Chương 01: Zombie là cái quái gì mà mọi người đều sợ hãi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zombie, thứ sinh vật khủng khiếp, kinh dị thường xuyên được nhắc đến trong các bộ phim hư cấu, các loại truyện tranh về hậu tận thế. Chúng thường được mô tả là có hình dáng của một con người với cơ thể bị mục rữa, chảy xệ và hôi hám. Bọn chúng không hề có ý thức mà chỉ là những cục thịt di động biết đi.

Theo như các tài liệu về phim ảnh, về những lời đồn đoán thì ai cũng biết là nếu chúng ta bị cắn thì sẽ biến thành đồng loại của chúng. Đó là những điều ai cũng chắc chắn là vậy. Nhưng nếu như trong số những con người bị nhiễm bệnh đó lại xuất hiện một Zombie có ý thức thì sao?

Nhưng những điều đó sẽ không thể xảy ra vì hiện nay chưa có thứ gì có thể chiếm lấy ý thức của con người và biến họ thành những xác sống biết đi.

"..."

"Khò khò..."

Vào một ngày đầy những sắc tươi của mùa thu, những chiếc lá vàng rơi đầy khắp sân trường, trôi nhè nhẹ theo những con gió bất tận. Cảm giác một mùa nhiệt mát mẻ vang vang bên tai.

Ấy thế mà, vẫn có một cậu thanh niên tên Katsuo đang ngáy ngủ trong lớp, để lại bao nhiêu cảnh đẹp trôi đi trước mắt. Chắc là vì gió quá mát nên cậu ấy mới có thể ngủ ngon được như vậy.

Cô giáo viên thì không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi xuống cạnh bàn của Katsuo. Khẽ chút, cô đưa sát môi của mình thì thầm vài câu nói thân mật vào cạnh tai của Katsuo.

"Nếu hôm nay em chú ý nghe giảng bài, cô sẽ làm một điều bất kì cho em."

Đột nhiên Katsuo bật dậy, mặt tỉnh dậy như sáo. Sau đó, cậu liền liếc nhìn qua cô giáo với bộ đồ bó sát kiểu thư ký với khuôn mặt hớn hở. Cùng với thú tỉnh không chịu nổi của mình, cậu nhảy vồ vào người giáo viên trước sự chứng kiến của nhiều người.

Trong lúc đang tận hưởng khoái lạc của mình thì từ đâu ra đã bất ngờ xuất hiện những người mặc những bộ đồ kín toàn thân, trực tiếp lao thẳng vào Katsuo và trói cậu ta lại. Sau đó, họ mang cậu đi và không bao giờ quay lại. Hết truyên.

Thật ra là cậu bạn Katsuo lại lên cơn vì liều thuốc mới sáng chế của Suo rồi, nên giờ cậu ấy đang nằm la liệt dưới sàn. Giới thiệu một chút thì cậu ấy đang ở trong một cậu lạc bộ nghiên cứu khoa học cùng một thằng bạn thân tên là Natsuki. Một câu lạc bộ chỉ vọn vẹn 3 thành viên. Nghĩ vậy thì sao không tuyển thêm thành viên mới? Lý do tất cả là tại tiếng tâm của bà chị hội trưởng, Suo này quá là kinh khủng, không thể nói gì hơn.

Minh chứng rõ nhất là cậu Katsuo đây đang cố gắng vật lộn với liều thuốc ma quái của Suo. Và hiện tại cậu ấy đã gần như là sắp lìa đời rồi, với sự ra đi của việc chơi thuộc quá liều thì chắc cậu ấy sẽ không quay lại thế giới này được nữa. 

Đột nhiên có tiếng đập cửa ở bên ngoài.

"Vào đi."

Hiện tại trong phòng chỉ có Katsuo và Natsuki nên cậu bạn Natsuki đã lên tiếng.

Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, theo sau đó là sự xuất hiện của một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương. Trong trang phục học sinh bình thường, áo trắng buộc nơ và chiếc váy nhỏ xinh xắn đã toác lên được dáng vẻ mãnh mai, thanh lịch của cô.

Nhưng trái lại với niềm vui sướng trên khuôn mặt Natsuki thì rõ ràng cậu ta đang thể hiện sự tuyệt vọng tột cùng, vì đây chính là hội trưởng của câu lạc bộ nghiên cứu này. Một con người điên dại về thí nghiệm nghiên cứu trên người thật.

Đừng để vẻ bề ngoài ấy đánh lừa thị giác của bạn, đừng để con c* làm mù con mắt. Hễ nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn nào có mái tóc dài màu tím cùng đôi mắt đỏ rực của máu thì nên tránh xa ra ngay lập tức, không thì làm chuột bạch.

"Ha ha, chị tìm kiếm 'thông tin' được tới đâu rồi?"

Cố gắng cười cho qua với mồ hôi nhễ nhại sau lưng, Natsuki thầm lùi về phía Katsuo và che cậu ấy lại bằng tấm màn.

Sẵn đây nói luôn là câu lạc bộ này sắp biến mất vì nhiều lý do. Điều này chắc chắn sẽ xảy ra thôi vì như đã nói ở trên, mọi người sẽ không thể tham gia câu lạc bộ do sợ hãi hội trưởng. Một phần lý do khác là do hiềm khích mà chị ta tạo ra với phòng quản lý. Cụ thể là:

"Tôi phải nhắc cô bao nhiều lần nữa là đừng tạo ra những thứ kì quái nữa mà hay tập trung nghiên cứu thực tế đời sống và tuyển thêm thành viên mới đi! Nếu không thì tôi sẽ làm biện pháp mạnh."

Cậu học sinh hai tay để dưới cầm, bực tức đập bàn nói với Suo.

"Thôi nào, Hike chúng ta đã quen nhau từ mới lọt trứng mà sau cậu nỡ làm vậy."

Suo vãy tay kiêu khích, miệng cười tủm tỉm nhìn vào Hike.

"Chuyện này không liên quan gì cả. Tôi chỉ đang làm nhiệm vụ của mình và công bằng đối với tất cả mọi người. Không thiên vị ai cả!"

Trừng mắt thẳng vào Suo, Hike thể hiện một khuôn mặt sầu não. Sau đó, cậu kêu người vác cô ra ngoài.

"Từ chờ chút đã, tớ còn chưa nói xong này. Tớ sẽ tặng cậu máy phun sương dầu ăn nè. Làm ơn, hay là súc tu siêu giật? Thuốc xổ voi siêu cấp?"

Dần dần Suo tiến xa khỏi tầm mắt, cánh cửa đóng lại để lại tiếng thở dài của Hike.

"Thôi thì cho cậu ấy một chút thời gian nữa vậy."

Đó là lý do bây giờ Suo phải đi tìm người gắp, nếu không phòng nghiên cứu sẽ bay màu. Nhưng bây giờ phải tìm như thế nào đây? Thâm tâm Natsuki cứ lo lắng, đau đầu vì mấy cái lời đồn về Suo ngày càng được lan truyền rộng với tốc độ chống mặt. Mà mấy cái đó thì đúng thật. Nghe thôi thì ai mà không nổi da gà được chứ. Phải nói rằng ai can đảm lắm mới dám tiến vào nghĩa địa.

"Khó thật đấy... Chậc, bọn chúng cứ né chị ra thôi."

Suo vò đầu một lúc rồi quay lại cắn móng tay với vẻ mặt khó chịu.

"À, Katsuo đâu rồi? Chị muốn lấy kết quả từ việc nghiên cứu loại thuốc mới."

"Ha...ha... Cậu ấy đang khá là mệt mỏi nên về nhà từ sớm rồi."

Natsuki vẫn đứng đó dựa tay, cố giữ tấm màn lại để Suo không phát hiện được. Cậu cười mỉm, đánh lạc hướng bà chị 'điên' ấy.

Ráng lên, tao sẽ cứu mày khỏi việc bị tra tấn. Yên tâm nhé anh em.

"Vậy thôi, chị có chút việc bận rồi, để mai tính sau."

Nói xong, Suo đi ra và đóng kín lại cửa phòng. Natsuki thở dài rồi thả tay ra, để lộ một thằng đang nghiện thuốc.

"Nếu Suo mà biết cậu ta ở đây thì không biết như thể nào nhỉ? Ồ, mắt chị ấy sẽ sáng lên và sẽ tiến hành thêm nhiều thí nghiệm vô lý hơn nữa trên người thằng nhỏ."

Nhưng mọi chuyện thật không thể ngờ... Giác quan của con người ấy kinh khủng đến mức này...

Ngay tại lúc này, khuôn mặt của Suo bỗng bất ngờ xuất hiện sau khé cửa và đang cười thầm thì một cách kì lạ.

"He...he...he... Sao em dám lừa chị hả nhóc con. Đã vậy thì, thử combo mới này đi nhé, chị mới tạo thử thôi, thuốc xổ địa ngục và nhiều thứ khác. Tha... Hồ... Mà... Lựa."

Ha ha, xin lỗi nhé người anh em, tao cũng ngu theo mày rồi...

Và thế là hai người bọn họ nằm đó, sốc thuốc đến xủi bọt mép dưới sàn nhà toàn đồ chơi của Suo.

"..."

Ở ngay bồn nước sau trường, hai câu thanh niên đã tỉnh dậy sau một giấc mơ kinh dị đầy ám ảnh.

"Ọe, tởm lợm quá đi mất. Phải chi mình không uống liều thuốc mới ấy."

"Xin lỗi Katsuo, tao đã cố gắng hết sức để bảo vệ mày nhưng không thành. Bà chị ấy mạnh quá!"

Trong sự mát mẻ của dòng nước chảy, Katsuo đưa mặt lên nhìn Natsuki:

"Không sao đâu. May mà uống được thuốc xổ voi."

"Hả? Mày không phải đã nghiên thuốc của bả rồi chăng?"

Natsuki nhìn với vẻ mặt kinh ngạc và có chút sợ hãi.

"Thôi tao đi đây, đã gần tối lắm rồi. À còn nữa, lát về tao chuyển mày cái báo cáo về loại thuốc đang thử nghiệm mới. Mày tổng hợp chỉnh sửa rồi gửi cho chị Suo giúp tao nha. Cảm ơn."

"Được. Chắc mày cũng mệt rồi Katsuo, về nhà nghỉ ngơi đi."

"Ok. Tạm biệt, mai gặp lại."

Vãy tay chào cậu bạn, Katsuo dần nhỏ đi trong tầm mắt của Natsuki.

Haizz, hôm nay đúng là kinh khủng thiệt, liều thuốc ảo giác đó quá mạnh rồi, phải nói lại với chị Suo để giảm đặc tính của nó xuống thôi. Và còn thêm loại thuốc mới nữa chứ. Mình bận quá rồi.

Suy nghĩ quên mất thời gian và không gian, Katsuo bỗng lướt nhẹ qua cô gái với bộ đồ trắng tinh tươm, sáng chói.

"Nhỏ nào mặc đồ hâm vậy ta? Sáng mù hết cả đường đi."

Bất chợt, cậu lỡ nói ra suy nghĩ của mình và đã bị cô gái ấy nghe thấy.

"A... xin lỗi, cậu nói gì vậy? Mình không nghe rõ cho lắm."

Cô gái ấy quay lại nhìn Katsuo, cậu thanh niên đang bị hóp hồn với giọng nói trong trẻo ấy. Nhưng điều đặc biệt là cô ấy quá dỗi xinh đẹp như một thiên thần vậy. Bộ trang phục cô đang mặc là một chiếc đầm dài màu trằng, đội mũ rơm, cùng thêm hương thơm quyến rũ đến xao xuyến lòng người. Mái tóc bạch kim mượt và dài, đôi mắt xanh nhạt của bầu trời chiếm lĩnh không gian xung quanh.

"Cậu gì đó ơi? Cậu có sao không?"

Cô gái ấy đứng đó, đưa tay qua lại trước khuôn mặt ảo tưởng của Katsuo. Một lúc sau, cậu ta mới lấy lại được ý thức.

"À, gì, này. À, tớ có thể giúp gì cho cậu không tiểu thư xinh đẹp."

Nếu không nói thì chắc chắn nó quá sến. Cậu bạn Katsuo đây đang quỳ xuống kiểu cầu hôn và nắm lấy tay cô gái ấy với khuôn mặt của một thằng nghiện.

"A...ha...ha, không có gì đâu... Mà tớ nghĩ cậu nên đi bệnh viện đi, tớ thấy cậu không được khỏe cho lắm đấy."

Máu mũi phọt ra liên tục từ Katsuo. Dù vậy cậu ta trông có vẻ hạnh phúc với những điều ấy

Cảm ơn cha mẹ đã sinh con ra, cảm ơn mọi người đã làm bạn với tôi. Tôi đã có khoảng thời gian rất tuyệt vời rồi. Giờ đây tôi đã có thể lên thiên đường cùng cô nàng thiên sứ này.

"Này, chờ đã. Cậu không sao chứ?"

Cô gái tiến lại gần Katsuo đang nằm lìa xác ngay giữa đường.

"Ha... cuộc đời này... thật hạnh phúc..."

"..."

Đến giờ đã là buổi tối, khung gian xung quanh thật kì lạ, thư thái dưới ánh sáng chói rực của mặt trăng. Giờ đây chỉ còn hai bạn trẻ đang ở khu trò chơi cho trẻ em. Cậu thanh niên thì đang nằm cong như hình chữ C trên dây xích đu, còn cô gái bên cạnh thì cứ ngồi bên cạnh, đung đưa nhè nhẹ qua lại.

Cậu thanh niên dần tỉnh dậy dưới ánh trăng, cảm giác cơ thể kì lạ cậu cố quần quại để rồi lộn nhàu luôn xuống đất.

"Ha ha, cậu làm gì vậy?"

Cô gái ấy thấy cậu như vậy liền che miệng, cười tủm tỉm.

"Gì vậy? Tôi đang ở đâu đây? Tôi không nhớ gì cả..."

"Cậu không nhớ gì thật sao? Cậu đã quỳ xuống và cầu xin nhiều điều kì lạ trước mặt mình đấy. Sau đó, bỗng nhiên cậu chảy rất nhiều máu và nằm ngất giữa đường. À còn nữa, trước khi ngất cậu còn nói rất nhiều điều kì lạ nữa."

Katsuo bình tĩnh đứng dậy nhìn cô gái. Sau đó, cậu cúi đầu xuống xin lỗi cô gái.

"Tôi đã làm phiền cậu rồi! Xin lỗi."

"A, không sao đâu, mình đã rất vui vì lâu rồi không được nói chuyện với ai."

Cô gái khiêm tốn, đưa tay ra trước rồi cười nhẹ.

Khi nghe được câu nói của cô gái, Katsuo bỗng ngạc nhiên và liền quay lại nhìn cô.

"Không được nói chuyện với ai? Chẳng lẽ cậu bị bắt nạt sao?"

"À... nhiều lý do lắm nhưng không sao đâu. Không phải bị bắt nạt hay gì hết, chỉ là mình hơi hướng nội quá mức ấy mà."

Vậy sao, khi nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười của cậu, tôi lại đau lòng đến mức này?

"Thôi đã trễ lắm rồi, mình phải về nhà đây. Hẹn gặp lại cậu nhé."

Nhìn đồng hồ của mình xong, cô gái bỗng hốt hoảng đứng dậy và chạy đi.

Nhưng sau khi đã nhìn thấy khuôn mặt của cô gái ấy, Katsuo bỗng không yên tâm mà chạy lại nắm lấy tay của cô. 

"Cậu đã mang mình tới đây đúng không? Vậy thì để mình trả ơn bằng cách đưa cậu về nhà. Dù sao trời cũng đã tối lắm rồi."

Cô gái không nói gì mà chỉ ậm ự đồng ý.

Đi được một đoạn khá gần cả hai người đã đến nhà cô gái.

"Vậy thôi, mình vào nhà đây. Cảm ơn cậu rất nhiều."

Ngay tại bây giờ, cô gái có vẻ vui hơn chút làm trong lòng Katsuo bỗng cảm thấy thoải mái hơn.

"Được thôi, tạm biệt cậu."

Nói xong, cô đi vào nhà, biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

"Thôi thì về thôi. Chắc con em đang giận lắm đây."

"..."

"Này ông anh hai ngu, đi đâu giờ này mới về? Đồ ăn ngụi hết rồi đây!"

Đây chắc là khung cảnh mà không ai muốn thấy đâu, cảnh người em gái nắm đầu anh trai mình kéo lê lết vào phòng ăn.

"Hu hu, ạnh xin lỗi mà..."

"Xin lỗi? Hôm nay anh kì lạ nhỉ? Thường anh nghiêm nghị lắm mà."

"Không biết nữa, anh cũng cảm thấy mình hơi lạ. Phải chăng..."

Chết tiệt! Tất cả là do tác dụng của loại thuốc mới ấy!!!

Cô bé nắm lấy thằng anh trai của mình quăng lên ghế một cách thô bạo. Dĩ nhiên rồi, cô đã chiếm quyền làm chủ của căn nhà này từ lâu và Katsuo đã dễ dàng chấp nhận nó.

"Được rồi, ăn cơm đi."

"Dạ..."

Katsuo ngồi ru rú như một đứa trẻ mới lên ba.

Hiện tại, căn nhà trong sang trọng này chỉ có hai anh em Katsuo và Sasan ở. Từ vật liệu đến nội thất, tất cả mọi thứ đều có giá rất cao. Lý do cho việc này đổi lại là ba mẹ của bọn họ sẽ không có mặt thường xuyên ở nhà vì họ đang bận làm việc ở nước ngoài nên chẳng mấy có thời gian rảnh về thăm con. Nên chỉ có hai anh em sống trong 'hòa thuận', 'đùm bộc' lần nhau.

"Anh xin cái điều khiển TV được không?"

Katsuo không dám nói to mà chỉ ri rí trong cổ họng của mình.

"Sao cơ?"

Riêng với cô em Sasan thì giọng quá to. Dù em ấy chỉ đang nói bình thường với 1 phần 10 giọng.

"Da, không có gì."

"À, hôm nay em có chương trình yêu thích."

Sasan lấy điều khiên TV rồi bật nó lên.

Nhưng thời gian chương trình của em ấy chưa tới và vẫn còn đang trong thời sự nên đã tạo nên một điều quá là sốc đối với Katsuo.

"Vào 8 giờ tối này, cô gái tên Michi đã tử vong do tai nạn giao thông."

Cô gái mà cậu gặp mới đây. Đã qua đời.





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro