Định kiến xã hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ đi mang theo những vệt nắng , mang theo những lời ca vương đượm buồn của người nhạc sĩ , mang theo những lời yêu tôi dành cho người năm đó . Hạ đi không quay về  . Người đi cũng chẳng về

Năm đó chỉ vì 4 chữ định kiến xã hội mà đã cướp đi người tôi yêu , tôi và người ấy yêu nhau từ lúc tôi còn trắng tay tới bây giờ nhưng vào mùa Hạ của 2 năm trước đã cướp đi người tôi yêu

"Quốc nè anh nhớ em lắm nếu lúc đó anh đứng ra bảo vệ em thì em đã anh không bỏ anh đi hôm nay là kỉ niệm 7 năm chúng ta bên nhau anh có mua những món em thích cho em nè"

Nhưng đáp lại anh chỉ là im lặng chứ không còn ôm anh và nói chuyện với anh như trước nữa

"Quốc à hay là anh đi theo em nha anh mệt lắm Quốc ơi em dậy dỗ anh đi anh khóc rồi nè em dậy dỗ anh đi"

Anh cứ vừa nói vừa khóc như một đứa trẻ mất đi tất cả cũng đúng anh đã mất đi tật cả rồi anh mất cả thế giới của anh...

Chiều nghĩa trang tôi về nghe gió hát
Khúc nguyên nhiên ru đất lạnh với người
Ơi thiên thu người vĩnh viễn đi rồi
Bia đá nhỏ mấy dòng tên để lại.

Chiều nghĩa trang tôi về thôi hết lạ
Nghe thân quen từng phiến mộ bia gầy
Nghe hồn mình rạo rạt với cỏ cây
Mắt không ướt sao nỗi lòng nghèn nghẹn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teakook