Hồi thứ 46: Minh Nguyệt nhai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Non nguy nga, nồng nàn khó vơi, nước tráng lệ, cuồn cuộn không thôi. Sở Hành Vân đứng dưới chân núi, vọng Lương Sơn sừng sững, Hàn Giang cuộn trào, một ngang một sổ, choán trọn thiên địa.

"Sư phụ, làm phiền ngài, xin hỏi muốn đến Minh Nguyệt nhai phải đi thế nào?"

Ông lão đang chẻ củi liếc mắt nhìn Sở Hành Vân, miệng rầm rì: "Ngọn núi cao nhất, vượt qua sang sườn bên kia sẽ thấy mép vực! Chàng trai trẻ, đang yên đang lành cớ gì phải tới đó?"

"Đa tạ, đa tạ."

Sở Hành Vân không trả lời, chỉ mỉm cười cáo từ rời đi. Y đang khiêng một cái bì to kềnh trên người, bên trong chứa Tạ thân thể, lồng ngực còn dán sát một con Tạ tiểu hồn đang trơ trẽn ôm lấy cổ y ngủ. May mà không ai nhìn thấy.

Sở Hành Vân leo từng bước tới sườn núi, trên đường đi còn chạm mặt mấy người đi hái thuốc, bâng quơ qua lại vài câu, liền lân la dò hỏi: "Tiểu huynh đệ, nơi đây an bình, cớ sao núi lại gọi là Lương Sơn, sông lại gọi là Hàn Giang? Có lai lịch gì không?"

Mấy người kia thấy Sở Hành Vân mặt mày đoan trang, thái độ ôn hòa, cho nên cũng chịu nói thêm đôi câu: "Ngươi không thấy núi này, càng leo càng thấy lạnh sao? Ngoại trừ đám đạo sĩ thần thần quỷ quỷ của Huyền Hoàng giáo thì không ai thèm lên núi hết, ta nghe người già cả kể lại rằng phong thuỷ nơi này không lành, cũng có người đồn nơi này đã diễn ra mấy trận đại chiến, chết biết bao nhiêu là người, cho nên dưới Hàn Giang cũng kín đặc xương trắng. Nếu không phải dạo gần đây kẹt tiền, mấy ca cũng đâu muốn tới đây."

Sở Hành Vân tán dóc thêm vài câu, cũng đã hiểu sơ sơ, sơn mạch Lương Sơn sâu rộng, Huyền Hoàng giáo quanh năm chiếm cứ, đạo quan trải rộng khắp rừng sâu núi thẳm, hiếm có người ngoài tiến vào. Sở Hành Vân hỏi han vài câu, thấy không có thu hoạch gì thêm, bèn cáo từ quẹo vào một lối rẽ, y ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy núi non trùng trùng, bốn bề lặng ngắt, liền đề khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân, nhảy vọt bay đi. Ngàn lá vạn cây đua nhau lùi, đèo hiểm đá quái tự nhường lối.

Đi tới quá nửa đường, Sở Hành Vân lay Tạ Lưu Thủy đang mê man:

"Tỉnh dậy đi, đến nơi rồi."

Tạ tiểu hồn mệt mỏi mở mắt ra, liếc nhìn chung quanh: "Đến đâu? Cách Minh Nguyệt nhai còn cả đoạn."

"Ngươi từng tới nơi này rồi sao?"

"Sao chưa từng tới..." Tạ Lưu Thủy miễn cưỡng ngẩng đầu dậy, rồi liếc nhìn chung quanh, "Nơi này chính là đại bản doanh phái phục thù Cố gia, năm đó chi Cố Đình Đao của Cố gia sinh sống xung quanh đây, nghe đâu là sống bên sông, sau đó hắn kết bạn không đề phòng, bạn thân Tống Tử Lam hạ trung thành dẫn xuống cho hắn, hại cả nhà hắn ly tán, người đồng tộc cũng bị nô dịch suốt mười năm, Cố Đình Đao đã đâm chết Tống Tử Lam ở chính Minh Nguyệt nhai này, đâm liền mười chín nhát đao, thê thảm lắm thay. Sau này, chi Cố Đình Đao trở về, cũng đều tụ tập tại đây, lập thành phái phục thù không đội trời chung với Tống gia."

Sở Hành Vân thầm nghĩ, Cố Tuyết Đường chọn địa điểm khéo thật, bắt y một thân một mình đến đây, thật sự là không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Có điều mang thập dương trên người, tài cao gan lớn. Sở Hành Vân ôm Tạ tiểu hồn phi thẳng tới đỉnh núi cao nhất.

Vượt qua đỉnh núi, sườn kia quả nhiên có một vách núi, cao dốc dị thường, Sở Hành Vân ôm Tạ tiểu hồn ngồi bên trên vách đá, tên này dù không bị thương ở ngực, song dạo gần đây lúc nào cũng buồn ngủ, uể oải, chắc là đã kiệt sức thật.

Tính nhẩm đã qua ba ngày, y đến đúng hẹn, Cố Tuyết Đường hẳn cũng phải ở quanh đây. Sở Hành Vân lang thang quanh vách núi, nhìn xuống dưới chỉ thấy, mây mù giăng dày, một màu trắng phau chắn hết tầm mắt.

Bỗng dưng, có thiết trảo xé rách không trung phóng đến, Sở Hành Vân nghiêng người né, thiết trảo liền găm chắc vào thân cây cạnh đó, chớp mắt sau, một cái bóng phơn phớt hồng đã nhoáng qua mắt y.

"Sở hiệp khách, thật là đúng giờ!"

Cố Tuyết Đường xoay người, giẫm lên trên tán cây tùng, vóc người hắn không cao lắm, lại tự mang theo khí phách không thể khinh nhờn. Trường bào phớt hồng thêu mây cuộn, hạc bay, trông đã thấy nhã, mà mặt lại đeo một tấm mặt nạ quỷ hoàng kim, chẳng hề ăn khớp. Sở Hành Vân nghe thấy giọng hắn lại thay đổi, đoán rằng một người như hắn không tiện dùng mặt thật giọng thật gặp người, nên cũng không buồn để bụng, y rút tranh tú cẩm sơn hà ra và nói:

"Cố đường chủ, ta đã giành được chức vô địch Đấu Hoa Hội như cam kết, cũng chiếm được tranh tú cẩm, khi đó chúng ta đã giao hẹn, một tay giao người, một tay giao hàng."

"Được!" Cố Tuyết Đường vỗ tay ba cái, chợt nghe thấy tiếng "ken két" như có vật nặng bị treo lên, Sở Hành Vân ngoảnh mặt sang nhìn, chỉ thấy một chiếc giường bị treo lên, trên giường trói chặt mười hai cái xích sắt, đầu giường còn có ký hiệu của Tông Sư minh...

Một thoáng sau, đã thấy Trương tông sư đang đứng bên cạnh đầu giường, ngài trông thấy Sở hiệp khách, bèn gật đầu bái lễ.

Sở Hành Vân cũng đáp lễ, Cố Tuyết Đường xem như chịu giữ lời, muội muội ở trong tay Tông Sư minh, chí ít cũng không phải sợ Cố đường chủ giở trò gì. Ngay sau đó, cái giường rơi rầm xuống sát vách núi.

Trên giường gỗ là một thiếu nữ đang nằm, mi mắt rũ nhẹ, nhịp thở đều đều, ngoan ngoãn, yên lặng.

Sở Hành Vân cau mày: "Cố đường chủ, lần trước trông thấy muội muội ta, nàng cũng như vậy, không phải nên đánh thức..."

Cố Tuyết Đường lấy từ trong tay áo ra một cái chuông bạch cốt triệu cổ, sau đó lay nhẹ nhẹ...

Ngay tức thì, thiếu nữ kia đã ngồi bật dậy khỏi giường, mở to đôi mắt vô thần như hai cái lỗ màu đen, yên lặng nhìn Sở Hành Vân, sau đó mở miệng, gọi lạnh lùng:

"Ca ca."

"Rồi, đây chính là muội muội ngài. Xin hãy cất đi! Nếu như không còn vấn đề gì nữa, ngươi cứ giao tranh tú cẩm cho Trương tông sư, chúng ta vừa  lúc thanh toán xong cả người lẫn hàng."

"Thanh toán xong?" Sở Hành Vân cười lạnh, "Đây có thể coi như người sống? Cố đường chủ, ngươi đừng khinh người quá."

Trương tông sư lẳng lặng đứng một bên, không nói gì, tựa như khúc gỗ tảng đá, Tông Sư minh bọn họ không tham vấn chuyện giang hồ, chỉ lo bảo quản vật phẩm được giao.

Cố Tuyết Đường không lắc chuông nữa, thiếu nữ nằm trên giường gỗ lại nằm thẳng trở về, hai mắt khép chặt.

"Sở hiệp khách muốn muội muội ngươi sống lại hoàn toàn thì cũng được, nhưng mà kết quả ra sao thì tự ngươi phải tiếp nhận."

Sở Hành Vân nghe ra lời Cố Tuyết Đường nói có ẩn ý: "Ngươi có ý gì?"

"Thân là ca ca của nàng, tự ngươi biết muội muội ngươi có tài gì, vốn bởi vì dung mạo xuất chúng mới bị mua đi, từ nhỏ đã được rèn giũa làm kỹ nữ, nhưng giữa chừng, có người coi trọng  thiên tư của nàng, muội muội ngươi ném bất cứ thứ gì, cho dù chỉ là lơ đãng ném đi cũng đều sẽ trúng hồng tâm. Do vậy đã bồi dưỡng nàng làm sát thủ, bắt ăn độc dược, sống đến từng này tuổi ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lệnh, răm rắp giết người thì không học được gì nữa.

Về phần chuyện cũ ấu thời thì lại càng quên sạch không còn một mống. Ta cướp muội muội ngươi về, nàng phản bội lại chủ nhân nguyên gốc, đương nhiên sẽ phải liều mình chống trả, chống trả không thành thì chỉ quyết tâm muốn chết, ta chỉ có thể dùng cổ khống chế nàng, ngươi muốn ta giải cổ để nàng trở lại bình thường cũng được, có điều phát sinh hậu quả gì, cũng kính xin Sở hiệp khách tự chịu. Đừng đổ cho ta hại muội muội ngươi."

Sở Hành Vân bật cười: "Cố đường chủ, ngươi thực lắm chủ ý, lúc đó khi ta giao dịch với ngươi, ngươi đã nói muội muội ta trúng cổ, tỉnh hay bất tỉnh đều dựa vào một câu nói của ngươi, hiện tại giao dịch sắp hoàn thành, ngươi lại nói, ngươi hạ cổ xuống muội muội ta là vì muốn tốt cho nàng, đồng thời cũng muốn tốt cho ta, ta không bằng lòng thì phải tự chịu trách nhiệm. Cố Tuyết Đường, mưu đồ tính toán không khỏi quá lộ liễu hay sao? Ngươi thử giải thích ngược lại xem, nếu như muội muội đã quên sạch chuyện cũ hồi nhỏ, vậy tại sao còn giữ lại hộp mộc tiêu ta tặng nàng làm quà sinh nhật?"

"Thôi! Nhiều lời vô ích. Nhược bằng không chịu giao dịch, vậy mời Sở hiệp khách trở về đi, coi như ngươi không công nhận muội muội là được, Dù sao ngoại trừ hộp mộc tiêu đó, ta cũng không có gì để chứng minh được cho ngươi. Ngươi muốn nhận thì nhận, không nhận thì xem như vụ giao dịch này hết hiệu lực, ta sẽ thỉnh cầu Tông Sư minh hủy vật phẩm giao dịch, thả xích sắt  cho giường gỗ rớt xuống Minh Nguyệt nhai."

"Cố đường chủ, đã tới bước đường này, ngươi hăm doạ ngược ta cũng không có ý nghĩa gì. Ngươi giết muội muội ta, vậy bức tú cẩm trong người ta dĩ nhiên sẽ không giao cho ngươi, nếu  như để cho ta giữ, chỉ e cũng không phát huy ra được giá trị của nó, ta nghĩ nên trao vào tay ai? Dạo gần đây có Tề gia vẫn đang hừng hực sức sống..."

Cố Tuyết Đường im lặng không nói lời nào.

Sở Hành Vân suy tính trong đầu, tấm tú cẩm này ghi chép lại lối ra bí cảnh, rơi vào tay ai cũng như nắm yết hầu kẻ còn lại. Cố tam thiếu giao dịch với hoàng quyền, Cố Tuyết Đường liên hợp Tiết gia phá rối hắn, nếu như mình trao bức tranh này  cho Tề gia đang dựa lưng hoàng quyền, chỉ sợ hắn sẽ lo sốt vó.

Thấy Cố Tuyết Đường không nói câu nào, Sở Hành Vân liền dịu thái độ xuống, tránh cương quá, dù sao y cũng chẳng thể nào thật sự từ bỏ muội muội được, đoạn mở miệng nói:

"Một kẻ mất hết võ công như ta còn có thể hoàn thành giao dịch đúng như hứa hẹn, thắng giải nhất Đấu Hoa Hội, đoạt về tranh tú cẩm sơn hà, thế nên cũng xin Cố đường chủ nói được là làm được, ta muốn muội muội bình thường, không phải một thân xác bị cổ trùng khống chế chẳng khác nào xác chết di động như vậy, nhược bằng Cố đường chủ vẫn khăng khăng uy hiếp, đôi bên đều không chịu nhượng bộ, có nghĩa lý gì sao?"

Cố Tuyết Đường trầm tư trong chốc lát: "Nói như vậy, nếu như muội muội ngươi không phải người bình thường, ngươi sẽ không cần nàng nữa sao?"

Sở Hành Vân cau mày: "Không phải người bình thường nghĩa là sao?"

Cố Tuyết Đường cười khẩy: "Nghe nói ngươi từng giao thủ với Tiêu Hồng? Vậy ngươi ắt phải chứng kiến bản lĩnh của hắn, cánh tay hắn bị Cố nhị thiếu dùng mũi tên vàng bắn thủng, qua một đêm đã khôi phục như thường, thế còn xem như người bình thường sao? Quả thực là chỉ là tế bào ung thư tái sinh được. Muội muội ngươi mà giống như hắn, cũng là quái vật, ngươi sẽ không nhận nàng? Nếu đã như vậy, Sở hiệp khách cũng không cần đưa ta tú cẩm gì nữa, ta không có gì để giao dịch với ngươi."

Trong cuộc bạt ngàn những thứ kỳ tà, Sở Hành Vân không chắc Cố Tuyết Đường đang nói thật hay vẫn đang phỉnh y, y hướng tầm mắt về phía Tạ Lưu Thủy, tên này am hiểu trong cuộc, liền hỏi hắn trong đầu: "Trong cuộc... thật sự có nhiều quái vật như Tiêu Hồng sao?"

Tạ Lưu Thủy miễn cưỡng lấy lại tinh thần, hắn hiếm khi mới im lặng mãi một hồi, cuối cùng "Ừ" một cái: "Có rất nhiều... quái vật như vậy." Tạ Lưu Thủy ngần ngừ rồi nói tiếp: "Cố Tuyết Đường có lẽ không nói dối."

Sở Hành Vân không thể làm gì khác hơn ngoài nói: "Đã nói đến cái mức độ này, Cố đường chủ ngươi cũng đừng úp úp mở mở nữa, chỉ cho ta con đường sáng đi!"

Cố Tuyết Đường: "Ta không có đường gì để chỉ cho ngươi, muội muội ngươi khó khôi phục thành người bình thường. Ngươi muốn biến người thường thành quái vật đã rất khó, muốn vặn ngược một người đã biến thành quái vật về lại thành người thường thì càng khó hơn. Cố Tuyết Đường ta không có bản lĩnh đến vậy, thôi thì, ta có thể giao chuông bạch cốt triệu cổ cho ngươi, nếu ngươi không chịu được nhìn muội muội ngươi không bình thường như vậy, ngươi cứ rung chuông là nàng sẽ nghe lời, còn muốn biến nàng về bình thường thế nào, ngươi tự nghĩ phương sách đi."

"Nói như vậy..." Sở Hành Vân cười tươi, "Chuông bạch cốt triệu cổ này cần ta dùng thứ gì để đổi?"

Sở Hành Vân vốn tưởng đây cũng là chiêu mới Cố đường chủ dùng để lừa gạt y, cho nên cũng chịu trận, châm chọc hắn một câu, không ngờ Cố đường chủ lại buông tiếng cười nhạo, tỏ vẻ xem thường:

"Sở hiệp khách ngươi quá đề cao mình rồi, ngươi có thứ bảo bối gì đáng để đường đường đệ nhất đường chủ Cố gia như ta ngày ngày vắt óc tìm kế hãm hại ngươi?"

Cố Tuyết Đường quăng chuông bạch cốt triệu cổ đến, Sở Hành Vân đỡ lấy, nhưng trong lòng bỗng nảy ra ngờ vực, nếu không phải để hãm hại ta, chẳng lẽ lại là muốn giúp ta?

Đột nhiên thấy thấu tỏ, trong đầu Sở Hành Vân chợt lóe lên một suy đoán...
Nhưng y chẳng kịp làm rõ, đã thấy Trương tông sư khom người, đưa tay ra: "Canh giờ đã qua, kính xin đôi bên mau chóng giao dịch."

Tông sư một tay nắm lấy giường gỗ lê, một tay duỗi về phía Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân trao cuộn tranh vào tay ngài, cùng lúc đó, Trương tông sư dồn lực đẩy một cái, giường gỗ lê giường trượt tới trước mặt Sở Hành Vân, xích sắt bên trên vụn nát hết, thiếu nữ đang say giấc nồng tức khắc thoát khỏi vòng trói, mở choàng mắt.

Một đôi mắt đỏ như máu ngùn ngụt cừu hận đối diện với Sở Hành Vân, ngay sau đó, nàng nắm lấy một đoạn xích sắt đã gẫy, thình lình quăng về phía y, Sở Hành Vân phải nghiêng người né, vận chân khí thập dương, điểm lên mấy đại huyệt trên người nàng, nào ngờ, nàng đã lập tức tránh thoát, cả người ngút ngàn sát khí hung hãn, tay nắm lấy hai đoạn xích sắt muốn quăng tới.

Đúng lúc này, Tạ tiểu hồn yếu xìu chợt nắm chặt cổ tay Sở Hành Vân, rung chuông bạch cốt triệu cổ trên tay y...

Chớp mắt sau, sát ý trên mặt thiếu nữ sát ý đã tan biến, lại dịu ngoan ngồi trên giường, động tác cử chỉ như con rối, mở miệng gọi một tiếng cứng nhắc: "Ca ca."

Chuông ngừng reo, nàng lại nằm ngửa trở về, hệt như một con rối không có sự sống.

Sở Hành Vân thấy trong lòng... rất bức bối, không nói ra được câu nào, sợ hãi luống cuống. Y đã từng tưởng tượng vô số lần, nếu như có thể tìm thấy muội muội thì sẽ như thế nào? Sẽ là huynh muội khóc oà, hay là nhìn nhau không nhận? Chưa bao giờ ngờ tới thật sự đến ngày này lại là khung cảnh kỳ dị như vậy...

Lúc này, Trương tông sư đã đưa tranh tú cẩm cho Cố Tuyết Đường, hoàn thành xong việc của Tông sư minh, giúp đôi bên thuận lợi đạt thành giao dịch, lập tức vận khinh công, tiêu sái đi xa.

Cố Tuyết Đường lại vẫn chưa đi, hắn nhìn Sở Hành Vân, rồi mở miệng nói: "Tìm thấy muội muội ngươi tốn không ít công sức của ta, cơ mà, tấm tú cẩm này chắc chắn cũng ngốn không ít tâm huyết của Sở hiệp khách, hai bên giằng co, không ai thiếu nợ ai, nếu như ngươi lòng tham không đáy, vẫn muốn biến nàng về thành người bình thường, vậy thì tự xem rồi làm đi."

"Cố đường chủ, xin dừng bước. Xin hỏi ngươi tìm được muội muội ta ở nơi nào? Đến cùng là tại sao? Tại sao nàng lại biến thành như vậy..."

"Ta không phải cha mẹ ngươi, có nghĩa vụ gì phải trả lời sao? Ngươi có tay có chân có võ công, nếu có tâm, lẽ nào lại không thể tự mình điều tra?

Cố Tuyết Đường dứt lời định muốn rời đi, thấy hắn sắp vận khinh công, Sở Hành Vân liền tung thập dương ra ngăn cản hắn, chộp lấy cơ hội nói: "Cố đường chủ, không cần phải vội vã như vậy chứ? Ta bỗng suy nghĩ thông được một chuyện, còn muốn thỉnh giáo đường chủ."

"Sở hiệp khách khôi phục võ công rồi, muốn ra vẻ gì với ta?"

Sở Hành Vân nhìn ra được, nội lực Cố Tuyết Đường không cao, thập dương vừa phóng ra, sắc mặt Cố Tuyết Đường đã biến xấu, mà nơi này là bản doanh của phái phục thù Cố gia, Cố Tuyết Đường phất tay một cái, khỏi nói sẽ có bao nhiêu cao thủ xông tới.

Sở Hành Vân không muốn làm cho sự thể huyên náo quá mức, đoạn thu lại thập dương, vẫn còn chưa suy tư xong, nhưng y nóng ruột muốn nói câu gì đó cầm chân đường chủ, liền dịu giọng:

"Gần một tháng qua, ta chứng kiến đủ thứ quỷ quái, bộ bộ kinh tâm, song đến mấy ngày gần đây, ta mới thấu suốt được rất nhiều chuyện, nhưng vẫn còn vài nghi vấn bám quấy, mãi đến tận vừa nãy Cố đường chủ nói, trên người ta không có thứ gì quý, ngươi không cần phải vắt óc suy tính mưu kế hãm hại, cho nên ta mới quay sang nghĩ từ góc độ khác, có khi nào Cố đường chủ lại đang giúp ta? Vừa nghĩ như vậy, có vài chuyện đã lộ manh mối..."

"Ngươi thực là giỏi tưởng bở."

Sở Hành Vân mỉm cười: "Có phải tưởng bở hay không, Cố đường chủ cứ nghe ta nói đã? Hôm ấy ta đi ra khỏi Hang đầu người, hớt hải đi tìm Triển Liên, lại chạm mặt Triển Liên giả, âm dung tiếu mạo tất tần tật đều chẳng có một kẽ hở, duy chỉ không biết ngựa của Triển Liên trông thế nào, bị ta thử một câu đã bại lộ, ta phát hiện hắn là kẻ giả mạo, đương nhiên sẽ nhanh chóng chạy trốn. Triển Liên này phải chăng chính là Cố đường chủ?

Lúc đó phái phục tộc của Cố gia đang quanh quẩn gần Hang đầu người, bọn họ bắt được Triển Liên thật, lấy được tranh tú cẩm song lại không tìm thấy tuyết mặc, cho nên muốn đóng giả thành Triển Liên đến lừa gạt ta, không lừa được tung tích thì sẽ bắt ta lại. Cố đường chủ thuộc phái phục thù Cố gia, phái phục tộc là phe đối địch, khi ấy ngươi trùng hợp lại đang nằm vùng tại đó quan sát hành tung của bọn họ, sau khi phát hiện ra ý đồ ấy, ngươi không muốn ta bị bọn họ bắt lại, song cũng không thể thản nhiên chạy đến nhắc nhở ta, cho nên ngươi cứ đóng giả thành Triển Liên trước, dịch dung biến thanh, không một ai lợi hại hơn đường chủ, sau đó cố ý để lộ sơ hở cảnh tỉnh ta, nhắc ta chạy trốn."

Cố Tuyết Đường không đáp.

Sở Hành Vân nói tiếp: "Còn có một thắc mắc khác, lúc đó ở dưới lòng đất Lý phủ, ta phá rối giao dịch của Cố tam thiếu, Cố tam thiếu một lòng muốn giết ta, khi ấy ta mất hết võ công, dù lần nọ hắn giết không thành, lần sau vẫn có thể mang cả Tuyết Mặc tổ tới giết, ta cũng chẳng thể làm gì, thế nhưng về sau, hắn lại chuyển thành trồng cổ xuống người ta, tuy bị trồng cổ cũng đau đớn, cơ mà vẫn tốt hơn phải chết, thêm vào trong Đấu Hoa Hội, ta dùng mưu hại Cố tam thiếu, cổ trùng trong thân thể lại không hề phát tác, cho nên ta mới đoán, hoặc là cổ đã bị đánh tráo, hoặc là Cố tam thiếu vốn dĩ đã không thể khống chế cổ. Như vậy thì trong Cố gia, ai có thể làm được chuyện như vậy?"

Cố Tuyết Đường vẫn im lặng.

Sở Hành Vân bồi thêm: "Tiếp đó là chuyện của Tiêu Nghiên Băng, Đấu Hoa Hội vòng thứ ba, Tiêu Nghiên Băng bỗng dưng gây sự, chọc tức Sử Đạt Lý, hai người gây hấn ẩu đả, đồng loạt bị xử phạm quy, truất quyền thi đấu, ta trực tiếp được thăng cấp. Ta nghĩ, đây hẳn cũng là kế hoạch của Cố đường chủ?"

Cố Tuyết Đường không nói.

"Cuối cùng chính là chuyện của muội muội ta. Cố đường chủ phí bao tâm tư, tìm được muội muội ta từ lâu, lại úp lá bài này không chịu đánh, mà chờ đến thời cơ mới nhảy ra uy hiếp kẻ mất hết võ công là ta, giúp ngươi giành tranh tú cẩm trong Đấu Hoa Hội, nghe không kỳ quặc sao? Tuy Sở mỗ không hiểu, đã muốn giúp ta, tại sao Cố đường chủ còn phải loanh quanh vòng vo như vậy? Nhưng ân nghĩa này, ta nhất định sẽ báo trả."

Cố Tuyết Đường liếc mắt nhìn y, bỗng nhiên lên tiếng: "Không, ngươi đã trả rồi."

Sở Hành Vân thầm cảm thấy kỳ quái, đang muốn mở miệng hỏi, Cố Tuyết Đường lại không muốn nhiều lời nữa, phất tay áo, vận khinh công Bách Lý Tuyết rồi biến mất.

Gió chao nghiêng, thổi một phiến lá cây tới, trên lá có viết: Muốn biết chuyện của lệnh muội, giờ Tý đêm nay, gặp lại tại đây.

Sở Hành Vân nhặt lá cây lên, bụng đầy thắc mắc, đầu ngập hoang mang.

Cách đó không xa, Cố Tuyết Đường đã cưỡi gió bay đi, nhẹ bẫng tựa bạch hạc, băng qua núi non trùng điệp diệu vợi, gió căng tay áo, tà áo phần phật. Bên dưới mặt nạ quỷ hoàng kim, khuôn mặt xinh đẹp cong nhẹ khóe miệng.

Sở Hành Vân sẽ không biết được rằng, tiểu đồng Móng tay đỏ năm ấy, nay đã có một cái tên nghe vào như sấm động bên tai, như gió cuốn đầu non.

Là Cố-Tuyết-Đường.

Hai khóm tre xanh, một ao nước biếc, phượng vĩ lâm lâm, long ngâm tế tế. Cố Tuyết Đường đứng lặng bên ao như mọi ngày.

"Nô tỳ tham kiến đường chủ."

Trông thấy hắn, tiểu thị nữ đang quét lá rụng thành kính khom người.

Cố Tuyết Đường nghiêng đầu sang, nhàn nhạt đáp lại.

Tiểu thị nữ nhìn lén vị đệ nhất đường chủ trong truyền thuyết, mặt hắn vẫn đeo quỷ diện hoàng kim như trước. Bao năm qua, nàng chưa từng được chiêm ngưỡng chân dung đường chủ, cũng chưa từng được nghe giọng thực của đường chủ, ngay cả họ tên cũng không hay. Người ngoài đều truyền rằng đường chủ lôi lệ phong hành ra sao, nàng lại cảm thấy đường chủ bọn họ rất gần gũi, ít nhất sẽ không nổi nóng với hạ nhân bọn họ, có khi thậm chí còn bâng quơ vài câu chuyện phiếm, chẳng hề làm cao.

Cố Tuyết Đường khoanh tay đứng ven ao, dán mắt vào đáy ao trong veo, một lúc lâu sau, hắn vén ống tay áo lên, tháo một cái vòng bạc từ trên cánh tay xuống, mân mê nhè nhẹ.

Tiểu thị nữ thấy vậy thì vui mừng, nàng biết nơi này là ao Cố đường chủ lễ tạ thần linh, trên tay đường chủ đeo rất vòng tay máu, mỗi lần giết chết một kẻ thù, đường chủ sẽ tới đây, cởi một cái vòng tay ra ném xuống.

"Cung hạ đường chủ báo được đại thù!"

Cố Tuyết Đường nghe vậy lại ngây người, lập tức phì cười, lắc đầu:

"Cái này không phải vậy."

Hắn ngồi xổm xuống, thả nhẹ chiếc vòng tay xuống ao, đáy ao phẳng lặng trải kín vòng tay đỏ như máu, giữa một mảng đỏ gỉ hoen hoét, độc một chiếc vòng này lại sáng quắc, trong veo như tuyết bạc.

Nước gương trong hắt ánh bạc loang loáng, Cố Tuyết Đường lẳng lặng nhìn, rồi nói khẽ:

"Chỉ có cái vòng này là không phải."

Gió gợn ao trong, tre xanh rũ tóc, thanh u tĩnh mịch.

Cố Tuyết Đường quay người rời khỏi ao tạ thần, ơn cũ đã báo, hiện tại, trên tay hắn cuối cùng cũng chỉ còn sót lại đúng một cái vòng tay máu.

Tống gia, nợ máu phải trả bằng máu.

Chi nhà hắn là trực hệ của Cố Đình Đao, chính là nhánh bị Tống Tử Lam làm hại thảm nhất, trung thành dẫn từng bước xâm lấn tâm trí, Cố gia loạn lạc mười năm, tử thương đếm không xuể. Cha mẹ hắn qua đời, tuổi nhỏ đã bị lừa gạt, lưu lạc chìm nổi...

Hắn đã từng mất sạch niềm tin, cảm thấy nhà tan rồi, hắn cũng xong theo, mai này chỉ có thể tham sống sợ chết sống được ngày nào hay ngày đó.

Khi ấy hắn mới chỉ có mấy tuổi đầu, còn chưa học được bản lĩnh gia truyền nào, giá như trước kia hắn biết chế vài loại cổ, hiểu chút ít võ công, cũng sẽ không thảm đến vậy...

Qua cả rồi.

Hắn vẫn còn nhớ, cha mẹ từng nói, hắn chào đời vào ngày trời đông hạ tuyết đầu tiên, hôm đó tuyết ngưng ánh bạc, đẹp đẽ vô ngần.

Đời lắm ô uế, trong cuộc hỗn tạp, cha mẹ đặt tên cho hắn là Tuyết Đường, chỉ nguyện cả đời hắn được như tuyết mới trong ngày đầu đông, sạch sẽ, khoáng đạt.

Tiếc nỗi, hắn vừa không sạch sẽ, lại chẳng khoáng đạt.

Mặt nạ quỷ hoàng kim dán chặt lên mặt, như lớp da thứ hai. Thân nằm trong cuộc, không ai biết tới mới là cao minh bậc nhất, hắn chính là u hồn của Cố gia. Ngoại trừ cái tên "Cố Tuyết Đường" này, tốt nhất đừng ai biết hắn là ai.

Bỗng nghe thấy tiếng hạc kêu, ngay sau đó, từng hồi chuông ngân vang vọng khắp núi rừng.

Canh giờ đã đến, tập hợp phong hội.

Trên đỉnh Lương Sơn tọa lạc một đài đá bễ nghễ.

Hiện giờ, bên dưới đài đá là đám người đông nghìn nghịt, từ đệ nhị đường chủ đến đệ cửu đường chủ, cùng với bộ hạ cửu đường, tất cả đều đang khoanh tay cúi đầu, cung kính chờ đợi.

Cố Tuyết Đường khoác trên mình tấm áo choàng đỏ thẫm, xé gió vù vù mà tới. Hắn lướt nhanh như gió, đến nơi tựa như chém núi xé biển, tất cả mọi người đều tự giác tránh đường.

Quỷ diện hoàng kim tỏa ra tia sáng chói lòa, quỷ dị uy nghiêm, đệ nhất đường chủ Cố gia bước ngược sáng lên đài đá chín bậc.

Người đứng bên dưới đồng loạt quỳ xuống:

"Cung nghênh đường chủ!"

Cố Tuyết Đường vắt chéo chân, an tọa trên đài ngọc vời vợi, như tiểu đế vương dưới nhân gian, kế bên đó là hai vị mỹ cơ tay cầm quạt lông vũ khổng tước, dưới là bàn ngọc thiếp vàng, bày kín sơn hào hải vị, hoa quả mọng.

Người quỳ phía dưới run run rẩy rẩy, chờ Cố đường chủ hạ lệnh.

Thường ngày, Cố đường chủ cho bọn họ đứng dậy rất nhanh, song hôm nay đợi mãi, lại thấy thái độ đường chủ yên ắng lạ thường.

Dưới đài đá là một mảng tĩnh mịch.

Người đang quỳ tuôn mồ hôi như mưa, tự hỏi đường chủ có đang phát uy...

Cố Tuyết Đường không muốn phát uy, hắn cố ý im lặng chẳng qua là hứng khởi nhất thời, muốn bọn họ quỳ lâu thêm một lúc.

Trên bàn ngọc thiếp vàng có chùm vải đỏ mọng như mời như gọi, Cố Tuyết Đường duỗi ngón tay ra chỉ.

Mỹ cơ bên cạnh lập tức hiểu ý, nàng cung kính cúi đầu, không dám liếc mắt lên nhìn dù chỉ một ly, tự tay lột vỏ xong liền duỗi hai tay về phía trước, dâng tới bên môi Cố đường chủ.

Mười ngón ngọc ngà, cổ trắng buông xuống.

Cố Tuyết Đường nhẹ nhàng dịch quỷ diện đi, để lộ chóp cằm, nghiêng người hé miệng, ngậm lấy quả vải kia.

Ngọt lịm.

Hắn vừa ăn, vừa nhìn đám người đang quỳ bên dưới, bỗng nhiên sực nhớ về khi còn bé, hắn cạn kiệt hy vọng, lết thân thể tàn phế dơ bẩn ô uế muốn lao xuống giếng tự sát...

Kết quả là bị Tiểu Sở Hành Vân níu lại.

Tên kia thầm thì vào tai mình câu gì, giờ hắn đã không còn nhớ rõ, có điều...

Cố Tuyết Đường lười biếng tựa vào đài ngọc, hưởng thụ vạn người quỳ lạy, hắn mỉm cười trong lòng, khi đó Sở Hành Vân quả nhiên không hề lừa hắn:

Sống sót mới thật là sung sướng.

Bên trên Minh Nguyệt nhai, sương mù bảng lảng.

Sở Hành Vân giật mình nhìn muội muội đang ngủ say, xa cách mười mấy năm, người trước mắt vừa là chí thân, vừa tuồng như kẻ xa lạ. Cố Tuyết Đường nói rằng muội muội y không phải người bình thường, không biết ngần ấy năm qua, nàng đã phải chịu khổ thế nào.

Tạ Lưu Thủy cũng nhoài người bên giường gỗ, chăm chú nhìn muội muội của Sở Hành Vân, xong lại quay sang chăm chú ngắm Sở Hành Vân, so sánh:

"Ừm, đúng là có hơi giống nhau... Nhưng người sống trên đời đều có hai mắt hai tai một mũi một miệng, cũng không phải chuyện gì đáng lấy làm kinh ngạc."

Sở Hành Vân nói: "Ngươi không nhìn thấy... bộ dạng lúc ấy của muội muội ta sao? Tay nắm bừa một đoạn xích sắt gẫy mà vẫn có thể ném trúng chính xác."

"Thế có là gì? Tính chính xác có thể luyện ngày qua ngày được." Tạ tiểu hồn nheo mắt, quan sát người đang nằm trên người, rồi hừ một câu: "Muội muội giả."

"Máu mủ tình thâm, thật hay giả, ta tự có tính toán của ta."

"Ô!" Tạ Lưu Thủy làm vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Sở hiệp khách tới lúc này lại không đòi chứng cứ, quay sang tin vào linh cảm?"

"Chuyện này giống chuyện đó sao?"

"Sao không giống?" Tạ Lưu Thủy lý lẽ hùng hồn, "À, đụng tới ta thì đòi chứng cứ, đòi lý trí, đụng tới nữ tử không rõ lai lịch này, ngươi lại viện trực giác, linh cảm? Tất cả chứng cứ đều chứng minh, ta là kẻ vô lại, thôi được, ta không phân bua. Nhưng rõ ràng nàng ta cũng đâu có chứng cứ chứng minh mình là muội muội ngươi, nhưng Sở hiệp khách lại nói, ta có linh cảm của ta! Tại sao chứ, không công bằng gì hết!"

Sở Hành Vân cạn ngôn: "Chính ngươi phá rối, còn tố ta không công bằng. Ta chỉ bốc thuốc đúng bệnh, chuyện nào dùng biện pháp nấy. Lý trí, lý - trí, gặp lý dùng trí, tình cảm, tình - cảm, gặp tình dùng cảm. Ngươi đã làm chuyện gì xấu, đương nhiên phải đòi chứng cứ, dùng trí xử lý. Muội muội ta có phải là muội muội ta hay không, đó là tình thân, đương nhiên phải dùng linh cảm xử lý, còn thắc mắc gì nữa không?"

"... Hết rồi."

Tạ Lưu Thủy không nói nổi gì nữa, hắn nghiêng mặt sang nhìn, Sở muội muội đang ngủ, rất an phận, nếu như lúc sau tỉnh lại vẫn còn cừu hận ngút ngàn, bất thường bất tuân như vừa nãy, Sở Hành Vân sẽ thành vướng nỗi nan giải, thập dương thần công đánh đâu thắng đó không gì cản nổi lại chẳng thể xử lý chuyện nhà.

Sợ đâu trúng đó, đúng lúc này, Sở muội muội Sở Yến mở hai mắt ra.

Nàng như thể đang sợ khía vía, cả người run bần bật, co quắp lùi về đầu giường, trên mặt vẫn đầy uất hận, song bên dưới thù địch lại có thêm cả nỗi sợ hãi, tựa như cọp con bị thợ săn bắt được, móng vuốt bị kẹp trong bẫy thú, vừa phẫn hận, vừa hoảng sợ.

Sở Hành Vân không biết nàng bị làm sao, cũng không thể an ủi, hai người một hồn cứ giữ im lặng đầy kỳ dị như vậy.

Một hồi lâu sau, Sở Yến mới cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Ngươi là thứ gì vậy! Cút ngay!"

Sở Hành Vân ngơ ngác không hiểu, y lùi về sau một bước, lại phát hiện Sở Yến không nhìn mình, Sở Yến đang nhìn... Tạ Lưu Thủy?!

"Ngươi... nhìn thấy được ta?"

Tạ tiểu hồn vừa lên tiếng, Sở Yến đã giật thót, mới vừa nãy, thứ trắng toát này trốn sau lưng người áo trắng kia, nàng chưa nhìn thấy rõ, giờ lại ngang nhiên nằm nhoài ra giường... thật là kỳ dị, thật là đáng sợ.

Sở Hành Vân kinh ngạc mà vui mừng, vạn vật trên thế gian, Tạ Lưu Thủy chỉ có thể chạm vào y, hoặc có thể nói rằng, phàm là một phần trên người y, đều sẽ có thể chạm đến Tạ tiểu hồn, ví như máu. Thiếu nữ trước mắt có thể nhìn thấy Tạ tiểu hồn, vậy thì chính là máu mủ của mình rồi!

Có điều bàn luận tới huyết thống, Sở Yến không phải em ruột Sở Hành Vân, chỉ là anh em họ, cho nên nàng không thể thấy rõ Tạ Lưu Thủy, chỉ nhìn thấy một bóng người nhòe nhòe đứng đầu giường, mặt mày mắt mũi đều nhòa vào nhau, như có mấy cái bóng chồng, mười sáu cái mắt, tám cái mũi, chín cái miệng chồng chéo lên nhau, mơ mơ hồ hồ, vừa ra hình người, song dáng dấp cụ thể thế nào thì lại không thấy rõ.

Sở Yến nhìn chằm chằm vào Tạ bóng chồng, vừa hận vừa sợ, Tạ tiểu hồn nheo mắt, rồi đột nhiên sầm mặt xuống, ngay sau đó liền trợn mắt ngoác miệng, đóng giả mặt quỷ, Sợ Yến chỉ thấy mười sáu con mắt chín cái miệng đều phồng mang trợn mép, sợ hãi tới mức hét toáng lên, ôm đầu núp vào góc giường, cái đầu bù xù đút vào giữa hai đầu gối run cầm cập, Tạ tiểu hồn thấy thế thì cười lăn lộn, mà bị Sở Hành Vân bóp chặt:

"Không được doạ muội ta."

"Bất công!"

Sở Hành Vân lười lý luận với Tạ ngang ngược, chỉ lo tới gần muội muội, dịu dàng nói: "Muội đừng sợ, hắn không phải ác quỷ, cũng sẽ không làm muội bị thương, muội thật sự trông thấy hắn sao?"

Sở Hành Vân nhỏ nhẹ khuyên nhủ mãi một lúc, Sở Yến mới chịu ngẩng đầu lên, kinh sợ trong mắt phủ thêm cả phẫn hận, mở to cặp mắt đen lay láy như con thú nhỏ mới ra khỏi động quan sát chung quanh, vì để nàng yên tâm, Sở Hành Vân còn cố tình đánh bộp lên người Tạ Lưu Thủy:

"Muội xem, không phải sợ."

Sở Yến nửa tin nửa ngờ, nàng co ro không nói câu nào, chỉ nhìn đăm đăm vào người kẻ kia. Chỉ thấy người áo trắng này lấy từ bên dưới giường gỗ lê ra một hộp mộc tiêu...

"Trả cho ta!"

Sở Yến tức thì nhảy dựng như con mèo bị đạp trúng cái đuôi, giật lấy hộp mộc tiêu từ trong tay Sở Hành Vân, ôm ghì vào lòng mình, chỉ sợ người khác cướp đi mất.

"Ta xin lỗi... xin lỗi, muội đừng sợ, muội có còn nhớ hộp mộc tiêu này là ai đưa cho muội không?"

Sở Yến nhìn Sở Hành Vân đầy căm hận, nàng không sợ người, bởi vì nàng đã giết quá nhiều người, nàng không biết tên những người đó, cũng không biết tại sao lại phải giết, song mệnh lệnh là vậy, phải hoàn thành, thật dễ dàng, giống như chém củ cải, đông một kẻ, tây một kẻ, thoáng chốc đã chết sạch.

Nhưng nàng lại rất sợ quỷ, cũng bởi nàng đã giết quá nhiều người.

Hiện tại, người áo trắng này lại dẫn theo một con quỷ sống sờ sờ bên mình, Sở Yến có thù thế nào cũng không dám manh động, nhưng cũng không hề muốn nói chuyện với y.

"Ta tên là Sở Hành Vân, muội tên là Sở Yến, ta là ca ca muội, năm ta tám tuổi, quê hương chúng ta gặp phải nạn đói, muội bị... đưa đi, chúng ta đã chia lìa như vậy. Hộp mộc tiêu này là quà sinh nhật ta tặng muội lúc đó, muội còn nhớ nữa không?"

Sở Yến mím môi như con trai ngậm ngọc, ai cũng đừng hòng cạy ra một khe hở. Trong đầu nàng trắng xóa, rất nhiều người và việc đều hoà trộn vào nhau, không tài nào nhớ rõ nổi. Cứ cách một khoảng thời gian, nàng sẽ như vậy, giống như vừa bước lên cầu Nại Hà uống một bát canh của Mạnh Bà, khuôn mặt của những người nàng đã giết, xác chết nàng đã vứt, còn cả chủ nhân ra lệnh cho nàng đều phai nhạt đi, thậm chí còn chẳng nhìn rõ là nam hay nữ.

Điều duy nhất nàng còn nhớ chính là hộp mộc tiêu này rất quan trọng, nàng nhất quyết phải mang theo bên mình. Còn cả, nhất định phải trung thành tuyệt đối với chủ nhân, chẳng may bị tóm cũng phải liều mình phản kháng, về phần tại sao thì chính nàng cũng không biết...

Thường ngày, nàng vừa nghĩ tại sao, đầu sẽ đau như búa bổ, chỉ cần không nghĩ nữa, ngoan ngoãn phục tùng là sẽ không sao cả. Thành thử dần dà, nàng cũng không suy nghĩ thêm nữa, nhưng vừa nãy chợt nghĩ, lại phát hiện không hề dự đoán như tiên liệu, hình như nàng đã có thể... suy nghĩ xem đến cùng là tại sao...

Sở Hành Vân thấy Sở Yến xuất thần, sợ nàng thấy áy náy, bèn hòa hoãn: "Muội không nhớ ra được gì cũng không sao, chuyện gì cũng phải từ từ. Muội không muốn nói chuyện với ta cũng không sao hết, ta có thể chờ muội chủ động mở miệng. Chúng ta sẽ không hại muội, cũng sẽ không giam muội lại, muội muốn đi nơi nào muốn làm gì cũng đều được, trước đó báo cho ta một câu là được. Nếu như muội không muốn nói thì cứ để lại mảnh giấy ra dấu."

Sở Yến vẫn không nói gì.

"Nếu như muội không muốn đi nơi nào... chi bằng, cứ tạm đi theo ta trước? Muội có thể gật đầu, hoặc là lắc đầu cho ta biết."

Sở Yến nhìn chằm chằm vào vân gỗ trên giường, mặt mày mê man. Trước đó lúc nào nàng cũng giết người, như một cây phi tiêu bách phát bách trúng, mỗi thời mỗi khắc đều có một hồng tâm, song giờ đây nàng bỗng nhiên mất đi hồng tâm, hóa thành một con chim nhỏ tự do tự tại, không còn ai nói cho nàng biết nên đi đâu làm gì, mà lại có người hỏi nàng muốn bay đi phương nào?

Muốn đi đâu? Nàng không biết, nàng rất ít khi tự phán đoán suy nghĩ, nhất thời không biết phải làm sao, thế là chỉ ngây ra, tay chân luống cuống.

Tạ Lưu Thủy chưa bao giờ thấy Sở Hành Vân ân cần nhỏ nhẹ như vậy, lòng đã ghen rồi, lại thấy Sở Yến không buồn cảm kích, càng thấy ghen tức hơn, quyết định đổ thêm dầu vào lửa, hắn ngoan ngoãn nép ra sau lưng Sở Hành Vân, tiếp đó trợn trừng mắt, mặt mày dữ dằn, dùng khẩu hình miệng quát:

"Gật đầu cho ta!"

Sở Yến trông thấy con quỷ kia vừa nói chuyện, chín cái miệng chồng lên nhau đồng thời mở to, nàng sợ đến mức giật mình, đầu gật như lật đật.

Sở Hành Vân mỉm cười vui mừng, song nghĩ lại, Sở Yến chuyển biến quá nhanh...

Sở Hành Vân quay phắt người lại, thấy Tạ Lưu Thủy đang làm bộ cô dâu nhỏ nép sau lưng mình, rụt rè gọi y: "Phu quân!"

"Ngươi im đi."

Sở Hành Vân không chịu nổi Tạ Lưu Thủy nói bằng giọng nữ như vậy, nghe thấy là vành tai đỏ bừng. Y tóm chặt Tạ tiểu hồn, dẫn muội muội đi.

Tuy trên người Sở Yến vẫn còn quá nhiều điều kỳ quặc, mà chung quy cũng xem như... đã yên lành trước mắt y. Năm đó, Sở Hành Vân gặp được một nữ tử tên là Yến Nga trong hẻm khói hoa, về sau Yến Nga bị Triển Liên bán cho thương nhân của Vương gia, từ đó không rõ tung tích, bởi thế y mới tuyệt giao với Triển Liên. Yến Nga kia hẳn là Sở Yến, nhưng khi đó Yến Nga... không như thế này...

Sở Hành Vân nhắm mắt lại, xua mấy ý nghĩ hỗn loạn đó đi, giờ tý đêm nay, Minh Nguyệt nhai, Cố Tuyết Đường sẽ kể rõ cho y chuyện về muội muội, giờ có nghĩ nhiều cũng chỉ để tăng thêm phiền não, muội muội vừa trở về, y nên chăm sóc cho nàng thật tốt mới phải.

Hai người một hồn đi trên đường, Sở Yến không thích thân cận với người khác, chỉ đi theo sau Sở Hành Vân từ thật xa, sau lưng Sở Hành Vân không có mắt, cho nên y bảo Tạ Lưu Thủy để mắt tới Sở Yến.

Bỗng, có một đám chim sẻ mập mạp bay ào ra trong sơn dã.

Sở Hành Vân bật cười: "Sở Yến! Muội xem đằng kia kìa, hồi bé muội thích nhất là ăn chim sẻ nướng..."

Sở Yến chẳng hề phản ứng.

Sở Hành Vân nói mãi, rồi dần dần ngậm miệng lại, hiện tại Sở Yến thiếu hụt ký ức không còn ghi nhớ chuyện cũ, có lẽ, cũng sẽ không muốn nhận người ca ca là y như một lẽ dĩ nhiên.

Tức thì bầu không khí lặng ngắt đi, cứng đờ.

Sở Hành Vân không nói tiếp nữa, chỉ cắm đầu đi về phía trước, Sở Yến bám theo sau cách một đoạn.

Tạ Lưu Thủy không chịu được, bèn mở miệng kêu to:

"Này này, ta nói chứ, ta phí bao sức giúp ngươi thắng Đấu Hoa Hội đổi lấy muội muội ngươi, không phải để nhìn Sở gia hũ nút các ngươi ca không nói muội không rằng như vậy, có chán không! Có tí náo nhiệt huynh muội quây quần đi được không?  y, muội muội đi đằng sau lại đây nhận thân nào, ngươi nhìn Sở hiệp khách ngọc thụ lâm phong, nhân tài khí khái, anh hùng cái thế, lắm tiền nhiều của bên cạnh ta đi, đây là ca ca ngươi, hiểu chưa?"

Tạ tiểu hồn xoay đầu lại, trước mặt Sở Hành Vân thì khúm núm sợ sệt, vừa ngoảnh mặt sang Sở Yến đã giương nanh múa vuốt, Sở Yến sợ sệt Tạ u linh, vội vàng gật đầu.

Tạ quỷ lại nói tiếp: "Nếu như đã là ca ca ngươi, vậy ngươi phải gọi y là gì?"

Sở Hành Vân chau mày: "Muội ấy không muốn gọi, ngươi ép muội ấy làm gì."

"Ngươi không gặng hỏi, làm sao biết nàng không muốn gọi?"

Cả hai đều im lặng.

Sở Hành Vân thở dài, đang chuẩn bị ân cần khuyên nhủ Sở Yến, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng gọi lí nhí:

"Ca... Ca...."

Sở Yến rụt vai mím môi nói, song vẻ mặt lại không giống miễn cưỡng, không muốn, mà giống như đang hoang mang, vô định, Sở Hành Vân bỗng thấy yếu lòng, y nhanh chân đưa đến, ngần ngừ đưa tay ra, rồi ôm chầm lấy nàng...

Sở Yến không phản kháng, nàng cúi thấp đầu xuống như đang suy tư, thế rồi một chớp mắt sau, nàng lọt vào một vòng ôm ấm áp...

Sở Hành Vân ôm thật chặt lấy nàng, thiên ngôn vạn ngữ, lại không thốt ra nổi một chữ.

Sở Yến ngơ ngác bàng hoàng, không nói rõ được cảm thụ trong lòng, tại ký ức vụn vặt hiếm hoi còn sót lại, xưa nay chưa từng có một ai ôm nàng. Nàng vẫn luôn cho rằng, giữa người với người, chỉ có quan hệ mệnh lệnh và phục tùng mà thôi.

Thân mật như vậy... phải chăng chính là người thân?

Sở Yến ngoẹo cổ, nghĩ tới nghĩ lui trong đầu, nàng đang nghĩ là có một người thân... hình như cũng tốt lắm...

Tạ Lưu Thủy đứng cạnh đó, nhìn huynh muội nhà người ta nhận nhau, hắn mỉm cười.

Có mấy người chia lìa, vẫn có thể gặp lại...

Có mấy người ly biệt, rồi lại là vĩnh biệt.

Tạ Lưu Thủy bỗng sực nhớ tới hồi bé, muội muội mình nhảy chân sáo chạy tới, đung đưa đôi khuyên tai đỏ thẫm hai bên tai, mặt mày đắc chí hỏi hắn:

"Ca ca, trông muội đẹp không?"

Khi ấy, Tiểu Lưu Thủy còn chẳng buồn ngẩng đầu lên đã bĩu môi chê: "Xấu."

Giá như thời gian có thể trôi ngược, Tạ Lưu Thủy thực muốn kéo muội muội lại, nói với nàng rằng:

"Đẹp, muội muội ta đẹp quá, đẹp nhất."

Vào lúc canh ba, trời đổ cơn mưa.

Một ngọn đèn ảm đạm đung đưa giữa màn mưa đêm lâm thâm, Sở Hành Vân cầm đèn, đứng bên Minh Nguyệt nhai, đêm sâu lạnh buốt, Cố Tuyết Đường không tới.

Duy chỉ một phong thư thật dày bị đằn dưới tảng đá bên vách núi.

Sở Hành Vân mở thư ra xem, giọt mưa đập lộp độp lên tán dù. Trong thư viết tường tận tỉ mỉ những chuyện muội muội đã trải qua.

Sở Yến từ nhỏ bị bán vào kỹ viện, nuôi đến mười tuổi lại bất ngờ được phát hiện thiên phú dị bẩm, thế là bị mua đi bồi dưỡng thành sát thủ, dùng dược vật tẩy não, trung thành tận tâm. Do năng lực xuất chúng, cực ít khi thất thủ, đã từng nhiều lần đổi chủ, càng đổi thì thân phận của chủ nhân cũng càng cao.

Tới sau này, Sở Yến bị bán cho một vị trong cuộc, vị này có một toà lầu bên trong hẻm khói hoa, mặt ngoài là kỹ viện, song thực tế cũng là nơi xử lý người. Sở Yến liền đóng giả thành kỹ nữ ở đây, thân phận "Yến Nga", sau lưng kỳ thực có hai nữ nhân, một là kỹ nữ thật, một là sát thủ.

Sở Hành Vân đã hoàn toàn hiểu ra, Sở Yến và Yến Nga thay phiên nhau xuất hiện. Lúc trước, y từ xa thoáng nhìn thấy "Yến Nga", không hiểu sao muốn gặp mặt một lần, "Yến Nga" xuất hiện khi đó là Sở Yến, nhưng người ngồi đối diện nói chuyện cùng y lại là kỹ nữ Yến Nga. Y đã rất nhiều lần âm thầm điều tra, rất có thể là mình đã thấy được Sở Yến thực sự, cho nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy đây là muội muội mình. Song mỗi khi y gặp gỡ "Yến Nga", linh cảm này sẽ vơi bớt, cảm thấy có lẽ đây không phải muội muội...

Vốn dĩ y có thể hỏi thẳng "Yến Nga" một câu, nhưng trước kia Sở Hành Vân sốt ruột tìm muội, bị kỹ nữ rắp tâm lừa gạt rất nhiều tiền. Y không muốn lại bị lợi dụng, cho nên không dám cả gan thẳng thắn trình bày ý đồ của mình. Song thực tình cũng đã bóng gió đánh tiếng mấy lần, nhưng Yến Nga nghênh đón người qua người lại, tuyệt kỹ đưa đẩy câu từ lại càng không một kẽ hở.

Kết quả là sự tình cứ lần lữa mãi như vậy, cho tới khi Triển Liên ra trận, mua Yến Nga đi tặng cho người! Sở Hành Vân ngàn dặm truy Yến, cuối cùng vẫn tay trắng trắng tay.

Mưa ướt màn đêm, non cao không mông. Sở Yến tự mình cầm dù, yên lặng đứng một bên. Nàng không biết chữ, chỉ nhìn thấy một đống kiến bò kín trang giấy.

Sở Hành Vân ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng, rồi lại đọc thư tiếp, theo như đây thì, năm đó người bị Triển Liên mua đi hẳn là kỹ nữ Yến Nga, nhưng Cố Tuyết Đường lại viết trong thư là, cuối cùng người đi theo Triển Liên là Sở Yến thật sự.

Sở Hành Vân nhíu chặt hàng mày, Triển Liên rõ ràng chỉ mua một kỹ nữ, vì sao lại phải động đến Sở Yến? Sở Yến là sát thủ... hắn muốn giải quyết ai?

Y vẫn còn nhớ, hình như lúc đó có một đám người đi theo Vương gia buôn bán, do Triển Liên phụ trách, tới khi gần đi, đám người kia bảo muốn tìm kỹ nữ hưởng lạc dọc đường, Triển Liên thấy bạn hiền Sở Hành Vân ngày ngày lưu luyến phố hoa, vì thế bèn quyết đoán như chớp, mau lẹ mua "yêu nữ mị người" Yến Nga...

Hay là, trong đám người đi theo Vương gia làm ăn buôn bán có điều gì khuất tất?

Sở Hành Vân nắm chặt thư, góc giấy ố vàng nhẹ bị hằn một vết nhàu, y vội vã lật ra mặt sau, nhưng Cố Tuyết Đường cũng không điều tra rõ được chuyện này, chỉ tra ra được về sau kỹ nữ Yến Nga lại bị bán sang tay một tú bà khác, càng kỳ quặc hơn là này nữ tử vậy mà còn trở thành hồng bài nơi đó.

Sở Hành Vân vẫn nhớ như in dung mạo của "Yến Nga", không hẳn là xuất chúng, thậm chí còn có thể nói là đã nhuốm vẻ tàn hoa bại liễu, trên mặt còn nổi không ít nốt mề đay đỏ, mỗi lần ra ngoài đều phải dùng lớp phần dày che đi. Nhưng nhìn muội muội hiện tai, rõ ràng môi hồng răng trắng, xinh xẻo lung linh. Y mới nghĩ, có lẽ là Sở Yến phải phối hợp với kỹ nữ kia, cho nên mới cần giả xấu. Nhưng giờ xem chừng là bản thân nữ tử khói hoa kia cũng thuộc dạng sắc nước hương trời...

Vậy thì bắt hai nữ tử có nhan sắc xuất chúng cố ý giả xấu, đóng làm một "Yến Nga" mặt mũi thường thường rốt cuộc là để làm gì?

Cố Tuyết Đường vô phương giải vân, sau đó hắn đoạt được Sở Yến từ trong tay Tiết gia. Còn chuyện vì sao Sở Yến lại dính dáng đến Tiết gia, hắn cũng không tiện công khai tra xét, chỉ nhắc nhở một câu: Sự tất có quỷ, vạn sự cẩn thận.

Gió đêm ào ào, mưa núi rào rào, hạt mưa hắt nghiêng đập lên mặt, thấm ướt vạt áo, Sở Hành Vân chẳng buồn để ý, hai mắt không rời khỏi thư.

Mu bàn tay bỗng lạnh toát, Tạ Lưu Thủy duỗi tay ra, nghiêng dù đi chắn mấy hạt mưa rơi nghiêng, hắn dựa vào cần cổ Sở Hành Vân, thở dài khe khẽ:

"Tiểu Vân, ngươi ngốc thật, đến dù cũng không biết cầm."

Sở Hành Vân ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi giỏi thì cầm đi."

Tạ Lưu Thủy nhún vai, lấy ra một cánh hoa mơ, hắn đứng sau lưng Sở Hành Vân, bung dù cho y.

Sở Hành Vân không nói gì, chỉ mải mê đọc thư, Sở Yến cũng không nói lời nào, chỉ mải nhìn hai người bọn họ, ca ca và con quỷ này thật thân mật, nàng thầm tự hỏi, quan hệ của bọn họ là sao?

Sở Hành Vân chẳng chú ý rằng tư thế của y và Tạ tiểu hồn quá ái muội. Y đang đắm chìm vào trang giấy trên tay, trong thư còn viết ra cả tình trạng sức khỏe của Sở Yến, sát thủ đổi chủ nhiều lần giống như nàng, vì để bảo đảm lòng trung, sẽ bị dùng đủ thứ độc dược khống chế, cho nên chỉ cần thoát khỏi vòng kiểm soát của Tiết gia, Sở Yến sẽ phản kháng kịch liệt, đã tự sát mấy bận rồi, Cố Tuyết Đường muốn khống chế bệnh tình của nàng, thành ra vạn bất đắc dĩ mới phải hạ cổ.

Sở Yến được nuôi ở Cố gia một khoảng thời gian, không ai bắt nàng dùng thuốc nữa, tình hình đã khá lên nhiều, không còn quyết sống mái với hắn, nhưng trong cơ thể vẫn có tàn lưu của thuốc độc, sẽ phát bệnh theo cơn. Cố Tuyết Đường viết: Nàng xuất thân sát thủ, một khi điên lên, người thường khó có thể áp chế, tuy Sở hiệp khách võ công cao cường, nhưng e là cũng khó có thể xuống tay với người thân, giờ vẫn còn có thể dùng cổ để kìm giữ ít nhiều, nhưng cổ chỉ là kế sách tạm thời, không trị được tận gốc. Lệnh muội từ nhỏ đã uống thuốc, ký ức cũng đã hỗn loạn, coi trọng độc hộp mộc tiêu đó, nếu như muốn nàng có thể khôi phục hoàn toàn thì phải chăm lo điều dưỡng.

Hai trang giấy tiếp theo, Cố Tuyết Đường viết tường tận tác dụng của cổ trùng, vòng đời loài cổ trùng này rất ngắn, một năm sau sẽ tự động tử vong. Sở Hành Vân thoáng thở phào, cuối thư duy chỉ có một câu:

Đại ân từng gạt, xem đây như báo, bớt đa tư lự, thế sự khôn lường, khó lòng tận giải, chớ có thâm cứu.

Mưa gió mịt mùng, một ngọn ngọn đèn dầu lãng đãng bên núi, Sở Hành Vân không nói gì chỉ đưa tay ra đốt thư đi, xem ngọn lửa liếm láp xấp giấy, lòng đầy hoài nghi, Cố Tuyết Đường rốt cuộc là ai?

Người này tự nói rằng đến báo ân, mà ân gì, ngày nào tháng mấy đều chẳng kể rõ, Sở Hành Vân không có manh mối, thêm vào Cố Tuyết Đường ngoài hại thầm trợ quá vòng vo, chẳng có ám chỉ nào, phải tội y lo bóng lo gió, mệt rã cả người.

Sở Hành Vân lấy lại bình tĩnh, cũng đã có vài suy đoán. Chuyện Cố Tuyết Đường nói báo ân xem chừng là thực, người này thực tình đã tốn không ít công sức cứu muội muội từ tay Tiết gia, nhưng bắt đường đường đệ nhất đường chủ Cố gia như hắn lại kết cỏ ngậm vành không cầu báo đáp với Sở Hành Vân, e là bất khả.

Huống hồ Sở Hành Vân y từ nhỏ đã sống ở Tống gia, trong mắt người ngoài dĩ nhiên sẽ dưới trướng Tống gia, mà Cố Tuyết Đường thân là thủ lĩnh phái phục thù Cố gia, đương nhiên sẽ không đội trời chung với Tống gia. Bởi vậy nên, Cố Tuyết Đường lần nào uy hiếp y cũng sẽ đưa ra yêu cầu hết sức hà khắc.

Sở Hành Vân nhìn xuống sơn cốc thăm thẳm, tiền căn hậu quả từ từ nổi lên trong óc. Lần đầu tiên dùng muội muội đe dọa y, Cố Tuyết Đường bắt y cầm tuyết mặc, đi phá rối giao dịch của Cố tam thiếu ở Lý phủ. Việc này rất khó, cũng là mục tiêu hàng đầu của phái phục thù Cố gia, khi ấy mình đã mất hết võ công, khả năng thất bại cao vô cùng, Cố Tuyết Đường chắc chắn vẫn sẽ có chiêu dự phòng. Nhưng nếu như y ăn may thành công, thì với Cố đường chủ, chẳng phải là một vốn bốn lời, bỏ nhiều thắng đậm?

Sở Hành Vân thấu tỏ điểm này xong, cũng tự giải thích được những điểm khả nghi ở Đấu Hoa Hội. Do y phá quấy giao dịch, Cố tam thiếu ôm sát tâm với kẻ đầu sỏ là y, Cố Tuyết Đường vừa hay nhảy ra làm "trung gian". Ý chừng, Cố Tuyết Đường rất có thể đã gạt Cố tam thiếu, cho nên Cố tam thiếu mới buông sát tâm, đổi thành trồng cổ lên người y. Mà cổ trùng có lẽ đã sớm bị Cố Tuyết Đường động tay động chân, cho nên tới tận bây giờ, mình vẫn luôn bình an vô sự.

Làm xong chuyện đó, Cố Tuyết Đường mới chính thức ra mặt, bức ép y đi đoạt chức quán quân Đấu Hoa Hội, còn bắn y đóng dấu xuống huyết thệ thư của Tông sư minh

Bên trên viết rõ: ký gửi muội muội Sở Yến vào tay Tông Sư minh trong thời gian Đấu Hoa Hội diễn ra, tới khi y thắng Đấu Hoa Hội, mới có thể dùng tranh tú cẩm sơn hà đổi lấy muội muội.

Giờ nhìn lại, Cố Tuyết Đường giao Sở Yến cho Tông sư minh còn có thể xem như đang bảo vệ cho nàng, chung quy muội muội y cũng dính líu tới Tiết gia trong cuộc, không rõ bao nhiêu, mà chắc chắn không phủi sạch bách được.

Bên trên huyết thệ thư còn viết, nếu như không làm được, thì Sở Hành Vân y sẽ phải uống một bát thuốc. Nhưng cụ thể là thuốc gì, thì lại viết lập lờ lấp lửng không rõ.

Khi đó Cố Tuyết Đường nói rằng bát thuốc đó là thải công dược, có thể tương hỗ với loại cổ mà Cố tam thiếu trồng xuống thân thể y, nếu như y không thắng được Đấu Hoa Hội, thì sau khi khôi phục võ công, thứ cổ này sẽ hút chân khí thập dương cuồn cuộn trong người y cung cấp sang cho Cố gia, giảm thọ hại thân.

Nay mới biết, "thải công" rõ ràng là giả, song "thải công dược" thật rất có khả năng đã bị Cố Tuyết Đường cầm đi lừa gạt Cố tam thiếu, cho nên Cố tam thiếu mới không hề giết y, chỉ chầu chực cổ hút chân khí thập dương tới.

Ngặt nỗi, tiền đề của "thải công" lại là "Sở Hành Vân bại tại Đấu Hoa Hội".

Sở Hành Vân thầm mỉm cười, bảo sao Cố Tuyết Đường lại khăng khăng bắt y nhất định phải thắng, không phải hắn thực tình muốn y đoạt được chức quán quân Đấu Hoa Hội, mà là muốn y đánh bại Cố tam thiếu. Có điều, thực lực lẫn thủ đoạn của kẻ này đều quá áp đảo, nếu muốn đánh bại người này tại Đấu Hoa Hội, vậy thì cũng tương đương với đoạt chức vô địch.

Lửa dần lụi, xấp giấy thư lốm đốm đỏ rực. Sở Hành Vân biết, mình mất hết võ công, không ai cảm thấy y có thể giành chức vô địch thật, cho nên khi Cố Tuyết Đường dùng mưu "thải công", Cố tam thiếu dĩ nhiên sẽ đồng ý.

Kết quả là y lại thắng thật, sự thể xoay thành Cố tam thiếu mất sạch thể diện, bại trước một kẻ mất hết võ công, "thải công" tự khắc bị cho qua. Cố Tuyết Đường đương nhiên cũng không hề lừa gạt ai.

Sở Hành Vân thực tình tò mò, nếu như mình bại trận thảm hại, vị Cố đường chủ báo ân này sẽ xử trí thế nào đây? Thật sự không màng tất cả buông tha cho y một lần?

Bát thuốc không rõ bên trên huyết thệ thư cuối cùng sẽ là thải công dược, hay là bản lam căn?

Sự tình trên thư đều đã hóa thành tro tàn, Sở Hành Vân nhìn tàn giấy đáp nhẹ xuống đất, rồi bị gió cuốn mưa bay đi.

Một loạt bên trên đều là suy nghĩ của mình y, cụ thể ra sao vô phương khảo chứng, vị đường chủ này thần thần bí bí, e rằng cũng không muốn ai biết được thân phận thật của hắn. Sở Hành Vân cũng thuận theo Cố Tuyết Đường, không truy cứu nữa.

Y nhìn muội muội dịu ngoan bên cạnh, lòng thấy đủ đầy, người thân kề bên, chẳng còn cầu gì thêm nữa.

Đêm nay Minh Nguyệt nhai vắng trăng, Sở Hành Vân cầm đèn trở về, vừa đi vừa ngẫm, nếu... nếu như còn cầu thêm được nữa, hi vọng ông trời cho mình tìm thấy người mười năm trước.

Tạ Lưu Thủy đi sau lưng cầm ô cho y, hắn cười thầm, ông trời tác thành ngươi rồi.

Sở Hành Vân cẩn thận cõng Sở Yến trên lưng, đoạn đề khinh công, phóng thẳng vào núi sâu hẻm thẳm, bôn ba đến Huyền Hoàng Giáo giữa đêm. Chuyện của muội muội đã ổn thỏa, kế đây nên tới lượt Tạ tiểu hồn.

Trước đó y còn từng nghĩ, nếu như mình bại tại Đấu Hoa Hội... nhưng tưởng tượng ra lại thấy, có u linh thần kỳ như Tạ tiểu hồn xem chừng cũng khó mà bại được... Thế là lại lùi về một bước nữa, nếu như y và Tạ Lưu Thủy không linh hồn cùng thể... Nếu như y không hề gặp Tạ Lưu Thủy, vậy sẽ thế nào?

Đáng tiếc, đời chẳng có nếu như.

Nhưng rồi vận mệnh chú định, trong lòng lại nảy ra vài nỗi khó tả, đôi khi, phải thấy may thay trên thế gian này không có nếu như.

"Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Tạ Lưu Thủy bay đến, mệt nhoài dựa vào lồng ngực Sở Hành Vân, hắn đưa tay ra quấn quấn tóc y.

Sở Hành Vân cưỡi mây đạp gió, tiêu tiêu xuất trần, tư tưởng thông thuận, cũng để mặc cho Tạ tiểu hồn nghịch ngợm, y nói: "Đang nghĩ, nếu như ngày hôm ấy ta không tới hẹn ở Hoa Bích Lâu, thì sẽ thế nào?"

Tạ Lưu Thủy nghe vậy lại ngây đơ, rồi lập tức bật cười: "Vậy thì ngươi sẽ không gặp được ta."

"Sao ngươi biết được hôm đó ta sẽ đến Hoa Bích Lâu? Còn ngươi đến Hoa Bích Lâu là để làm gì?"

Tạ Lưu Thủy nhún vai nói: "Đời nào có bức tường nào kín bưng, ta nghe ngóng được hôm đó Tống Trường Phong mời ngươi ăn cơm."

"Câu sau nữa?"

"Không thể phụng cáo, ngươi suốt ngày quấn lấy ta hỏi đông hỏi tây, vẫn chưa hỏi hết sao?"

Sở Hành Vân cạn ngôn thực sự, lúc ấy sự tình quá bất ngờ, ngay sau đó lại đến chuyện linh hồn cùng thể, sơ sảy lọt vào Hang đầu người, dù rằng ôm lòng nghi ngờ, song Sở Hành Vân lại chẳng bớt lấy nổi mảy may công sức đi tra cứu, Tạ Lưu Thủy rốt cuộc là ai? Ngày hôm đó, hắn đến Hoa Bích Lâu làm gì?

Giữa trưa đã cướp người đi, ủ tới tận đêm mới cướp sắc?

Sở Hành Vân hồi tưởng lại, phương pháp cướp người của Tạ Lưu Thủy cũng quá kỳ quái, trước tiên bố trí ảo trận gài bẫy trong rừng, tiếp đó thản nhiên đến Hoa Bích Lâu lộ mặt thật, trộm hái hoa Bất Lạc Bình Dương tai tiếng ngút trời hiện thân, khiến Sở hiệp khách thân thuộc bạch đạo về tình về lý đều phải cố mà tóm lấy. Tạ Lưu Thủy viện cớ này dụ y ra ngoài, rồi dẫn dắt y tới ảo trận, bắt người.

Sở Hành Vân cảm thấy cách làm này quá ngu xuẩn, mất công tốn sức như vậy, chỉ cần sai một li, chuyện đà xôi hỏng bỏng không. Phải là y thì đã chọn đêm hôm khuya khắc, thổi ít mê dược, sau đó nên làm gì thì làm, tốt nhất là đừng để lộ mặt, không để sót sơ hở nào.

Sở Hành Vân đang miên man nghĩ, lại cảm thấy đầu mình bị Tạ Lưu Thủy giữ chặt: "Vân Vân ngoan, cái đầu của ngươi chỉ cần ngừng nghĩ một giây thôi là chết luôn hay sao? Ngừng lúc thôi, được không? Ngươi chỉ cần bắt đầu nghĩ ngợi, trong đầu ta sẽ cộc cách tùng cheng, ồn đến mức đau tim."

Nói rồi, Tạ tiểu hồn giả bộ ôm ngực sắp ngất, Sở Hành Vân trợn trừng mắt với hắn xong, liền đề khí vút đi.

Thấy Sở Hành Vân không còn nghĩ ngợi nữa, Tạ Lưu Thủy mừng quýnh, song dần dà nhận ra Sở Hành Vân không để ý đến hắn, lại bắt đầu không vui, hắn đảo mắt, nhìn sang Sở Yến trên lưng Sở Hành Vân.

Sở Yến lạnh run gáy, một lúc sau, nàng cảm giác con quỷ kia vẫn đang trừng mình, thế là nắm chặt lấy Sở Hành Vân, miệng lí nha lí nhí:

"Ca... ca, bao... lâu nữa...... mới tới?"

"Ngay phía trước kia rồi, sao vậy? Muội thấy không khỏe à?"

"Không... không phải."

Tạ tiểu hồn nhìn trừng trừng vào Sở Yến, hai mắt nheo, miệng cười nói: "Này, ngươi gọi tên người trần mắt thịt này là ca ca, ta đây là quỷ thần thần thông quảng đại, vậy ngươi phải gọi ta là gì?"

Tạ Lưu Thủy vốn muốn gạt Sở muội muội gọi hắn một câu quỷ thần đại ca gì đó, như vậy là Sở Hành Vân sẽ thành tiểu đệ của hắn, tự tôn mình lên một bậc.

Nào ngờ, Sở Yến lại rụt cổ, rón rén liếc nhìn hắn, ậm ừ một thôi, cuối cùng vẫn gọi:

"...Tẩu tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung