Chương 3: Thử Thách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nắng đẹp, My và Quân dành thời gian để tham gia một hoạt động từ thiện tại trại trẻ mồ côi, Một ngày nắng đẹp, My và Quân dành thời gian để tham gia một hoạt động từ thiện tại trại trẻ mồ côi, nơi họ gặp được cô bé Mai, một đứa trẻ dễ thương và có phần rụt rè. Ánh mắt của cô bé toát lên sự cô đơn và lo lắng.

My nhận ra bản thân hồi nhỏ của mình trong đôi mắt của cô bé. Cô cảm nhận được sự đồng cảm giữa cuộc sống bị lạc lõng và cô đơn của cô bé với thời kỳ cô đã trải qua khi còn nhỏ.

Một ngày, trong một trò chơi nhóm, Mai đứng ở bên ngoài và không tham gia chơi cùng các bạn cô bé chỉ đứng đó lặng thing và nhìn mọi người với ánh mắt xa xăm. My tiến lại gần Mai, nắm lấy tay của cô bé và nói:

- "Đừng lo lắng, Mai, chị sẽ ở đây với em."

Tối hôm đó một cơn bão bỗng ập tới, khi cả trại trẻ đang chìm trong màn mưa, My và Quân đột nhiên nhận ra rằng Mai đã mất tích. Sự lo lắng bao trùm lên họ, và My gần như đã mất bình tĩnh và rối trí. My bắt đầu hoảng sợ, họ không thể tìm thấy cô bé sau nhiều nỗ lực tìm kiếm.

My bắt đầu không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

- "Chúng ta phải tìm thấy Mai ngay bây giờ, Quân! em không thể ngừng sũy nghĩ về những điều tồi tệ có thể sẽ xảy ra với cô bé trong trời mưa lạnh lẽo như thế này."

Quân nắm chặt tay My, cố gắng trấn an cô.

- "Hãy bình tĩnh, My. Chúng ta sẽ tìm thấy cô bé. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc em hãy yên tâm."

Họ tiếp tục tìm kiếm với hy vọng và quyết tâm. Cuối cùng, họ phát hiện Mai đang nằm lạc lõng dưới gốc cây, ướt đẫm và lạnh lẽo. My và Quân ôm cô bé vào lòng, My đã khóc những giọt nước mắt hạnh phúc vì đã tìm thấy được Mai như thể cô đã tìm chính mình trong màn đêm tăm tối của sự cô đơn lạnh lẽo, để đưa tay và nắm lấy cứu vớt tâm hồn bé nhỏ đang lạc lõng.

Quân nhìn My với ánh mắt đầy quan tâm và an ủi.

- "Đừng lo lắng nữa, My. Tất cả đã kết thúc rồi, chúng ta đã tìm thấy Mai."

Nhận được sự quan tâm và tình yêu ấm áp từ My và Quân, cô bé Mai dần trở nên vui vẻ và hòa đồng hơn. Cô bé cảm thấy an toàn và được yêu thương, cô bé đã không còn rụt rè và sợ hãi nữa cô bé bắt đầu mở lời nói chuyện với My và Quân với những câu đầu tiên với giọng nghẹn ngào, ngại ngùng.

- "A...anh...ch...iị hãy ... ở ... đây ... thật lâu với Mai nhé ...".

Quân và My mỉm cười và ôm cô bé vào lòng,

- "Tất nhiên rồi anh chị sẽ không để bé Mai một mình đâu" My cất giọng trìu mến.

Cô bé giờ đây đã trở thành một phần của cộng đồng trẻ em hạnh phúc và yêu thương tại trại trẻ mồ côi.

My ôm Quân và cảm ơn anh, biết rằng anh luôn ở bên cạnh và bảo vệ cô. Trải qua tình huống và thử thách, Quân nhận ra rằng anh muốn bù đắp và che chở cho My hơn bao giờ hết. Tình yêu và sự lo lắng chân thành đã kết nối họ lại gần nhau hơn, và họ cảm thấy sự ấm áp và an ủi trong tình yêu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro