Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nói chung là qua cơn nguy hiểm rồi! Nhưng bác sĩ vẫn đang theo dõi…vì ông mắc chứng bệnh tim nữa mày ơi!

Nghe con Mi nói mà tôi thấy đau lòng ghê!Bình thường ông vui vẻ,khỏe khoắn bao nhiêu thì bây giờ….nhìn ông tiều tụy bấy nhiêu! Hình ảnh của ông làm tôi nhớ lại người bà quá cố của tôi…..cũng mới cười đùa đó…ấy mà…..

Ở trong đây cũng đã lâu…đến lúc chúng tôi phải về! Sau khi chào tạm biệt gia đình của nhỏ Vi….nhỏ cùng thằng nhok theo chân tụi tôi ra đến ngoài cổng!

-Anh chị đi về cẩn thận nhé! Em thay mặt ông của em cảm ơn anh chị nhiều lắm!-nhỏ Vi nói với giọng thều thào,thiếu sức sống….việc này cũng dễ hiểu thôi mả!

-Có gì đâu! Em cũng đừng đau buồn quá nha!Nhớ ăn uống đầy đủ đó!

-Thôi!Tụi chị về nha em! Có gì để bữa khác tụi chị ghé qua thăm ông của em nữa!

Cả bọn chuẩn bị quay gót đi….thì bỗng tên nhok ấy gọi tôi lại….thắc mắc không biết có chuyện gì?

-Gì thế?-tôi hỏi.

-Ấy có thể nói chuyện riêng với tôi một lát được không?

Trước sự tò mò của đám bạn…và ngay cả bản thân tôi….buộc lòng tôi phải đi theo hắn!

-Tụi bây về trước đi!Lát có gì tao đi làm luôn!-tôi quay sang thì thầm với tụi nó.

-Uh…vậy tụi này về trước! Nhưng mai đi học…mày phải tường thuật chi tiết câu chuyện này đó nghe chưa! Không thì….-con Mi vừa nói vừa làm động tác “cắt cổ”….định uy hiếp tôi đây mà!

-Biết rồi biết rồi! Về nhanh đi! -tôi thúc giục.

-Vậy…Vi cũng lên với ông nha! Khanh…cứ nói chuyện đi há!-trong lòng nhỏ Vi chắc cũng tò mò không kém…nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra thôi!

Theo hắn vào trong khuôn viên bệnh viện….hai chúng tôi ngồi nấp dưới tán cây mà vẫn không tránh khỏi cái nắng gắt gỏng của mùa hè!

-Rồi đó! Có gì thì nhok nói đi!-tôi vừa nói vừa lấy tay lau mồ hôi đang nhễ nhại!

-Tôi muốn ấy giúp tôi một chuyện!

-Chuyện gì?-tôi thắc mắc.

-Uhm….tôi muốn ấy chịu khó làm tăng ca với tôi!Được không?

-Tăng ca àh?-tôi trố mắt nhìn hắn.

-Thì tức là…đi làm sớm hơn,về trễ hơn đó mà!

Nghe hắn nói xong tôi giật cả mình…nếu đồng ý thì thời gian đâu tôi ngủ nữa?Nhưng từ chối thì thật không phải đạo…dù sao ông cũng đã từng giúp đỡ tôi nhiều…nay thằng nhok đưa ra yêu cầu này cũng chỉ vì muốn tốt cho tiệm bánh của ông mà thôi!

-Sao?Ấy không chịu hả?

-Làm gì có! Tui…tui chỉ đang lo làm về trễ quá…không có bus cho tui về mà thôi! -tôi lấp lửng…

-Cái này thì yên tâm!Có gì tôi chở ấy về cho…không lấy tiền công! Chịu chưa?

Hắn nói đến nước này thì tôi phải đành….chấp nhận mà thôi!

-Uhm…vậy cũng được! Nhưng hứa là phải làm đó nha!Để tui về một mình là nhok biết tay tui!

-Tôi hứa là làm mà! Vậy…ấy ở đây với tôi chút xíu nữa đi…rối lát tôi chở qua tiệm bánh luôn!

-Nhưng…..-tôi ấp úng nói….

-Nhưng gì?

-Tui đói bụng quá! Để tui đi ăn rồi tính gì thì tính nha! -tôi xoa xoa cái bụng đang sôi sùng sục…

-Bó tay luôn! Chịu khó ở lại một chút nữa đi…rồi tôi chở tới chỗ này ăn miễn phí!

-Miễn phí hả?-nghe hắn nói câu này…mắt tôi tự dưng “sáng rỡ” hẵn lên!

-Cái đồ…tham ăn!

-Ừh thì kệ tui!

-Già đầu mà như con nít!

-Đỡ hơn đồ con nít mà như ông già!

Suốt đường lên phòng của ông…hai chúng tôi không ngừng nói sock nhau! Khiến đi tới đâu người ta cũng nhìn tụi tôi tới đó….ngại ghê vậy!

-Khanh….đi ăn với anh Lâm àh?-nhỏ Vi ngạc nhiên nhìn chúng tôi…khi nghe hắn nói cho nhỏ nghe về việc này.

-Uh…Khanh với Lâm đi ăn xong sẽ ghé tiệm luôn! Vi cứ về nhà nghỉ ngơi đi…khỏe rồi hãy ra tiệm…biết chưa?

-Vậy….vậy cũng được! Khanh đi xe cẩn thận nha! -vẻ tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt của nhỏ….ấy thế mà thằng nhok vẩn dửng dưng như không có gì!

-Nèh!Bộ không có chút động lòng gì sao?-tôi hỏi khéo hắn khi cả hai đã ra đến bãi giữ xe.

-Động lòng gì?-hắn giả vờ ngây thơ.

-Thì Vi đó! Quan tâm nhok vậy nhok không cảm động sao?-tôi cười cười gian xảo….

-Thôi đi!Ấy đừng nhiều chuyện! Ngồi cho chắc đó!

Dứt lời…hắn rồ ga một phát làm xém tý tôi té nhào xuống phía sau…cũng may đã kịp thời “ôm” eo hắn lại! Cái thằng đáng ghét!

-Chạy từ từ thôi! ! ! ! ! ! ! ! !!

Suốt dọc đường đi tôi không dám mở mắt ra…..vì sợ nếu nhìn thấy hắn chạy như bay chắc tôi té xỉu quá! Ngồi trên xe mà tôi cứ cầu nguyện suốt….

-Tới nơi rồi!

Nghe hắn nói….tôi mới từ từ mở mắt ra….không tin trước mắt mình là một ngôi biệt thự sang trọng….chẳng biết nơi này là đâu mà hắn lại chở tôi tới đây nữa?

-Đây….đây là đâu vậy?-tôi ngơ ngác nhìn xung quanh mà hỏi.

-Cậu út về rồi hả??Lâu quá rồi không gặp cậu nha!

Nghe có tiếng người….tôi quay sang thì thấy cánh cổng trước nhà hé mở dần…để lộ bên trong là một cơ ngơi hoành tráng…..không thể tin nổi vào mắt mình! Mà thậm chí tôi chẳng biết đây là đâu nữa?

-Đi theo tôi! Đứng đó nhìn cái gì mà nhìn?

Tôi hệt như dân quê mới lên tỉnh vậy…mặt cứ đờ đẫn ra! !Chỉ biết răm rắp và ngại ngùng đi theo hắn….

-2 đứa tới rồi đó hả?

Thật ngạc nhiên…anh Thuần cũng có mặt ở đây nữa! Cách ăn mặc của anh xuề xòa quá…chỉ có chiếc áo ba lỗ cùng với quần đùi….nhìn anh tôi thấy ngại ngại ghê!

-Vào đi Lâm! -anh Thuần cởi mở nói…

-Dạ…mà đây là…

-Là nhà của tụi anh đó!Hihih…

Anh dứt lởi thì tôi “đơ” luôn…dẫu biết nhà anh giàu…nhưng tôi đâu có ngờ nó giàu quá sức tưởng tượng của tôi như vậy!

-Sao cái mặt cứ đơ ra thế?Bộ lạ lắm àh?-thằng nhok đó châm chọc…

-Làm…làm gì có! -tôi chối phay…

-Nãy Khanh có điện thoại cho anh…nói là nó với em sẽ tới đây ăn cơm nên anh cũng ngồi đợi 2 đứa tới luôn! Làm đói meo nãy giờ!

Tai thì tôi lắng nghe anh nói…..nhưng mắt thì đảo lia lịa xung quanh….từng món trong nhà này,tôi nghĩ không có cái gì là rẻ cả! Cách bài trí,sắp xếp cũng rất hài hòa….đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng! Ôi….thật đúng là mở rộng tầm mắt!

-Vú ơi!Dọn cơm lên giùm con đi!

-Lâu lắm mới thấy 2 anh em cậu ngồi ăn cơm chung với nhau đó nha! Làm vú nhớ lại lúc 2 đứa còn nhỏ ghê! Ấy thế mà cũng mấy năm rồi nhỉ?

Trước mặt tôi là người đàn bà đã lớn tuổi…tóc cũng đã điểm sương mai….tuy nhiên ánh mắt hạnh phúc khi bà nói ra những lời này thì không giấu đi đâu được! Chẳng lẽ người trong gia đình hiếm khi nào có những buỗi ăn cơm như vậy sao?

-Ngồi đi em!Cứ ăn tự nhiên nhé…đừng có ngại gì cả! -anh Thuần nhìn tôi cười thân thiện..

-Vâng…vâng ạh!

-Chắc cũng đã hơn 2 tháng chú mày chưa về thì phải?Lát có muốn lên phòng xem mọi thứ có khác gì không?

-Thôi…tôi ăn xong là đi liền! Gặp ổng bả mắc công lắm! -thằng nhok vừa nói….vừa gắp đồ ăn lịa lịa….

-Đừng lo!Thường ổng bả đi tới chiều tối mới về…muốn gặp vào giờ này cũng khó lắm!

-Uhm…

-Ăn cơm đi Lâm! Đừng có ngại mà!

-Dạ…dạ….-tự dưng ăn trong không gian sang trọng này….tôi thấy ngại ngại sao íh! Bình thường gặp đồ ăn tôi đâu có “khách sáo” vậy đâu ta?

Thế là cũng xong bữa ăn…tôi thở phào nhẹ nhõm vì cái bụng đã được nạp năng lượng!

-Thôi! Tụi tôi đi nha….có gì gặp anh sau! -vừa dứt bữa thì thằng nhok đó đã định đi ngay rồi..

-Làm gì gấp thế?Mới có 1 giờ mấy mà?Ở lại chơi với anh chút nữa rồi đi!

Sau gợi ý của anh Thuần…hắn không nói gì cả! Trong lòng chắc là đang phân vân lắm!

-Không muốn thăm con Ben của chú mày dạo này sao àh?

-Ben?-tôi thắc mắc…

-Uhm…vậy tôi ra sau vườn thăm nó chút xíu đây! -dứt lời…hắn lủi đi thật nhanh….rồi đột ngột ngừng lại….như sực nhớ ra cái gì đấy!

-Ấy ở đây chơi đi! Lát tôi trở ra rồi tụi mình về!

-Ừh ừh…-tôi gật gù….

-Em có muốn xem mặt Ben không?-anh Thuần lém lỉnh kề sát tai tôi nói….

Trong lòng cũng tò mò nãy giờ….chỉ chờ anh nói câu đó để tôi…gật đầu cái rụp mà thôi!

-Thế thì theo anh!

Anh dẫn tôi đi qua bao nhiêu căn phòng….tôi thiết nghĩ nhà có bao nhiêu người ở mà xây phòng lắm thế nhỉ?Không sợ ma àh?

-Đấy…Ben là nó đấy!

Dõi theo cánh tay anh Thuần đang chỉ…tôi chăm chú dõi theo….khuất đằng sau khóm cây dừa kiểng là hình ảnh một thằng nhok đang đùa giỡn với một chú chó….ôi trông nó thật to…..to như một con gấu con vậy!

-Ben là con chó cưng của nó đấy! Khi nó được 5 tuổi thì Ben chỉ là chú chó con thôi! Ấy thế mà bây giờ 2 đứa…..đứa nào cũng lớn hết rồi!

2 chúng tôi ngồi nấp sau bể cả có hòn non bộ hoành tráng mà nhìn thằng nhok đó!

-Hèn gì nó to ghê! Ban đầu em cứ tưởng nhà anh nuôi gấu!!Hihih….

-Thằng Khanh nó thương con Ben lắm! Từ nhỏ tới giờ nó chỉ có chơi đùa với Ben mà thôi!

-Uhm…-tôi ậm ừh….chỉ lo mãi nhìn theo hình ảnh hắn đang nô đùa cùng chú chó…..trông mới đáng yêu làm sao!

-Con Ben giờ cũng già rồi! Không còn hoạt bát như xưa….anh nghĩ chắc cao lắm nó chỉ sống thêm được 1 năm nữa là cùng….

-Không biết lúc đó….Khanh sẽ như thế nào nhỉ?-tôi tự hỏi…

-Anh cũng không biết! Với lại anh cũng sắp đi rồi….bản thân con Ben phải nhờ đến mấy người làm chăm sóc nó thôi!

-Uhm….

-Thôi tụi mình vào nhà đi!Đế nó thấy tụi mình đang theo dõi nó….nó điên lên thì mệt! Hihi…-anh đùa….

-Dạ…..

-Em ăn trái cây nhé!Rồi anh mở tivi cho xem!

Trước mặt tôi là nguyên cái tivi “khổ lớn”…đang chễm chệ nằm trên tường….giửa căn phòng khách quá là sang trọng!

-Dạ…em cảm ơn!

2 anh em đang nói chuyện phím thì thằng nhok đó bước vào….chưa kịp ngồi xuống thì đã nhanh miệng nói…

-Thôi đi về! Trễ giờ rồi!

-Cái thằng…lâu lâu mới về nhà mà làm thấy ghê vậy! -anh Thuần bắt bẽ…

-Vậy…em về nha anh!

-Uhm…vậy 2 đứa đi xe cẩn thận nhé!

-Vâng ạh….

Đang loay hoay thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi dinh cơ hoành tránh này thì….bà vú từ đâu chạy ùa vào…tức tốc nói….

-Ông…ông bà chủ về 2 cậu ơi! !

Cả 3 chúng tôi sững sờ….tôi không biết 2 anh em họ sững sờ vì điều gì….nhưng bản thân tôi thì cảm thấy run lắm! Vì trong thâm tâm tôi….người tai to mặt lớn nào chắc cũng đáng sợ như nhau!

-Sao giờ hả thằng kia?-anh Thuần quay sang nhìn thằng nhok mà hỏi.

-Về luôn chứ sao!

Dứt lời…hắn sải chân đi ra ngoài…tôi chỉ còn biết lủi thủi đi theo sau hắn nữa!

Bên ngoài…một chiếc xe hơi bóng lưỡng đang đậu…..cánh cửa từ từ hé mở….một người phụ nữ sang trọng bước ra trước….tiếp đến là người đàn ông lịch lãm bước theo sau!

Tự dưng tim tôi đập liên hồi….không biết rồi chuyện gì sẽ diễn ra đây!

-Khanh! -người phụ nữ ấy gọi thằng nhok…nhưng nó giả vờ không nghe thấy…cứ tiếp tục bước đi!

-Khanh! Nghe mẹ gọi không hả?-bà ấy chặn ngang hắn lai…níu lấy cánh tay của hắn…buộc lòng hắn phải dừng lại.

-Buông tôi ra! -hắn trả lời trống không…..tôi chỉ biết đứng đó mà nhìn,,,

-Vào nhà với mẹ chút đi con! Lâu rồi mẹ không được gặp con đấy! -bà ấy nói với giọng trìu mến.

-Tôi bận rồi! Bà buông tay để tôi đi! -nói xong…hắn hất mạnh tay bà ra….khiến bà suýt té ngã vì mất đà…thêm đôi guốc cao đang được mang dưới chân!

-Cái thằng mất dạy! Mày dám đẩy mẹ mày vậy đó hả?-đến lúc này thì người đàn ông đó mới lên tiếng..không những là lên tiếng…mà ông ấy còn nhào tới….tát một cái rõ mạnh vào mặt thằng nhok ấy! Tiếng BỐP vang lên một vùng trời….tôi chỉ biết há hốc mồm mà chứng kiến cảnh đáng sợ này!

-Con…con có sao không Khanh?-mẹ của hắn xót lòng….

-Ông làm như ông thương bả lắm vậy! Đóng kịch dở quá đi! -đôi mắt hắn long lên sòng sọc,đỏ hoe…..chắc là tức lắm….

-Mày….-ông ấy định giơ lên đánh thằng nhok đó nữa….không hiểu sao bản chất “nhiều chuyện” của tôi lại trỗi lên….

-Dừng….dừng tay đi!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi….nhất là hai ông bà ấy….chắc không biết tôi là đứa nào mà cả gan xen vào chuyện gia đình của họ!Dù sao cũng lỡ nổi máu “anh hùng”…thôi thì…..làm liều luôn!

-Con là bạn của Khanh….chào 2 bác tụi con đi! -sau câu nói lễ phép đó…tôi nắm lấy tay hắn…..dẫn hắn thoát khỏi không khí đáng sợ này!

Tôi phải lấy hết can đảm ra mới dám “hùng dũng” bước đi trong hoàn cảnh này! Bao nhiêu con mắt vẫn cứ đổ dồn vào chúng tôi…..nhưng không hiểu vì sao tôi lại không muốn nhìn thấy hắn bị tổn thương! Cái tát đó quả thật đáng sợ….bây giờ tôi mới biết được uy lực của những người giàu có!

Kể từ khi vụ việc ấy xảy ra….suốt từ trưa đến giờ thằng nhok ấy vẫn không thay đổi sắc mặt….chốc chốc nhìn sang vẫn y nguyên….vẻ cau có khó chịu! Dù sao cũng tội cho hắn…ăn cái tát quá mạnh kia mà!

-Ấy lo dọn dẹp đi! 10 phút nữa đóng cửa đó!

-Uh uh….-tôi gật gù.

XOẢNGGG….

Tôi giật thót khi nghe có tiếng rơi vỡ….ban đầu cứ tưởng do tôi hậu đậu mà ra….nhưng không phải….chính là tên nhok ấy làm!

-Ôi trời!

-Ấy đi lấy giùm tôi cái chổi đi!-vừa nói…hắn vừa lấy tay khều khều các mãnh vỡ….đinh nói với hắn đừng có làm vậy nhưng không kịp…hậu quả là tay hắn cũng chảy máu luôn!

-Bó tay luôn! Ngồi yên đó giùm cái đi! -tôi cằn nhằn….mắt thì đảo lia lịa tìm xem hộp thuốc để ở đâu!

Sau khi thu dọn “chiến tích” hắn bày ra….tôi ngồi sát trùng cái tay vừa chảy máu cho hắn!

-Thiệt tình…hết chân rồi tới tay!Tui hậu đậu nhưng chắc không bằngh nhok quá!

-Thây kệ tôi! -hắn trả lời tỉnh bơ.

-Tính tui không thây kệ được! Cấm nói với cái giọng đó nghe chưa?-tôi lườm liếc.Đột nhiên…khi nhìn kỹ vào khóe môi của hắn…thấy có vết máu đã khô đọng lại….chắc là do cái tát mà ba hắn để lại đây mà!

-Có đau không?-tôi hỏi…

-Không!

-Tui hỏi cái tát lúc trưa kìa!

Hắn im bặt…miệng cứ lấp liếng như muốn nói điều gì đó mà không ra lời….mãi mấy giây sau mới có thể…

-Cũng không!

-Thật không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro