móc khóa hình chiếc giày bình thường được cô cẩn thận đính lên từng viên thủy tinh, số viên thủy tinh cũng chính là số ngày họ ở bên nhau, cô không hi vọng tới tương lai, cô chỉ hi vọng anh có thể trân trọng những ngày tháng họ đã từng bên nhau.

Cô nhớ rất rõ vẻ mặt cảm động của anh lúc đó. Anh vui đến không nói nên lời, chỉ bá đạo ôm chặt cô vào lòng "Không có bất cứ thứ gì thay thế được em." – Mỗi lời anh nói ra như khảm đá vào lòng cô, thật bền chặt qua năm tháng. Giờ nhớ lại, cô vẫn không kiềm chế được mà nhoẻn miệng cười, giây phút đó mãi mãi cô không thể quên cũng như cô mãi mãi không quên được anh.

Sinh nhật năm nay cô cũng tự tay làm quà cho anh, nhưng sau đó cô cũng sẽ rời xa anh để anh ra đi.

18h. Sảnh lớn của Lâm gia.

Vì năm nay là năm cuối cùng Lâm Khải Phong ăn sinh nhật ở Việt Nam nên ba anh quyết định tổ chức thật lớn. Mong là anh sẽ có những kí ức thật vui vẻ trước khi rời đi. Tất cả những bạn bè thân thuộc đều được mời tới, Lâm Thế Thanh rất thương yêu Lâm Khải Phong nên khách mời tối nay đều do anh lựa chọn, ông không muốn biến sinh nhật của con mình thành một buổi dạ tiệc kim tiền như bao người khác.

Cũng nhờ danh tiếng của Lâm gia, mà hôm nay Dương Băng Vũ và Cao Quỳnh Phương được một đêm 'vịt hóa thiên nga'. Trời vừa xế chiều, họ đã được một chiếc xe hơi sang trọng đón, chiếc xe chở họ đến một studio rồi rời đi. Ở đây, người ta chọn cho họ những bộ 'cánh' xinh đẹp, giá của nó còn mắc hơn số tiền làm thêm nguyên một năm của Dương Băng Vũ và Cao Quỳnh Phương cộng lại, họ còn được trang điểm nhẹ để phù hợp với trang phục. Sắp tới giờ, họ được một hoàng tử đích thân đến đón. Dương Băng Vũ nhìn Trình Tử Khiêm trong bộ vest thẳng tắp, chỉnh chu, lịch lãm đang đứng trước mắt thì muốn té ngửa, biết anh đẹp trai rồi không ngờ hôm nay lại còn thanh lịch, điềm đạm đến khó tin, làm một trái tim vốn dĩ đã cảm nắng từ lâu như Dương Băng Vũ khôn tài nào chống cự nổi.

Từ lúc trên xe đến khi vào Lâm gia, cặp mắt của Dương Băng Vũ cứ tập trung vào Trình Tử Khiêm.

"Hôm nay có ông bà Trình tới nữa đó, cậu nên cẩn thận." – Cao Quỳnh Phương vốn dĩ định toàn lực thưởng thức những sơn hào hải vị mà Lâm gia chuẩn bị nhưng khi thấy Dương Băng Vũ lộ liễu quá mức, nên không kiềm chế được đành lên tiếng nhắc nhở.

Dương Băng Vũ nghe Cao Quỳnh Phương nói xong từ thiên đường đáp thẳng xuống mặt đất, ngậm ngùi cụp đôi mắt trong veo xuống. Cao Quỳnh Phương thấy vậy bật cười, đưa một miếng táo qua cho cô, coi như làm tốt vai trò chị em tốt.

"Cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của con trai tôi." – Lâm Thế Thanh cầm micro, giọng trầm trầm nói. Dù đã từng thấy ông trên tạp chí nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, Cao Quỳnh Phương mới thấm thía câu 'hổ phụ sinh hổ tử'. Thì ra, nguồn gốc đẹp trai của Lâm Khải Phong là được duy trì từ ba anh. Chỉ có điều trên người Lâm Khải Phong là một khí chất 'bá đạo', còn Lâm Thế Thanh là một khí chất điềm tĩnh của người đàn ông từng trải.

"Mình đi vệ sinh." – Thật không đúng lúc, đang đợi hoàng tử của mình xuất hiện thì bụng Cao Quỳnh Phương đau dữ dội, cô vội đưa dĩa thức ăn cho Dương Băng Vũ rồi chạy thẳng vào toilet. Nhưng thật xui xẻo, toilet bây giờ đã có người, cũng may Cao Quỳnh Phương gặp lại người giúp việc hôm trước.

"Bà ơi, ở đây còn toilet nào không?"

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, đoán là đang rất khó chịu nên bà ấy nhiệt tình chỉ cô vị trí toilet ở lầu hai. Cao Quỳnh Phương không bỏ lỡ giây nào, ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên lầu. Thoải mái giải quyết xong, định đi xuống lầu thì lại bị 'cản chân'...

"Có tìm được Trần Diễm Vân chưa?" – Giọng nói Trần Diễm Dương dù đang truy hỏi vẫn toát lên khí chất thanh tao hiếm có.

"Xin lỗi bà chủ, vẫn chưa tìm thấy."

"Các người làm việc vậy sao? Có một người phụ nữ cũng không tìm ra. Tôi không cần biết bất kể dù sống hay chết cũng phải tìm được bà ta." – Dứt lời Trần Diễm Sương đứng lên, hướng xuống sảnh. Cao Quỳnh Phương thấy bà ta bước ra, vội ẩn mình vào vách tường gần đó.

Trần Diễm Vân chính là tên khai sinh của dì Trần, tại sao bà ta lại muốn tìm dì ấy? Trần Diễm Sương – Trần Diễm Vân, hai cái tên giống nhau như vậy, không lẽ họ là chị em? Nghe giọng nói Trần Diễm Sương hình như rất tức giận khi vẫn chưa tìm thấy người, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Hàng loạt câu hỏi được Cao Quỳnh Phương liệt kê, nhưng điều không tìm được câu trả lời. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc kéo cô về thực tại.

"Sao em lại ở đây?" – Anh đứng chắn trước mắt cô, hỏi.

Cao Quỳnh Phương đứng ngẩn ra, khuôn mặt anh gợi cho cô nhớ một chuyện. Hình như mấy năm trước anh từng xuất hiện ở quê cô, còn rất nhiều khuất mắt, tạm thời không thích hợp để cho anh đi, cô còn cần anh để tìm hiểu chuyện này.

Thấy Cao Quỳnh Phương không có phản ứng, Lâm Khải Phong trực tiếp kéo cô xuống lầu. Khi thấy hành động của Lâm Khải Phong mọi người đều rất ngỡ ngàng, nhiều người còn bước tới hỏi mẹ anh, nhưng bà ta chỉ cười cho qua chuyện, có lúc Cao Quỳnh Phương còn bắt gặp bà liếc mình, nhưng lần này cô không tránh né mà trực tiếp nhìn lại bà, không phải vì cô muốn thách thức Trần Diễm Sương mà cô chỉ muốn nhìn cho thật kỹ bà ta, nếu như cô nhìn không lầm thì cũng có nhiều điểm bà ta và dì Trần tương tự nhau, không lẽ những suy nghĩ của cô là thật, Cao Quỳnh Phương cảm thấy bất an hơn là vui mừng.

"Ba anh đâu rồi?" – Thấy Trần Diễm Sương đứng tiếp khách một mình nên Cao Quỳnh Phương thắc mắc hỏi anh.

"Ông ấy có việc bận nên đi trước rồi."

Cao Quỳnh Phương 'à' một tiếng rồi tiến qua chỗ Dương Băng Vũ.

Tối đó, Trình Tử Khiêm đảm nhận việc đưa Dương Băng Vũ về và hiển nhiên Lâm Khải Phong hộ tống Cao Quỳnh Phương. Giờ chỉ có hai người anh mới kịp quan sát được cô, phải công nhận một điều nhìn Cao Quỳnh Phương quần jean, áo thun quen rồi, hôm nay lại váy áo xúng xính lại có gì là lạ.

"Em đẹp lắm." – Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, là một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, lại dịu dàng, hình ảnh này có nằm mơ anh cũng không tưởng tượng ra nên cảm thán thốt lên một câu.

Câu nói của Lâm Khải Phong làm Cao Quỳnh Phương phút chốc đỏ mặt, dù đã quen nhau được hai năm nhưng dường như chưa bao giờ anh dùng giọng ngọt ngào này nói chuyện với cô, hôm nay không gian tĩnh mịch, chỉ có mình cô và anh bước đi dưới ánh trăng, anh lại tình cảm như vậy, thành công làm trái tim cô đập liên hồi.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Cao Quỳnh Phương, Lâm Khải Phong vô cùng hả dạ "Quà của anh đâu?" – Anh xòe tay ra.

Cô lấy một chiếc hộp trong túi ra đưa cho anh.

"Sao lại là chiếc giày này nữa vậy?"

"Là chiếc còn lại đó. Năm ngoái em làm không kịp nên năm nay muốn bù lại cho anh."

Nhưng một giây sao đó anh lại đặt chiếc giày vào tay cô "Anh muốn suốt này, em vẫn nợ anh."

Cô mở to mắt nhìn anh, nhất định còn đòi hỏi phía sau, người như Lâm Khải Phong tuyệt đối không bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào.

"Anh muốn em tặng anh một món quà khác."

Cô vẫn chưa hiểu được ý muốn của anh, thì giây tiếp theo anh đã cúi xuống hôn cô. Hoàn toàn khác với nụ hôn cưỡng ép lúc đầu, nụ hôn này là kết tinh của tình yêu, là tự nguyện. Khi môi lưỡi họ quấn vào nhau, cả hai đều cảm nhận được nhịp đập của trái tim đối phương, cả cô và anh đều hiểu, sau này sẽ rất đau nếu phải rời xa nhưng họ nguyện ý. Yêu là như vậy, dù không được soi rọi dưới ánh mắt trời chói chang nhưng khi đã yêu thật lòng thì dù mây đen kéo tới họ cũng sẽ cùng nhau đối diện.

Sau khi 'tặng quà' xong, Lâm Khải Phong vui vẻ nắm tay cô về. Đột nhiên, Cao Quỳnh Phương nhớ ra một chuyện.

"Mấy năm trước sao anh lại xuất hiện ở trại trẻ mồ côi vậy?"

"Đó là quê ngoại của anh." – Anh thành thật trả lời nhưng làm sao biết điều đó lại đang vô tình đẩy 'tình yêu' của họ dần đi vào bi kịch.

Chương 24

Cao Quỳnh Phương ngẩn ra sau câu trả lời của Lâm Khải Phong, những thông tin cô có được hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của mình. Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ nghe dì Trần nhắc về gia đình của mình, mấy dì trong trại nói cả nhà dì Trần đều bị mất trong một vụ hỏa hoạn nên không ai muốn nhắc đến kí ức đau lòng đó. Vậy rốt cục Trần Diễm Dương và dì Trần là như thế nào? Nếu thật sự họ có chung huyết thống, Trần Diễm Sương lại là phu nhân của chủ tịch Tập đoàn Thiển Vũ, ít nhiều cũng đã từng lên báo, không thể nào dì ấy không biết hay là chính dì ấy muốn trốn?

"Anh hay là nghỉ giữa kỳ anh đưa em về nhà ngoại anh chơi nha!"

Đương nhiên là anh không chối từ, cơ hội tốt như vậy anh vui còn không kịp.

Về tới kí túc xá, cô đợi bóng anh khuất mới lên lầu. Suy nghĩ của cô hiện tại rất hỗn loạn, có quá nhiều vấn đề mà cô không tài nào giải thích, cũng chính là cái cớ để cô giữ anh lại, nhưng liệu rằng điều đó là đúng hay sai? Mẹ của anh đã tới gặp cô, thể hiện rõ thái độ của bà bây giờ cô lại làm ngược lại chẳng khác nào tự hủy hoại hình tượng trong mắt mẹ anh, rốt cục bây giờ cô làm sao mới vẹn cả đôi đường?

"Nghỉ giữa kỳ này cậu có về không?" – Cao Quỳnh Phương hỏi Dương Băng Vũ. Trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng tốt hơn hết là không để Dương Băng Vũ biết, nếu không cô lại bù lu bù loa lên thì hỏng hết mọi chuyện.

Dù trong lòng rất muốn về thăm mấy dì và bọn trẻ, nhưng Dương Băng Vũ đành dằn lòng "Không. Mình có vài cuộc thực nghiệm với nhóm."

Cao Quỳnh Phương dường như được thở phào nhẹ nhõm, chuyện lần này khiến cô có cảm giác bất an, cô hi vọng Dương Băng Vũ biết càng ít càng tốt, biết đâu vậy sẽ tốt hơn cho Dương Băng Vũ.

'Đùng'...Tiếng súng vừa dứt, dì Trần cũng từ từ ngã xuống trước mắt Cao Quỳnh Phương, cô hoảng hốt chạy lại đỡ dì ấy lên, vết thương của dì không ngừng chảy máu, ướt cả bàn tay cô.

"Đừng mà, dì đừng bỏ con mà!" – Cao Quỳnh Phương nước mắt giàn giụa hét thật to, mong duy trì chút ý thức còn sót lại của dì Trần.

Dì Trần đưa bàn tay ấm áp của mình men theo đường nét khuôn mặt cô, rồi dì nắm chặt tay cô, yếu ớt nói "Dừng lại đi con."

Rồi bàn tay của dì không còn chút sức, buông thõng tay cô, đôi mắt dì dần nhắm lại, Cao Quỳnh Phương đau đớn hét lên "Dì..."

"Phương....Phương" – Dương Băng Vũ ra sức lay Cao Quỳnh Phương.

Cũng nhờ vậy mà Cao Quỳnh Phương thoát ra được cơn ác mộng kinh hoàng kia, thật may đó chỉ là mơ nhưng cô vẫn chưa hết bàng hoàng. Dương Băng Vũ nhìn Cao Quỳnh Phương mồ hôi lấm tấm trên trán, lo lắng hỏi "Cậu không sao chứ?"

"Mình không sao. Cậu đi ngủ đi." – Cố gắng lấy lại tinh thần, cô trấn an Dương Băng Vũ.

Giấc mơ đó rất đáng sợ, nhưng rất thật. Có phải đó chính là điềm báo cho tương lai của cô? Linh cảm cho cô biết, sự thật này rất đáng sợ. Trái tim mách cô dừng lại nhưng lý trí lại sai cô tìm ra chân tướng? Cao Quỳnh Phương ra đứng ngoài ban công, bầu trời hôm nay không có trăng cũng chẳng có sao, chỉ toàn là một màu đen. Liệu con đường mà cô đi có dẫn cô đến một bầu trời đen tối như thế này?

Hai tháng sau. Kì nghỉ giữa kỳ.

Lâm Khải Phong giữ lời hứa đưa cô đến thăm nhà ngoại mình. Đó là một căn nhà đơn giản nhưng ấm cúng, là cảm giác đầu tiên khi cô bước vào. Nhưng hình như không khí ở đây rất tĩnh lặng, mang một cảm giác man mác buồn.

"Không có ai ở đây sao anh?" – Trực giác mách với cô như vậy.

"Ông bà anh mất lâu rồi, ở đây không có ai sống nhưng hằng tuần vẫn có một người giúp việc đến dọn dẹp."

Cô theo anh bước vào bên trong, quả thực ngôi nhà rất sạch sẽ, thậm chí ngay cả những bức tranh treo cũng được lao chùi không chút bụi. Cao Quỳnh Phương dường như rất thích cách thiết kế căn nhà này, không gian ngôi nhà không rộng lắm nhưng lại vô cùng phù hợp để gia đình tề tựu. Tường được sơn màu xanh dương nhạt, những bức tranh treo thì đều có tông màu đậm, tạo một sự tương phản nhưng hiện đại. Cao Quỳnh Phương đột nhiên chú ý đến một cuốn album trên bàn.

"Anh đây là ai vậy?" – Cao Quỳnh Phương chỉ vào một cô gái trong một bức hình gia đình trong cuốn album."Là dì của anh, là em của mẹ anh." – Anh giải thích rõ ràng.

"Còn người này?" – Cô chỉ sang một người đàn ông lịch lãm đứng gần đó.

"Là chồng của dì ấy."

"Vậy dì ấy ở đâu?"

"Cả gia đình dì ấy đã mất trong một vụ hỏa hoạn, ông bà anh cũng vì vậy mà sinh bệnh qua đời." – Đây chỉ là những lời anh nghe được qua lời kể của mẹ, chứ thật sự anh chưa bao giờ có ấn tượng với dì hay ông bà ngoại mình. Nhưng mẹ anh nói, lúc còn nhỏ mọi người rất thương yêu anh nên tết năm nào anh cũng trở về để viếng họ.

"Em muốn uống nước."

Khi chắc chắn Lâm Khải Phong đã đi ra sau bếp, khuôn mặt tươi cười lúc nãy của cô biến thành vẻ trầm ngâm khó hiểu. Cô rút tấm hình gia đình lúc nãy cất vào trong túi của mình, có nhiều vấn đề cô cần đến nó.

"Được rồi, anh ở đây đi, em về trước."

Hết lời, Lâm Khải Phong mới chịu cho cô về một mình. Cao Quỳnh Phương vừa đi vừa suy nghĩ, rồi cô lấy tấm hình trong túi mình ra. Cô nhìn thật kỹ lại người phụ nữ mà anh gọi bằng dì, cô cũng biết người này, hơn nữa còn thân thuộc đến mười mấy năm, nhưng cô cố tình hỏi anh và đáp án của cô và anh lại hoàn toàn khác nhau. Thế giới này thật nực cười, người chị thì ghét bỏ cô, còn người em lại nuôi nấng cô, một người được cho là đã chết trong vụ hỏa hoạn lại sống sờ sờ bên cạnh cô, một người biết chắc em mình chưa chết lại thêu dệt một câu chuyện hoàn toàn khác rồi bí mật đi tìm. Cô chuyển tầm mắt qua người đàn ông đứng cạnh mẹ anh nhưng được anh gọi bằng dượng, không hiểu sao khi lần đầu gặp người này cô lại cảm thấy rất thân thuộc, hình như trong kí ức của cô đã từng có sự hiện diện của ông ta, nhưng nó quá mơ hồ, nên cô không thể kết luận điều gì.

22h. Phòng ngủ của dì Trần.

Cao Quỳnh Phương ôm gối mở cửa đi vào.

"Hôm nay con ngủ ở đây được không?" – Cao Quỳnh Phương trèo lên giường, giơ tay ôm dì Trần, nũng nịu.

"Được." – Dì Trần vẫn nở nụ cười hiền hậu như trước đây, vuốt tóc cô rồi cất giọng hiền dịu trả lời.

"Dì à, dì có biết người nào tên Trần Diễm Sương không?"

Vì đã tắt đèn nên Cao Quỳnh Phương không thể thấy vẻ hoang mang của dì Trần, nhưng cô có thể nghe ra giọng hốt hoảng của dì ấy "Không biết. Sao con lại hỏi tới người này?"

"Bà ấy là mẹ của Khải Phong. Lại còn cùng quê với chúng ta?" – Cao Quỳnh Phương cố tình nói cho dì Trần biết để thăm dò thái độ của bà.

Trần Diễm Vân thật không ngờ Lâm Khải Phong mà Dương Băng Vũ thường nhắc tới lại là con của Lâm Thế Thanh. Nếu để Cao Quỳnh Phương và cậu nhóc này tiếp tục ở bên nhau rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho con bé, vất vả lắm bà mới cứu được cô, bà tuyệt đối không thể để Trần Diễm Sương hủy hoại cô thêm một lần nào nữa "Cậy ấy và con không có kết quả đâu, con nghe lời ta, sớm vứt bỏ."

Nghe câu này, cô chắc chắn dì Trần biết gì đó nhưng càng hỏi e là sẽ bứt dây động rừng nên cô chỉ trả lời qua loa để trấn an Trần Diễm Vân rồi giả bộ ngủ, nhưng thật ra trong lòng cô vẫn chưa yên, Trần Diễm Sương và dì Trần thật sự là chị em ruột, tại sao dì ấy lại không nhận? Dì Trần là đang cố ý trốn Trần Diễm Sương, tại sao ngay cả chị ruột mình dì ấy cũng không dám nhận? Còn chồng dì ấy, và hai đứa bé mà người đàn ông đó ẵm trên tay hình như là con của họ, bây giờ đang ở đâu? Nhưng không đúng, dì Trần không thể sinh con, vậy hai đứa bé đó là ai?

Biết rõ là dì Trần có thói quen dậy sớm nên khi dì Trần vừa bước ra khỏi phòng Cao Quỳnh Phương cũng lập tức ngồi dậy. Cô lục hết tất cả hộp tủ vẫn không tìm thấy manh mối gì, đột nhiên cô để ý đến một chiếc hộp cũ ở dưới chân giường. Cao Quỳnh Phương cẩn thận cầm chiếc hộp đó lên, phủi lớp bụi trên nắp hộp rồi cô nhẹ nhàng mở ra...

"Không thể nào..." – Cao Quỳnh Phương run run cầm bức hình trong tay, cô như không tin vào mắt mình. Đây rõ ràng là bức ảnh gia đình hạnh phúc, người phụ nữ là Trần Diễm Sương, người đàn ông là 'chồng' của dì Trần, mỗi người bé trên tay một đứa trẻ, mà đứa bé gái trên tay Trần Diễm Sương chính là cô, vậy đứa bé trai trên tay người đàn ông kia có khi nào là Lâm Khải Phong, không lẽ... anh và cô là anh em ruột, cô... là con gái của Trần Diễm Sương?

Contact - ToS - Sitemap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro