Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bà cụ năm nay đã tám mươi tư tuổi rồi, bị bệnh si ngốc đã hơn hai mươi năm nay. Hai mươi năm qua, mỗi ngày bà đều càng không ngừng quên nhiều hơn, mỗi giây mỗi phút đều sẽ quên mất một việc nào đó. Tỷ như trong một giờ bà sẽ yêu cầu hộ sĩ chăm sóc đánh răng rửa mặt cho mình đến vài lần, hoặc giả lại liên tục yêu cầu cơm trưa, đứa con nuôi đã ba mươi năm đến thăm bà, bà sẽ liền nghi hoặc hỏi: Nó là ai vậy. Có đôi khi thậm chí còn không nhớ rõ chính mình nữa, nhiều lần nhìn thấy cái gương đều bị hù sợ giật mình, nghĩ: Ơ, con mụ già xấu xí quái đản này chui ra từ đâu vậy?

Hộ sĩ mới tới của viện dưỡng lão thấy bà ngồi ở trên xích đu, ê a chẳng biết là cái gì rất kỳ quái, vì vậy mới hỏi người viên công cũ: "Bà ta đang ngâm nga cái gì vậy?"

Người khác thường lơ đễnh trả lời: "Một đoạn kinh kịch – hình như là Bá vương biệt cơ đi."

"Nhưng là không phải cái gì cũng không nhớ rõ rồi sao? Thế nào vẫn còn nhớ rõ Bá vương biệt cơ chứ?" Vẻ mặt người hỏi vô cùng kinh ngạc.

Đương nhiên không phải là cái gì cũng đều không nhớ rõ, trong đầu bà thường vẫn sẽ xuất hiện một vài đoạn ngắn lóe lên, nhưng không thể hoàn toàn liên tiếp, tựa như là miếng vải nhung bị buộc cắt rời thành các tua nhỏ, đã biến thành từng miếng từng miếng nhỏ hình răng cưa, cự tuyệt dính lại với nhau một lần nữa. Nếu có người có thể sử dụng máy camera thời gian để tỉ mỉ tổ hợp lại những chớp nhoáng vụt qua trong nháy mắt này, sẽ thấy được cả đời vui buồn ly hợp của Trình Ngọc Tú.

Hình ảnh hạnh phúc cũng không nhiều, chỉ có hai cái trong chớp mắt mà thôi.

Cái đầu tiên đại khái là vào năm nàng mười lăm mười sáu tuổi đi, nàng mặc áo màu lam nhạt, khoác bộ áo choàng ngắn lông cừu, xa xa nhìn thấy người thanh niên mặc áo dài đứng dưới tán cây mai chờ nàng. Khi nàng chậm rãi đi đến gần, thì nghe thấy anh ta nhẹ nhàng nói: "Này." Mặt nàng hơi đỏ lên, không đáp lời, đầu cũng thoáng cúi thấp xuống, nhưng trong lòng cũng cực kỳ vui sướng.

Cái thứ hai là vào ngày động phòng hôm ấy, khăn voan đỏ của nàng bị anh gạt lên, thấy lộ ra khuôn mặt nhã nhặn lại mang chút men say. Mặt nàng đỏ lên, càng cúi đầu xuống hơn, bị anh dùng đầu ngón tay nâng lên: "Rốt cục cũng lấy được nàng rồi." Nàng chẳng biết nên nói cái gì, khuôn mặt còn đỏ hơn cả khăn voan, sóng mắt lưu chuyển nhìn ra nơi khác ở chung quanh, hàm răng cắn đôi môi non mềm đỏ mọng, rốt cục thấp giọng "ôi" một tiếng. Người đàn ông ôn hòa thân thiết này từ nay về sau là trọn đời trọn kiếp của nàng.

Thế nhưng anh cũng đem lại cho nàng rất nhiều những đoạn đau khổ.

Khi tân hôn, bởi vì trượng phu thích nhìn nàng mặc xiêm y rực rỡ, nên chiếc sườn xám của nàng nếu không phải màu đỏ thì cũng là màu lục, hoặc có thể là đĩnh vàng trên cổ áo, cổ tay đeo sính lễ của anh, một đôi vòng tay vàng trang trí long phượng, mỗi cái nặng chừng hai lượng. Bà bà và chị em dâu khinh thường nói: "Rốt cuộc là xuất thân con hát, bất kể lúc nào cũng không quên thể hiện ra." Không ngừng nói sau lưng, trước mặt cũng quyết không kiêng kỵ, nàng lặng lẽ đem sườn sám đổi thành nguyệt sắc, hơn nữa cũng cởi vòng xuyến ra, trượng phu hỏi đến chỉ nói là do rất quý trọng, sợ đánh mất, dần dần anh cũng không hỏi nữa.

Đúng vậy, nàng chỉ là một con hát.

Sinh nhật lão thái thái Liễu gia ngày đó, nhị thiếu gia mời gánh hát của các nàng tới để chúc thọ cho mẫu thân. Vốn không tới phiên nàng đóng Ngu Cơ, nàng chỉ là một đứa nho nhỏ, thế nhưng ngay trước khi bắt đầu sư tỷ lại bị mất giọng, nàng liền kiên trì lên diễn, kết quả vừa cất tiếng liền tỏa sáng khắp phòng lớn. Xuống đài, sư tỷ nói: "Ngọc Tú à, em xuất sư rồi đó, sau này trong gánh hát này em là đầu bài rồi."!

Trình Ngọc Tú vốn diễn vai nhỏ hoặc vai phụ, đã xướng vai nha hoàn mười năm qua, vĩnh viễn là hồng nương xinh đẹp trong "Tây sương ký", bỗng nhiên trong phút chốc trở thành đầu bài, chỉ là nàng vẫn còn chưa kịp kinh qua thì đã liền gả cho Liễu nhị thiếu. Là cho đại kiệu tám người khiêng qua đón, Nhị thiếu quyết tâm lấy nàng, cũng không ngại trong gia đình phản đối thế nào liền để nàng làm đại phòng. Buổi tối tân hôn ngày đó, anh nhẹ nhàng thấp giọng nói bên tai nàng: "Ngọc Tú, kiếp này ta quyết không phụ nàng."

Trừ trượng phu ra, trong nhà này không ai cấp nàng sắc mặt hòa nhã, nhưng nàng vẫn chịu đựng. Rồi tới năm thứ ba, nàng có thai, bà bà thoáng cái như thay đổi tính tình, hỏi han ân cần. Đại thiếu gia của Liễu gia có nhất thê nhị thiếp vẫn còn suốt ngày hồ đồ ở kỹ viện, lại trước sau không thể tòi ra được nhất nam bán nữ, bà bà đã sớm chết tâm, giờ đây chủ sự gia đình Nhị thiếu đã có hậu sinh, làm sao bảo bà ta không mừng rỡ lạ thường được chứ?

Nhị thiếu ôm lấy nàng mỉm cười: "Chúng ta sinh bốn đứa có được không? Hai trai hai gái, tên ta đều đã nghĩ xong rồi. Huynh đệ là Mạnh Trọng, tỷ muội là Kim Lan, nam hài gọi Mạnh Thanh, Trọng Bạch, nữ hài gọi Kim Nhất, Lan Song."

Nàng không đọc sách nhiều lắm, cũng chỉ biết được vài chữ trong lời hát, tất nhiên tất cả đều nghe theo anh.

Mang thai được bốn tháng, người Nhật Bản đánh tới, cả nhà chạy nạn. Vì để nàng chen lên được trên ô tô, nhị thiếu bị người chen, nặng nề ngã xuống. Nàng cũng không biết lấy được sức mạnh từ đâu, đẩy mọi người ra nhảy xuống ngoài cửa sổ xe.

Nhị thiếu kinh hãi, cầm tay nàng: "Nàng ngốc sao? Còn không mau đi đi?" Nàng liều mạng lắc đầu: "Thiếp không đi, thiếp không đi! Thiếp muốn cùng chàng ở chung một chỗ." Những năm đầu đó thực sự rất loạn, xa nhau có thể chính là vĩnh biệt, nàng làm sao có thể một mình rời khỏi? Nhị thiếu không có Ngọc Tú vẫn là Nhị thiếu, Ngọc Tú không có Nhị thiếu cũng rốt cuộc không còn là Trình Ngọc Tú.

Nhị thiếu đặc biệt cảm động, còn nói: "Ngọc Tú, kiếp này ta sẽ không phụ nàng."

Lần ấy nàng không còn hài tử, hơn nữa vì chạy trốn gian khổ nên không thể bảo dưỡng tốt, bác sỹ nói sau này cũng không thể sinh nở được nữa.

Nàng rất sợ hãi, trượng phu an ủi nàng: "Không sợ, chờ đại ca có rồi, chúng ta nhận một đứa làm con thừa tự là được."

Thế nhưng, bác cả bên kia cũng là thủy chung im ắng.

Thái độ của bà bà đối với nàng càng ngày càng ác liệt hơn. Rốt cục có một ngày tìm đến nàng, nói một hồi lâu, nàng chỉ là không nói, bản thân vẫn như cũ cúi đầu thêu một đôi uyên ương giao quấn ở áo gối. Không chút nào nhận ra cây kim đang hung hăng châm vào ngón tay, tuôn ra hạt máu tròn vo, cũng không cảm thấy đau, trong lòng chỉ chuyên chú nghĩ sao có thể thêu mắt uyên ương lên vết máu này.

Một lát sau, nàng rốt cục ngẩng đầu lên nói với bà bà: "Vậy nạp thiếp cho nhị thiếu đi."

Chuyện nạp thiếp nhanh chóng liền tiến hành hừng hực khí thế, nhị thiếu vẻ mặt tràn ngập xấu hổ: "Ngọc Tú, ta xin lỗi nàng. Đại ca đi Thượng Hải tìm bác sỹ kiểm tra, nói là nha phiến và nữ nhân đã phá hủy cơ thể hắn... Liễu gia chỉ còn có ta rồi..."

Nàng che miệng anh lại: "Thiếp biết, thiếp cũng đều biết hết cả..."

Anh ôm nàng: "Nàng yên tâm, ta thế nào cũng sẽ không phụ nàng."

Mặc dù đã có hứa hẹn, nhưng lòng nàng vẫn run rẩy như trước không tìm được một chốn dừng chân.

Chuyện nạp thiếp đang trên đường trì hoãn lại đột nhiên tiếp tục.

Bà bà nhìn trúng chính là bạn học của tam tiểu thư. Có người nói nhà tiểu thư kia trước đây cũng là làm quan, sau này gia cảnh tuy suy tàn nhưng cũng là người đi Tây học. Liễu lão thái gặp người liền nói: Lão nhị mắt bị mù lấy một con hát làm vợ, lại lấy được một người thiếp rốt cuộc gia thế thuần khiết. Kết quả đến lúc chạm ngõ, đối phương lại cải biến chủ ý, ngẫm ra cũng là, cô nương có tài có mạo tới làm vợ bé, ở trên đầu chính là một con hát, bảo sao nuốt trôi được ngụm tức này? Vì vậy nói lui rồi nói tới: gả cũng được, nhưng phải làm vợ lớn. Từ Chí Ma* cũng đã ly hôn rồi, Liễu nhị thiếu sẽ không thể sao? (*Một nhà thơ chủ tướng của phong trào thơ tân cách luật giữa thập niên 20 của thế kỷ XX)

Nhị thiếu giận dữ, mắng một tiếng hoang đường, phẩy tay áo bỏ đi.

Khi trở về bị bà bà gọi vào từ đường quỳ xuống, ống thuốc lào đổ ập gõ xuống dưới đất: "Nghịch tử, lấy con hát kia đã khiến cha mày tức chết rồi, bây giờ mày muốn tao chết sao?" Kỳ thực ai cũng đều biết Liễu lão thái gia triền miên trên giường bệnh đã nhiều năm, chính là nàng gả tới được nửa năm sau thì qua đời.

Nhị thiếu quỳ gối nơi từ đường, kiên cường chịu đánh, cắn răng liều chết cũng không theo. Bà bà không có biện pháp liền tìm trưởng bối trong tộc tới luân phiên oanh tạc, nhị thiếu rốt cục mở miệng nói một câu: "Ta dù sao cũng không thể làm gì có lỗi với nàng..."

Ngọc Tú nghe xong lời này, nước mắt rơi vãi tựa như chuỗi hạt châu đứt, cuối cùng anh cũng vẫn nghĩ đến nàng... Từ đường Liễu gia luôn là nơi cấm địa của nàng, nhưng nàng vẫn luôn tựa ở ngoài cửa lén lút theo dõi, thấp thỏm chờ xem chính mình sẽ bị vận mệnh xử lý thế nào, vừa nhìn vừa khóc. Nàng không phải là một người sẽ vì hoa tàn nguyệt lụi mà rên rỉ rơi lệ, cho dù người ta coi thường nàng thế nào cũng không thể làm nàng khóc, nàng khóc là bởi vì thương anh.

Sau khi trưởng bối trong tộc rốt cục đi ra, thấy nàng, liền phất mạnh tay áo, hừ một tiếng: "Trình Ngọc Tú, Nhị thiếu đối với ngươi cũng coi như đã có tình, ngươi cũng đừng vô nghĩa!"

Nàng nhịn không được bật cười, tất cả mọi người đều biết nàng là con hát, cũng đều biết đạo lý "Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa", vậy mà bây giờ lại mở miệng muốn đòi cái nghĩa của nàng, thực sự là buồn cười. Lẽ nào thật muốn nàng phải hai tay dâng hưu thư, mới là giữ được cái chữ nghĩa này?

Tới đêm, Nhị thiếu trở về phòng suy nghĩ một trận rồi nói: "Không bằng chúng ta đi thôi."

Nàng cô đơn ngẩng đầu nhìn anh: "Được! Chỉ là... chàng đi được sao?"

Nàng có thể không giống tiểu thư nhà người ta đọc nhiều sách vở, nhưng nàng là xuất thân từ gánh hát, đã nhìn thấy tất cả loại người. Nhìn người phải nhìn mắt, mà hiện giờ trong mắt anh tràn ngập do dự cùng hoang mang. Nếu như anh nhãn thần kiên định, nàng tất nhiên sẽ không chút do dự theo anh đi đến chân trời góc biển, vấn đề là anh cũng không xác định. Lúc này anh cả đời cũng không bỏ xuống được gánh nặng cùng trách nhiệm.

Nàng nghĩ, có thể nói chuyện này ngay từ đầu chính là một sai lầm, nàng vốn không nên tồn tại loại tâm tư này. Nàng là cái gì? Một Ngọc Tú nho nhỏ, một con hát nho nhỏ. Con hát cùng kỹ nữ thường bị xếp chung một chỗ, huống hồ nàng còn chỉ là một con hát không thể nổi danh, vậy mà đương nhiên lại vọng tưởng làm Thiếu phu nhân nhà người ta? Hoang đường! Nếu sớm biết, ngay từ đầu nàng sẽ không ra hát "Bá vương biệt cơ". Đúng vậy! Thì ra ông trời đã thấy được kết cục từ lâu, bằng không sao lại để cho bọn họ quen biết ở màn hát kia. Con người trước sau vẫn là không thể phá được thiên mệnh mà.

"Đến đây đi, Nhị thiếu," nàng bắt hai tay lại kéo anh: "Để thiếp lại lần nữa hát cho chàng "Bá vương biệt cơ" đi."

Nàng hóa trang, dùng chu sa tươi tắn trang điểm, thê uyển tuyệt diễm, lại ngâm nga hát: "Đại vương..."

Lập gia đình vài năm qua, nàng chưa từng hát qua, sợ người ta nói ra nói vào nàng, nhưng là hiện tại nàng không còn sợ nữa, sự tình đã tới tình trạng này rồi còn có điều gì phải sợ nữa đâu.

Cuối cùng vẫn là ly hôn, anh ba lần nói vĩnh viễn không phụ nàng, cuối cùng cũng vẫn phụ nàng, người đời đều là phụ tình, vĩnh viễn cũng không thể nói vĩnh viễn.

Ngọc Tú mang theo mười cây vàng mà Liễu gia cho đi Thượng Hải, trên đời này người có thể đi nương nhờ cũng chỉ còn sư tỷ.

Lúc nàng phải đi, Nhị thiếu lặng lẽ nhờ người đi tìm nàng, uyển chuyển thuyết phục: Không bằng để nàng lánh dến một căn nhà khác, trước cứ ở đã, chờ một thời gian ngắn nữa gió lặng...

Nàng không ngẩng đầu, cúi đầu trên chiếc giường đất chuẩn bị đồ nữ trang của mình, nhẹ giọng trả lời: "Anh chuyển lời lại cho hắn, từ khi tôi nhận được bức hưu thư kia cũng đã không còn tin hắn nữa rồi." Người tới chuyển lời ngượng ngùng đi khỏi, Ngọc Tú ngừng tay, xuất thần một lúc. Kỳ thực cũng không phải không muốn cùng một chỗ, nàng không phải để tâm tới cái danh phận kia, nhưng chính mình dựa vào cái gì mà lưu lại đây? Hà tất khiến cho phu thê tình nồng người ta vì nàng mà cãi cọ? Cũng hà tất để những người khác trong tộc chế giễu? Nàng ngoại trừ xuất thân thấp hơn so với người khác, tâm cũng không phải đê tiện.

Sư tỷ ở Thượng Hải thực ra cũng đã từng được vẻ vang, mặc dù có chút mỹ nhân tuổi xế chiều nhưng rốt cục bản thân cũng có gánh hát của chính mình, cũng thân thiết với những người tai to mặt lớn ở Thượng Hải, hoàn mỹ tựa như một con chim tước. Khi Ngọc Tú tới, chị ta đang vừa thêu hoa nhũ vàng trên hài của mình, vừa luyện giọng, thấy sư muội vẻ mặt buồn rầu đi vào, cũng không hỏi gì cả, tiếp lấy bao quần áo rồi đón nàng vào.

Ngọc Tú giúp sư tỷ quản lý gánh hát, hai năm bận rộn cũng liền trôi qua như vậy.

Người Nhật Bản đi khỏi, nội chiến lại bắt đầu, thế cục ngày càng bất ổn, tất cả những người có chút khả năng bắt đầu chạy tới Hương Cảng (Hong Kong).

Sư tỷ tìm nàng tới, đưa cho nàng một tấm vé tàu: "Em rốt cuộc vẫn còn trẻ, không giống chị đã già rồi. Em đi Hương Cảng đi, lại lấy người khác một lần nữa... Tấm vé này chị lấy được không dễ đâu, đừng phụ tâm ý của chị."

Ở bến tàu nhiều người không đi được, nàng xách một va ly nhỏ liều mạng chen, vất vả lắm mới gần đến nơi, rốt cuộc lại nhìn thấy một nhà Liễu gia.

A, thì ra chiến loạn có thể khiến thần linh ở trên cao biến thành con người bình thường trên mặt đất. Nhị thiếu vừa che chở ba vị nữ quyến, vừa còn phải trông nom hành lý, hết sức chật vật. Liễu lão thái vậy mà lại mặc áo dài vải bông màu xanh thô ráp, tam tiểu thư đầu tóc bù xù tùy tiện tết bím sau đầu, người ngoài kia chính là vợ mới của anh đi? Mặt mày vàng vọt, tiều tụy không thể tả, trên tay còn bế hai đứa trẻ mới sinh.

Cuối cùng... Liễu gia cuối cùng cũng có con cháu rồi.

Nhị thiếu đẩy mạnh bọn họ vào trong ke, quay đầu lại rốt cục trông thấy nàng, nhất thời ngây người, đứng ngẩn ra bất động.

Nàng chen tới bên cạnh anh: "Các người cũng đi Hương Cảng sao?"

Anh nói không ra lời, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Nàng nghĩ nghĩ một chút nhẹ nhàng hỏi: "Hài tử tên gọi là gì?"

"Là song sinh, một đứa tên là Bồi Đức, một đứa tên là Bồi Hoa."

"Không phải nên gọi là Mạnh Thanh và Trọng Bạch sao?"

Anh thấp giọng nói: "Đó là tên hài tử của ta và nàng, làm sao có thể để cho những người khác dùng?"

Nước mắt nàng mãnh liệt tuôn trào, toàn thân càng không ngừng run rẩy: "Trước tiên đừng nói nữa, mau lên tàu đi."

Anh cười khổ lắc đầu: "Lên tàu gì cơ? Ta chỉ có ba tấm vé, vốn muốn nhìn một chút có thể lẩn vào hay không, nhưng mà canh giữ nghiêm ngặt như vậy..."

Ngọc Tú thấy người phụ nữ bế hài tử đã lên tàu liều mạng ngóng về phía bọn họ, hét lên không ngừng, thế nhưng thủy chung không trở lại.

Anh có thể là nghe thấy hoặc có thể không nghe thấy, nhưng dù sao vẫn không quay lại: "Cũng tốt, ta vẫn luôn nghĩ đến nàng, lại không thể tới tìm nàng... Để bọn họ đi Hương Cảng, chúng ta còn có thể một lần nữa cùng một chỗ."

Nghe xong lời này, trăm ngàn thua thiệt trong lòng nàng quay về, rung chuyển vô số ý niệm trong đầu, nàng bỗng nhiên mỉm cười: "Ta đẹp hay là thê tử của ngươi đẹp?"

Nhị thiếu kinh ngạc nhìn vẻ mắt tươi cười như hoa của nàng, trong lòng nghẹn lại: "Nàng đẹp."

"Năm ấy ta bằng lòng từ trên xe nhảy xuống tìm ngươi, hôm nay thê tử ngươi cũng không chịu, ngươi nói là ta yêu ngươi hơn hay là cô ta yêu ngươi hơn?" Nàng cười rạng rỡ, tự nhiên diễm lệ không gì sánh được: "Ta muốn ngươi cả đời cũng không yêu cô ta nhiều như yêu ta!"

Nhị thiếu còn đang suy ngẫm những lời này, đã bị nàng mạnh tay đẩy tới ke tàu, binh sĩ cạnh ke vừa muốn ngăn cản, nàng một tay giương vé tàu ra đặt vào tay binh sĩ: "Vé của hắn đây."

Nhị thiếu cuồng loạn kêu to: "Ngọc Tú..."

Ngọc Tú cũng không quay đầu lại, xoay người đi khỏi, nhưng từ trong đáy lòng tràn ra một nụ cười nho nhỏ thẳng lợi. Dù cho anh có ở lại cùng nàng một chỗ, trong lòng vấn vương nhớ nhung cũng là vợ con mẹ già của anh, rốt cuộc sẽ không vui vẻ, nếu anh không vui, nàng làm sao có thể vui được? Chẳng bằng để anh đi, người anh yêu thật sự là nàng, cũng biết trên đời này người yêu anh nhất chính là nàng, khiến anh hoài niệm nàng cả đời, thứ mất đi luôn luôn là tốt nhất. Thê tử anh ngược lại trở thành không trọng yếu nữa, khiến cô ta đi nếm thử mùi vị trong lòng trượng phu mình chỉ có người phụ nữ khác đi. Trình Ngọc Tú nàng, cả đời này cũng muốn hư hỏng như vậy một lần!

Chậm rãi đi trên đường trở về, nàng nghĩ, suốt đời cũng đã là như thế này rồi, thống khổ vô cùng vô tận, nặng trịch tựa như tấm áo choàng, vững chắc nằm trên người cởi cũng không ra. Hạnh phúc dù sao chỉ có hai cái trong chớp mắt, một là cái ngày mới quen anh, một là ngày tân hôn cùng anh. Nàng chìa hai tay ra, bàn tay duỗi thẳng ra rồi khép lại, như thể bắt được cái gì. Chính là, nàng đang nắm hạnh phúc của chính mình, đơn độc một mình, từ nay về sau hết thảy hạnh phúc liền nằm trong tay.

Thoáng cái một đời, cũng liền trôi qua như thế...

Ngọc Tú mất vào năm 85 tuổi, con nuôi của nàng lập cho bà một mộ bia nho nhỏ, qua hai năm, hắn phát tài được một chút, đem mộ phần sửa chữa một phen. Mấy ngày hắn dẫn theo thợ tới nghĩa trang, chuẩn bị trồng thêm vài cây tùng bách, lại thấy một cô gái trẻ tuổi vẫn đứng lặng yên không nhúc nhích trước mộ, nhìn chăm chú vào ảnh chụp lúc sinh tiền của Ngọc Tú, tựa hồ đã đứng ở đây từ rất lâu rồi.

Hắn có chút chần chừ mà bắt chuyện, hỏi: "Cô là?"

Cô gái thanh tú kia vội vàng nói: "Ồ, tôi nhận nhầm rồi." Sau đó xoay người đi khỏi.

Người con nuôi của Ngọc Tú nhún nhún vai, giục thợ bắt đầu làm viện, nhận nhầm sao, đương nhiên là nhận nhầm rồi, Trình Ngọc Tú đời này đâu có thân thích bằng hữu gì.

Cô gái đi khỏi kia vừa cẩn trọng đi trên đường núi, vừa cười nhạo: "Thì ra người đàn bà khiến ông bà nội cãi cọ cả đời không ngờ lại là bà lão xấu xí, vậy mà ông nội lúc lâm chung còn muốn để lại tài sản cho bà ta, cảm tạ trời đất là bệnh viện đưa giấy chứng minh thần chí ông không rõ ràng, bằng không chẳng phải là thiệt lớn sao? Thực sự là thượng đế phù hộ!"

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro