HÀNH TRÌNH TÌM LẠI NỤ CƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHẬP 4 : Giấc mơ kì dị
- Ukm, lần này tha cho cậu đó nhe, còn lần sau là ra đồng mà chơi với dế nhá - Tiểu Sắc nói với giọng còn hơi dỗi
- Ukm..hi hi hi..tớ hứa sẽ không có lần sau đâu..hi hi hi..nhưng có cần phải nói nặng như vậy hông zạ - Thiên Nhi làm bộ mặt đáng thương vô tội vạ
- Thôi cậu dô nhà đi, bộ cậu định đứng đây nói chuyện luôn hả - Thiên Nhi nói
- Ukm, xém quên luôn dòi..đi dô thui thui - Tiểu Sắc đẩy Thiên Nhi
Cả hai vào nhà, Tiểu Sắc ngồi trên bộ sa lon dài ở phòng khách
- Cậu muốn uống gì hông - Thiên Nhi nhìn Tiểu Sắc
- Ukm..cho tớ ly nước lọc là được rùi - Tiểu Sắc ngã người ra phía sau
- Ukm, vậy đợi tớ một tí - Thiên Nhi đi vào bếp
- Cậu đến nhà tớ làm gì mà sớm thế, hửm - Thiên Nhi cầm ly nước từ trong bếp đi ra, đặt ly nước lên bàn
- Bạn bè đến thăm không được à - Tiểu Sắc cầm ly nước lên uống
- À không - Thiên Nhi ngồi xuống ghế sa lon
- Hai bác đâu rồi - Tiểu Sắc nhìn xung quanh
- Họ đi du lịch rồi - Thiên Nhi ngồi dựa ra sau
- Vậy khi nào hai bác về - Tiểu Sắc đặt ly nước lên bàn
- Mình cũng không biết nữa, chắc vài tháng nữa
- Ukm
Họ nói chuyện với nhau đến trưa, Tiểu Sắc cũng đến lúc phải về nhà
- Thôi mình về nha - Tiểu Sắc đứng dậy
- Ukm, cậu về cẩn thận nha - Thiên Nhi tiễn Tiểu Sắc ra cổng
- Ukm, cậu vào nhà đi, bye cậu - Tiểu Sắc chạy xe đi
Sau khi Tiểu Sắc rời đi, Thiên Nhi vào nhà ăn cơm và đi lên phòng ngủ. Cô đag ngủ rất ngon lành thì trong tiềm thức của cô có tiếng người gọi tên của ai đó
- Tiểu Nhật...Tiểu Nhật...Tiểu Nhật.. - giọng nói đó vang vọng trong đầu của Thiên Nhi
Trong giấc mơ
- Cô là ai vậy - Thiên Nhi hỏi người đứng trước mặt của cô nhưng không nhìn rõ được vì làn sương dày giăng lối
- Là tỷ đây, muội không nhớ tỷ sao Tiểu Nhật - Tiểu Nguyệt cất tiếng nói
- Cô rốt cuộc là ai, tui quen cô sao - Thiên Nhi cố gắng nhìn rõ hơn người đứng trước mặt nên tiến lại gần nơi người đó đang đứng. Nhưng cô càng tiến lại gần thì Tiểu Nguyệt càng xa dần
- Cô là ai, cô đứng yên đó coi - Thiên Nhi thật sự tức giận
- Bây  muội chưa nhận ra tỷ, nhưng muội sẽ sớm nhận ra thui Tiểu Nhật à - Tiểu Nguyệt càng ngày càng mờ dần
- Tiểu Nhật là ai chứ.. - Thiên Nhi chưa nói hết câu thì Tiểu Nguyệt biến mất
- Này..này..này.. - Thiên Nhi gọi lớn
Cô chợt tỉnh giấc, mồ hôi chảy đầy trên khuôn mặt bé nhỏ của cô
- Cô ta là ai chứ, mình biết cô ta sao, sao cô ta lại gọi mình là Tiểu Nhật chứ, đúng là một giấc mơ kì lạ mà
Những suy nghĩ trong đầu của cô giờ chỉ còn có cô gái kì dị trong giấc mơ đó ( cô gái tên Tiểu Nguyệt đó rốt cuộc là ai, tại sao cô ta lại gọi Thiên Nhi là Tiểu Nhật chứ ) ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro