hôn nhân....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và anh quen nhau tính đến hiện tại cũng đã 9năm..đến với nhau cuộc sống hôn nhân cũng đã 8 năm có dư
Chưa bao giờ tôi nghĩ mk sẽ có ngày hôm nay
Hôn nhân cũng dk gọi là viên mãn.Bố mẹ chồng rất yêu mến tôi.anh chị em nhà chồng cũng vậy...8năm tôi có hai đứa con 1 trai 1 gái..
Con gái 5 tuổi con trai cũng đã 3tuổi..
Tính chồng tôi có thể dk gọi là gia trưởng.hầu hết mọi việc đêù nghe theo ý a.tôi thì thấy hợp lí nên chưa bao giờ đưa ra ý kiến của mk.
A sống nặng về bạn bè anh e.còn với tôi có lẽ a nghĩ rằng chức năng làm vợ tôi sẽ mãi đứng ở đó là 1 phần trong cuộc sống của a k thay đổi được nên a rất yên tâm
Lần nào cãi nhau tôi đều là người nhường nhịn và xuống nước trước.Tôi không biết đó có phải là tình yêu không hay chỉ là trách nhiệm cho gia đình mà tôi không muốn đánh mất nó.
Tôi yêu a.bố mẹ bạn bè anh chị e không một ai ủng hộ..
Nhưng sau khi kết hôn mọi người ai cũng nói tôi tốt số mới lấy được anh.
Chúng tôi cùng nhau làm việc.mặc dù chưa có sự nghiệp..lương ba cọc ba đồng nhưng đủ lo cho cuộc sống.
Ngày ngày đi làm về gọi điện cho con.ngày nghỉ cùng nhau đi làm thêm.
Chưa bao giờ anh nói tương lai như thế nào.
Tôi thì có nhiều dự định nhưng chưa bao giờ làm được.
Anh thì muốn cái gì muốn làm gì chỉ cần nói xong là làm ngay.k bao giờ lắng nghe hay cho tôi có ý kiến.
Chúng tôi làm việc xa nhà mỗi đứa 1 công ty.không sống cùng nhau nhưng ngày nghỉ lễ tôi đều đến chỗ a.
A hay để ý điện thoại.hay dò xét tôi có đi đâu hay làm gì không.không biết là a ghen hay là như thế nào.Nhưng mọi người nói với tôi vkck mà k tin tưởng nhau như thế là không được.
Nhưng tôi vẫn cho qua mặc kệ...Zalo line wetchat...mật khẩu đều chung a có thể xem bất cứ lúc nào...thậm chí tôi không dùng Facebook..Facebook trên điện thoại cũng là Face cá nhân của a.
Tôi không bảo giờ quản lí.chỉ cần a nói bận.hay mệt k muốn nói chuyện là tôi tắt điện thoại
Nhắn tin toàn là tôi chủ động.nhưng chỉ quá 2 tin là a nói muốn đi ngủ.
Có lẽ tôi yêu anh nhiều hơn...😔
A ít quan tâm gia đình.ngay cả gọi điện cho con a cũng ít gọi.Chủ yếu là tôi gọi a nói thêm vài câu vào thế thôi.
Với bạn bè a rất nhiệt tình.lo cho họ đầy đủ.Dù để vk thiếu ăn.cũng giữ mặt mũi bạn bè trên hết.
Rất nhiều lần tôi lên tiếng thì chỉ nhận lại câu'' biết cái gì mà nói'''.
Trong khi nhiều lúc con ở nhà bố mẹ phải lo từng hộp sữa.
Lâu dần thành thói quen.tôi không còn lên tiếng nữa.Chỉ lặng lặng xây thành lũy riêng cho mình.
Tôi k biết hôn nhân của mk sẽ đi đến đâu.Nhưng tôi biết cuộc đời tôi sai lầm oy.
Từ lúc lấy nhau a chưa bao giờ động tay động chân với tôi
Vậy mà lần này thậm chí tôi cảm thấy a muốn tôi chết đi cho rảnh nợ.
Đôi bàn tay tôi từng nắm tay đi trên mọi nẻo đường.giờ đây nó đang muốn cướp đi hơi thở của tôi.
Chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì một cái tát ráng xuống.đầu óc quay mòng mòng..đau😭
Lúc ấy sự nhẫn nhịn có hạn của tôi đã vượt quá giới hạn.Tôi đứng lên đòi lại quyền của mk.tôi đã bật lại a trong sự ngỡ ngàng.một người con gái chỉ biết nghe lời..
Qua vài ngày rồi mà đầu tôi vẫn còn đau.Mẹ chồng cũng động viên tôi cố gắng.tôi k giám nói với bố mẹ tôi.vì sợ họ lo lắng.ngày xưa bản thân nhất quyết cãi lời bố mẹ để lấy a.
Tôi nói với nhà chồng,tôi sẽ mặc kệ tất cả.Sẽ lo cho bản thân và lo cho hai con...Bố mẹ vẫn là trách nhiệm của tôi.còn vè phần chồng tôi không lo nổi
Lần này tôi quyết tâm k mềm lòng.một mk tôi cũng có thể nuôi con.
Một người đàn ông chỉ biết xuống tay với vk.
Không xứng đáng với những gì tôi đã hi sinh.
Hôn nhân.là cả hai cùng vun đắp và xây dựng..
Chứ một người xây một người phá thì chẳng bao giờ có hạnh phúc😶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro