Hồi thứ 16: Đường đi khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Sở Hành Vân tỉnh lại đã là ban trưa, y nhanh chóng vươn mình xuống giường, lại cảm thấy có gì đó sai sai...

Con gấu bên cạnh... cũng nhảy xuống theo y.

Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào con gấu đứng thẳng, cảm thấy nhân thế gian hơi vi diệu.

Tạ Lưu Thủy bên trong con gấu liên tục đổ mồ hôi lạnh dưới ánh mắt của y, hắn vốn định chui vào trong tường nhân lúc Sở Hành Vân chưa tỉnh. Ai ngờ con gấu này có vào mà không có ra, ba hồn bảy vía đều bị nhốt vào đây, mặc hắn lăn lộn điên loạn thế nào vẫn không thể thoát nổi.

Sở Hành Vân nhìn thấy tơ dắt hồn chui vào trong thân gấu, bên trong này là ai đã rõ rành rành. Thế nhưng nhìn chăm chú một hồi lâu, lại không thấy có động tĩnh gì, mới nghĩ tên Tạ tặc tử này dầu gì cũng là đàn ông đàn ang hai bảy hai tám tuổi rồi, chui vào trong con gấu bông của mình còn trốn tránh không chịu ra là chuyện thế nào đây. Bấy giờ liền giật lấy tơ dắt hồn, tức giận nói: "Ngươi bị làm sao đấy?"

Tạ Lưu Thủy ở bên trong con gấu lườm một cái, thầm nghĩ: Vâng vâng vâng, ta bị chập mạch, ta bị tiện, ta tự mình đa tình, đã được chưa. Nghĩ xong liền xoay người, quay lưng vào Sở Hành Vân, không để ý tới y. Tơ dắt hồn giật làm hắn đau, mà Tiểu Lưu Thủy không muốn chui ra ngoài, cố chuyển sang giọng đồng nữ, bắt đầu khóc yểu điểu, thỉnh thoảng trộn lẫn vài câu "Hành Vân ca ca" lanh lảnh, nước mắt như mưa vương trên hoa lê, làm người thương yêu.

Không thể không công nhận trò biến giọng của tên Tạ cửu lưu này thực sự rất khó phân thật giả, mà Sở Hành Vân nghe chỉ thấy ghét, lại không rút Tạ tiểu nhân ra được, tức giận đến mức đẩy ngã con gấu xuống đất, kéo dây kéo sau lưng ra, lôi mạnh hắn từ trong con gấu ra ngoài.

Chỉ thấy trên người Tạ tiểu hồn dính chặt rất nhiều hoa mơ khô.

Sở Hành Vân cảm thấy kỳ quái, trước đây lúc làm ra con gấu bông này, vì học theo nương, y đã may một ít hoa khô vào, chẳng hiểu sao lại dính chặt lấy Tạ tiểu hồn. Y duỗi tay tới gảy đám hoa mơ kia, không ngờ lại càng dính chặt hơn, vì vậy liền dùng lực mạnh giật một cái, làm cho Tạ đồng nữ lập tức kêu trời oán đất, gọi "Hành Vân ca ca" liên tục.

Y bỗng nhiên nhớ tới, đêm hôm trước, trước bức bích họa trong hang đầu người, mình đã từng đáp ứng Tạ Lưu Thủy ba ngày sau sẽ đưa hắn đi xem hoa mơ, tính ra chính là ngày mai. Chỉ là chuyện không phát triển theo ý muốn, ai biết được chớp mắt lại có biến cố, mà thấy người này cũng không nhắc lại chuyện ấy, đến lúc đó cứ chối là được.

Dù sao thì tên này bỉ ổi lưu manh, cần gì phải đã nói là phải làm.

Bây giờ hình thức biến chuyển chóng mặt, Sở Hành Vân vốn định đi thẳng tới Lý phủ cắm chốt, sớm mưu tính, sớm bố cục.

Tạ Lưu Thủy cũng không chịu, ăn vạ y muốn đi lo cho Tạ thi thể. Hành Vân đã sớm quên sạch chuyện vớ vẩn này, có điều lúc từ mật đạo đi ra hôm qua, y đã giấu thân thể trong ruộng thuỵ hoa vào trong tiểu cứ điểm y dùng để săn thú, tích trữ cùng cá khô trong hầm, tự thấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Lường trước tối nay tất sẽ có một trận ác đấu, thực sự không muốn tăng thêm thị phi.

Không hiểu sao Tạ ăn vạ lại ồn ào vượt quá tưởng tượng, một hồi là ông chú tang thương than thở vận mệnh khổ, một hồi là mỹ thiếu phụ mắng chồng phụ lòng, tên ăn mày khóc lóc kể lể, lưu manh chơi xấu, bà nương chửi đổng, cổ họng nho nhỏ như chứa cả nhân gian. Gà gáy chó sủa nháo hồng trần, phiền đến mức Sở Hành Vân chỉ muốn bóp nát cuống họng hắn, kêu trời đất an bình. Sau đó y cười nói:

"Kỹ xảo này của ngươi sao không để đó mà biểu diễn? Kiếm tiền ngon ơ. Có điều, Bất Lạc Bình Dương danh tiếng lừng lẫy ngồi trước hàng bánh bao, trong bụng rỗng tuyếch túi càng rỗng hơn, trái lại cũng là một phong cảnh đẹp."

Tạ tiện tiện sững sờ, nghĩ đến ngày hôm đó ở Thiên Nhai, quả nhiên phía sau có một cái Vân đuôi nhỏ, bèn cười hị hị đáp: "Nhận được sự mong nhớ của Sở hiệp khách. Trong kinh có người giỏi khẩu kỹ, chính là sư phụ của ta." Nói rồi lặng lẽ tiến đến bên tai y, "đêm hôm trước ta mới vừa biểu diễn cho ngươi mà, quên rồi sao?"

Sở Hành Vân mặt không đổi sắc giơ hai tay, bịt tai lại, thôi cứ xuống núi đi.

Thế nhưng chốn hồng trần vẫn còn có rất nhiều Giáp Ất Bính Đinh, cả đời yêu nhất nhảy vào dùng ánh mắt làm lễ rửa tội, sinh ra làm người thực sự khó có thể tùy tâm sở dục. Mặc cho Tạ tiểu hồn lôi đủ mọi cách dằn vặt, muôn vàn kiểu làm khó dễ, Sở Hành Vân cũng phải đứng thẳng như thông, bước đi như gió, bất động như núi. Cuối cùng Tạ Lưu Thủy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ: "Ngươi không muốn biết chuyện của Triển Liên sao?"

Một câu trúng tâm, mà Sở Hành Vân vẫn giả bộ không thèm để ý: "Việc này ta sẽ tự đi thăm dò, không nhọc lòng ngươi bịa chuyện."

"Ta bịa chuyện thế nào. Bây giờ ta biến thành hồn, sống chết theo ngươi, mặc ngươi xoa tròn vò dẹt, rất có thể..."

"Hả, xoa tròn vò dẹt, ngươi cũng biết chọn từ đấy chứ, sao không nhắc tới đổi khách làm chủ đi?"

"Ngươi có ý gì?"

Sở Hành Vân quay đầu: "Nghĩ ta ngốc sao? Bên trong hang đầu người, ngươi tự nói rằng dùng ảo cảnh để nhốt ta, không thành công, lại bị oán quỷ nữ đồng va vào, mới thành hình bên ngoài cơ thể. Thế nhưng trên thực tế, ngươi đã sớm thành công, khống chế ta, trộm đồ trên người Triển Liên..."

Tạ Lưu Thủy nheo mắt lại, hắn nhớ tới đêm qua Sở Hành Vân bỗng nhiên tỉnh lại, mở miệng ra đã hỏi Triển Liên, rồi lại nhớ tới mình đã mơ thấy Tiểu Hành Vân, bèn lập tức nói: "Ngươi có thể đọc ký ức của ta?"

Người trước mắt mặc dù vẫn còn đang cợt nhả, song Sở Hành Vân bỗng nhiên cảm thấy có luồng hơi lạnh buốt như một con rắn choán kín trong lòng. Y chần chừ trong giây lát, nhưng vẫn đáp như thực tế: "Thấy ba đoạn ngắn: Ngươi trộm đồ của Triển Liên , Triển Liên tới đón ta, và... ngươi cùng mẹ ngươi ăn cơm."

Tạ Lưu Thủy ngây ra, bỗng nhiên bật cười hỏi y: "Mẹ ta đẹp không?"

Sở Hành Vân không hiểu tại sao tư duy của người này lại nhảy vào chỗ đó, nhưng vẫn "Ừ" một tiếng. Nói thật, mẹ của Tạ Lưu Thủy không thể dùng mỗi chữ "đẹp" để hình dung được, từ khi sinh ra tới nay y chưa bao giờ được thấy trang tuyệt sắc như vậy, kể cả võ lâm đệ nhất mỹ nữ Triệu Lâm Đình e là cũng không sánh bằng.

Con rắn trong lòng lập tức chạy mất. Sắc mặt Tạ Lưu Thủy chưa hề thay đổi, vẫn đang cười: "Dù sao thì Sở hiệp khách cũng không thấy toàn bộ, chi bằng như vậy đi, tất cả những chuyện có liên quan tới Triển Liên nhà ngươi trong hang đầu người, ngươi cứ hỏi thoải mái. Ta chỉ muốn ngươi trở về cứ điểm kia của ngươi, giúp ta băng bó lại vết thương trên người, đừng để nó bị ủ hư thối."

"Thanh Lâm Cư ở phía Tây, cứ điểm ở phía Đông, phải đi cả một vòng lớn. Hôm nay bận rộn nhiều việc, sau này hãy đi. Huống hồ đợi Triển Liên trở về, tự nhiên chân tướng sẽ sáng tỏ, đâu cần đến ngươi?"

"Đến lúc đó ai biết được kẻ trở về là Triển Liên nào chứ! Cho dù hắn trở về thật đi nữa, thì tại sao hắn phải ăn ngay nói thật với ngươi?"

"Triển Liên chắc chắn sẽ không lừa ta."

Tạ Lưu Thủy cười: "Đêm hôm đó Triển Liên hỏi ngươi: biết được chuyện khe Thiên  m từ đâu? Ngươi qua loa vòng vo với hắn, trong lòng lại đang tính toán xem phải che giấu chuyện liên quan tới ta như thế nào. Ngươi cố tình lừa hắn sao? Cũng không phải, chỉ là, thứ nhất, không ai tin vào chuyện linh hồn đồng thể gì đó, thứ hai, truy về ngọn nguồn, sẽ phải nói trở lại từ lúc ta nháo hoa lâu, quá phiền phức, một số tình tiết còn không phù hợp với thiếu nhi. Chính ngươi còn như vậy, dựa vào điều gì mà ngươi yêu cầu Triển Liên phải biết gì thưa nấy với ngươi?"

"Huống hồ ngươi lớn lên ở Tống gia, hai nhà Vương Tống xưa nay chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng, nếu như hắn nghĩ tới mình là thị vệ Vương gia, thì càng sẽ không nói gì với ngươi." Tạ Lưu Thủy liền nói, "Nếu nói như hắn ôm ý đồ xấu cố ý muốn gạt ngươi thì có lẽ cũng không phải, mà nếu như nói hắn không lừa gạt ngươi, thì từng chữ từng câu đều là giả."

Sở Hành Vân nhíu mày, y nghe ra được lời nói của Tạ Lưu Thủy chứa ẩn ý: "Ý ngươi là, hôm ở trong hang đầu người, lời Triển Liên nói từ đầu tới cuối cũng không phải đều là thật?"

"Ta không nói như vậy, đỡ cho Sở hiệp khách lại dạy dỗ ta đừng hòng ly gián. Không phải ngươi tin chứng cứ sao? Nói suông chẳng bằng chứng cứ, tai nghe không bằng mắt thấy. Sau khi đổi khách làm chủ, ta đã trộm thứ gì của Triển Liên, ngươi chắc chắn đã tự mình thấy rõ trong mộng."

"Ngươi lấy từ trên người Triển Liên ra một cục đá trắng..."

"Đó không phải là cục đá, mà là cục mực."

Cục mực... cục mực màu trắng...

Tuyết mặc!

Chỉ nghe Tạ Lưu Thủy nói thêm: "Đêm hôm đó, người tìm tuyết mặc căn bản không phải là Tuyết Mặc tổ gì đó, mà là chính Triển Liên."

"Chờ đã! Ngươi đừng há miệng nói bậy. Hôm qua ở trong mật đạo, chúng ta rõ ràng đã nghe thấy quái mặt đen kia nói rằng tuyết mặc đã tới tay, sao có thể ở trên người Triển Liên được?"

Tạ Lưu Thủy cười: "Thế gian có bảo bối, tất cũng sẽ có hàng dỏm. Triển Liên nhà ngươi lấy được thứ nào thì ta đây cũng không biết. Lời hắn nói đêm đó, ta cảm thấy không ổn, nhưng ngươi lại ngu ngốc, ta hết cách, không thể làm gì khác hơn là đi lục soát người hắn, hơ, kết quả lại trộm được miếng tuyết mặc, đúng là đại phát!"

Sở Hành Vân tức giận: "Triển Liên có gì không ổn? Ngày thường hắn chính là như vậy..."

"Không phải vẻ mặt hay tính cách, mà là lời nói của hắn không hợp với lẽ thường. Hắn tự kể rằng sau khi hắn dẫn người lên khe Thiên  m, bị cái gọi là Tuyết Mặc tổ tấn công, hắn dẫn người lui vào rừng lại gặp phải huyết trùng, may mắn trốn vào được sơn động phấn trắng, biến nguy thành an. Thế nhưng đêm hôm khuya khoắt, nguy cơ bốn bề, hắn không an giấc nghỉ ngơi, lại tự mình chạy đi dò đường là bị làm sao?"

Tạ Lưu Thủy dừng một lúc liền nói tiếp: "Lui lại một vạn bước, coi như Triển Liên làm thủ lĩnh, đi ra ngoài dò đường vì các huynh đệ đi, lão đại dò đường mãi không về, kẻ làm tiểu đệ tất sẽ nghĩ nhiều sốt ruột, hắn cũng sẽ phải lo nghĩ ít nhiều. Thế nhưng sau đó lúc bị nhốt bên trong hang đầu ngươi, hắn lại chẳng hề nhắc tới huynh đệ dù chỉ là một câu. Hoặc là sơn động hắn trốn vào trước đó đã xảy ra biến cố, đám người kia kẹt ở bên trong, một mình hắn ra được, hoặc là từ đầu tới đuôi đều chỉ có một mình hắn."

Sở Hành Vân không tán thành: "Triển Liên làm thị vệ của Vương gia nhiều năm, sống chết có nhau với thủ hạ. Mà lúc đó hắn cũng thực sự dẫn người lên khe Thiên  m, chắc chắn sẽ không bỏ mặc không màng tới bọn họ, vậy dựa theo suy luận của ngươi, đám người này chẳng nhẽ đã bốc hơi?"

Tạ Lưu Thủy trầm ngâm một hồi, rồi bỗng nhiên nói: "Nếu như đám người đó đều đã bị đánh tráo thì sao?"

Sở Hành Vân sững sờ.

"Ta đoán rõ được rồi. Thiếu niên tới Lý phủ báo tin cho Tống Trường Phong đêm đó, về sau lên núi đã biến thành người không mặt, đánh cho ngươi nhảy xuống vực, ý chừng đám người Triển Liên dẫn đi đã sớm có vấn đề. Triển Liên thật đi được nửa đường, bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh đều không phải người của mình, sẽ làm giống như ngươi khi gặp phải Triển Liên giả, nhanh chóng bỏ chạy là hơn. Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, hắn đi vào trong rừng huyết trùng, nhìn hắn trấn định thản nhiên đối phó với huyết trùng như vậy, trông không hề giống một kẻ may mắn trở về từ cõi chết, có lẽ đã sớm chuẩn bị, lấy phấn trắng ra từ trong sơn động, bắt đầu vừa rắc vừa tìm kiếm..."

"Nếu đã là như vậy, hắn nên..."

"Nên làm thế nào? Chạy về Tống phủ cầu viện ngươi và Tống Trường Phong? Thủ hạ sống chết có nhau còn chưa rõ ngọn ngành, sao hắn biết được hai ngươi là thật hay giả? Ồ, chẳng trách đêm hôm đó ở trong hang đầu người, Triển Liên chẳng màng tới tình cảnh xung quanh, cố tình muốn nhắc tới chuyện xưa xin lỗi ngươi, vừa thử được xem ngươi là thật hay giả, vừa có thể tiêu tan hiềm khích xưa, đồng sức đồng lòng. Ai dà, tâm tư tinh tế quá!"

Sở Hành Vân không muốn để ý tới ẩn ý trong lời Tạ Lưu Thủy nói, trong lòng y, Triển Liên vẫn luôn là bé ngoan nói chuyện quá thành thật, bèn đáp: "Chỉ là lời nói của mình ngươi mà thôi. Nếu như ngươi khăng khăng cho rằng Triển Liên đang tìm tuyết mặc mà không phải dò đường, vậy ngươi cũng nói thử xem, hắn tìm như thế nào?"

"Đêm đó Triển Liên đã nói, hắn đi ra dò đường, cũng đốt đống lửa dùng ánh sáng để đánh dấu, đúng không?"

"Thế thì lại làm sao?"

"Sở hiệp khách suy nghĩ thử xem, đống lửa đó có gì đặc biệt?"

Sở Hành Vân cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên nhớ ra, bên ngoài đống lửa đó có từng vòng tròn phấn trắng rắc xuống.

Vòng... tròn...

Trong đầu chợt lóe linh quang. Từng vòng ranh giới thu nhỏ lại tựa như đang xác định phạm vi, mà đống lửa nằm ở trung tâm thì lại giống như một địa điểm xác định, Sở Hành Vân thuận theo đó nhớ về bên trong hang đầu người, mấy chữ lớn tỏa ra ánh sáng đỏ phía trước bức bích họa mà ba người nhìn thấy.

"Hỏa khê nguyên." Tạ Lưu Thủy cười nhìn y nói, "Tiểu Triển Liên nhà ngươi đêm đó không đi dò đường, mà là dò hỏa khê dưới lòng đất. Đầu tiên xác định điểm đầu nguồn, sau đó xác định điểm phân nhánh, tiếp đó nhóm lửa đánh dấu, hai điểm xác định một đường thẳng, dùng phấn trắng vẽ ra thủy đạo..."

"Đợi đã. Ba chữ "hỏa khê nguyên" nhìn thấy trước bích họa đêm đó là khi đã đi vào bên trong hang đầu người, đống lửa của Triển Liên đốt ở bên ngoài động..."

"Sở hiệp khách còn nói rằng mình tin chứng cứ, đổi thành người của ngươi có nghi vấn, thì lại bắt đầu ra sức phản bác, không ngừng nguỵ biện, không chịu động não. Đêm đó ở trong hang đầu người, chúng ta đi theo đường thẳng sao?"

Sở Hành Vân không thể nào phản bác nổi, lúc đó Tạ Lưu Thủy gõ mở cơ quan, bọn họ đi vào trong lối đi giữa hai vách đá, lối đi này không thể xác định được phương hướng, đến chỗ hang nghìn đầu, thì gặp được bóng đen phá trận, cuống cuống nhảy xuống nước bỏ chạy, không thể nào biết được thủy đạo thẳng hay không, càng khỏi phải nói tới chỗ có bức bích họa thì dứt khoát là một thủy đạo hình tròn luôn. Nơi viết chữ "Hỏa khê nguyên" có vị trí trên đất tương ứng với đống lửa ngoài động, chuyện này cũng không phải không thể. Mà Triển Liên xưa nay thẳng tính, trong lòng là đông, chắc chắn sẽ không nói tây, tuy suy đoán của Tạ Lưu Thủy cũng có đạo lý nhất định, nhưng Triển Liên mà y quen biết lại không có tính tình như vậy, cho nên y luôn muốn tóm được chỗ sơ hở, liền bật thốt ra chất vấn:

"Hỏa khê ở dưới lòng đất, Triển Liên sao có thể vẽ thủy đạo ở trên mặt đất? Lùi lại một bước nữa, cho dù hắn có thể vẽ ra thủy đạo đi nữa, thì có liên quan gì tới tìm ra tuyết mặc?"

Tạ Lưu Thủy le lưỡi, không buồn nói gì với y nữa.

Vừa hỏi ra khỏi miệng, Sở Hành Vân đã chợt hiểu rõ.

Tranh tú cẩm sơn hà.

Núi đen nước đỏ trong tranh, đỏ là hỏa khê, bản chất là tấm bản đồ...

Không đợi cho Sở Hành Vân nghĩ xong, Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên nói chen vào: "Nếu như ngay từ ban đầu tấm bản đồ này đã ở trên tay Triển Liên thì sao?"

Phải rồi, vẽ thủy đạo theo bản đồ, sau đó dựa theo bản đồ đi tìm vật là cách giải thích đơn giản mà hợp lý nhất. Nhưng nghĩ như vậy, Sở Hành Vân lập tức phát giác ra chỗ không ổn: "Dựa theo lời ngươi nói, tuyết mặc là Triển Liên tìm, tranh tú cẩm sơn hà cũng ở trên tay Triển Liên, vậy thì hai thứ Cố tam thiếu đang mưu đồ chẳng phải đều rơi vào..."

"Ngươi cho rằng vì sao Triển Liên đi mà không về?"

Hắn không thể nào về được.

Trong lòng Sở Hành Vân cực kỳ bất an: "Cho nên, bóng đen đêm đó nhảy ra phá trận và cả ánh lửa vừa vặn tắt đúng lúc hồng tích bò đầy hang động, những thứ này đều là nhằm vào Triển Liên?"

"Ta cũng đâu phải Tạ thượng tiên, làm sao ta biết được? Nhưng nếu như hắn thật sự có quan hệ dính tới tranh tú cẩm sơn hà, chỉ e sẽ dính cho cả người tanh."

"Bức họa đó rốt cuộc là thứ gì?"

"Từ từ, chúng ta chỉ nói chuyện Tiểu Triển Liên trong hang đầu người, ngươi lạc đề rồi, ta không nói cho ngươi."

Sở Hành Vân á khẩu: "Được lắm, ngươi trả lời ta, Triển Liên quay trở về tìm ra rốt cuộc là ai?"

"Không phải là người nào cả." Tạ Lưu Thủy im lặng một hồi, "Đó không tính là người."

Vân có tâm thử Thủy, biết rõ còn hỏi: " Không tính là người nghĩa là thế nào?"

Thủy híp mắt nhìn y: "Sở hiệp khách, lúc đó chính ngươi cũng xem bích họa còn gì, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, kẻ tới đón ngươi chính là quái vật đầu người mình rắn. Đầu tiên nó phát ra giọng của Triển Liên, ngươi lập tức mừng rỡ như điên, đuổi tới đi tay trong tay. Lúc đó bốn bề không có người giúp, ngươi còn là bé mù mất hết võ công, ta có thể làm sao? Cứ như vậy để cho nó kéo đi thôi. Lúc gần tới lối ra, ta lôi ngươi trốn đi, nhảy từ miệng thác nước ra ngoài, cố kéo ngươi giữa không trung mới không ngã vỡ đầu chảy máu một xác hai mạng. Sau đó ta thấy Triển Liên dẫn người đến, cũng không nghĩ nhiều, ai biết ngươi lại nói hắn cũng là hàng giả, cuống lên đòi chạy trốn."

"Nếu như vây, ta cũng nói thẳng luôn, từ chỗ Triển Liên giả leo tường chuồn ra, trước giá sách rút sách mở mật đạo, bìa cuốn sách kia chính là hoa văn Cùng Kỳ, bên trong đã viết hoàn chỉnh một người biến thành quái vật thân rắn như thế nào."

Tạ Lưu Thủy nhíu mày: "Vậy thì sao?"

"Không phải có người nào đó đã nói, mười năm trước, có người dùng nhiều tâm sức dọn sạch ngọc Cùng Kỳ giả, từ đó giữa những người biết chuyện, Cùng Kỳ đã đại diện cho tâm ý thanh trừ. Còn nói, "cuộc" này bắt nguồn từ bốn miếng ngọc tứ hung: Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột. Mấy tên bí đao ta gặp, mắt cá chân xăm hoa văn Thao Thiết. Đến đây, ta đã có một suy đoán nhỏ, hoa văn Cùng Kỳ cũng không chỉ mang ý là thanh trừ, nó rất có thể còn là tiêu chí của một tà giáo hoặc gia tộc nào đó."

Sở Hành Vân ngưng một lúc, muốn nhìn thử xem Tạ Lưu Thủy có đáp lời hay không, nhưng Tiểu Tạ lại yên lặng hiếm thấy, Sở Hành Vân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: "Ta nghĩ, tứ hung thú này có lẽ là đồ đằng của bốn nhà. Mỗi nhà đều có ngọc đồ đằng, có sách cấm bí tịch gì đó, đều khắc hoa văn này. Nhà ai làm ra chuyện lớn gì, mọi người đều sẽ dùng đồ đằng để ám chỉ. Nghĩ như vậy cũng coi như hợp lý. Chỉ là không biết, con Cùng Kỳ mười năm trước làm ra đại thanh trừ, mười năm sau lại làm ra nhân xà, để ta sinh ra con mắt trong lòng bàn tay này rốt cuộc mang họ gì?"

Y cho rằng, câu này ít nhất cũng có thể khiến cho nụ cười trên mặt Tạ Lưu Thủy cứng lại, không ngờ tên này bật cười ha ha: "Chuyện này có gì khó? Đêm nay Sở hiệp khách hẹn hò nơi Lý phủ, thì sẽ tự biết được phương danh của giai nhân. Thực sự không có tác dụng, thì ngươi cứ mặt dày mày dạn kéo người ta lại không tha, họ gì tên gì đã kết hôn hay chưa cũng đều hỏi rõ ràng luôn là xong."

Luận nói láo, chọc cười không đàng hoàng, Sở Hành Vân tự nhận thua Thủy một bậc, cho nên không để ý đến hắn nữa, sải bước đi dọc theo hướng ban đầu.

Thấy y vẫn không đi về phía cứ điểm, Tạ tiểu hồn hoảng lên, vội vàng chạy tới kéo y lại: "Sở hiệp khách à, ta sai rồi, ta xin lỗi, ngươi đừng mặc kệ ta được không, chúng ta đi cứ điểm đi mà, đi mà, Hành Vân ca ca."

Thực ra mỗi lần nghe thấy người khác gọi y là "Ca ca", trong lòng Sở Hành Vân khoái cực kỳ, đặc biệt là người lớn tuổi hơn y, nhìn bọn họ không thể hạ tư thái cầu xin mình, hay lắm. Thế nhưng câu gọi của Tạ Lưu Thủy quá rẻ, há miệng đã ra, không có ý nghĩa, còn như thể bị hắn đùa bỡn, cho nên y cực kỳ không thích.

Huống hồ bị Tạ Lưu Thủy nói như vậy, y càng bận rộn hơn, càng không có thời gian đi đến cứ điểm. Tuyết mặc kia vốn là của Triển Liên, bạn bè và kẻ trộm linh hồn đồng thể cho nên đồ của mình bị trộm, đến thần tiên cũng không tính nổi chuyện như vậy. Sở Hành Vân chỉ sợ hành động này của Tạ Lưu Thủy đã phá hỏng kế hoạch của Triển Liên, làm hắn rơi vào bất lợi, bây giờ không thể không trở về hang đầu người, thu hồi tuyết mặc, sớm tìm được Triển Liên thật, mau chóng Châu về Hợp Phố, mất bò mới lo làm chuồng. Nghĩ ngợi liền đi vào một sơn đạo tắt.

Tạ Lưu Thủy tiến lên ngăn y lại: "Ngươi đang đi đâu đây?"

"Trở về hang đầu người, lấy lại tuyết mặc trả cho Triển Liên."

"Ngươi điên rồi! Ngươi cho rằng đó là nơi nào! Du lịch sơn động đầu người một ngày, quan sát đầu lâu miễn phí?"

"Nếu ngươi không làm chuyện gian tặc, ta tội gì phải làm chuyện ấy."

"Hành Vân ca ca ngậm máu phun người, ta chẳng qua chỉ làm tặc, lại vu khống ta gian." Tạ Lưu Thủy híp mắt, nhìn y từ trên xuống dưới đầy lưu manh, "Ngươi nói xem, ta-gian-ai?"

Sở Hành Vân có lúc thật sự muốn cạy cái đầu của Tạ miệng tiện ra, nhìn thử xem bên trong có cấu tạo như thế nào, đã tầm gửi trong thân thể người khác, sống phụ thuộc, vẫn còn lời hay không nói chỉ nói lời dở, cả người tiện tiện đòi đánh, để ta tác thành cho ngươi! Y giơ nắm đấm muốn đánh xuống, không may lại xuất hiện một đứa bé mắt tinh: "Nương, Đại ca ca kia làm gì một mình ở đó vậy?"

"Đừng nhìn loạn nữa, đi mau!"

Tạ Lưu Thủy cười như điên không ngừng, Sở Hành Vân không nói gì được, không thể làm gì khác hơn là coi như không có chuyện gì xảy ra tự mình đi tiếp. Không lâu sau, Tạ tiện tiện liền chạy tới: "Sở hiệp khách nếu như lấy về tuyết mặc, ngươi tuyệt đối đừng có chết não không nghĩ thoáng, tối nay cứ chiếm thành của mình khác, dùng một hồi."

"Ta dùng nó làm gì?"

Tạ học giả rung đùi đắc ý nói: "Bảo giả là thật, thật cũng thành giả, không bảo là có, có cũng thành không. quái mặt đen kia đã hồi bẩm rằng tuyết mặc tới tay, lại nhắc tới đối phương muốn thay đổi địa điểm giao dịch, nghĩ đến Cố gia Tam thiếu hẳn muốn dùng tuyết mặc đi đổi lấy thứ gì đó. Đêm nay giờ Tý Lý phủ, đợi hai bên đối đầu, chúng ta liền giơ một miếng tuyết mặc khác nhảy ra, thật thật giả giả, thú vị biết bao!"

Đây cũng có thể xem như một kế, nghĩ tới thứ tuyết mặc này cũng giống như thứ đồ bỏ ngọc Cùng Kỳ kia, cả đống hàng nhái, đến lúc đó cầm con khỉ sáu tai này đi phá rối bọn họ, quấy tung mấy tên vô lại đó, dù sao cũng tốt.

Nghĩ tới đây, Sở Hành Vân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, giật Tạ tiểu hồn lại: "Khi đó ngươi giấu tuyết mặc vào chỗ nào trong hang đầu người?"

"Ừm... chuyện này à, Hành Vân ca ca giúp ta băng bó vết thương, ta sẽ nói cho ca ca biết, bằng không là người ta không nghe đâu nà."

Sở Hành Vân nghĩ thầm, tạm dỗ ngươi vậy, vì vậy liền nghiêm mặt nói: "Chờ xong chuyện Lý phủ đêm nay, ta sẽ chuyển tới cứ điểm phía Đông, ngày ngày đều có thể chăm sóc thi thể của ngươi, ngươi tội gì phải nóng lòng nhất thời..."

"Được! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nếu như Sở hiệp khách bội ước, vậy thì nguyền rủa Tống Trường Phong ngàn đao bầm thây, Triển Liên ngũ mã phân thây!"

"Ngươi!" Sở Hành Vân đang muốn dạy dỗ bằng tứ chi, trên đường lại có một đám nhóc lanh lợi tới, làm cho y không thể nào ra tay nổi. Tạ Lưu Thủy nhìn y không chịu đáp ứng, thế là đặt mông ngồi xuống đất: "Hành Vân ca ca tốt của ta, ngươi mà nói lời giữ lấy lời, vậy thì ta sẽ chúc Tống Trường Phong thăng quan tiến chức, lấy được thiên kim, chúc Triển Liên đường làm quan rộng mở, cưới được giai nhân. nếu ngươi không nghe theo, vậy thì ta sẽ ngồi ở đây không đi!"

Sở Hành Vân tặc lưỡi, tên Bất Lạc Bình Dương này tuy nói là lưu manh thấp kém, nhưng dù gì cũng là lưu manh thấp kém tai tiếng ác danh lan xa, trạng nguyên trên bảng tiền thưởng của giang hồ! Làm sao lại không ra dáng gì, ngồi dưới đất chơi xấu. Nhất thời không biết phải nói thế nào, chỉ đành đáp ứng hắn.

Tạ tiểu nhân cuối cùng cũng thực hiện được mong muốn, reo hô một tiếng, vô cùng phấn chấn nhảy cẫng lên, đi theo sau Sở Hành Vân, làm một cái đuôi nhỏ vui vẻ.

Sở Hành Vân vừa đi vừa nhớ lại hang đầu người, đủ mọi thứ chuyện bất kham sởn cả tóc gáy lại hiện lên. Trở về, nói thì nghe dễ dàng, mà nơi vạn ác hung hiểm như vậy, làm sao có đi là sẽ về? Huyết trùng, hồng tích, đầu người, những vật chết đó cũng đã...

Bỗng nhiên từ chiều ngược lại có hai người thợ săn mặt mày không lành đi tới, Sở Hành Vân không hiểu nội tình, bèn nhanh chóng nghiêng mình trốn vào chỗ tối, một kẻ nói: "Mấy tên gọi là người giang hồ đó, miệng đầy đạo nghĩa giả tạo, thứ ***! Sơn thần gia gia còn chưa mở miệng, hắn đã dám to gan nói phong sơn là phong sơn! Hắn là ai! Còn chẳng phải chỉ may mắn được tu dương khí luyện chính đạo sao, mẹ kiếp!"

"Tam ca, tạm thời nhịn thôi! Kiếm ăn cũng đâu phải kể chuyện, cái gọi là chính đạo chẳng qua chỉ gọi chung cho mấy kẻ chân khí thuần dương, trong số đó, loại người gì chẳng có. Chúng ta đi sang núi khác săn là được, đám khốn nạn bội kiếm mang đao kia, chúng ta không chọc nổi."

"Đáng trách là hiện giờ thế gia suy vi, môn đình sa sút, mới để cho mấy tên tán hộ này một bước lên trời, không có quy củ! Xem Sở gì đó đi, thứ đi ra từ câu lan viện trong Bất Dạ Thành cũng xứng được gọi một chữ "hiệp"?"

Tạ Lưu Thủy lén lút nhìn phản ứng của Sở Hành Vân, có thể là đã nghe mấy câu như vậy quá nhiều, trên mặt y chẳng có cảm xúc gì. Trái lại là thợ săn trẻ tuổi đại để đã nghe nhiều sự tích truyền kỳ về Sở hiệp khách, vô cùng sùng bái y, lúc này liền phản đối:

"Tam ca, câu này của ngươi nghe không xuôi tai rồi! Lúc thế gia môn phái vẫn còn, cũng làm mưa làm gió đâu có ít. Huống hồ chân khí của Sở hiệp khách là thập dương! Thập dương, Tam ca ngươi hiểu không? Độ tinh khiết của chân khí còn cao hơn cả cửu dương!"

"Nói vớ vẩn, ngươi cho rằng anh ngươi chẳng hiểu gì sao? Độ tinh khiết của chân khí, cửu dương là mức cao nhất, mỗi cuốn sách đều ghi chú như vậy, đâu ra thập dương, đều là lừa mấy đứa oắt con như ngươi!"

"Này, ca! Ta đã xem vài trận Đấu Hoa Hội, ít nhất sẽ hiểu hơn ngươi! Cửu dương giống như hoàng kim trộn một chút chút tạp chất, thập dương là hoàng kim không trộn một tí, một chút, một chút chút tạp chất nào! Không giống như đám sứt sẹo chỉ có chân khí lục dương, tam dương, như trang sức giả vàng trộn đồng trộn sắt, còn thích đi ra cho mất mặt! Bởi vì thập dương thực sự quá hiếm, cho nên người viết sách cơ bản không cân nhắc tới tình huống này. Sở hiệp khách thiên phú dị bẩm như vậy, sao có thể là Bất Dạ Thành..."

"Làm sao không thể! Ta cũng đâu nói hắn làm gì ở đó, nếu như từ nhỏ hắn đã có nội công, có lẽ là làm tay chân bên trong Bất Dạ Thành, cùng mấy tên cặn bã đó bức lương vi xướng..."

"To gan! Hai ngươi là người phương nào! Dám bàn tán thị phi sau lưng Hành Vân ca của ta!"

Sở Hành Vân vốn đang muốn bỏ đi, chợt nghe thấy một tiếng quát này, cố đứng im lại, chỉ thấy một vị tiểu công tử mang theo tám tên người hầu phi thân xuống.

Người tới không phải ai khác, chính là tiểu thiếu gia độc đinh của Vương gia, tiểu tổ tông Triển Liên ngày ngày phải hầu hạ - Vương Tuyên Sử.

Chỉ thấy hắn mặc một chiếc áo khoác đỏ thẫm, chân đi đôi hài mũi vểnh, vạt áo trước thêu ba đóa hoa đào, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn không tì vết của tiểu công tử, một khuôn mặt ngọc phẫn nộ ngùn ngụt, mắt hạnh ngậm uy, mày liễu nhướng cao, hung hăng nói: "Bắt lấy cho ta! Xé nát miệng bọn chúng ra! Hành Vân ca của ta mười ba tuổi hỏa thiêu Bất Dạ Thành, đạp cửa Nam, bình Bắc điện, thiêu chết bốn mươi tám ác sát, chín mươi sáu la hán, không hề bị thương, lành lặn trở ra..."

"Khụ khụ..." Sở Hành Vân ho khan mấy cái, rồi đi từ chỗ tối ra, Vương Tuyên Sử khoác lác không biết thẹn, y nghe lại thẹn vô cùng, liền xa xôi nhìn mấy người hầu đang muốn đi tới tát tai, Vương Tuyên Sử tâm lĩnh thần hội, quay đầu sang mắng: "Các ngươi còn không mau thu tay lại, Hành Vân ca của ta đang ở đây!"

"Ta không ở là có thể đánh người bừa bãi?"

Vương Tuyên Sử lập tức chuyển giọng mềm nhũn: "Hành Vân ca ca! Đệ... Đệ không có ý đó! Đệ không phải là người như thế, ca cũng hiểu đệ mà, đúng không?"

Tạ Lưu Thủy nghe một tiếng "Hành Vân ca ca" ngọt lịm, liền ọe một tiếng, rồi nghiêng người sang một bên che miệng rất là làm quá: "Sở hiệp khách, ta còn đi cùng ngài như vậy nữa, sớm muộn gì cũng bị ngọt ứ chết mất thôi, ai dà, sớn quá sớn quá..."

Sở Hành Vân không nói gì, trước đây Triển Liên mang Vương Tuyên Sử cùng y vào núi chơi đêm, Vương Tuyên Sử muốn tắm lại sợ nước suối lạnh, liền giở tính khí công tử ca, y ngại ầm, dứt khoát vung hết chân khí ra biến suối thành suối nước nóng, lập tức làm Vương Tuyên Sử xem mà sững sờ, sau đó thêm vào nhìn thấy y múa kiếm, nhìn y đạp tuyết vô ngân, từ đây sùng bái sát đất, theo tuổi tác lớn lên càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng biến thành dáng vẻ dở khóc dở cười của hiện tại.

Chỉ thấy Vương Tuyên Sử quát nạt mấy người hầu kia: "Các ngươi còn sững sờ gì nữa, mau thả người ra! Ban ngày ban mặt càn khôn sáng sủa ra tay đánh người, còn ra thể thống gì nữa!"

"Nhưng mà, tiểu thiếu gia, là ngài bảo chúng ta xé..."

"Ngậm miệng! Ngậm miệng! Ngậm miệng! Đúng là bổn thiếu gia có nói, mà ta có nói đánh không? Ta nói chữ đánh sao? Còn không mau thả người ra! Không hổ là Triển Liên dạy dỗ! Không bao giờ hiểu được lời ta nói! Vô dụng, vô dụng, một đám vô dụng họ Triển!"

Mấy người tùy tùng đều đã thấm nhuần lời dạy của Triển Liên, tất cả đều mặt không biến sắc, đối mặt với thủ pháp mà vị công tử yêu kiều này dùng hết lần này tới lần khác, rất có cảm giác tiết tấu, tập mãi thành quen, mắt xem mũi mũi nhìn tim, tất cả đều dùng sách lược "không nên chấp thằng ngốc", chỉnh tề như một đứng dạt sang một bên.

Vương Tuyên Sử như một con thỏ, như quả cầu tuyết nhảy tới bên người Sở Hành Vân, Tạ Lưu Thủy nghĩ thầm người này mà là con chó con, đuôi chắc phải quẫy đứt luôn rồi. Sở Hành Vân có thập dương, có kiếm pháp, có đạp tuyết vô ngân, đúng là rất lợi hại, nhưng cũng không đến mức phải sùng bái thành như vậy chứ, tiền đồ đâu?

Mà tiểu tổ tông này cũng mặc kệ tiền đồ hay không tiền đồ gì đó, trước đây sống trong trong phủ, lợi hại nhất chính là Triển Liên, nhìn hắn bay trên bay dưới, thực sự thấy cũng thú vị, thế nhưng lần đi núi chơi đó, phảng phất như thể ếch ngồi đáy giếng bỗng thấy biển rộng, tâm trạng như trời đất xoay vần, từ đây đã trở thành: Triển Liên - thứ gì vậy, Sở Hành Vân - thiên thần là đây. Thiên thần ca ca giáng lâm nhân thế, đương nhiên phải cố gắng dính lấy, dính ít thần khí mới được.

Đối với việc này, Sở Hành Vân vẫn luôn rất bất bình thay cho bạn mình. Từ nhỏ đến lớn, Triển Liên vào sinh ra tử vì tiểu tổ tông này không biết bao nhiêu lần, rồi xong, lớn lên lại sùng bái Sở Hành Vân y. Chẳng trách Triển Liên nhắc tới này tiểu công tử này là không bao giờ có sắc mặt tốt.

Thực ra Triển Liên cũng không kém y là bao, chỉ là con đường hai bọn họ đi khác nhau. Sở Hành Vân đánh lôi đài thôi là được, cho nên chỉ cần luyện sở trường. Mà Triển Liên thì phải biết ứng đối mọi tình huống như bảo vệ chủ, ám sát, hạ độc, cứu người, bàng môn tà đạo, ám khí trận pháp đều phải học tập; biến động trên giang hồ, kỳ văn dị sự đều phải rõ như lòng bàn tay. Không thể nào chỉ một lòng luyện thánh hiền công như Sở Hành Vân, chỉ lấy một môn ra so sánh thì thực sự là rất không công bằng với Triển Liên.

Song Sở Hành Vân thấy Vương Tuyên Sử sùng bái mình như vậy, hẳn sẽ không nhìn thấu được điều này, tiểu tổ tông này nói chuyện với mình thì ngọt ứ, nhưng vừa quay đầu, thì lại nạt nộ người hầu, hung ác nói: "Đám vô dụng họ Triển! Nhanh đi tìm cỗ kiệu, bổn thiếu gia mệt rồi muốn ngồi kiệu lên núi!"

Sở Hành Vân nghĩ thầm, một khoảng thời gian không gặp, đứa bé này đã yếu ớt đi không ít, còn đòi ngồi kiệu lên núi, đang muốn khuyên bảo một phen, lại thua mất đôi mắt lấp lánh ánh sao của Vương Tuyên Sử, cặp mắt mong ngóng nhìn người, làm cho Sở Hành Vân nói không nên lời, nghĩ lại, hắn là độc đinh của Vương gia, có mấy người từ nhỏ đã có mệnh yêu kiều.

Vương Tuyên Sử vô cùng háo hức kéo thiên thần ca ca đi vào trong rừng cây, lúc này Sở Hành Vân không biết làm sao, chỉ đành nhỏ nhẹ hỏi: "Sao đệ lại chạy tới đây?"

"Đệ rảnh rỗi nhàm chán, nghe nói nhà đệ có một thủ hạ đang phong sơn ở đây, đệ đến đây thị sát."

Hóa ra là mắng nhà ngươi, Sở Hành Vân nghĩ thầm. Lại nghe thấy hắn bỗng nhiên nổi giận: "Đệ nhanh chân đến xem tên kia có ăn bớt ăn xén, làm việc có tốt hay không, nhiều... ngày như vậy mà vẫn còn vùi đầu gian khổ làm, chắc chắn là phải làm vô cùng tốt, nếu không tốt, ta sẽ lột..." Mắt thấy Vương Tuyên Sử sắp buột miệng nói "lột da rút gân", mà tựa như nghĩ tới đang ở trước mặt Hành Vân ca, lại hạ thấp giọng thành "có hình phạt".

Sở Hành Vân bỗng nhiên cảm thấy giọng điệu của hắn không đúng lắm, liền hỏi: "Thủ hạ mà đệ nói, là Triển Liên sao?"

Vương Tuyên Sử cắn môi dưới, gương mặt nhỏ như ngọc nổi lên một tầng đỏ vì tức giận: "Chính là tên vô dụng  đó! Hắn là thị vệ thiếp thân của đệ! Chạy vào trong sơn dã, chuyển đất dỡ đá, mặt mày xám xịt! Xấu hổ chết đi được! Làm mất hết mặt mũi của đệ! Nhất định phải gọi hắn trở về!"

Sở Hành Vân lại bỗng nhiên cảnh giác: "Vậy đệ dùng bồ câu đưa tin là được rồi mà, nếu vẫn không được, thì dùng cú mười tám cấp lệnh của Vương gia nhà đệ, tốc triệu hắn quay về, không cần tự mình tới."

"Đệ đã dùng rồi! Đệ đã dùng tới cả cú sáu mươi bốn cấp lệnh của Vương gia rồi! Hắn truyền thư bảo đệ có giỏi thì tự mình lên núi đi! Tên vô dụng Triển Liên, rõ ràng chỉ là thị vệ, ăn cơm Vương gia nhà đệ, dùng đồ Vương gia nhà đệ, lại dám có gan chê cười đệ là rác rưởi, tức chết đệ! Lên núi thì lên núi! Ai không biết lên!"

"Trong thư trả lời, Triển Liên cười đệ là... rác rưởi?"

"Đúng! Hành Vân ca ca, hắn quá đáng đúng không? Đệ biết hắn đã bất mãn với đệ từ lâu, tích tâm làm phản với đệ, lầy này bị đệ tóm được, nhìn xem bổn thiếu gia tự mình lên núi dạy dỗ hắn!"

Trong đầu Sở Hành Vân rung chuông báo nguy mãnh liệt: "Triển Liên trả lời thư của đệ lúc nào?"

"Ừm... Giờ Tý đêm hôm trước, đệ đã ngủ say, cú con bay đến trước cửa sổ. Hành Vân ca ca! Ca không biết lúc ấy đệ tức giận đến thế nào đâu, đệ tức đến phát điên luôn! Triển Liên quả thực là tim gấu ăn gan báo, gan to bằng trời, thiên lý nan dung!"

Tim Sở Hành Vân đập "thình thịch" một cái, đến Tạ Lưu Thủy cũng ngồi dậy.

Giờ Tý đêm hôm kia, y và Triển Liên đều đang ở bên trong hang đầu người.

Triển Liên truyền thư này là ai? Y vội vàng hỏi lại:

"Vậy đệ đã ghét Triển Liên như vậy, tại sao lúc đó không trực tiếp lao lên núi?"

"Lúc...lúc đó cha đệ ở nhà, đệ không ra được, ngày hôm nay... ngày hôm nay vất vả lắm cha đệ mới đi ra ngoài làm việc, đệ mới chạy tới."

"À, thì ra là như vậy, đệ cũng khó khăn thật, Triển Liên đúng thật là đáng ghét. Tuyên Sử, đệ lại gần đây, chúng ta đã lâu không gặp..."

Tạ Lưu Thủy trợn trắng mắt, nhìn bộ dạng yếu đuối nửa kinh sợ của Vương Tuyên Sử, e là căn bản chưa bao giờ được nghe Hành Vân ca của hắn thân thiết gọi hắn là "Tuyên Sử" như vậy, bấy giờ liền ngây ngô dán tới, Sở Hành Vân sờ lên cần cổ trắng như tuyết của hắn một cái, Vương Tuyên Sử tức thì hôn mê bất tỉnh.

"Oa, Sở hiệp khách, trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì đây?"

Cặp mắt sáng như tuyết của Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào Tạ Lưu Thủy, miệng nở nụ cười: "Bán viên thuốc là ngươi." Tiếp đó liền ném hắn qua, "Đến đây, không phải khẩu kỹ của ngươi giỏi sao, học hắn gọi Hành Vân ca ca đi."

"... Sở hiệp khách, ngươi bức lương vi xướng."

"Mau học."

"Sở hiệp khách quá coi trọng ta, ta..."

"Tạ Lưu Thủy, nếu như ngươi không học được, ta sẽ làm cho bộ thi thể kia của ngươi ngàn đao bầm thây, nếu như ngươi học được, ta sẽ cho nó bình an vui vẻ. Nếu ngươi không chịu học, vậy ta sẽ mặc kệ, để ngươi biến thành tro bụi ngay bây giờ."

"..." Tạ khẩu kỹ buông tiếng thở dài, hắng giọng một cái, mở miệng: "Hành Vân ca ca, ca nói xem Triển Liên có ác không! Đúng là tức chết bổn thiếu gia rồi!"

"Được, qua cửa."

"Sở hiệp khách thông minh à, cho dù ta có bắt chước giống đi nữa cũng vô dụng thôi, ta đã thoát ra ngoài thân thể, bám vào thân thể lại lần nữa không dễ, người khác lại không nghe thấy giọng ta..."

Sở Hành Vân khẽ mỉm cười, đáp: "Thành Lâm Thủy, hoa mơ tuyệt nhất." Nói rồi đi tới bên dưới một gốc cây mơ, tiện tay nhặt lên một nhúm hoa mơ, ngậm vào miệng, sau đó tóm lấy Tạ tiểu hồn...

Môi lưỡi Tạ Lưu Thủy tức thì dính chặt vào, khi mở miệng lần nữa, đã nói được: "Đám vô dụng họ Triển này! Mau chóng đi tìm cỗ kiệu, bổn thiếu gia mệt rồi, muốn ngồi kiệu lên núi!"

Giọng nói giống y như đúc.

Sở Hành Vân hết sức hài lòng, Tạ Lưu Thủy lại cảm thấy cực kỳ vi diệu. Do lực dính đặc biệt của hoa mơ khô đối với hắn, hắn chỉ có thể bám vào miệng và yết hầu Sở Hành Vân, những bộ phận còn lại đều không bị y khống chế, cả hồn dùng miệng làm điểm xác định bám lên người Sở Hành Vân, tứ chi thì lại tràn ra từ bên ngoài thân thể y, trông quỷ dị cực kì. Sở Hành Vân thì đang phát ra các mệnh lệnh trong đầu bắt hắn luyện tập.

Tạ Lưu Thủy không nhịn được hỏi thầm: "Ngươi gõ hắn ngất đi, chuẩn bị mang thằng nhóc này vào trong hang đầu người sao?"

"Không thì có thể làm sao? Vương đại nhân ra ngoài làm việc đã sớm có lịch trình, ngày nào Vương Tuyên Sử có thể chuồn ra khỏi phủ, trong phủ tất sẽ có người tính toán được chính xác, khó tránh được là một trong tám người hầu kia, đến Triển Liên còn có thể đánh tráo, mấy người này thì càng chẳng có gì khó." Sở Hành Vân âm thầm tính toán, chờ người hầu của Vương gia trở về, thì sẽ dùng biến giọng của Tạ Lưu Thủy để mở miệng ra lệnh, nếu như bên trong đám người hầu này quả thực có bất thường, sẽ dứt khoát bắt lại, nếu như có thể thẩm vấn được nội gián này có mục đích gì, kẻ làm chủ sau lưng là ai, vậy sẽ là thu hoạch lớn, còn Vương Tuyên Sử, Sở Hành Vân cảm thấy đứa bé này tuổi còn nhỏ, tâm tư nông cạn, không ứng đối được, vẫn cứ nên không buồn không lo gặp Chu công đi.

Tạ Lưu Thủy nghe xong, liền tức giận trả lời: "A, vậy thì Sở hiệp khách mất hết võ công, ở bên trong hang đầu người tầng tầng nguy cơ, che chở cho một tiểu công tử rắm cũng không hiểu, chắc chắn cũng chẳng có gì khó rồi."

"Chuyện này thì trái lại rất gian nan, có điều không sao cả." Sở Hành Vân cười, nhặt lên một bông hoa mơ khô, "Ta mất hết võ công, người nào đó vẫn chưa mất mà!"

Tạ Lưu Thủy kêu rên một tiếng, chợt cảm thấy đời người quá khổ mà. Hắn vốn thấy Sở Hành Vân mọi việc đều tự lực cánh sinh, mới đoán rằng người này sẽ không nghĩ tới chuyện có thể mượn dùng võ công của hắn, còn muốn lưu lại làm hậu chiêu. Không ngờ ông trời không bao giờ cho hắn được sống dễ dàng! Có hoa mơ khô quấy phá, Sở Hành Vân càng muốn nô dịch hắn như trâu ngựa! Thực sự là khí đoạn hận trường nhân sinh khổ, mười chuyện thì có tám chín chuyện không như ý.

Sở Hành Vân lại cảm thấy cuộc sống này, sau đường khúc chiết sẽ thấy hi vọng. Y mãn nguyện xiết bao, dán hoa mai khô lên đùi, lại nghe thấy bên ngoài rừng cây vọng vào một câu: "Tiểu thiếu gia, kiệu đến rồi."

Chỉ mới có một chốc như vậy mà kiệu đã tới rồi? Y phun hoa mơ khô trong miệng ra, tung Tạ cầu cầu đi vào kiểm tra, Lưu Thủy tiểu hồn bẩm báo như thực chất: "Sở hiệp khách thật là uy phong, bên ngoài đang có tám tám sáu mươi tư người hầu chờ nâng kiệu cho ngươi!"

Quả nhiên có quỷ. Sở Hành Vân vốn tưởng rằng trong đám người hầu chỉ có một, hai nội gián, không ngờ tất cả đều là tới gây rối! Không nên chậm trễ việc này thêm, Sở Hành Vân thúc giục Tạ Lưu Thủy thi triển khinh công, mũi chân điểm, vượt mười trượng, cây rừng rậm rạp mở ra vì ta.

Đám người hầu kia đương nhiên không đuổi kịp, đến chính Sở Hành Vân cũng cả kinh, ngày đó nháo hoa lâu xem người này bay tán loạn trên dưới, vẫn không cảm thấy thế nào, hiện giờ tự mình trải nghiệm mới biết lợi hại.

Nhiều lần y đều cảm thấy cành cây đã sắp đâm vào mắt, Tạ Lưu Thủy lại xe nhẹ đường quen đi xuyên qua, mặc cho cành cây phía trước đan xen ngang dọc cách trở mọi hướng, vẫn tự có thể nhẹ nhàng xảo diệu cưỡi gió mà đi. Tầm Dương Bộ vốn cũng là một trong những cái tên đầu bảng trên giang hồ, mà đạt tới đỉnh cao như vậy thì thực sự hiếm thấy. Có thể thấy, kẻ có võ công trong thiên hạ, sâu nhất thì cũng mạnh nhất, ngay cả Đạp Tuyết Vô Ngân chín thành trước kia của y cũng chỉ dám nói một câu cân sức ngang tài, không dám vọng ngôn hơn người một bậc.

Nhưng nghĩ tới người này khổ luyện ra công phu bậc ấy, lại đi làm chuyện không bằng súc sinh, thực sự đáng hận! Thật muốn cạy đầu Tạ Lưu Thủy ra xem hắn nghĩ như thế nào. Một thân tài tình, lo gì không kiếm được tiền, nếu thực sự háo sắc, mua hẳn tam cung lục viện, ngày ngày điên loan đảo phượng, thế nhân còn khen một câu phong lưu. Lại cố tình muốn làm chuyện gian tặc, thanh danh thối um, còn bị đuổi giết, vừa không có tiền, bụng đói tới mức kêu ùng ục, thật sự không thể nào giải thích nổi.

Song ngẫm nghĩ lại, có lẽ là Tạ dâm tặc có đam mê đặc thù, không cường không được, chỉ thích tình tiết giãy giụa phản kháng lại bị mạnh mẽ xâm phạm, hôm nào đó trở thành ngươi tình ta nguyện, trái lại còn liệt dương. Một ý nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức dập tắt ngưỡng mộ ban nãy, càng cảm thấy người này không thể cứu chữa, bẩn thỉu cực độ.

Bỗng nhiên, mẹ Lưu Thủy cùng với Tiểu Tạ tròn vo hiện lên trong đầu, tiên nhan thần nữ sao có thể dạy dỗ ra nghiệt tử như vậy, Tiểu tròn vo lớn lên sao lại trở thành Tạ dâm tặc, Sở Hành Vân suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ thông, thế là tự mình não bổ ra một câu chuyện: mẹ Lưu Thủy người đẹp thiện tâm, bất hạnh thu nuôi nghiệt súc, Tạ tròn vo nhỏ được nương hun đúc, cho nên đáng yêu vô cùng, lớn lên thoát khỏi sự quản giáo của nương, bại lộ bản tính, liền trở thành Bất Lạc Bình Dương...

Bất chợt, hàn quang lóe lên, một thanh hắc đao thật dài phóng tới trước mặt, Sở Hành Vân nghiêng người đi tránh, Tạ Lưu Thủy đề khí nhảy một cái, lên đầu cành, quan sát, chỉ thấy đại đao sàn sạt, khuấy lên một cơn gió đen, mọi chỗ nó đến không chỗ nào thoát, Sở Hành Vân định thần nhìn lại, lập tức bủn rủn da đầu...

Thanh đao này, đang không có ai nắm.

Hoành đao chém hết cây rừng xanh biếc, vẫn không hề ngơi nghỉ, bỗng nhiên dựng đứng lên, mũi đao nhắm vào Sở Hành Vân, xuyên thẳng tới, Tạ Lưu Thủy dùng Tầm Dương Bộ chuyển hướng, thanh yêu đao này lại như thể mọc mắt đuổi tận không tha, Sở Hành Vân nhìn ra được manh mối, hiểu rõ lộn nhào về sau, kiếm phong hầu ra khỏi vỏ, chĩa kiếm tước một cái, vung kiếm rạch vào cuối chuôi đao, thanh hắc đao dài bỗng giật lên, như con diều đứt dây, "thịch" một cái cứng đờ giữa không trung.

Từ đằng xa bỗng nhiên bay tới hai bóng người, hòa thượng trọc đầu đệ tử nhà Phật, mỹ nhân lục la khách hồng trần.

Một người nói: "Nghiên Băng, ngươi lại thất thủ."

Một người đáp: "Đều tại tên ngốc nhà ngươi! Đao quá nặng, đền tơ vô ảnh cho ta!"

Hòa thượng kia mỉm cười, mặt mày tuấn lãng, cởi áo cà sa kim sắc ra đưa cho hắn: "Thí chủ vui lòng nhận."

Người áo xanh lập tức đoạt đến, vò vào thành một cuộn, một luồng khí đen qua tay, nháy mắt đã xé chiếc áo cà sa kia thành từng dải, đổ ra trên tay ngó sen, lại độ khí thêm một lần nữa, sợi tơ trở thành vô hình. Mười ngón tay ngọc cử động, hắn ngẩng đầu nở nụ cười: "Sở hiệp khách, ngưỡng mộ đã lâu!"

Không ổn!

Chỉ nghe thấy một tiếng "xẹt" khe khẽ, mấy chục cây đại thụ lấp trời bên người Sở Hành Vân đột nhiên bị xoắn thành trăm đoạn, một khoảng rừng thoáng chốc đã tan tác.

"Nghiên Băng, ngươi lại phá hoại cây cối."

"Lừa trọc chết tiệt, dông dài cái gì!"

Sở Hành Vân đang muốn vung kiếm, người áo xanh lại hơi ngước mắt, ngón tay thon như hành lá, miệng như ngậm chu đan, quay đầu nở nụ cười ngọt ngào: "Sở hiệp khách, nếu như ngươi còn động đậy nữa, là sẽ giống như cái cây kia đó!

Hành Vân thầm kêu gay go, đây là Bách Quỷ Thủ Tiêu Nghiên Băng. Người này là nam mà giống nữ, trẻ trung xinh đẹp, sắc đẹp tuyệt trần, nhưng cũng lòng dạ độc ác, cả đời hận nhất người khác nói hắn giống nữ, phàm chỉ cần nghe thấy ai nói, đều sẽ dùng tơ vô ảnh xoắn thành từng miếng thi thể, khiến cho rất nhiều cao thủ không biết giữ miệng mất mạng. Bây giờ y đang ôm theo Vương Tuyên Sử, phải dùng kế để thắng...

Y còn chưa kịp suy nghĩ, lại bỗng bay tới một tiếng truyền âm: "Cô nương nhà ai đang õng ẹo làm điệu ở đằng đó, kéo ra nhiều tóc mất mặt xấu hổ như vậy."

Y quay đầu lại, chỉ thấy một thanh ngân đao múa phần phật nổi gió.

Triển Liên!

Sở Hành Vân kinh mà không dám hỉ, thấy trên đao người này xèo xèo lửa, lửa đỏ bập bùng, lập tức thiêu gần sạch chỗ tơ. Giải vây xong, Triển Liên nói với y: "Ngươi không sao chứ?" Nói rồi liếc mắt nhìn Vương Tuyên Sử, "Tiểu tổ tông này vẫn cứ nên giao cho ta đi, đỡ cho hắn làm phiền ngươi!"

Sở Hành Vân cũng không dám đưa cho hắn, ôm chặt lấy Vương Tuyên Sử, đang muốn phun ra một câu lấy cớ, Tiêu Nghiên Băng đằng kia mặt đã tái mét, ngón tay ngoắc một cái, tơ vô ảnh âm u bơi tới, không biết đã bày thiên la địa vọng ra sao bên người...

Chỉ thấy Bách Quỷ Thủ từ từ duỗi năm ngón tay, bỗng, dùng sức co lại.

Năm ngón tay, hố vạn người.

Tạ Lưu Thủy giật mình nhận ra, oai oái kêu lên không ổn, lập tức nhảy dậy, mà sao có thể nhảy kịp, như Tôn Ngộ Không nhảy không ra Như Lai Thần Chưởng, dứt khoát ngã oạch xuống đất, nhớ năm đó Tiêu Nghiên Băng ác chiến Lương Sơn, đã dùng chiêu này giết sạch các thần, tắm máu Huyền Hoàng Giáo, Sở Hành Vân che chở chặt chẽ cho Vương Tuyên Sử, lại muốn nâng kiếm, tơ vô ảnh đã bay nhào lên, trói chặt kinh mạch khớp chân tay.

Họa của Triển Liên là từ miệng mà ra, càng trở thành kẻ đứng mũi chịu sào, tơ vô ảnh đổ ập đánh xuống, lúc đầu vẫn còn có thể sử dụng ngân đao bốc lửa thiêu được một, hai, nhưng mà chẳng mấy chốc đã không kham nổi, sợi tơ tới vô ảnh đi vô tung nhiều khôn kể, gió thổi không lọt, Triển Liên tự không chống lại được, chốc lát đã bị sợi tơ trói thành con nhộng, ném xuống đất, không thể nhúc nhích.

Chưa kịp thở dốc, lại có thêm tơ giáng từ trên trời giáng xuống, lúc này không có vạn người, sợi tơ không có chỗ phát lực, không thể làm gì khác hơn là lấy cây ra trút giận, vắt trọc cả một mảng rừng, từng cây thông bị trói gô, cùng với Triển con nhộng, Sở con nhộng đều bị đồng loạt treo cao, cây động lá động, che nửa bầu trời. Không trung phảng phất như nổi lên một cái mạng nhện khổng lồ, một vạn con mồi treo cao ở đây, mặc cho chủ nhân xử lý.

Sở Hành Vân muốn ôm chặt Vương Tuyên Sử hơn, dùng cánh tay che chắn cho hắn, miễn cho hắn bị tơ vô ảnh làm bị thương, không ngờ chỉ mới hơi nhúc nhích, tơ vô ảnh lại như một con rắn dựng thẳng người chỉ đợi tấn công, xẹt cái đánh tới, quấn thêm ba vòng trên người y, Sở Hành Vân thúc ép Tạ Lưu Thủy phát công, dùng chân khí phá vỡ sợi tơ, Tạ tiểu hồn lại tinh thần uể oải biếng nhác, liên miệng nói rằng sợ độ cao không suy nghĩ nổi.

Tình hình của Triển Liên còn nguy cấp hơn, những sợi tơ vô hình ghìm sâu vào trong tứ chi, máu li ti mà dày đặc thấm ra...

Tiêu Nghiên Băng nở nụ cười như gió xuân, giơ tay muốn giết.

Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chỉ nghe thấy một giọng nói như chuông đồng:

"Nghiên Băng, chớ sát sinh."

Vừa dứt lời, Tiêu Nghiên Băng khí thế đang thịnh liền lảo đảo, ngã dập mặt xuống đất.

Chủ nhân đổ ra, ngàn vạn sợi tơ như con rối đứt dây, nhu nhược vô lực rơi chết xuống đất, Tiêu Nghiên Băng ngã vồ ếch, không biết bị người làm pháp thuật gì, bò cũng không bò dậy nổi, cũng không đoái hoài tới hình tượng mỹ nhân nữa, lập tức chửi ầm lên:

"Tịch Duyên! Ta đụ chết cái đầu b*** nhà ngươi!"

Hòa thượng đồng hành cùng hắn nghe xong, lại chỉ gió êm sóng lặng, ôn hòa nở nụ cười, chậm rãi nói:

"Nghiên Băng, b***, không thể đụ được."

Tiêu Nghiên Băng tức giận đến mức uốn tới ẹo lui giữa đất, giữa lúc giãy giụa, lại lộ ra nửa cẳng chân, trên mắt cá chân trái trắng nõn mang một chuỗi sen đỏ.

Khóa phược sát hồng liên.

Tạ Lưu Thủy liếc mắt nhìn, nghĩ bụng thật là thảm, năm đó Tiêu Nghiên Băng cũng là một nhân vật gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không nghĩ tới lại bị đeo một cái vòng kim cô như vậy, kể từ đó một khi phạm vào sát niệm, là sẽ bị ngã. Nghĩ tới lúc chuẩn bị đại sát tứ phương, mình ta vô địch, khí phách và thủ thế đều đã bày ra xong, chỉ thiếu đúng một cước tới cửa là một cơn mưa máu trút xuống, bỗng nhiên lại ngã dập mặt xuống đất trước cả hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, thảm, quá thảm.

Nhân lúc đầu này đang diễn tiết mục Đường Tăng niệm chú Ngộ Không lăn lộn, Sở Hành Vân nhanh chóng thoát thân, trốn vào rừng.

Sở Hành Vân mặc dù không nhận ra người, nhưng cũng đã từng nghe tới danh hào. "Tịch Duyên" chính là đại đệ tử của Liễu Không đại sư, là người trong cửa Phật, từ trước đến giờ luôn là nhân vật chính phái. Năm đó Tiêu Nghiên Băng niên thiếu ngông cuồng, đánh cho Huyền Hoàng Giáo người người cảm thấy bất an, cuối cùng vẫn là Tịch Duyên đi xử lý. Dựa vào ý định ban đầu của Huyền Hoàng Giáo, nợ máu trả bằng máu, phải thiên đao vạn quả Tiêu Nghiên Băng, mà Phật tổ từ bi, cuối cùng Tịch Duyên đeo khóa phược sát lên Tiêu Nghiên Băng, mang theo bên người, quan sát cảm hóa, cải tà quy chính...

Bên này Sở Hành Vân còn chưa nghĩ xong, bên kia đã chửi ầm lên: "Tịch Duyên tên hồ tôn hàm điểu mở kỹ viện ngươi! Mẹ nó, sao còn không mau viên tịch đi!"

Chỉ nghe thấy Tiêu Nghiên Băng càng mắng càng bẩn, hỏi thăm từ cha mẹ đến sư phụ, làm khó Tịch Duyên vẫn thản nhiên bất động. Sở Hành Vân liên tục lắc đầu trong lòng, con đường cải tà dài đằng đẵng. Nhưng Tịch Duyên từ trước đến nay luôn là người trong chính đạo, lần này đến đây là vì muốn gì? Ba mươi sáu kế, vẫn cứ nên chuồn thì hơn.

Đang muốn thúc giục Tạ Lưu Thủy dùng Tầm Dương Bộ, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một thanh hắc đao đã vút ngang qua cây rừng, nhoắng cái chém hết con đường phía trước, Tịch Duyên vừa xách Tiêu Nghiên Băng vặn vẹo, vừa mỉm cười nói:

"Sở hiệp khách, dừng chân."

Sở Hành Vân nghĩ thầm, ngươi bảo ta dừng chân rồi ta cũng dừng, há không phải là mất hết mặt mũi sao. Ý nghĩ này lại không hẹn mà gặp với Tạ Lưu Thủy, hai người lúc này tránh trái tránh phải, nhảy lên tiến vào trong rừng, chưa được vài bước, một thanh ngân đao đã bay tới, loá tầm mắt.

Sở Hành Vân cẩn thận nhìn thanh ngân đao kia, phát hiện có gì đó không giống, liền quay đầu, quả nhiên thấy khuôn mặt âm trầm của "Triển Liên" kia, nói: "Sở hiệp khách, vẫn cứ giao tiểu thiếu gia cho chúng ta đi."

Quả nhiên lại là hàng nhái.

Mấy ngày nay Sở Hành Vân đã có thể xem như được lĩnh giáo hết mình thuật dịch dung trên giang hồ, lúc này ôm chặt Vương Tuyên Sử, bật cười: "Mặt Triển Liên từ khi nào lại nổi tiếng như vậy, đáng để mỗi người các ngươi đều giả trang hắn?"

Còn chưa xong câu, đã nhảy ra hơn mười mét, đánh không lại thì bỏ chạy, Sở Hành Vân và Tạ Lưu Thủy đều rất tin đạo lý này.

Kỳ lạ là, người sau lưng đều không đuổi theo, đợi đến khi chạy một hồi lâu, còn cho rằng đã nhảy ra được khỏi Như Lai Thần Chưởng, lại nghe thấy một tiếng truyền âm ngàn dặm hết sức vang dội: "Sở hiệp khách, người xuất gia không nói dối. Ta nói hai câu, ngươi không chỉ không muốn chạy, mà lại còn muốn đuổi ngược lại chúng ta, ngươi có tin hay không?"

Sở Hành Vân không tin, Tạ Lưu Thủy cũng không tin, hai người hiếm thấy thân tâm hợp nhất, không thương lượng gì chỉ chạy.

Chỉ nghe thấy câu thứ nhất:

"Nghe nói, Sở hiệp khách phong lưu nhã trí, từng muốn chuộc thân cho một cô nương, thế nhưng chung quy giai thoại khó thành, cô nương này tên là Yến Nga."

Sở Hành Vân nhíu mày, vẫn không dừng lại.

Tiếp tục nghe thấy câu thứ hai:

"Còn nghe nói, Sở hiệp khách thân thế trắc trở, thuở nhỏ có một muội muội, tên là Sở Yến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung