Chương 14_1: Cốc anh đào, sách chép tay (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Type: Hoài An

Hình phạt được đổi kia thật sự khiến một người đàn ông đội trời đạp đất như Vương Nhất Bác khó mà mở miệng. Đó không còn là quá khứ đầy máu và nước mắt nữa, mà là lịch sử áp bức và sỉ nhục.

Trình Tiêu càng ngắm càng không nỡ rời tay. Cô nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt nịnh nọt, hơi ngượng ngùng lên tiếng: "Cho em một quyển được không?"

Vương Nhất Bác không nghĩ cô lại có hứng thú với thứ này, "Em thích à?"

"Vâng. Từng trông thấy một lần ở chỗ Chung Trinh, em hỏi xin nhưng nó không cho."

Không biết vì sao mà trong đầu Vương Nhất Bác chợt nảy ra một ý. Anh nhướng máy, khẽ cười: "Đây là sính lễ anh dành dụm từ nhỏ. Lấy đồ của anh thì phải làm vợ anh."

(Cũng cơ hội quá he=)

"Không cần nữa." Trình Tiêu lập tức lạnh mặt. Cô không thích đùa kiểu này với Vương Nhất Bác, nhất là khi anh đã thích người khác.

Vương Nhất Bác không tiếp tục trêu, "Đùa thôi, đừng giận, em thích cuốn nào thì cứ lấy đi."

Cơn giận của Trình Tiêu vẫn chưa tan, "Thôi, em phải làm việc, anh cũng đi làm việc của anh đi."

Có lẽ Vương Nhất Bác cảm nhận được điều gì đó nên không nói nhiều nữa, nhanh chóng ra khỏi phòng đọc sách, ngồi trên sofa vẫy tay gọi Nhường Chút.

Anh nghiêm mặt với chú chó, "Sau này không được thình linh lao ra dọa cô ấy nữa! Đùa cũng không được! Cô ấy vốn dĩ sợ mày, về sau mà còn nghịch như thế tao sẽ bán mày cho quán thịt chó!"

Chẳng biết Nhường Chút có hiểu không, ủ rũ kêu một tiếng rồi nằm sấp trên sàn nhà.

Vương Nhất Bác nói xong đứng dậy chuẩn bị đi tắm, mới được vài bước lại như nghĩ đến điều gì, bèn lùi lại, ngồi xuống vò tai Nhường Chút, "Với lại sau này khi chúng tao cãi nhau, mày phải đứng về phía cô ấy. Cô ấy là phụ nữ, mày là đàn ông trong nhà. Đàn ông phải phong độ lịch thiệp, không được sủa cô ấy."

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: "Cô ấy có quát tao thì mày cũng không được sủa."

(À thế à?)

Nhường Chút cụp tai, không nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhìn vẻ chán nản ủ rũ của nó, khẽ cười rồi đi tắm.

Trình Tiêu chỉ nghe thấy tiếng thì thầm trò chuyện ở bên ngoài nhưng không nghe được cụ thể là gì. Cô lắc đầu thật mạnh để những tâm tư ngổn ngang bay biến hết, bắt đầu tập trung đọc tài liệu trên màn hình vi tính.

Không lâu sau Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đi tới, đứng trước bàn làm việc, đặt một cốc nước bên tay Trình Tiêu rồi nhìn cô, "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Anh vừa tắm xong và thay một bộ quần áo ở nhà màu đen, trên người tràn ngập mùi sữa tắm thơm mát. Trình Tiêu ban đầu không sao, anh tới gần lại bỗng thấy hoảng hốt. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh thật nhanh rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc tài liệu, vờ bình tĩnh trả lời: "Không."

Quần áo ở nhà của anh trước giờ toàn màu sáng. Khuôn mặt anh vốn dịu dàng, đồ sáng màu càng tôn lên nét thanh tao nhã nhặn. Đây là lần đầu tiên Trình Tiêu thấy anh mặc đồ đen. Thứ màu mang cảm giác mạnh này mặc trên người anh như toát ra hơi thở cấm dục, nhưng đồng thời cũng rất đẹp mắt. Vài sợi tóc rối còn ẩm ướt rủ trước trán, khiến cô không nhìn rõ được cảm xúc trong đôi mắt kia.

Vương Nhất Bác xoa nhẹ gáy cô, "Còn đau không?"

Rõ ràng anh đang kiểm tra cục sưng, nhưng Trình Tiêu cứ cảm thấy anh đang xoa đầu cô giống như dỗ trẻ nhỏ, dường như ngay giây sau thôi sẽ thốt ra một câu "Ngoan nào".

Có lẽ vì không nhận được câu trả lời, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Trình Tiêu, "Này?"

Trong thoáng chốc, Trình Tiêu cuống cả lên. Cô lúng túng chớp mắt, "Không chạm vào thì sẽ không đau."

Vương Nhất Bác cười, "Lúc ngủ cố gắng nằm sấp."

Trình Tiêu khẽ gật đầu. Chẳng ngờ một giây trước Vương Nhất Bác vẫn đàng hoàng đứng đắn, ngay giây sau lại bắt đầu giở trò đùa lưu manh.

Ánh mắt anh dừng lại ở ngực cô mấy giây, thản nhiên mở miệng: "Nhưng không biết kích cỡ của em có chịu được tư thế ngủ này không."

Mặt Trình Tiêu nóng bừng, hung tợn lườm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhún vai, sợ nói thêm gì cô lại cáu, vì vậy anh cầm lấy mấy cuốn sách trên bàn rồi đi tới chỗ sofa ở góc phòng.

Trình Tiêu đỏ mặt quay đi. Một lát sau không thấy có động tĩnh gì, cô mới hé mắt nhìn, thấy anh đang yên lặng đánh chữ, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem mấy quyển sách dày để mở trước mặt rồi cầm bút viết gì đó lên bên cạnh. Hai người ở cách xa nhau, Trình Tiêu chỉ có thể trông thấy mấy danh từ y học mà cô không hiểu trên màn hình vi tính. Cô nhớ Chung Trinh từng khoe rằng kỹ thuật lâm sang của sếp rất tuyệt, năng lực nghiên cứu khoa học lại tốt, có lẽ cậu không biết sếp mình ngày nào cũng chăm chỉ tới tận nửa đêm.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Vương Nhất Bác ngoảnh đầu nhìn sang, "Xong rồi à?"

Trình Tiêu thu lại ánh mắt, thấy email đã được gửi đi thì gập máy tính lại, "Cũng tàm tạm rồi."

Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh ùng ục kỳ lạ vang lên. Trình Tiêu lập tức đỏ mặt.

Vương Nhất Bác chống tay phải bên má, nhịn cười, mãi mới lên tiếng: "Đói à? Chưa ăn cơm tối sao?"

Trình Tiêu nhỏ giọng đáp: "Vâng..."

Vương Nhất Bác đặt bút đứng dậy, "Nhà không có đồ ăn gì, ăn mì tôm được không?"

Trình Tiêu cũng đứng dậy gật đầu, "Được."

Qúa được ấy chứ!

Vương Nhất Bác liếc cô. Quả nhiên là quỷ háu ăn che giấu kín kẽ, ở những vấn đề khác lúc nào cô cũng ra sức từ chối anh, nhưng riêng chuyện ăn uống này lại rất dễ bảo.

Mười mấy phút sau, Trình Tiêu nhìn cái bát bốc hơi nóng nghi ngút trước mặt, thầm khen ngợi trong lòng. Đây là bát mì tôm sang nhất cô từng được ăn! Bên trên có trứng lòng đàu, trong bát có đầy rau, tôm, lạp xưởng, trông mà thèm chảy nước miếng.

Vương Nhất Bác đưa đũa cho cô, hỏi: "Uống gì?"

Trình Tiêu trả lời theo phản xạ: "Ăn mì tôm tất nhiên phải uống Coca lạnh!"

Vương Nhất Bác nhìn cô, "Phụ nữ ăn đồ lạnh ít thôi. Coca thì có, nhưng không uống lạnh."

Nói xong, anh vào bếp rồi nhanh chóng cầm lon Coca và một chiếc cốc thủy tinh ra, rót đầy đưa đến trước mặt cô.

Trình Tiêu cầm lên uống một ngụm, lơ mơ nói: "Em cứ tưởng bác sĩ không ăn mì tôm, không uống Coca cơ đấy."

Vương Nhất Bác cười, "Em quen biết bao nhiêu bác sĩ."

Trình Tiêu nuốt miếng mì tôm cuối cùng, suy nghĩ cẩn thận, "Ngoài cái thằng nhóc Chung Trinh còn chưa học xong bác sĩ thì hình như chỉ biết mỗi mình anh. Bình thường bác sĩ ngại luật sư lắm."

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Vì tranh chấp trong khám chữa bệnh?"

Trình Tiêu gật đầu, "Đúng thế."

Vương Nhất Bác chợt nói: "Anh không ngại em."

Trình Tiêu ngẩn người, không biết phải tiếp lời ra sao. Ánh mắt cô trôi trong không trung, cuối cùng rơi xuống chiếc cốc vừa cầm. Chiếc cốc được làm từ thủy tinh vân nổi, sờ vào thấy sần tay, kiểu dáng to thấp. Thành cốc màu hồng phấn, phía trên điểm xuyết những cánh hoa anh đào. Xuyên qua thành cốc có thể trông thấy bọt khí Coca, nhìn thế nào cũng rất đẹp.

Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt say sưa của cô, hỏi: "Cái cốc này sao thế?"

Trình Tiêu sực tỉnh, "Không sao, em thấy đẹp thôi."

Vương Nhất Bác rót thêm nửa cốc Coca nữa, "Thích thì cho em đấy. Là đồ mới, anh chưa dùng bao giờ."

Trình Tiêu cầm cốc trong tay, đột nhiên hỏi: "Không phải anh tự làm à?"

Một nụ cười dịu êm hiện lên nơi khóe miệng Vương Nhất Bác, "Trong mắt em, anh giỏi đến thế sao?"

Trình Tiêu thì thào: "Người khắc được cả hoa lên đũa thì còn có gì không làm được."

Giọng cô lớn vừa đủ, Vương Nhất Bác nghe rất rõ. Nụ cười êm kia phút chốc lan tới đáy mắt, nhuộm niềm vui tràn đầy giữa đôi long mày, "Cốc không phải do anh làm, còn những cánh hoa anh đào trên thành cốc là anh vẽ đấy."

Ngón tay Trình Tiêu vuốt ve những cánh hoa, "Anh thích hoa anh đào à?"

Vương Nhất Bác gật đầu, "Ừ, anh thích."

Trình Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, "Sao anh lại thích hoa anh đào?"

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một lát, nghiêm giọng trả lời: "Hoa anh đào là quốc hoa của nước Nhật đúng không? Đàn ông luôn ấp ủ một tình cảm rất riêng đối với những sản phẩm của Nhật Bản."

"..." Trình Tiêu phát hiện ngoài sự gian tà ẩn giẩu, Vương Nhất Bác còn là một kẻ mặt dày.

Cô không kìm nổi mà liếc nhìn gương mặt kia. Thât không thể nhận ra lớp da trắng trẻo ấy lại dày đến mức độ đó.

Sau khi than thầm, cảm giác mất mát lại trào lên trong lòng Trình Tiêu. Có lẽ anh đã quên, tên tài khoản của cô trong trò chơi kia là Sakura, có nghĩa là "hoa anh đào".

Thấy Trình Tiêu cụp mắt im lặng, Vương Nhất Bác thu bớt nụ cười, "Đùa thôi. Hồi trước anh đi Nhật, trông thấy các cốc kiểu này thì rất thích, nhưng người ta không bán. Thế nên sau khi về nước anh đã mua một cái cốc cùng chất liệu rồi tự vẽ".

 Trình Tiêu cảm thấy mình hơi nhạy cảm, để ý chi li. Tên tài khoản của cô là Sakura, còn người ta chẳng qua là trùng hợp thích hoa anh đào mà thôi, không nên suy nghĩ nhiều. Thấy Vương Nhất Bác bình thản điềm đạm, dường như cũng không có ý gì khác, cô cúi đầu uống một ngụm lớn Coca rồi nhanh chóng nở một nụ cười, cầm chiếc cốc lắc qua lắc lại, "Vậy em lấy thật nhé?"

Vương Nhất Bác cười gật đầu, chợt hỏi: "Sao mấy hôm trước em lại giận? Lúc nãy ở phòng đọc sách sao lại cáu?"

Là một người lý trí, Trình Tiêu luôn cho rằng chuyện gì cũng nên nói rõ ra. Vương Nhất Bác đã hỏi, cô cũng thành thật trả lời: "Vì em cảm thấy anh đã có bạn gái mà còn mập mờ với em thì chẳng khác nào thứ đàn ông cặn bã. Em không thích thế."

Vương Nhất Bác nhìn cô lạ lùng, "Anh không có bạn gái."

Trình Tiêu chau mày nghi hoặc, "Anh bảo anh có người mình thích rồi kia mà?"

Mất một lúc Vương Nhất Bác mới hiểu được ý Trình Tiêu. Anh lắc đầu bất lực, "Có lẽ cô ấy còn không biết anh thích cô ấy."

Trình Tiêu mở lớn đôi mắt, đờ đẫn nhìn anh, cảm thấy thật khó chấp nhận. Người như anh mà cũng yêu thầm?

Vương Nhất Bác thấy nét kinh ngạc trong mắt cô, "Sao vậy?"

Trình Tiêu không nhìn nữa, mắt hơi lóe lên, "Không sao."

Thoáng chốc cả hai đều không nói thêm gì. Một lúc sau, Vương Nhất Bác chợt thì thào: "Em có thể ý thức được rằng anh đang mập mờ với em là tốt rồi."

Giọng anh quá khẽ, mà Trình Tiêu vẫn còn đang hoảng hồn vì biết chuyện Vương Nhất Bác yêu thầm nên nghe không rõ, cô liền hỏi: "Gì cơ ạ?"

Nét môi Vương Nhất Bác cong thành một nụ cười, đôi mắt thẫm đen, "Không có gì."

Trình Tiêu cũng thầm thở phào, không có bạn gái thì tốt, cô cũng không muốn làm chuyện vô đạo đức.

Vương Nhất Bác còn đang định nói thêm gì đó thì chuông điện thoại bỗng vang lên. Nhìn màn hình thấy là cuộc gọi từ bệnh viện, anh đi đến bên cửa sổ, nghe được vài câu thì bắt đầu hỏi: "Triệu chứng thế nào? Đã dùng thuốc gì? Nói các chỉ số xem..."

Trình Tiêu nghe không hiểu, vì vây cô dọn dẹp bàn ăn, vào bếp rửa bát đũa.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn sang, Nhường Chút không biết chạy ra từ lúc nào, đang ngồi trước cửa bếp. Trình Tiêu vẫn sợ nó nên bê bát đũa không lùi được cũng chẳng dám tiến, thế là đôi bên rơi vào tình trạng giằng co.

Vương Nhất Bác cười, quay lại tập trung nghe điện thoại.

"Đêm nay tạm thời thế đã. Chú ý theo dõi, mai tôi sẽ đến sớm."

Anh dặn dò xong, trước khi cúp máy bỗng nhớ tới một chuyện, "Phải rồi, đặt giúp tôi lịch một ca chụp CT não sáng mai."

Trình Tiêu vừa rửa xong cái bát cuối cùng thì Vương Nhất Bác tắt máy quay trở lại. Anh hỏi: "Sáng mai muốn ăn gì?"

"Bữa sáng" xưa nay vẫn là một từ rất xa xỉ đối với Trình Tiêu. Cô lau tay, "Em không ăn sáng."

Trình Tiêu gật đầu,"ừ, không có thói quen ấy."

Vương Nhất Bác cảm thấy vấn đề này khá nghiêm trọng, "Trước giờ vẫn không ăn à?"

Trình Tiêu nhớ lại. "Hồi bé từng ăn rồi."

"Từ bao giờ bắt đầu không ăn nữa?"

"Từ sau khi đi làm."

"Tại sao?"

"Không dậy được. Sao thế, bác sĩ Vương thấy em không được khỏe à?"

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một lát, "Sau này em có thể sang nhà anh ăn."

Trình Tiêu liếc anh, không lên tiếng.

Vương Nhất Bác nói tiếp: "Bữa sáng không phức tạp lắm đâu. Làm nóng bánh mì nướng phết tương trong lò vi sóng, rán quả trứng, bí đỏ thì gọt vỏ rửa sạch rồi cắt miếng, bỏ vào máy làm sữa đậu nành cùng với một ít gạo và hẹn giờ. Ngủ dậy là xong, vừa mềm vừa dẻo, chỉ mất mười phút."

Trình Tiêu hỏi một vấn đề thực tế, "Ai rửa bát? Ai cọ nồi? Ai rửa máy làm sữa đậu nành? Mười phút có làm xong được những việc này không?"

Ôn Thiếu Khanh lộ vẻ bất lực, "Em chỉ cần ăn thôi."

Trình Tiêu hơi dao động, "Một tháng bao nhiêu tiền?"

Trong thoáng chốc Vương Nhất Bác không hiểu được ý cô, "Cái gì?"

Trình Tiêu giải thích: "Tiền ăn sáng, một tháng bao nhiêu?"

Vương Nhất Bác hoàn toàn bó tay, "Trông anh giống người bán đồ ăn sáng à?"

Trình Tiêu cắn môi, "Không lấy tiền? Vậy em cũng không dám ăn đâu, không thoải mái."

Vương Nhất Bác thở dài, "Em mua thức ăn, mỗi tối mang sang nhà anh. Em bỏ tiền mua nguyên liệu, anh bỏ công nấu, nếu hôm nào không ăn hoặc anh phải trực ca đêm thì không cần mua nữa."

Trình Tiêu ngẫm nghĩ rồi đáp: "Được."

Vương Nhất Bác mở tủ lạnh ra xem qua rồi đề nghị, "Sáng mai ăn bánh khoai đi. Xem như ăn thử, vừa ý thì ăn tiếp."

Trình Tiêu gật đầu đồng ý. Vương Nhất Bác đóng cửa tủ lạnh, "Muộn rồi, ngủ đi."

 Trình Tiêu vô thức sờ gáy, "Em thấy chắc không sao đâu. Hay em về nhà nhé?"

Vương Nhất Bác liếc Trình Tiêu, chẳng thèm để ý đến lời đề nghị của cô. Anh quay người đi ra khỏi bếp, "Phòng ngủ chính hoặc phòng cho khách. Chọn một."

Tất nhiên là Trình Tiêu chọn phòng cho khách. Cô còn đang quan sát phòng, Vương Nhất Bác đã gõ cửa cầm theo một cái gối đi vào, "Đổi gối cho em đây. Có phải em thường xuyên ngủ không ngon, hay mơ linh tinh không?"

Trình Tiêu nhận lấy gối, "Sao anh biết?"

Vương Nhất Bác  khựng lại, "Lúc kéo tay em sờ Nhường Chút, nhân tiện bắt mạch luôn."

"Nhân tiện?" Trình Tiêu cau mày, "Anh học Tây y mà bắt mạch cái gì?"

Vương Nhất Bác  ngẫm nghỉ một lát, dường như cũng rất phiền muộn, "Quen rồi, không sửa được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro