Hồi thứ 25: Tiệc thết cừu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cừuuuu đếnnnnnn rồiiiiii!"

Giữa núi biếc non xanh điểm một nốt đỏ, khắp thôn dâm bụt nở rộ, ngay lúc này đang mở ra một con đường, trải một dải phù tang đỏ, cách mười bước lại đặt một cái sọt, bên trong đổ đầy táo. "Bốn vó" của Sở Hành Vân bị trói vào một cây gậy, được hai gã trai vẽ mặt trắng, mặc quần áo đỏ, một người gánh đầu, một người gánh đuôi, giẫm xuống một bước, hoa dâm bụt dưới chân sẽ bị giẫm nát bét, ứa ra nước hoa đỏ như máu.

Hai bên đường chật kín thôn dân, hân hoan giữa tiếng chiêng trống linh đình.

Nó là con cuối cùng trong bốn con cừu con, theo sau là sáu con "cừu cái", ngồi trên ba cỗ kiệu đỏ, mỗi một cỗ kiệu đều được bốn gã trai tráng mặc quần áo xanh, mặt bôi đen khiêng, cứ đi mười bước thì đứng lại, lắc kiệu mười lần, thôn dân hai bên đường háo hức phấn chấn cầm lấy táo trong sọt ném lên kiệu, khiến cho cừu cái kinh hoàng thét lên liên miệng, đám trẻ con trong thôn ở bên cạnh vừa vỗ tay vừa hát:

"Cừu cừu ngồi kiệu đỏ, kiệu kiệu nhấc lên trời, trên trời có gì vui, dưới trần mới sung sướng."

Giọng đám trẻ con tiếng sau vang xa hơn tiếng trước, vang vọng khắp núi. Phương Nam nóng bức, oi ả, mấy người Sở Hành Vân bị xách vào một căn phòng đỏ, chung quanh là chuối tây xanh, trên cửa treo một lớp mành hoa dâm bụt màu đỏ héo hắt.

Sau khi vào phòng, mấy gã trai tráng áo đỏ áo xanh tháo "bốn vó" của chúng nó ra, tròng xích sắt lên cổ, khóa vào cột, sau đó rời đi.
Một lúc sau, Sở Hành Vân bỗng nhiên cảm thấy đầu mình đau nhói, nó bị xách thẳng lên, nhìn thấy là một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi, một tay nắm tóc nó, một tay nhét vào miệng cắn móng, dùng giọng non nớt gọi: "Cừu cừu"

"Ta không phải cừu, ta là người."

Thằng bé kia làm ngơ, dẫn thêm vài thằng nhóc khác tới, vây quanh Sở Hành Vân, ngờ nghệch gọi: "Cừu cừu, ăn cỏ đi."

Nói rồi cầm một cọng cỏ nhét tới trước mặt Sở Hành Vân, trời nóng, nước dịch xanh chảy ra hòa lẫn với mồ hôi trên tay, chảy vào giữa những đường chỉ tay, Tiểu Hành Vân quay mặt đi, nói thêm lần nữa:

"Ta là người."

Mấy đứa bé này thấy cừu con không chịu ăn cỏ, mỗi đứa đều duỗi bàn tay tới, vặn nó lại, Sở Hành Vân liền quay lại, nghe lời há mồm, nhai nát cỏ, đám trẻ con vui sướng cười phá lên, ỷ vào Sở Hành Vân đang bị trói không động đậy được, kéo nhau đến xoa đầu nó, giống như thể đang xoa đầu cừu, bi bô nói: "Cừu con ngoan."

Sở Hành Vân nhân cơ hội chúng nó đang lại gần, lập tức phun phì phì đống cỏ nhai nát trong miệng vào mắt đám ranh con kia, nước cỏ xanh lè chảy vào mắt, chúng nó giãy nảy la lên oai oái, vừa dụi mắt vừa khóc thét chạy đi. Tiểu Hành Vân nhìn, ngồi đó cười ha ha: "Ranh con, chưa đủ lông đủ cánh cũng dám ngang ngược trước mặt Sở gia gia!"

Con cừu cái bị trói bên cạnh nó đột nhiên nói: "Chẳng phải ngươi cũng chỉ là thằng nhóc con thôi sao?"

Sở Hành Vân nghiêng đầu sang nhìn, cạnh mình là một thiếu nữ tươi trẻ chừng mười bốn mười lăm tuổi, khi đó Tiểu Hành Vân vẫn chưa có ý thức gì về nam nữ, chỉ cảm thấy mặt của nàng căng bóng như quả đào, thế là gọi giòn tan: "Đào Tử tỷ tỷ"

Tạ Lưu Thủy đứng bên cạnh nguýt dài, hắn không thích nhìn Sở Hành Vân dính dáng với các thể loại trai trai gái gái, lúc này Tiểu Hành Vân lại đang không tưởng tượng ra thứ gì, hắn chỉ có thể làm một người vô hình, cô bé kia cũng nguýt một cái, đáp: "Ai là Đào Tử tỷ tỷ của ngươi, ta tên là Lam Châu."

Cừu trong phòng hoặc ảm đạm ngủ, hoặc run lẩy bẩy, duy chỉ có Tiểu Hành Vân và Lam Châu vẫn còn nhỏ giọng nói chuyện, từ lời nói, Sở Hành Vân biết Lam Châu có anh trai, cũng bị bán đến Bất Dạ Thành, có điều anh trai trở thành cấp bậc cao hơn là khỉ, còn nàng thì thành cừu.

Huynh muội chia ly.

Ngay đang chạm tới chuyện đau lòng của Tiểu Hành Vân, cửa bỗng nhiên mở ra, một nữ tử mặc váy lụa mỏng màu đỏ đi tới, trông chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc một cái yếm ngắn cũn, lộ liễu để hở cả một đoạn eo, đầu đội trang sức có hình con rắn bạc, miệng rắn ngậm một đóa hoa dâm bụt đỏ tươi rũ xuống trán nàng, mái tóc đen tuyền, chân trắng như tuyết, cổ chân đeo chuỗi chuông bạc.

Nàng đi từng bước về phía Sở Hành Vân, chuông bạc réo rắt, cuối cùng tiếng chuông leng keng ngừng lại trước mắt, Sở Hành Vân ngẩng đầu lên xem, rồi trước mắt nhoáng ln một cái.

Chỉ kịp nghe thấy một tiếng "bốp", Tiểu Hành Vân bị vả mạnh một cái.

Đám trẻ ngoài cửa vỗ tay khen hay: "Thần nữ tỷ tỷ! Đánh hay lắm!"

Thế rồi, một bà cốt đi tới từ sau lưng đám trẻ, chầm chậm thong thả bước tới bên cạnh Sở Hành Vân, rắc một nhúm gạo nếp lên đầu nó: "Tà vật! Dám bất kính với con của trưởng lão, tà vật! Lấy ngươi lên tế đầu tiên!"

Thần nữ ở bên cạnh cúi đầu, cung kính nói: "Vậy để ta dẫn nó đi chuẩn bị một phen." Nói xong, nàng vỗ tay một cái, hai gã mặc quần áo đỏ đi tới, tha lôi Sở Hành Vân vào sâu trong phòng, không biết bọn chúng đạp lên vách ẩn gì, dưới mặt đất bỗng xuất hiện một đoạn cầu thang, trên tay vịn khắc một cái đầu rắn có cái miệng to tướng như chậu máu, dẫn xuống lòng đất.

Tiểu Hành Vân mới đầu còn không la hét, cũng không giãy giụa, nhưng vừa thấy bọn họ muốn kéo mình xuống tầng hầm, nỗi ám ảnh vì bị giam trong tầng hầm của Tiền phủ tức thì đã choán đầy tâm trí nó, Tiểu Hành Vân liều mình chống cự, gã trai tráng kia tròng xích sắt lên cổ nó, xách cả người nó lên, rồi ném thẳng xuống cầu thang.

Sở Hành Vân lăn lông lốc xuống dưới như quả bóng.

Tạ Lưu Thủy đứng ở bậc thang cuối cùng, giang hai tay muốn đỡ lấy nó, nhưng Tiểu Hành Vân lại cứ lăn miết, rồi ngã "cộp" một cái ra giữa đất.

Nghe âm thanh này, sau gáy chắc chắn đã sưng quả ổi, nhưng giây phút ấy, lại không có một ai kéo Tiểu Hành Vân lên, ôm vào trong lòng, xoa xoa vết thương cho nó. Sở Hành Vân cũng không để ý đến đau, nó nhanh chân ngồi xổm vào một góc, hai tay ôm lấy đầu gối, người co rúm lại, run lẩy bẩy.

Nó sợ tối.

Sợ lắm.

Tiểu Hành Vân vùi đầu mình xuống, nó luôn cảm thấy trong bóng tối có một bàn tay vô hình đang muốn bắt lấy nó. Nếu như... nếu như ở đây có một con chuột con giống như Hôi Lưu Quân... là tốt rồi.

Vừa nghĩ xong, Sở Hành Vân đã nghe thấy tiếng "chít chít", bên chân nó có một cục lông xù.

"Hôi Lưu Quân!"

Tạ chuột con biết mình chỉ là thứ mà tinh thần Tiểu Hành Vân tưởng tượng ra, trên người không mang bệnh, cũng không bẩn thỉu, cho nên dán rất sát vào nó, rồi còn dùng cả lông tơ mềm mượt trên người mình cọ vào đầu ngón tay của Sở Hành Vân, ngay lúc ấy, trên cầu thang sáng lóe ánh lửa, có người đang đi xuống!

"Hôi Lưu Quân, mau trốn đi!"

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Tiểu Hành Vân, Hôi Lưu Quân lập tức biến mất, Tạ Lưu Thủy khôi phục trở về nguyên hình, nhìn thấy thần nữ bê chân nến đi xuống, mặt không buồn không vui. Nhờ vào ánh nến, Sở Hành Vân thấy rõ được hoàn cảnh xung quanh, nơi này rộng rãi hơn nhiều so với lầu trên, là một khoảng đất trống trải, vị trí trung tâm có đặt một pho tượng rắn hai đầu to tướng làm bằng đồng, hai bên là vô số những pho tượng con rắn nhỏ đứng thẳng, con nào con nấy há mồm thè lưỡi, bên trên đám tượng đồng này treo lơ lửng một thanh đao.

Thần nữ không buồn liếc mắt nhìn Tiểu Hành Vân, cứ thế quỳ gối xuống trước mặt tượng thần, lưng rạp xuống thành một đường thẳng, đầu vùi sâu vào tầng bụi, tiếp đó lấy từ trong miệng rắn ra một cái lọ, đi về phía Tiểu Hành Vân: "Cởi quần áo."

"Nam... Nam nữ thụ thụ bất..."

Thần nữ giơ tay cho nó một cái bạt tai.

Sở Hành Vân chỉ đành làm theo lệnh, thần nữ xối bình dầu kia lên người nó, xối xong lại lấy thêm bình thứ hai, rồi lấy bình thứ ba, Tiểu Hành Vân hét lên: "Tỷ tỷ, đủ rồi, xối nữa ta sẽ thành người dầu mất!"

Thần nữ nhìn chằm chằm vào nó, mặt không cảm xúc, rồi bỗng nhiên nói: "Đằng nào cũng phải chết, sao không cố kéo dài hơi tàn thêm một lúc? Không phun cỏ chẳng phải là không sao rồi à."

Nàng thả cái bình xuống, bảo Sở Hành Vân tự mình thoa đều, rồi rời đi.

Tới buổi tối, gã trai mặc áo đỏ lại tới bắt Sở Hành Vân, trói bốn vó của nó lại, treo vào côn, xách ra ngoài. Cả một đám người giơ cao đuốc, người dẫn đầu thổi kèn, người đi sau thổi tiêu, thê thê thiết thiết. Đi lên núi, gió vừa nổi, thổi chạy tiếng kèn, khiến nó nghe vào chói tai mà quái dị.

Bọn họ đi đến ven hồ, bên bờ nước đã nhóm đống lửa, hương rượu thoảng khắp nơi, trai gái ăn mặc đẹp đẽ vừa múa vừa ca xung quanh tế đàn. Tế đàn không cao, bên trong có một cái bậc bằng phẳng hình vuông, hai bên dốc, trông giống như mái nhà. Vương thôn trưởng bất chợt đứng lên, gõ mạnh lên mặt chiêng to tướng:

"Dừng cuồng hoan, múa hiến tế!"

Trai gái đang cười vang đồng loạt dừng lại, lui sang một bên. Từ trong đám đông, thần nữ chầm chậm đi ra, trên vai bên eo nàng quấn một con rắn bạc khổng lồ, tay bưng một đóa dâm bụt đỏ, leo lên tế đàn, đầu rắn ngậm lấy đóa hoa đỏ thẫm, tay phải khép lại trước ngực, sau đó duỗi thẳng, làm ra tư thế "mời".

Tức thì, mười sáu người mặc lông chim, đầu đội mặt nạ quỷ nhảy ra khỏi đám người, giương chân múa tay, vỗ lên mặt trống da cừu treo bên hông, vây quanh tế đàn vừa hát vừa nhảy, hâm hâm dở dở, như phát điên.

Tiếp đó bà cốt đi ra, khàn giọng hô: "Bày đồ cúng!"

Hai gã trai tráng áo đỏ gánh gậy đi tới, bày Sở Hành Vân lên trên tế đàn, cởi trói cho bốn vó của nó, một tên đạp chân lên giữ bụng nó, Tiểu Hành Vân kêu đau, tên còn lại nhân cơ hội này chụm tay chân nó lại, dùng sợi dây thừng thô đỏ trói chắc.

Thần nữ ngồi xổm xuống, dùng con dao găm cong cong cắt hết quần áo trắng trên người Sở Hành Vân xuống. Tiểu Hành Vân xấu hổ đỏ mặt, chỉ hận không thể tìm khe nứt nào chui xuống. Thần nữ nhìn nó, lại như thể không hề nhìn thấy, vạn vật vào mắt, không đặt vào lòng. Nàng chậm rãi đứng dậy, lấy đóa hoa dâm bụt trên trán xuống, đứng thẳng đỡ hoa, rồi bỗng nhiên thả tay, đóa hoa đỏ thẫm rơi xuống lồng ngực Sở Hành Vân, như máu bắn tóe.

Gió đêm thổi, cuốn theo hơi lạnh từ hồ nước, Sở Hành Vân run lập cập, lúc này nó đang cả người trần truồng nằm trên tế đàn, như một con cá đợi bị làm thịt, chỉ nghe thấy bà cốt lại hô:

"Mời trưởng lão!"

Từ trong đám đông, bốn người mặc áo choàng đen đi tới, đeo mặt nạ rắn hai đầu, mỗi bên đứng hai người, sau khi họ đứng lại, thần nữ quay người đi xuống tế đàn, giơ cao con rắn bạc trên người, ánh bàng bạc tinh khiết tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trắng, bốn phía tĩnh lặng, không ai dám cử động, chỉ có côn trùng bất kính thần linh là hãy còn đang kêu vang, dám ồn ào giữa gió thanh trăng rạng.

Sở Hành Vân nằm trên tế đàn, lẳng lặng lắng nghe, đợi cho nhạc đổi sang giai điệu khác tới ba lần, đóa hoa dâm bụt được ngậm trong miệng rắn bạc cuối cùng cũng rơi xuống.

Thời khắc hoa chạm mặt đất, chỉ nghe thấy bà cốt dùng giọng cao nhất hô lên: "Canh giờ đã đến! Mời tế thần!"

Sở Hành Vân nhìn thấy bốn vị trưởng lão thong thả ung dung khom người, rút từ dưới gầm của tế đàn ra một thứ công cụ.

Nó nhìn lại, là bốn con dấu sắt nung đỏ.

"Không... Không! Ta không phải cừu... Ta là người... Các ngươi nhìn ta đi! Ta là người mà!"

Nó điên cuồng vật lộn, giãy giụa, song tay chân lại đang bị trói, như cá rời khỏi nước, quẫy đuôi phồng mang trên mặt thớt mà không làm nên chuyện gì. Hơi nóng chợt bỏng rát, một miếng sắt nung đỏ hạ xuống, cả người Sở Hành Vân tránh đi, nhưng mặt phẳng trên tế đàn quá nhỏ, nó gần như đã lăn ngay xuống theo mặt dốc của tế đàn, mà lá sắt nung của một vị trưởng lão khác thì đang chờ chực nó ngay tại cuối sườn dốc.

"AAAAAAAAAA!!!!!

Làn da mới vừa ngâm nước phấn, cả người bị lột đi một lớp da, hãy còn đang tươi non, giờ khắc này lại bị ép dán vào tấm sắt nung nóng rực, phút chốc đã phát ra tiếng "xèo xèo", chỉ chốc lát nữa là sẽ cháy khét, Tiểu Hành Vân nhanh chóng vươn mình lăn lên trên, con dấu sắt nung vội vàng đuổi theo sau nó, mà chẳng mấy chốc, trước người lại có miếng sắt nung khác bất thình lình hạ xuống...

"AAAAAA!!!!!"

Vì muốn tránh né, Tiểu Hành Vân quay người đi, lớp da bị thiêu bỏng dính vào tấm sắt bị lột xuống phát ra một tiếng "rẹt". Bốn phía là chiêng trống vang trời, trai gái ăn mặc đẹp đẽ hát ca, nhảy múa, gõ lên mặt trống da cừu, cười cười nói nói quanh lửa trại, không hề nghe thấy, không hề nhìn thấy, không hề để ý đến, có mấy đứa trẻ con còn đứng thành một vòng, vỗ tay hát đồng dao:

"Cừu con cừu con, chạy nhanh bên hồ, sóng lớn sắp tới, tế đàn dựng xong, cừu con cừu con, đừng chạy trên đàn, tế đàn không cao, ngươi nằm vừa khéo, cừu con cừu con, chuyện đà xong xuôi, bốn phía nổi lửa, nhào tới lật tung..."

Tiểu Hành Vân bị bốn con dấu sắt nung đuổi lăn tới lăn lui trên hai sườn dốc hai bên tế đàn, đau đớn lộn lên lộn xuống, miệng hét chói tai.

Có ai tới...

Ai tới... cứu ta với...

Cứu ta với!

Tạ Lưu Thủy tỉnh dậy trên giường, rồi quay người sang ôm lấy Sở Hành Vân.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Hành Vân ca ca, có quái phun lửa, sợ."

"... Có gì?"

Lưu Thủy không nói câu nào, chỉ ôm chặt lấy y, người Sở Hành Vân đến ngay cả lúc là linh hồn cũng nóng, ôm vào ấm áp, Tạ Lưu Thủy dính chặt y một lúc, rồi nói:

"Ta sợ."

Sở Hành Vân câm nín: "... Sợ quái phun lửa?"

Tạ tiểu nhân không đáp gì, chỉ chôn đầu vào lồng ngực của Hành Vân, đáng thương vô cùng. Sở Hành Vân nghĩ thầm: Tay ngươi xé ma nữ xé nước chảy mây trôi như thế, trong mơ còn sợ quái phun lửa? Quái sợ ngươi mới phải. Nhưng vướng người này đang bị thương nặng, mình cũng ngại giãy giụa kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là cứ mặc cho hắn ôm.

Không biết là vì bị thương, hay là vì gì khác, Tạ Lưu Thủy chẳng mấy chốc đã chìm vào nửa mê nửa tỉnh, lại bị kéo vào trong thế giới của Tiểu Hành Vân. lòng đất tối thui, tượng rắn đồng vẫn ở đó, Tiểu Hành Vân nằm bên trong một miếng vải liệm, vết bỏng cháy đen, rỉ ra máu đỏ tươi. Thần nữ cầm một cây kéo đi tới, nói bằng giọng lạnh như băng:

"Chỗ bị hoại tử, phải cắt xuống."

Tiểu Hành Vân rùng mình, sau đó bất động, nó mở to cặp mắt thất thần nằm đó. Ánh trăng xuyên qua cánh cửa sổ nho nhỏ của căn tầng hầm, bên trên pho tượng rắn đồng treo lơ lửng một thanh đao, phản chiếu ánh sáng trắng lóa như tuyết.

Thần nữ cầm một ly rượu vàng qua, trong rượu chứa một đóa hoa, đưa tới bên miệng Sở Hành Vân: "Hoa mạn đà la ngâm hạt gai dầu, ta tự phối. Ăn đi, ăn vào sẽ không đau nữa."

Nàng thấy nó không có phản ứng gì, chỉ nằm đó như xác chết, thế là cố bóp miệng nó, rót nước vào. Tiểu Hành Vân nhai một cách máy móc, nuốt xuống, rồi dần dần vô tri vô giác, nó mở to cặp mắt, xem thần nữ cắt đi chỗ da thịt cháy đen của nó từng chút một, lộ ra tầng thịt người đỏ loét bên dưới, thần nữ cắt xong, bỏ da thịt cháy khét lên trên đĩa, rồi lại lấy ra một lọ cao xanh, bỗng nhiên nói:

"Con cừu bị tế đầu vốn không phải là ngươi."

Mắt Tiểu Hành Vân giật.

"Thứ dầu ta thoa trước đó cho ngươi và cả thứ cao xanh hiện giờ đều là thứ phòng ngừa ngươi bị thiêu chết. Cúng tế mười năm gồm tổng cộng mười hai ngày, làm con cừu tế đầu, ngươi sẽ phải chịu tra tấn vào ngày thứ nhất, ngày thứ sáu, ngày thứ mười hai, tới lần cuối cùng, ngươi mới được chết."

"Trưởng lão là hóa thân của thần, thôn dân là con dân của thần, ngươi sỉ nhục con của trưởng lão, chính là sỉ nhục con trai của thần."

"Không phun cỏ chẳng phải là không sao rồi sao? Cứ muốn ra oai một phen như vậy sao?"

Thần nữ nói, rồi thoa thứ cao xanh kia lên khắp người Tiểu Hành Vân, cuối cùng thu dọn đồ đạc, trước khi rời đi, còn quỳ lạy trước tượng xà thần. Sau khi đứng lên, liền quay lưng về phía Tiểu Hành Vân nói rằng:

"Đây là thần phạt, là mệnh của ngươi. Không trách được ai, không trách được ai hết."

Chờ thần nữ đi tới lối lên cầu thang, Tiểu Hành Vân nằm giữa đất chợt mở miệng:

"Tỷ tỷ, ngươi đang bào chữa cho mình sao?"

Thần nữ dừng bước lại.

"Lần nào cũng là ngươi thả hoa đỏ xuống, tuyên bố cúng tế bắt đầu."

Thần nữ quay đầu đi mở cơ quan, Tiểu Hành Vân nằm giữa đất hét lớn, cổ họng nó khàn, như bị khói hun: "Ngươi chỉ đứng bên cạnh tế đàn! Nhìn rất nhiều năm rồi đúng không!"

"Rầm" một cái, cơ quan khép lại, cầu thang biến mất, bên trong căn tầng hầm chỉ có một vũng ánh trăng rớt xuống bên người Tiểu Hành Vân.

Bên trong vũng ánh trắng ấy đứng một Tạ Lưu Thủy, hắn ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Tiểu Vân, hắn vừa không muốn Sở Hành Vân tưởng tượng ra những con vật nhỏ không tồn tại, lại vừa hi vọng vào lúc này Sở Hành Vân có thể tưởng tượng đi, như vậy thì hắn sẽ có thể xuyên qua mười chín năm, bầu bạn với y.

Song Tiểu Hành Vân lại chỉ ngây dại nằm đó, như một bức tượng gỗ, ngây ngô chẳng hề phát hiện.

Ngày hôm sau, từng hàng thôn dân đi tới, quỳ lạy trước tượng xà thần bằng đồng, trước khi đi còn đều phải nhổ vào người Tiểu Hành Vân một lần. Tới buổi chiều, lại có một nhóm người mặc quần áo xanh tiến vào, lần này bọn họ không vẽ mặt, mà đồng loạt trang hoàng không gian dưới lòng đất, rắc hoa phù tang đỏ ra đầy phòng, treo mấy trăm con rắn bạc lên bốn vách tường, thật không biết lấy tiền ở đâu ra. Sở Hành Vân nằm ở đó, nghe bọn họ nói:

"Buổi trưa đã tế con cừu thứ hai, đêm nay sẽ có thể..."

"Ha ha, không phải sao, năm nay ta rút thăm, cuối cùng cũng rút được nhóm đầu tiên."

"Mẹ kiếp! Ta đây rút phải nhóm thứ năm, các ngươi chơi trước thì nhớ kiềm chế một chút, nghĩ cho đám huynh đệ đằng sau đi!"

"Ha ha, mặc kệ ngươi chứ!"

"Này! Thần nữ đang chia rượu ở cổng thôn, làm xong ra ngoài uống một chén không?"

"Đi thôi."

Chạng vạng chiều tà, bà cốt đến, bà ta dùng cặp mắt đục ngầu liếc Sở Hành Vân, khinh miệt nói: "Tự làm bậy, không thể sống."

Sở Hành Vân không nói câu nào, cũng không nhìn bà ta, từ đầu tới đuôi đều coi mình là một khúc gỗ, bà cốt hình như còn nghĩ ra thêm vài câu, đang muốn từ từ mạt sát, bỗng nhiên thần nữ lại chạy xuống từ cầu thang:

"Thập Tam nương trong nhà trúc thứ tư sắp sinh! Mời bà cốt mau mau đến xem!"

"Ôi chao! Cô nương này giỏi đẻ thật, đây đã là thai thứ mười bảy rồi nhỉ! Quả nhiên là mông to mới tốt, Vương thôn trưởng chọn người chuẩn quá, ngươi về tặng cho hắn cặp rắn bạc đi."

"Vâng."

Bà cốt bỏ đi, thần nữ lại lấy ra một bình cao xanh, bắt đầu thoa thuốc cho Sở Hành Vân, thuốc này quả có hiệu quả, vết bỏng trên người đã lành được hơn nửa, không còn là một mảng cháy đen kinh khủng như hôm qua nữa, có lẽ đến ngày thứ sáu nó sẽ có thể khôi phục về nguyên dạng, tiếp tục lên tế đàn.

Thần nữ ở bên cạnh xoa thuốc, Tiểu Hành Vân nhìn nàng, hỏi: "Tỷ tỷ, ta biết ta sắp chết rồi, có thể để ta chết được rõ ràng không? Ta bị tế cho thần gì."

"Thuỷ thần, Xà vương hai đầu."

"Tại sao lại phải tế nó?"

Thần nữ ngần ngừ mất một lúc, rồi đáp: "Rất lâu trước đây, trong thôn có người không muốn đẻ con gái, cho nên đã dìm thai nhi xuống hồ trên núi, nữ anh chết đi mang âm khí sâu nặng, ngày ngày gào khóc dưới đáy hồ, quấy rầy Xà vương nghỉ ngơi, thế là Xà vương đã... dâng nước lũ, nhấn chìm làng. Sau lần đó, hàng năm người trong thôn đều tế bốn nam đồng xuống đáy hồ, dùng dương trấn âm, để những đứa trẻ chết đi đó chớ quấy rầy Xà vương, vậy thì thôn sẽ được yên lành."

Tạ Lưu Thủy nhíu mày, thần nữ đang nói láo, nàng mười sáu, mười bảy, thừa sức lừa gạt Sở Hành Vân tám chín tuổi, mà muốn lừa gạt người trải đời như hắn thì còn kém xa. Tuy là nói dối, mà lời nói dối thường sẽ được biến tấu dựa vào hiện thực, từ khi vào thôn cho tới nay, Tạ Lưu Thủy cảm thấy thôn này có một điểm không ổn, đêm thiêu Sở Hành Vân là đêm cúng tế đầu tiên, tất cả thôn dân hẳn đều sẽ phải có mặt, lúc đó Tạ Lưu Thủy đếm thử, rồi phát hiện:

Quá nhiều nam.

Có lẽ, trừng phạt của xà vương không phải là dâng nước lũ, mà là khiến cho thôn này, từ đây về sau chỉ sinh ra con trai, càng nhiều càng tốt.

Vừa mới đầu người trong thôn có lẽ đã sướng đến phát rồ rồi, nhưng mà dần dà, đã phát hiện ra điểm không đúng, cho nên mới có cúng tế như vậy.

Thần nữ thoa xong cao xanh, rời tay muốn đi, Tiểu Hành Vân kéo vạt váy lụa đỏ của nàng lại: "Những người đi cùng ta đều đã chết hết rồi sao?"

"Ngươi hỏi chuyện này có nghĩa lý gì?"

Sở Hành Vân hỏi riết không tha: "Chết hết rồi sao?"

"Trưa hôm nay, tế con cừu con thứ hai."

"Nữ thì sao?"

"Ngươi không cần biết những chuyện này." Thần nữ xoay người rời đi, Tiểu Hành Vân nắm lấy nàng không buông, "Nữ thì sao?"

Thần nữ nhìn nó, mặt mày nhàn nhạt, không bi, cũng không hỉ, mà chỉ đáp: "Cừu cái, là tế cho con dân của thần."

Tiểu Hành Vân nhìn nàng đầy khó hiểu, thần nữ đứng bên cạnh nó: "Có một số chuyện, mệnh đã định như vậy, không có cách nào thay đổi được, thần toàn trí toàn năng, từ lâu đã sắp xếp xong xuôi tất cả, con người thay vì thống khổ giãy giụa, chi bằng nên thản nhiên tiếp nhận."

Sở Hành Vân nhìn nàng, thần nữ duỗi tay về phía nó, trong lòng bàn tay có một viên thuốc đỏ: "Ăn đi, ngươi làm cừu tế đầu, cũng sẽ bị trói vào mâm, bưng đến trước mặt thần, ăn đi, vết thương sẽ lành."

Sở Hành Vân nhận lấy, thả vào trong lòng bàn tay, lúc này trên cầu thang có giọng nói ồm ồm đang gọi thần nữ, có lẽ là trưởng lão, thần nữ nhanh chân chạy lên, đóng cơ quan vào thật chặt.

Từ trên đỉnh có tiếng lục lạc vọng vào, khi ẩn khi hiện, chuông kêu leng keng, từng lần từng nhịp, vừa gấp gáp vừa vội vã, như thể sắp vỡ nát.

Sở Hành Vân nửa tin nửa ngờ thần nữ, cho nên cuối cùng nó quyết định chỉ ăn nửa viên thuốc đỏ, không biết mấy canh giờ đã trôi qua, quả nhiên có người đến trói nó lại bằng dây đỏ, cột chặt vào trên một cái mâm rộng, bưng đến phía trước pho tượng xà thần bằng đồng, rồi cắm vài nén hương cao vào đĩa, tức thì hương thơm kỳ quái lan tỏa khắp nơi.

Đêm dần khuya, dần nặng, nửa viên thuốc đỏ bắt đầu phát huy tác dụng, chân tay đang bị trói không tê, cũng không đau, chỉ còn ngũ quan là có thể cảm nhận, nó nằm ở đó, không hiểu sao lại thấy hơi sợ hãi, bèn khẽ gọi một tiếng: "Bình Vân Quân..."

Tạ Lưu Thủy lập tức biến thành một con sóc đuôi đỏ, trên cái bụng trắng như tuyết còn in dấu một đám mây nhỏ.

Tiểu Hành Vân nhoẻn miệng cười, rướn đầu lại gần, dán sát vào cái bụng lông xù mềm mại của Tạ sóc.

Chỉ chốc lát sau, cầu thang được mở ra, một đám đàn ông đẩy hai con cừu cái đi xuống...

Rít gào, cười vang, xé rách, kêu la thảm thiết...

Pho tượng xà thần bằng đồng cao cao tại thượng, lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống tất cả những thứ này, không buồn không vui, không nói một lời.

Tiểu Hành Vân bắt đầu run rẩy.

Đó là lần đầu tiên nó được nhận thức về: tình dục.

Đây chính là cái mà người lớn nói là Vu sơn mây mưa, là cá nước vui vầy sao?

Ghê tởm quá.

Tạ sóc lặng lẽ giơ cái đuôi to lên, che kín hai mắt Tiểu Hành Vân.

Tạ Lưu Thủy thấy hối hận rồi, đáng lẽ hắn không nên tới tìm y.

Thập dương võ công, cho rồi là cho, hắn không nên đi đòi về.

Không nên.

Tiểu Hành Vân vùi đầu vào trong đuôi hắn, cả người đều run lẩy bẩy.

Trôi qua không biết bao lâu, nhóm người này đổi thành nhóm người khác, cuối cùng bà cốt đi tới, ra lệnh: "Hai con này ở nhà trúc thứ tư, đánh số Thập Tứ nương, Thập Ngũ nương."

Nam nữ trong thôn chênh lệch quá nhiều, thế nên mỗi lần cúng tế, đều sẽ góp tiền mua phụ nữ từ bên ngoài về, không đủ tiền để mỗi nhà có một người, chỉ đành có thể làm vợ chung, sống bên trong nhà trúc, không ngừng đẻ, đẻ ra vẫn cứ là con trai nhiều hơn, một vòng lẩn quẩn.

Giữa một đống hoa tàn, Tiểu Hành Vân nằm ở đó, xung quanh là tối tăm và tĩnh mịch, như thể mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

Dưới ánh trăng, bên trên tượng xà thần treo lơ lửng một thanh đao, lẳng lặng phản chiếu ánh sáng trắng lóa như tuyết.

Trời cuối cùng cũng sáng, thần nữ đi từ trên cầu thang xuống, thay thuốc cho Tiểu Hành Vân, đang bôi cao xanh dở, Tiểu Hành Vân bỗng mở miệng nói một cách lạnh lùng:

"Ngươi biết tất cả."

Thần nữ thấy hơi kinh ngạc, mà khoảnh khắc ngẩng đầu lên, nàng đã một lần nữa lấy lại bình tĩnh: "Ngươi không ăn viên thuốc đỏ?"

"Ngươi chỉ đứng nhìn."

Tiểu Hành Vân nhìn chằm chằm vào nàng, ra sức gào lên: "Tại sao! Tại sao lại như vậy! Ngươi dựa vào đâu mà quyết định..."

"Ta không quyết định, thần đã quyết định từ lâu, ta chỉ chấp hành ý chỉ của thần."

"Vớ vẩn! Ngươi chỉ đang biện hộ cho hành động của mình mà thôi, chuyện gì cũng đẩy lên người thần, thực ra căn bản không có thần gì hết!"

"Bốp" một tiếng, thần nữ cho nó một cái bạt tai:

"Bản thân ngươi không có tín ngưỡng, nhưng ngươi không được sỉ nhục tín ngưỡng của chúng ta."

Một phát tát này mạnh hơn hẳn những phát trước đó, Tiểu Hành Vân bị đánh ngã sang một bên, thần nữ để lại một chén rượu mạn đà la hoa: "Vết thương trên chân ngươi đã thối rồi, ta đi phối ít thảo dược, tự ngươi thoa đi, không chịu đựng nổi thì uống thứ kia."

Thần nữ quay người đi, bước chân lại không quá uyển chuyển, lục lạc bạc trên chân vang lên những tiếng trầm đục.

Đêm hôm đó, lễ tế cừu cái được cử hành bên hồ trên núi, trong nhà trúc lại có thêm Thập Lục nương, Thập Thất nương.

Đêm ngày thứ tư, trời lất phất vài giọt mưa, căn tầng hầm dưới lòng đất bị thấm nước, từng giọt tí tách rơi xuống mặt Sở Hành Vân.

Đêm nay không trăng, bốn bề tối thui, nó thấy sợ, tiện tay quơ bừa, lại chạm tới một thứ gì đó lông xù xù. Tạ sóc nhảy lên chui vào trong vòng ôm của Sở Hành Vân, dụi dụi.

"Bình Vân Quân." Tiểu Hành Vân duỗi tay vuốt lông sóc, nhoẻn miệng cười. Tạ Lưu Thủy thì lại không cười nổi, Sở Hành Vân ngày càng tự tưởng tượng thường xuyên hơn. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng "keng" một cái, Sở Hành Vân đá phải đĩa sắt.

Nó lần mò sờ thử, trong đĩa sắt có một ít thuốc và băng gạc, cùng với nước và lương khô. Có lẽ là thần nữ đặt ở đó, người này hiếm khi mới cả ngày không tới lần nào, có thể là đêm tới thấy nó ngủ, mới thả ở đó.

Tiểu Hành Vân bò dậy, nhem nhuốc bốc ăn, rồi tự thoa thuốc lên vết thương, hiện nó đã có thể hành động như thường, ngặt nỗi vết thương trông vẫn còn không được dễ nhìn lắm, ngày mai dưỡng thêm một thời gian, chắc ngày thứ sáu sẽ có thể đầu đuôi lành lặn đi lên đài đóng con dấu sắt nung lần nữa.

Đêm thăm thẳm mà lặng ngắt, tiếng côn trùng kêu văng vẳng, sau cơn mưa, gió lạnh thổi tới xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, Sở Hành Vân dường như đã nghe thấy một âm thanh gì đó khác giữa tiếng gió.

Từ trên lầu vọng xuống tiếng lục lạc trầm đục.

Lúc ẩn lúc hiện, còn có vài tiếng người, như bị ngâm xuống nước, nhét trong bông, có vẻ gần, nhưng nghe lại không thấy rõ.

Sở Hành Vân đứng lên đi tới trước cơ quan, nó không biết cách mở cầu thang, chỉ đành tò mò dán tai vào khe trên tường đá, Tạ Lưu Thủy nhảy lên đầu nó, muốn kéo nó trở về, nhưng vô ích, Tạ sóc vốn dĩ là thứ Tiểu Hành Vân tưởng tượng ra, làm sao có thể phản kháng được ý thức của nó, Sở Hành Vân dán tai tại đó, dán một lúc, chợt nghe thấy một tiếng "coong" nặng nề....

Như có thứ gì đó bị nện xuống nền nhà...

Chỉ nghe thấy hai tiếng "lạch cạch", tường đá trượt, cơ quan mở ra, Tiểu Hành Vân lảo đảo suýt nữa ngã xuống, vất vả lắm mới đứng vững, bỗng nhiên lại có người lăn từ trên cầu thang lăn xuống, đầu gõ từng nhịp xuống nền đá, phát ra những tiếng "lộc cộc" liên tục, Tiểu Hành Vân không ứng phó kịp, tức thì bị người kia va ngã lăn ra.

Nó ngước mắt lên nhìn, là thần nữ!

Nàng tóc tai rối bù, cả người trần truồng, tà váy lụa mỏng tang màu đỏ bị xé rách, giữa hai chân đeo một bộ xích như con rắn bạc, trên người xanh xanh tím tím, trán bị dập rỉ máu, Sở Hành Vân nhanh chân đứng lên, muốn kéo nàng dậy, thần nữ lại dùng một tay che ngực mình, tay khác vung lên, tát cho nó một cái.

Sàn đá trơn, Tiểu Hành Vân bị đánh ngã xuống đất, thần nữ nhân lúc này nhét một viên thuốc đỏ vào miệng nó, Tiểu Hành Vân vẫn còn muốn giãy giụa, viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra. Một tia lửa sáng lọt xuống từ trên lầu, trên cầu thang hình như đang vọng xuống những tiếng chân bước liên tục, mà Tiểu Hành Vân thì đã hôn mê ngủ thiếp đi, vô tri vô giác.

Bốn vị trưởng lão đi xuống, cười nhỏ nước miếng nhìn nàng.

Nàng cố nhịn không run rẩy, tự giác quỳ xuống trước tượng thần, lưng thẳng thành một đường, đầu vùi sâu xuống bụi trần.

Thần nữ xưa nay chưa bao giờ là con gái của thần, cùng lắm cũng chỉ là kỹ nữ của thần.

Dùng cả thân lẫn tâm phụng dưỡng trưởng lão.

Tạ Lưu Thủy biến trở về nguyên hình, quay đầu tan sâu vào trong tường đá, không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.

Xà thần bằng đồng đứng thẳng, lẳng lặng nhìn chằm chằm xuống tất cả, bên trên treo một thanh đao, phản chiếu ánh sáng trắng lóa như tuyết.

Trời cuối cùng cũng hửng sáng, Sở Hành Vân tỉnh lại, chung quanh đã bị quét dọn sạch sẽ, gió nhẹ phất phơ qua mặt, chợt có một luồng mùi thối không xua đi được. Đĩa sắt đêm qua đã bị lấy đi, một lúc sau, lại nghe thấy cơ quan mở, thần nữ ăn mặc chỉnh tề, bưng đĩa sắt khác đi xuống, chuông bạc trên cổ chân kêu vang réo rắt.

Nàng nhìn thấy Tiểu Hành Vân đã ngồi dậy, mặt mày ngơ ngác, cả hai đều không nói gì.

Nhưng chẳng bao lâu sau, thần nữ đã trở về với bộ dạng không buồn không vui, bưng một bát cháo trắng loãng tới cho nó, tiếp đó lấy tông cao bọc trong giấy lá cỏ nến, chuẩn bị thoa thuốc, Sở Hành Vân nhìn trán nàng quấn gạc, nói:

"Để ta tự làm đi."

Thần nữ đưa thuốc xong, quay người muốn bỏ đi, Tiểu Hành Vân liền kéo nàng lại: "Tỷ tỷ, ta vẫn còn hơi đau, có thể cho ta thêm một chén rượu hoa đà la ngâm gì đó được không?"

Thần nữ lắc đầu.

"Tại sao? Mấy ngày trước lúc đắp cao xanh, tỷ tỷ đều cho ta rượu, tại sao hai hôm nay lại không cho cơ chứ?" Tiểu Hành Vân mở to cặp mắt đen láy như hạt vải nhìn nàng. Thần nữ vốn không muốn nói gì thêm với một món đồ cúng, nhưng Tiểu Hành Vân lại đáng thương kéo tay nàng lại, không chịu buông.

Thần nữ nhìn nó, ngày hôm qua đã cho nó một bạt tai, giờ vẫn còn chưa tiêu sưng, sắp đến cúng tế, đồ cúng không thể bị thương thêm nữa, cuối cùng chỉ đành mở miệng nói: "Tông thảo sinh cơ tán hai ngày nay đưa cho ngươi tương khắc với hoa mạn đà la, ngươi có đau cũng chỉ có thể nhịn, uống hoa tửu cũng không có tác dụng"

"À." Tiểu Hành Vân cúi đầu, đáp một tiếng, thần nữ rút tay, quay người đi. Chờ cho cơ quan khép lại, cầu thang bị rút về, Tiểu Hành Vân cầm lấy tông cao, nở nụ cười, rồi bẻ nó thành hai nửa, một nửa lấy thoa, một nửa thì bọc vào trong giấy lá cỏ nến, giấu trong người.

Buổi trưa, thần nữ lại đưa cơm nước tới, Tiểu Hành Vân trở mình bò dậy, cười nói: "Cơm nước đầy đủ quá, là bởi vì hôm nay ta phải lên tế đàn sao?"

Thần nữ ngầm thừa nhận.

"Dạo gần đây các ngươi còn tế thần không? Chúng ta còn có mấy người sống nữa?"

Thần nữ vẫn im lặng, chờ Tiểu Hành Vân ăn xong, nàng trả lời: "Cừu con chỉ còn lại ngươi và một con khác."

"Nữ thì sao? Đều bị kéo vào nhà trúc rồi?"

Thần nữ không trả lời, chỉ cúi đầu cất bát.

Sở Hành Vân lại kéo nàng, truy hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Ngày hôm qua là đang tế ngươi đúng không?"

"Đã lăn lộn đến địa vị như vậy rồi, vẫn phải bị..."

Thần nữ ngẩng đầu lên: "Muốn ta tát ngươi thêm phát nữa?"

"Hơ! Tỷ tỷ ngươi chỉ dám đánh ta." Tiểu Hành Vân đến gần, "Có dám đi đánh trưởng lão..."

"Càn rỡ!" Thần nữ đứng dậy, lấy sức đá Tiểu Hành Vân ngã lăn xuống đất, Sở Hành Vân ngã ngửa ra sau, bát sứ đựng cơm vỡ nát đầy đất, thần nữ đi tới bắt nó, Tiểu Hành Vân đứng lên bỏ chạy, đạp phải bát sứ vỡ, lại ngã sấp xuống.

Thần nữ xách nó lên, kéo người nó tới trước tượng thần, bắt nó quỳ, rồi lạnh lùng nói: "Bốn vị trưởng lão đều là người được thần lựa chọn, đều là hóa thân trên thế gian của Xà vương, há có thể để cho ngươi bất kính!"

Tiểu Hành Vân giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị nhấn quỳ xuống, nó quỳ giữa đất cười loạn: "Ngươi kính yêu thần của ngươi như vậy, nhưng đêm qua thần của ngươi chỉ ở đây nhìn, đây là tín ngưỡng của ngươi sao?"

Vẻ hờ hững không buồn không vui của thần nữ vỡ tan, cả khuôn mặt nàng bỗng trở nên dữ tợn, chân đạp lên lưng Tiểu Hành Vân, hét lên chói tai: "Ngươi là cái thá gì! Ngươi thì biết cái gì! Chỉ có tận tâm hiến dâng cho thần, mới được..."

"Mới được cái gì? Được một đống con sinh mãi không hết? Chờ bọn họ trở thành con của thần, ngươi trở thành bà cốt, là có thể triển khai pháp lực của mình với đời sau, đúng vậy không? Tỷ tỷ."

Thần nữ tức giận đỏ bừng mặt, nàng xoay Tiểu Hành Vân lại, vung tay lên.

Tiểu Hành Vân ngẩng đầu ương bướng nhìn nàng, ánh mắt va vào nhau, thần nữ chung quy vẫn không đánh thật, nàng dữ dằn đẩy nó một cái, rồi quay đầu bỏ đi thật nhanh. Chỉ chốc lát sau, hai gã mặc đồ đỏ đi xuống, dùng dây đỏ trói Tiểu Hành Vân vào trên mâm, bưng đến phía trước pho tượng đồng.

Sở Hành Vân nằm ở đó không nói một lời, Tạ sóc đi tới, dụi vào người nó, Tiểu Hành Vân vùi đầu vào bên trong cái đuôi xù của hắn, chỉ có bọn họ tự biết với nhau, bên trong áo Sở Hành Vân đã giấu một mảnh sứ vỡ.

Xế chiều, lại một làn người ào xuống tầng hầm treo mành đỏ, chẳng khác nào lễ động phòng, bên trên năm tấm giường mềm mại rải đầy hoa dâm bụt đỏ, cánh hoa héo rũ giữa hơi nóng. Đài trước tượng thần, mành đỏ treo quanh, đều ngan ngát hương thơm, bọn họ quỳ xuống đất làm lễ, sau đó rời đi, để hương thơm lạ lùng lại khắp phòng thành kính cầu nguyện thay mình.

Tới chạng vạng, Sở Hành Vân giật một mảnh giấy lá cỏ nến xuống, để vào miệng, một vũng ráng chiều lọt qua ô cửa sổ nhỏ bị màn đêm che khuất đi hơn nửa, sót lại được non nửa ô vuông lay lắt hơi tàn, đợi đến khi hào quang nơi cuối trời chuyển từ cam thành tím, thần nữ cũng đạp lên ánh chiều tà đi tới, nàng kiểm tra trang hoàng xung quanh, Sở Hành Vân nhìn vẻ mặt của nàng, hẳn là không có gì sai sót. Kiểm tra xong, thần nữ đi tới, không nói câu nào, chỉ cố nhét một viên thuốc đỏ vào miệng Sở Hành Vân.

Tiểu Hành Vân không hề giãy giụa, đầu lưỡi đảo một cái, cuốn viên thuốc đỏ kia vào bên trong mảnh giấy lá cỏ nến, giấu vào dưới lưỡi, làm động tác nuốt xuống, thần nữ cũng không nhìn nó cẩn thận, nàng đứng bên dưới ô cửa sổ, nhìn mặt trời lặn, chờ cho tia sáng cuối cùng bị núi non nuốt chửng, mới quay người bỏ đi.

Đến khi trăng treo đầu cành, bốn vị trưởng lão cùng đi xuống dưới, ngâm tụng, quỳ lạy giữa cả căn phòng hương thơm lạ lùng lượn lờ. Sau đó bà cốt đi ra, nàng đeo mặt nạ quỷ, bắt đầu nhảy múa xung quanh trưởng lão, rất giống con khỉ có bọ chết trên người, rồi đeo bốn con rắn vàng lên đầu bốn vị trưởng lão, cuối cùng hô lớn: "Kỳ thái an! Giáng thần phạt! "

Chỉ thấy từ đầu trên của thang, thần nữ đeo cùm đầy người đi xuống, cứ ba bước dập đầu một lần, cuối cùng quỳ xuống trên mặt đất, nằm rạp trước mặt trưởng lão, bốn vị trưởng lão cầm lấy cây gậy gỗ đen xì, đồng thanh kêu, nện xuống.

Thần nữ chầm chậm đứng dậy, đeo cùm, nhảy múa, eo rắn uyển chuyển, nhưng nàng nhảy được ba bước, gậy gỗ bên cạnh sẽ lại hạ xuống, đánh nàng ngã gục, nàng miễn cưỡng bám gượng, vừa nhảy vừa tránh, có lúc gậy tới quá sát, thì lại ngã xuống đất, rồi lại không ngừng đứng lên, tiếp tục, lục lạc trên chân và cùm va vào nhau, phát ra những tiếng chói tai.

Lặp đi lặp lại như vậy, nàng chung quy cũng không chịu nổi mà quỳ gục xuống đất, không đứng lên nổi nữa, bốn cây gậy gỗ dồn dập hạ xuống, gậy nện lên gân cốt nàng, tím xanh cả mảng, tức thì nở hoa.

Sở Hành Vân cố nhắm chặt hai mắt, kiềm chế hơi thở của mình.

Đánh không biết bao nhiêu là lần, bà cốt cuối cùng cũng hô lên: "Thần phạt kết!"

Một lúc sau, từ trên thang, Vương trưởng thôn mang theo hai con cừu cái đi xuống, nịnh nọt dâng cho bốn vị trưởng lão.

Sở Hành Vân hé mắt nhìn lén, trong hai người, có một người là bé gái mới đầu đã nói chuyện với nó - Lam Châu, một người khác thì nó không nhận ra được. Vương trưởng thôn ở bên cạnh, lén nhìn bà cốt, bà cốt lấy ra một con rắn vàng, đeo lên trên đầu hắn, những nếp nhăn trên khuôn mặt như khúc gỗ mục díu lại với nhau, trông từa tựa như đang cười:

"Năm nay trưởng thôn lại vất vả rồi."

"Đâu có đâu có, cần làm thôi, cần làm thôi..."

Bà cốt vén mành đỏ lên, tươi cười nói:

"Mời hưởng tế!"

Năm gã đàn ông cười ha hả, tóm lấy hai nàng kia, đi vào trong lều đỏ...

Trăng đêm nay tròn vành vạnh sáng vằng vặc, pho tượng rắn bằng đồng đứng sừng sững, nhìn xuống tất thảy, bên trên tượng thần treo một thanh đao, lẳng lặng không nói.

Thần nữ vẫn còn đang nằm sấp, không bò dậy nổi, nàng quỳ giữa mặt đất, quỳ gối giữa những tiếng khóc và rít gào, bà cốt không buồn nhìn nàng, mà cứ thế đi tới trước thần đài, chắp hai tay trước ngực, đốt hương thêm nến, cuối cùng đi tới, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hành Vân.

Đúng lúc này, bức mành đỏ bị vén lên, Lam Châu loạng choạng chạy ra, mà chưa đi ba bước, đã bị tóm trở về...

Sở Hành Vân nằm ở đó, hai tay siết chặt, mắt cũng nhắm thật chặt.

Cuối cùng, bà cốt rời đi, khởi động cơ quan, cầu thang hiện ra, nhưng bà ta mới vừa bước lên ba bậc thang, cả người đã bỗng nhiên nghiêng đi——

Một tiếng "bộp" nặng nề, thân hình lọm khọm ngã xuống đất.

"Bà cốt! Bà cốt!" Thần nữ hô to, "Trưởng lão! Bà cốt..."

Trong lều đỏ cũng không có phản ứng gì, thần nữ cúi thấp đầu, thần còn đang hưởng tế, không rảnh để ý đến nàng, nàng chỉ có thể lết thân xác chằng chịt vết thương, bò về phía đó...

Tiểu Hành Vân nằm trước tượng thần, nhẹ nhàng mở hai mắt ra, nó nhìn thấy bên trên đầu rắn treo một thanh đao, dưới ánh trăng, phản chiếu ánh sáng lóa như tuyết.

Sở Hành Vân đứng dậy, trôi chảy giật sợi dây trói đã đứt, ném mạnh cái mâm dùng để bày đồ cúng ra giữa đất.

Một tiếng "choang" thật lớn, làm kinh sợ đêm sâu nồng nặc, thần nữ quay đầu lại, bàng hoàng nhìn nó:

"Ngươi..."

Tiểu Hành Vân mỉm cười với nàng, rồi lấy từ trong lồng ngực ra một miếng sứ vỡ, tiện tay vứt lên chơi: "Đa tạ tỷ tỷ đã đưa cơm cho ta.

Nó xoay người leo lên tượng Xà thần bằng đồng, thần nữ bô nhào tới kéo chân nó lại, hạ thấp giọng: "Ngươi định làm gì!"

"Tỷ tỷ ngày nào cũng tát ta, ta rất bực, cho nên ta muốn cho thần mấy bạt tai chơi."

"... Ngươi điên rồi! Nơi này có năm người đàn ông, một đứa trẻ như ngươi..."

"Tỷ tỷ à, ngươi không phát hiện ra trong lều đỏ quá yên tĩnh sao?"

Thần nữ sững sờ, Tiểu Hành Vân quay đầu lại, nói: "Rượu mạn đà la ngươi đưa, ta không uống một giọt nào."

Nó tránh khỏi bàn tay nàng, leo lên trên: "Ta vốn định đổ luôn đi, nhưng nghĩ tới hương đốt trước đài  lại lặng lẽ giấu đi chờ cơ hội ra tay. Vừa hay xế chiều hôm nay các ngươi trang hoàng xong bỏ đi, ta cũng cởi dây trói, đổ nó vào chân nến các ngươi đốt, ầy, tiếc là tỷ tỷ ngươi không chịu cho ta nhiều thêm một chén, bằng không sao phải xông lâu như vậy chứ."

Tiểu Hành Vân đạp lên đầu rắn, đạp mấy lần, rồi nhếch miệng nở nụ cười: "Trên người ta đã đắp tông cao, tỷ tỷ ngươi quanh năm luôn mang theo thảo dược, đáng tiếc lại đã bị đánh, chỉ có thể nằm giữa đất, vậy thì hiện giờ là năm người bị xông ngất đi, thêm một bà lão ngã xuống đất, đối mặt với một người tứ chi lành lặn, đầu óc tỉnh táo như ta, ngươi cảm thấy sẽ thế nào?"

Thần nữ nhìn nó duỗi cánh tay ra, muốn gỡ thanh đao kia xuống, bèn hô to: "Vô dụng thôi! Đừng động vào! Thanh đao kia rất nặng, bốn vị trưởng lão hợp sức cũng không nhấc nổi nó, nó sẽ đánh chết những kẻ dám xúc..."

Sở Hành Vân ngoắc tay một cái, thanh đao nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay, nó xách đao trên tay, quay qua lại ngắm nghía, rồi nhướng mày cười:

"Rất nặng?"

Thanh đao này nhẹ vô cùng, cực mỏng, cực sắc, phản chiếu ánh trăng rực rỡ.

Nó đã bị treo ở đây, treo nhiều năm, nhiều năm lắm rồi.

Sở Hành Vân nhảy xuống, đứng thẳng xách đao, đi về phía lều đỏ, thần nữ ôm lấy chân nó: "Không được đi... Ngươi sẽ gặp báo ứng... Thần linh đã định trước tất cả, con người chỉ cần thản nhiên chấp nhận..."

"Ha ha ha, thản nhiên chấp nhận chuyện gì? Ngươi bị bốn gã đàn ông cưỡng hiếp? Các nàng sinh con cho cả thôn? Còn ta thì xứng đáng bị đóng con dấu sắt nung, bỏng chết trên tế đàn?"

"Đây là mệnh, là thần..."

Tiểu Hành Vân cắt lời nàng: "Tỷ tỷ, ngươi tỉnh lại đi, không có thần gì cả, xưa nay không hề có!"

Thần nữ cúi đầu, mặt mày hoang mang, từ ngữ lộn xộn: "Có... có mà... Ca ca tỷ tỷ chính là vì xúc phạm kháng mệnh, mới gặp..."

Sở Hành Vân gỡ tay nàng ra, đi về phía trước, nó xốc mành đỏ lên, đối diện với ánh trăng, giơ lên lưỡi đao sáng lóa như tuyết, đáp:

"Trần đời không có thần nào dâm tà như vậy cả, nếu như có, vậy thì để ta tự giết chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung