Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cưng đừng nói là………….”

“Đúng đó!!Người cứu em hôm ấy chính là Khanh…….”siêu nhân”trong lòng em! ”

“Ak……”,nghe đến đây đang ăn tôi như muốn nôn ra……..liệu nhỏ này có “tâng bốc”tên đó lên tuốt mây xanh không trời?

“Nhưng chưa hết đâu!!Lúc ấy em đã tin là có “định mệnh”…….nhưng sau một chuyện nữa……..thì em mới chắc chắn được điều đó!!”

“Chuyện gì?”,tôi tròn xoe mắt hỏi…

“Sau đó khoảng một tuần……….ông nói là đã kiếm thêm được người làm mới!!Nghe ông em “quảng cáo”thì cậu này cũng trạc tuổi em………lúc đó em cũng không tò mò cho lắm………..vì em đã có “siêu nhân”trong lòng em rồi mà?Nhưng……….tình cờ em lại chạm mặt người con trai mới được nhận vào làm ấy………Ôi! Đúng là ý trời……..không ngờ người ấy lại là Khanh! “,vẻ mặt con bé lộ rõ hai chữ “hạnh phúc”………nó như muốn bay lên”thiên đường”luôn vậy!

“Hix……….đúng là……….ý trời há!!”

“Còn nhiều nhiều lần nữa…….nên em chắc chắn với anh một câu rằng……Khanh không vô tình vô nghĩa như anh nói đâu! Điển hình là chuyện xảy ra với anh hôm bữa đó……”

“Chuyện gì?”,nghe đến đây thì tôi bỗng khựng lại………giờ thì tôi bắt đầu cảm thấy “tò mò” thực sự…………

“Lúc anh bị đáng ngất đi…….Khanh đã nhào đến “bụp”cho cái tên đã đánh anh một cái nằm ngay đơ ra…..sau đó thì Khanh liền xốc anh dậy………khi thấy có máu trên đầu anh chảy ra………em có thể cảm giác được Khanh lo lắng đến mức độ nào! Hôm đó……cái quán này không phải do tụi kia phá tanh banh đâu………..mà là do…….một tay Khanh làm đó!!Một tay đập…….một tay quăng………..trông Khanh lúc đó……đáng sợ lắm anh ạ! ”

“Rồi…….sao nữa?”,tôi như cảm thấy nóng dần lên theo tình tiết câu chuyện mà Vi đang kể……

“Cuối cùng cảnh sát cũng đến! Trước khi đi……..Khanh bảo em nhớ chăm sóc cho anh……trông có vẻ lo lắng thực sự! Lúc ấy……..anh biết em có ý nghĩ gì không?

“Ý nghĩ gì?”,tôi thắc mắc………

“Em nghĩ…..ước gì người bị thương là em……người bị chảy máu là em……..để Khanh có thể quan tâm em được như thế! ”

Nghe đến đây……tôi biết được rằng…….con nhỏ này bị “hâm”thật! Nó đâu có biết là khi bị đánh tôi đau đến mức độ nào………khi tỉnh lại cái đầu còn nhức kinh khủng……….ấy thế mà……..~.~

“Cưng đừng bênh vực cho hắn! Nếu quan tâm anh thực sự……..thì tại sao……….hắn không đến thăm anh dù chỉ một lần chứ?”,tôi giận dỗi khi nghĩ về chuyện này….

“Anh đừng nói vậy……..Khanh muốn đến thăm anh lắm!!Nhưng………tính tình bạn ấy là vậy………hệt như con nít………Khanh sợ……….khi đến thăm anh rồi………….thấy anh nằm bất động trên giường……….như thế……..Khanh sẽ càng tự trách bản thân mình hơn! Khanh lo cho anh lắm………trong thời gian anh nằm viện……Khanh có làm việc cũng như người mất hồn……..em thấy mà còn phát lo! ”

Nghe đến đây……….sao tự dưng………..tôi cảm thấy”cục tức”trên người dần biến mất………Không được! Không thể để những lời “đường mật”của nhỏ này “lay động”ý chí của mình được!! ”

“Lúc biết anh ra viện……..Khanh vui lắm ấy! Làm việc cũng tích cực hơn lúc trước nữa! ”

“Thế sao………hôm nay anh đi làm lại……….hắn chẳng nói chẳng rằng gì với anh thế?”,tôi thỏ thẻ hỏi nhỏ câu này……….

“Chắc có lẽ Khanh chẳng biết nên dùng thái độ gì đối với anh thôi! Như em lúc trước nè……….phải tích cực lắm em mới có thể khiến Khanh mở miệng nói chuyện với em……….chính tính cách đó mà đã khiến em”đổ”trước Khanh đó! Hihihi…….”

Ôi! nếu như nhỏ này nói thật……………thì chẳng lẽ tôi đã trách lầm hắn??Sao tự dưng……..tôi lại có cảm giác lâng lâng dễ chịu như thế này cơ chứ?? ^ ^!

“Mà sao…….cưng rành về Khanh thế?”,từ tò mò tôi chuyển sang thắc mắc……

“Vì…….em không hiểu Khanh thì còn ai hiểu Khanh nữa chứ?”,nói xong…..nhỏ tự đỏ mặt lên……….xem ra………..nhỏ này muốn”dâng hiến”cho tên ấy tất cả những gì mình có!!Đúng là……….dại trai dễ sợ ~.~

“Nhưng……….anh thắc mắc một chuyện……….”

“Chuyện gì anh?”,nãy giờ nói quá trời nên nhỏ mới ăn được miếng bánh đầu tiên…….còn tôi……..thì gần như hết cái bánh ^ ^!

“Nó có bị cảnh sát gây khó dễ gì hok zạ?”

“Vụ này thì anh yên tâm………nói nhỏ cho anh biết nhé………..”,nhỏ chồm dậy…….kê sát vào tai tôi mà nói………khiến tôi cũng tò mò hết sức………

“Khanh là con của một gia đình có thế lực lắm đấy anh ạ! ”

“Sao cưng biết?”,tôi lại tròn xoe mắt hỏi…….

“Vì…….em đã từng một lần “điều tra”thân thế của Khanh……..ba bạn ấy là chủ tịch tập đoàn một công ty chuyên về quản trị kinh doanh………..còn mẹ bạn ấy là con gái của một tỷ phú đã về hươu………còn người anh……….thì em không biết! ”

Nghe đến đây thì tôi sửng sốt khắp người………..một tên “bặm trợn”như hắn mà sao gia đình lại”danh giá”đến thế cơ chứ??Thế mà từ đầu đến giờ tôi cứ nghĩ…………hắn phải nhà nghèo lắm nên mới bất cần đời như vậy! T.T

“Nhưng anh đừng nói cho Khanh biết là em từng điều tra bạn ấy nha!!Khanh không muốn ai nhắc đến chuyện gia đình của bạn ấy!!Anh mà nói……..Khanh giận em đấy! ”

“uhm……..anh…….anh biết gòi! ”

“Loại con trai vừa dũng cảm…….vừa mạnh mẽ……..vừa đẹp trai…….vừa biết “giấu thân phận”………em nghĩ cả đời mình khó mà kiếm được người thứ 2 lắm!!Hihih…….”

Con bé lại tiếp tục mơ mộng………..thấy mà phát chán………~.~

Cạchhhh………có tiếng cửa mở……….

Người bước vào cửa không ai khác chính là tên nhok ấy! Bây giờ trông hắn chằng khác nào con mèo mới đụng nước….rũ rượi và kinh dị lắm!

-trời ơi! Sao Khanh không chờ hết mưa rồi về?Ướt mem rồi nèh…để Vi đi lấy khăn cho! -nhỏ cuốn cuồng lên như chính nhò là người mắc mưa vậy…còn tôi…vẫn “bình thản” mà ngồi ăn từng miếng bánh kem ngon lành…nhưng cặp mắt của tôi thì đang chĩa thẳng vào tên nhok đó! Cái ánh nhìn bất cần đời của hắn trông mới đáng ghét làm sao! Cứ như là trên thế giới này…tất cả mọi người đều mắc nợ hắn hết vậy! Bao nhiêu lời hay ý đẹp mà nhỏ Vi kể…đều tan biến hết trong đầu tôi khi chỉ vừa mới nhìn thấy cái ánh mắt đó!

-Vi mặc kệ Khanh! Mau cầm dù đi về với ông đi! -nói xong thì hắn lủi 1 nước vào cái căn phòng “tổ kiến”đó! Thật là xấc xược hết chỗ nói….

-Cái thằng thiệt tình! 2 ông cháu mình về trước thôi! -ông của Vi đang ở ngoài hàng…bấy giờ mới rời khỏi chỗ và nói……

-Nhưng…lỡ Khanh bị bệnh thì sao ông?-nhỏ lo lắng nhìn vào căn phòng đã đóng sập cửa….

-Không sao mà! Thằng đó khỏe lắm….mưa gió làm gì được! Về thôi cháu àh! -ông cố khuyên nhủ nhỏ…

-Đúng đó! Vi về với ông đi! Có con ở đây canh tiệm được rồi! Đợi khi nào hết giờ thì con sẽ dẹp tiệm giùm cho! 2 người yên tâm đi! -lúc này tôi mới dứt ra được cái bánh kem…đứng lên và nói…chuẩn bị tiễn 2 ông cháu họ về!

-Thôi vậy cũng được.Trước khi cháu về…cháu gọi thằng Khanh ra ngoài khóa cửa tiệm lại nhé!Ông về trước đây!

-Vi về nha Khanh! Nếu Khanh bị bệnh thì mai Vi sẽ xin nghỉ học giùm cho! Có gì điện thoại cho Vi nha! -nhò vẫn còn luyến tiếc chưa chịu đi….chỉ khi ông lôi tay nhỏ…nhỏ mới nhích được vài bước ra cửa và mang dù về! Đúng thật là…mê trai hết chỗ nói!

Ngoài trời vẫn còn đổ mưa….nghe tiếng mưa rơi tí tách bên cửa sổ cũng thấy hay hay….ngồi bên bàn ăn…vừa nhấm nháp tý bánh kem(đĩa bánh còn sót lại của nhỏ Vi cũng bị tôi “xơi”tuốt ^^!)…vừa nhìn mưa thế này cũng thật là tuyệt!

Tự dưng ngẫm nghĩ lại….thấy dạo gần đây cuộc đời tôi sao thay đổi nhiều quá! Hạnh phúc chẳng có bao nhiêu…đau khổ thì lại đến nhiều! Từ việc của Khương,cho đến việc của thầy Nam..và chỉ việc nghĩ them về chị tôi…..thì tôi chỉ muốn mất hết trí nhớ cho xong! Tôi chẳng biết rồi từ đây sẽ phải đối mặt,cư xử với thầy như thế nào?Còn chị tôi…cũng không biết tìm lý do nào đó “hợp lý” để nói với chị…mọi thứ xung quanh tôi đều rối ren lên!

Mà quên….còn cái tên nhok đáng ghét đang cách tôi vài bước ở đây nữa chứ! Vì ai mà tôi phải nhập viện?Vì ai mà tôi phải bực dọc mỗi khi làm ở tiệm bánh này! Nếu nói tôi cứng đầu…thì hắn còn cứng đầu hơn tôi gấp 10 lần! Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện trước với hắn…dù chỉ là nhìn hắn 1 lần! Việc hắn giận hay gì gì đó với tôi cũng chẳng ảnh hưởng đến phần trăm nào cuộc sống của tôi cả! Ừh thì mặc kệ hắn vậy!

Một ngày mới lại đến…lại thêm một ngày tôi phải đến trường….phải tiếp xúc với thầy…tôi không biết liệu có thể dựng lên nổi vẻ mặt lạc quan,yêu đời như thường lệ hay không nữa?

-Lâm ơi! ! Tin…tin giật gân cho mày nghe đây!

Vừa bước vào cửa lớp thì con Mi….cái đứa sỗ sang nhất đã hét lên như thể trái đất sắp nổ tung vây!

-Biết rồi….đế từ từ….tao vô chỗ ngồi thì mày hãy kể cái tin giật gân của mày há! -tôi vẫn điềm nhiên đi từ tốn vào lớp….chẳng vội gì mà tò mò cả!

-Uh há! Phải để mày bình tĩnh lại đã! Không thì sẽ sock như con Đào khi biết tin này cho mà xem!

Nghe con Mi nói thế…tôi mới để ý……thường ngày lớp trường vào buổi sang đâu có “uể oải” dữ vậy đâu ta?Ấy thế mà…cô nàng đang nằm ườn lên bàn…đôi mắt đờ đẫn…không còn chút sinh khí nào cả!

-Chà! Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng quá vậy?Tao bắt đầu tò mò rồi đó nha!

-Íh mà khoan! Chờ con Oanh vào tao kể luôn! Để 2 đứa tụi bay cùnh sock luôn một thể! Há há…-nói xong nhỏ tự biên tự diễn…cười phá lên như con “dã thú”

5’ sau…..khi con Oanh vào lớp….và sau khi nghe con Mi kể tin giật gân đó thì…….

-Cái gì?Thầy Nam chuyển công tác đi rồi áh?-tiếng nó thất thanh lên……khiến nguyên dãy lầu này “rung chuyển” theo…..

-100% luôn! Lúc sáng này con Đào mới lên văn phòng khoa xem lịch công tác!Nó tìm mãi không thấy tên thầy Nam đâu cả! Thay vào đó là tên 1 bà cô nào đó chả biết nữa! -nhỏ Mi bắt đầu kể lể chi tiết…..

-Trời ơi! Thế còn đâu “ý chí” để tao lết cái xác này đi học nữa đây hả trời?-con Oanh tức giận….đập bàn đập ghế từa lưa hột dưa……

Mỗi đứa đều có 1 cú “sock”riêng trước tin này…con Đào thì ủ rũ…con Oanh thì nổi điên….Con Mi thì đi “tám” cho mấy đứa khác trong lớp biết để cùng….sock! Còn tôi….

-Nèh! Bắt đầu học mày còn đi đâu vậy Lâm?-con Oanh ngưng “múa máy” khi thấy tôi lao thật nhanh ra khỏi lớp….

-Tao cúp 2 tiết đầu! Vậy nha!

-Nèh! Mắc gì cúp??Không muốn nhìn mặt bà cô mới sao?,mặc kệ con Oanh réo gọi…bây giờ tôi chỉ cần tìm một chỗ nào đó yên tĩnh…..để điện thoại cho thầy…việc thầy chuyễn công tác không phải là sock….mà là quá sock đối với tôi! Chẳng việc gì mà thầy phải làm vậy cả?

Từng ngón tay rần rà trên phím điện thoại…..tay tôi vẫn đang run lên từng hồi…để rồi cuối cùng chọn tên thầy…..nhấn phím gọi……tôi chỉ nghe được một câu:”số máy quý khách vừa gọi hiện không lien lạc được…..”

Tức tốc đón xe bus qua nhà thầy…..ngồi trên xe mà trong lòng vẫn còn chưa hết bàng hoàng! Thầy Nam làm như vậy là vì tôi…thầy không muốn tôi phải khó xử khi mỗi lần đối diện với thầy trên bục giảng….và cũng là….làm theo ý muốn mà trước đó tôi đã nói với thầy…..”giá như thầy không xuất hiện…..”……..chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi hối hận lắm rồi! Tự trách bản than mình quá ngốc khi nói ra câu đó……để giờ đây có lẽ mãi mãi thầy sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa!

Cánh cửa đã khóa…..tôi đợi mãi…đợi mãi….3 tiếng đồng hồ trôi qua…..sau đó có một người hàng xóm đến nói với tôi rằng thầy đã dọn nhà đi lúc tối….trong tình trạng rất khẩn trương…..

Từng giọt nước mắt rơi xuống….hình ảnh xung quanh tôi nhòa dần đi….tôi cố kiềm lòng khôn được nấc lên thành tiếng! Nhưng sao khó quá…khó có thể để quên….quên người đàn ông đã ôm tôi….quên người đàn ông nói yêu tôi……quên người đàn ông tôi….đã yêu!

Tôi quay xuống và khóc thật ngon lành….từ này sẽ không còn ai bên cạnh ôm ấp,vỗ về tôi nữa! Thầy không chờ tôi…chờ tôi nói với thầy rằng…..tôi không muốn thầy ra đi!

Từng cơn gió nhẹ khẽ lùa qua….bỗng khiến tôi rùng mình…cái cảm giác lạnh lẽo đang chế ngự hết tâm hồn lẫn thế xác! Làm sao có thể tìm thấy chút hơi ấm để giúp tôi đứng lên….thoát khỏi tình trạng này đấy?

-Sao?Mày mệt trong người àh?uh…để tụi tao xin phép giáo viên giùm mày cho!!Về nhà nghĩ ngơi đi nha! -tiếng con Oanh leo lẻo trong điện thoại khi tôi gọi cho nó….

-Uh….tiện thể mày xin cho tao nghỉ làm bữa nay luôn nha! Tao mệt quá…chẳng còn hơi sức đâu mà làm! -giọng tôi thều thào…xen lẫn sụt sùi mà nói…..

-Ok!Cứ lo nghỉ ngơi đi….mọi việc cứ để tao lo!

-Cảm ơn mày nhiều nha! Tao cúp máy đây! -xong….tôi lại tiếp tục dựa vào cửa kính xe bus…ánh mắt đờ đẫn lẫn đỏ hoe nhìn về nơi xa xăm…nơi ấy…không biết thầy Nam đã đi về đâu?

-Lâm…em có bệnh không mà từ lúc đi học về em không bước ra khỏi giường thế này?Cơm cũng không chịu ăn nữa! -chị tôi lo lắng khi thấy tôi cứ co chăn kìn mít,nằm 1 chỗ không nhúc nhích…..

-Chắc giở chiêu nhõng nhẽo ra nữa chứ gì! Kệ nó đi chị! -giọng tên Tiến vang vang…..may cho hắn là tôi đang gặp chuyện không vui đấy!

-Em chắc là em không có bệnh chứ hả?-chị tôi cố gặng hỏi…..

-Uhm…em…chỉ mệt thôi! Nằm một chút sẽ không sao mà! -tôi thều thào nói một cách chậm rãi…

-Vậy chị ra ngoài nha!!Có gì cứ gọi chị há!

-Uhm…..

Thú thật là bây giờ tôi chẳng biết phải nói sao với chị tôi nữa?Chỉ nghĩ lại cái ánh mắt,cử chỉ hạnh phúc của chị khi gặp lại thầy Nam là tôi không tài nào mở miệng nói dối….dù là 1 câu! Thôi thì cứ đánh một giấc….tới đâu hay tới đó vậy!

BỊCHHH….

Chỉ khi vô tỉnh đạp con gấu Panda ra khỏi giường thì tôi mới chợt tỉnh giấc…nhìn thấy xung quanh tối om….sờ soạng mò cái điện thoại thì mới biết đã gần 11h đêm rồi! Không ngở tôi ngủ cũng “trâu” dữ! Giờ thì cái bụng đói meo…..xuống nhà sau lục lọi xem có gì ăn không vậy!

Bước ra khỏi phòng….tôi thấy ánh đèn bên phòng thằng Tiến vẫn còn sáng…mà hiện tại chị tôi đang ở trong đó….cho nên tôi biết chị ấy vẫn chưa ngủ!

Rón rén đi đến….nhè nhẹ mở cánh cửa…thì thấy chị đang nhìn bầu trời đêm qua ô cửa sổ nhỏ….

-Chị chưa đi ngủ hả?-nghe tiếng tôi…chị bỗng quay lại

-Uh…ai như em! Ngủ gì đâu mà đến bấy giờ mới dậy! đói bụng không?chị có chừa cơm cho em ở dưới đó.Xuống mà ăn đi rồi rửa tay rửa mặt!!Nhìn em y như con quạ vậy..hihih…..

-Uh….em xuống ăn ngay!-định bỏ đi rồi…nhưng không hiểu sao đôi chân cứ muốn ở lại…dường như nó có cảm giác đây chính là thời điểm thích hợp để “tâm sự”với chị ấy vậy!

-Sao em chưa đi?Có gì muốn nói với chị sao?-nhìn thấy thái độ ấp úng của tôi là chị ấy nhận ra ngay….

-Chị nèh….

-Sao?có gì thì nói đi!

-Cho em…đứng ngắm bầu trời cùng với chị nha! -nghe xong câu này thì chị bỗng cười khì….1 nụ cười thật dễ thương…

-Lại đây …hì hì…..

Tôi rón rén bước tới….2 chị em cùng nhau ngắm sao,ngắm trăng(mặc dù không có trăng,sao thì lè tè vài 3 con.. ^^!)…được chừng 5’ im lặng thì tôi bỗng nhẹ nhàng hỏi chị…

-Chị…yêu thầy Nam nhiều lắm àh?-1 Câu hỏi ngốc xít chưa từng có…việc bắt đầu câu chuyện như thế này chưa gì đã khiến tôi run cầm cập rồi…không biết lát “nói dối” có thuận buồm xuôi gió không nữa?

-Lúc trước….chị và ảnh từng là người yêu của nhau đấy!

-Vậy…vậy àh?-tôi giả vờ ngạc nhiên nhưng thật ra đã biết điều này lâu rồi!

-Bẵng đi một thời gian không gặp..nay gặp lại chị thấy hạnh phúc lắm!

-Thế…lúc trước 2 người từng chia tay nhau àh?Sao lại bẵng đi một thời gian?

Không nghe chị trả lời ngay…tôi nhìn sang thì bắt gặp một ánh mắt buồn vời vợi….có lẽ tôi đang gợi lên quá khứ đau thương của chị ấy!

-Ngày cuối cùng chị gặp anh Nam là lúc ảnh nói sẽ lên thành phố học…chỉ sau tai nạn của một người bạn than giữa 2 tụi chị không lâu!

-Thế…lúc đó anh ấy nói chuyện giữa chị và ảnh như thế nào?Ý em là…tình cảm của 2 người đó!-tôi đang từ từ đi sâu vào vấn đề…

-Chẳng gì cả! Ảnh chĩ nói với chị rằng….ảnh đi….không biết khi nào sẽ quay lại!-giọng chị tôi bỗng trầm xuống…chứng tỏ quá khứ đang chế ngự ký ức của chị…

-Chị có nghĩ….đó là 1 lời chia tay không?-tôi ấp úng hỏi…

-Ngay cả đứa ngốc còn biết đó là lời chia tay! Huống chi….

-Thế…lúc đó chị có tức giận không?-tôi vẫn nhìn vào ánh mắt chị…quan sát thái độ của chị từng chút một….

-Tức àh?Dường như là không em àh!

-Vì sao chứ?-tôi ngạc nhiên….

-Tuy nói tụi chị là người yêu cũa nhau….nhưng chị biết….anh ấy không hề yêu chị..mà tình cảm của anh ấy đã dành cho người khác mất rồi! Sở dĩ chị không muốn nói chia tay trước vì chị muốn bảo vệ anh ấy…..không muốn mọi người nhìn ảnh bằng thái độ e dè….

Khôg hiểu sai khi nghe đến đây…tôi có càm giác chị dường như đã biết chút gì đó về chuyện giữa thầy và anh Thanh…

-Vậy…người anh ấy yêu là ai?Chị…biết không?-tôi cố tình hỏi chị câu này…

-Cái đó…có nói ra em cũng đâu có biết đâu nèh?hì hì…-chị quay sang…nhìn tôi và cười…một nụ cười có ẩn chứa nỗi buồn trong đó!

-Vậy tại sao chị lại muốn lien lạc lại với ảnh làm chi?Khi đã biết…-tôi tránh không nói những lời khiến chị tôi buồn…

-Điều này….có lẽ do chị muốn….tận tai nghe thấy những lời thật lòng của ảnh!

Nghe xong….tôi thấy mình thật có lỗi…vì đã để thầy Nam ra đi!

-Chị 2…em….-tôi ngẹn ngào không nói nên lời…mà cũng chẳng biết nói sao với chị ấy bây giờ…

-Sao?Còn gì muốn tra khảo chị nữa àh?-chị nói đùa để chọc tôi cười….nhưng làm sao tôi có thể cười nổi đây?

-Em…em muốn nói với chị một chuyện…liên quan đến thầy Nam….

-Uh…em nói đi! Anh Nam làm sao?-chị nhẹ nhàng,từ tốn…không chút gì vội vã mà hỏi…

-Thầy ấy…sáng nay….sáng nay đã chuyển công tác rồi chị àh! Chúng em cũng chẳng biết thầy chuyển đi đâu nữa?Em…em xin lỗi chị nhiều lắm! huhuhuhu…..-nói đến đây thì tôi không kiềm được nước mắt…từng giọt làm nhòa đi màn đêm yên tĩnh xung quanh tôi…..đã cố gắng không khóc lắm rồi…nhưng sao khó quá! Những hình ảnh của thầy dồn dập trong ký ức tôi…từ nụ cười,cử chỉ cho đến ánh mắt…chúng cứ lởn vởn xung quanh đâu đây….thầy ra đi quá đột ngột….ngay cả bản thân tôi còn không thể chấp nhận được sự thật này….huống chi….

-Đừng khóc! Con trai lớn rồi mà còn khóc nhè…em có lỗi gì đâu?Anh Nam ra đi là quyết định của ảnh…đâu thể trách em được?-chị vỗ về…cho tôi mượn bờ vai để khóc…những lúc này đáng ra tôi phải là người an ủi chị…ai dè….

-Nhưng…em…..-tôi vẫn không nói được nên lời…

-Chị biết mà!Chị biết anh ấy sẽ luôn tìm cách lẫn trốn chị!Sẽ không bao giờ chị nghe được lời chia tay thực sự từ ảnh! Chị biết….

Tôi nghe những tiếng nấc nhỏ…có lẽ chị đang khóc…cảm xúc của chị không bộc lộ ra ngoài…nhưng tôi biết chị đau khổ lắm! Chỉ vì một người đàn ông…mà khiến 2 chúng tôi phải ra nông nổi này! Đúng thật là số phận…chúng luôn luôn true đùa ta….không biết bây giờ thầy ra sao?Riêng lúc này đây…tôi bỗng nhớ thầy da diết….2 chị em đứng tựa vào nhau…ai cũng có những tiếc nấc cho riêng mình…ban đêm thật yên tĩnh…càng làm nỗi buồn thêm phần nào đó sâu sắc,da diết hơn! Thôi kệ vậy…đêm nay cứ khóc…cứ đau khổ…rồi sáng mai….sẽ là một ngày mới….một cuộc sống mới…

-Lâm…ra ăn sáng nèh! -tiếng chị 2 văng vẳng bên tai….tôi vừa mới thức dậy sau một đêm “khóc như mưa”

-Oh…hôm nay Lâm nhà ta chịu dậy chỉ sau 1 tiếng gọi xuống ăn sáng thôi sao?Lạ àh nha! -vừa mới bước xuống bàn ăn,chưa kịp ngồi thì thằng Tiến đã “quăng”đạn vào tôi rồi…bực hết sức nói….

-Thôi! Đừng chọc nó nữa!

-Hôm nay em nghỉ học một bữa nha chị! -tôi thều thào nói….

-Sao vậy?Em bị bệnh hả?-chị thắc mắc và nhìn tôi.

-Không có! Tại…em thấy hơi mệt mệt thôi hà! Nha chị….-tôi bắt đầu nhõng nhẽo…

-Cũng dc…nhưng nhớ đây là lần cuối đấy nhé! Học hành mà nghỉ hoài như em chắc tiêu qá!-tuy cằn nhằn đôi chút nhưng miễn chị ấy đồng ý là,..ok rồi!

-Vâng ạ!

-Giờ lo mà ăn sáng đi!Và không được chui vào giường ngủ tiếp đâu đấy!

-Dạ…em biết rồi! -đang chuẩn bị gắp thức ăn vào miệng thì bị thằng Tiến chặn lại ngay…

-Thế trưa nay có đi làm thêm không hả?

Mà nó nhắc mới nhớ…đi làm thêm mà nghỉ hoài coi cũng kỳ…không khéo lại được nước cho thằng nhok”mắc zịt” kia châm chọc,hãm hại tôi nữa thì khốn….

-Đi chứ sao không?Cho nên trưa nay làm ơn trước khi đi học chở tao đi giùm đó!

-Hôm nay không được rồi! Lát tao phải lên trường ngay…lát kiểm tra rồi! Nên chắc chiều tao mới về!

-Lấy ai chở tao đi bây giờ?-tôi hốt hoảng nói..

-Thì đi xe bus chứ ai mà chở mày ngoài tao ra?-nó cố tình nói xỏ nói xiên tôi…cái thằng…chuyên môn muốn tôi “lồng lộn”lên không hà!

-Không cần mày đâu!ăn xong biến đi cho khuất mắt tao! -câu nói lịch sự nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc này đề”phang”vào mặt nó!

-Thôi!Cho tôi xin đi 2 anh! Ở chung một nhà mà cứ cãi nhau hoài! Lo mà ăn sáng đi!

Nhờ có chị tôi can thiệp…không là sẽ xảy ra khẩu chiến như mọi ngày cho mà xem! Mà giờ tôi cũng chẳng biết mình có còn hơi sức để cãi nhau với nó không nữa?Một buổi sáng chán ngắt và tẻ nhạt!

Đang ngồi xem tivi thì bỗng điện thoại của tôi báo có tin nhắn…sau một hồi làm biếng lấy cái chân khều khều mãi không được…tôi đành phải đứng lên khỏi ghế mà lấy vậy!

Khi check SMS thì mới biết con Oanh nhắn tin….nói hỏi sao hôm nay tôi không đi học…đành phải kiếm cớ là chở chị đi mua đồ mà bảo nó xin phép giùm vậy! Sau khi send…tính tôi hễ đụng đến cái điện thoại là mày mò lung tung(mặc dù chẳng còn chỗ nào cho tôi mày mò nữa cả)…đến danh mục phonebook…tôi mới thử tìm xem trong list những người tôi quen…có ai để tôi tâm sự hay không?Nghĩ đến đây…tôi mới sực nhớ ra một người…mà mỗi khi gặp anh,trò chuyện với anh là dường như mọi nỗi buồn của tôi đểu tan biến hết cả! Người tôi đang nhắc đến….chẳng ai xa lạ….đó chính là anh Thuần! “thiên thần” trong long tôi!! ^^~

Sau 1 SMS với nội dung là hỏi anh ấy đang làm gì??Bây giờ có rảnh không?Tôi muốn gặp anh ấy ngay bâu giờ có được không?…thì lúc này là lúc tôi đang thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của anh ấy! Sẽ rất quê nếu anh ấy nói không rảnh để đi…và sẽ càng quê hơn khi anh ấy không hồi âm lại!!

10’ trôi qua….20’ trôi qua…tôi vẫn không thấy có tin nhắn! Ngồi cầm điện thoại trên tay mà tôi như muốn bóp nát nó…cái cảm giác chờ đợi này thật là khó chịu! Đang cảm thấy bị quê độ thì bỗng điện thoại nó rung lên báo có tin nhắn….làm tôi giật cả mình! Nhưng vài giây sau đó tôi đã lấy lại bình tĩnh…từ từ check SMS xem có phải của ảnh hay không?Thì tôi mừng quýnh lên…đúng là số điện thoại của anh ấy…nội dung SMS đó như sau:

“anh nhận được tin nhắn của em rồi!Bây giờ thì anh rảnh,chúng ta gặp nhau được mà! Nhưng ở đâu nèh?Em send cho anh chỗ hẹn…anh sẽ đến đó ngay!”

Tôi lật đật nhắn tin lại cho ảnh..hẹn ảnh ở 1 quán café mà tôi biết…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro