Hồi thứ 44: Thiên hàng hoạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai ngày sau, Đấu Hoa Hội cử hành trận thi đấu tranh giải ba, Cố Yến Đình ôm bệnh ra trận, Sở Hành Vân thấy sắc mặt hắn tái nhợt, chân bước liêu xiêu, cổ nổi đầy mẩn đỏ, cả người thê thảm, mà chung quy vận đủ mọi cách cũng thắng được Thôi Giáng do Tề tiểu lục giả mạo, bảo vệ được hạng ba.

Trận đấu đoạt giải tư, Tiêu Hồng thật quyết đấu với Hàn Nguyệt Tri, còn chưa đấu được một phút hắn đã thắng gọn. Cuối cùng, thứ hạng là Cố Yến Đình giải ba, Thôi Giáng giải tư, Tiêu Hồng giải năm, Hàn Nguyệt Tri giải sáu.

Sau đó, rốt cuộc thì trận đấu được mong đợi nhất - chung kết Đấu Hoa Hội cũng đến.

Vạn dặm mây ngọc bích, cờ xanh phấp phới, cờ hồng phần phật, mười tám cây cột trụ trời, mười triệu người tụ tập náo nức, phóng mắt ra xa, trường đấu hình vuông tựa như hòn đảo tách biệt giữa biển người.

Trương tông sư nhảy lên trên sàn gỗ, rồi đưa hai tay sang hai bên làm điệu mời: "Xin mời Sở Hành Vân và Mộ Dung vào sân!"

Biển người như nổ tung, phấn khích khôn nguôi.

Sở Hành Vân lấy cùi trỏ chọc chọc Mộ Dung: "Nhớ nhường ta đấy."

"Biết rồi!"

Hai người. một kẻ đi từ bên trái, một kẻ đi từ bên phải lên bục gỗ từ cửa Tây và cửa Đông, phải thông qua một loạt cửa ải kiếm tra rồi mới được phép bước lên bục gỗ, phô diễn trước mắt quần chúng.

Sở Hành Vân đứng trong ải soát người, mới vừa cởi áo khoác ra, đã phát hiện có con mắt trôi lơ lửng trên cửa.

Tiểu Tạ mở mắt thao láo nhìn y, Sở Hành Vân đưa tay che mắt hắn lại: "Ngoảnh mặt đi."

"Sở hiệp khách ngươi đừng keo kiệt vậy mà, chúng ta đều là nam, có vấn đề gì đâu? Ta cũng đâu có ý gì, ngươi đến nhà tắm chung tắm gội chẳng phải cũng bị xem sạch đấy à..."

"Ngoảnh mặt đi."

"Thôi được rồi."

Tiểu Tạ bay đi trong sự ấm ức miễn cưỡng, Sở Hành Vân được thông qua ba cửa ải, ngẩng đầu nhìn lên mới thấy trần cao quá là cao.

Hiện bọn họ đang ở dưới đáy bục gỗ, bục ít cũng phải cao bằng căn nhà ba tầng, trên trần có một cánh cửa hình vuông, qua đó rồi mới trông thấy khán giả.

Dược sư bên cạnh có vẻ như đã phát giác ra sự khó hiểu của Sở hiệp khách, nàng chỉ tay lên trần gỗ cao vời vợi: "Chúng ta chỉ có thể canh giữ ở đây, không thể đi thưởng thức trận đấu, nhờ Sở hiệp khách mượn cơ hội này giúp chúng ta mở mang tầm mắt đi!"

Sở Hành Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn trần, sau đó nhìn sang Tạ Lưu Thủy.

Tạ Lưu Thủy thừa hiểu, song ngoài mặt vẫn giả bộ ngu ngơ, hắn cười nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Giúp ta."

Tiểu Tạ làm vẻ khó hiểu: "Giúp? Hả, giúp thế nào? Sở hiệp khách không nói ra, làm sao ta biết được."

Sở Hành Vân chỉ đành nói: "Bế ta."

Tạ Lưu Thủy hí hửng đi đến, làm động tác muốn bế ngang y lên, Sở Hành Vân nhanh tay ngăn hắn lại: "Bế thẳng."

"Bế thẳng là bế thế nào? Ta không biết, Hành Vân ca ca, ngươi dạy ta bế đi."

"..." Sở Hành Vân nhắm mắt lại thở dài, liếc sang đám dược sư mặt mày tràn trề mong đợi, chỉ đành nói bất đắc dĩ, "Một tay đặt lên eo, một tay đặt lên vai ta, rồi bế thẳng ta lên."

Tạ Lưu Thủy nghe theo răm rắp, lập tức bế thẳng y lên. Đám người bên dưới nghểnh cổ nhìn:

"Quả đúng là Đạp Tuyết Vô Ngân, thật là lợi hại!"

"... Ờm, ngươi có thấy khinh công của Sở hiệp khách... hình như hơi chậm thì phải?"

"Kệ đi, đằng nào ta cũng có hiểu gì võ công đâu. Mặt đẹp là đủ rồi, oa, chân dài quá, thích muốn chết! Nghe đâu Sở hiệp khách còn lắm tiền nữa, muốn gả cho chàng ghê."

"Hai mảnh đất bên phía Tây thành nghe đâu cũng là của hiệp khách? Còn cả quán trọ Nguyệt Lai nữa, hình như cũng đứng tên hắn đó."

"Đâu chỉ có thế, lần trước ta cùng minh chủ đi Giang Nam, mới phát hiện hình như hắn có hai tòa dinh thự ở đó."

"Làm gì có chuyện mỗi hai tòa, ít nhất cũng phải dăm bảy tòa! Hắn có đại trạch ở nhiều nơi lắm, mấy năm trước mua rẻ bèo, nay giá tăng vùn vụt rồi, lãi đè chết người ấy chứ!"

"Giàu đến thế cơ hả? Ngày thường hắn toàn ở trên núi, ta cứ tưởng..."

"Ngươi ngu thật, người nhiều tiền thật người ta không phô ra đâu..."

Sở Hành Vân không bận tâm người phía dưới đang nói gì, y chỉ hỏi Tạ Lưu Thủy: "Mang đủ đồ nghề chưa?"

Tạ Lưu Thủy vừa dỏng tai lên nghe, vừa gật gù: "Giấu kỹ trước rồi."

Hắn móc từ kẽ hở trên trần gỗ ra một cái túi máu, bên ngoài quấn một vòng hoa mơ.

Sở Hành Vân giơ tay áo lên che miệng mũi: "Bỏ vào đi."

Tạ Lưu Thủy gật đầu, rồi bỏ túi máu hoa mơ vào miệng, hôn lên...

Sở Hành Vân hoảng sợ, chỉ kịp cảm nhận lưỡi Tạ Lưu Thủy liếm nhẹ một cái, hai túi máu nhỏ đã rơi vào sau hàm răng, tiếp đó Tạ Lưu Thủy thoắt cái đã rụt lưỡi về, đưa y lên trên sàn gỗ như chưa hề làm gì.

Trước trận chung kết, Sở Hành Vân không tiện tính sổ với hắn, y giơ tay lên đẩy một cái, đã đứng bên dưới thiên quang. Y vừa xuất hiện, biển người đã như sấm dậy, tiếng hoan hô như biển động triều dâng, từng con sóng xô nhau cuồn cuộn lớp lớp.

Mãi một lúc sau, Sở Hành Vân mới phát hiện Tạ tiểu hồn vẫn còn đang nhoài người ra bục gỗ, không hiểu đang nghe ngóng gì.

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Tạ Lưu Thủy chui ra ngoài đầy luyến tiếc, như vẫn còn đang nghiền ngẫm mấy câu vừa rồi, hắn đưa tay chọc lên người Sở Hành Vân:

"Vân Vân, trên giang hồ toàn bảo hiệp khách các ngươi ham mê cướp của người giàu chia cho người nghèo, ngươi thử cân nhắc chia cho ta một ít đi?"

"Ngươi muốn vay tiền ta? Muốn vay bao nhiêu?"

Tiểu Tạ lắc đầu, dán tới, cười nhăn nhở: "Ta muốn gả cho ngươi, muốn một nửa của ngươi."

"..."

"Này, Vân Vân, có lấy không, mau cứu tế người nghèo đi!"

Sở Hành Vân nghĩ bụng: không thèm lấy. Từ nhỏ, cứ thắng được bảo vật nào ở võ hội là y sẽ mang hết đi tậu dinh thự, mỗi miền mỗi vùng đều có vài căn, hồi đó y đã nghĩ, mai này tìm được người mười năm trước, y sẽ đưa người nọ đi du ngoạn, thăm thú mỹ cảnh trong thiên hạ, song không thể bắt người ta ăn gió nằm sương được, thiệt thòi cho hắn.

Thế là, kể từ đó, y bắt đầu mua trạch viện, mua đủ mọi nơi, sau này người nọ muốn đi đâu chơi, thì sẽ dẫn hắn tới, chọn một căn để ở, chẳng may đi trúng phải nơi chưa tậu căn nào, vậy thì xem ý người ấy ưng kiểu nào, thì dùng luôn vàng thỏi mua, dù sao một căn nhà cũng chẳng tốn bao tiền.

Giá mà... giá mà tìm thấy người nọ thì tốt biết bao.

Sở Tiểu Vân cho lòng mình tưởng tượng vui vẻ một lúc, rồi mới miễn cưỡng đè lại nỗi lòng, vỗ lên người Tạ Lưu Thủy: "Sau này đừng có ăn nói bậy bạ nữa."

Tiểu Tạ bĩu môi, rồi quay đầu bay vào giữa đám đông.

Sở Hành Vân không biết hắn đi đâu làm gì, hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào y, y đâu thể cản, nên cũng dứt khoát mặc kệ luôn. Chung kết đã có Mộ Dung, tuy không phải lo thắng bại, song...

Y ngậm túi máu trong miệng, phòng hờ thêm một kế nữa cũng chẳng thiệt gì.

Bỗng nhiên, từ trong đám đông vang lên một tiếng thét kinh hãi, Sở Hành Vân ngước sang hướng âm thanh phát ra.

Chỉ thấy một cái lồng đèn bằng giấy khổng lồ bay lên khỏi mặt đất, đung đưa, chao đảo...

Bên trên cái đèn trời, một mặt viết ba chữ "Sở Hành Vân" to tướng, mặt kia vẽ một trái tim to đùng, càng bay càng cao, làm hàng ngàn vạn khán giả đều dỏng cổ lên nhìn.

Sở Hành Vân thầm nghĩ, cô nương nhà nào mà sến suá vậy chứ? Phu quân nhà nàng ta biết được ắt phải nổi giận.

Có điều người ta cũng ôm ý tốt, có lẽ cũng vì hi vọng y có thể chiến thắng, Sở Hành Vân liền phất tay gửi lời chào tới người ở hướng đó...

Ngay sau đó, y trông thấy Tạ Lưu Thủy đứng giữa đám đông, cười tít mắt, cũng đang phất phất tay chào hỏi mình...

Sở Tiểu Vân bực dọc hạ tay xuống, bắt đầu nhìn ra xa như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Mà càng nhìn càng thấy không ổn... đối diện y không có lấy một bóng người... Mộ Dung đâu rồi?

Y đã ra ngoài lâu như vậy rồi, tại sao vẫn không thấy tăm hơi Mộ Dung đâu?

Dựa theo quy cũ lâu nay của Đấu Hoa Hội, trận chung kết, hai phe sẽ đứng đối diện bên trên bục gỗ, nói vài câu nhàm tai như đặt nghĩa lên đầu, luận võ xuống thứ, sau đó ôm quyền, rồi mới thi đấu.

Nhưng Mộ Dung đi đâu mất rồi?

Sở Hành Vân phấp phỏm lo âu, Tạ Lưu Thủy cũng ngờ ngợ ra được, chưa cần y đã nhắc đã tự giác chui vào bục gỗ đối diện...

"Thế nào rồi? Tìm thấy không?"

Trong đầu im bặt đi, một lúc sau mới nghe thấy hồi đáp: "Không đúng, không có ai cả."

Bấy giờ, Trương tông sư cũng đã phát hiện có điều bất thường, bèn truyền âm nhập mật cho người đi tìm.

Tạ Lưu Thủy lại nói tiếp: "Người của Trương tông sư và minh chủ tới đây hỏi, người bên đầu này nói rằng, Mộ Dung... chưa hề vào đây."

"Làm sao thế được? Ta và hắn..."

Lúc đó, Sở Hành Vân và Mộ Dung mỗi người đi vào từ một bên, lẽ nào mới quay người đi có một chốc, Mộ Dung đã lặn mất khỏi thế gian?

Từng giây từng phút trôi đi, khán giả trên khán đài cũng nhận ra có biến cố, đều nóng ruột thấp thỏm, bàn tán xôn xao.

Sở Hành Vân đứng trên bục gỗ, không thể khinh suất, chỉ có thể thầm lo lắng, sau đó y nghe thấy Tạ Lưu Thủy nói:

"Xong đời, Mộ Dung bị bắt rồi."

Trong lúc đi thu thập manh mối dọc đường, Tạ tiểu hồn phát hiện ra bên cạnh cửa Đông có một cái hố, hắn tan xuống lòng đất, khám phá ra một không gian rộng rãi dưới đó: "Thuật độn thổ, có kẻ bắt Mộ Dung đi lúc hắn vào cửa rồi."

Tạ Lưu Thủy lần theo đường đi, nhưng địa đạo nửa đường lại bị chặt đứt, hắn cho rằng kẻ đó đã mang Mộ Dung trở về mặt đất, Tạ Lưu Thủy tìm trên mặt đất mãi một lúc vẫn không thấy dấu vết gì, tất cả đều đã sủi tăm.

Lòng Sở Hành Vân nóng như lửa đốt, chuyện Mộ Dung không dự thi y không chiến thắng được cũng chỉ là thứ yếu, y sợ nhất là có kẻ làm hại tính mạng Mộ Dung, Tề gia, Tiết gia, Cố gia, kẻ nào cũng không dễ chọc, thủ đoạn của người trong cuộc tàn độc, mà mấy kẻ này đều không muốn y thắng, Mộ Dung rơi vào tay bọn họ không biết sẽ ra sao...

Trương tông sư nhìn nửa nén hương trước mặt, rồi quay sang hỏi Sở Hành Vân: "Ngươi có cách nào tìm thấy bạn ngươi không?"

Sở Hành Vân lắc đầu.

Trương tông sư im lặng, một lúc sau mới nói: "Đáng tiếc."

Sở Hành Vân giật thót trong lòng, không biết Trương tông sư đang muốn nói rằng Mộ Dung đến muộn thật đáng tiếc, hay là... hay muốn nói đáng tiếc là y không thể hợp mưu với bạn thắng trận đấu...

Tạ Lưu Thủy bay qua bay lại, sắp dốc ngược trường thi Đấu Hoa Hội, đào xuống ba thước đất rồi mà vẫn không tìm thấy Mộ Dung đâu.

Khán giả bên dưới rôm rả, càng chờ càng mất kiên nhẫn, có không ít kẻ đã quát tháo: "Xảy ra chuyện gì vậy! Sao còn chưa bắt đầu nữa? Lấy chúng ta ra làm trò đùa phỏng!"

"Giữa thanh thiên bạch nhật, người lại đi đâu mất được? Chẳng bằng đổi kẻ khác lên đi!"

Nén nhang trước mặt Trương tông sư càng cháy càng ngắn...

Đợi thêm một chốc, một khắc, một hồi...

Cuối cùng, nén hương kia chung quy cũng gãy.

Sở Hành Vân không nói một lời, tim đã như đá chìm sâu dưới biển.

Đấu Hoa Hội có quy định, nếu nén hương cháy hết, mà tuyển thủv vẫn còn chưa đến, thì sẽ xem như đến muộn, quyền dự thi được nhường cho hạng ba...

Trương tông sư truyền âm ngàn dặm: "Tuyển thủ Mộ Dung bị truất quyền dự thi, xin mời giải ba Cố Dật Chi lên sàn đấu—— "

Cố Yến Đình đã chầu chực bên dưới từ lâu, hắn điềm nhiên thong thả đi vào, chỉ một thoáng sau đã nhảy vụt lên, đối mặt với Sở Hành Vân, khom nhẹ người, lễ độ khiêm nhường:

"Mong được Sở hiệp khách chỉ dạy thêm."

Gió thổi vù vù, Sở Hành Vân và Cố Yến Đình đứng trên sàn đấu cao cao, nhìn nhau từ xa.

Tiếng trống "thùng thùng" rung trời: "Trận chung kết của Đấu Hoa Hội bắt đầu!"

Sở Hành Vân bước một bước, đứng ở mép sàn gỗ, trước mặt treo lơ lửng hai sợi tơ mỏng manh tết từ nhụy hoa mơ, vừa nhỏ, vừa mềm, sợi tơ nhụy hoa giăng dài từ nơi này cho tới tận đỉnh núi trong mây, tổng cộng ba ngàn mét, thí sinh cần phải đi từng bước một.

Sở Hành Vân và Cố Yến Đình đứng song song, không ai chịu di chuyển trước.

Chân lưu đăng trên sàn thi đấu, nửa là cửu âm xanh biếc, nửa là thập dương đỏ rực - Tiết gia lo vụ này cho y.

"Mời hai vị." Trương tông sư nói.

Chung quanh lặng như tờ, Sở Hành Vân hạ thấp giọng, hỏi: "Mộ Dung đâu rồi?"

Cố Yến Đình mỉm cười: "Bị đánh thuốc mê thôi, không chết được."

Sở Hành Vân không nói câu nào, y bỗng cử động, duỗi chân ra đứng bên trên sợi tơ nhụy hoa.

Cả trường đấu đều lặng ngắt đi, Sở Hành Vân không bận tâm tới chuyện đó, y đi một mạch mười bước như giẫm lên mặt đất.

Từ đám đông vọng ra một tràng xuýt xoa rùng mình:

"Này, đây là môn võ công gì vậy? Chưa thấy bao giờ."

"Phải đó ngươi nhìn từng sợi nhụy hoa bên dưới chân hắn mà xem, còn chẳng rung rinh tí nào? Trần đời có thứ khinh công nào vững vàng đến vậy sao?"

"Sở hiệp khách! Đây là môn thần công gì? Đâu có giống Đạp Tuyết Vô Ngân!"

Sở Hành Vân cúi đầu xuống nở nụ cười, rồi dùng giọng sang sảng đáp: "Huyền đình tiên bộ."

Người nào người nấy đều giật nảy mình, không ai nghe danh môn võ công này, liền đồ rằng đó là thứ y tự nghĩ ra, đồng loạt bái phục sát đất: "Sở hiệp khách, luyện môn thần công này có bí kíp gì không? Thi đấu xong xuôi, liệu có thể chỉ bảo vài điều hay chăng!"

Lần này Sở Hành Vân không trả lời, y nhìn Tạ Lưu Thủy trước mắt mình, nghĩ bụng, chẳng có bí kíp gì sất, kiếm kẻ nào đó tới ôm ngươi là được.

Cố Yến Đình bước sau y thong dong không vội, hắn giẫm một bước, tơ nhụy hoa sẽ chùng sâu xuống, bao người kêu lên kinh hãi, mà Cố Yến Đình lại chẳng hề sợ hãi, thong dong tản bộ, thi thoảng còn đưa mắt sang nhìn chim bay ngang núi, thản nhiên đắc ý như thiếu niên đi đạp thanh. Hắn đi luôn ba mươi bước, sợi tơ dưới chân chùng xuống theo từng bước chân, mà vẫn không hề ngừng bước.

Chỉ mất có chốc, Cố Yến Đình đã đuổi kịp Sở Hành Vân, hắn nhìn sang với cặp mắt hứng thú: "Tiếc thật, ta bẩm sinh không có con mắt âm dương, bằng không đã có phúc chiêm ngưỡng phương dung tôn phu nhân."

"..." Sở Hành Vân không muốn để ý đến hắn, chỉ dùng suy nghĩ nhắc Tạ Lưu Thủy đi nhanh lên, Tạ tiểu hồn lại không chịu tuân theo, mà đáp: "Cứ nghe thử xem hắn muốn nói gì nữa."

Cố Yến Đình còn có thể nói gì được nữa, chốc thì "tôn phu nhân", chốc lại "hiền nội trợ", cố tình muốn chọc ngoáy Sở Hành Vân, liên miệng khen hai người họ gắn bó keo sơn, phu thê tình thâm, thực sự là chân tình phu thê hiếm có trên đời, cứ nói liên tục như thế suốt hai cây số rưỡi, Sở Hành Vân nghe mà chai hết lỗ tai, Tạ Lưu Thủy nghe mà cười tít mắt.

Năm trăm mét cuối cùng, Tạ tiểu hồn ôm chặt Sở Hành Vân lao đi phăng phăng, cho Cố Yến Đình hít khói, giữa biển mây vờn núi, phóng tầm mắt trông xa, không trung cô độc một đỉnh, bốn bề là biển mây mù.

Cố tam thiếu không tranh không đoạt, bấy giờ đi đến, giả bộ thở hổn hển: "Công phu của Sở hiệp khách thật là lợi hại, bái phục bái phục!"

"Không dám nhận." Sở Hành Vân lạnh giọng, "Cố tam thiếu cũng tự khinh công đến đây, hà tất phải nói câu ấy."

"Ớ, ta không khen khinh công của ngươi tốt, ta đang khen ngươi giỏi cưới vợ."

"..."

Tạ tiểu hồn lại ríu rít bên cạnh: "Này, Vân Vân, ngươi nói xem sao miệng tên này cứ như thoa mật thế nhỉ?" Hắn quay mặt sang, duỗi ngón trỏ chạm vào môi Tiểu Vân, "Bao giờ thì chỗ này của ngươi cũng thoa mật?"

"..."

May thay, đúng lúc ấy Trương tông sư đã thiên lý truyền âm: "Diều đã được đặt vào đúng vị trí, có thể nhảy bất cứ lúc nào, ta chờ hai vị dưới đáy vực."

Sở Hành Vân và Tạ Lưu Thủy đứng tại đỉnh núi trong mây nhìn xuống, tiên khí lãng đãng, sương mù mịt mùng, mờ mắt trông không thấu. Ban tổ chức Đấu Hoa Hội sẽ đặt 108 con diều giấy từ đáy vực lên trên, bọn họ thì nhảy từ đây xuống, vừa giẫm lên diều, vừa đáp xuống đất.

Có câu lên núi dễ xuống núi khó, dùng khinh công phi lên đỉnh núi khác hẳn với dùng khinh công nhảy xuống vực. Huống hồ, diều trong trận chung kết Đấu Hoa Hội đều được làm từ cánh ve, lực chân chỉ cần hơi quá một chút thôi là rách dễ như chơi. Nhảy từ đỉnh núi chót vót xuống dưới, trước tiên phải giữ được tính mạng, sau phải giảm tốc từ từ, cuối cùng là kiểm soát cơ thể, chân nhón lên cánh ve rơi xuống.

Tự cổ chí kim, chung kết Đấu Hoa Hội chưa bao giờ cho phép thí sinh phạm sai lầm. Ví như hai vị cuối cùng đều là kiệt xuất trong cao thủ, mới cần so bì khinh công ai nhanh, ai cao, ai rộng hơn ai. 108 con diều cánh ve, bắt buộc phải giẫm lên bằng sạch, không được bỏ qua một cái nào, cũng không được làm rách một cái nào. Bỏ thì thua, mà rách thì bại.

Cố Yến Đình chắp tay cung kính khiêm nhường: "Sở hiệp khách, đã đến chung kết, xin nhường tại hạ đi trước một bước."

Hắn bước về phía trước, ống tay áo bay phần phật, rồi vươn mình nhảy xuống.

Sở Hành Vân cúi đầu nhìn xuống, bóng hình một người sống sờ sờ chẳng mất bao lâu để biến thành một chấm đen tan biến giữa biển mây ao sương.

Rơi xuống một thước, tốc độ rơi sẽ tăng lên cả trượng, một ngọn núi cao tới nhường này, tốc độ rơi tới cuối cùng sẽ là bao nhiêu? Sở Hành Vân không dám tưởng tượng, Tạ tiểu hồn có thể dựa vào xách qua kéo lại để giữ tính mạng cho y đã là một việc quá khủng khiếp, còn bắt Tiểu Tạ phải giẫm lên 108 con diều mỏng như cánh ve mà không được phép rách một cái nào thì đúng là quá làm khó hắn.

Y trấn định, rồi đưa tay vỗ lên người Tạ Lưu Thủy, nói: "Nhảy đi, không sao. Cứ giữ mạng đã rồi tính chuyện khác sau."

"Ngươi đang khinh thường ta đấy à." Tạ Lưu Thủy bật cười, "Chúng ta đã nhảy vực tới lần thứ mấy rồi? Trước lạ sau quen, yên tâm."

Sở Hành Vân chỉ nghĩ là hắn đang động viên mình, nên không nói gì nữa, chỉ chờ đến thời khắc rơi xuống.

Chờ mãi một lúc, lại phát hiện Tạ Lưu Thủy vẫn đứng bất động nhìn mình, y sinh nghi: "Sao còn chưa nhảy?"

"Quy củ cũ." Tiểu Tạ cười nhìn chằm chằm vào y, "Phải hôn một cái."

Sở Hành Vân ngửa đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất, cuối cùng thở dài một hơi, rồi đi tới, ôm lấy Tiểu Tạ hôn lên.

Tạ Lưu Thủy bỗng ôm siết lấy y, hắn vươn hai tay tới khóa chặt đầu Sở Hành Vân, đáp lại nụ hôn ấy, hai người ôm hôn giữa đỉnh núi sương giăng, thế rồi Tạ Lưu Thủy lùi về sau một bước.

Hai người bọn họ sóng vai nhảy xuống, cuốn lấy nhau giữa không trung, rồi rớt thẳng xuống.

Chớp mắt sau, gió đã rít vun vun qua tai, Sở Hành Vân nhắm chặt hai mắt, Tạ Lưu Thủy thì siết chặt lấy y, rơi được một lúc, y chợt thấy cơ thể mình bị phanh lại.

Đang... đạp lên con diều đầu tiên?

Sở Hành Vân tức thì muốn mở mắt ra nhìn, rồi lại bị Tạ Lưu Thủy ôm ghì vào lòng.

Hành sự giữa không trung, bước ngoặt nguy nan, Tạ Lưu Thủy tuyệt đối không thể phân tâm, Sở Hành Vân không còn dám cựa quậy gì nữa, hiếm có một lần chịu ngoan ngoãn vùi đầu trong lồng ngực Tiểu Tạ. Y thấy thân mình như chuồn chuồn lướt nước, Tạ Lưu Thủy ôm y đi, mũi chân điểm nhẹ lên con diều thứ hai, thứ ba, thứ tư... cả quá trình suôn sẻ thuận lợi, chẳng cần y phải bận tâm dù chỉ đôi chút.

Có một giây bàng hoàng thảng thốt, Sở Hành Vân ngỡ mình đã trở về mười năm về trước, y được người kia ôm, chôn mình trong xiêm áo tựa tuyết mới, ngan ngát hương tử đàn, bọn họ bay từ thành tây sang thành đông, không bị một thủ vệ nào phát hiện, khi đó y hé mắt nhìn vạn ngàn đèn đuốc qua ống tay áo người kia, cũng giống hệt giây phút này, không cần phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì... Như thể y chỉ cần vùi vào lồng ngực người nọ như chiếc thuyền con neo mình vào bến cảng, từ đây, mưa gió chẳng vương thân, vạn sự không quấn người...

Ý niệm này hoang đường quá thể, Sở Hành Vân cười thầm gật đi, không ngờ nổi, đang lúc rớt vực giữa trận chung kết, mà mình còn có thể đa sầu đa cảm đến vậy. Nay y mất hết võ công, không giúp đỡ được gì, tất cả những gì có thể làm là ôm chặt lấy Tạ Lưu Thủy, hy vọng có thể giúp Tiểu Tạ bớt tốn sức.

Gió ào ạt qua tai, y loáng thoáng nghe thấy Tạ Lưu Thủy bật cười, rồi lại như không có. Y nhắm mắt tính nhẩm, bọn họ đã thuận lợi giẫm lên bảy mươi hai con diều, tốc độ rơi đã giảm xuống không ít, song vẫn còn cả đống ở phía trước, cũng may Tạ Lưu Thủy vừa mau lẹ, vừa vững vàng, y thầm cầu nguyện ba mươi sáu con diều sau đó cũng...

Đầu còn chưa nghĩ xong, Sở Hành Vân đã bất thình lình cảm thấy cả người Tạ Lưu Thủy chao đảo, hai tay đang ôm lấy y cũng lỏng ra!

Sở Hành Vân lập tức mở choàng mắt, thấy mũi chân đã sắp chạm đến lớp cánh ve mỏng tang, mà vẫn không hãm tốc được... Y ló cái khôn, nhanh tay tóm chặt lấy vai Tạ Lưu Thủy, đẩy mạnh một cái ngay khi sắp chạm phải cánh ve, cả người bật cong lên trên.

Mũi chân sượt nhẹ qua cánh ve, hiểm hóc thoát được.

Sở Hành Vân thở hắt ra một hơi, y liếc mắt nhìn sang, rồi giật thót mình, hai mắt Tạ Lưu Thủy... lại chảy máu!

Tình hình lần này còn nghiêm trọng hơn, hai mắt Tạ Lưu Thủy nổi vân máu đỏ ngầu, lỗ tai rỉ máu, mười ngón tay cũng túa máu, quả thực như thể cả người sắp vỡ toang bắn máu mà chết! Bọn họ vẫn còn đang rơi xuống, cửa ngõ sinh tử, Sở Hành Vân không có thì giờ hỏi han, y chỉ thấy Tạ Lưu Thủy nghiến răng, lấy hết sức bình sinh ôm chặt lấy mình, ghìm giữ lực chân, đỡ y tránh được một con diều cánh ve nữa.

Sở Hành Vân cố trấn định, dồn sức ôm chặt lấy Tạ tiểu hồn, không dám manh động, Tạ Lưu Thủy dẫn y thoát thêm ba con diều cánh ve nữa, rồi đột nhiên, đến khóe miệng hắn cũng rỉ máu..

"Tạ Lưu Thủy, dừng lại đi!"

"Sắp... sắp thành công rồi... đợi, đợi t..."

"Dừng lại đi! Ta vẫn còn hậu chiêu, ngươi liều mạng như vậy làm gì?"

Tạ Lưu Thủy vẫn chẳng hề phát giác ra y đang nói gì, chỉ lầm bầm trong miệng: "Đợi một, một chốc nữa thôi... chẳng bao... lâu nữa... là ta... sẽ đến chỗ hai...người."

Sở Hành Vân cứng đờ người, y bàng hoàng nhìn Tạ Lưu Thủy, người này đã... mất thần trí... Hắn thậm chí còn không rõ mình đang liều sống cố chết làm chuyện gì!

... Pháp sư...

Sở Hành Vân nhớ tới đám pháp sư đi theo bên cạnh Cố Yến Đình, Cố Yến Đình tràn trề tự tin, nắm chắc phần thắng, những người này ắt phải ẩn nấp bên trong trường đấu, giờ đang không biết ở nơi nào nguyền rủa Tạ tiểu hồn! Sở Hành Vân ôm siết lấy Tạ Lưu Thủy, ghì hắn vào lòng mình, chuyện đã đến nước này...

Chỉ nghe thấy một tiếng "bộp".

Sở Hành Vân đạp rách con diều cánh ve dưới chân.

Khán đài giữa núi bỗng chốc im bặt, người người đều sững sờ hóa đá...

Chỉ thấy Sở hiệp khách bạch y phần phật trụy thẳng xuống một mạch như đá trượt lở, mười mấy con diều cánh ve nhẹ bỗng đều bị y đạp thủng!

Sở Hành Vân ôm Tạ Lưu Thủy nay đã bất tỉnh, điều chỉnh tốc độ giữa không trung, thi thoảng cố dựa vào vài cánh diều để hãm thân mình lại, mà vẫn như muối bỏ bể, chung quy y vẫn ngã xuống đất như chim gãy cánh.

Khán giả ngây ra như phỗng, bọn họ trông thấy Sở hiệp khách vậy mà lại ngã từ giữa không trung xuống đất, mãi một lúc vẫn chẳng bò dậy nổi.

Đám đông tức thì nổi bão.

"Trời ơi! Sở hiệp khách... Sở hiệp khách..."

"Sở hiệp khách lại thua sao!"

"Sao lại thế... sao thế được? Sao thua được cơ chứ! Sở Sở."

Trương tông sư nhìn rồi thở dài một hơi, tuyên bố: "Chung kết Đấu Hoa Hội, Sở Hành Vân, bại. Cố Dật Chi, thắng."

Cố Yến Đình đứng bên cạnh, khẽ mỉm cười.

Sở Hành Vân nhắm chặt hai mắt, ngã giữa đất, lòng tính kế, ngay từ trận đấu biểu diễn, y đã nghĩ ra được một sách lược vẹn toàn, ngặt nỗi dùng vào khi ấy vẫn hơi sớm, giờ thì... vừa hay.

Ngay tại sát na biến cố xảy ra, Sở Hành Vân bỗng cắn rách túi máu trong miệng, lật người lại, rồi ộc ra một búng máu.

Tạ Lưu Thủy nằm trong lồng ngực y đang run lập cập, vừa như đau đớn khôn xiết, vừa như gắng gượng chịu đựng, cuối cùng lại như đã khôi phục được phần nào tỉnh táo, hắn đưa tay tới nắm lấy cằm Sở Hành Vân, chầm chậm quay mặt y về hướng khán giả.

Máu nhuộm bạch y, thoi thóp đáng thương.

"Trời ạ! Sở hiệp khách bị làm sao thế này?"

"Xảy ra chuyện gì vậy! Còn hộc máu cả rồi!"

"Sao lại ra nông nỗi này! Mau gọi người tới cứu hắn đi! Còn làm gì nữa!"

Trương tông sư lập tức gọi dược sư tới, Sở Hành Vân làm bộ đau đớn, ôm chặt bụng mình, nghiến răng cau mày, mấy nữ dược sư trông thấy vậy đều không cầm lòng mà xót xa, vội vàng kiểm tra, rồi hoảng sợ tới biến sắc:

"Thưa tông sư, Sở hiệp khách... Sở hiệp khách... bị trúng cổ! Võ công đã mất sạch!"

Sở Hành Vân làm bộ dồn được chút sức lực cuối cùng, duỗi bàn tay run rẩy chỉ vào Cố Yến Đình, uất hận muốn nói, mà chỉ có thể ộc ra thêm một búng máu nữa.

"Là kẻ kia hạ cổ Sở hiệp khách rồi! Quá đê tiện! Chỉ biết dùng mánh khóe hèn hạ!"

"Ta đã nói hắn thắng không minh bạch mà! Chắc chắn đã giở trò! Sở hiệp khách không thể thua được!"

"Nghiêm trị không tha! Nghiêm trị không tha! Xem Sở Sở của chúng ta bị hắn hại thành thế nào rồi, hộc cả máu! Mau chóng bắt kẻ kia lại!"

Cố Yến Đình thoắt cái đã thành cái đích để người người chỉ trích, mặt mày ngơ ngác, Trương tông sư đứng cạnh đó đưa tay về phía hắn, nói bằng giọng uy nghi:

"Cố Dật Chi, xin hãy đi cùng chúng ta một chuyến."

Tiếng người lao xao, Sở Hành Vân ngã gục tại nơi đó, không nghe thấy gì, sắc mặt y trắng bệch, tay ôm chặt lấy bụng, nhíu mày thở dốc, chốc lại run rẩy.

"Bên này! Mau lên! Mau nâng hắn lên đi, Sở hiệp khách, ngươi nghe thấy ta nói không? Sở hiệp khách..."

Nữ dược sư ra sức đánh thức y tỉnh dậy, Sở Hành Vân lại không hề phản ứng, tựa như con cá mắc cạn thoi thóp, y hít thở dồn dập, bỗng nhiên, như bị nghẹn mất một hơi, đầu oặt sang bên, nhắm nghiền mắt.

"Sở hiệp khách! Sở hiệp khách! Trời ạ! Hắn không có phản ứng... Xin đừng có chuyện gì!"

"Nên chém tên Cố Dật Chi kia ra thành trăm nghìn mảnh! Hãm hại Sở Sở nhà ta thành như vậy! Còn phế sạch cả võ công của hắn!"

Khán giả quanh sàn đấu lòng đầy căm phẫn, võ lâm minh chủ cố gắng kiểm soát tình hình, nhưng nhiều người tức giận khó kiềm chế, rất nhiều người cầm lấy gậy gộc, hòn đá, ném về phía Cố Dật Chi:
"Tiểu nhân đê tiện! Tiểu nhân đê tiện! Tiểu nhân đê tiện!"

Cố Yến Đình không biết nên nói gì cho phải, lòng khổ không để đâu cho hết.

Sở Hành Vân nhắm tịt mắt, nghe tiếng mọi người buộc tội Cố Yến Đình thì lén mỉm cười trong lòng, y đâu có vu oan cho Cố Yến Đình. Khi đó ở hồ hoa mơ Tiết gia, Cố tam thiếu đích thực đã đắc ý nghênh ngang trồng cổ lên người y, chỉ cần y làm bộ đau quằn đau quại, dược sư khám xong là sẽ chẩn ra được ngay.

"Sở hiệp khách, ngươi gắng gượng thêm chốc nữa, trong bụng ngươi có cổ... đừng ngất..."

Nữ dược sư vẫn đang không ngừng nói, đáng tiếc là nàng sẽ chẳng bao giờ có thể đánh thức được một kẻ đang giả bộ ngủ. Sở Hành Vân cảm giác mình được nâng đặt lên cáng, giữa màn đêm tối tăm, có một người áp sát tới, nằm nhoài lên vai, từng sợi tóc suôn mềm cọ vào người y...

"Vân Vân, ngươi diễn như thật."

Tạ Lưu Thủy lặng lẽ duỗi tay tới chọc lên mặt y, Sở Hành Vân đang bận giả bộ bất tỉnh, chỉ nói trong đầu: "Xuống."

"Không xuống."

Tạ tiểu hồn bám víu lên người Sở Hành Vân, vùi đầu vào hõm cổ như con thú non bị thương.

Sở Hành Vân im lặng một chốc, rồi nghĩ: "Mắt ngươi làm sao vậy?"

"Không sao."

Sở Hành Vân thừa hiểu. Y biết, nếu như Tạ Lưu Thủy kêu oai oái, ăn vạ trên người y kêu than đau chết mất khó chịu chết mất hu hu hức hức, tức là chẳng sao, mà nếu như Tạ Lưu Thủy lại chỉ bâng quơ hời hợt một câu không sao, vậy thì chính là có sao.

Tạ tiểu hồn trúng nguyền rủa của pháp sư, không chỉ bị thương hồn thể, mà xem chừng tinh thần cũng không ổn lắm, Sở Hành Vân nhớ lại lúc bọn họ rơi xuống, Tạ Lưu Thủy thần trí hỗn loạn nói: "Chờ ta thêm một lúc... chẳng bao lâu nữa... là ta cũng sẽ... đến bên hai người..."

Hắn muốn đến bên ai đó?

Sở Hành Vân thầm nghĩ, quả nhiên, mười hai năm rồi, tên này vẫn ... chưa thể chấp nhận sự thực người nhà ra đi sao?

Cáng nâng tới nơi, dược sư bận bịu bên người y, toan giải cổ giúp y:

"Tình hình thế nào?"

"Không ổn... cổ đã thâm nhập vào phế phủ, cổ độc sớm... lan khắp thân, căn bản vô phương..."

"Cái gì! Cố Dật Chi kia không ngờ ác độc như thế! Đây là cổ gì? Mới có một lúc mà đã..."

"... Ta cũng không... không biết, xưa nay chưa từng thấy..."

Sở Hành Vân lẳng lặng nghe, trong cuộc lắm vật kỳ tà, Cố Yến Đình lại xuất thân từ thế gia luyện cổ, cổ hắn gieo xuống há có thể bị mấy tiểu dược sư bạch đạo giải?

Đám người hoang mang lo sợ, tranh cãi loạn xạ, đi qua đi lại bên người y, Sở Hành Vân không buồn để ý tới bọn họ, y vẫn đang nghĩ tới, trước lúc nói câu "đến bên hai người", Tạ Lưu Thuỷ còn từng nói một câu:

"Sắp thành công rồi... Chờ ta...

Khi ấy, Sở Hành Vân cứ tưởng Tạ Lưu Thủy đang muốn nói rằng y sắp thắng, nhưng nếu như lúc ấy Tạ Lưu Thủy đã mất đi thần trí, vậy thì câu này lại là nói với mẹ và muội muội hắn, cho nên...

Hắn đang muốn làm gì?

Mẹ và muội muội đã rời xa hắn mãi mãi, không bao giờ trở lại.

Hắn còn có thể làm gì được nữa?

Sở Hành Vân suy nghĩ mãi một lúc lâu, cũng không tìm ra manh mối nào, lại cảm thấy mình cứ lo nghĩ tới chuyện của Tạ Lưu Thủy để làm gì, y bức bách mình gạt ý nghĩ đó đi, ngay sau đó, lại ngửi thấy một làn hương...

Đám dược sư kia bó tay hết cách với thứ cổ này, thật sự bất đắc dĩ, đành phải châm một ít hương an thần, hi vọng Sở hiệp khách có thể ngủ một giấc, sau đó tự hồi phục. Sở Hành Vân hoàn toàn cạn ngôn, nhưng đúng là y đã mệt rã rời, cái gối này lại vừa mềm, vừa êm ái...

Sở Hành Vân nghỉ ngơi một hồi, khi tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy một cái hồn nằm kề bên mình.

Tạ Lưu Thủy đang nheo mắt, cười cợt nhìn y, Sở Hành Vân phát hiện ra mình đang gối lên cánh tay Tạ tiểu hồn, y giật mình muốn dậy, Tạ Lưu Thủy lại nhấn người y xuống: "Không sao rồi, ngủ thêm đi, Cố Yến Đình bỏ chạy, ngươi thắng rồi."

Sở Hành Vân chau mày: "Cố gia tam thiếu bỏ chạy?"

"Ngươi giá họa cho hắn, hắn đương nhiên sẽ bị điều tra, nhưng Cố gia là thế gia luyện cổ, trên người hắn có thể không dính dáng gì đến cổ sao? Đến lúc ấy tra ra cả khối cổ trùng lớn bé bạch đạo thấy bao giờ, hắn phải nói thế nào? 36 kế tẩu vi thượng sách, chạy nhanh thôi."

Sở Hành Vân im lặng không đáp, thêm vào, Cố Yến Đình là con riêng, năm đó được nhận về bổn gia chính là để hắn luyện âm cốt tán gì đó, loại võ công này yêu cầu người phải cộng sinh với huyết trùng, đau đớn vô biên, nhưng máu lại có thể đối kháng với trung thành dẫn của Tống gia. Dược sư chỉ cần đào sâu thêm là sẽ phát hiện thân thể Cố Yến Đình bất thường.

"Chuyện ngươi mất hết võ công, hiện tại toàn võ lâm đều đã biết rồi, Tiểu Vân tội nghiệp, ngươi tính xem kế tiếp phải làm sao?"

Tạ tiểu hồn nằm bên người y, chốc chốc lại lơ đãng nghịch tóc Sở Hành Vân, quấn lọn tóc lên đầu ngón tay thành vài vòng, rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại không biết mệt, tay chơi miệng nói:

"Dược sư phát hiện ngươi trúng cổ, sẽ phát hiện ngươi mất hết võ công, sau đó chạy tới nói cho minh chủ, tiếp đó, minh chủ võ lâm sẽ chạy hớt hải đi thông cáo võ lâm: Sở hiệp khách của chúng ta bị hãm hại giữa trận chung kết! Cố Dật Chi hèn hạ tiểu nhân đã bỏ chạy! Nhân sĩ bạch đạo chúng ta quả thực lòng đau dạ xót! Cuối cùng, dưới ánh mắt cảm thương của người đời, ngươi tập tễnh bước lên sân khấu lĩnh thưởng, khom lưng, gạt lệ, thảm thương nói lời cảm tạ."

"..."

Sở Hành Vân vốn đang đau đầu như búa bổ, mà nhìn thấy Tiểu Tạ biểu diễn, lại cảm thấy hơi buồn cười. Y cũng không biết phải làm sao, chiêu này tuy là kế sách vẹn toàn, song hậu hoạn cũng khôn kể. Y vốn đang lo liệu Cố Yến Đình có tương kế tựu kế, thao túng cổ trong người tra tấn y hay không, nhưng đợi thêm mấy ngày, thân thể vẫn như bình thường, chẳng mảy may thay đổi.

Đến ngày lĩnh thưởng, hệt như lời Tạ Lưu Thủy đã nói, minh chủ võ lâm đứng trên sân khấu dùng ngôn từ chính nghĩa, phê phán kẻ tiểu nhân Cố Dật Chi, người đứng dưới xem gật đầu như vẹt, bày tỏ cảm thông sâu sắc với Sở hiệp khách đáng thương.

Sở Hành Vân đứng trong hậu trường ngửa đầu nhìn trời, sau đó bọn họ tìm thấy Mộ Dung ở một con hẻm tối om tây thành, Cố tam thiếu làm việc xem như có chừng mực, Mộ Dung chỉ ngất xỉu đi, không có gì đáng lo ngại.

Nhưng Sở Hành Vân sợ lại có người gây bất lợi cho hắn, Mộ Dung đã giúp đỡ y quá nhiều, y không thể tiếp tục kéo Mộ Dung xuống nước được nữa, bởi vậy ngày hôm qua y đã từ biệt vị tiểu thiếu chủ Đông Bắc này, bảo hắn rời khỏi thành Lâm Thủy, sớm trở về Mộ Dung gia.

Tạ tiểu hồn hiện giờ đang nằm nhoài trên người y, mấy ngày qua, cái hồn linh này lúc nào cũng như vậy, viện cớ là đang hấp thụ Vân khí. Sở Hành Vân nghĩ đến cảnh hai mắt hắn trào máu, nên cũng chiều theo hắn.

"Bây giờ, xin mời Sở hiệp khách lên sân khấu!"

Sở Hành Vân tê rần da đầu đi giữa tràng pháo tay, tuy không vẻ vang gì cho cam, nhưng dù sao thì, y cũng đã thắng.

Trương tông sư đứng khoanh tay, thấy người lĩnh thưởng đã lên đài, bèn giương ống tay áo, ném một quyển trục ra, quyển trục trải phẳng...

Núi đen nước đỏ - chính là tranh tú cẩm sơn hà,

Sở Hành Vân thấy người đứng xem phía dưới thờ ơ trước món đồ này, nhưng Tạ tiểu hồn bên cạnh y lại hai mắt rực sáng nhìn không chớp mắt vào bức họa.

Trương tông sư ôm quyền với minh chủ võ lâm, rồi cáo từ rời đi. Ngài thay mặt Tông Sư Minh đến Đấu Hoa Hội, việc quan trọng nhất chính là bảo vệ khôi lễ cho chức quán quân, nay thi đấu kết thúc, phần thưởng cũng đã rõ ràng thuộc về tay ai, ngài cũng chẳng nán lại lâu nữa.

Sở Hành Vân nhìn bóng lưng Trương tông sư rời đi, năm trước Trương tông sư ít nhất cũng sẽ đợi đến khi kết thúc trao giải, năm nay rời đi sớm... Có lẽ vì không muốn nhìn kẻ mất hết võ công là y đã quang minh chính đại đoạt quán quân, còn đường hoàng đứng đây nhận giải.

Tông sư đạo hạnh cao thâm, những trò khuất tất y làm, lão nhân gia ngài ắt đều thấu triệt, nhưng ôm tâm thái không hỏi chuyện giang hồ, cho nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt.

Lúc này, hai vị cô nương đi tới sân khấu, mỗi người giơ một phía bức tranh tú cẩm, biểu diễn cho mọi người điểm trân quý của bức hoạ này.

Tạ Lưu Thủy mỉm cười nhìn mấy nàng kia nói nhảm, sự kỳ diệu của tranh tú cẩm há lại là thứ người ngoài cuộc rành rõ? Sở Hành Vân nhìn bộ dạng của hắn, không hiểu sao lại thấy bực dọc:

"Người ngoài cuộc không hiểu, nhưng vì bức hoạ rách này mà mấy kẻ trong cuộc các ngươi tranh đoạt vỡ đầu chảy máu, hay ho sao?"

"Vậy ngươi suy nghĩ thử xem, vì đâu mà đến mấy gia tộc đều tranh nhau vỡ đầu chảy máu vào đúng lúc này đây?"

Sở Hành Vân ngây ra, y nhìn chằm chằm hắc sơn hồng thủy trước mắt, là hoạ mà không phải hoạ, thực chất là bản đồ...

Điền Nam Cố gia huyết trùng cổ, Nam Man Triệu gia hồng tích độc, Điền Nam Mục gia nhân xà biến, tổ tiên ba nhà này đã giấu một thứ gì đó bên trong bí cảnh, Tống gia vì thân quen với Cố gia cho nên cũng hay biết việc này, bốn nhà đúc ra bốn mảnh hung ngọc lấy đó làm cảnh báo cho đời sau, tứ ngọc sáp nhập sẽ ra bản đồ. Mà bức tranh tú cẩm sơn hà này tổng cộng có năm miếng, giống như bốn mảnh ngọc kia, chỉ cần có thể gom đủ, sau đó dùng tuyết mặc mài trong nước, bản đồ sẽ hiện ra...

Sở Hành Vân đột nhiên ngộ giác được điều gì, cả người y cứng đờ: "Trong cuộc... chẳng lẽ lại sắp định đi đến bí cảnh đó?"

Tạ Lưu Thủy bật cười như thể đó là điều gì đáng vui lắm: "Không phải là sắp, mà là sẽ đi ngay lập tức."

Sở Hành Vân lấy làm kinh ngạc: "Lập tức? Đi như thế nào? Bí cảnh nguy hiểm lắm mà? Ngươi chẳng đã nói, trước kia tứ gia Cố, Triệu, Tống, Mục tập kết bốn ngọc, đi đến bí cảnh một lần, cuối cùng chỉ có vài người trở về được, còn mình mẩy thối rữa mà chết..."

Tạ Lưu Thủy vẫn mỉm cười, ung dung điềm nhiên nhìn y.

Sở Hành Vân bỗng im bặt, phải rồi, Tạ Lưu Thủy không để ý tới sự sống chết của kẻ khác, càng chẳng buồn đoái hoài tới sống chết của bản thân, một kẻ đến chính sự sống chết của mình còn dửng dưng, sao để ý đến hiểm hoạ gì.

Mãi một lúc sau, Sở Hành Vân mới khuyên một câu: "Cố gắng sống tiếp không tốt sao?"

Tạ Lưu Thủy lại hỏi một đằng đáp một nẻo: "Ngươi cẩn thận đi, ta thấy, lần này nhà nào cũng có góp mặt trình diện."

"Muốn đi bí cảnh, cứ ghép bốn miếng ngọc lại với nhau không phải là được rồi à..." Sở Hành Vân thấy khó hiểu, "Tội gì phải tranh giành tranh tú cẩm sơn hà?"

"Ngươi nói nghe dễ như chơi, quên mất ngọc Cùng Kỳ xuất hiện như thế nào rồi?"

Sở Hành Vân im lặng, thoạt tiên, ngọc Cùng Kỳ thuộc về Hầu gia Mục gia, năm đó Mục gia chủ liên hợp với Lý gia chủ, lấy âm mưu trường sinh bất lão đi lừa lão hoàng đế, sau khi Hầu môn diệt tộc vào bảy năm trước, ngọc Cùng Kỳ rất có thể đã rơi vào tay Lý gia, rồi Lý gia cũng bị diệt môn, miếng ngọc mới bị một kẻ cố ý nhét vào trong bụng thi thể, để bọn họ phát hiện.

"Ngọc là bảo vật gia truyền, mạch máu gia tộc, nếu đến ngay cả một vật quan trọng như ngọc còn bị lấy đi, vậy thì càng có thể chứng minh rằng gia tộc này đã không xong." Tạ Lưu Thủy dựa vào lưng Sở Hành Vân, nói thong dong, "Một miếng ngọc đã khó kiếm rồi, ngươi còn muốn ghép tận bốn miếng ngọc?"

"...Nếu như vậy thì, tứ gia không phải ai cũng thật sự muốn đi bí cảnh? Có một hai nhà không muốn dâng ngọc, cho nên chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào tranh tú cẩm?"

Tạ Lưu Thủy gật nhẹ đầu, mắt không rời khỏi bức họa, nghiêm túc đứng đắn. Sở Hành Vân lấy làm khó hiểu, bí cảnh này rốt cuộc có gì hay? Đáng để ước ao như vậy...

Hiện giờ Lý gia đã diệt môn, ngọc Cùng Kỳ cũng không có ai canh chừng, gia tộc muốn tới bí cảnh dâng ra hai mảnh ngọc, tính toán sẽ có được ba miếng. Bản đồ ghép từ tứ ngọc hẳn phải giống với tranh tú cẩm, cho nên chỉ cần gom góp thêm hai bức tú cẩm rồi ghép cùng ba miếng ngọc thì cũng hòm hòm rồi...

Sở Hành Vân còn chưa nghĩ ngợi xong, minh chủ võ lâm đã kết thúc phần diễn thuyết, giờ đang cao giọng tuyên: "Hãy dành tặng Sở hiệp khách một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất! Sau đây, kính mời tổng phán quan trận chung kết trao giải cho hiệp khách!"

Hai vị cô nương giới thiệu tranh tú cẩm cất tranh đi, đứng cung kính. Một người đi ra từ phía sau bức bình phong, cầm lấy quyển trục tú cẩm, đi tới trước sân khấu.

Sở Hành Vân sửng sốt, phán quan này không phải ai khác, mà chính là phán quan mập mạp Tạ Lưu Thủy đã từng nói có điểm bất thường!

Tạ Lưu Thủy thấy vậy cũng nhíu mày, Sở Hành Vân hơi khom người theo quy củ, vươn hai tay tới, y đề phòng này tên mập này sẽ giở trò gì...

Đột nhiên, cả hai tay trĩu xuống, bức tú cẩm sơn hà được êm thấm giao vào tay mình.

Sở Hành Vân nắm chặt quyển trục trong tay, bỗng dưng, tiếng chuông vang lanh lảnh, sợi roi dài nện lên mặt sân khấu:

"Để tranh lại đó!"

Một đám người mặt đen giáng từ trên trời giáng xuống trước mắt bao người, mưu đồ cướp tranh tại trận, Cố Yến Đình cầm đầu cũng trùm mặt đen, roi lục lạc nảy một cái, đánh cho đâu đâu cũng bắn toé máu thịt, hiện trường tức thì trở nên hỗn loạn.

"Kẻ tới là ai!"

"Không...... Không phải là Ma giáo đó chứ!"

"Ma giáo tấn công võ lâm Trung Nguyên rồiiiii! Anh em chạy lẹ lẹ!"

Người xem sợ tới mức đua nhau bỏ chạy, minh chủ võ lâm suất lĩnh nghĩa sĩ võ lâm xông lên tấn công, đám người Cố Yến Đình căn bản không triền đấu, chỉ quấn lấy Sở Hành Vân...

Tạ Lưu Thủy xách Sở Hành Vân lên bỏ chạy, đột nhiên, trước mặt xuất hiện đuôi ngọn roi: "Sở hiệp khách, ta khuyên ngươi đừng có chạy."

Cố Yến Đình đáp xuống trước mắt, một tay cầm roi, một tay cầm phù chú.

Sở Hành Vân lui về sau một bước, siết chặt tranh tú cẩm sơn hà, vào tư thế sẵn sàng nghênh địch.

"Sở hiệp khách, cẩn thận sau..."

Tạ Lưu Thủy còn chưa nói hết câu, Sở Hành Vân đã chợt thấy sau lưng đau điếng như đâm phải con lợn rừng, ngay lập tức, tay y cũng tê rần, nhìn xuống mới thấy quyển trục đã lăn từ trên tay xuống đất, lăn mãi một mạch...

Là gã phán quan mập!

Sở Hành Vân quay ngược lại đuổi theo quyển trục, Cố Yến Đình vung roi tới, đang muốn cướp quyển trục về, lại bị tên mập mạp kia giành trước một bước! Hắn nhấc cẳng chân như cột đình, một phát đá văng quyển trục đi, tranh tú cẩm bắn sang một bên nhanh như chớp.
Cố Yến Đình lập tức bỏ Vân sang công tên mập, roi nện xuống, chuông réo lên: "Ngươi là ai?"

Gã mập mạp kia hết sức linh hoạt, bỗng nhiên bật nhảy vụt lên giữa không trung, tránh thoát được đuôi ngọn roi.

Thình lình, Sở Hành Vân thấy cả cơ thể mỡ màng của hắn bỗng dưng lại vỡ ra từ đầu xuống chân, chớp mắt sau, một nữ tử mảnh mai đã nhảy ra từ giữa đống xác đồ sộ đó.

Má hồng hây hây, da trong tựa tuyết, trên cánh tay ngọc ngà quấn đôi dải sương hoa lăng, nànkháchg giơ tay lên, lụa lả lướt hoá chớp bạc, một dải quấn lấy roi của Cố Yến Đình, một dải ngoắc lấy tranh tú cẩm của Sở hiệp .

Nàng nhẹ nhàng giẫm lên cọc gỗ cao cao, nắm quyển trục tú cẩm trong tay, bễ nghễ vọng xuống mọi người, miệng mỉm cười tay ôm quyền:

"Triệu gia, Triệu Lâm Đình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung