Hạnh Phúc Ngọt Ngào-Full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO

Tác giả: Lãng Mai Phương

Số chương: 34

Tình Trạng: Hoàn

-Lê Thanh Sang:là anh chàng đẹp trai phong độ, sau khi chia tay mối tình đầu thì anh trở nên lạnh lùng,chỉ biết có công việc, vuichơi, và xem tình yêu như trò đùa vui...

- Lâm Khả Như:Cô gái dễthương, nhí nhảnh, nghịch ngợm.Từ nhỏ đã sống với Dì ở nước ngoài, ra trường đi làm chưa được lâu thì

Dì cô bắt đi xem mắt, vì chưa muốn lập gia đình sớm nên cô trốn về nhà ở Việt Nam. Nhưng số phận trớ trêu, tránh vỏ dừa thì cô gặp phải vỏ dừa...-

-Hai con người với hai tính cách trái ngược, khi gặp nhau và hợp thànhmột đôi thì sẽ như thế nào ....?....

Chương 1

...Rầm...

Thanh Sang mặt hầm hầm bước vào phòng, Đức Trí đang ngồi xem hồ sơ, ngước nhìn thấy bạn khác thường anh nhướng mắt:

- Ê ! Thằng kia hôm nay mày bị gì vậy?

Sang không nhìn bạn nhưng giọng nói phát ra nặng nề:

- Không có...

Đức Trí nhìn anh cố nhịn cười. Thằng quỷ này nhìn mặt nó là biết bị mẹ áp đảo đây mà. Anh trêu:

- Mày đâu cần chưa đánh mà đã tự khai thế thằng kia?

Thanh Sang trừng mắt:

- Mày nói gì?

Đức Trí nhúng vai giọng tỉnh tỉnh:

- Ờ...Đâu cần nói, nhìn mặt mày chỉ có hai việc làm mày bị chi phối thôi. Thứ nhất là trong kinh doanh gặp trục trặc bị ông già la. Nhưng, công ty hiện đang phát triển tốt nên điều này không xảy ra, chỉ có điều thứ hai là...là... ở nhà buồn quá phải chi con cưới vợ... có cháu cho vui...

Bị bạn nói trúng nguyệt Thanh Sang vừa lắc đầu cừa chấp tay xá.

- Thôi đi ông , con sợ cái miệng ông rồi. Đi là việc dùm con đi cha.

Đức Trí phá cười:

- Ha ha ha. Mày bao nhiêu tuổi rồi Sang ? Chả lẽ... Thanh Sang cum tay dứ nắm đấm trước mặt bạn dọa:

- Mày nói nửa tao giết mày bây giờ.

Đức Trí biết mình nên dừng đúng lúc, chứ trêu tiếp thì thằng bạn con ông trời này làm thật chứ chẳng chơi. Anh nghiêm giọng:

- Thôi... Không giỡn nửa, Tao có chuyện nói đó.

Thanh Sang trầm giọng nhưng vẫn không giảm bớt nét mặt buồn bực:

- Chuyện gì nói nhanh đi?

Đức Trí nhìn Thanh Sang:

- Vụ đấu thầu xây khu du lịch An Hòa mày tính sau.

- Trời, tao làm giám đốc không lo, mày làm cổ đông mà lo gì.

- Cổ đông mới lo chứ mày, mày làm ăn không đạt tao lấy tiền đâu cưới vợ.

Nghe bạn nói Thanh Sang phá cười. Anh đứng dậy, bước đến cặp cổ bạn:

- Mười mấy năm nay tao có để mày thất vọng chưa?

Đức Trí thừa biết khả năng của bạn. Chơi với nó từ thời còn dầm mưa đá banh... lẽ nào anh không hiểu. Thanh Sang nổi tiếng có đầu óc kinh doanh, nhờ thừa hưởng từ cha, ông già làm khách sạn rồi resost đến khu nghĩ mát từ Nam ra Bắc. Hơn 3 năm nay, dưới sự quản lý của Thanh Sang hệ thống của tập đoàn trải dài khắp các khu du lịch, nổi tiếng thêm chứ không hề giảm. Giọng anh tỉnh tỉnh:

- Ai biết được, mày tính sau thì tính, đổ nợ ông già cạo đầu mày trước, tao không quan tâm nửa.

- Thôi biết rồi, làm ơn ra ngoài cho tôi làm việc cái.

Đức Trí trừng mắt nhìn bạn, anh bật cười quay lưng bước đi.

Chương 2

Vừa ra khỏi tiệm, điện thoại Ngọc Tiên reo, cầm máy lên mặt cô nở ngay nụ cười:

- Alô! Chào người đẹp họ Lâm....

- ....

- Quá khen, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà lị.

- .....

- Nói cho vui thôi, mới sáng sớm mà Chị yêu điện thoại cho em có gì không?

- ....

- Hả... Chị nói thật chứ ...

- ....

- OK... Good idea... ....

Tại sân bay, từ bên trong thấp thoáng dáng cô gái cố bước chen qua những hành khách cùng đi chung chuyến bay, với nụ cười tươi như hoa cô lao về phía người phụ nữ đang vẫy tay chào:

- Mẹ con nhớ mẹ quá.

Vuốt tóc cô gái bà mắn yêu:

- Còn biết nhớ bà già này àh?

Nụ cười vẫn còn trên môi giọng cô dí dõm.

- Nhớ chứ, nhớ đến nổi có người điện thoại qua bảo chịu hết nổi rồi nên Dì Hai cho con về đây nè...

- Cha cô !

Bà Lan xỉa trán mắng tiếp .

- Cô chỉ giỏi làm người ta nhớ thôi, chiều nay thằng Hai về cô chết với nó.

Le lưỡi Ngọc Như nắm tay mẹ đi ra xe. Ngọc Như sang Úc ở học với Ngoại và Dì từ năm 16 tuổi, cứ hai năm cô về thăm nhà một lần. Nhà khá giả được cưng chiều từ nhỏ, sang Úc do Dì Hai chỉ có một đứa con trai nên Ngọc Như rất được yêu thương cô chưa bao giờ làm việc gì cực, muốn gì là đều được đáp ứng chỉ biết lo học và hưởng thụ...vừa Tốt nghiệp Ngọc Như vào học việc trong Công Ty của Dì. Gần tháng nay vì sợ bài hát mai mối của Dì Hai với lại nhớ nhà, nên cô chạy về Việt Nam.

Chương 3

Về đến nhà lên phòng, tắm xong vì còn mệt nên Ngọc Như ngủ quên không hay.

- Như ơi, mẹ vô được không?

- ...

Bà Lan đẩy cửa vào thấy cô nằm lăn dài trên giường, bà mỉm cười lắc đầu đi ra.

- Con nhỏ mệt quá ngủ rồi.

Xuống nhà thấy Vú đang lăn xăn làm đồ ăn bà bước lại xem.

- Vú để đó đi đợi thằng hai với con út về vú hâm luôn cho tụi nó ăn.

Bà vú vui vẻ nói:

- Bà cứ nghĩ đi để đó tui lo cho.

Bà Lan gắt nhỏ:

- Vú làm như tui già lắm vậy, nên nhớ vú già hơn tui đó..

Hai bà cười vang không hai người thanh niên đang bước vào rồi bất chợt ôm chầm lấy cả hai.

- Mẹ và Vú nói xấu gì con đó? Trọng Ân tủm tỉm hỏi.

- Cha Anh, bộ làm chuyện mờ ám gì sao mà giật mình.

Bà Lan cười hiền hậu rồi bảo con:

- Ngọc Như mới về tới, nó đang ở trên phòng.

Anh trân người mất mấy giây mới gắt lên:

- Trời đất, sao nó không điện cho con rước gì hết vậy, con lên hỏi tội mới được.

Thấy con trai quay bước bà Lan vội nắm tay anh lại giải thích:

- Hôm em điện thoại về con đang đi công tác, em đang ngủ trên phòng muốn gì đợi em thức đã. Con ăn bây giờ chưa để vú làm luôn.

- Thôi, con tắm rồi chờ em ăn luôn, nó chưa ăn phải không mẹ?

- Ừ , con tắm đi.

Trọng Ân vừa đi vừa huýt sáo, kỳ này vui rồi, Cô ba về nhà anh được hưởng lộc, nịnh nó vài câu giao Công ty, đám cưới xong mình tha hồ nghĩ phép đi hưởng tuần trăng mật với Thúy Y. Anh hí hửng lên kế hoạch cho mình. Ba mươi tuổi rồi mà không khác con trai mới lớn mỗi khi nghĩ đến em gái. Hồi nhỏ, ba anh em đang ngồi chơi trong nhà thì gặp con thằng lằn. Gì chứ trong đời anh và Út Tiên sợ nhất là nó, dù bé xíu không hại ai nhưng thấy ghê ghê sao ấy,cả hai nhảy lên ghế nhìn chã dám bước đi. Ngọc Như thì cứ tròn xeo mắt rồi lấy đồ phủi nó đi. Con bé kém anh 7 tuổi, dù dáng vóc nhỏ nhắn, tính tình dịu hiền nhẹ nhàng nhưng ai biết được bên trong là một sức sống bão táp có thể cuốn phăng vật cản nào trên đường...Cứ mỗi lần muốn gì Anh không cho là Nhỏ đem kẻ thù ra dọa.

- Nghĩ gì đó Anh hai. Ngọc Như vòng tay quanh cổ anh trai.

- Sao về đột ngột thế nhóc.

Trọng Ân cõng Em gái xoay vòng rồi nhăn mặt:

- Nhẹ hều vậy, ở bển bị bỏ đói hả?

Ngọc Như chu môi.

- Xì... , em là cháu cưng của bà ngoại đó nha.

- Vậy sao chẳng thấy lên ký nào.

- Anh ơi, mốt hiện nay là giữ eo đó ... - Thiệt hết nói. Trọng Ân lắc đầu chào thua.

Giọng Ngọc Như nhõng nhẽo:

- Anh Hai, Tối nay 3 anh em mình đi chơi hé?

- Ừh, sao cũng được .

- Hi hi Anh hai là nhất. Giờ mình xuống nhà kiếm gì ăn đi em đói bụng rồi.

Chương 4

Vào bàn ăn cơm xong, vừa đưa ly nước cam lên uống Ngọc Như bắt gặp nụ cười bí hiểm của anh trai cô liền hỏi:

- Tính toán chuyện gì nửa đây ông?

Trọng Ân nhìn trước nhìn sau suỵt nhỏ.

- Đám cưới anh xong, em cho anh nghĩ phép dài hạn nghe?

Ly nước cam cô vừa uống suýt bị sặc ra ngoài.

- Anh ...anh... không định giao...

Trọng Ân gật đầu cái rụp không để em gái nói hết.

- Nằm mơ đi. Em hỏng lảnh đâu... Mẹ tui mua sắm trầu cau cho ông rước người ta về xong, còn muốn gì mà ham vui nửa ?

Trọng Ân chao mày, đối với con nhóc này mình phải giành thế chủ động và không nên ra lệnh. Anh nói nhưng giọng trách hờn.

- Chứ hỏi mày tao làm 24/7 mấy năm rồi giờ muốn xả hơi đưa chị dâu mày đi chơi không được hả ?

- Vậy còn một người đó sau anh không nhờ?

- Em nói nhỏ Tiên à, nó phải lo cửa hàng của nó rồi.

Ngọc Như tủm tỉm cười.

- Vậy lỡ làm mấy năm rồi ráng làm hết năm nay đợi em đi chơi trước rồi tới anh há?

- Này...

Thoáng thấy anh mình mới nói hùng hồ đầy khí thế tự nhiên im bặt, giở trò gì đậy ?

- Trùi ui coi anh tui kìa, Giámđốc công ty Thủy Sản có chi nhánh từ Nam ra Bắc và xuất khẩu sang nước ngoài mà xin năng nỉ để được đi chơi kìa, buồn cười quá ha ha ha.

- Có danh không phận, bận tối mắt, không có thời gian rảnh nói gì đi chơi.

- Nghe nói ghê hông...

Nhìn vẻ đau khổ nước mắt cá sấu của anh trai, cô cười cầu hòa:.

- Lần này em về ở luôn nếu muốn... tạm thời em giúp anh làm công việc trong lúc anh đi hưởng tuần trăng mật, khi anh về em ra ngoài học việc và vui chơi, 3 tháng sau em về làm cho anh ?

- Ở Công ty anh em vừa chơi vừa làm cũng được vậy?

- Nhưng hơi mất tự do, với lại cơm dọn sẵn ăn hoài ngán lắm, ăn tiệm ngon hơn có nhiều món lạ, để em ra ngoài giao tiếp một thời gian đi hé anh trai đáng yêu...

Miệng lưỡi con nhóc này ghê lắm, nó mà muốn gì thì... Từ ngày Ngọc Như đi du học, trong nhà ích có tiềng cười, và anh cũng ít được nghe giọng nhõng ngọt ngào nhưng chết ruồi. Biết nói gì cũng vậy nên anh đành làm theo em gái.

- Nói phải giữ lời nghe. Anh hôn lên trán cô.

- Ấy chết... hình như mẹ nhằm rồi.

Đang cười Trọng Ân ngạc nhiên .

- Nhằm gì ?

- Ngày tháng năm sinh của anh hình như sau em 7 năm ha ha ha...

Nói rồi cô thủ thế chạy nhanh lên phòng khách.

- Êh con kia ,được nước làm tới hả ?

Bà Lan ngồi xem tivi nhìn xuống phòng ăn hỏi:

- Hai đứa làm gì mà ồn ào vậy?

Ông Lâm từ cửa bước vào thấy Ngọc Như chạy ào về phía ông nạt.

- Thằng hai bao nhiêu tuổi rồi mà ăn hiếp em vậy?

- Trời ? Trọng Ân trợn ngược hai mắt trong khi Ngọc Như le lưỡi lêu lêu.

- Ba chưa hỏi gì thì đã bên con gái ba rồi hà. Ba thiên vị quá nghe... Bà Lan vừa đưa tay xách cặp táp cho chồng vừa nói.

- Thì anh chẳng phải vừa la inh ỏi làm em sợ chạy lên đây đó sau?

- Cả mẹ cũng nói thế ?Anh nhăn mặt, nhà này ngược đời con trai đích tôn không trọng đi trọng nữ ngoại tộc, bất công quá... - Ở đó mà la lối.

Ông Lâm nhìn con trai rồi quay sang cuốt tóc con gái.

- Nhà này con gái tử tế biết chăm sóc hỏi thăm lo cho già này, hỏi sao không thương, chứ đâu như ai kia để đây nhắc nhở hoài...

- Hi hi ... Ba dễ thương nhất mà.

Ngọc Như ôm lấy cả cái bụng phệ của ông Lâm rồi chớp mắt ngơ ngát nhìn anh trai như mình là người vô tội.

- Ba, con về lần này Ba cho con ra ngoài đi làm tham quan vài chổ sẵn học hỏi kinh nghiệm làm việc và phụ anh Hai quản lý Công ty nha ?

Trọng Ân mừng thầm trong bụng, con bé này giữ chữ tính thật, không thương nó mới lạ.

- Ừ thì con muốn đi đâu thì đi. Nhưng gặp khó khăn phải nói anh hai giúp. Mà thằng hai nhớ lo cho em đó, nó có chuyện gì tao gọt đầu mày đầu tiên. - Ha ha ha ...

Ngọc Như ôm bụngkhiếnbà Lan cũng tủm tỉm cười.

- Anh Hai bị gọt đầu thì nhỏ Y chạy mất dép...

- Con tiểu quỷ. Trọng Ân trừng mắt nhìn em.

Bà Lan lắc đầu:

- Thiệt tình, đứa sắp lấy vợ đứa sắp gã chồng mà chẳng ra hồn gì.

Chương 5

Bing... boong.....

Bước ra khỏi phòng tắm khoác chiếc áo ngủ kiểu Kimono và quấn chiếc khăn trên đầu để giấu mớ tóc còn sũng nước, Thúy Y đến bên bàn pha cà phê. Vừa rót ra ly thì chuông cửa reo, Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường:

- Trời ơi ! Nhỏ này đi xe hay máy bay mà nhanh dữ vậy ?

Định đưa tay bấm chuông tiếp thì Ngọc Tiên thấy bên trong có người đi ra. Ngọc Tiên đứng nhìn Thúy Y từ trong nhà bước ra chắc lưỡi: - Sinh viên đi du học về nước có khác Chị làm em tí nửa nhận không ra rồi, vừa đẹp, vừa sang, vừa ...

Mỉm cười Thúy Y nói:

- Thôi đi cô nương, Em đừng đưa chị lên cao rồi buông tay nghe.

- Em khen thật mà chị .

Thúy Y mỉm cười:

- Em có làm theo lời chị Như nói chứ.

Ngọc Tiên cười tinh nghịch nói:

- Chuyện chị nhờ em làm xong rồi.

- Ừ, cám ơn trước nghe.

Ngọc Tiên nhìn Thúy Y lắc đầu.

- Chị tính tạo bất ngờ cho Anh hai em tại ổ của ảnh thật hả?

Thúy Y nháy mắc:

- Chứ sao, Chị ba của em dạy chị làm đó.

Lắc đầu Ngọc Tiên chào thua hai bà chị của mình, hai cô tiểu thư về nước lần này Anh hai bị bầm giập rồi.

....

-*-

Khác với thường ngày đến công ty Trọng Ân thích thú khi mấy cô nhân viên ở tiệm áo cười xì xầm chỉ trỏ về phía mình. Không cần nói cũng biết họ nói về đề tài gì rồi. Từ lúc cô út nhà này cùng bạn mở cửa hàng thời trang, đây là lần đầu tiên anh đến xem tiệm.

- Xin lỗi ! Tôi muốn tìm cô Ngọc Tiên.

Thúy Nga cô thợ chính ở tiệmđang lom khom với bộ soa rê ngẫng lên, cô hất hàm về đám con gái.

- Nghiêmtúc chút đi.

Cô quay qua Trọng Ân:

- Anh tìm Ngọc Tiên có việc gì không? Nếu anh muốn may đồ chúng tôi có...

- Không tôi tìm cô ấy chỉ muốn nói chuyện thôi.

Chớp mắt thật nhanh, Thúy Nga cố quang sát Trọng Ân:

- Hình như anh mới đến đây lần đầu.

Trọng Ân thích thú nhìn đôi mắt to đen của cô gái trước mặt. Chắc đây là cô chủ thứ hai của tiệm mà Ngọc Tiên hay nhắc.

- Vâng.

Thúy Nga cười cười:

- Xin lỗi anh. Cô Ngọc Tiên rất bận nếu anh không hẹn trước thì...

- Nếu vậy thì tôi về đây, Trọng Ân cười móc ví ra. Lấy một danh thiếp đưa cho Thúy Nga, cô vội kêu lên:

- Ôi ! Anh Ân, để em gọi Ngọc Tiên.

- Không cần gọi tao xuống nè.

Ngọc Tiên từ trên lầu bước xuống cô háy mắt.

- Mày định làm gì anh tao vậy ?

Thúy Nga nhìn sang Trọng Ân:

- Anh mày bậm trợn vầy ai làm gì được ?

Trọng Ân hết hồn, anh nhìn Thúy Nga không chớp dù cô đang bỏ đi lên lầu.Bước đến cạnh Ngọc Tiên, anh hỏi mà mắt vẫn nhìn theo Thúy Nga.

- Bộ ... anh bậm trợn thật hả ?

Ngọc tiên phì cười:

- Anh sao vậy? Con đó khó tính lắm. Lúc nảy anh làm gián đoạn công việc của nó nên nó quạo đó.

Nhìn lại mình một lược cho chắc, Trọng Ân gật đầu:

- Ừ ! Anh của em phong độ lắm chứ bộ.

- Thôi đi ông. Đến đây có việc gì không?

- Trời cũng tối rồi, Anh đến rủ em đi ăn khuya.

- Ăn khuya ?

Ngọc Tiên dở tay xem đồng hồ, cô ngoáy đầu nhìn anh trai:

- Tám giờ tối mà gọi đi ăn khuya?

- Nghiêmtúc chút đi.

Cô quay qua Trọng Ân:

- Anh tìm Ngọc Tiên có việc gì không? Nếu anh muốn may đồ chúng tôi có...

- Không tôi tìm cô ấy chỉ muốn nói chuyện thôi.

Chớp mắt thật nhanh, Thúy Nga cố quang sát Trọng Ân:

- Hình như anh mới đến đây lần đầu.

Trọng Ân thích thú nhìn đôi mắt to đen của cô gái trước mặt. Chắc đây là cô chủ thứ hai của tiệm mà Ngọc Tiên hay nhắc.

- Vâng.

Thúy Nga cười cười:

- Xin lỗi anh. Cô Ngọc Tiên rất bận nếu anh không hẹn trước thì...

- Nếu vậy thì tôi về đây, Trọng Ân cười móc ví ra. Lấy một danh thiếp đưa cho Thúy Nga, cô vội kêu lên:

- Ôi ! Anh Ân, để em gọi Ngọc Tiên.

- Không cần gọi tao xuống nè.

Ngọc Tiên từ trên lầu bước xuống cô háy mắt.

- Mày định làm gì anh tao vậy ?

Thúy Nga nhìn sang Trọng Ân:

- Anh mày bậm trợn vầy ai làm gì được ?

Trọng Ân hết hồn, anh nhìn Thúy Nga không chớp dù cô đang bỏ đi lên lầu.Bước đến cạnh Ngọc Tiên, anh hỏi mà mắt vẫn nhìn theo Thúy Nga.

- Bộ ... anh bậm trợn thật hả ?

Ngọc tiên phì cười:

- Anh sao vậy? Con đó khó tính lắm. Lúc nảy anh làm gián đoạn công việc của nó nên nó quạo đó.

Nhìn lại mình một lược cho chắc, Trọng Ân gật đầu:

- Ừ ! Anh của em phong độ lắm chứ bộ.

- Thôi đi ông. Đến đây có việc gì không?

- Trời cũng tối rồi, Anh đến rủ em đi ăn khuya.

- Ăn khuya ?

Ngọc Tiên dở tay xem đồng hồ, cô ngoáy đầu nhìn anh trai:

- Tám giờ tối mà gọi đi ăn khuya?

- Dĩ nhiên.

- Vậy còn anh?

- Tự về đi, em đi đây.

Ngọc Tiên vừa nói vừa đi thẳng ra cửa, bỏ mặt Trong Ân nhìn theo ấm ức.

Chương 6

Thành phố về đêm ồn ào, sôi động, nhưng vẫn e ấp, thẹn thùng khiến người ta cứ phải đưa nhau ra đường chiêm ngưỡng nó. Những Bar về đêm thật lộng lẫy với những ánh đèn màu. Thúy Y bước xuống xe sửa lại túi xách. Tối nay cô mặc chiếc đàm màu cam hở cổ, ôm sát người . Làn da trắng ngần cùng máy tóc se từng lọn bớira sau trông cô thật quyến rũ.

- Vào thôichị.


Ngọc Tiên khoác tay cô đi thẳng vào Bar Gold...

Tại vũ trường Trọng Ân say sưa nhảy cùng người đẹp Thùy Liên, mãi mê bên cạnh người đẹp anh không để ý đến hai cô gái vừa bước vào nhìn anh với cặp mắt tối sầm. Nhạc vừa hết Anh đến bên bàn nhóm bạn hóm hỉnh nói to.

- Ê ! Sao không ra nhảy ?

Đức Trí nhìn anh:

- Tụi tao nhường cho mày nhảy đó, để mai mốt bảo mẫu mày về nước muốn đi chơi cũng đâu có dễ.

Thanh Sang cười khanh khách vỗ vai Đức Trí.

- Này nói gì mà ghê vậy, tao nhìn kỹ rồi thằng Ân đâu phải thằng sợ vợ.

Cười lớn Trọng Ân vỗ vai bạn.

- Cậu nói đúng đó, vậy mới là bạn tao còn thằng Trí thì...

- Ê... thì sao hả?

Trọng Ân xoa cằm ra chiều suy nghĩ.

- Thì... là em rể tương lai của tao được chưa?

Đức Trí vờ gật đầu :

- Ừ ... tạm nghe được.

Anh trừng mắt nhìn Trí:

- Đồ trời đánh.

Lần này đến lược Thanh Sang phá lên cười.

- Này Trọng Ân cậu có mấy đứa em gái vậy? Cho tớ một vé với Ân. Có gì ba thằng...

Đấm vào vai bạn Trọng Ân cười cười:

- Thằng khỉ, bình thường mày có ghé nửa con mắt cho em nào đâu, tự nhiên hôm nay dỡ chứng .

Trọng Ân nhìn nhìn thằng bạn con ông trời nghi ngờ, Đức Trí là bạn du học anh quen bên Anh, ra trường anh về nước làm cho Công ty nhà, nhờ Đức Trí anh quen Thanh Sang, rồi trở thành bạn thân.Thanh Sang có tiếng trong giới kinh doanh. Tuổi trẻ tài cao nhưng cũng rất đào hoa, không biết bao nhiêu bóng hồng nghiêng ngã vì nó, đang suy nghĩ chưa kịp nói gì thì điện thoại reo. Không cần nhìn số anh bắt máy.

- Alô.

- ...

- Anh đang ở bar, Có gì không nhóc?

- ...

- Hả ! Em dám dạy cô ấy làm vậy ...

- ...

Tắc điện thoại quay qua bạn Trọng Ân nói.

- Hai cậu ở lại chơi, tớ có việc về trước. Trọng Ân bước đi bỏ lại hai người bạn nhìn theo không hiểu chuyện gì xảy ra.

Về đến nhà Trọng Ân chạy thẳng lên phòng Ngọc Như, vừa gõ cửa vừa la inh ỏi. Thiệt không tưởng tượng nổi hai đứa em của mình mà dám bài trò để Thúy Y nắm nhược điểm của anh, sau này làm sau anh trị được khi ba con nhóc hợp lại chứ. Gõ mỏi tay mà không thấy trả lời, vú Hai từ dưới lầu đi lên bảo:

Không có aiở nhà đâu, con có chuyện gì mà ầm ĩ thế ? Anh em bây thiệt là.

Thấy đã khuya mà còn phiền vú Trọng Ân cười cười.

- Dạ... hỏng có gì đâu, tưởng em ở trong con giỡn tí mà...vú ngủ sớm đi .

Vú hai lắc đầu:

- Anh em bây giỡn kiểu này hoài vú đau tim chết.

- Đưa tay lên gãy đầu Trọng Ân đành ngậm bồ hòn lẩm nhẫm đi về phòng. Nhóc giỏi lắm sáng mai biết tay anh mày.

Đẩy cửa phòng Trọng Ân bất ngờ nhìn sững người con gái đứng quay lưng nơi cửa sổ, chỉ vài giây dù chưa thấy mặt qua dáng đứng nếu ở nơi khác thì anh còn sợ, nhưng đây là phòng của anh mà lo gì. Anh lao tới ôm vòng qua eo cô giọng tỉ tê:

- Bé con ! em về sao không cho anh hay.

Cô gái với mái tóc dài với gương mặt khả ái. Cô nhẹ nhàng quay lưng xô nhẹ anh ra giọng cô hờn dỗi:

- Có ai nhớ đâu mà cho hay, tội của anh em chưa xử lý đấy ?

Đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc cô ra phía sau Trọng Ân tủm tỉm cười:

- Sao biết không có? Tội của anh là gì sau anh không biết...

Nhìn cái mặt tỉnh bơ của anh Thúy Y tức lắm vẫn chứng nào tật nấy đây mà. Cô nhéo vào hông anh:

- Xí... nói xạo mà không sợ bị đau bụng... cách đây 1 giờ ai tình tứ ôm eo người đẹp ở vũ trường vậy ta ?

Dù không đau lắm nhưng anh vờ nhăn mặt. Nghe giọng đai nghiến của cô Trọng Ân cố nín cười. Hai con nhóc kia còn chưa qua mặt được anh nói gì là em.

- Ờ ...thì ... là... Anh.

Thúy Y liếc anh bén ngót.

- Thấy hông... thế mấy năm nay lăng nhăn đủ chưa?

Nụ cười tinh quái Trọng Ân kéo sát cô vào người, nói nhỏ vào tai:

- Chưa? Vì hiện giờ trong phòng đang có một cô quá hấp dẫn nên mấy cô kia đâu sánh bằng.

Thúy Y đỏ mặt vì biết Trọng Ân ám chỉ điều gì, khó khăn lắm cô mới mặt chiếc đầm mà Ngọc Tiên đưa, nó hợp với hai nhóc kia nhưng với cô thì hơi dị ứng, cô không quen mặt kiểu đầm này nhưng cô vẫn chống chế:

- Đừng có xạo... ?

- Không xạo đâu em yêu...Mấy năm xa nhau, em không nhớ anh sao mà con chơi trò chiến tranh thế bé con.

Nói rồi anh cuối xuống môi cô nồng nàng. Còn cô thì bướng bỉnh xô anh ra nhưng chỉ một lúc sau thì cô vòng tay qua cổ anh đáp lại ... Thế là đi toi kế hoạch của nhỏ bạn thân nghịch ngợm nhiều trò nhất, và cũng sắp thành nhỏ em chồng dễ thương.

Chương 7

Ngọc Tiên từ trên lầu đi xuống miệng vẫn lẫm nhẫm khi thấy anh mình ngã sóng xoài trên sa long:

- Hôm nay ba mẹ không có ở nhà nên cậu chủ yêu quý lộng hành kìa làm gì mà nhậu xỉn dữ vậy anh hai.

Trọng Ân trả lời mà mắt nhắm hít:

Anh mày bịnhân viên bao vây nên hơi quá chén. Nhóc cho anh xin ly nước...

Ngọc Tiên lắc đầu khi nghe cái giọng nhừa nhựa của anh trai. Đâu phải cô không biết anh trai mình rất có tiếng trong giới kinh doanh, Trọng Ân là giám đốc công ty Thủy Sản Việt Đức và cũng là tay đào hoa số một, không biết hôm nay làm gì mà nhậu say dữ vậy, thật là ...

Ngọc Tiên đứng dậy cao có:

- Uống cho đã rồi về hành xác người ta, chị Thúy Y mai mốt về làm vợ anh thì khổ dài dài.

Trọng Ân nghe em gái nói mà phì cười:

- Vinh hạnh lắm anh mày mới yêu đó nhóc. Đi nhanh dùm cho anh nhờ.

Ngọc Tiên vừa rót ly nước vừa liếc nhìn anh trai:

- Thôi đi ông tướng đừng có nổ, hỏng biết ai đeo theo như đĩa, năng nĩ chị ba khô cổ để giúp mình cua người đẹp vậy ta? Em không biết chị Thúy Y yêu anh chổ nào mà dám để anh rong chơi thỏa thích, nếu là em.... thì....

Đón ly nước từ tay em gái Trọng Ân ậm ừ :

- Thì thế nào ?

- Thì bỏ cho kiến tha chứ sao... Trọng Ân liếc nhìn em gái:

- Người ta bảo con gái là dao hai lưỡi hung dữ thấy ớn, coi chừng bị "ống chề" nghe, nói nhiều quá làm ơn đi lấy chồng dùm anh nhờ, đừng ở đây mà nhằn anh ...

Ngọc Tiên trề môi:

- Cám ơn ý tốt của anh nha, nhưng trước khi muốn tống em ra khỏi nhà thì người anh nên nói là Chị ba chứ hỏng phải em đâu... Hix...

Nói xong cô bỏ đi thẳng lên lầu.Trọng Ân thầm cười cho cô em gái mình dễ thương, cả hai cô em đều duyên dáng không thua ai vậy mà hễ nhắc đến chuyện lấy chồng là còn hơn đụng nhằm ổ kiến lửa. Thằng bạn của anh đeo theo nó hơn năm vậy mà chưa vào đâu hết.

Chỉ một cô út nhà này anh đã mệt, giờ thêm cô ba về đây chẳng khác nào như hổ thêm cánh...

Bật dậy Trọng Ân xách cặp táp đi lên phòng, anh muốn tắm làn nước mát sẽ làm anh tỉnh táo hơn.

Chương 8

Vừa đẩy cửa bước vào Đức Trí đã nghe cái giọng khó ưa rồi:

- Đức Trí, cậu tuyển được trợ lý giúp tôi chưa?

- Thưa anh, em tuyển rồi. Cô ta tên Cao Kiều Yến Nhi, rất giỏi và tự tin. Đây là hồ sơ của cô ta, giám đốc xem qua dùm em ạ. Đầu tuần sau cô ta đến nhận việc, cô ta...

Cây viết trên tay Thanh Sang thẩy mạnh về phía Đức Trí.

- Thằng quỷ, mày làm gì mà hát một tràn vậy?

- Khà khà ... biết cậu thế nào cũng hỏi đến đó nên tớ nói luôn vậy mà.

Thanh Sang chấp tay chào thua.

- Được rồi , xong nhiệm vụ rồi làm ơn trở về phòng cho tui làm việc đi ông?

Vừa bước đi Đức Trí đã quay đầu lại bước đến câu cổ bạn:

Tối nay chỗ cũ chứ...

Thanh Sang xua tay:

- Hôm khác đi, Hôm nay... mày... về nhà tao chơi nghe.

Thấy gương mặt nhăn nhăn của Thanh Sang anh đã biết không có gì tốt rồi, chẳng qua là sợ mẹ Phương hát bài ca con cò đây mà.

- Hi hi.. tính kiếm đồng bọn hả?

- Biết mà còn hỏi.

- OK. Nhưng coi chừng chết cả đám.

- Hai thằng chết đỡ hơn chết một mình.

- Đồ bạn trời đánh.

- Ha ha ha ...

...

Vừa mới lái xe vào nhà Thanh Sang đã nghe tiếng mẹ hỏi:

- Sang mới về hả con? Có thằng Trí đến nửa à.

- Dạ.

Đức Trí nhanh miệng chạy đến bên bà Phương:

- Mẹ, mẹ chỉ biết có thằng lì đó mà không nhớ thằng con nuôi này há?

Cốc đầu cậu bà Phương mắn yêu;

- Thôi không dám nhớ đâu, cả hai thằng chẳng đứa nào nên thân hết.

Nháy mắt với Trí , Sang bước đên ôm vai mẹ đi vào nhà.

- Ba con đâu rồi Mẹ ?

- Ba con đi chơi với bạn rồi, Mẹ chờ con về ăn cơm đó, ba con đi rồi ở nhà buồn quá.

Rồi ... bắt đầu điệp khúc nửa rồi, tiếp theo là kêu lấy vợ, có cháu cho vui nhà vui cửa. Cái điệp khúc mà anh nghe thuộc lòng rồi, Thanh Sang thang thầm trong bụng, ngó thấy Đức Trí đang tủm tỉm cười anh bậm môi. Bà Phương lại tiếp tục:

- Phải chi con chịu cưới vợ, có cháu cho mẹ ẫm bồng thì vui biết mấy.

Thấy chưa anh nói đâu có sai, chạy trời không khỏi nắng, dang hai tay ôm lấy bà anh mè nheo:

- Hồi trước mẹ bồng con chưa đã hay sao ? Hát hoài một bài riết cũng mệt chứ mẹ.

- Cái thằng...gì thì gì tôi không quan tâm, năm nay anh mà không lo thì phải để tôi lo cho anh.

Đến lược Đức Trí phì cười.

- Mẹ ơi, có cần con giới thiệu không?

Bà Phương quay sang Đức Trí:

- Cả anh cũng vậy, tôi với mẹ anh đang tìm vợ cho anh đó.

Đức Trí nhăn mặt:

- Kìa mẹ, ép dàu ép mỡ chứ ai nỡ ....

- Cha anh, hai anh liệu hồn đó, Tôi nói là làm.

- Mẹ ...Thanh Sang nhăn nhó nhìn bà Phương bước đi. Lần này anh chết chắc rồi, anh câu cổ Trí, tao với mày chạy không thoát đâu. Cả hai cùng bật cười.

Buổi tối ngồi ở phòng khách Ông Phương hỏi con trai:

- Con có chuyện gì muốn bàn với ba vậy?

- Ba, con muốn mở rộng chi nhánh ở Cần Thơ và xây thêm khách sạn ở đó ba thấy sao?

- Ừ, con thấy kham nổi thì làm, Công ty con quản lý tốt rồi phải chi việc gia thất con cũng vậy thì ba đỡ lo.

- Ba ! Thanh Sang kêu lên.

- Chuyện cưới vợ từ từ đi ba, giờ con lo việc công ty rất bận rồi ba ơi.

- Mà con có bạn gái chưa?

- Dạ, chưa luôn ba.

- Trời, mày kén chọn vừa thôi con, không chọn được để ba với mẹ chọn cho.

Bà Phương ủng hộ chồng;

- Ừ, phải đó con, mẹ có bà bạn có hai cô con gái xinh lắm, cô chị vừa mới đi du học về được vài tháng, mẹ có gặp mấy lần rồi dễ thương và lễ phép lắm, hôm nào mẹ mời họ dùng cơm cho con xem mắt nghe.

Thanh Sang xua tay lia lịa.

- Thôi thôi, cho con xin đi, từ từ con dẫn về ra mắt ba mẹ mà.

- Kêu xem mắt thôi chứ có cưới liền đâu...

- Nhưng con chưa muốn....

Thấy con trai cứ tránh né bà Phương giận thật. Phải tạo áp lực mới được.

- Thôi ! không ý kiến nhiều, Thứ bảy tới anh về nhà sớm cho tôi. Mấy lần trước anh làm mất uy tín với tôi rồi, giờ thì phải nghe, - Kìa mẹ ...

- Lần này anh mà lo không xong thì hết mẹ con luôn.

Thanh Sang thấy giận cái cô gái gì đó, tại cô mà mẹ la mình. Biết không thay đổi được gì anh bỏ đi về phòng.

Chương 9

Nhà hàng Sao Biển, Thanh Sang vừa bước ra cửa mắt dõi qua kia đường. Anh bắt gặp một cô gái đang đứng đó, cứ nhìn đồng hồ như chờ điều gì. Chà quần Jean lững ôm đôi chân dài, áo thun dây ôm bộ ngực... hỏng biết nó tròn hay xẹp lép. Anh thầm mắng mình vô duyên sao hôm nay bà tám quá. Thật tình anh không thích mấy cô gái ăn mặt diêm dúa không biết trưng bài cái đẹp. Nếu có làn da trắng và bộ ngực căng tròn, mặt áo dây còn dễ coi. Chứ nếu ...Anh mở to mắt khi có làn gió nhẹ thổi chiếc áo cô gái bay bay. À, thì ra là con nít, người lớn ai lại mặt áo ôm ngực xèo mông thế kia. Anh nhìn máy tóc dài suôn mượt xõa sau lưng, môi khẽ mím lại khi cô gái nhìn qua. Gương mặt y như búp bê. Đó là những gì nãy giờ anh quan sát.

- Con nít nhà ai dễ thương quá. Anh suýt thốt thành lời vì nụ cười vu vơ của cô gái.

- Sang mày về chưa?

- ...

- Thanh Sang !

- Gì hả?

Thanh Sang trừng mắt nạt lớn.Đức Trí nhúng vai ngơ ngác nhìn gương mặt mất hồn của bạn.Thằng này hôm nay lạ thật, hồn vía tận đâu đâu. Bước lại xe anh hất mặt nhìn bạn.

- Mày bị gì thế thằng kia, định nằm dạ hả?

Thanh Sang nhướng mắt về hướng cô gái đang đứng:

- Mày nghĩ xem tao định làm gì?

Đức Trí nhìn theo rồi quay lại chắp hai tay xá lia lịa.

- Con nít mà mày cũng không tha, con gái theo mày từ Cần Thơ về Sài Gòn này, mày còn muốn gì nửa hả ? . - Ha ha ha Thằng này giỡn tí mà đã...

- Về thôi.

-*-

- Con gái à ! Con xem mình kìa!

Ông Lâm vừa bước vào nhà đã quát lên khi nhìn Ngọc Như nằm trên sa lon chân duỗi dài xem tivi.

Tự dưng bị mắng, cô để chân xuống nhìn nhìn ông:

- Ba ! Khi không la con là sao?

Ông thở dồn ngồi xuống ghế:

- Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?

Ngọc Như thản nhiên:

- Hai mươi cộng... một thêm ba.

- Ba không đùa với con.

- Con cũng không đùa với ba, tự dưng đi đâu về rồi mắng người ta hà.

Ông Lâm nhỏm dậy định mắng một trận nhưng kịp dừng lại.Cô con gái này được cưng chiều từ nhỏ, mồm mép nó chẳng chịu thua ai. Nếu bị oan điều gì không khéo ông phải năng nỉ thì khổ. Ông hạ giọng:

- Như àh ! Con phải biết con là ai? Con gái cưng của ba ăn nói, đi đứng phải để cho người ta nể mặt chứ con.

Cười tủm tỉm cô sà vào lòng ông:

- Ý ba là con ăn mặc như lúc đi chơi là hợp hả?

Ông trừng mắt:

- Không phải .

- Vậy ba muốn nói gì, mặt thế nào ba cũng la là sao?

- Biết mà còn hỏi. Con định đố ba đó hả?

Quay mặt đi, ngọc Như biết tỏng ba mình muốn nói gì. Nhưng nét mặt tỉnh bơ, Cô mắt dán vào ti vi.Ông nhìn gương mặt... hầm hầm của con gái cũng thấy hơi ớn. Chẳng biết sao trong 3 đứa con, nó đẹp dễ thương, thông minh thế kia nhưng mỗi khi suy nghĩ hay làm việc thì nghiêm túc làm người ta phải lo sợ. Một lúc lâu, Ngọc Như quay qua ông giọng cương quyết:

- Ba ! Con mong ba quên đi chuyện tìm chồng cho con bằng cách bắt con đi ký hợp đồng này hợp đồng kia để người ta xem mắt con đi.

Nghe con gái nói Ông Lâm ngớ ra. Con bé này ghê thật, ông đã sắp đặc rất kỹ vậy mà vẫn bị nó phát hiện.

- Ba nghĩ rằng con gái ba ...Kém thông minh để ba...xõ mũi đem đi gã hả?

- Con biết rồi à?

Ngọc Như thúc thích cười vì gương mặt ngớ ra của ba và bộ đồ cô đang mặc

- Con đã chọn trang phục thế này này, để ... nhát con rể của ba. Xem ra anh ta không đủ tư cách làm con rễ ba đâu.

Cô nhào qua ôm cỗ ông, giọng ngọt ngào:

- Ba không biết đâu, con nói con là trợ lý cho Giám đốc, được uỷ quyền để đi ký hợp đồng. Ba biết đồ hách dịch đó nói sao không?

- Hắn bảo... con không đủ tư cách, đồ con nít về nhà chơi đi, còn bảo con nhìn lại cách ăn mặt của mình, nếu không hắn sẽ bảo giám đốc đuổi việc con. Con không cần người chỉ biết nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác. Đúng là thứ sáo rỗng. Tức quá con bỏ về luôn.

Giờ thì ông Lâm đã hiểu vì sao con bé gan đến độ bỏ luôn buổi ăn tối với người ta mà về. Nó chúa nghét ai khinh người chỉ biết nhìn bền ngoài mà không nhìn việc. Vuốt tóc con ông lắc đầu.

- Ba và chị nói gì mà con thấy vui vậy?

Ngọc Tiên xuất hiện ngay cửa trên tay là bó hồng thật to và đẹp.

- Lại có người tặng hoa à?

- Vâng, thích không? Tặng chị nè .

- Chị chẳng ham của nợ.

Ngọc Tiên lắc lữ đầu:

- Chị ơi, ra dáng thục nữ tí đi.

- Ê, em đừng tưởng mình là con út, được cưng chiều rồi nói gì cũng được nghe.

Vừa nói Ngọc Như vừa cầm lấy bó hoa bức vụng cánh hồng ném về phía Ngọc Tiên.

- Ơ ! Chị này, Hoa của em mà?

- Vậy àh ? Đuổi theo mà đòi lại đi.

- Vừa chạy Ngọc Như vừa bức cánh hồng văng tứ tung. Ngọc Tiên cũng chạy theo, cả hai giỡn ầm ĩ cả phòng khách.

Ông Lâm lắc đầu:

- Thiệt không biết khi nào mới chịu lấy chồng cho Tôi nhờ.

Chương 10

Cốc ... cốc...

- Đang nằm dài trên giường Ngọc Như nhăn mặt nói vọng ra.

- Cửa không khóa.

Vừa thấy Ngọc Tiên bước vào với bộ đầm xinh xắn, cô nhướng mắt.

- Đi đâu đây nhỏ?

Ngọc Tiên bước đến ngồi lên giường:

- Hai chị em mình đi chơi đi, lâu rồi em không đi mua sắm.

- ...

Đi nha chịba .

Ngọc Như ngồi dậy gật đầu mỉm cười.

Tới siêu thi, gửi xe xong hai cô gái đi vòng quanh ngắm nhìn. Đến quầy thời trang thoáng thấy cái đầm màu xanh ngọc trong đẹp mắt Ngọc Như nắm tay em gái và nói:

- Ê nhỏ, cái đầm đó đẹp đấy vào thử đi?

Không nghe tiếng đáp lại cô quay sang nhìn, thấy một gã đàn ông đang nhìn mình, ánh mắt như " có lửa". Cô chợt thấy lúng túng vì nhận ra mình đã nhầm người, đang suy nghĩ chưa biết nói gì thì đã nghe giọng hắn vang lên:

- Nhỏ nào ở đây thế? Tự nhiên cô nắm tôi lôi đi là sao?

Lấy lại bình tỉnh cô giải thích:

- Tôi ... tôi xin lỗi, tại tôi nhằm anh với em gái tôi, nên mới như thế.

Hắn ta vẫn ra vẻ khó chịu.

- Nhằm gì ở đây, cô là con gái mà chẳng ý tứ gì hết.

Lúc này Ngọc Như thấy tức, cô xổ một hơi:

- Anh vừa phải thôi chứ, lỡ nhầm lẫn chút xíu làm gì dữ vậy, đàn ông gì mà nhỏ mọn, vô duyên. Cô liếc anh sắc lẽm.

Anh cũng trợn mắt nhìn cô, thầm nghĩ: Ai là người có lỗi vậy trời? Xung quanh bắt đầu có nhiều người nhìn họ xôn xao. Anh chao mày khi vừa phát hiện ra nét quen thuộc, hình như anh đã gặp khuôn mặt này ở đâu mà không nhớ. Vừa lúc ấy điện thoại Ngọc Như reo. - Alô...

Giọng Ngọc Tiên lảnh lót:

- Chị ba, chị đang đứng ở đâu vậy?

Liếc qua anh, cô thấy anh đang nhìn mình. Lòng thầm rủa người gì vô duyên khó ưa...

- Chị đang ở quầy thời trang, còn em?

- ...

- Ừ, đợi chị ở đó đi.

Cất điện thoại vào ví, Ngọc Như vừa dợm bước đi. Anh ta đột ngột lên tiếng

- Hôm nay xem như tui gặp xui xẻo. Hy vọng sẽ không gặp lại cô, nói rồi anh bỏ đi mặt vẫn hầm hầm.

Ngọc Như nhìn theo ấm ức. Trên đường về cô kể lại cho em gái nghe chuyện xảy ra thì Ngọc Tiên cười tít mắt:

- Chị ba, hai người mới gặp nhau lần đầu mà còn hơn kẻ thù lâu năm vậy. Hay đây là...

- Hỏng dám đâu, gặp lại hắn chị cho biết thế nào là lễ độ.

Chương 11

Sang thì không muốn đi nhưng nể mặt ba mẹ nên anh phải đến xem mắt cô gái nào đó. Vừa chạm mặt cả hai nhìn nhau đắm đuối. Người lớn thấy thế nheo mắt " Lần này chắc ổn", họ có ngờ đâu họ là oan gia.

Thấy không khí im lặng bà Phương lên tiếng :

Hôm naycháo xinh quá Ngọc Như ạ.

Mỉm cười lễ phép cô gật đầu:

- Dạ, cháu cám ơn bác .

Bà Lan nhìn bạn:

- Con trai cậu trông cũng phong độ lắm còn gì?

Bà Phương cười cười:

- Cậu quá khen, nó tên Thanh Sang...

Trong lúc người lớn trò chuyện thì hai nhân vật chính vẫn ngấm ngầm đối phó nhau.

- Á !

- Gì vậy con.

Bà Phương kêu lên khi thấy Thanh Sang nhăn mặt.

- Dạ con lỡ đạp chân ảnh, con xin lỗi , con sơ ý quá.

Ngọc Như ra vẽ biết lỗi giải thích.

- Ồ, không sau đâu con.

Bà Phương mỉm cười bỏ qua. Còn Thanh Sang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, anh rít khẽ:

- Cô giỏi lắm !

Ngọc Như lấy nụ cười đẹp nhất đáp lại:

- Anh quá khen.

Thấy anh và cô nói cười vui vẻ người lớn hài lòng lắm. Họ chia tay ra về và hứa hẹn sẽ gặp lại trong ngày gần nhất.

Về đến nhà bà Phương nhìn chồng cười ra vẻ rất hài lòng.

- Cháu Như trông dễ thương đó con, mẹ chịu rồi đó, con thấy sao?

- Không được.

- Sao vậy con? Con bé có chổ nào không được đâu?

- Mẹ không biết chứ cô ta không như mẹ tưởng đâu. Con biết tính cô ta mà...

Anh chưa kịp kể tội, bà Phương đã lên tiếng:

- Hai đứa có dịp tiếp xúc nhau rồi à? Vậy là quá tốt rồi, để mẹ lo cho.

- Trời, lo gì nửa mẹ. Con không lấy vợ đâu, con còn trẻ mà.

- Trẻ gì nửa, đâu phải dễ gặp người đàng hoàn như Ngọc Như. Con ưng đi rồi ba mẹ sẽ lo chu toàn.

- Con không đồng ý đâu, ba mẹ nên tôn trọng ý kiến của con. Nói xong anh bỏ đi lên lầu.

Về phía Ngọc Như thì...

- Con thấy cậu Sang thế nào con gái, mẹ thấy tốt đó.

- Dạ cũng bình thường.

- Nghe đâu nó ba mươi tuổi, còn trẻ nhưng có tài đó.

- Dạ . Cô ậm ừ cho qua chuyện.

Nhà bên ấy muốn hai đứa lấy nhau đó, con thấy sao?


- Hả?

- Gì mà ngạc nhiên thế, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng thôi mà. Nhà bên đấy cũng tốt. Con được hạnh phúc ba mẹ cũng mừng.

Ôm vai mẹ Ngọc Như ngọt ngào:

- Chồng con chi mệt, để con ở bên mẹ chăm sóc mẹ suốt đời, mẹ thấy sao?

- Con với cái chỉ giỏi viện cớ. Mẹ đồng ý rồi, mẹ muốn con có chổ đàng hoàn mà nhờ thân.

- Nhưng lấy chồng cũng từ từ chứ mẹ. Với lại biết anh ta có chịu con không?

- Không chịu mà người ta đòi cưới à? Với lại anh chị bên ấy là bạn thân với ba mẹ. Con đừng làm mẹ mất mặt.

- Nhưng con không ưng nói chung là con không lấy anh ta. Con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây.

- Con...

Không chờ mẹ nói xong Ngọc Như đã khuất bóng chạy nhanh lên lầu

Chương 12

Ngồi vào quán, chờ người phục vụ đi khỏi, Thanh Sang vào thẳng vấn đề:

- Giờ cô tính sao ?

Ngọc Như tròn mắt:

- Tính gì? Tôi đã nói với mẹ tôi là tôi không chịu lấy anh rồi.

- Vậy tốt, Tôi cũng nói thế với ba má tôi, nhưng người lớn chưa chịu bỏ cuộc đâu.

Cô đáp tỉnh queo:

- Thì từ từ cũng bỏ thôi. Tôi với anh là oan gia mà.

Nhìn cái môi cong cong, cánh mũi cao cao trông thật đáng ghét, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn thoát lên vẽ đẹp quyến rũ nhờ làn da trắng hồng mịn màng . Anh nheo một con mắt nhìn cô. Áo sơ mi hồng, Jupe trắng dài phủ gối, tóc cột cao,. Trông dịu dàng đó chứ nhưng...

Thấy anh cứ nheo mắt nhìn mình. Ngọc Như đâm quạu. Hỏng biết tên khó ưa này làm gì nhìn mình ghê thế, kiểu nhìn lộ liễu và ánh mắt nhưng "diều hâu" làm cô hơi ớn.

- Nè! Anh làm gì nhìn tui ghê thế?

Giật mình, Thanh Sang thầm mắn mình, có cần phải nhìn con nhóc này đến ngẩn ngơ không? Anh nhủ thầm " Xấu như ma có gì hấp dẫn đâu mà nhìn". Anh tằng hắng đáp tỉnh bơ.

- Bộ đôi mắt cô đẹp lắm sau mà tôi nhìn?

Thanh Sang nhìn như xoáy vào mắt cô. Ngọc Như biểu môi:

- Không đúng hả?

- ...

Sang phì cười. Hung dữ hơn anh nghĩ đó.

Cô liệu mà tính, chứ nếu bảo tôi lấy một "con vịt bầu" hả?... tôi thà suốt đời không lấy vợ.

Trời, tức lộn ruột nhưng Ngọc Như cố ghìm lại. Ngón tay chỉ về phía anh lúc tức giận rồi ngo ngoe rụt lại. Mím môi, cô thản nhiên thưởng thức ly dâu tây. Thanh Sang nhủ thầm mình cố tình chọc vậy mà con nhóc này không biết giận là gì sao?... Không phải đợi lâu Ngọc Như lên tiếng:

- Anh nói không đúng lắm đâu. Theo tôi, nếu là vịt bầu thì làm sao hợp với con cóc nhăn nheo vừa xấu xíu vừa mất lịch sự, vừa cọc cằn thô lỗ, vừa vô duyên, vừa ...vừa...

Cô cố tìm lời xổ một tràn cho đỡ tức nhưng tìm không ra, có lẽ do giận quá .Thanh Sang không giận mà tủm tỉm cười trước lời nói chanh chua của cô:

- Nếu như chưa nghĩ ra thì ... 3 chấm đi.

Ngọc Như liếc anh một cái sắc như dao rồi ngó lơ chổ khác. Trước khi đến đây anh quá chủ quan. Con nhóc này cũng ghê gớm thật, miệng lưỡi... giết người chứ chẳng chơi. Ánh đèn đường bắt đầu tỏa sáng làm cho không khí ám áp thêm, nhưng với Ngọc Như cô bắt đầu nghe lạnh sóng lưng, tên khó ưa này có ánh mắt làm người ta ngẩn ngơ. Quỷ xứ anh ta, không hiểu sao anh ta cứ nhìn mình hoài vậy không biết. Ngồi chịu trận nảy giờ khi biết anh đang nhìn mình. Thấy ngột ngạt cô đứng lên:

- Không còn gì để nói... vậy tôi về trước nghe.

Thanh Sang nhúng vai, rồi nhìn theo dán cô khuất dần.

Chương 13

Buổi tối, vừa cho cho miếng dưa vào miệng, Ngọc Như vừa hỏi:

- Anh hai, hôm nay không đi chơi à?

Trọng Ân cũng vừa ăn vừa nói:

- Em hỏi chị dâu em xem có cho anh đi không?

- Anh mà cũng sợ vợ hả?

- Không phải anh sợ vợ, mà anh sợ mấy trò chơi của cô ba và cô út nhà này thôi.

Ngọc Như mím môi cười cười.Thúy Y với dáng đi đẩy đà của phụ nữ mang thai từ trên lầu bước xuống.

- Chuyện gì mà hỏi em vậy ông xã ?

- Ờ... nhỏ Như hỏi anh hôm nay sao không đi chơi, anh bảo hỏi ý em xem.

Vừa thấy chị dâu đi xuống Ngọc Tiên nhanh miệng:

- Chị hai lại đây ngồi với em nè.

Thúy Y ngồi xuống bên Ngọc Tiên ngước mặt nhìn chồng:

- Em mà có quyền đó à. Chân là của anh, anh muốn đi em cản không nổi đâu, ai cũng có tự do mà phải không...ông xã

Thúy Y cố tình kéo dài hai chữ "tự do" rồi quay sang Ngọc Như cô nheo mắt:

- Hình như lâu rồi tụi mình không đi nhảy Như há?

- Ừ phải rồi đó, hay tối nay mình đi hé?

Trọng Ân nhảy nhỏm lên:

- Ê, con nhóc kia em có biết chị hai em đang có thai không mà còn rủ đến mấy chỗ đó.

- Ủa, ở quán Bar đâu có ghi bản cấm phụ nữ mang thai không được vào?

Ngọc Tiên cũng xen vào:

- Em cũng đâu có thấy đâu anh hai?

Trọng Ân trừng hai mắt nhìn hai cô em gái rồi quay sang vợ:

- Em mà theo hai con nhỏ này, anh đánh đòn em đó.

Thúy Y trề môi. Còn Ngọc Tiên và Ngọc Như khúc khích cười khi anh hai bị sập bẫy. Từ ngày cưới vợ đến giờ anh trai cô lo làm ăn, ít tham gia tiệc tùng, đi làm về là cứ bám lấy vợ như sam. Mà chị dâu cũng cao tay thật, biết cách giữ chồng gớm. Trọng Ân cười cười nhìn em:

- Hai đứa muốn đi đâu thì đi, cần gì cứ nói anh cho, đừng bài trò nửa.

Ngọc Như bĩu môi:

- Xì... làm như giàu lắm.

Trọng Ân cười cười:

- Hay anh tìm người gả em nghe. Hai bốn rồi đấy?

Cô lườm anh:

- Thì sao? Anh nhìn xem em gái anh đâu có tệ.

Trọng Ân bật cười với tánh trẻ con của em gái. Ở chung Ngọc Như mới thấy được nhiều điều kỳ lạ. Không làm ở nước ngoài chỉ vì muốn gần gia đình. Nếu nói cô là người biết an phận, không bon chen thì cũng không đúng. Từ ngày có cô về giúp anh bớt đi nhiều gánh nặng mà công việc phát triển tốt hơn. Bao nhiêu đó cũng biết được tài năng của cô.

- Ê... Điện thoại reo tự giờ kìa. Anh trai tôi đang mơ thấy gì vậy?

Trọng Ân giật mình nhìn em, mỉm cười anh cầm điện thoại nghe, vừa tắt máy anh nói liền:

- Đức Trí rủ đi chơi ?

Ngọc Như chanh chua:

- Thì anh đi đi.

Trọng Ân le lưỡi ôm vai vợ cười cười :

- Anh hỏi hai đứa dùm bạn anh mà, chứ anh đâu có đi?

Ngọc Như lè lưỡi trêu:

- Hai ơi ? trên mặt hai có chữ gì kia kìa...

Trọng Ân cười cười:

- Hì hì...thông minh quá hé?

Biết tỏng ý đồ của anh trai Ngọc Như đắc ý cười:

- Chứ sao... Anh với nhỏ Tiên đi đi, em ở nhà với chị hai cho.

Ngọc Tiên ôm vai chị cười:

- Hì hì... chị ba là nhất.

Vờ xô nhẹ em gái ra Ngọc Như nheo mắt hừ nhẹ:

- Thôi đi cô, chị biết tỏng cô muốn gì rồi đừng có nịnh nửa. Hôm nào bảo Đức Trí ra mắt chị ba này nghe chưa?

Vừa mới cười đó, nghe chị nói Ngọc Tiên nhăn mặt

- Ơ ... chị đừng ghẹo em chứ...em đâu dám qua mặt chị.

Ê ! đừnglôi chị vào nghe?

- Chị ba... em nói thật đó.

- Hì hì em là đồng minh của ai thế? làm ơn đi chơi dùm tôi đi cô út.

Chương 14

Thanh Sang vừa ký xong hợp đồng thì điện thoại anh reo.

- Dạ, Con nghe ba ơi.

- ...

- Dạ, Con tới liền.

Anh láy xe như bay đến bệnh viện.

- Mẹ, mẹ có sao không mẹ? Anh lo lắng nhìn bà Phương nằm trên giường bệnh.

Bà Phương trả lời yếu ớt.

- Mẹ... không sao?

- Lúc nảy bác sĩ bảo mẹ bị bệnh gì vậy ba?

Mặt ông Phương ra vẻ lo lắng.

- Bác sĩ nói mẹ con bệnh tim, sức khỏe yếu lắm, không được để mẹ bị sốc.

Anh nắm lấy tay bà:

- Mẹ ơi, mẹ ráng uống thuốc cho khỏe nha mẹ.

- Muốn mẹ khỏe thì con hãy cưới Ngọc Như đi, đó là nguyện vọng của mẹ.

Bà Phương thở dồn mệt mỏi gượng nói tiếp:

- Coi như con thương mẹ, hiện giờ sức khỏe mẹ yếu lắm, không biết đi lúc nào, mẹ sợ lắm, con hãy nghe mẹ lần này đi con.

- Mẹ... Anh ngập ngừng không biết nói sao, mẹ anh đang bệnh không thể để mẹ bị sốc, anh tìm cách thoái thác:

- Dạ..., nhưng chắc gì Ngọc Như đồng ý mẹ à.

- Ừ, con gọi điện cho Ngọc Như vào mẹ nói chút chuyện.

- Trời, gọi cô ta vào làm gì.

Tuy nói vậy nhưng anh cũng chiều ý bà. Anh bấm số gọi nhưng người bắt máy là bà Lan.

- Alô ! cho hỏi ai đầu dây?

- Dạ... Cháu là Thanh Sang.

- Ồ, Sang đó à? Bác Lan đây, Mẹ con dạo này khỏe chứ? Con gọi điện có việc gì không con?

- Dạ.. mẹ con hiện đang nằm trong bệnh viện, mẹ con muốn gặp Ngọc Như, bác cho Ngọc Như hay dùm con... - ....

Nửa tiếngsaumột người phụ nữ sang trọng cùng con gái bước vào. Thấy bà bạn nằm trên gường bà bước đến.

- Lam àh ! cậu thấy thế nào ? thấy khỏe hơn chưa?

- Cám ơn cậu, mình đỡ hơn rồi.

Ngọc Như lễ phép

-Dạ,cháu chào bác ạ

-Chào con

- Bác thấy khỏe hơn chưa bác?

Giọng cô quan tâm:

- Bác có chuyện muốn nhờ con à?

- Ừ, bác muốn nhờ con chút chuyện.

- Dạ, có gì bác cứ nói, con nghe ạ.

- Chuyện của con với thằng Sang ấy mà, bác muốn con làm dâu bác, chăm sóc nó giùm bác, bác bị bệnh tim không biết ra đi lúc nào. Với lại bác rất quý cháu.

- Dạ...

- Bác nhờ cháu đấy, đồng ý làm con dâu bác nghe Như?

Ngọc Như ngập ngừng, cô không đủ can đảm để từ chối, nhưng cũng không thể nhận lời.Lúc này bà Phương thở dồn mệt mỏi, khuôn mặt xanh xao trông thật tội.

- Dạ, để cháu suy nghĩ. Bác cứ an tâm nghĩ ngơi cho khỏe bác ạ.

Bà gật đầu rồi quay sang bà bạn. Cậu đồng ý nghe Lan, mình chỉ có mình nó là con, mình lo cho nó lắm, mình không an tâm...-Mình đồng ý mà, cậu ráng nghĩ ngơi cho lại sức còn ẳm cháu nữa chứ.

-...

Chương 15

Từ lúc ở bệnh viện về, bà Lan lúc nào cũng khuyên Ngọc Như nên lấy Thanh Sang, bà khen anh đủ thứ. Cô nghĩ thầm không biết sao mẹ mình lại thế, cô biết anh hơn tháng nay mà có tìm thấy được ưu điểm nào đâu, vậy mà mẹ cô khen hết lời. Qua mấy ngày không gặp cô, bà Phương cứ hỏi Thanh Sang hoài, chịu hết nổi anh trực tiếp đến công ty gặp cô.

- Mẹ tôi đã nói gì với cô?

- Kêu tôi lấy anh.

- Rồi cô trả lời sao?

- Tôi bảo để tôi suy nghĩ.

- Suy nghĩ gì nửa sao cô không từ chối đi?

- Anh làm như tôi muốn à? Nhìn mẹ anh mệt mỏi nằm trên giường bệnh nhưng vẫn ra sức nhờ tôi, tôi là con người mà đâu thể đối xử nhẫn tâm chứ.

Ngẫm nghĩ anh thấy cô nói có lý nên đành im re.

Giờ anhtínhsao?

- Thì chúng ta làm đám cưới chứ sao?

- Hả?

- Làm gì mà ngạc nhiên vậy, tôi với cô chỉ giả bộ cưới thôi, thời hạn 2 năm, khi đó chắc mẹ tôi đã khỏe, lúc đó ly hôn chắc không có vấn đề gì đâu. Cô thấy sao?

Biết được lý do Ngọc Như gắt nhẹ:

- Vậy cũng được sao?

Anh nheo mắt nhìn cô trêu chọc:

- Chẳng lẽ cô muốn lấy tôi thật hả?

Cô lúng túng, nhưng cũng lấy lại bình tỉnh ngay:

- Nằm mơ đi ! Còn lâu à.

Biết cá đã mắc câu Thanh Sang đắc ý tiến tới.

- Vậy cô đồng ý với kế hoạch này không?

Ngọc Như thầm nghĩ tạm thời mình cứ làm theo ý anh ta, vừa làm hài lòng tâm nguyện bà Phương, cũng làm cho mẹ cô vui. Sao này ly di cô giải thích sao, như vậy mẹ cô không còn lý do thuyết phục cô như hiện giờ nửa.

- Ừ ! Thì vậy cũng được, nhưng phải có cam kết đàng hoàng tôi mới chịu.

- Cô sợ tôi không đồng ý li hôn à?

- Ai biết được, lỡ tới khi đó anh giở trò thì sao?

- Được thôi ! cô soạn sẵn giao ước rồi đưa cho tôi.

Ngọc Như nghĩ thầm, tên khó ưa này mình phải đề phòng, nếu không mình dễ bị hắn xỏ mũi lắm. Ai biết được hắn giở trò lúc nào chứ...

Chương 16

Buổi tối tại vũ trường Gold, trên sàn nhảy một cô gái với máy tóc dài xõa ngang vai che bớt phần nào khoảng trống của chiếc đầm không dây bó sát người để lộ đôi chân trần, đang nhúng nhảy theo điệu Híp hóp thịnh hành nhất. Cả đám con gái vây xung quanh để tạo nền khiến vũ trường càng náo động hơn.

Ngồi ở quầy rượu Đức Trí đập vào vai bạn:

- Ra nhảy đi?

- Không tao không thích.

- Không thích cái gì, đến đây thì phải chơi hết mình chứ?

- Cậu sao vậy? Bộ bị ông già mắn hả?

Thanh Sang đưa ly rượu lên uống một hơi. Anh đẩy ly về phía người phục vụ ra lệnh:

- Một ly nửa.

Đón ly rượu từ người phục vụ, Sang cười cười:

Không ! Tao sắp cưới vợ.

Đang ngồi lắc lư theo điệu nhạc nghe Sang thông báo tin cưới vợ, Trọng Ân phá cười sặc sụa:

- Ê, con nhà ai mà xấu số thế?

- Đồ chết bầm ! Tao đang lo đó?

Nghe bạn nói, Đức Trí ôm bụng cười:

- Bộ mày cưới nhằm "sư tử hà đông" hả.

Thanh Sang mặt nhăn nhó thấp giọng:

- Hơn thế nửa là khác.

- Vậy chúc mừng mày nghe.

- ...

Nói được vài câu, Trọng Ân rủ Thanh Sang ra sàn nhảy nhưng anh cứ lắc đầu, nhúng vai Trọng Ân kéo Đức Trí đi. Vừa bước ra sàn nhảy không lâu, Trọng Ân nháy mắt với cô gái đang làm tiêu điểm trong ánh đèn mờ ảo cùng tiếng reo hò của đám thanh niên.Kết thúc điệu Híp hóp, nhạc chuyển sang bài My Love thì cô gái đã quàng tay qua cổ bạn nhảy...

- Anh đến lâu chưa?

Trọng Ân trầm giọng:

- Được một lúc, còn em?

Ngọc Như cười:

- Cũng vậy.

- Em qua ngồi chung với bạn anh nhé?

- Anh không lo à?

- Lo gì?

- Thì lo em qua đó ngồi, bạn anh mất tập trung đó.

- Vì sao?

- Ờ..., thì bận ngắm em gái anh đó mà.

Trọng Ân phì cười vuốt mũi cô:

- Nhóc con, em mà có khả năng đó à? Bạn anh không phải tay vừa đâu.

- Anh đừng xem thường em gái anh chứ, coi chừng lầm to đó nha.

- Em với anh thử đi.

- Thử thế nào đây ?

- Nếu em làm được anh phải cho em mượn một thứ. Em chỉ sử dụng trong ngày thôi.

- Em đừng nói với anh là ở đâu đó có cái gì đẹp nghe?

- Hì hì, Đúng là anh hai hiểu em nhất, lâu rồi em không đi Diamon, em muốn cái thẻ ATM của hai.

- Bộ em tính để giành tiền cưới chồng hả? Thẻ em đâu sao không dùng?

- Tự nhiên hôm nay em thích dùng thẻ của anh thôi.

- Còn nếu em thua.

Anhmuốn gìem cũng chìu, nhưng...

- Nhưng gì?

- Nhưng anh không cần biết em làm cách nào miễn bạn anh chịu nhảy với em một bản nhạc và đưa em về là được.

- Làm được mới nói.

- Hi hi...

Ngọc Như nheo mắt tinh nghịch, khi vừa bước vào quán cô đã thấy ông chồng hờ đang ngồi cùng anh hai nên mới tự tin. Trong khi đó Trọng Ân chưa hay biết gì. Mà vẫn đắc thắng vì hiểu tính thằng bạn thân hơn tính nghịch phá của em gái.

Chương 17

Trong này Thanh Sang vô tình đưa mắt ra sàn nhảy.Lắc đầu cho tỉnh táo sau vài ly rượu mạnh, anh nheo mắt nhìn kỹ cô gái trên sàn nhảy.Chúa ơi ! Anh có bị mờ mắt không? Trọng Ân đang ôm eo cô ta thật tình tứ bước theo điệu nhạc. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh vẫn nhận ra gương mặt như búp bê kia. Đúng là tiểu thư sung sướng quá không biết làm gì nên học thói đua đòi đây mà. Cũng may là anh và cô chỉ kết hôn trên danh nghĩa, nếu là thật thì anh bị cắm sừng lúc nào không hay.Dòng suy nghĩ của Anh bị cắt ngang khi Đức Trí câu cổ bạn:

- Cậu thấy cô bé đó thế nào.

- Ai?

Đức Trí nhướng mắt về cô gái mà Trọng Ân đang ôm gọn trong tay. Thanh Sang hất mặt nhìn bạn:

- Cậu để ý con nhóc đó hả?

Đức Trí nhúng vai:

- Có gan trời tao cũng không dám đụng vào?

Thanh Sang bật cười:

- Ha ha ha. Mày bỏ nghề từ khi nào thế thằng kia?

- Cậu có ngon thì thử đụng vào đi.

Thanh Sang cười cười:

- Cậu chờ xem.

Vừa lúc đó Trọng Ân bước đến.

- Thanh Sang, giới thiệu với cậu đây là em gái tớ.

- Hả ?

Thanh Sang há to miệng vì bất ngờ trước lời giới thiệu của bạn, Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt Ngọc Như, chưa kịp nói gì thì Ngọc Như mỉm cười thân thiện:

- Chào anh ! Em là Ngọc Như.

Thanh Sang lấy lại bình tỉnh nhìn Ngọc Như. Đôi mắt nghịch ngợm, bờ môi đỏ mọng đang chờ gây sự, con nhóc này muốn giở trò gì đây? Tuy nghĩ vậy nhưng anh không hề nao núng chút nào, gương mặt anh bình thản chẳng biểu hiện gì. Bắt tay cô, anh nghiêm nét mặt:

- Chào em. Anh tên Thanh Sang.

Ngồi vào bàn Ngọc Như tươi cười đáp trả:

Vâng, nghe anhÂn nhắc anh hoài mà hôm nay mới được gặp...hân hạnh quá.

Đúng là dẻo mồn, Sang mắn thầm. Cô nàng muốn xỏ mũi mình đây mà. Trọng Ân cười cười khi thấy Thanh Sang nhìn Ngọc Như bằng nét mặt nghiêm nghị, sau khi trò chuyện xã giao xong Ngọc Như bắt đầu kế hoạch:

- Em có thể mời Anh Sang nhảy một bản nhạc chứ.

Đức Trí lanh miệng:

- Phải đó. Người quen không hà. Hai người mở màng đi.

Nuốt vội ngụm rượu trong miệng Thanh Sang gật đầu:

- Mời em !

Trọng Ân ngơ ngác khi thằng bạn trời đánh thay đổi khó hiểu, từ nảy giờ anh nói khô cổ mà nó không đi, Ngọc Như chỉ nói một câu nó đã dại gái rồi. Ngọc Như tự tin nắm tay Sang bước ra sàn nhảy, không quên quay lại nheo mắt với Trọng Ân.

Hai tay vịn hờ eo Ngọc Như, Thanh Sang không tài nào tập trung được. Cô nhóc này muốn bài trò gì? Làm mặt lạ với mình từ nảy đến giờ mà hai tay đan lại quàng qua cổ mình thật tình tứ. Nhìn vào mọi người sẽ nói là một đôi cho xem, chịu hết nổi anh rít khẽ:

- Nhóc ! tính bài trò gì đây?

Mím môi Ngọc Như siết mạnh vòng tay. Thanh Sang nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đầy quyến rủ nhưng cũng rất lạnh lẽo buột miệng:

- Em muốn gì?

- Không muốn gì hết, tôi chỉ muốn nhảy với anh bản nhạc này thôi?

Tưởng anh dễ bỏ qua cái nheo mắt của em khi nảy hả? Chợt anh mỉm cười tinh quái. Hai bàn tay vịn hờ trên eo Ngọc Như bắt đầu động đậy. Vuốt nhẹ bờ lưng thon thả Thanh Sang cười thật quyến rũ:

- Chúng ta đẹp đôi chứ !

- Đẹp cái đầu anh. Anh dám lợi dụng hả?

Thanh Sang không để ý, anh siết lấy cô như đôi tình nhân hạnh phúc. Ngọc Như bị anh ôm siết toàn thân cô nóng bừng lên trước sự va chạm bất ngờ, mùi nước hoa đàn ông từ người Thanh Sang thoảng qua làm cô bối rối. Ngọc Như nạt khẽ khi bị anh ôm cứng:

- Anh ôm đủ chưa?

Biết cô đang bị động, Thanh Sang thích thú nhìn gương mặt đỏ hồng. Tự dưng thấy mình hơi quá đáng nhưng không thể để thua con nhóc này được. Chân vẫn điều bước theo nhạc, một tay ôm lấy cô, tay còn lại anh vuốt ve lên mái tóc mượt, Thanh Sang khẽ nhắm mắt úp vào mặt:

- Em không nói anh ôm hoài đó nha ?

- Thanh Sang, Tôi không giỡn đâu?

Không dám xô anh ra vì đang ở chốn đông người, Ngọc Như chỉ biết nạt khẽ và kêu thầm. Ánh đèn mờ như khuyến khích những đôi tình nhân tận hưởng hương vị tình yêu nên đâu ai để ý đến nét mặt khổ sở của cô.Vung tay cố đẩy anh ra nhưng không tài nào làm được, Cô nghiếng răng:

- Có dừng lại không? Tôi giết anh bây giờ?

- Em dám ? Anh khen đó.

Anh nói như ra lệnh khi mặt vẫn úp vào tóc cô. Ngọc Như mắn thầm không thể thua anh hai được, mình phải nhịn tên khó ưa này, hôm khác biết tay mình.

- Anh Sang ! Đừng làm em sợ.

Giọng nói của ai mà ngọt ngào quá vậy trời? Mới đanh đánh quát nạt tự nhiên chuyển tông là sao? Thanh Sang trầm giọng:

- Nhóc, chiêu này xưa rồi, muốn gì thì nói đi?

Bắt được tính hiệu Ngọc Như mỉm cười:

- Em muốn lấy một món đồ từ chổ anh Ân nhưng cần anh giúp đỡ em mới lấy được.

Anhlàm được gì?

- Đơn giản thôi chỉ cần anh nhảy với em hết bài nhạc này và xin phép anh hai đưa em về thế là xong.

Thanh Sang phì cười:

- Em cũng nhiều trò ghê hé? Anh bắt đầu thích em rồi đó.

Ngọc Như chu môi:

- Không dám đâu.

Thanh Sang thích thú cười, cô nhỏ này chẳng khác nào con nhím, nhờ người ta giúp mà cứ xù lông. Anh không muốn tranh cải nhiều, từ từ rồi anh cho cô nhóc này biết tay.

...

Bước ra khỏi vũ trường cầm được chiếc thẻ ATM trong tay, Ngọc Như cười khúc khích, nhìn anh trai giọng dí dỏm:

- Anh hai à, mãi lo việc lớn em quên nói anh biết một chuyện.

Trọng Ân tròn mắt nhìn em gái.

- Chuyện gì vậy?

- Anh hai, có biết em rể của anh mà mẹ hết lời khen là ai không?

Vừa nói Ngọc Như vừa bước đến nắm tay Thanh Sang nheo mắt cười.

Đức Trí lắp bắp chỉ tay về phía Thanh Sang:

- Em không định nói với anh là thằng này chứ.

Ngọc Như gật đầu, còn Thanh Sang cố nén cười nhìn cái miệng tròn vo của Đức Trí. Trọng Ân hơi bất ngờ trước cái gật đầu của em gái, anh háy mắt nhìn Sang:

- Lần này cậu gặp đối thủ thật rồi.

Thanh Sang bật cười lớn:

- Để xem...

Chương 18

Ngọc Như xinh xắn lộng lẫy trong chiếc soa-rê trắng thanh khiết. Nhìn trang sức trên người cô, mọi người phải trầm trồ bởi sự giàu có và hào phóng của nhà trai. Khi cô bước ra Thanh Sang đã choáng ngợp, lần đầu tiên anh để ý phải công nhận cô nhỏ rất đẹp, chiếc áo cưới nổi bật như tô điểm thêm nét đẹp trẻ trung, cô không gai góc, chanh chua như mọi ngày. Người con gái đứng trước mặt anh bây giờ mang nét đẹp dịu dàng, đầy nữ tính và rất đáng yêu. Anh bọc lộ ánh mắt say mê một cách lộ liễu làm cô phải cụp mi thẹn thùng. Cô nhận ra hôm nay Thanh Sang rất đẹp trai, anh lịch sự trong bộ vest trắng, gương mặt cương nghị với đôi mắt hút hồn chứ không phải đôi mắt đáng ghét hay trừng mắt nhìn cô.

Ai cũng vui vẻ, chỉ trừ cô dâu và chú rễ. Trong lúc mời rượu, đến bàn nhóm bạn của Thanh Sang thì Đức Trí reo lên:

- Chú rễ hôn cô dâu đi !

Câu nói vừa dứt thì mọi người đồng tình:

- Hôn đi ! Hôn đi!

Cô dâu lúng túng còn chú rể thì nhăn nhó. Trước áp lực của nhóm bạn, anh cuối xuống nói khẽ với Ngọc Như:

-Cô thấy đó, tôikhông còn sự lựa chọn.

Nói rồi anh cuối xuống hôn lên môi cô. Định bụng là hôn phớt qua thôi nhưng khi hai cánh môi chạm vào nhau thì như có sức hút kỳ lạ, bờ môi tham lam của anh đang khóa chặt môi cô, nụ hôn cứ kéo dài mãi , nếu không có những tiếng cười ồn ào:

- Coi chừng cô dâu ngạt thở đó chủ rể ơi !

Đến lúc này thì cả hai mới kịp hoàn hồn lại, anh rời đôi môi kia đầy luyến tiếc. Còn Ngọc Như thì thẹn đỏ mặt, thế là nụ hôn đầu của mình lại dành cho hắn, thật là...

Khi quan khách về hết, trong phòng khách chỉ còn lại người nhà. Ngọc Như ngượng ngùng nhìn mọi người. Bà Lan nắm tay bà Phương:

- Cậu hãy dạy dỗ, yêu thương con bé như con cậu nhé. Mình nhờ cậu đó.

Bà Phương cười hiền:

- Lan đừng lo, cháu nó ngoan lắm.

Bịn rịn mãi cũng đến lúc chia tay, Trông Ân bước đến dặn dò.

- Ngoan nha nhóc ! Tôi gởi nó cho cậu đó, nó mà buồn cậu liệu hồn đấy!

Thanh Sang tươi cười vỗ vai anh:

- Yên tâm đi ! Mình sẽ là người chồng tốt cho cậu xem.

- "Anh hai", dượng ba à!

Mọi người bật cười, lúc này Thanh Sang cũng khá say, anh bị ép uống khá nhiều rượu. Về đến phòng riêng, Ngọc Như thoáng ngợp trước hình ảnh khá sang trọng, tràn ngập màu hồng, màu cô rất thích. Đang suy nghĩ mong lung, thì cô nghe tiếng Thanh Sang:

- Cô đi tắm đi.

- Ừ, vậy tôi tắm trước.

Làn nước mát làm cô thấy thoải mái phần nào. Cô bước ra trong bộ đồ ngủ bằng voan thật quyến rũ. Thanh Sang nhìn cô không chớp mắt như đang chiêm ngưỡng nét đẹp của Ngọc Như. Bắt gặp anh dùng ánh mắt như muốn thiêu đốt mình cô mím môi:

- Làm gì nhìn tôi dữ vậy?

- Mắt tôi, tôi nhìn kệ tôi.

- Anh nhìn chỗ khác đi, đừng nhìn tôi.

- Lạ chưa, cô cũng biết mắt cỡ hả?

Ngọc Như trừng mắt định sấn tới nhưng chợt nhớ chiếc áo ngủ phong phanh của mình, cô liếc anh muốn rớt con mắt. Vòng tay trước ngực, Ngọc Như làm tỉnh ngồi xuống giường vớ lấy chiếc gối ôm trước ngực để cho bớt khoảng trống của đôi vai trần và đôi gò ngực lồ lộ dưới làn áo mỏng mà cô quên mặt áo khoác khi bước ra ngoài.

Ngọc Như rủa thầm trong bụng. Ôi! xấu hổ chết đi được hắn làm gì mà cười tủm tỉm hoài vậy chứ ! Đồ... cơ hội mà. Nghĩ đến đây cô thấy tức và ngượng ngùng khi nghĩ đến việc mình gặp cảnh khó xử thế này. Đúng là tự mình làm cho mình dở khóc, dở cười mà.

- Nè ! Từng đi du học mà chẳng chút tự tin khi ở chung phòng riêng với một người đàn ông lại đỏ mặt tía tai đến thế à?.

Đang rơi vào thế bị động, Ngọc Như đã im lặng vậy mà Thanh Sang vẫn không tha. Cái giọng chậm chọc của anh làm cô tức nghen, mím môi lại, ánh mắt Ngọc Như nhìn anh có lửa. Cô lừ mắt mắn mỏ:

- Bộ ai đi du học cũng tự nhiên trong phòng riêng à? Tôi còn phải xem người ở chung với mình là ai nửa kìa. Với một người như anh tôi tự nhiên được mới lạ đó.

Nhướng mày nhìn cô, anh bật cười rung cả vai:

- Tôi... đâu phải là cọp sao cô phải sợ?

- Anh còn hơn thế nửa!

- Vậy à?

Biết anh cố tình đùa giỡn cô xua tay:

- Mệt quá tôi không đùa với anh nữa, anh muốn nhìn kệ anh.

Nói rồi cô tự nhiên bước lại bàn trang điểm. Anh cố nén cười. Xem ra mồn mép cũng không vừa. Mẹ mình cũng khéo chọn quá chứ! Cái dáng co người mất tự nhiên của cô khi nảy trông càng quyến rũ hơn. Thanh Sang giật mình khi nghĩ về cô quá nhiều, anh đưa tay tằng hắng:

- Tôi đi tắm đây.

Khi tắm trở ra anh đã thấy cô chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường duy nhất trong phòng bên cạnh cô đặt chiếc gối ôm vào giữa. Anh khẽ cười: "Lớn rồi mà như con nít, một khi anh đã muốn thì có mười cái gối cũng không cản nổi nói gì là một", mỉm cười anh đi lại ngã người lên giường ngủ bên cạnh cô.

Chương 19

Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào phòng làm Ngọc Như tỉnh giấc cô có cảm giác mình đang ôm cái gì đó như gối ôm nhưng ấm hơn và dễ chịu hơn. Cô mở mắt thì thấy, ý trời, là anh ta. Cô chợt thấy xấu hổ, anh ta mà biết được mình ôm anh ta thế này thì sẽ nghĩ gì đây. Nghĩ rồi, cô nhanh chóng ngồi dậy bước xuống giường, nhưng chưa nhỏm dậy được vì Thanh Sang đã ôm cô lại:

- Vợ yêu, đi đâu vậy em?

- Anh nói gì ? Anh buông tôi ra chưa, vợ yêu gì chứ?

- Làm gì mới sáng ra em đã cằn nhằn anh rồi, còn sớm lắm mình ngủ chút nửa đi bà xã.

Ngọc Như tức lộn ruột , anh ta muốn giở trò đây mà, cô hét lên:

- Nè! Đủ rồi nha, anh muốn chết hả?

- Ha ha ha, chúa ơi, nghe vợ tôi nói nè sợ quá... Chứ không phải em là người vi phạm trước àh? Ôm anh rồi còn gì?

- Vô duyên. Cô nguýt anh một cái , vùng vằng mãi không thoát ra được tức mình cô cắn mạnh vào tay anh, anh buông cô ra và la oái lên. Thoát được cô nhanh chóng đi vào tolet. Còn anh thì mắn thầm:

- Gì mà dữ thế, giỡn chút thôi mà.

Bước ra khỏi phòng anh nắm tay cô đi xuống bếp ăn sáng, vì thỏa thuận trước nên cô đành ngoan ngoãn để anh dắt.

Vừa ngồi vào bàn, Ông Phương hỏi:

- Hai con ngủ ngon chứ?

- Dạ ngon. Ngọc Như đáp nhanh.

Ông Phương hỏi tiếp:

- Tụi con tính đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa?

- Dạ, chưa ba. Thanh Sang đáp nhanh.

- Vậy thì tính luôn đi.

- Dạ không cần đi cũng được mà ba. Ngọc Như đáp.

Nghe con dâu nói bà Phương lên tiếng:

- Sao không cần con ?

Thấy mẹ lên tiếng Thanh Sang hỏi vợ:

- Mình đi Đà Lạt nha em?

Thấy dây dưa hoài cô gật đầu đồng ý cho rồi.

- Dạ, anh quyết định khi nào đi cũng được.

Thỏa thuận xong hai vợ chồng đi Đà Lạt, ở đây không khí mát lạnh làm cả hai thấy sản khoái rất nhiều. Khi lên phòng của khách sạn, Sang lên tiếng:

- Cô nghĩ đi, khi nào khỏe, chúng ta đi chơi.

- Ừ, vậy cũng được.

Nói rồi cô lên gường nằm nghĩ, thấy anh cũng ngã lưng trên giường cô kêu lên:

- Ê, sao anh nằm ở đây?

- Tôi là chồng cô mà.

- Anh qua salon nằm đi.

- Chị hai à, ở đây lạnh lắm, qua đó nằm chịu sao nổi.

Nghe anh nói cũng có lý nhưng không muốn nằm chung với anh.

- Sao anh không mướn hai phòng?

- Cô có vấn đề hả? Hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật, mướn hai phòng để người ta cười cho.

- Anh không nói, ai biết đâu mà cười?

- Người ta nhìn là biết, ừ mà cô không sợ ba mẹ tôi cho người theo giỏi à? Để lộ chuyện ai chịu trách nhiệm đây?

Nghe anh lý sự cô đành thôi. Anh cười cười, mình lấy ba mẹ ra đỡ đầu cô nhóc phải im re thôi.

- Anh cười gì thế?

- Ờ, tôi cười... mà thôi không nói đâu.

- Trời, anh nghĩ xấu gì tôi mà lấp lửng thế hả?

- Không nghĩ gì hết.

Thấy anh cứ mỉm cười Ngọc Như không buôn tha, cô quay qua thọt lét, buộc anh khai ra. Thanh Sang nhột quá nên cứ né người giãy giụa, chụp được tay cô anh hóm hỉnh:

- Tôi sẽ trả thù.

Không kịp để cô phản kháng anh tiến hành thọt lét cô, cả hai đùa giởn rất vui và không biết từ lúc nào anh đã nằm đè lên người cô. Bốn mắt giao nhau, cái nhìn ấy không còn là cái nhìn khó ưa của lần đầu gặp mặt, chỉ còn lại ánh mắt trao nhau thật nồng nàng, chỉ còn nghe tiếng hơi thở của hai người. Thanh Sang cuối xuống thật gần gương mặt Ngọc Như. Cô lúng túng, mặt đỏ hồng lên, chợt nhớ ra cô và anh chỉ đóng giả làm vợ chồng, cô đẩy anh ra, nằm thẳng lại:

- Đi nghĩ thôi, tối đi chơi.

Thanh Sang còn ngỡ ngàn chưa kịp lấy lại bình tĩnh:

- Ừh.

Họ nằm cùng một chiếc giường mắt nhắm như ngủ nhưng họ lại suy nghĩ về điều gì đó, chẳng biết có giống nhau không?

Những ngày đi chơi ở Đà Lạt là những ngày hòa bình nhất. Hai người tham quan rất nhiều nơi, cảnh đẹp thơ mộng và lãng mạn của Đà Lạt góp phần giúp họ rút ngắn được khoảng cách.

Chương 20

Sau khi đi Đà Lạt về Thanh Sang trở lại công ty làm việc, do sức khỏe bà Phương còn yếu nên Ngọc Như ở nhà lo cho bà. Mới sáng ra Ngọc Như vừa thức dậy đã nghe anh hỏi:

- Hôm nay em có đi đâu không Như?

- Không.

- Sao em trả lời chỉ có một chữ vậy?

- Vậy chứ muốn mấy chữ?

- Ít ra cũng phải có thêm chữ "Anh" chứ em yêu.

- Anh vừa thôi, đừng thấy tôi hiền rồi lấn tới nha?

- Ừ thì không giỡn, chiều nay nay tôi bận tiếp khách, cô khỏi chờ cơm.

- Được rồi, mấy giờ anh về?

Anh cười cười nhìn cô:

- Gì đây? Quan tâm tôi hả?

Cô lúng túng trước nụ cười đáng ghét đó:

- Ai thèm qua tâm anh, tôi hỏi cho biết, lỡ mẹ có hỏi tôi còn biết mà trả lời.

Anh háy mắt trêu cô:

- Dạo này cô lý sự dữ hé ?

- ...

Chiều tối, vừa bước xuống phòng ăn cô gặp mẹ chồng:

- Như à ! sao giờ này chồng con chưa về?

- Dạ, anh Sang nói hôm nay đi gặp khách hàng, tối mới về mẹ àh.

- Ừ, vậy mình vào dùng cơm thôi con.

Dùng xong bữa cơm, cô lên phòng. Mọi hôm giờ này Sang đã có mặt ở nhà để cãi cọ với cô, hôm nay không có anh, cô thấy thiếu thiếu cái gì đó? Nghĩ thế rồi cô thiếp đi lúc nào không hay. Đến khuya cô nghe có tiếng lục đục trong phòng, vừa mở mắt ra cô thấy chồng mình đang bước xiêu quẹo, trông anh có vẻ đã say. Cô đứng dậy đỡ anh nằm xuống giường, lật đật tháo giầy, cô chạy lấy khăn lau mặt cho anh, người anh nồng mùi rượu làm cô nhăn mặt , uống gì mà say thế không biết? Quậy phá một hồi anh chìm vào giất ngủ. Cô ngồi ngắm anh, trong giấc ngủ trông anh dễ thương đó chứ, không còn châm chọc, bắt bẽ cô như thường ngày... cô mỉm cười trở lại giường ngủ, mình với anh ta là oan gia mà.

Chương 21

Sức khỏe bà Phương dạo này khá lên nhiều, bà vẫn uống thuốc nhưng không còn mệt nửa. Ngọc Như trở lại công ty , ngoài giờ làm việc, lúc ở nhà cô vẫn làm tròn vai trò của người vợ. Cô hết lòng chăm sóc mẹ chồng, lo cho bà từng miếng ăn giấc ngủ. Bà Phương rất hài lòng với đứa con dâu bà đã chọn, nhưng bà vẫn thấy giữa vợ chồng con trai có gì đó không ổn, bề ngoài tụi nó vẫn cư xử mặng nồng, vậy sao cưới nhau gần hết năm mà Ngọc Như vẫn chưa thấy gì? Bà suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười với kế hoạch của mình...

Reng ... reng....

Ngọc Như bắt máy.

- Alô !

- ...

- Ah, anh Khang hả?

- ...

- Sao anh biết em không nhớ, nhưng anh có nhớ em không đó?

- ...

- Hì hì... Biết mà còn hỏi?

- ...

- Bye nha, chúc sức khỏe nhé !.

Từ lúc Ngọc Như bắt điện thoại, Sang chăm chú lắng nghe. Ai mà cô ta xưng anh em ngọt sớt vậy trời, với mình thì chỉ biết tôi với tôi.

- Ai gọi cho cô vậy?

- Anh hỏi chi? Đâu có liên quan đến anh.

- Tôi muốn biết ai vậy mà.

- Anh nhiều chuyện từ khi nào vậy?

Ngọc Như khẽ cười. Hôm nay tự nhiên quan tâm chuyện của mình. Anh gặn hỏi:

- Ai gọi thế?

Ngọc Như cố nén tiếng cười. Muốn biết ông chồng mình có quan tâm mình không thì dễ thôi mà:

- Bạn tôi.

- Bạn nào? Quen từ bao lâu, có thân không?

- Ê ! Anh hỏi hơi nhiều rồi đó? Làm gì điều tra dữ vậy? Tôi đâu có nghĩa vụ phải trả lời anh những chuyện này. Thôi tôi đi ngủ đây...

Thanh Sang vẫn còn ấm ức vì chưa biết được câu trả lời. Mà sao hôm nay mình để ý chuyện của cô ta chứ? Mặt kệ cô ta. Nói vậy nhưng khi nằm trên giường anh cứ thao thức không ngủ được, quay sang anh thấy Ngọc Như đang ngủ. Trong giấc ngủ cô mang nét đẹp vô tư, dễ thương. Bàn tay anh vô thức vuốt những sợi tóc xòa trước trán cô, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Sang mím môi cười, mắt hai mí, mày rậm, ăn hiếp chồng là cái chắc. Đôi mắt anh dừng lại đôi môi hồng xinh xắn, anh nhắm mắt cố én cảm xúc đang nóng dần lên, vừa nghiêng người về chổ cũ thì cô đã xoay nhẹ người nằm nghiêng gối đầu trên tay anh và điều quan trọng là anh đang trở thành gối ôm cho cô. Anh mắn thầm.

- Vợ ơi là vợ, uổng công thường ngày em mồm mép cho nhiều vào. Bây giờ anh quay qua là ôm trọn ổ nhé.

Thanh Sang nén tiếng cười để đi vào giấc ngủ.

Chương 22

Mới sáng ra thì điện thoại Thanh Sang reo. Sợ làm Ngọc Như thức giấc anh với tay bắt máy:

- Alô, Thanh Sang nghe.

- ...

- Ừ, vậy hẹn em ở chổ cũnghe.

- ...

Anh nhẹ nhang để vợ nằm nghiêng qua gối, bước xuống làm vệ sinh thật nhanh rồi sửa soạn đồ ra ngoài. Nằm trong phòng Ngọc Như đã thức từ lâu, cô đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa anh và người gọi đến. Mím môi thở mạnh, cô cố ghìm cái gì đó đang cuồn cuộn dâng lên, đêm qua trên chiếc giường này cô đã nằm yên cho anh ngắm, cô còn nhớ rõ vòng tay êm ái của anh vậy mà sáng thức dậy anh đã quên hết. Cô giận mình không đủ can đảm để khống chế cảm xúc. Khi hiện giờ cô phát hiện hình ảnh anh đã nhẹ nhàng đi vào tim cô. Mí mắt đã ước tự bao giờ nhưng cô không thể khóc.

Ngọc Như đi làm mà bụng dạ chẳng yên, không tập trung vào việc được, nên cô về nhà sớm.

Vừa về đến nhà Thanh Sang đã nghe mẹ nói:

- Sang àh! Con lên phòng xem vợ con có bệnh gì không? từ chiều đi làm về nó ở trong phòng luôn, mà dạo mày mẹ thấy vợ con ăn uống ít lắm, mẹ thấy nó hơi ốm, giống như đang...

Bà bỏ lỡ câu nói để xem sắc mặt con trai. Còn anh thì ấp úng, đâu phải anh không hiểu mẹ mình ám chỉ điều gì, nhưng trời ơi có ai biết được, từ hồi cưới đến giờ anh có đụng đến cô đâu thì là sao có chuyện đó... Chợt nhớ lần cô nghe điện thoại xưng anh em ngọt xớt với tên nào đó, mặt anh đỏ lên vì giận.

Thật hết nói cô vợ mình mà, anh hầm hầm đi lên lầu. Còn bà Phương thì tủm tỉm cười khi con trai mình bị trúng kế.

Vừa vào phòng riêng, thấy cô anh hỏi:

- Như, cô sao vậy? Sao hôm nay không xuống ăn cơm?

Cô trả lời mà không nhìn anh:

- Tôi không đói.

- Gì mà không chứ, hay là cô ăn phở bên ngoài no rồi?

Giọng cô chua chát:

- Phở là món tôi ghét nhất. Anh mới là người ăn đó.

Giận bầm gan với cách nói ngang của cô nhưng anh cố nén lại:

- Cô có chuyện gì để nói tôi biết không?

- Không.

Anh trêu cô:

- Thường ngày cô mồn mép lắm mà, sao hôm nay im lặng thế. Có vấn đề gì hả?

- Nếu anh muốn tìm người nói chuyện thì tìm cô gái hẹn anh hồi sáng mà nói, tôi không rảnh.

Cô tính không nhắc đến chuyện này nhưng cô đã không kịp ngăn mình lại.Thanh Sang nhướng mắt, thì ra lý do ở đây.

- Vậy à ? Nhưng tôi đưa người ta về rồi.

- Vậy sao... giờ này anh mới về?

Anh bước lại gần nhìn thẳng vào mặt cô:

- Em ghen hả?

Ngọc Như lúng túng:

- Không...không rảnh. Anh quen ai kệ anh. Tôi không quan tâm.

- Không quan tâm sao lại tuyệt khẩu, không quan tâm sao có thái độ lạ vậy, không quan tâm sao lại hỏi, không quan tâm sao... Anh nhìn vào mắt cô, bất chợt phát hiện đôi mắt ấy bắt đầu long lanh nước, ánh mắt ấy làm tim anh lỗi nhịp. Anh lúng túng:

- Như... anh xin lỗi? Anh nói giỡn mà.

- Không có gì.

Nói rồi cô bước nhanhra ngoài để khỏa lấp tậm trạng của mình. Bỏ mặt anh nhìn theo ngơ ngát.

Chương 23

Đang lay xoay ở tiệm áo, Ngọc Tiên reo lên nhưng vội nhăn mặt khi thấy Ngọc Như xách trên tay bọc đồ ăn và hai chai Hennessy.

- Chị ba, đi đâu đây?

- Nhớ em nên chị ghé thăm, sẵn vui một bửa.

- Trời ! Anh ba mà biết thì...

- Hì hì, không sao đâu. Em cho nhân viên nghĩ sớm đi, có gì tối chị về nhà mẹ.

Ngọc Tiên lắc đầu,.bước xuống lầu cho nhân viên về sớm, cô giữ Thúy Nga lại, chỉ có nó mới cứu được cô. Gần 11 giờ đêm, Ngọc Như cầm ly rượu ngã nghiêng cười khi thấy Thúy Nga dơ hai tay đầu hàng nằm trên salon, Ngọc Tiên lắc đầu chào thua. Bây giờ tính sao đây, một mình cô không thể lo cho hai người. Giờ này mà kêu anh Hai thế nào cũng bị dũa te tua. Chỉ còn cách cầu cứu anh rễ thôi. Nghĩ là làm cô cầm điện thoại gọi cứu binh:

- Alô. Anh Sang hả?

- Anh đây, có gì không út Tiên.

- Dạ...Anh đến cửa tiệm em liền đi, Chị ba uống say quá rồi.

- ...

Vừa đến nơi nhìn vợ, Thanh Sang nhướng mắt nhìn Ngọc Tiên:

- Hôm nay có gì vui mà uống say thế này?

- Dạ, lâu lâu chị em gặp nhau mà, anh chở chị ba về đi?

Ngọc Tiên le lưỡi như vô tội, quá biết tính cô vợ mình Sang lắc đầu ẵm cô ra xe. Nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, anh ngồi vào xe đỡ đầu cho cô dựa vào vai mình. Chỉ có lúc này cô vợ anh mới không chanh chua, hai vợ chồng mới không châm chọc nhau. Sang hôn lên tóc cô, anh thích hương tóc này mỗi đêm nằm bên cạnh, chợt nhớ lại nụ hôn hôm lễ cưới anh nhớ rất rõ cảm giác thẹn thùng đáp trả của cô. Mỉm cười anh lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa qua. Xe vừa dừng lại trước nhà cũng là lúc Ngọc Như xốc lên và ói ra cả người anh không thương tiếc.

Sáng dậy đầu nhức như búa bổ, Ngọc Như gượng mình ngồi dậy. Bưng ngay ly nước trên bàn uống một hơi nhằm giải tỏa cơn khác. Cô bước xuống giường đi vào phòng tắm:

- Trời ạ ! gì thế này?

Cô nhìn mình trong kiến, cô đang mặt đồ ngủ ở nhà. Đêm qua, cô say như chết, có nghĩ là cô không tự thay đồ. Vậy ai đã giúp cô...Bước ra khỏi phòng tắm nhìn căn phòng, Ngọc Như đỏ bừng mặt, thế này thì còn ra gì nửa, làm sao mà giáp mặt với anh ta được. Vừa xuống cầu thang Ngọc Như rụt rè nhìn bà Phương:

- Mẹ !

- Con thức rồi à?

- Dạ, Mẹ ... mẹ thấy chồng con đâu không.

Bà Phương chưa kịp trả lời thì Thanh Sang từ phía sau tự nhiên ôm eo Ngọc Như, anh hôn từ phía sau lên tóc cô.

- Chịu dậy rồi à bà xã ?

Sang cười cười thản nhiên nhìn gượng mặt vợ đỏ ngầu hình viên đạn.

- Anh...

Cô trừngmắt nhìn anh. Bà Phương lắc đầu trìu mến :

- Con đừng trêu vợ nửa. Còn con Như nó nói gì kệ nó.

Không để Như trả lời Sang lên tiếng trước:

- Mẹ thương con dâu hơn con rồi nghe, con không chịu đâu.

Nói xong anh kéo cô đi lên lầu. Vừa đóng cửa phòng Ngọc Như nổi giận.

- Anh vừa phải thôi nha. Anh đừng nghĩ tôi không biết gì, trước mặt giả vờ này nọ còn sau lưng thì... Thanh Sang tủm tỉm cười nhìn gương mặt tức giận của vợ:

- Sao lưng thì sao?

- Anh còn hỏi nửa hả? Tôi không bỏ qua cho anh đâu?

- Không bỏ qua thì cô sẽ làm gì?

- Tôi...

Sang đắc ý ngồi xuống giường duỗi thẳng chân:

- Cô đi kiện hả? Sẵn tiện hỏi thăm coi có luật sư nào chịu nhận vụ vợ kiện chồng thay áo cho không?

Ngọc Như tức tối nhìn anh:

- Anh vừa phải thôi chứ, tôi với anh có cam kết rõ ràng mà, sau anh thừa nước đục thả câu hả?

Hóa ra là vậy, Biết phải mang nỗi oan này đêm qua có đánh chết anh cũng sẽ để cô ngủ với cái áo đầy rượu. Ói mửa tùm lum để anh phải thức suốt đêm bây giờ còn la. Sang lườm lại cô. Dám hung dữ với tôi hả? Được thôi.

- Cô hai à! Tôi hỏi cô nhé, cô ói ra quần áo bê bết, về nhà thì ba mẹ đã ngủ. Hỏng lẽ tôi kêu cửa nhờ mẹ thay đồ cho con dâu vậy chắc được hơn hé... "em yêu"?

Cô nghe gợn tóc với từ "em yêu" của anh.Không ngờ anh ta lý sự đến thế, biết anh nói ngang như cua có nói gì cũng không nói lại, cô liếc anh bén ngót rồi bỏ ra khỏi phòng. Thanh Sang thì tủm tỉm cười.

Chương 24

Trọng Ân vừa bước vào phòng đã xuống giọng:

- Như à ! em thu xếp đi công tác ở Cần Thơ giúp anh vài ngày nghe?

- Sao anh không đi mà nhờ em?

- Anh bận tiếp vài người khách nước ngoài, với lại còn một số việc anh làm chưa xong, em giúp anh nghe?

- Cũng được, nhưng em phải thưa với ba mẹ bên chồng mới trả lời anh được.

- Ừ em cứ hỏi đi rồi cho anh biết.

Buổi chiều ở phòng khách Ngọc Như ngồi kế mẹ chồng :

- Mẹ à ! Công ty cử con đi công tác vài ngày mẹ cho phép con đi nghe !

- Ờ công việc thì con cứ đi.

- Nhưng...

- Nhưng gì con?

- Dạ, Anh Sang đi Nha Trang chưa về, con chưa cho anh Sang hay, có gì mẹ nói dùm con nghe.

- Ừ để mẹ nhắn lại cho. Thôi con lên phòng chuẩn bị đồ đi.

- Dạ.

Hôm sao Thanh Sang về đến nhà vào phòng không thấy Ngọc Như đâu anh nhăng mặt. Đi đâu mà giờ này chưa chịu về nhà, gần bảy giờ tối rồi mà. Xuống phòng ăn gặp mẹ anh liền hỏi:

- Mẹ à ! Vợ con đi đâu rồi mẹ !

- Vợ con đi công tác rồi.

- Hả ? Sao cô ấy không cho con hay gì hết vậy ta.

- Nó có nhờ mẹ khi nào con về thì nhắn lại. Mẹ chưa kịp nói thì con đã hỏi rồi.

- Dạ, thôi mình ăn cơm đi mẹ con đói rồi.

Buổi tối, đứng nơi ban công nhìn xuống đường phố Thanh Sang thấy trống vắng. Ngày thường có cô ở bên anh không biết quý trọng, cứ tìm chuyện để gây cãi với cô, nhưng hôm nay không có cô bên cạnh anh mới biết mình cần gì, anh rất muốn nghe giọng nói chanh chua, và những trò nghịch phá của cô biết bao. Anh thầm hỏi mình: "Anh phải làm sao đây khi đã trót yêu em rồi Ngọc Như ơi...".

Sau khi Ngọc Như đi công tác về cuộc sống vợ chồng vẫn bình thương. Cái tôi trong họ quá lớn, hai người không ai chịu nói lên tâm sự của mình dù biết rắng trong tim yêu đối phương tha thiết, chỉ biết đốt thời gian để khỏa lấp tình yêu cháy bỏng trong tim qua những đêm thao thức khó ngủ.

Chương 25

Ngọc Như ngắm nhìn khung ảnh cưới, vậy là mình và anh ấy lấy nhau gần một năm rồi, tuy có lúc cãi cọ nhưng bên anh cô thấyvui, ngày nào không cãi nhau thấy thiếu thiếu cái gì đó. Chợt nghĩ đến ngày anh vào cô ly hôn, nếu xa anh thấy sao ấy, chắc buồn lắm, đang đắm chìm trong suy nghĩ cô giật mình khi nghe tiếng Sang:

- Ngày mai tôi đi công tác cô đi với tôi nha?

- Ủa? Đi đâu vậy anh, chừng nào về ?

- Đi Nhật, khoảng 1 tháng. Chưa đi mà đã lo về à?

- Anh lạ chưa, tôi hỏi để biết mà?

- Biết để xếp lịch hẹn hò hả?

- Vô duyên.

- Duyên tôi có thừa vậy mà cô bảo vô duyên.

- Thôi...tôi không đi đâu, Ba đi công tác ở Hà Nội chưa về, để mẹ ở nhà một mình tôi lo lắm.

Thanh Sang nhìn cô trìu mến, đi xa lần này anh sẽ nhớ cô nhiều lắm, sống chung với Ngọc Như anh mới thấy được, cô ngoài tính bướng bỉnh hay kiếm chuyện với anh cô cũng dịu dàng, biết quan tâm chăm lo cho gia đình đúng bổn phận một người vợ hiền. Anh nghiêng người nói nhỏ với cô:

- Nếu vậy, em soạn đồ giúp anh nha.

- Không, đồ của anh, anh tự soạn tôi biết gì mà soạn.

Nói rồi cô bước đi. Thanh Sang lầm bầm không biết cô ta làm vợ kiểu gì nửa?

Miệng thìnóikhông nhưng vừa ăn cơm xong, Ngọc Như lật đật lên phòng soạn đồ tiếp anh, Sang nhìn vợ mà thấy yêu thương tha thiết. Anh nhủ thầm bằng mọi cách anh phải để cô hiểu được tình yêu anh dành cho cô.

Buổi tối đang nằm ngủ, Ngọc Như giật mình vì có bàn tay luồn dưới gối cô, kê đầu cô êm êm, cô nhắm khít nắm, anh ta muốn làm gì đây? Hồi hợp, cô nằng im re không dám nhúc nhích, cô nghe tim mình đập loạn lên. Thật lâu vẫn im ru, ngoài cái lót tay dưới gối và anh ta nằm tựa mặt vào vai cô, chỉ thế thôi và hơi thở nồng ấm đều đều... Ngọc Như hé mắt, trời ơi! anh ta đang ngủ vậy mà làm mình đứng tim nãy giờ.

Ngọc Như nhè nhẹ nhích người ra cho mặt anh rơi xuống gối. Cô chưa kịp nghiêng người quay vào trong, anh đã ôm qua người cô, gác đầu cô lên vai anh. Cô khó chịu:

- Tôi không quen ngủ bị ôm thế này đâu.

Anh kéo mặt cô nhìn anh, giọng ngọt ngào:

- Tại sao?

- Không sao cả.

- Em lúc nào cũng bướng.

- Còn anh lúc nào cũng ngang như cua.

- Ai bảo anh là chồng, vợ thì phải nghe lời chồng?

- Xì... !

- Em mà vậy hoài anh phạt đó!

- Tôi cứ nói đó...

Ngọc Như chưa dứt lời thì Thanh Sang đã nhỏm lên, nhìn cô bằng ánh mắt có lửa, rồi nhanh như chớp môi anh chạm vào môi cô. Ngọc Như ngây người, mãi một lúc sau cô mới ý thức được, cô trở nên giận dữ, dồn cơn giận vào đôi tay, cô đấm mạnh vào ngực anh. Rít qua kẽ răng:

- Lê Thanh Sang ! Anh có buôn tôi ra không?

Mặt cho cô chống cự, anh cố siết chặc cô hơn nhưng nụ hôn thì vẫn dịu dàng chứ không cưỡng bức, toàn thân anh đang nằm trên người cô. Sự nồng nàng từ anh truyền qua, làm cô ngây ngất, cô không chống lại anh, mà vòng tay qua cổ anh hôn trả lại. Thanh Sang chợt cười, tiếng cười nhỏ nhưng cũng đủ đánh thức cơn mê ngây dại. Ngọc Như đẩy anh ngã lăn sang một bên, cô quát khẽ:

- Anh xem thường tôi đó à?

- Sao em biết anh xem thường em? Lúc nào em cũng hung dữ là sao.

- Cưới nhau bấy lâu nay anh đâu có xem tôi là vợ, bây giờ thì đừng có hòng.

- Vậy thì giờ ngủ nhé?

Anh ôm cái gối quay lưng về phía cô như muốn chấm dứt câu chuyện. Cách cư xử của anh lạnh nhạt như không có gì khi vừa hôn cô xong làm cô thấy đau. Cô làm gì nên tội mà anh cư xử với cô như thế chứ? Cô yêu anh điều đó không còn gì để nói, còn anh, anh có yêu cô không? Cô muốn được nghe anh nói, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ngây thơ mà thôi. Tức giận sự yếu đuối của chính mình khi để cho anh đùa giỡn, cô quay lưng để cho nước mắt lăn dài trên má.

Thanh Sang nằm quay mặt vào trong mơ màng suy nghĩ, Ngọc Như bây giờ khác Ngọc Như anh gặp một năm về trước. Ngọc Như bây giờ là vợ anh, là bà Lê mà anh đang trên đường chinh phục. Nằm im nảy giờ không nghe cô nhỏ nói gì, anh ngạt nhiên quay lại. Ngọc Như đang thu người, vai run lên từng nhịp. Thanh Sang thắt thỏm lo sợ. Cô nhỏ bị gì thế nhỉ? Anh lo lắng tột độ:

- Như ! Ngồi dậy nào. Có việc gì em nói đi? Đừng thế anh lo lắm.

- ...

Anh xoay người cô lại nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt.

- Sao em khóc vậy Như?

Giọng cô thúc thích nước mắt trãi dài:

- Anh ác lắm? Em là gì...Tại sao anh đối xử với em như thế chứ? Anh nói đi...hít... hít...

Ngọc Như đấm vào vai anh rồi khóc ngất lên. Thanh Sang se thắt lòng nhìn những giọt nước mắt đẫm trên gương mặt xinh đẹp của vợ. Anh không ngờ có lúc Ngọc Như yếu đuối thế này, cô không lạnh lùng, hung giữ như bên ngoài, sự mạnh mẽ đó chỉ là cái vỏ bọc để che đậy sự yếu đuối bên trong tâm hồn cô. Đôi mắt anh đang phủ lên một màu hồng làm Ngọc Như muốn tan rã vào anh. Cả hai nhìn nhau hồi lâu, Ngọc Như đắm chìm trong hồi hợp khi Anh đưa tay vén tóc cô ra phía sau, anh cuối xuống hôn lên vầng trán thông minh, lướt dần xuống đôi mắt đẫm lệ rồi dừng lại trên đôi môi hồng bướng bỉnh, Ngọc Như cụp mi đón nhận môi anh. Thanh Sang như người lạc vào cõi mộng, anh ôm siết cô vào người,vòng ngực rộng của anh ấm lên cạnh tà áo lụa của cô, với bao cảm xúc nóng dần trong người. Anh thì thầm trên môi cô:

- Ngọc Như ! Anh yêu em.... yêu nhiều lắm Như à! Không biết từ khi nào em đã đi vào tim anh, anh ...

Ngọc Như không cưỡng nổi sự lôi cuốn của anh, cô vòng tay qua cổ anh, Thanh Sang thích thú nâng cô lên khi cô rướn người hôn trả lại anh bằng cả tình yêu nồng nàng. Cảm giác rạo rực trong người tăng lên Thanh Sang nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thanh tú, cô hơi ngửa cổ khiến anh càng tham lam hơn. Mùi hương dịu dàng từ cô tỏa ra làm anh ngây ngất. Bàn tay anh bạo dạng lướt trên lưng cô, nóng bỏng rồi lan nhẹ mơn man vào bờ vai đang run rẩy. Ngọc Như mụ mịn cả người khi môi anh lần tìm bờ ngực con gái căng tròn.

- Thanh Sang !

Cơ thể cô ngón ran khi chiếc áo ngủ rơi ra. Anh hồi hợp chờ đợi phản ứng của vợ khi anh áp cơ thể rực lửa của mình lên cơ thể mềm mại với những đường cong tuyệt mỹ, cô ôm ghì lấy anh. Anh sung sướng ghì chặt cô vào người, hai bàn tay đan vào nhau như để nắm chặc hạnh phúc ngất ngây.

- Vợ yêu ! Em tuyệt lắm.

Thanh Sang luyến tiếc buông cô ra, Ngọc Như ngượng ngập nép vào ngực anh, tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào anh vừa mang đến. Anh âu yếm nhìn cô rồi cúi xuống hôn lên khóe mắt đang đọng lại những giọt lệ, Anh trách yêu:

- Sau em không nói với anh?

- Chuyện gì ?

- Chuyện... sau nhiều năm ở nước ngoài mà em vẫn ...

- Em nói anh có tin không?

- Chắc là không rồi, làm sao tin được thân thể đáng yêu, đầy nhựa sống thế này vẫn còn trong trắng thuần khiết chứ !

- Vậy nếu tin, anh có đổi ý không?

- Ngu sao đổi ý chứ bà xã yêu quý ạ.

- Còn nói nửa àh? Anh toàn lợi dụng cơ hội.

Anh chùi người vào tấm chăn, kéo tay cô vòng qua người mình. Ôm siết cô vào lòng, trầm giọng cười:

- Ngủ đi, không thì anh không khách sáo đâu đó.

Ngọc Như mỉm cười, cảm giác ngọt ngào len lỏi trong tim, cô biết rằng giờ đây cô là của anh. Hơi thở anh đều dần chìm vào giấc ngủ khi Ngọc Như nói khẽ với anh:

- Ông xã, Em yêu anh!

Chương 26

Buổi sáng những giọt sương đêm còn đọng lại ngoài sân, ánh sáng chiếu vào phòng đánh thức đôi uyên ương đang say giấc nồng. Cô thức giấc thấy mình đang nằm cuộn tròn trong lòng Thanh Sang, cô và anh thân mật và không còn gì để che dấu nửa. Định bước xuống đi vào phòng tắm trước khi anh chưa thức giấc, nhưng cô vừa nhỏm dậy thì:

- Đi đâu đó em yêu?

Vừa hỏi anh vừa choàng tay ôm cô từ phía sau.

- Em... em muốn đi tắm.

Anh nói và nở nụ cười bí hiểm:

- Ừh, vậy em đi đi.

- Nhưng...

Anh cười cười trêu cô:

- Nhưng gì nửa?

Cô ấp úng:

- Em... muốn mặt áo vào.

- Thì em cứ mặt đi.

Vừa nói anh vừa hôn vào cổ cô, nhột quá cô cười khúc khích bảo:

- Sang! tha cho em đi mà, hay... anh xuống trước đi.

Nhìn đôi môi hấp háy, anh kéo cô nằm xuống giường, dùng ngón tay viền trên vành môi cô, anh mỉm cười:

- Đêm qua... không từ chối, bây giờ làm bộ hả?

Cô nũng nịu:

- Năng nỉ mà ông xã.

Nói rồi cô với tay lấy mền che người lại. Anh bước xuống giường cười lớn:

- Anh tắm trước đây, vợ ơi là vợ.

Anh nở nụ cười hạnh phúc khi nhìn xuống tấm darp giường, nơi có vết máu đỏ hồng, miệng lẩm nhẩm:

- Vợ anh đáng yêu lắm, bây giờ anh có trách nhiệm giữ gìn sau cho ngày càng ấm nồng và hạnh phúc.

Thanh Sang lo xong thủ tục giấy tờ, nhìn gương mặt buồn hiu của vợ, anh thấy nao lòng, mới đêm qua chăng gối còn mặn nồng, giờ phải xa cô hơn tháng, anh sẽ nhớ cô lắm, nhớ thật nhiều bờ môi đầy nhựa sống của cô:

- Nhỏ ! cười lên nào. Xong việc anh về mà, em như vầy làm sao anh đi được.

Ngọc Như nghẹn ngào:

- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Đến nơi anh gọi điện về cho em.

- Anh biết mà, em ở nhà giữ gìn sức khỏe và chăm sóc mẹ dùm anh nghe.

Sang ôm siết cô vào lòng rồi đi nhanh vào phòng cách ly. Ngọc Như nhìn theo đến khi dáng anh khuất dần.

Chương 27

- Ngọc Như, em xem nè !

Ngọc Như nghe tiếng Trọng Ân mà không thấy mặt anh đâu, chỉ thấy bó hoa hồng đỏ thật to đi về phía mình. Cô bật cười:

- Anh hai, bộ đổi nghề hả?

Trọng Ân cười cười:

Ừ !

Cô tròn mắt ngơ ngát, anh phì cười:

- Hoa của em đó, Có một gã khờ nào đó đang làm việc ở xa không về kịp nhờ anh tặng dùm với lời nhắm : "Chúc em sinh nhật vui vẽ".

Cô vỗ trán mỉm cười, hôm nay sinh nhật mình mà quên mất, cô nheo mắt nhìn anh:

- Thế còn quà của anh đâu?

- Trời, em tham vừa thôi? Có chồng rồi thì chồng lo anh hết nhiệm vụ rồi.

Ngọc Như mím môi cười:

- Vậy... em về công ty Lam Phương nghe?

Trọng Ân nhỏm dậy:

- Ê, em có 20% cổ phần ở Việt Đức đó.

- Hì hì đừng dùng chiêu này với em, nó hết hiệu lực lâu rồi.

Anh lắc đầu:

- Muốn gì nói đi nhóc?

- Ga lăng sớm có phải tốt hơn không?

Buổi tối nằm trên giường Ngọc Như không thể nào ngủ. Sang đi công tác hơn 2 tuần rồi, ôm gối vào lòng cô nhớ anh se thắt ruột, thao thức mãi không ngủ được cô ngồi dậy bước ra ngoài. Đứng trước cửa phòng mẹ chồng cô ngập ngừng đưa tay gõ cửa:

- Mẹ ơi, mẹ ngủ chưa.

Nghe con dâu gọi bà Phương bước ra mở cửa:

- Con chưa ngủ hả Như?

Cô ôm vai bà, mỉm cười giọng tinh nghịch:

- Con không ngủ được. Mẹ... tối nay mẹ cho con ngủ chung nghe.

Nhìn con dâu Bà Phương bật cười lớn làm cô đỏ mặt. Thấy cô còn ngập ngừng bà nắm tay cô:

- Vào ngủ thôi cô nương.

Là con dâu nhưng bà Phương xem cô như con gái. Ngọc Như tuy trẻ con nhưng biết cách cư xử, nhờ có cô quan tâm mà bệnh tình của bà giảm dần, đi làm về là cô tìm bà nói thuyên thuyên đủ thứ chuyện.

Chương 28

Thanh Sang mệt mỏi bước vào nhà sau chuyến bay từ Nhật về Sài Gòn. Hơn 3 tuần nay, lần đầu tiên anh cảm thấy mệt mỏi khi lao vào công việc. Những hội họp Parties với đối tác nước ngoài làm anh ngán ngẫn. Thứ anh cần là một không gian nhỏ với những trò đùa, những câu châm chọc của Ngọc Như, anh nhớ cô da diết với cảm xúc dâng trào mà không được đáp ứng. Muốn về gặp cô nhưng công việc cứ kéo dài.

- Thưa mẹ con mới về.

Đang ngồi xem tivi thấy con trai về Bà Phương nhỏm dậy:

- Ơ !Con về sao không nói vợ ra đón?

Dạ, xong công việc là con về liền, thấy không có gì quan trọng nên không cho cô ấy hay.

- Ừ vậy cũng tốt, à chắc con mệt lắm hay con lên phòng nghĩ đi.

- Dạ, ủa vợ con đâu rồi mẹ?

- Nó ngủ trên phòng ấy?

Vừa định bước đi anh đã đứng lại.

- À ! Hôm nay sức khỏe của mẹ thế nào rồi?

- Dữ hông? Nảy giờ mới hỏi tới mẹ. Mẹ khỏe rồi con nghĩ đi?

- Dạ, lác mẹ ăn cơm trước đi con mệt quá muốn nghĩ, mẹ đừng chờ cơm nghe.

Thấy mẹ cứ tủm tỉm cười. Sang quay lại:

- Mẹ cười gì vậy?

Bà Phương xua tay, thằng nhóc này nhớ vợ đến nổi lộ hết trên mặt mà còn làm bộ. Bà mỉm cười khi thấy con trai hạnh phúc.

Thanh Sang nhẹ nhàng bước vào phòng tránh làm vợ thức giấc. Anh cởi áo khoát rồi ngồi cạnh xuống giường ngắm vợ. Gương mặt dịu hiền say ngủ đầy nữ tính. Ngồi nhìn vợ ngủ hồi lâu anh bước vào phòng tắm, làn nước mát làm anh thấy thoải mái hơn. Vừa bước ra Sang nín thở khi Ngọc Như trở mình quay sang. Chiếc áo dây hớ hên để lộ bờ ngực đều đặn thở, vợ anh đang say giấc nồng còn anh thì đang tiến vào cổng địa ngục. Anh thang thầm:

- Trời ạ, cô vợ định giết anh chắc.

Từng đường cong trên cơ thể Ngọc Như nổi rõ theo mép áo, tắm chăn nửa kín nửa hở để lộ cặp đùi trắng nõn, anh đâu phản là Thánh mà không biết rung động trước thân thể của người phụ nữ, nhất là người phụ nữ mà hằng đêm anh thương nhớ. Để chế ngự cảm giác khó chịu trong người anh cầm gói thuốc bước ra ban công ngồi.

Thành phố bắt đầu lên đèn. Anh cỡi bớt nút áo cho thoáng mát sau chuyến đi dài ngồi trên máy bay. Có tiếng động trong phòng, tiếng người ư hử duỗi thẳng hai tay sau một giấc ngủ. Căn phòng tối mờ, Sang tò mò muốn xem vợ mình làm gì, anh nhìn qua tắm rèm cửa. Ngọc Như tỉnh giấc, che miệng ngáp làm anh nén tiếng cười, ngủ vậy chưa đã nửa à? Cô đứng dậy ưỡn người để lộ đôi chân dài thon thả. Sang hít thật sâu khi người bắt đầu khó chịu. Vợ anh thì vô tư không hay biết gì, cô đi một mạch vào phòng tắm rồi cở áo ra mà chẳng thèm đóng cửa. Tấm kiếng đập vào mắt anh, cả một bờ lưng trắng mịn màng, chiếc cổ thon thả bên dưới mái tóc dài được quấn lên gọn ghẽ. Anh bước vào phòng chẳng nói chẳng rằng, anh ngồi yên tựa lưng lên trên giường, mắt không rời tắm kiếng phòng tắm.

Ngọc Như quấn chiếc khăn lông trên người trước khi bước ra khỏi phòng tắm. Chiếc khăn nhỏ cô giữ để lau tóc. Cô chợt sựng lại khi thấy Sang đang âu yếm nhìn mình từ trên giường.

- Anh...

Cô mở miệng nhưng anh đã ra dấu im lặng bằng một ngón tay trên miệng, rồi vỗ tay lên nệm.

- Lại đây !

Giọng anh nhẹ như ru mà chẳng hiểu động lực nào khiến cô nhũng cả người mà làm theo anh. Cô ngồi xuống mép nệm, tay vẫn giữ chiếc khăn lao tóc. Sang vươn tay ra với lấy:

- Để anh lau tóc cho.

Cô không trả lời mà cũng không phản đối anh. Bàn tay anh dịu dàng với từng lọn tóc ước của cô. Anh hít ngửi mùi hương quen thuộc mà anh hằng nhung nhớ trong những ngày đi xa. Cô nghe tim mình rộn rã khi cảm nhận được hơi thở của anh đang mơn mang trên da thịt mình. Ánh đèn đường chẳng len lỏi vào phòng được bao nhiêu nên càng làm cho không gian mờ ảo dịu dàng.

Cô rùng mình khi một cơn gió thoảng qua. Anh vội vã leo xuống giường bước lại tủ lấy chiếc áo lụa màu trắng hai dây xinh xắn, đến bên cô đề nghị:

- Anh mặc áo cho em nhé !

Cô ngước nhìn gương mặt nghiêm túc nhưng có vẻ bông đùa rồi mỉm cười gật đầu. Cô đứng dậy khuyến chiếc khăn rơi ra. Sang nín thở khi anh mặt áo vào cho cô. Làn vải lụa bóng trước da thịt mịn màng cọ vào bộ ngực trần không cài nút áo của anh, anh có cảm giác rộn rã và khao khát cháy bỏng một nỗi yêu thương ngút ngàn, nhẹ nhàng sửa lại tà áo rồi nghiêng đầu ngắm cô.

Ngọc Như nhướng mày nhìn anh. Thanh Sang mím môi cười, đôi mắt không rời khỏi gương mặt vợ rồi dừng lại thật lâu trên bờ môi dịu dàng, thuần khiết và nồng nàng. Anh ôm siết ngang eo vợ, dụi mặt vào cổ cô, làm cô bật cười vì nhột . Nhìn cô âu yếm, anh thỏ thẻ:

Nhớ em quá !

Cô đánh vào vai anh:

- Đừng có đùa ! Anh về khi nào?

Giọng anh dí dỏm:

- Anh về vừa đủ ngồi nhìn em ngủ, sau đó nhìn em tắm... Sau đó mặt áo cho em, sau đó...

- Được rồi... được rồi, Vậy từ lúc về đến giờ anh chưa tắm.

Anh cười cười nheo mắt:

- Đâu có thời gian tắm ! Bận ngắn em mờ.

Cô phì cười đẩy anh ra:

- Đi tắm nhanh đi, hèn gì nảy giờ nghe mùi chua.

- Được thôi.

Anh bật cười rồi nhẹ nhàng bế cô lên.

- Anh làm gì vậy?

- Đi tắm.

- Nhưng em tắm rồi.

- Anh cũng vậy... giờ thì đi ngủ.

- Nhưng...

Anh ngăn cô bằng môi mình, đúng là vợ anh nhiều chuyện quá. Ngọc Như cười khúc khích khi anh ẵm cô đi lại giường.


Chương 29

Hôm nay xong việc về sớm Thanh Sang hăm hởi lái xe đến công ty rước vợ. Vừa dừng xe trước cổng, anh trợn ngược mắt khi thấy cô vợ đỏng đảnh của mình đang cặp tay một người thanh niên lạ mặt, nói cười vui vẽ, anh ta còn ôm ngang eo Ngọc Như, họ bước đi chẳng khác nào một cặp tình nhân, Sang nhìn chăm chăm vào người đàn ông, anh ta trông bảnh bao phong độ không kém gì mình. Trong anh dấy lên một nổi đau, gương mặt đỏ gần lên, anh đâu cấm đoán gì cô trong giao tiếp bạn bè nhưng cũng phải có chừng mực chứ, như vầy là quá lắm rồi. Anh im lặng lái xe theo sau họ. Xe dừng trước cửa Vũ trường Thiên Kỷ. Anh hầm hầm lửa giận bước đến nắm tay cô kéo mạnh khi thấy người thanh niên quàng tai trên vai Ngọc Như.

- Á !

Ngọc Như hoảng hồn kêu lên, xô người đang ghì lấy tay mình. Lấy lại bình tỉnh cô reo lên:

- Anh Sang ! Anh làm gì ở đây?

Thanh Sang cố nén cơn ghen trong người, nhướng mắt về phía người thanh niên rồi nhìn cô trân trối:

- Em làm gì ở đây ?

- Em... em... Àh em giới thiệu với anh đây là anh Khang.

Trọng Khang nhìn cử chỉ ngập ngừng của Ngọc Như thấy lạ, con bé này thường ngày mồn mép lắm mà nó có biết sợ ai đâu, anh thầm nhìn người làm cô ấp úng cất giọng hỏi:

- Anh ta là bạn của em hả Như?

- Dạ, không phải đâu anh Khang, anh ấy là...

Ngọc Như chưa nói hết câu thì Thanh Sang đã nói trước.

- Tôi là chồng của cô ấy. Còn anh là ai?

Trọng Khang nhướng mắt nhìn anh, rồi nheo mắt cười cười nhìn Ngọc Như.

- Lời giới thiệu ấm tượng đó chứ ?

- ...

Ngọc Như ngượng cứng người, ông chồng của cô thiệt hết nói mà, chưa biết rõ đầu đuôi mà đã làm ầm lên rồi, quê chết được. Cô kêu lên:

- Trời ơi ! Ghen vừa vừa thôi ông tướng. Anh Khang là con của Dì Hai ở Úc mới về đó.

Nói xong cô bỏ đi thẳng vào trong để mặt hai người đàn ông nhìn nhau. Bên ngoài không biết họ nói gì nhưng lác sau cô thấy hai người đi vào. Thanh Sang chào mọi người rồi ngồi xuống ôm vai cô này nỉ:

- Bà xã, cho anh xin lỗi nghe.

Mọi người đang ngồi trong bàn nhìn hai người ngơ ngác, Ngọc Tiên không hiểu chuyện gì nên hỏi:

- Ủa, có chuyện gì hả chị ba?

Ngọc Như liết chồng sắc lẽm buông giọng:

- Em hỏi anh rễ em xem có chuyện gì.

Trọng Khang phá cười:

- Thôi thôi, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà.

Ngọc Tiên quay sang Trọng Khang:

- Chuyện gì hiểu lầm vậy anh Khang

- À, chuyện là thế này...

Trọng Khang vừa kể xong cả nhóm ôm bụng cười trong khi Sang quê không thể tả, cánh tay anh buông thỏng xuống, cặp mắt nhìn cô cầu cứu. Ngọc Như nhanh miệng:

- Ê ! đừng thấy vợ chồng người ta im lặng rồi ăn hiếp nha, thấy vậy chứ không phải vậy à nghe. Ngọc Như nghiêng người triều mến nhìn chồng. Anh mỉm cười khi biết cô đã bật đèn xanh.

Cả nhóm nhao nhao nói đủ thứ chuyện, rồi kéo nhau ra sàng nhảy đến tận khuya mới chịu về.

Chương 30

Đi làm về vào lên phòng nằm chưa được lâu thì điện thoại reo. Cầm máy, nhìn tên người gọi đến Ngọc Như nhăn mặt:

- Gì đây chị Hai?

- Rảnh không? Đến cửa hàng có tí việc.

Giọng một cô gái trong trẻo tươi cười nói như ra lệnh. Ngọc Như chỉ biết nhăn nhó ừ hử rồi tắc máy. Cô mệt mỏi thay đồ ra khỏi phòng.

Đứng trước bản hiệu RexCoofe. Ngọc Như lắc đầu cho tỉnh cơn buồn ngủ, cô thông thả đi vào quán. Nhìn thoáng quan cảnh xung quanh quán, mỉm cười cô đi thẳng vào trong. Đang bận phục vụ khách vì đang là giờ cao điểm, nhân viên phục vụ nhìn thấy cô bước vào chỉ mỉm cười gật đầu rồi quay trở lại công việc.

Thấy bạn vừa vào tới Thanh Huyền nhìn vẻ mặt của Ngọc Như hơi tái cứ như thiếu sức sống, cô chỉ biết lắc đầu

- Sao nhìn mặt cậu mệt mỏi vậy?

Ngọc Như kéo ghế ngồi giọng yếu xìu:

- Mình không biết, dạo gần đây thấy không khỏe, khó chịu trong người... lại hay buồn ngủ...

- Này không phải làm việc hết mình chứ ?

Thanh Huyền háy mắt cười nhìn bạn. Biết bạn ám chỉ điều gì Ngọc Như phát tay vào vai bạn cười cười:

- Mấy ngày không gặp ! Đầu cậu không còn gì để chứa à?.

- Ha ha! Này mình chưa nói ra mà cậu bắt tín hiệu hay nha !

Ngọc Như nghe bạn trả lời mặt cô ửng hồng, cô bắt sang chuyện khác.

- Thôi đi quỷ ! Có gì nói nhanh đi .

Biết bạn bị chọc đến đỏ mặt Thanh Huyền không giởn nửa. Cô vào công việc chính:

- Mình nghĩ cậu chuẩn bị tuyển thêm người cho quán đi. Tụi nhóc gần thi tốt nghiệp rồi đó.

Nghe bạn nói Ngọc Như vỗ trán:

- Thôi chết, mình quên mất. Hai tuần nay mình không lại quán nên quên luôn. Mà sau tụi nhóc cũng xấu thật không nhắc mình nửa chứ.

- Phải rồi ! Có Cô chủ khó khăn như cậu tụi nó nhắc để bị đói à !

- Này bạn vừa phải thôi nha mình đâu tệ vậy?

- He he ...

Ngẫm nghĩ lại quán hoạt động cũng được hơn một năm rồi nhỉ. Ngọc Như, Thúy Y, Thanh Huyền là bạn thân học chung nhau từ nhỏ. Gia cảnh Thanh Huyền không được như cô, ba mất, mẹ thì buôn bán nhỏ. Vì nhà nghèo nên Thanh Huyền không được thuận lợi trong việc học, tốt nghiệp 12 cô phải tạm ngưng việc học đi làm thuê. Một cô gái nghèo, dễ thương, hiền lành, với khát vọng tương lai mình được tốt hơn Thanh Huyền không ngừng học hỏi mọi công việc. Vừa làm cô vừa để dành tiền tham gia học các khóa đào tạo nghề ngắn hạn. Có bằng nghiệp vụ nhưng không có vốn kinh doanh. Cô đành cất ước mơ của mình trong lòng. Là bạn thân, hiểu nhau lại có cùng sở thích, Ngọc Như ngỏ ý ​cùng bạn. Lúc đầu Thanh Huyền còn lo ngại, nhưng Ngọc Như nói riết cô mềm lòng.

Rexcoofe lúc đầu bước vào hoạt động kinh doanh nước giải, sau có đông khách thì thêm điểm tâm buổi sáng, rồi tới cơm trưa văn phòng. Phần đông nhân viên phục vụ ở quán là sinh viên nghèo có hoàn cảnh khó khăn học giỏi, trẻ em mồ côi ... Với ý​ tưởng từ những điều mình học được và tài năng của mình, Ngọc Như cùng bạn tạo ra nhiều kế hoạch để thu hút khách hàng. Lợi nhuận từ kinh doanh thu được một phần để thu lại vốn đầu tư, một phần hai cô gái dùng để giúp đở cho các em nhỏ hiếu học.

- Hơi.... Buồn ngủ quá.

Ngọc Như ngáp ngắn ngáp dài, rồi dùng tay đấm đấm lưng. Thanh Huyền lo lắng hỏi:

- Như cậu không sao chứ hay là mình đưa cậu đi bác sĩ nghe !

- Chỉ buồn ngủ thôi, mình...

Đang nói Ngọc Như chợt im lặng, mắt đang nhìn chăm chăm về một hướng với vẻ ngạc nhiên. Thanh Huyền thấy lạ nên nhìn theo ánh mắt của Ngọc Như. Thì ra cô đang nhìn về hướng đôi nam nữ đang ngồi gần đó. Họ đang nói chuyện gì đó nhưng cô gái dùm ánh mắt dịu dàng cứ nhìn đối phương.

- Sang ! Anh sao vậy ?

- Không ! Anh vẫn tốt.

Anh mỉm cười nhẹ. Tay vẫn khuấy đều tách cooffee trên bàn.

Thu Phương mỉm cười nhẹ rồi chợt giọng khẽ khàng:

- Cavat của anh bị lệch rồi !

Thanh Sang cuối xuống nhìn cavat mình , anh dùng tay chỉnh lại nhưng Thu Phương nhanh tay giúp anh chỉnh lại cavat. Thanh Sang giật mình đẩy nhẹ tay cô ra anh sợ mọi người để ý:

- Không cần đâu, anh tự làm được !

- Cavat của anh thắt không được đẹp để em chỉnh lại cho !

Cô chưa kịp tháo ra anh đã khoát tay đẩy ra.

- Không... cần phiền em đâu.

Anh biết vì sau cavat thắt không ngay. Có lẽ do sáng nay lúc chuẩn bị đi làm bà xã cứ mè nheo đòi anh đưa xe để cô tự lái đi làm, trong lúc giằn co nên cavat bị lệch. Bị anh phất tay cô thấy hụt hẫn. Giọng đầy trách móc:

- Anh sao vậy? Em bắt đầu thấy lời anh nói khi nảy không ổn rồi đó.

- Lời anh nói là sự thật.

- Nếu là thật thì cavat của anh không đến nổi này. Anh đừng nói với em cavat là do vợ anh thắt cho nghe?

Cô mỉm cười dịu dàng nhìn thẳng vào mắt anh xem có điểm nào nói dối cô không:

- Cô ấy không biết thắt !

Một giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên. Ngọc Như ngồi phía xa nhìn thấy toàn bộ cử chỉ thái độ của hai người nảy giờ đang gây sự chú ý​ cho nhiều khách hàng ngồi gần. Thấy cảnh chướng mắt chịu hết nổi Ngọc Như nén giận đi thẳng về hướng họ mặt cho Thanh Huyền có kéo lại cô cũng phất tay bước đi.

- Ngọc Như !

Thanh Sang ngạc nhiên khi thấy cô có mặt ở nơi này. Ngọc Như trầm mặt nhìn anh, trầm giọng nói:

- Sáng nay, em nghe ... Đức Trí... nói anh có cuộc họp quan trọng mà?

Thanh Sang ngạc nhiên trước sự việc bất ngờ đến, chưa kịp phản ứng thì chợt nghe cô hỏi tiếp, nhớ đến việc sáng nay khi cô điện thoại đến công ty anh nhất thời nói không nên lời. Ngọc Như nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo nếu anh còn nói dối thì sẽ biết tay cô. Cô nhìn Thu Phương:

- Chào cô !

Thu Phương vẫn bình tĩnh nhìn Ngọc Như :

- Chào ! Chắc cô là vợ anh Sang?

Vừa nói cô vừa hướng ánh mắt về phía anh. Thanh Sang thấy sự việc không ổn, hiện giờ anh và Thu Phương còn việc để nói. Anh nắm tay Ngọc Như nói nhỏ vào tai cô:

- Ngọc Như ! em về trước đi, có gì... tối anh về giải thích với em sau.

Nhìn cửa chỉ ấp úng mập mờ của anh cô càng thêm tức giận. Mi mắt bắt đầu long lanh nhưng cô không thể khóc được. Chuyện đâu còn có đó. Gượng cười lấy vẻ mặt bình thản cô nhìn anh.

- Được, Em về nhưng anh nên nhớ bổn phận của mình... đừng đi quá giới hạn.

Thu Phương nghe cô nói cũng hơi ngượng nhưng cô mỉm cười. Ngọc Như vừa khuất bóng cô quay sang nhìn anh cười giọng chậm chọc:

- Xem ra vợ anh...

- Được rồi em tha cho anh đi. Nhìn cô ấy vậy chứ không phải vậy đâu. Để hôm khác hai người gặp mặt làm bạn em sẽ biết rõ về cô ấy. Giờ quay lại chuyện của em đi.

- Chuyện em nói xong hết rồi.

Cô không suy nghĩ mà trả lời ngay. Anh trầm ngâm suy nghĩ, Thu Phương là người con gái trước kia anh yêu. Lúc ấy anh vì sự nghiệp mà không nói rõ tình cảm mình với cô. Đến khi muốn nói thì cô đã có gia đình. Từ đó hai người xem nhau là bạn, anh đem tình yêu giành cho cô đổi thành tình yêu người anh dành cho người em gái. Suy tư giây lát rồi bất chợt anh lên tiếng:

- Em nghĩ kỹ chưa?

Cuộc sống không hạnh phúc thì có níu kéo vô ích thôi anh à

- -Ưh, nếu cần anh giúp đỡ em cứ nói nhé.

Vâng ! Thôi em đi trước đây, anh nên về nhà sớm đi

Chương 31

Rời khỏi quán trong đầu anh cố gắn suy nghĩ nên dùng lời lẽ thế nào để giải thích với Ngọc Như đây. Anh không lo chuyện cô gặp tại quán mà lo hình phạt khi lỡ nói dối cô.Thật là đau đầu nếu biết chuyện trở nên phức tạp, anh thà nói thẳng cho cô biết trước có lẽ anh không phải khổ tâm suy nghĩ. Vừa khởi động xe thì điện thoại anh reo, nhìn tên người gọi anh thầm than, lần này chết chắc rồi:

- Alô !

- Xong việc chưa, đến nhà tớ đi .

- Nhưng ...

- Vợ cậu đang ở đây.

Đầu dây bên kia không đợi anh nói hết câu đã cắt ngang lời anh rồi cúp máy.

Anh lái xe vào sân, chạy từng bước vào nhà. Vừa đặc chân lên bậc tam cấp đã thấy bộ mặt bí xị của Đức Trí . Trên chiếc xích đu đối diện ghế đá Đức Trí ủ rủ như con gà mắc mưa. Vợ chồng Trọng Ân ngồi trên ghế đá ảo nảo thở ra. Vừa thấy anh bước vào Trọng Ân lên tiếng trước.

- Có mặt đầy đủ rồi. Ai trong hai cậu có thể nói cho mình biết chuyện gì xảy ra không?

Ngồi xuống bên cạnh Đức Trí, anh vuốt ngược mái tóc để lấy bình tĩnh. Trầm ngâm giây lác anh mới mở lời:

- Thật ra là tớ có lỗi trước. Là tớ nhờ Đức Trí nói dối Ngọc Như là mình đi họp. Nhưng hôm nay tớ không có cuộc họp nào quan trọng cả mà là đi gặp người bạn từ nước ngoài về. Cô ấy có việc cần mình giúp...

- Cái gì lại thêm cô nào ở đây?

Trọng Khang cắt ngang lời anh nói khi nghe anh nhắc đến cô gái nào đó. Thì ra nguyên nhân là ở đây. Hèn gì cô ba nhà anh vừa bước vào nhà gặp Đức Trí đã nổi giận tuôn một hơi không để Đức Trí nói được lời nào làm hại anh ngồi ủ rủ trong thảm hại. Nó chúa ghét ai nói gạt nó. Lần này thằng em rễ kim bạn thân phải khổ dài rồi.

- Cậu bình tĩnh nghe mình kể hết đầu đuôi thế nào đã.

Thanh Sang vỗ vai Trong Ân để anh bình tĩnh mà nghe anh giải thích. Anh kể lại từ việc anh quen Thu Phương như thế nào, rồi trải qua thời gian tiếp xúc, cô ấy tỏ tình với anh. Lời tỏ tình ấy đã mở lối cho anh lại gần cô. Một tình yêu đã đến với hai người nhưng khi ấy anh vẫn im lặng, không dám hứa hẹn gì với cô vì sự nghiệp của anh chưa ổn định. Anh cũng yêu cô, nhưng còn mặt cảm nên anh dự định khi nào ra trường sẽ chính thức cầu hôn cô. Nhưng đâu ai ngờ trước gia đình Thu Phương gặp khó khăn trong kinh doanh vì muốn giúp ba mẹ, cô đồng ý lấy người có thể giúp gia đình vượt qua khó khăn. Khi ấy anh đã đau biết bao và rất hận cô, vừa mới nói yêu anh mà đã sang ngang để lấy người đàn ông khác. Anh trở nên lạnh lùng và trở nên sống buôn thả. Sau này khi biết được sự tình nên anh không còn hận cô nửa và xem cô như em gái. Anh n​ ói hết mọi chuyện cho vợ chồng Trọng Ân nghe.

- Chuyện tuy không có vấn đề gì nhưng thật sự có vấn đề. Đáng đời cậu

Sau khi biết rõ sự tình Trong Ân trầm giọng làm Thanh Sang cùng Đức Trí có chút ngây ngốc khi nghe anh nói. Thanh Sang khó hiểu nhìn anh.

- Cậu nói vậy là sau?

- Trăng sao gì ở đây. Mình thì không sao nhưng con nhóc kia thì có sao đó. Tự nảy giờ ở trong nhà không biết nước mắt nó có gây bão lụt hay không?

- Trời ơi ! sau cậu không nói sớm.

- Ai biết cậu có trở về đường cũ hay không, mình phải điều tra cho rõ trước chứ.

- Cậu...

Thanh Sang tức giận trừng mắt nhìn Trọng Ân rồi thất thanh chạy thẳng vào nhà. Vào tới phòng khách không thấy bóng người anh tìm. Anh chạy nhanh lên lầu thẳng hướng căn phòng ở cuối dãy. Đứng trước cửa anh nhẹ xoay nấm cửa. Hé mắt nhìn vào bên trong quả nhiên người anh cần tìm đang ngồi trên ghế dựa. Anh nhẹ bước vào phòng, bước đến ngồi xuống bên cạnh cô. Từ lúc anh bước vào Ngọc Như không thèm ngó mắt nhìn anh lấy một lần, mắt cứ dáng vào màn hình tivi. Không khí xung quanh trở nên nặng nề. Anh ngó nhìn mặt vợ chẳn có chút gì thay đổi. Chịu trận không quá năm phút anh khó khăn cất lên từng tiếng.

- Bà xã , em nói gì đi chứ?

- ...

- Chuyện sáng nay anh biết là anh sai. Em muốn trách muốn phạt sao anh cũng chịu.

- ...

Ngọc Như vẫn thản nhiên ngồi xem tivi. Còn anh thì ngồi đọc thoại một mình. Dù không biết vợ có nghe hay không.

- Giữa Anh và cô ấy chỉ là bạn.

- Tụi anh là bạn học, chơi thân với nhau. Cô ấy có gia đình, theo chồng sống ở nước ngoài nhưng cuộc sống không hạnh phúc.Giờ gặp rắc rối trong việc ly hôn nên nhờ anh giúp.

- Bà xã... em nói gì đi.

Anh hướng anh mắt hối lỗi nhìn cô chờ đợi. Ngọc Như ngồi nãy giờ xem tivi nhưng không bỏ sót lời nào khi anh nói ra. Nhẹ tay đưa điều khiển tắc tivi. Quay sang nhìn anh, giọng nói vẫn trong trẻo dịu dàng nhưng người nghe thì rét run.

- Còn một chuyện em chưa biết. Anh nói hay để người khác nói em biết?

- Anh...

Nhìn gương mặt nhăn nhó của anh, Ngọc Như muốn cười lắm nhưng cô mím môi quay mặt nhìn hướng khác để không bật cười.

Thật ra lúc nảy khi gặp Đức Trí cô không nghĩ nhiều đã mắn xối xả vì tội anh nói gạt cô. Trước cơn thịnh nộ của chị vợ tương lai anh sợ quá khai ra hết mọi việc.

- Anh làm sao?

- Anh... và cô ấy từng yêu nhau. Nhưng đó là chuyện quá khứ.

- Ai biết được " Tình cũ không rủ cũng đến".

- Bà xã....

Cô thản nhiên nói ra lời trêu chọc còn anh thì mặt nhăn nhó hơn khỉ ăn ớt. Biết rõ sự tình nhưng tội anh nói dối cô thì không dễ gì bỏ qua được nếu không việc này dễ tái diễn lắm. Cô quay sang nhìn anh:

- Chuyện có thật hay không để em xác minh lại rồi tính.

Biết cô đã nguôi giận anh mừng thầm trong bụng nhưng chưa vui lâu thì cô đã nói tiếp:

- Còn chuyện điện thoại sáng nay anh nghĩ em tính thế nào đây?

- Anh... Em yêu, anh biết lỗi rồi chuyện sáng nay xí xóa một lần đi nhé vợ.

Vừa nói anh vừa vòng tay ôm ngang eo cô giọng ngọt ngào. Cô đánh vào tay anh rồi đứng dậy cầm túi xách cô vừa đi vừa nói:

- Không có chuyện bỏ qua dễ vậy đâu. Từ hôm nay tạm thời anh qua phòng làm việc ngủ đi. Em mua chăn mền mới dùm anh rồi đó.

- Bà xã, em nỡ đối xử với anh vậy sao.

Anh bất bình la với theo nhưng cô đã đi khuất chỉ còn tiếng cửa phòng khép lại.

Chương 32

- Như à, con không khỏe hả? Mẹ thấy mặt con xanh lắm. Mẹ kêu Sang về đưa con đi bác sĩ khám nghe.

Không muốn làm mẹ chồng lo lắng, cứ nghĩ chắc là mấy ngày nay công việc nhiều quá nên bị áp lực. Cô cố lấy nét mặt tươi tỉnh cho bà an tâm:

- Mẹ à , Con không ...

Cô chưa nói tròn câu thì cơn buồn nôn dấy lên, Ngọc Như bụm miệng chạy trở vào trong. Bà Phương mỉm cười bước đến đỡ cô giọng quan tâm:

- Như àh ! Tháng này con có chưa?

- Dạ, Con... tháng này con trễ mấy ngày rồi.

- Hay con có thai rồi đó Như!

- Mẹ... Con... không chắc lắm vì chu kỳ của con không đúng ngày. Hay để mai con đi bác sĩ khám xem sao.

- Ưh, vậy con lên phòng nghĩ đi, ở đây có mẹ với vú Năm làm được rồi.

- Dạ vậy mẹ làm dùm con nghe.

Thanh Sang đi làm về vừa lên phòng , thấy vợ đang gục mặt vào la-va-bô, mặt cô tái xanh, ướt nước. Anh lo lắng:

- Như em làm sao vậy? Bệnh sao không gọi anh về?

Anh lấy khăn lau mặt cho cô, giọng lo lắng:

- Anh đưa em đi bác sĩ nghe?

- Em không có bệnh gì đâu.

- Còn nói không, em nôn trong nhà vệ sinh mặt mũi xanh ngoét kìa. Đừng bướng nửa.

Giọng Ngọc Như hờn dỗi:

- Tại anh mà em vậy đó?

- Gì mà tại anh? Anh làm gì em buồn hả?

- Không... phải tại anh mà ... em có thai rồi.

- Hả?

- Bác sĩ nói thai được 4 tuần rồi đó.

- Ôi em yêu !

Thanh Sang kêu lên sung sướng. Anh ôm choàng lấy vợ hôn tới tấp lên mặt cô.

- Ông xã nè !

Đỡ cô nằm xuống giường anh âu yếm:

- Gì hả em?

- Anh thích con trai hay con gái?

Anh vút chóp mũi vợ rồi mỉm cười nheo mắt giọng dí dỏm:

- Trai gái gì anh cũng thích hết. Anh... Thích nhất nếu đầu năm em sinh con trai cuối năm sinh con gái ?

Ngọc Như đỏ bừng đôi má:

- Đừng có tham quá ông tướng.

Anh cười khà khà rồi cuối hôn lên môi vợ.

Chương 33

Ba năm sau...

Vừa vào đến nhà giọng Thanh Sang gọi to:

- Cục cưng ơi, xem ba mua gì cho con nè !

- Ba về... ba về... Bà nội ơi .

Bé Ngọc Hân tíu tít chạy ra. Bà Phương gọi với theo:

- Coi chừng té đó con.

- Thưa mẹ con mới về.

Chào mẹ xong, anh cuối xuống ẵm con, anh hôn lên gương mặt xúng xính của con gái.

- Mẹ con đâu rồi Ngọc Hân?

- Dạ... mẹ... ở... trên phòng.

Cô bé nói nhỏ vào tay ba và rút rít cười. Cầm lấy gói quà từ tay ba, Ngọc Hân tuột xuống chạy đến bên bà nội.Thanh Sang vừa lên tới phòng, nhìn thấy vợ đang xoay qua xoay lại trước gương, anh lắc đầu thở dài:

- Em làm gì vậy Như?

Đang mỉm cười ngắm mình trong gương, nghe tiếng nói quen thuộc Ngọc Như quay lại ,cô nhìn anh tươi cười:

- Anh thấy em mặt áo này thế nào?

Biết tính vợ quá rành, anh trả lời ngang:

- Không đẹp !

Ngọc Như xụ mặt, giận dỗi bước nhanh. Thanh Sang điến hồn khi thấy cô vợ đỏng đảnh với cái bụng bầu hơn tám tháng bước đi như bay trên đôi giầy cao gót. Anh vội chạy tới ôm lấy cô nạt lớn:

- Em có biết mình đang làm gì không hả... Bà điệu?

Cô cũng không chịu thua cô cải bướng:

- Anh lạ chưa em có làm gì đâu, chỉ thử áo thôi mà.

- Anh không nói cái áo mà anh nói đôi giầy em đang mang kìa.

Ngọc Như cười cười nhìn xuống đôi giầy cô mới mua hồi sáng:

- Đẹp không anh, em mới mua đó ?

- Cởi ra mau? Anh đánh đòn em bây giờ ở đó mà đẹp.

Thấy gương mặt hầm hầm của chồng cô biểu môi:

- Xì... Cởi thì cởi làm gì hung dữ vậy?

Cô chưa kịp cuối xuống tháo giầy thì anh đã khom người ẵm cô ngồi lên giường, rồi cuối xuống tháo giầy cho cô, giọng âu yếm:

- Anh khôngcấm emlàmđẹp, nhưng em cũng phải biết dùng đúng lúc chứ? Bụng của em to rồi em mang giầy thấp đi. Khi nào sanh xong em muốn gì anh cũng chìu.

Ngọc Như biết mình trách oan cho chồng nên hôn lên má anh như lời xin lỗi. Anh thấy hạnh phúc với những gì cô dành cho mình.

Chương 34

Vừa bước ra khỏi siêu thị Ngọc Như nắm tay con mỉm cười:

- Con gái à ! Mình đến công ty thăm ba nghe?

Gì chứ đến chổ của ba làm cô bé rất thích. Ngọc Hân cười gật đầu lia lịa.

- Hoan hô mẹ !

Tới công ty vừa lên đến gần phòng ba, Ngọc Hân đã buôn tay mẹ chạy ào đến trước đẩy cửa phòng giọng líu lo:

- Ba ơi! Có cô gái rất xinh đẹp tìm ba kìa?

Đang làm việc Sang ngẩn lên nhìn thấy con gái anh lắc đầu:

- Con lém lĩnh vừa thôi cục cưng của ba.

Từ ngoài cửa Ngọc Nhự lệ nệ đi vào, Sang bước đến đỡ vợ ngồi trên salon. Trong khi đó cô con gái cưng đang quậy phá chậu cá trên bàn làm nước vung vãi ra ngoài. Thấy thế Ngọc Như trách con:

- Ngọc Hân, con nghịch vừa thôi.

Cô bé lúc lắc đầu:

- Ba cho con chơi mà mẹ?

- Con còn nói nửa ?

Ngọc Như trừng mắt nhìn con gái. Cô bé líu quíu chạy lại ôm ba. Sang ẵm con đặt lên đùi nhìn vợ:

- Thì nó bướng giống em mà?

- Hai cha con anh bắt tay nhau hả?

Thấy mẹ lườm ba, Ngọc Hân thúc thích nói nhỏ vào tay ba:

- Sau... sau... ba cưới mẹ chi vậy? Mẹ... dữ như chằng.

Thanh Sang bật cười lớn ẵm con gái ngồi xích ra khi thấy vợ rít lên:

- Con nói gì đó?

Cô bé ngồi im re, Sang mỉm cười để vợ và con gái ngồi chơi, anh trở lại làm cho xong công việc. Đến giờ nghĩ trưa, Ngọc Như nắm tay chồng đứng lên chuẩn bị về thì cơn đau quặng lên, cô bấu chắt tay anh nhăn mặt:

- Ôi, Ông xã ! em... hình như ....xít... - Bà xã... em còn hai tuần nửa mà?...

Sang đi tới đi lui trước cửa phòng sanh. Nghe tiếng vợ kêu đau mà anh thắt ruột. Bà Phương thấy vậy kêu lên, con ngồi xuống ghế chờ coi Sang, nhìn con đi mẹ chóng mặt quá. Bà Lan cũng xen vào: Phải đó con ngồi xuống đi, vợ con không sau đâu.

- Mẹ à, nghe vợ kêu đau con ngồi không yên, nếu biết sanh con mà đau thế này con đã không năng nỉ Ngọc Như rồi.

Anh bức tóc tự tráchmình, lầntrước cô sanh Ngọc Hân, anh đi công tác không về kịp nên đâu có thấy được gương mặt nhăn nhích đẫm mồi hôi của vợ, anh ước gì có thể đau cùng cô. Hồi lâu sau nghe tiếng em bé khóc, tiếp đến vị bác sĩ bước ra:

- Chúc mừng anh. Vợ anh sinh được một bé trai kháo khỉnh.

- Ôi, Bà xã là nhất !

Thanh Sang reo to ôm chầm lấy bà Phương với nụ cười hạnh phúc. Anh quay sang bắt tay cám ơn bác sĩ rồi chạy nhanh vào với vợ.

Ngọc Như nằm trên giường mệt mỏi nhưng môi luôn nở nụ cười khi nhìn con trai, giống gì mà giống dữ vậy trời? Như hôn lên trán thằng bé mỉm cười. Nhìn hai mẹ con Sang nghe nhẹ nhõm và hạnh phúc ngút ngàn. Cuối xuống hôn lên môi vợ anh nói khẽ:

- Bà xã, anh yêu em !

Mùi hương quen thuộc và vòng tay ấm áp của anh cho Ngọc Như cảm giác ngất ngây hạnh phúc./.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro