Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Lâm Chính Nam đưa Diệp Tuyên Nhu tới công ty,Diệp Tuyên Nhu nhìn Lâm Chính Nam liền nói.

-" Cảm ơn anh đưa em đến đây."

Diệp Tuyên Nhu định xuống xe thì cửa đột nhiên khóa lại,Diệp Tuyên Nhu nhìn Lâm Chính Nam thì anh ra hiệu hôn anh một cái vào má. Diệp Tuyên Nhu nhìn Lâm Chính Nam cười rồi khẽ hôn lên má của Lâm Chính Nam. Rồi xuống xe để vào công ty,thì lúc này bà mẹ nuôi ích kỷ và em trai bất tài xuất hiện trước cửa cổng công ty Diệp Thị. Bà ta ở trước mặt nhiều người ra vẻ đáng thương,khóc lóc kể lể này nọ rằng.

-"  Vương Tiểu Nhu! Tôi bị sắp chết rồi mà cô không quan tâm đến sao? Cô đúng là đứa con bất hiếu mà. Cô muốn tôi chết thì mới hài lòng à?"

Em trai bất tài ở bên cạnh khóc lóc nói.

-" Mọi người ơi! Mẹ tôi vất vả nuôi chị tôi lớn,giờ có công việc ổn định rồi thì lại không muốn nhận người thân nữa. Huhuhu..."

Bà mẹ nuôi khóc lóc nói tiếp.

-" Mọi người ơi! Giúp chúng tôi với! Nếu không bà già này không biết làm thế nào nữa.Huhuhu..."

Đúng lúc Diệp Tuyên Nhu nhìn thấy,thì nghe thấy lời của đứa em trai bất tài nói.

-" Chỉ trách chị gái vô ơn xem chúng ta là gánh nặng,không chịu nhận chúng ta.huhuhu..."

Diệp Tuyên Nhu liền nói.

-" Vương Tôn! Hai người đang làm gì vậy?"

Vương Tôn nhìn Diệp Tuyên Nhu liền nói.

-" Chính là cô ta! Chính ả đàn bà này là kẻ vô ơn,đúng là không biết liêm sỉ."

Mọi người ai nấy đều bàn tán xì xào,Diệp Tuyên Nhu nhìn Vương Tôn rồi nói.

-" Các người hãm hại tôi sao?"

Vương Tôn nói tiếp.

-" Chị gái tốt của tôi à! Chúng tôi cũng hết cách rồi, mẹ bị bệnh sắp chết rồi. Bác sĩ nói với tôi là nếu mẹ không được chữa trị kịp thì không sống nổi 1 tháng đâu."

Diệp Tuyên Nhu nghe vậy liền cười chế nhiễu rồi nói.

-" Mọi người nhìn bà ta đi! Có giống như người bị bệnh sắp chết không?"

Bà mẹ nuôi tiếp tục giả vờ mếu máo nói.

-" Tôi được như vậy là do con trai tôi bán thận để chữa trị cho tôi. Huhuhu..."

Diệp Tuyên Nhu liền nói.

-" Bán thận? Vương Tôn! Lúc trước cậu nợ tiền cờ bạc nên đã bán một quả thận để trả nợ,các người đúng là ăn vạ bất chấp liêm sỉ mà."

Bà mẹ nuôi tiếp tục diễn liền nói.

-" Con gái à! Con không muốn nhận người mẹ này,thì cũng không nên nói em trai con như vậy."

Mọi người ai nấy nghe vậy liền ném đồ vào Diệp Tuyên Nhu liền nói.

-" Đúng là bất hiếu mà!"

Đúng lúc này Lâm Chính Nam xuất hiện liền nói.

-" Em không sao chứ?"

Lâm Chính Nam tức giận ném máy quay vào người của phóng viên liền hỏi.

-" Ai? Là ai?"

Người phóng viên bị dọa sợ liền nói.

-" Đừng đánh tôi! Là có người bảo tôi làm vậy."

Lâm Chính Nam nhìn xung quanh,Diệp Tuyên Nhu liền nói.

-" Thôi bỏ đi! Không cần nói thì em cũng biết là ai,chỉ tiếc là lần này không bắt được người."

Lâm Chính Nam liền nói.

-" Trương Hồng Vỹ! Tại sao anh ta hết lần này đến lần khác bắt nạt em?"

Diệp Tuyên Nhu liền nói.

-" Em không biết nữa! Chúng ta giải quyết chuyện này trước đã."

Sau đó hai mẹ con Vương Tôn vào phòng làm việc của Diệp Tuyên Nhu liền nói.

-" Vương Tiểu Nhu! Không nhận ra cô đấy,lại được ngồi trong cân phòng sang trọng như vậy."

Diệp Tuyên Nhu liền nói.

-" Các người muốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho các người."

Vương Tôn liền nói.

-" Tiền sao? Cô đánh giá chúng tôi thấp quá đấy,lần này tôi muốn nhiều hơn là tiền."

Bà mẹ nuôi ích kỷ liền nói.

-" Ngồi vào vị trí này rồi chắc chắn cũng có chút quyền,hay là sắp xếp cho em trai cô một công việc đi!"

Vương Tôn liền nói.

-" Để con nói trước! Năm quỹ bảo hiểm và một căn nhà,một công việc nhẹ nhàng nhưng tiền lương khoảng 35 tệ. Chị xem như vậy đã đủ chưa?"

Diệp Tuyên Nhu cười chế nhiễu rồi nói.

-" Vương Tôn! Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Cậu có bằng cấp hay năng lực gì không hả?"

Vương Tôn nói tiếp.

-" Nếu tôi có bằng cấp và năng lực,còn cần đến cô sao?"

Bà mẹ nuôi liền nói tiếp.

-" Đúng vậy! Con trai tôi cũng đâu có tệ,cần gì bằng cấp hay năng lực gì chứ? Cứ sắp xếp công việc cho nó là được rồi."

Diệp Tuyên Nhu nghe vậy liền nói.

-" Vậy bà có yêu cầu gì thì nói luôn đi!"

Bà mẹ nuôi tiếp tục nói.

-" Em trai cô gần đây muốn đổi xe mới,loại xe gì thì tôi không hiểu biết gì."

Vương Tôn nói tiếp.

-" Là xe BM7Q"

Bà mẹ nuôi nói tiếp.

-" Đúng...Là nó! Còn có một căn nhà nữa,em trai cô vẫn chưa kết hôn. Căn nhà đang ở bây giờ thì cũng cũ quá rồi,cho nó căn hộ lớn hơn đi!"

Diệp Tuyên Nhu nghe vậy liền nói.

-" Giữa ban ngày các người không ngủ cũng mơ à?"

Vương Tôn tức giận nói.

-" Vương Tiểu Nhu! Tôi cảnh cáo cô! Nói chuyện với mẹ lịch sự một chút,có tin tôi sẽ đánh cô không?"

Diệp Tuyên Nhu bình tĩnh nói.

-" Bảo an! Bảo an đâu."

Vương Tôn sợ hãi liền nói.

-" Vương Tiểu Nhu! Cô không đưa tiền chứ gì? Cô đợi đấy cho tôi! Ngày nào tôi cũng sẽ tới đây để quậy,xem ai thiệt hơn thì biết."

Nói xong hai mẹ con Vương Tôn liền bỏ đi.

Mấy ngày sau thư ký mang bưu phẩm tới rồi nói.

-" Giám đốc Diệp! Có bưu kiện gửi cho cô."

Diệp Tuyên Nhu liền nói.

-" Cứ để trên bàn cho tôi!"

Thư ký đặt bưư kiện lên bàn rồi nói.

-" Dạ được!"
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro