Metro 2033

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước nga năm 2013…

Chiến tranh hạt nhân xảy ra khắp thế giới, những quả bom hạt nhân liên tiếp giáng xuống trái đất, hàng tỉ người đã tan thành cát và bụi phóng xạ ảnh hưởng đến toàn thể nhân loại.

Thủ đô Moscow lộng lẫy xa hoa trở thành những đống hoang tàn đổ nát xiêu vẹo. Những người sống sót phải cố gắng vật lộn với cuộc sống dưới lòng đất tại các trạm tàu ​​điện ngầm để tránh khỏi ảnh hưởng chết chóc của bức xạ. Nhiều loài động vật như chuột, gấu đã bị đột biến thành những con quái vật hung hăng, cộng với bầu không khí đầy chất phóng xạ, không một ai có thể sống sót nếu không có mặt nạ chống độc.

Trong bối cảnh đó, phe Communists (Cộng sản) và Nazis (Phát xít) liên tục công kích nhau nhằm lôi kéo người dân, nhiều nơi khác thì bị cướp bóc giết chóc hoành hành, bọn chúng tìm cách lẻn vào các trạm tàu điện để bắt con tin nhằm trao đổi đạn dược – được coi là đơn vị tiền tệ duy nhất trong trò chơi.

Vài ngày sau khi thế giới bị hủy diệt bởi loạt bom hạt nhân, tôi được sinh ra nguyên vẹn khỏe mạnh, không bị chút ảnh hưởng nào của chất độc do bom nguyên tử để lại, còn cha mẹ tôi đã không thể chống cự lại sức mạnh chết người đó và lần lượt qua đời

…xin chào thế giới đã chết…tên tôi là Artyom (Артём)

Năm 2033…

                                 Watcher

Lúc này tôi đã thành một chàng trai 20 tuổi, nhưng chẳng có tí gì gọi là ước mơ hay hoài bão to tát trong đầu cả, ước mơ gì nỗi khi mà thế giới xung quanh cũng không có gì tốt đẹp hơn, vẫn chìm trong bụi phóng xạ độc hại, mọi người chào nhau qua lớp mặt nạ dưỡng khí sắc lạnh, và tôi vẫn tiếp tục cuộc sống không khác gì mấy con chuột cống…

Định mệnh thay tôi gặp ông Miller (Мельник – Mel’nik) – tên đầy đủ: Sviatoslav Konstantinovich Mel’nikov (Святослав Константинович Мельников) – một Stalker kỳ cựu, cựu Đại tá Lực lượng Đặc biệt GRU trước chiến tranh và chỉ huy của Spartan Order hậu tận thế.

“Bằng súng và kiếm, chúng ta sẽ lấy lại thế giới của chúng ta! “- Miller

Ông tự xưng là sếp của một nhóm binh lính được gọi là “Spartan Rangers“(Орден «СПАРТА»), nghe như mấy tay lính đánh thuê ngầu lòi thời xa xưa. Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định rời bỏ những đường cống ngầm an toàn và đi theo ông ấy lên đến mặt đất, có thể tôi sẽ biết lâu nay tôi ước mơ gì thì sao, việc này làm tôi thấy phấn chấn hơn hẳn, và dĩ nhiên mọi người suốt ngày cảnh báo rằng trên đó đầy bọn quái vật, trong khi dưới này tôi thấy cũng có ít quái đâu, thôi thì cứ lên ngắm mặt trời một lần rồi chết cũng mãn nguyện.

“Đường hầm ngày càng lạnh hơn – Miller và tôi đang ở gần mặt đất lắm rồi. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã trèo lên, trong cơn gió hú, để tìm cách vượt qua bất cứ cơn ác mộng nào đang chực chờ. Cuộc hành trình dài của tôi đã gần kết thúc. Nhưng liệu tôi có đủ can đảm và ý chí …  để nhìn thấu nó?”

                                  Demon

Chúng tôi liên kết với hai Rangers khác, những người này có một chiếc xe tải đặc biệt, chứa đầy vũ khí cực ngầu. Mới vui vẻ được vài phút, thì cả nhóm bỗng nhiên bị phục kích bởi hàng trăm con “watcher” (Страж)- những con quái vật đột biến hình dáng như chuột khổng lồ, được sinh ra từ bức xạ nguyên tử, vũ khí sinh học và thảm họa hóa học xảy ra trên trái đất.

Không lâu sau đó, một đàn dơi đột biến lớn được gọi là “demons” (Птеродактиль) liên tiếp tấn công chúng tôi. Trong trận chiến, chiếc xe tải bị phá hủy, cả hai rangers mà tôi chưa kịp biết tên đều chết thê thảm, còn tôi thì dường như đã bị một con demon giết chết…

Năm 2033…8 ngày trước đó

                                 Nosalise

Tôi tỉnh giấc và thấy mình đang ở nhà, người ta gọi nơi này là VDNKh (ВДНХ = Exhibition), mọi người sống trong cái “Nhà Triễn Lãm” này, thực chất là một cái Nhà Ga cũ – Metro, có khá nhiều người sống sót tụ tập ở đây vì nó rất an toàn. Có vài quầy hàng, bán đủ thứ, nhất là đạn dược, Weapons Vendor, Armory, phòng giam và cả một trang trại nhỏ nuôi mấy con heo hôi hám, nếu không có bọn nó chắc chúng tôi tuyệt chủng mất rồi, toàn khu được bảo vệ tuyệt đối nghiêm ngặt gần như bất khả xâm phạm, mọi người nó thể sống khỏe ở đây cả đời mà không cần lo lắng về thế giới rối ren trên kia.

Trong Exhibition, tôi và chú Alex (Сухой)- cha nuôi của tôi – đi ngang qua bệnh viện và lắng nghe về số phận của một tiểu đoàn sau trận kịch chiến với một loài đột biến bí ẩn mới: The Dark Ones. Ngay sau đó chúng tôi gặp Hunter (Хантер), một trong những ranger khác.

“Nếu nó tỏ thái độ thù địch thì hãy giết nó!” – Hunter 

Ngay sau khi Hunter đi vào Exhibition, cả nhóm bị tấn công bởi rất nhiều dị nhân được gọi là “nosalise“. Sau khi bảo vệ thành công Exhibition, Alex thú nhận sự nghi ngờ của ông rằng mối đe dọa thực sự đối với sự tồn tại của loài người chính là bọn Dark Ones. Ngay trước khi Hunter bỏ đi để tự mình chiến đấu với Dark Ones, anh trao cho tôi một cái dogtag và ra lệnh nếu anh không sống sót để trở về, hãy đưa nó cho ông Miller ở trạm Polis và kể về những gì đã xảy ra. Khi cầm trong tay vật đó, tôi biết tôi đã chấp nhận dấn thân vào hành trình khắc nghiệt không hồi kết, vì Hunter thực sự không bao giờ trở lại nữa và được cho là đã chết. Và thế là, chuyến đi dài bắt đầu.

Sau khi rời Exhibition và đến nhà ga gần đó, Riga, tôi gặp tay buôn lậu Bourbon.

“Một số người gọi chúng là bọn quỷ dữ, còn tao gọi chúng là lũ đ.. cái.” – Bourbon nói về demons

Bourbon đề nghị tặng tôi khẩu Kalash nếu chịu giúp anh ta đi qua các đường hầm về phía trạm Dry. Sau một loạt xui rủi gặp toàn quái vật thì chúng tôi cũng đến Dry, nhưng Bourbon lại bi bọn cướp bắt mất và hạ sát trong sự bàng hoàng của chính tôi. Nhưng gần như ngay lập tức, một ranger khác tên là Khan xuất hiện, người sẽ hướng dẫn tôi ngay từ thời điểm này trở đi.

                                Dark One

“Gieo nhân nào gặt quả đó, Artyom: vũ lực sinh ra bạo lực, chiến đấu châm ngòi chiến tranh, và cái chết này sẽ chỉ mang đến cái chết khác. Để phá vỡ vòng luẩn quẩn đó, người ta phải động não nhiều hơn là hành động mà không có bất kỳ suy tính hay nghi ngờ nào.” – Khan

Khan nhiệt tình hướng dẫn tôi băng qua những khu vực còn nguy hiểm hơn Metro, những quái nhân, những hiện tượng ma mị đáng sợ và xa lạ, những oan hồn cực kỳ nguy hiểm, cả những người đã chết nhưng không thể vượt qua luyện ngục… Sau khi băng qua các đường hầm, Khan chỉ tôi cách đi đến Armory một mình, nơi tôi sẽ gặp bạn của Khan là Andrew (Андрей).

“Chỗ ngồi của bạn tuy không phải là khoang hạng nhất, nhưng ít ra cũng không phải trả tiền vé bằng chính máu của mình.” – Andrew

Khi đến Armory, tôi bị lính phe Cộng sản bắt giữ, nhưng trốn thoát với sự giúp đỡ của một người đàn ông giấu tên. Trên đường chạy trốn, tôi rơi xuống một cây cầu, may mắn thay Andrew kịp túm lấy rồi kéo tôi vào một túp lều. Andrew sau đó tuồn tôi ra khỏi Armory, và đẩy lên tiền tuyến của Đức quốc xã và Cộng sản.\

Một mình tôi phải trầy trật, tự chiến đấu để giành giật mạng sống giữa hai làn đạn của lính Đức Quốc xã và lính Cộng sản; Cố cho lắm vào nhưng tôi vẫn bị bọn Đức quốc xã bắt. Bọn chúng đang lăm le xử tử tôi thì Ulman (Ульман) và Pavel (Павел), hai tay rangers kịp xuất hiện và giết bớt đám Đức quốc xã. Tôi ngay lập tức đưa cho họ xem mã của Hunter và Ulman bảo Pavel hãy đưa tôi đến Polis rồi chúng ta sẽ gặp lại sau.

“Nhìn kìa, ai đó đã để lại một bộ xương ở đây! Giờ muốn biến nó thành đồ lưu niệm thế nào đây?”- Ulman

“Tôi sẽ cố gắng vượt qua những rào cản một cách lặng lẽ. Giữ bình tĩnh, và bọn nó có thể không nhận ra chúng ta … Heh … Trà trộn vào hàng ngũ của chúng. Nếu kế hoach hỏng toẹt, chỉ cần làm như tôi nói.”– Pavel

Pavel và tôi đánh cắp một toa tàu bọc thép, lại phải cố gắng vượt qua các cuộc tuần tra của Đức Quốc xã bằng cách nhập vai lính. Diễn dở nên chúng tối bị phát hiện và bị truy đuổi xuống các đường hầm Metro bằng những chiếc xe lửa bọc thép hạng nặng, và thậm chí là một chiếc Panzer, cỗ máy giết chóc này khiến các phe phái đều phải kinh sợ.

Sau khi thành công vượt qua hàng rào của Đức quốc xã, chúng tôi nhảy vào một chiếc xe đẩy nhỏ khác và tiến về kho. Khi đến kho, chiếc xe bị tấn công bởi lũ nosalis. Pavel bị giết, còn tôi cứ như đang hấp hối luôn rồi.

Một mình lê lết đến Hole Station, những người sống sót ở nơi này giúp tôi chiến đấu với những con quái vật đột biến, nhưng thất bại nặng nề, tôi chỉ kịp cứu lấy một cậu bé tên là Sasha, dù bị thương khá nặng nhưng tôi vẫn lo sợ cậu bé sẽ là con mồi của bọn nosalis, bế cậu bé trên vai, tôi cố trèo lên mặt đất, và vui mừng nhìn cậu được đoàn tụ với những người sống sót trong khu định cư.

Với lòng biết ơn, những cá nhân đó đã hi sinh giúp tôi tiến đến thành trì của Đức quốc xã, Black Station, sau đó tôi gặp lại Ulman, anh ta nói sẽ dẫn tôi đến gặp Miller, một đại tá trong hàng ngũ lãnh đạo ở Polis.

D6

Khi đến Polis, tôi trao mã cho Miller, và (có lẽ, vì tôi từ đầu tới giờ cạy mồm tôi vẫn không nói câu nào) tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt lên lớp cho ông ta về số phận của Hunter và sự trỗi dậy của The Dark One. Miller xách tôi đến đệ trình với Polis Council ngay lập tức và nỗ lực để thuyết phục họ hỗ trợ cho một nhiệm vụ cảm tử.

Tuy nhiên, Hội đồng bác bỏ mối đe dọa vì thiếu tài nguyên và lực lượng cần thiết cho cuộc chiến cuối cùng chống lại Đức quốc xã, và vì họ cho rằng tôi chẳng qua chỉ là một thằng điên, một thường dân mê tín đến truyền đạo từ một nhà ga xa xôi nào đó. Tôi bực bội bỏ đi…

Nhưng niềm hy vọng lại trỗi dậy khi Miller cam kết sẽ tự hỗ trợ tôi để ngăn chặn Dark Ones và cứu Exhibition, cùng với phần còn lại của Metro, tôi cảm động mún rơi nước mắt. Ông đề xuất một kế hoạch táo bạo: có một cơ sở tên lửa gần như còn nguyên vẹn, có tên mã là ‘D6’, nơi có đủ hỏa lực để kết thúc tất cả, chỉ cần có người kích hoạt hệ thống và cài đặt lại chế độ định vị bằng laser, và xóa sổ Dark Ones bằng chính ngọn lửa đã sinh ra giống loài của chúng.

Vị trí của D6 đã bị thất lạc trong chiến tranh hạt nhân, vì vậy cả nhóm phải đi đến Library, một kho lưu trữ khổng lồ nơi các tài liệu D6 được cất giấu.

Miller, tôi và Danila (Данила) (một ranger khác) lên đường đến Library. Trên đường đi, Danila bị một con demon  làm bị thương và phải được đưa trở lại Polis, còn Miller cũng bỏ tôi để tự tìm tài liệu dẫn đến D6. Khi tôi di chuyển qua Library, tôi được diện kiến những dị nhân giống như những con vượn khủng khiếp được gọi là “Librarians” – những dị nhân cực kỳ thông minh và mạnh mẽ – và hoàn toàn có thể đã từng là con người. Sử dụng một kỹ thuật mà Miller đã dạy, tôi có thể bắn hạ một số librarians và tìm thấy các tài liệu D6.

Khi tôi chuẩn bị rời khỏi Library, Miller và Ulman xuất hiện trong một chiếc xe bọc thép và đưa tôi thẳng đến Sparta, căn cứ kiểm lâm đầu tiên trên mặt đất. Tôi gặp lại Khan trong giây lát, và ông ấy lại cảnh báo tôi về con đường ma tôi đang đi, sau đó tôi gặp một số ít các ranger khác: Boris (Борис), Vladimir (Владимир) và Stepan (Степан).

“-Cứt thật! – Cẩn thận từ ngữ của anh đấy, anh lính! – Đó không phải là từ ngữ, đó là cứt, theo nghĩa đen, tao vừa mới giẫm phải đây!” – Trò đùa của Boris & Miller


Trên đường đến D6, tôi đột ngột cảm thấy đầu óc quay cuồng, tôi mơ hồ nhìn thấy một ranger, và rồi một con the dark one đứng ở một ô cửa làm bằng các thanh kim loại, dường như đang hướng về phía mặt trời, trong khi tuyên bố một thông điệp về hòa bình.

Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh này, nhưng là cái có vẻ thật nhất. Sau cơn quay đó, tôi mơ hồ về sự lựa chọn của chính tôi, tiếp tục hoặc chạy trốn… Bất thình lình một đám nosalise tấn công các rangers, Boris và Stepan hi sinh….

Sau khi đến D6, các Rangers còn lại bắt đầu tìm kiếm trung tâm chỉ huy tên lửa. Sau khi tìm thấy nó, chúng tôi nhận ra cần phải kích hoạt lò phản ứng để có đủ năng lượng để phóng tên lửa. Miller và tôi tiến tới tầng hầm nơi có lò phản ứng. Tại đây, chúng tôi chạm trán “biomass”, một dị nhân khổng lồ, gớm ghiếc đã gắn bó với lò phản ứng bao năm qua. Dù vậy tôi vẫn phải tự rút các thanh nhiên liệu từ lò phản ứng bằng cần cẩu, sau đó Miller và tôi bỏ lại con biomass bị thương, đồng ý sẽ quay lại sau để kết liễu nó. Chúng tôi cùng nhau đưa hệ thống dẫn đường tên lửa lên mặt đất và chuẩn bị phóng tên lửa.

Năm 2033…hiện tại

Biomass

Tại thời điểm này, thời gian lại nhảy về quỹ đạo cũ, tôi bị đưa trở lại chuỗi sự kiện kết thúc của phần mở đầu, bây giờ thì tôi đã thông suốt mọi chuyện hơn hẳn. Miller cứu tôi khỏi con demon và từ thời điểm này, chúng tôi tiến về phía Ostankino Tower. Đến tháp chúng tôi bắt đầu leo ​​lên…Miller bị một con demon tấn công và bị thương, tôi đành leo lên một mình, tôi cố hết sức trèo lên đến  đỉnh của tòa tháp và cài đặt hệ thống hướng dẫn để đốt cháy lũ The Dark Ones khỏi mặt đất. Ngay lúc đó bọn The Dark Ones kéo tới cố gắng ngăn chặn tôi.

Một khung cảnh kỳ lạ, ẩn sâu trong tiềm thức của tôi chợt hiện ra. Tôi phải trốn tránh những con Dark Ones và cố gắng chạy đến cuối cùng của một mê cung vô cực. Rồi tôi lại nhìn thấy mình là Hunter, tôi ném cho chính bản thân tôi một khẩu súng lục và lặp lại câu nói kinh điển của anh: “Nếu nó tỏ thái độ thù địch thì hãy giết nó!” Tôi quay lại và giơ súng bắn vào một con Dark One đang đến, nó cầu xin tôi dừng lại… Khi con Dark One gục xuống, tôi bừng tỉnh….

Trái tim tôi lạc lối giữa vài lựa chon, nếu tôi ra lệnh phóng thì bọn Dark Ones sẽ chết, phải chăng trái đất sẽ được cứu rỗi? Mọi người sẽ có thể tự do lên mặt đất và sống cuộc sống như trước kia? Nhưng vì sao con Dark One đó lại cầu xin tôi, chuyện gì đã xảy ra, tôi đang làm gì, tôi đã nghe theo ai, tôi thật sự muốn gì??? Tôi có lẽ nên ra lệnh phá hủy đèn hiệu tên lửa, hệ thống hướng dẫn tên lửa sẽ rơi khỏi tòa tháp, đổ ập xuống đất, kết thúc cuộc chiến…

Bất giác tôi nhấn nút phóng tên lửa, tôi muốn kết thúc càng sớm càng tốt cuộc chiến mệt mỏi này…Con Dark One đang hấp hối dưới chân tôi thều thào “.. chúng tôi…chỉ muốn hòa bình ..” rồi gục xuống chết.

….tôi đã làm gì thế này…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro