TẬP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 9

Các bạn, chào buổi chiều. Chúng ta tiếp theo bài học buổi sáng. Câu tiếp theo "thần tắc tĩnh, hôn tắc định", "Thần hôn định tĩnh" ở bài trước chúng ta có đề cập đến Chu Văn Vương đối với cha ông là Vương Lý đã làm được "thần hôn định tĩnh" do lòng hiếu thảo này đã cảm động, khiến nhân dân toàn quốc đều học theo.

Khi tôi đối diện với thầy cô giáo từng có một thầy giáo đề cập với tôi. Ông nói trong Đệ Tử Quy có vỏ trấu. "Vỏ trấu" chính là gạo đã xử lý xong, những vỏ trấu đó, những thứ hoàn toàn không ăn được, ông nói có vỏ trấu. Các bạn, nếu có người nói Đệ Tử Quy có vỏ trấu, quý vị nên như thế nào? Có cần lập tức biện luận với họ? Biện luận có thể không có hiệu quả gì. Chúng ta trước là dùng thái độ khiêm cung thỉnh giáo họ, xin hỏi câu nào là vỏ trấu? Tôi thỉnh giáo ông, ông liền nói "thần tắc tĩnh, hôn tắc định" là vỏ trấu. Tôi tiếp tục hỏi họ vì sao ông cảm thấy đây là vỏ trấu? Ông ta nói, một ngày phải hỏi hai lần, quá phiền phức, một ngày hỏi hai lần quá phiền phức. Tôi lại nói với vị thầy này, tôi nói những đứa trẻ sáng sớm thức dậy, liền đến cung kính vấn an cha mẹ: chào cha mẹ buổi sáng. Mẹ thấy trên đầu con trai phát sáng, chứng minh hôm qua ngủ rất ngon nên cha mẹ rất yên tâm. Sáng sớm có sự hỏi han của con cái khiến tinh thần người mẹ rất vui vẽ, công việc trong ngày rất có động lực. Đây là ưu điểm của việc chào hỏi buổi sáng.

Buổi tối hay là chúng đi học về báo cáo với cha mẹ, thưa ba mẹ con mới về, hôm nay cha mẹ khỏe không? Khi chúng hỏi thăm cha mẹ, cha mẹ nhìn thấy sắc mặt của con rất tốt chứng tỏ hôm nay ở trường học hành rất tốt, chắc không có xung đột với các bạn học, cha mẹ cũng rất yên lòng. Cho nên buổi sáng hỏi một lần, tối đến thăm hỏi một lần, khiến cho cha mẹ yên lòng hơn và được an ủi thật nhiều. Làm con cái như chúng ta một ngày chỉ nhớ cha mẹ hai lần, thử hỏi một ngày cha mẹ nhớ chúng ta bao nhiêu lần?

Có một bà mẹ từng nói với tôi, bà nói trong mùa xuân và mùa thu, nhiệt độ thay đổi rất lớn, vì sợ con mình nữa đêm đạp mền bị nhiễm lạnh. Bản thân họ đắp mền rất mỏng. Vì đắp mền mỏng nên ngủ đến nữa đêm, thì cảm thấy rất lạnh, lập tức thức dậy đi xem các con, đích thực đắp không đàng hoàng, đắp lại mền cho các con.

Các bạn, cha mẹ đến trong lúc ngủ cũng không quên quan tâm đến con cái. Nghĩ cũng có thể biết cha mẹ một ngày nhớ chúng ta bao nhiêu lần? Từng giờ từng phút đều quan tâm. Nói đến đây, trong ký ức của tôi cũng có ấn tượng rất sâu sắc, nửa đêm đều đột nhiên cảm thấy có người giúp chúng tôi đắp mền. Mắt mơ hồ mở ra có khi là ba, có khi là mẹ đắp. Thân tình giữa cha con, mẹ con ở trong điều này có một loại hổ tương qua lại rất tự nhiên. Tôi nói với thầy giáo này, phận làm con như chúng ta, đặc biệt là khi tuổi còn nhỏ. Rất khó nói là trong cuộc sống hay trong công việc, thậm chí là trong việc thu nhập về kinh tế, có thể ủng hộ cho cha mẹ gì đó, chúng ta còn nhỏ không làm được, nhưng ít nhất là đừng để cha mẹ lo lắng quá nhiều vì mình, phải để cha mẹ yên lòng. Thần hôn định tĩnh chính là có thể thực sự khiến cha mẹ yên lòng.

Sau khi thầy giáo này nghe xong liền nói, thầy Thái à, văn hóa xưa thầy học không tệ. Đương nhiên tôi không giám nhận, rất sợ hãi. Cuối cùng đột nhiên ông lại hỏi: thầy Thái à, chính thầy cũng chưa làm được. Chúng ta là người đọc sách thánh hiền rất sợ người khác nói, chính quý vị cũng chưa làm được, đột nhiên rất sợ hãi. Tôi hỏi ông ta vì sao ông cảm thấy tôi chưa làm được? Ông nói hiện nay thầy ở xa nhà như vậy làm sao thầy có thể sáng sớm thăm hỏi một lần, tối đến thăm một lần? Hiện nay điện thoại rất phương tiện, sáng sớm có thể gọi, tối đến cũng có thể gọi. Ông ta nó, chính thầy cũng chưa làm được. Tôi liền nói với ông_tôi nói nếu như buổi sáng tôi gọi một cuộc điện thoại, tối đến lại gọi một cuộc điện thoại. Mẹ tôi nhất định sẽ la tôi, bà nói con không biết tiền điện thoại đường dài mắc lắm sao? Nên chúng ta học câu "thần hôn định tĩnh" này, quan trọng nhất là phải yên lòng cha mẹ. Chỉ cần chúng ta cố định, ví dụ mỗi tối thứ bảy gọi điện thoại về nhà, mẹ đã ngồi đó đợi. Thậm chí điện thoại vừa mới reo, bà liền có thể đoán được con gọi về. Trong mỗi lần gọi điện về, chúng ta nhất định đem tình hình công việc, tình hình cuộc sống trong tuần đó nói cho mẹ biết. Khiến bà hiểu rõ để không cần lo lắng. Quan trọng nhất là ngôn ngữ, hành vi và đức hạnh của mình không nên để cha mẹ lo, điều này quan trọng nhất. Nếu như chúng ta đối mặt với công việc, đối mặt với gia đình mà không có cách nào xử lý tốt. Cho dù mỗi ngày gọi điện cho mẹ quý vị ba lần, mẹ quý vị có yên tâm không? Nên chúng ta học tập, phải nắm bắt bản chất của mỗi câu giáo huấn nên thực hành thật tốt. Đó là "thần tắc tĩnh, hôn tắc định".

"Xuất tất cáo, phản tất diện", khi có việc ra khỏi nhà, phải nói với cha mẹ mình muốn đi đâu, khi trở về cũng phải cho cha mẹ biết con đã trở về. Thật ra những thói quen này của bọn trẻ cũng rất quan trọng, không nên xem thường những chi tiết nhỏ. Khi con cái hiểu được thần hôn định tĩnh rồi, thì mỗi một câu thăm hỏi đối với cha mẹ đều nâng cao tình hữu nghị giữa cha con. Mỗi lần đi thưa về trình, là để chúng hiểu thêm tất cả hành vi của mình, đều không nên khiến cha mẹ lo lắng.

Đã từng có một học sinh, sau khi học xong trở về nhà không bao giờ chào hỏi người nhà, lập tức đi vào phòng sách chơi điện tử. Hơn một tiếng sau mẹ em cho rằng em không trở về nhà liền gọi điện đến trường, hỏi phải chăng đã bị thầy cô giáo giữ lại trường? Khi gọi đến, tôi vừa bắt máy, giờ đã tan học hơn một tiếng sao có thể chưa về nhà? Mẹ của em rất lo lắng, nói có cần báo cảnh sát hay chăng? Tôi nói khoan đã bà nên tìm kỷ trong nhà xem, khi xem lại thì ra là ở trong phòng chơi điện tử. Khiến cha mẹ lo lắng nhiều. Cho nên một thói quen tốt, nhất định phải tập. Ngoài việc đối với cha mẹ cần phải đi thưa về trình, mà đối với người trong nhà_ví dụ nói, đối với vợ có cần đi thưa về trình chăng? Cần, đối với người quan tâm mình, chúng ta nên để họ an tâm mới đúng, đây là việc làm người nên thông cảm lẫn nhau. Thế nên đi đâu cần nên nói cho vợ biết. Nhưng hiện nay giữa vợ chồng có chân thành thẳng thắn như vậy chăng? Nếu như giữa vợ chồng không thẳng thắn chân thành, còn phải che đậy giấu giếm, như vậy sống với nhau mấy mươi năm sẽ vô cùng đau khổ. Duy trì gia đình có một nguyên tắc rất quan trọng, tức là không có bí mật. Sống với nhau chân thành, bao dung lẫn nhau, rất nhẹ nhàng tự tại, đi đâu cần nói cho vợ biết.

Khi chúng ta xác định không trở về nhà ăn cơm, nhất định nên nói sớm với vợ. Quý vị không nên đã quyết định không ăn cơm mà đến 12 giờ mới gọi về, vợ ở nhà đã chuẩn bị cơm cho quý vị xong rồi. Chúng ta không nên lãng phí công sức và sự quan tâm của người khác dành cho mình, chúng ta nên quý trọng, thông cảm. Vì thế nên gọi điện về nhà sớm nói với mẹ hoặc là nói với vợ, nói với người trong nhà, để họ không cần uổng công bận rộn. Khi giữa người thân đều có sự thông cảm lẫn nhau, đó chính là gia hòa vạn sự hưng.

Ngoài việc ở nhà phải đi thưa về trình ra, chúng ta trong công việc, ở trong công ty thật ra cũng nên đi thưa về trình. Ví dụ quý vị có việc đột xuất cần đi xử lý, nếu quý vị không nói với ai, đến lúc đó đột nhiên có việc cần hỏi quý vị, như vậy họ không biết quý vị đi đâu, vậy phải làm sao? Mọi người sẽ vô cùng nóng ruột, cấp trên sẽ có lời nói trách mắng với quý vị, đến lúc đó cảm thấy không tín nhiệm đối với quý vị, làm việc không chắc chắn. Cho nên chúng ta phải biết nói: "bây giờ tôi cần đi đâu, 20 phút sau sẽ trở lại", hoặc nói "hiện nay tôi cần đi xử lý chút việc, giả dụ có việc đột xuất cần tôi xử lý, lập tức gọi điện thoại cho tôi". Lúc này chỉ cần quý vị mở máy điện thoại, nếu không đến lúc đó tắt máy, người ta lại không tìm được quý vị, không khí sẽ không tốt.

Nên đi thưa về trình, chính là khiến chúng ta nhạy bén thấu hiểu được, khiến những người quanh mình, không nên vì không biết chúng ta đi đâu mà nóng ruột. Sau đó chúng ta cũng thường lãnh hội được ngôn ngữ hành vi của mình, có tạo thành gánh nặng cho người khác không. Nên dụng tâm nỗ lực ở điểm này.

"Cư hữu thường, nghiệp vô biến", chữ cư này, chúng ta có thể đứng trên nhiều gốc độ để xem. "Cư hữu thường, nghiệp vô biến". trong con đường học vấn_thời học sinh là học nghiệp, ra xã hội là sự nghiệp, kết hôn thì có gia nghiệp. Không có quy tắc không thành trọn vẹn, nên cuộc sống cần phải có quy luật. Như vậy học nghiệp, sự nghiệp, gia nghiệp của quý vị mới có thể tiến hành thỏa đáng.

Chúng ta xem một chút các em nhỏ, các em học sinh hiện nay có "cư hữu thường" chăng? thường đến ngày thứ sáu nghĩ học, bắt đầu rất phóng túng. Có khi xem ti vi đến nữa đêm, có em thì đi khêu vũ thâu đêm. Hai ngày thứ bảy và chủ nhật làm gì? Ngủ, ngủ rồi mà bù đắp được cũng tốt, không bù đắp được thì thân thể đang hao tổn từng chút một. Những người làm cha mẹ như chúng ta, nhìn thấy những hành vi đó của con cái nên như thế nào? Không thể phóng túng, phải kịp thời sửa đổi. Bắt đầu từ khi chúng còn nhỏ, không nên vào tối thứ sáu để chúng xem ti vi tùy tiện thoải mái. Vì chỉ cần có một điều lệ, có một thì sẽ có hai, không ba không thành lễ.

Chúng ta phải hiểu rõ ràng, thói xấu của một người khi đã quen thì khó mà bỏ được. Có câu chơi bời lêu lỏng mất cả ý chí, huống gì lớp trẻ hiện nay đều không có chí hướng. Đó là chúng đang chơi bời, thật sự là ham muốn khiến thần trí mê muội. Thật sự đều đang đắm chìm vào trong sự chơi bời mà không thể nào thoát ra được. Hiện nay chúng ta thấy rất nhiều báo chí, nói đến một số học sinh lên mạng đến nửa đêm, điều này diễn biến thành những vấn đề nào? Chúng ta sống trong thời đại này, làm bậc phụ huynh phải đặc biệt cẩn thận. Vì rất nhiều thứ có công nghệ khoa học kỷ thuật cao, chúng ta chưa hưởng được lợi ích đã bị nó hại trước rồi. Chúng ta thấy học sinh tiếp xúc với mạng internet rất sớm, xin hỏi tinh thần học học tập nghiên cứu của học sinh tiến bộ được chăng? Đạo đức, học vấn của chúng cũng tiến bộ ư? Không hề, vì định tánh của chúng không đủ, quý vị lại không tìm hiểu chúng lên mạng như thế nào. Thường thường có thể quen biết những người bạn trên mạng không tốt, chúng lại không có sức phán đoán, lại không có lý trí vì chưa từng học kinh điển. Cho nên bạn trên mạng nói vài lời ngon ngọt, có thể dẫn chúng mê lầm vào trong đó. Đời người rất có thể là một bước sa chân thành thiên cổ hận, khi các em thật sự phạm sai lầm không thể bù đắp, đó là tiếc nuối cả đời của cha mẹ, thế nên không thể không cẩn thận.

Còn có một sinh viên đại học ở Sơn Đông, nữa đêm thường chơi điện tử, đều là chơi trò giết nhau bắn nhau, chơi đến mức thần kinh não bị khác thường, bình thường cũng cảm thấy rất nhiều người đang giết mình. Anh ta liền đem tình trạng đó nói với thầy giáo, thầy giáo nghe xong cảm thấy không ổn, bèn thông báo cha mẹ anh ta. Cha mẹ anh ta đến gấp đón, nhưng chưa đón được thì sinh viên này đang cầm dao chém bị thương rất nhiều người trên đường, trong đó có vài người thiệt mạng.

Quý vị xem, chơi bời sa đọa mất hết chí hướng, sai lầm này sẽ hũy cả cuộc đời. Thế nên các bậc phụ huynh phải để học nghiệp của các em vào quỷ đạo, nên để cuộc sống có quy luật, phải có thói quen đọc sách cố định. Rất nhiều phụ huynh lại nghĩ: rất khó hiện nay các bọn trẻ ham chơi như vậy. Chúng ta hình như đều nghĩ đến điểm không tốt, nếu nghĩ đến điểm xấu, đương nhiên bọn trẻ sẽ bị quý vị tâm tưởng sự thành.

Tôi hồi tưởng lại tôi với hai người chị, từ nhỏ không xem ti vi, lúc đó ti vi cũng rất dễ, nhưng vì sao chúng tôi không xem ti vi? Cha mẹ tôi chưa từng nói: "con không được xem ti vi". Chỉ cần ăn cơm xong, hai ông bà liền vào phòng xem sách. Lúc đó tôi còn nhỏ, mở phòng cha mẹ thấy cha mẹ đang đọc sách. Tuổi còn nhỏ như vậy, có giám ngồi trước ti vi nghênh ngang xem ti vi? Có giám chăng? Không giám, nên rất tự nhiên cả tôi và hai chị, cả ba chúng tôi cùng nhau đi lên lầu học bài. Tôi nhớ khoảng thời gian học cấp hai và cấp ba, mẹ tôi đi lên lầu không phải bảo chúng tôi học bài, mà bảo chúng tôi đi ngủ đừng học nữa, nên thói quen thành tự nhiên. Thật ra giáo dục lớp nhỏ, không khó khăn như mình thường nghĩ, quan trọng nhất là tự mình làm gương. Cha mẹ đối với học tập thường như vậy thì các con cũng sẽ học theo.

Đối mặt với sự nghiệp cũng phải "cư hữu thường". Nếu như chúng ta công việc không ổn định, thường đổi tới đổi lui, lo lắng nhất không ai bằng cha mẹ. Nói đến đây cảm thấy xấu hổ vì tôi tốt nghiệp khoảng một hai năm, đã thay đổi gần mười công việc, nên ở đây sám hối. Nhưng các ban, quý vị nên thông cảm cho tôi, vì sao tôi thay đổi mười công việc? Vì tôi đang tìm tòi, cảm thấy không biết ngành nào là mình thật sự muốn đeo đuổi, nên nói ra cũng rất đáng thương, học hành mười mấy năm, cũng không biết cuộc đời nên đi theo hướng nào. Ba tôi rất tốt, ông duy trì một thái độ nói với tôi: con cứ đi tìm kiếm xem, chỉ cần trong phạm vi mà ba có thể gánh vác được, ba đều ủng hộ con. Có một người cha tốt như vậy, tôi liền có thể liều mình đi thưởng thức, đương nhiên trong quá trình này cũng đã buôn bán, tiêu hết của ông một số tiền. Cũng may ba tôi nói: coi như là tiền học thêm của con.

Sau đó nhân duyên đầy đủ, tôi đi dạy thay hai tháng, dạy các em lớp một. Đứng dạy còn thấp hơn hông của tôi, nhưng vì xưa nay chưa có ai bảo tôi đi làm thầy giáo, tôi cũng không biết tôi thích hợp hay không, nên cũng rất sợ. Tôi nói: anh đi mời người khác, đừng mời tôi, tôi xưa nay chưa từng nghĩ đến làm thầy giáo. Nhân sinh thật vi diệu, thường thường đều có những điều rất kịch tính mà ta không ngờ được trước. Lúc này quý vị nên ổn định tâm xem, biết đâu cơ hội tốt đã đến.

Sau khi tôi từ chối họ, một tuần sau họ lại đến nói: thật sự tìm không được người dạy thế. Lúc này trong lòng tôi nghĩ, không nên cự tuyệt người từ xa đến, nên nghiến chặt răng đi thay thế. Thay được mấy ngày rất mệt, làm thầy giáo thật sự rất mệt, đặc biệt là gánh nặng tâm lý. Mỗi ngày đều hy vọng các em trưởng thành và an toàn. Nhưng mệt mấy ngày đột nhiên rất cao hứng, tôi nói cuối cùng tôi đã tìm được công việc thật sự giúp ích được cho xã hội, nên an tâm dạy xong hai tháng này. Khi trở về nhà, tôi lập tức chuẩn bị để thi vào trường sư phạm, sau đó cũng rất thuận lợi và cứ đi một đường như vậy. Đương nhiên trong đó kèm theo lòng tin, vì chúng tôi tuyệt đối không thể vì thu nhập mà đến, mà vì sứ mạng giáo dục mà đến.

Tôi tin rằng Khổng Tử, Mạnh Tử trong vô hình đã gia hộ cho tôi, tôi lại chưa quen bạn gái, rất nhiều bạn học đều đã có bạn gái, nên họ không chuyên tâm. Con người có chí hướng đều tìm được phương pháp, nên lúc đó khi lên lớp, tuyệt đối phải nỗ lực hơn khi cấp hai và cấp ba. Mục tiêu lúc đó chính là nghe xong bài giảng này, tuyệt đối phải nắm bắt tất cả, không thể đem về nhà, nên trạng thái đi học lúc đó rất tốt. Thật sự chí hướng đối với một người rất quan trọng vì thế thi tuyển cũng rất thuận lợi. Một con đường đều là từ việc giáo dục. Do tự mình đã tìm được phương hướng cuộc đời, cũng có thể "cư hữu thường, nghiệp vô biến", nên hiện nay cha mẹ tôi rất yên tâm về tôi.

Tôi ở Hải Khẩu làm hơn bốn tháng, đúng lúc nghỉ tết về nhà. Vừa vào cửa tôi liền nói với mẹ, tôi nói: mẹ ơi, mẹ tu hành rất giỏi. Mẹ tôi nghe vậy rất ngạc nhiên: con đang nói gì? Tôi nói: công việc hơn bốn tháng này, trong lòng con đều không có lo lắng gì, đều rất tích cực nỗ lực. Chứng tỏ hơn bốn tháng này, mẹ ở nhà không lo lắng gì, đều không lo lắng cho con, khiến con cũng bớt lo âu. Thật ra cha mẹ lo lắng cho chúng ta, chúng ta có nhận được chăng? Nhận được. Nếu như chúng ta không nhận được, chứng tỏ chúng ta quan tâm đến cha mẹ chưa đủ.

Ngày xưa Tăng Sâm học trò của Khổng Tử, có lần ông ta lên núi đốn củi, đúng lúc ở nhà có người bạn phương xa đến. Mẹ anh ta nghĩ, người ta từ phương xa đến nếu cứ để họ đợi, thậm chí không gặp được, như vậy thì rất thất lễ, nhưng Tăng Sâm không biết khi nào trở về, nên mẹ anh ta lấy kim chích vào đầu ngón tay mình. Tăng Sâm ở trên núi lập tức cảm thấy tim mình nhói đau, nhất định ở nhà có chuyện, nên liền nhanh chân đi về nhà. Vừa nhìn thấy mẹ, liền quỳ xuống: mẹ à, có chuyện gì chăng? Mẹ có sao không? Mẹ anh ta nói, vì có bạn đến tìm, tình hình gấp quá mới chích tay mình, dùng kim chính vào tay mình.

Các bạn, mẹ con đích thực có cảm ứng. Tôi ở Hải Khẩu thời gian đó, có một lần 12 giờ đêm đang nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, vì tôi không có bệnh tim nên cảm thấy rất kỳ lạ nhưng đã nửa đêm, gọi điện về nhà không tiện, nên ngày mai mới gọi về nhà. Ngày hôm sau khi gọi về nhà, mẹ tôi nói nữa đêm hôm qua, mẹ định đi uống thuốc, nghĩa là thuốc có thể khiến mình ngủ ngon, nào ngờ uống thành chất trong máu tăng cao, nên nữa đêm rất khó chịu.

Thế nên phận làm con như chúng ta, đích thực có thể cảm nhận được, nên học nghiệp, sự nhiệp của chúng ta phải làm cha mẹ yên lòng. Còn gia nghiệp của chúng ta, vợ chồng sống êm ấm, cha mẹ yên lòng. Con cháu đời sau giáo dục tốt, cũng khiến cha mẹ yên tâm. Mạnh Tử nói "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại". Các bạn, thế nào gọi là "vô hậu vi đại"? Sanh được đứa con trai chính là có hậu rồi sao? Hiểu quá nông cạn. Ví dụ như sanh được một đứa bại gia chi tử, ông bà nội có khi cảm thấy giận đến bán chết. Cho nên "vô hậu vi đại" ý nghĩa rất thâm sâu, chính là không giáo dục chúng tốt đẹp, khiến chúng làm mất mặt cha mẹ, tổ tông, đó mới thật và "vô hậu vi đại".

Phải để cha mẹ yên tâm về gia đình chúng ta, chúng ta đích thực phải cố gắng tăng trưởng trí tuệ, sống hòa hợp với vợ. Chỉ cần vợ chồng hòa hợp, con cái đều có thể dạy tốt. Vợ chồng sống với nhau hòa hợp như thế nào? Hiện nay sự thật không tránh được, tần suất ly hôn rất cao. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi ở Hải Khẩu, ngồi với một nhóm bạn. Sau đó trong khi ăn cơm, tôi biết được trong bàn có bốn cô gái, trong đó ba người đã ly hôn, còn một người con mới hơn một tuổi nhưng chuẩn bị ly hôn. Các bạn, thấy được tình cảnh như vậy thì như thế nào? Chúng tôi thật không nhẫn tâm nhìn thấy, lại có một đứa trẻ vì cha mẹ ly dị, mà tạo thành sự nuối tiếc trong cuộc đời nó. Thế nên muốn tìm cơ hội để thảo luận về vấn đề chung sống giữa vợ chồng, hy vọng có thể cứu vãn chút tình hình, xoay chuyển ý niệm muốn ly hôn của cô ta. Kết quả vừa ăn cơm, tôi thay đổi chiều hướng, tôi nói: Vợ chồng sống với nhau, chỉ cần giữ một câu châm ngôn, bảo đảm vợ chồng đầu bạc răng long. Khi chúng ta nói chuyện phải có lòng tin, kết quả người đồng sự này mắt mở lớn, hai tai dựng lên, yên lặng nghe tôi nói.

Tôi nói: từ khi kết hôn đến già, chỉ xem ưu điểm của đối phương, không xem khuyết điểm của đối phương. Chỉ xem ưu điểm của đối phương, không xem khuyết điểm của đối phương. Khi tôi nói xong cô gái này nhau trán lại, đã từng thấy trán nhíu lại chưa? Có khi còn có thể kẹp chết cả ruồi đó. Cô ta nói một câu: thầy Thái à, khó quá! Các bạn, có khó chăng? Chiêm ngường người khác, chiêm ngưỡng vợ hoặc chồng khó đến vậy ư?

Có lần tôi diễn giảng ở Châu Hải, tôi vừa mới nói xong "chỉ xem ưu điểm của đối phương", sau khi giảng xong, bà đó nói: Thầy Thái à, không có ưu điểm. Tôi nói tiếp với bà kia: tôi thật khâm phục cô, chồng cô không có ưu điểm nào, cô còn giám cưới anh ta? Nên quý vị thấy, con người rất dễ quên, đều làm việc theo cảm tính. Tôi liền hướng dẫn họ, tôi nói quý vị trở lại khi hai vợ chồng mới bắt đầu yêu nhau, khi đang nói chuyện yêu đương, quý vị có nghe người nào, họ nói họ đang yêu tha thiết, sau đó nói "tôi rất đau khổ" có như vậy chăng? Không thể. Vì sao khi đang yêu cuồng nhiệt có thể trong mắt tình nhân đều là Tây Thi? Cốt yếu của câu này không phải quý vị đã nắm được rồi sao? Vì đều thấy ưu điểm đối phương, hơn nữa lúc nào cũng nghĩ đến, tôi có thể làm gì cho người ấy. Mở báo ra, mắt luôn tìm kiếm xem bộ phim nào đặc biệt hay, ở đâu có triển lãm sách, lại có hoạt động gì đó, có thể dẫn bạn gái đi chơi. Thời gian đó đi làm, xem sao mới có 4 giờ rưỡi? Sao thời gian qua chậm thế? Năm giờ phải ăn cơm với bạn gái.

Nên lúc đó chỉ có một ý niệm, tôi có thể làm gì được cho đối phương. Thái độ đó phù hợp với chữ nào mà hôm qua chúng ta nói? Yêu, dùng tâm cảm nhận nhu cầu của đối phương. Khi đối phương đối đãi với quý vị như thế, đương nhiên trong lòng quý vị vô cùng vui thích. Đây là khi đang yên tha thiết, tôi có thể làm được gì cho đối phương. Khi đã kết hôn, giấy kết hôn đã đống dấu, ý niệm liền thay đổi. Vốn là "tôi có thể làm gì cho đối phương", sau khi ký xong giấy kết hôn liền trở thành "người ấy phải làm gì cho tôi", nghĩa là lúc nào cũng yêu cầu, nên sau khi kết hôn áp lực rất lớn. Sống với nhau lâu ngày sẽ sản sinh những xung đột, dần dần không biết cám ơn những gì đối phương bỏ ra, không hiểu được bao dung tha thứ cho nhau.

Nên các bạn, một niệm sai khác, từ đâu đến đâu? Từ thiên đường đến địa ngục. Cho nên thiên đường và địa ngục không phức tạp, chỉ trong khoảng một niệm. Có người đúng lúc có cơ duyên gặp được tiểu thiên sứ, tiểu thiên sứ nói với anh ta, tôi đem anh đi xem thiên đường và địa ngục. Anh muốn xem thiên đường hay địa ngục trước? Người này nói, tôi xem địa ngục trước. Khi đến địa ngục, nhìn thấy một hàng bàn dài, rộng khoảng một mét. Có hai hàng người ngồi đối diện nhau, cả hai hàng dài đều ngồi đầy người, ở giữa bày rất nhiều thức ăn. Vừa kêu bắt đầu_vì đũa của họ đều dài một mét_vừa hô bắt đầu, họ nghĩ đến ai? Nghĩ đến mình đói bụng, rau kẹp xong lập tức đưa vào miệng mình, nhưng vì đũa quá dài nên đến nữa đường thì hai bên đánh nhau. Người chưa gắp được rất giận giữ vừa mắng đối phương, càng mắng càng hung dữ, thức ăn rơi đầy trên mặt đất. Họ sống ở đâu? Địa ngục, chỉ trích lẫn nhau, chữi bới lẫn nhau. Người này nhìn thấy trong lòng rất khó chịu nói: tôi không xem nữa, tôi muốn xem thiên đường.

Tiểu thiên sứ dẫn anh ta đến thiên đường, vừa thấy bàn vẫn sắp hàng dài như vậy, đũa cũng dài như vậy, rau cũng những thứ đó. Anh ta thấy rất ngờ vực, yên tĩnh xem tiếp. Kết quả vừa nghe hô bắt đầu, mọi người cùng cầm đũa lên, thong thả điềm tĩnh. Gắp rau lên đưa vào miệng đối phương trước, giúp đối phương gắp rau. Có một người nhân duyên rất tốt, đột nhiên có ba người gắp rau cho anh ta, anh ta nói: chậm một chút, tôi sắp ngẹn rồi.

Quý vị xem, khi mỗi người điều gì cũng nghĩ cho người khác, ăn miếng thức ăn đó không chỉ no bụng, còn cái gì no? Tâm tình cũng rất hoan hỷ. Câu chuyện này đã hiển lộ ra, thiên đường và địa ngục chỉ trong một niệm.

Tôi từng đến các vùng nông thôn ở Hải Khẩu để diễn giảng, lần diễn giảng đó rất thú vị, có dẫn theo phiên dịch. Vì ở đó là người Hải Nam, họ nói tiếng Hải Nam tôi nghe không hiểu. Cho nên trưởng thôn và phó trưởng thôn của họ cùng đến tham dự, quan phụ mẫu như vậy cũng rất hiếm có. Trưởng thôn nghe tôi giảng xong, liền phiên dịch cho họ nghe, nên tôi kể chuyện cười phải đi quanh một vòng, sau đó họ mới cười. Đúng lúc cũng giảng đến điều này, câu chuyện về thiên đường và địa ngục.

Tối hôm đó, vì hơn bảy giờ còn có một bài giảng cho các em tiểu học trong thôn của họ. Tối đó trưởng thôn, phó trưởng thôn ăn cơm với chúng tôi. Rốt cuộc trưởng thôn cùng phó trưởng thôn cứ gắp rau để vào chén chúng tôi. Bên cạnh có vị thầy nói: chúng ta đã đến thiên đường rồi. Quý vị xem, khi chúng ta học được những điều xử sự làm người, mọi người lập tức đem nó dùng trong giao tiếp giữa người và người, dùng trong cuộc sống. Đó là sự tác động qua lại giữa người với người, sẽ vô cùng vui vẻ.

Tin rằng các bạn, hiện nay quý vị ăn cơm cũng cảm thấy rất vui, vì nghe được có một vị đồng học của chúng ta nói: "mời mọi người dùng tự nhiên". Khi người khác lấy lễ đối với chúng ta, chúng ta sẽ rất dễ chịu. Các bạn, không nên xem thường động tác này. Một đứa trẻ từ nhỏ đã có thể suy nghĩ chu đáo, hành vi của chúng ảnh hưởng đến người khác. Ví dụ hôm nay đồng sự cùng nhau ăn cơm, ăn no không nói tiếng nào lập tức đứng dậy đi, cho người khác ấn tượng như thế nào? Người xung quanh nói, vừa rồi tôi có đắc tội với anh ta sao? Đồng sự khác nói, có phải hôm qua cãi nhau với bạn trai không? Nên lễ phép là cự ly tốt đẹp giữa người với người, nên chúng ta đứng lên có thể quan tâm đến người khác, "quý vị dùng tự nhiên, tôi xin đi trước", như vậy người với người sống với nhau rất hòa hợp.

Nên từ chi tiết nhỏ trong cuộc sống, có thể giúp họ luôn hiểu được lấy lễ đối đãi người. Tôi kể xong câu chuyện này, chủ yếu nhất là cần nói với mọi người, thật ra vợ chồng sống với nhau quan trọng nhất là ở thái độ. Khi chúng ta luôn hiểu chiêm ngưỡng ưu điểm của đối phương, thì đối phương cũng cảm thấy tôi cần phải ngày càng tốt mới đúng. Thế nên vợ chồng sống với nhau, tuy tôi chưa kết hôn, nhưng nghe nói tôi nói hay nhất chính là nói về vợ chồng chung sống với nhau. Một người không nhất định phải tự thân trãi qua mới có kinh nghiệm, chúng ta có thể học tập thật nhiều ở người khác. Vì tôi từng ở nhà thầy Dương nửa năm, thường nhìn thấy một vài bí quyết thấy khi vợ chồng họ chung sống. Tôi nhớ, bất luận cô hay là chồng cô vừa bước vào cửa, họ nhất định nói: Tôi về rồi đây. Người trong nhà không kể là đang bận chuyện gì, nhất định như thế nào? Bỏ hết công việc đang làm, a! Anh (em) về rồi à! Không nên xem thường những câu thăm hỏi nhẹ nhàng này. Khi những câu thăm hỏi này không còn, cự ly giữa người với người ngày càng xa.

Rất nhiều người, người nhà vừa vào, đầu như thế nào? Cúi rất thấp và tiếp tục ở đó xem báo, không có chút biểu cảm nào. Mặt trái của yêu không phải hận mà là thờ ơ, lạnh nhạt so với hận tổnt thương nhiều hơn. Hận có khi nỗi nóng chữa rủa nhưng vẫn có thể giao lưu tình cảm, phải thế chăng? Nhưng nếu như đối với những gì đối phương bỏ ra đều xem như không có gì. Kiểu thờ ơ lạnh nhạt đó thật khiến người khác đau lòng.

Tôi nhớ có lần tôi đang dạy, dạy cho các em nhỏ. Có một vài phụ huynh đi theo cũng ngồi nghe. Có một đứa trẻ ngồi ở giữa, cha mẹ nó ngồi hai bên. Lúc đó tôi đề cập đến, một niệm thiện của chúng ta có thể làm cho nước kết tinh rất đẹp. Quý vị nói với nó: "tôi rất cảm ơn và rất yêu bạn", nước đó kết tinh rất đẹp, nhưng ví dụ quý vị nói: "tôi rất ghét và rất hận bạn" ,thì nước đó kết tinh rất xấu xa. Sau đó chúng tôi lấy trái táo để làm thí nghiệm.

Một trái táo để cửa trước, một trái táo để cửa sau. Cửa trước đều khen ngợi trái táo này, cửa sau thì mắng trái táo này. Chân lý cần dựa vào điều gì? Dựa vào sự ấn chứng của mình. Kết quả sau một tuần, đích thực trái táo ở trước rất tươi mịn, trái táo ở sau đã nhăn nheo. Một người bạn của tôi nói: đây, trái táo bị mắng cho anh ăn. Quý vị có ăn không? Ăn trái đó phải chăng là nuốt hết những ngôn ngữ la mắng này vào.

Còn có một thí nghiệm là lấy cơm trắng làm thí nghiệm. Đem ba bát cơm trắng, một bát là khen ngợi nó rằng: vì có bạn nên thân thể chúng tôi mới có dinh dưỡng. Bát thứ hai là mắng nó: sao mà mày khó ăn quá. Bát thứ ba, chúng ta không để ý đến nó, không nói chuyện với nó. Một tuần sau bát cơm thứ nhất lên men, rất thơm. Bát thứ hai bị thiu, đổi sang màu đen. Bát thứ ba cũng thiu mà còn thiu hơn cả bát thứ hai. Vì sao vậy? Vì thờ ơ lạnh nhạt, quý vị không để ý đến nó. Thế nên các bạn, chiến tranh lạnh đáng sợ hay là chiến tranh nóng đáng sợ? Chiến tranh nóng sẽ không mắc bệnh ung thư, còn chiến tranh lạnh dễ bị bênh ung thư, rất cực khổ, rất đau khổ.

Khi tôi nói đến điều này, cha mẹ ngồi hai bên đứa bé, ông chồng liền nhìn nhìn vợ mình, tay còn đưa qua vỗ vỗ trên vai vợ, sau đó nhìn cô ấy. Tôi tuy không biết anh ta nói gì nhưng từ đôi mắt anh ta tôi cũng hiểu được. Anh ta nói: em xem, thầy giáo đang nói em đấy. Tôi ở trên bục giảng thay anh ta đổ mồ hôi lạnh. Tôi thấy vợ anh ta quay đầu qua trừng anh ta một cái. Lúc đó tôi nghĩ, anh này thật không mẫn cảm, thiếu một sợi gân. Anh ta hoàn toàn không lãnh hội được, vì sao vợ chiến tranh lạnh với mình? Thật ra phụ nữa đâu đến nỗi khó gần. Tôi nghĩ, nhất định người vợ đã bỏ nhiều công sức, nhưng anh ta đến một lời khẳng định, khen ngợi cũng không có. Thế nên người vợ này thường thấy bực bội, bực bội lâu trở thành ngày càng nghiêm trọng.

Nên nam giới nên ghi nhớ câu: "một câu nói hay dù làm trâu làm ngựa cũng bằng lòng", phải thường khẳng định vợ mình. Chẳng hạn như hôm nay ăn cơm, khi ăn nhất định như thế nào? Món ăn này nấu sao mà ngon quá, cơm này nấu sao mà thơm ghê. Không chừng vợ quý vị lại nói, em đi nấu thêm cho anh một món. Nếu quý vị ăn, ăn cũng sắp no rồi nói: sao lại khó ăn như vậy. Có thể vợ quý vị cho quý vị nghỉ ăn ba ngày, nên cần phải thường khẳng định đối phương.

Có một lần chồng cô giáo Dương bước vào cửa, cô Dương đi đến nói: A, anh về rồi à. Thấy chồng cô giáo cầm trên tay một số đồ dùng, cô lập tức bước đến cầm giúp thầy, sau đó nói với người chồng: Về thì về, khách sáo làm gì, còn mang theo nhiều thứ như vậy. Cho nên tôi nói vợ chồng sống với nhau, người nhà sống với nhau, cần thêm một chút gì? Tính hài hước. Nhưng phải nhớ rằng, dù người chồng mua gì về đi nữa, không thể chê này chê nọ. Biết đâu anh ta đã lựa cả buổi, mới lựa được mấy cái ly đẹp. Quý vị lập tức_không lo cầm giúp anh ta, còn nói: sao anh lại mua nhiều thứ không dùng đến thế. Như vậy anh ta sẽ cảm thấy sự nhiệt tình của mình như bị một thùng nước lạnh dội vào.

Vì chồng cô Dương tay nghề rất giỏi, vừa biết nấu cơm, vừa biết pha trà. Theo tôi quan sát có thể đều là do cô Dương khen ngợi mà ra. Thầy pha trà cô uống xong liền nói: sao lại có người pha trà thơm thế. Có khi gọt trái cây, cắt cam, ăn vào liền nói: ôi, cam này cắt ngọt ghê! Thường chiêm ngưỡng đối phương, đối phương sẽ ngày càng cảm thấy mình rất có giá trị, ngày càng biết giúp quý vị. Hôm nay chồng quý vị nhiệt tình dâng trào, giúp quý vị rửa chén, quý vị nên làm như thế nào? Quý vị bước đến: sao chén bát rửa còn dơ vậy nè. Lúc này nên kềm chế sự không vui của quý vị. Ví dụ đã rửa năm sáu cái, biết đâu có một cái rửa rất sạch, quý vị liền cầm cái đó ra. Anh xem cái này rửa rất sạch, em lần đầu tiên rửa chén bát cũng rửa không được sạch như anh. Quý vị nói lần sau anh ta có giúp quý vị rửa chăng? Lần sau anh ta nhất định giúp quý vị, vì anh ta đã được khẳng định.

Vì thế bao dung hơn một chút, khẳng định nhiều một chút. Như vậy quan hệ vợ chồng sống với nhau sẽ rất tốt. Người với người sống với nhau chỉ cần quý vị giữ một phương pháp, gọi là Tứ Nhiếp Pháp, nhất định có thể sống với người rất hòa hợp, đây là phương pháp sống với người.

Thứ nhất là Bố Thí, nói như hiện nay gọi là mời khách nhiều, tặng lễ vật nhiều. Giữa vợ chồng với nhau, nếu như thường có thể tặng vài món quà nhỏ, như vậy trong lòng người vợ cảm thấy, chồng mình đi đến đâu cũng nghĩ đến vợ. Thế nên khi chúng ta đi công tác, cái gì cũng có thể quên nhưng tuyệt đối không thể mua quà cho vợ. Quý vị không thể mua là mua một hạt trân châu, như vậy tiền đâu chịu cho nỗi, lễ bạc nhưng tình nghĩa nặng.

Đúng lúc sinh nhật vợ, hoặc là kỷ niệm ngày kết hôn, phải dẫn vợ đi ăn quán. "Em nấu cơm quả thật rất cực khổ, thôi chúng ta đi ăn quán một bửa", tâm ý này của quý vị sẽ khiến cô ấy cảm thấy, những gì mình bỏ ra rất đáng.

Thứ hai là Ái Ngữ, như chúng tôi vừa nói, khẳng định nhiều hơn về đối phương, dùng nhiều ngôn ngữ an ủi đối phương. Đương nhiên ái ngữ không nhất định đều là lời dễ nghe. Ái là thật lòng quan tâm đối phươn. Người vợ phải giúp chồng dạy con, nên khi chồng có một vài sai lầm, chúng ta cũng phải khuyên nhũ. Đương nhiên khuyên nhũ cũng cần chú ý thái độ, chú ý phương pháp, nên dùng thái độ gì? Trong Đệ Tử Quy có dạy chăng? Đệ Tử Quy có thể giải quyết vấn đề của vợ chồng chăng? Được.

Quý vị xem "thiện tướng khuyên, đức giai kiến", "kiến nhân thiện, tức tư tề". Quý vị chỉ thấy ưu điểm của đối phương nên họ rất vui. Tiếp theo "ân dục báo, oán dục vọng", lúc nào quý vị cũng đều nghĩ đến sự gian nan của vợ, cực nhọc của chồng, quan hệ đó nhất định rất tốt đẹp. Răng thường cắn trúng lưỡi, huống gì là vợ chồng làm sao có thể không có đụng độ? Nhưng quý vị không để trong tâm "oán dục vọng". Thế nên các bạn, không nên coi thường Đệ Tử Quy, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề trong cuộc sống của quý vị, nên ái ngữ cũng bao gồm khuyên nhũ đối phương.

Tiếp đến là Lợi Hành. Lợi hành, vì người thường quên điều này điều nọ, chúng ta thường giúp đối phương ghi nhớ một vài điều quan trọng. Có thể đột nhiên họ cảm thấy: cũng may có em nhắc, nếu không đến lúc đó không biết phải mất bao nhiêu thời gian và tiền bạc một cách oan uổng. Chính là mọi lúc mọi nơi nghĩ làm sao để đối phương được dễ dàng, lợi ích đối phương. Ví dụ hôm nay người chồng đi làm về trể, chúng ta cần phải biểu đạt tâm ý, nên bật sáng đèn ngoài hiên, khiến anh ta không cảm thấy trở về nhà đen như mực. Sau đó viết tờ giấy để trên bàn nói: em đã nấu cho anh tô mì, anh vất vả quá, ăn xong rồi ngủ. Như vậy cũng là lợi hành. Khiến họ cảm thấy, dù công việc có cực khổ nhưng luôn có một người đi cùng anh ta.

Điều sau cùng là Đồng Sự, vợ chồng cùng có sự nghiệp gì? Gia nghiệp, xây dựng gia đình thật tốt, giáo dục đời sau thật tốt. Thế nên vợ chồng thường có thể thảo luận nhiều về vấn đề giáo dục con cái. Vấn đề này thật ra rất nhiều phụ huynh cảm thấy là vấn đề cần đột phá. Chúng ta đem những quan niệm chính xác này, nói với một nữa của mình, thái độ cũng không nên quá mạnh mẽ. Quý vị không thể nói với chồng mình khi vừa về: bắt đầu từ hôm nay, vấn đề dạy con cái anh đều phải nghe theo em. Có thể như vậy chăng? Không thể. Quý vị không thể nói: em từng nghe thầy Thái giảng bài, sau này đều phải nghe theo em. Nếu quý vị nói như thế, lần sau tôi không giám đến. Vì tôi đang đi trên đường, nhất định có người đến nói: phải chăng ông là thầy giáo Thái? Tôi nhất định sẽ nói: "tôi không phải". Vì anh ta mang theo sát khí đến. Cho nên đồng sự cần phải xây dựng trên cùng một quan niệm chính xác. Chúng ta có thể thông qua một vài băng đĩa như cô Dương, băng đĩa về Đệ Tử Quy hoặc là băng đĩa tôi đang giảng, dần dần kiến lập nhận thức chung.

Bài học hôm nay chúng ta học đến đây, xin cám ơn.

Hết tập 9

�{���d�Ҟ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro