Chương 1 (còn tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: 

Đất nước phép thuậtĐất nước ấy ẩn mình giữa một vùng núi non hiểm trở, được tường cao baobọc xung quanh nên từ ngoài không thể nhìn thấy bên trong

.Phía trên những phiến đá trần trụi đang nằm phơi mình và nóng dần lêndưới ánh nắng, một cây chổi xé ngang tầng không ấm áp mà bay tới.

 Người điều khiển chổi là một thiếu nữ xinh đẹp. Cô bận áo choàng đen,đội mũ chóp nhọn, mái tóc xám tro bay bay trong gió.Nếu có người ở đây, hẳn ai cũng sẽ ngoái lại nhìn và tự hỏi cô gái có dungnhan mỹ lệ đên lặng người này là ai?Phải rồi, là tôi đó.Ha ha, tôi đùa thôi."... Sắp đến nơi rồi."Bức tường cao có vẻ được xẻ ra từ núi. Tôi nhìn xuống một chút, cánhcổng đã xuất hiện trước mắt nên tôi hướng chổi về phía đó.Nói thế nào nhỉ, ừm, vị trí của đất nước này khá oái oăm, nhưng có lẽ làchủ ý của họ, để không ai bất cẩn vào nhầm chẳng hạn. Vì nếu không có việcgì đặc biệt, sẽ chẳng ai thèm tới một đất nước tọa ở chốn này đâu.Đến trước cổng, tôi hạ chổi xuống. Một người lính cai quản việc nhậpquốc bước ra.Anh ta chậm rãi nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nhìn tới chiếc huy hiệu trênngực áo, đoạn cười tủm tỉm."Rất hân hạnh. Chào mừng đến với đất nước của phép thuật. Mời cô vàotrong, thưa phù thủy.""Ơ??? Không cần kiểm tra xem tôi có phải phù thủy không ư?"Tôi hỏi. Nghe nói ai tới đây cũng phải biểu diễn phép thuật cho lính gácxem. Nếu không qua được bài sát hạch đó sẽ không được vào cơ mà."Tôi thấy cô bay đến đây rồi. Hơn nữa, chiếc huy hiệu kia đích thị là vậtsở hữu của phù thủy. Cô vào đi."Ừ nhỉ. Đúng rồi. Có thể tự do bay lượn bằng chổi là điều kiện tối thiểu đểnhập quốc mà. Nghĩ lại thì, từ chỗ này anh ta có thể thấy hết đường bay củatôi. Xấu hổ quá.Tôi khẽ cúi chào người lính gác rồi lủi vào trong qua cổng lớn.Đây là đất nước của phép thuật. Một đất nước với tục lệ kỳ lạ là chỉ cópháp sư, phù thủy tập sự, phù thủy... tóm lại là những người sử dụng phépthuật, mới được bước chân vào.Vừa qua khỏi cổng tôi đã ngỡ ngàng.Đập vào mắt tôi là hai tấm biển kỳ lạ đứng cạnh nhau.Một tấm hình tròn, bên trên có hình phù thủy cưỡi chổi. Tấm còn lại hìnhtam giác, vẽ một binh sỹ đi bộ dưới mặt đất.Biển gì thế nhỉ?Tôi nhìn lên cao và lập tức hiểu ngay. Ở đây phù thủy đông như nêm, họbay lượn khắp nơi, phía trên những ngôi nhà gạch hay dưới ánh mặt trời.Ra vậy.Có lẽ đó là luật lệ ở đất nước này, nơi chỉ những người sử dụng phép thuậtmới được bước vào. Mọi người đều bay trên trời, chỉ một số rất ít đi dưới đất.Đã hiểu ý nghĩa những tấm biển, tôi lấy chổi ra, ngồi nghiêng một bên,đạp xuống đất rồi nhẹ nhàng bay lên.Nói một cách ngắn gọn, những tấm biển ấy thông báo rằng:"Ở đây khuyến khích bay trên không."Và thế là đất nước phép thuật đã hiện ra trước mắt.Các phù thủy bay lơ lửng phía trên những mái nhà màu nâu đỏ trải rộng,nom như những vùng đất khô cằn.Đây đó có những người dừng lại, vui vẻ tán gẫu, lại có những người chởđồ trên chổi, những bà lão trông hệt như phù thủy hắc ám, rồi cả những đứatrẻ đua tốc độ, lao vút đi trong không trung.Dường như cuộc sống của họ diễn ra ngay giữa bầu trời.Khung cảnh quá đỗi tuyệt diệu, đẹp đến lặng người.Tôi hòa mình cùng họ, bay lên cao. Khi đang bồng bềnh lướt đi, tôi trôngthấy một tấm biển gắn trên mái nhà. Hình như nó ghi là: "Nhà trọ". Bay quathì tới "Tiệm rau quả", Rồi cả "Hàng thịt" và "Tiệm đá quý". Đúng là họ chỉsống giữa không trung. Và đặt biển hiệu trên mái nhà dường như là xu hướngphổ biến ở nơi này.Nếu chú ý sẽ thấy hầu hết các mái nhà đều vùi trong nó những ô cửa sổ đủrộng để một người có thể đi qua. Tôi còn đang lơ đãng nhìn thì một ô cửa sổnhư thế bất chợt bật mở, rồi một người đàn ông cưỡi chổi từ trong lao ra. Vậyđó.Tôi vừa bay vừa thong thả thưởng ngoạn cảnh sắc nơi này. Chẳng thể ngờmột biến cố thực sự đang đợi tôi phía trước."Khôôôôôôôôôông!"Tiếng thét ấy vang lên từ phía sau.Một tay nắm chổi, tay kia giữ cho mũ khỏi bay, tôi quay đầu lại."Ôi thôi, muộn rồi.""Aaaaaaaaaaaaaaaa!"Ai đó vừa thét lên, vừa giàn giụa nước mắt lao về phía tôi với tốc độ kinhhoàng như một thiên thạch. Khi tôi phát hiện ra, người đó đã ở ngay sau lưng,chỉ còn cách một mái nhà.Tránh ư? Không kịp đâu.Tôi đã xoay người theo phản xạ nhưng vẫn không tránh được cú tông trờigiáng. "Aaaaaaa", "Áááááá", chỉ kịp ré lên những tiếng chói tai, tôi với ngườikia xoắn lấy nhau, cùng rơi xuống. Những viên ngói tróc ra lả tả. Ngay trướckhi rời khỏi mái nhà, chúng tôi khựng lại được. Trên mặt đất phía dưới, mộtviên ngói nảy lên. May là không có ai ở đó.Nhờ góc hẹp mà tôi tránh được cú va chính diện, hơn nữa kẻ lạ mặt kia đãlãnh trọn giùm tôi cú đập người xuống mái ngói nên tôi không bị thương.Vừa đứng dậy, tôi vừa phủi những mảnh vỡ màu nâu vương trên chiếc áochoàng đen."........""Ưưư..."Kẻ đang rên rỉ những âm thanh lạ lùng với đôi mắt nhắm nghiền ấy là mộtcô bé mới lớn, nom còn kém hơn tôi vài tuổi. Mái tóc đen ngắn cắt bằng,khuôn mặt khá trung tính, bận áo cánh trắng cùng váy ngắn kẻ ca rô bên dướichiếc măng tô đen. Con bé rơi xuống trước, trở thành đệm lót cho tôi nênnhững món đồ ấy tả tơi đến thảm thương.Trên ngực nó không cài huy hiệu gì nên tôi đoán nó là pháp sư."... Này, không sao chứ?"Tôi lay vai con bé đang nằm bất tỉnh, nó mở mắt.".......""......."Im lặng.Hình như nó không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nên tôi hỏi: "Em khôngthạo dùng chổi à?"Ừm. Trong câu hỏi ấy có cả hàm ý chế giễu nữa."... Vâng.""Xem ra đầu óc bắt đầu hoạt động lại bình thường rồi ha." Tôi tỏ vẻ tươicười."Ôi không..." Nó lại nhắm tịt mắt. "Làm... làm sao bây giờ? Em phải làmsao đây? Cả đống ngói thế này, em không sửa nổi đâu..."Ồ!"Em không nghĩ là nên xin lỗi trước hả?""Dạ, em... em xin lỗi! Em không cố ý! Thật đấy ạ!"Cái đó tôi biết."Mà em có sao không? Khi nãy lao tới bạt mạng như vậy?""Dạ không sao! Em vẫn khỏe như vâm nè!"Vừa lúc đó, một dòng chất lỏng màu đỏ từ trên đầu con bé chảy xuống.Đôi mắt nó vẫn trong veo, tuyệt không một chút nghi ngờ........."Em chảy máu kìa. Lại còn từ trên đầu nữa chứ.""Mồ hôi đấy ạ!""Mồ hôi có mùi sắt hả?""Dạ, cái đó, ừm... Là mồ hôi thôi!""Chị hiểu rồi, em bình tĩnh lại đi.""Vâng!""......."Đúng là tai bay vạ gió. Tự nhiên bị đâm một cú, mệt bã cả người.Tôi đã định lên lớp một bài rồi bắt nó sửa ngói, nhưng thôi. Bắt một đứađang khốn khổ thế này làm việc đó, người ta sẽ chửi tôi là quỷ dữ mất.Tôi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi."Đây, cầm lấy. Rịt lên đầu.""Dạ... Nhưng...""Giờ chị sẽ sửa lại ngói, em qua bên kia nghỉ đi.""Thôi ạ, để em giúp chị một tay!""Người ngợm thế kia có giúp cũng chỉ vướng chân. Nghỉ đi." Tôi sẵnggiọng."Nhưng em...""Vướng! Chân!""... Dạ."Nó đành ngồi trên chóp mái, bịt khăn lên đầu, nom ỉu xìu như chú mèo bịbỏ rơi. Trông thì có vẻ khỏe mạnh nhưng đúng như tôi nghĩ, nó chỉ đang cốgắng thôi, bằng chứng là vừa ngồi xuống nó đã nằm vật ra.Tạm gác chuyện con bé sang một bên vậy, bị thương nhiêu đó chắc cũngkhông chết được.Phải xử lý bãi chiến trường này trước đã. Tôi dồn sức vào bàn tay. Tứcthì, một cây đũa thon dài xuất hiện trong làn ánh sáng mờ ảo.Đây là đặc quyền của phù thủy. Chúng tôi có thể dùng phép thuật để lấyra mọi thứ, ngay cả những dụng cụ phép thuật như đũa hoặc chổi.Tập trung sức mạnh vào cây đũa, tôi bắt đầu thi triển phép thuật.Đảo Ngược Thời Gian.Chiêu thức này đòi hỏi kỹ thuật tương đối cao, và đúng như tên gọi, nóquay ngược thời gian, nhờ vậy mà có thể sửa được những món đồ hỏng hóchay chữa lành vết thương. Nói vậy chứ chắc phù thủy nào ở đây cũng thựchiện được. Nhưng với nhỏ pháp sư đang nằm phía sau thì e là khó.Chìm trong làn ánh sáng mờ ảo của phép thuật, những viên ngói bắt đầuchuyển động. Các mảnh vỡ dính lại với nhau nom như những mảnh ghéptrong tranh xếp hình, và mái ngói đã trở về nguyên trạng.Những mảnh vỡ biến mất, dấu tích đổ nát cũng không còn, tôi thu hồiphép thuật, ngoái lại phía sau. Giờ đến lượt con bé."Nào, đến lượt em.""Ơ, dạ..."Nó ngồi dậy, ôm đầu sợ hãi. Tôi lại gần và tiếp tục làm phép. Được baobọc trong làn ánh sáng dịu nhẹ, vết thương và cả bộ đồ tơi tả của nó đều lànhlại."Oaaa...""Tuyệt quá!" Tôi nghe thấy con bé lẩm bẩm.Có gì đâu, phù thủy nào cũng dễ dàng làm được như vậy hết.

#con_tiep

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phie