Hồi thứ 48: Yết bì ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành Lâm Thủy, phố lâu, trà sau trưa, thang hưởng tùng phong.

"Nghe gì chưa, trộm hái hoa Bất Lạc Bình Dương bị tóm rồi!"

Sở Hành Vân run tay, trà suýt nữa văng ra ngoài.

"Thật sao? Xin hỏi là vị anh hùng hảo hán nào xuất thủ?"

"Nói ra ngươi chắc chắn sẽ không đoán được! Đệ tứ Đấu Hoa Hội năm nay! Thôi Giáng!"

"Ồ! Hẳn là khinh công tứ thế gia Thôi công tử?"

"Không phải sao, đương nhiên chính là khinh công thế gia Thôi Sử Hoàng Nghiêm, đây chính là tiếu ngạo võ lâm..."

Chợt nghe thấy một người vỗ tay cười sảng: "Tiếu ngạo võ lâm? Ta thấy có mà là tiếu lâm võ lâm. Năm đó Sở hiệp khách vừa vào nghề, đã đánh bại khinh công tứ đại gia, 40 đọ 0 đoạt được quán quân Đấu Hoa Hội, việc này trên giang hồ có ai không nghe ai không biết? Vị huynh đài này, ngươi muốn khen Thôi công tử bắt được tên trộm quèn đó thì thôi, còn khen võ công của hắn cao cường? Thôi cứ mở mang tầm mắt thêm nữa rồi hẵng mở miệng ra khen!"

"Ha ha, ngươi bảo ta nhìn hạn hẹp sao? Tên trộm hái hoa kia cưỡng dâm dân nữ, vấy bẩy thuần khiết, bao nhiêu người hận hắn thấu xương? Hắn ngồi đầu bảng truy nã, tiền thưởng vạn lượng đã mười năm rồi! Vẫn chẳng có người nào tóm được hắn! Cuối cùng, chỉ có Thôi công tử tóm được. Thế vẫn chưa chứng minh được gì sao? Sở hiệp khách của các ngươi lợi hại như vậy, sao hắn không bắt được? Hồi tháng ba, Bất Lạc Bình Dương đã từng tới thành Lâm Thủy chúng ta! Giữa trưa phá rối gây sự tại Hoa Bích Lâu, lúc đó Tống gia Đại thiếu gia cũng có mặt. Sở hiệp khách các ngươi quả đúng là người trung nghĩa, ban ngày ban mặt, dẫn cả tràng người ra ngoài đuổi theo, hơ, cuối cùng để cho tên tặc tử kia chạy thoát! Mọi người nói xem, võ công hắn có cao hay không?"

"Đúng là ghen ăn tức ỉa! Thôi công tử của các ngươi võ công cao cường như vậy, tại sao thi đấu lại thua? Đấu Hoa Hội năm nay, Sở hiệp khách vẫn là số một, không thấy phục thì đánh bại hắn đi! Mỗi ngươi có miệng để gáy thôi à!"

"Làm sao? Đoạt được quán quân thì không được nói gì hắn à? Sở hiệp khách mà lợi hại như vậy, sao ta chưa bao giờ thấy hắn đi diệt trừ ma giáo? Suốt ngày chỉ biết thi đấu, không biết trừ hại cho hắn? Uổng hắn còn được xưng tụng là hiệp khách! Ai dà, giang hồ ngày nay không xong rồi, tán hộ chạy khắp nơi, võ nhân như hắn nói khó nghe thì cũng chỉ là một tên thợ võ, cả ngày đắm chìm vào thế giới cái tôi của mình, chẳng có gì là hiệp can nghĩa đảm! Ta thấy, Thôi công tử mới thật sự là đại giả hành hiệp, tuy thế gia môn phái không thể bì nổi năm đó, nhưng các ngươi cứ chờ xem, thực sự chỉ có con cháu thế gia mới có lòng dạ, tình cảm bao la như vậy!"

"Tự ỉa tự ăn thích không, vũ lực không bì được người khác, thế là bắt đầu quay sang ăn mày tình thương? Ai cũng là người phàm, trong nhà gà bay chó sủa đã chẳng rõ ra làm sao, còn dám nhảy ra ngoài lo chuyện bao đồng?"

"Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa! Cứ nói tới Sở hiệp khác là cãi nhau, cãi xong chưa? Hiện tại, tên trộm hái hoa kia đang bị xử trí làm sao?"

Sở Hành Vân ngồi trong phòng riêng dỏng tai lên nghe.

"Ha ha, tên kia xong đời rồi chứ sao! Trước hắn đã bị bắn xuyên xương tỳ bà, cắt đứt gân chân gân tay, tứ chi tàn tật, võ công phế hết, đang bị giam trong đại lao võ lâm minh trên Trung Chính Sơn, đúng là đáng đời!"

Sứ trắng chao đảo, trà cuối cùng cũng văng ra ngoài.

"Hạng trộm hái hoa như hắn còn phải nhốt sao? Lôi thẳng ra ngoài chém cái đầu chó của hắn xuống! Ta nói câu này đại nghịch bất đạo, thủ lĩnh ma giáo kia tuy cũng xấu, song có nói thế nào người ta cũng thành tựu được bá nghiệp một phương. Còn trộm hái hoa chuyên lấy thuần khiết của tiểu cô nương này thì kẻ ác cũng khinh bỉ! Mau chóng giết hắn đi!"

Không ít người phụ họa: "Phải đấy, bắt được rồi không mau chóng giết chết đi còn nhốt hắn vào làm gì?"

"Mọi người cứ yên tâm, xưa nay tà bất thắng chính, kẻ như vậy nhất định sẽ phải chết! Minh chủ võ lâm lên tiếng, ác tặc cỡ ấy, gian dâm cướp giật, tội nghiệt ngút trời, tất sẽ xử lý nghiêm khắc, lấy đó răn đe! Tử hình là lẽ dĩ nhiên."

"Ngũ mã phân thây? Hay là ngàn đao bầm thây?"

"Ta thấy ngàn đao bầm thây tốt hơn, không thể để cho loại người như vậy chết quá thư thái, phải lăng trì từng đao một, chém ba ngàn đao!"

"Không phải, không phải, năm nay, Đường Môn võ lâm đưa ra hình thức hành quyết mới, chuẩn bị thử nghiệm trên người tên trộm hái hoa kia, gọi là 'vạn cổ toản tâm'!"

Người xung quanh nghe thấy điều mới mẻ, đều dồn dập tỏ ra hứng thú: "Xử tử hắn thế nào?"

"Mỗi năm Đường Môn đều sẽ chế ra một vài thứ cổ, song thời thế thái bình, không bắt được bao người về thử cổ, thứ cổ này không thử một lần thì sao biết được nó có tính tình ra sao? Không biết tính tình, nào dám đưa lên bán trên giang hồ? Cho nên võ lâm minh dứt khoát quyết định chọn lũ phế vật ra thử cổ, dù sao đám tù nhân đó chung quy cũng chết, chi bằng mang đến cho Đường Môn thử cổ, coi như cống hiến cho võ học."

"Cũng được đấy, có điều thử cổ... có đau hơn lăng trì không?"

"Đau chết luôn ấy chứ! Ngươi tưởng lăng trì kéo dài được bao lâu? Mấy canh giờ đã giỏi lắm rồi, không ai gắng nổi một ngày đâu. Vạn cổ toản tâm thì khác, nghe đâu có thể bám trụ tới mấy tháng! Loài cổ trùng đó lợi hại lắm, vừa có cổ trùng gặm nhấm nội tạng, vừa có cổ trùng chữa trị nội tạng. Ngươi suy nghĩ thử xem, ngươi một mặt đau đến mức ruột gan đứt thành từng khúc, vất vả lắm cũng sắp được chết, kết quả là chốc lát sau đã có cổ trùng chữa trị chạy vào, trị khỏi cho ngươi! Treo mạng ngươi lơ lửng như thế đến mấy tháng, khiến ngươi đau tới mức không muốn sống, sống không bằng chết."

"Phải lắm! Loại người như vậy nên bắt hắn sống không bằng chết! Vạn cổ toản tâm là hành quyết công khai sao?"

"Công khai, ngày 23 tháng 4, mười một giờ mười lăm phút, Tĩnh Châu, Trung Chính Sơn, do võ lâm minh phụ trách hành hình. Nhưng mà ai muốn xem thì phải mua vé, ngồi càng gần vé càng đắt, ngày mai ta phải đi đặt một tấm..."

"À đặt hộ ta luôn hai tấm đi! Mấy ngày nữa vừa hay ta cũng cùng bạn bè đi Tĩnh Châu chơi!"

"Ta cũng muốn đặt! Ta vẫn chưa bao giờ xem tử hình nữa!"

...

Sau khi trở về Thanh Lâm Cư, Sở Hành Vân mơ thấy ác mộng.

Trong mộng có một chiếc Tiểu Tạ năm sáu tuổi, người nhỏ xíu, còn không cao tới chân y, nó ngồi ở đó, đung đưa hai cái chân lỡ cỡ, ôm một cục gỗ.

Đứa bé đáng thương này sinh ngày hai mươi chín tháng hai, bốn năm mới có một lần sinh nhật, cục gỗ kia là món quà sinh nhật đầu tiên trong đời nó. Sở Hành Vân đứng đó, nhìn Tiểu Tạ âu yếm nâng niu cục gỗ, mặt vui sướng, như thể cục gỗ kia là trân bảo gì trên thế gian không bằng.

Phát hiện thấy Sở Hành Vân, hai mắt Tiểu Tạ sáng rỡ, lẫm chẫm chạy tới, thả cục gỗ của nó xuống rồi giang hai tay ngắn ngủn ra, oa một cái ôm chặt lấy chân Sở Hành Vân, Tiểu Tạ ngẩng đầu lên, nhìn Sở Hành Vân cao lớn, cất giọng ngọt ngào:

"Hành Vân ca ca!"

"Hành Vân ca ca, cứu ta đi, cứu ta với!"

Sở Hành Vân bực tức, cơn giận dâng trào, y ngồi xổm xuống, nhéo cái mặt bụ bẫm của Tiểu Tạ:

"Có người đến bắt ngươi, ngươi không có chân sao? Không biết bỏ chạy sao? Khinh công đâu? Uổng công luyện tập! Để cho hạng phế vật như Thôi Giáng bắt được!"

Tiểu Tạ tròn xoe mắt như con thú nhỏ mới ra khỏi ổ, sợ sệt cúi đầu, miệng lí nhí:

"Ngươi quát ta..."

"Ta quát ngươi đấy!" Sở Hành Vân nhéo Tiểu Tạ, "Tự ngươi làm chuyện xấu! Còn để người ta bắt được! Tạ Lưu Thủy, ngươi là đồ ngu dốt!"

Tiểu Tạ ngu dốt bị mắng, thế là nức nở nghèn nghẹn, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên lại có vài người đen xì nhảy ra từ đâu lôi Tiểu Tạ đi, Tiểu Tạ hét toáng lên muốn ôm chặt chân Sở Hành Vân, có chết cũng không chịu thả:

"Đừng bắt ta, đừng bắt ta đi mà! Ta không muốn xa Hành Vân ca ca..."

Những người kia quá khỏe, cứ thế lôi Tiểu Tạ đi xa dần...

Sở Hành Vân chẳng hiểu sao lại không tài nào động đậy được, cuối cùng, y trơ mắt nhìn Tiểu Tạ ngu dốt bị người ta bắt đi...

Tiểu Tạ không ngừng giãy giụa, vung tay ngắn đạp chân ngắn, song chung quy vẫn không làm nên trò trống gì, nó vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, trên khuôn mặt non nớt nhòe nhoẹt cả là nước mắt, Tiểu Tạ khóc kêu:

"Hành Vân ca ca, cứu ta đi mà..."

Sở Hành Vân choàng tỉnh lại.

Gà gáy canh năm, Sở Hành Vân ngồi dậy, nhìn hành lý đã sửa soạn để khắp phòng.

Y chuẩn bị dẫn muội muội đi chu du giang hồ, tìm người mười năm trước, đại thuyền cũng đã thuê rồi, hôm nay chính là ngày xuất hành.

"Ca ca..." Sở Yến rời giường, dụi mắt gọi y.

"Muội dậy rồi à? Mau đi rửa mặt, chốc nữa ăn sáng, ca nấu cháo nấm hương thịt gà cho muội."

Sở Yến ngồi xuống trước bàn, múc một ngụm cháo lên thổi, Sở Hành Vân hỏi: "Ngon không?"

"Ừm... cũng ngon."

Sở Hành Vân thấy nàng ngần ngừ, bèn thuận miệng nói: "Ngon là ngon, không ngon là không ngon, ta là ca của muội, đâu phải người ngoài, muội nghĩ sao cứ nói vậy."

Sở Yến cúi đầu: "Tẩu... tẩu tử giả nấu vẫn ngon hơn... chút chút."

Ăn xong, hai người xách hành lý ra cửa.

Trên bến dưới thuyền, ngàn dặm khói sông bát ngát miên man.

"Ca ca, giờ chúng ta... xuất hành đi tìm tẩu tử phải không?"

Sở Hành Vân không trả lời nàng.

Trong đầu của y đang có hai người tí hon đánh nhau, một là Tiểu Bạch nhân, một là Tiểu Tạ nhân.

Tiểu Bạch nhân nhảy lên nói: "Đi mau lên đi chứ, đứng nghệch ra đó làm gì nữa? Bất Lạc Bình Dương là ai? Mười năm qua không ai tóm được hắn! Võ công cao cường, nhìn hắn bắn tên chưa, có thể bị hạng như Thôi Giáng bắt được sao? Nhất định là hắn lại đang có âm mưu quỷ kế gì đó, cần ngươi hớt hải chạy đến can dự vào sao? Các ngươi thanh toán hết ân oán rồi, lo chuyện vô bổ làm gì!"

Tiểu Tạ nhân không nói gì, chỉ ngồi xổm trên mặt đất, khóc thút thít.

Tiểu Bạch nhân ung dung đi qua đi lại: "Cả nữa, Bất Lạc Bình Dương rơi vào kết cục như bây giờ cũng là tại hắn! Có thể một vài vụ là do người khác vu oan hãm hại hắn, mà cũng đâu thể vụ nào trong mười năm qua cũng đều là vậy? Có lẽ hắn không cưỡng dâm nhiều nữ tử như vậy, mà dù chỉ cưỡng có một người thôi, ngươi cũng định cứu hắn thế nào? Ngươi cứu hắn, vậy thì năm ấy khi hắn làm chuyện xấu, tại sao không ai đi cứu mấy tiểu cô nương đó?"

Tiểu Tạ nhân vẫn không nói gì, chỉ ôm đầu khóc hu hu.

Điếc tai chết rồi...

Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc! Khóc thì có ích gì! Tạ Lưu Thủy ngươi là đồ ngu dốt!

"Ca ca... Ca ca?"

Sở Hành Vân giơ tay gõ lên huyệt thái dương, đuổi Tiểu Tạ nhân trong đầu đi, rồi lấy lại tinh thần: "Làm sao vậy?"

Sở Yến: "Lái thuyền hỏi chúng ta chuẩn bị đi đâu?"

Sở Hành Vân im bặt, bỗng nhiên kéo muội muội, xách hành lý, chạy xuống khỏi đại thuyền...

Lái thuyền đuổi theo: "Ơ này, khách quan khách quan, ngài đi đâu đó?"

"Đổi sang con thuyền nhanh nhất của các ngươi, bắt buộc phải là nhanh nhất, lên Tĩnh Châu, núi Trung Chính."

Sở Yến ngẩng mặt lên hỏi: "Ca ca, chúng ta đến đó làm gì?"

Sở Hành Vân nắm kiếm phong hầu, không đáp.

Trên thân kiếm treo một con gấu nhỏ, chính là con gấu một lá Tạ Lưu Thủy làm, đang đung đưa qua lại, mở to cặp mắt tròn xoe nhìn y.

Sở Yến chọt người y: "Ca ca, tẩu tử đang ở Tĩnh Châu à?"

Sở Hành Vân nắm lấy gấu con, nhéo nhéo nó mấy cái, lại nhéo nhéo tiếp, cuối cùng đáp:

"Ừ."

Tàu xe mệt nhọc, Sở Hành Vân không màng không thiết, vừa đến Tĩnh Châu là lập tức xuống thuyền, đổi sang thiên lý mã, phóng thẳng tới núi Trung Chính.

Võ lâm minh được xây trong núi, cấu thành từ lục bộ, mỗi bộ giữ một chức trách riêng, người đứng đầu lục bộ cùng với minh chủ thống lĩnh giang hồ bạch đạo. Trong đó, bộ phụ trách xử án, trừng phạt được gọi là Thẩm Bộ, Sở Hành Vân dò la thử, muốn gửi gắm nhờ quan hệ, tìm hiểu rõ vụ án, cuối cùng lại phát hiện chủ thẩm vụ án Bất Lạc Bình Dương... thế mà lại là Mộ Dung?

Đông Bắc tiểu thiếu chủ Mộ Dung nhảy nhót trước mặt y:

"Ôi chao Sở Hành Vân! Ngươi tới đây làm gì? Lâu lắm rồi không thấy ngươi, dạo gần đây phẻ hông? Đi, chúng ta đi làm bữa đã!"

"... Chờ đã, Mộ Dung huynh, ngươi... ngươi làm chủ thẩm? Ngươi biết xử án sao?"

"Nói gì vậy? Sao ta lại không biết xử, ta biết chớ!"

Sở Hành Vân hỏi han cặn kẽ, Mộ Dung thật sự không biết xử, hắn chẳng qua chỉ phụng lệnh mẹ, tới đây giữ chức chủ thẩm trên danh nghĩa. Con cháu thế gia, sớm hoạt động trong võ lâm mới có lợi. Còn người thực sự xử lại là người khác.

Người này tên là Đoan Mộc Quan, là một vị quan phó thẩm hết sức nghiêm cẩn, xét xử công chính, danh tiếng rất tốt.

Được Mộ Dung gửi gắm, Sở Hành Vân lấy được hồ sơ phạm án của Bất Lạc Bình Dương, y tiện tay lật qua lật lại, rồi thầm lấy làm kinh ngạc, vị quan phó thẩm này quả nhiên danh bất hư truyền, hồ sơ lập rất nghiêm túc, không phải xử bừa cho có, nhân chứng, vật chứng, cô nương bị hại cho tới lời khai của người nhà, và cả lời khai của chính Tạ Lưu Thủy đều hoàn chỉnh không thiếu gì, không giống mớ hồ sơ vô căn cứ trên giang hồ, thêm vào số lượng vụ án cưỡng dâm ít hơn trên giang hồ đồn thổi rất nhiều, mà vụ nào được ghi lại cũng đều hoàn chỉnh, bằng chứng như núi.

Sở Hành Vân đau đầu như búa bổ.

Y lật hết một lần, đứng ngồi không yên, bèn hỏi Mộ Dung có thể vào đại lao gặp Bất Lạc Bình Dương hay không.

Mộ Dung không hiểu tại sao Sở Hành Vân lại để ý một tên trộm hái hoa tai tiếng như vậy, nhưng hắn thấy Sở Hành Vân có vẻ không muốn nói rõ, cho nên cũng không gặng hỏi rõ, hắn thừa biết Sở Hành Vân sống thế nào, thêm vào còn từng cứu mạng mình, chút việc nhỏ nhặt ấy, hắn vẫn sẵn lòng giúp đỡ. Có điều hắn chẳng biết gì về phòng giam phạm nhân, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhờ quan phó thẩm Đoan Mộc Quan dẫn đi.

Quan chủ thẩm là Mộ Dung đã mở lời, Đoan Mộc Quan đương nhiên chẳng thể nói gì, tự động dẫn đường. Sở Hành Vân vốn tưởng đại lao tử tù nhất định sẽ được xây dựng dưới lòng đất, tối tăm ẩm ướt, không ngờ lại là một toà tháp đá cao vợi, Tạ Lưu Thủy bị nhốt vào tầng cao nhất.

Mỗi gian phòng đá đều có một mặt là rào huyền thiết, một mặt là ô cửa sổ bé xíu, cho phép tia sáng hiu hắt và gió lọt vào...

Sở Hành Vân nói: "Không ngờ... điều kiện giam cũng ổn."

Đoan Mộc Quan cười đáp: "Tử tù sẽ có chỗ ở tốt nhất, đồ ăn ngon nhất, những phạm nhân khác thì không được như vậy, dù sao bọn họ vẫn còn may mắn được sống, mà phạm nhân ở nơi này đều là phải chết sớm, coi như một loại ân điển... Chính là gian phòng này. Trước khi xử tử, ta đã hỏi Bất Lạc Bình Dương này rốt cuộc tên thật là gì, có cần thông báo cho thân bằng hảo hữu, khi còn sống làm thiện ác gì, cuối cùng truyền lại lời gì thôi cũng được. Hắn bảo là không có, cũng không chịu nói tên, hỏi hắn có nguyện vọng nào không, hắn cũng không nói."

Đoan Mộc Quan mở rào sắt huyền thiết ra, đợi ngoài cửa: "Đại lao tử tù không thể tùy tiện ra vào, ngươi đi vào nếu muốn nói gì thì tranh thủ mà nói. Người bên trong nhỡ như thay đổi chủ ý, muốn gặp thân hữu, thì cũng xin hắn hay mau chóng nói. Ngươi đã xem hồ sơ vụ án rồi, tử hình căn bản đã chốt, chỉ là... muốn chết thế nào vẫn còn có thể thương thảo. Nếu như ngươi có lòng, thì có thể đấu tranh với bên trên xem sao, ta chỉ là cái quan phó thẩm, không có quyền lực lớn đến vậy."

"Đa tạ, đa tạ."

Sở Hành Vân bước vào trong gian phòng gian.

Trên đất bày ra dày đặc cỏ khô, không có giường, chỉ có một cái bàn nhỏ, dựa vào cửa sổ...

Tạ Lưu Thủy nằm nhoài ra bàn ngủ, hắn cuộn tròn người lại, vùi đầu vào trong khuỷu tay, chỉ để lộ nửa bên mặt. Ánh tà dương lọt qua ô cửa sổ, hắt thành một đốm sáng cam cam trên bàn, quầng ấm áp phủ lên vết sẹo trên má trái. Sở Hành Vân ôm đầy nghi vấn trong bụng, đang phăm phăm đi tới, muốn xách tên tặc tử này lên chất vấn một trận! Chỉ thấy cùi chỏ hắn giật giật, rồi tự tỉnh, đôi mắt thụy phượng he hé ngái ngủ nhìn y đầy biếng nhác...

Thấy thế, Sở Hành Vân không bước nổi nữa.

Kinh ngạc hiện lên trong mắt Tạ Lưu Thủy, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn đăm đăm vào Sở Hành Vân như muốn kiểm tra người trước mặt mình không phải ảo giác, cuối cùng, Tiểu Tạ bật cười tinh quái như con cáo:

"Sở Sở, sao ngươi lại tới đây?"

Sở Hành Vân nhìn hắn, xương tỳ bà bị đóng đinh, gân tay bị rút, gân chân cũng bị cắt đứt...

Chỉ thoáng chốc sau, mọi chất vấn đã bị nuốt ngược vào trong bụng, hóa thành hư không, y bỗng dưng chẳng nói ra được câu nào, một lúc sau mới hỏi:

"Không phải ngươi khóc lóc van xin ta tới cứu ngươi sao?"

"Hả?" Tiểu Tạ cau mày, mặt mày hết sức hoang mang, "Ta... van ngươi lúc nào?"

Sở Hành Vân đáp: "Lúc ta nằm mơ!"

Tạ Lưu Thủy: "???"

Tạ Lưu Thủy sững sờ, rồi bật cười nghiêng ngả.

"Có gì buồn cười?"

Sở Hành Vân ngồi xếp bằng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn, vô duyên vô cớ thấy tức giận, người này đã đến nông nỗi ấy rồi... gãy tay gãy chân phế võ công, mà vẫn còn có thể vô tư đến vô tâm như thế.

Tạ Lưu Thủy bặm môi, xua tay: "Không buồn cười không buồn cười, ngươi nói đúng lắm! Tất cả đều là tại ta, dám to gan báo mộng cho Tiểu Vân Vân, quá là không ra gì!"

Sở Hành Vân không có hơi sức dài dòng với hắn, bèn dứt khoát hỏi: "Những vụ án đó... đều là ngươi làm?"

Tạ Lưu Thủy dần dần thu nụ cười lại.

"Ta đã xem hết hồ sơ vụ án, chứng cứ xác thực, ngươi... còn có gì che giấu nữa không..."

Sở Hành Vân muốn hỏi hắn, có kẻ nào dùng hình nghiêm khắc bức cung hắn hay không, có gánh tội thay ai, có...

"Không có gì cả, đều là ta làm."

Tạ Lưu Thủy nhìn y, rồi bỗng nhiên bật cười, hắn nghiêng người lại gần y hơn, rồi gằn giọng xuống nói:

"Sở hiệp khách, ngươi ôm ảo tưởng gì về ta?"

Sở Hành Vân cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nụ cười này của Tạ Lưu Thủy khác hẳn với nụ cười khi vừa trông thấy mình đến đây, như bị dán bằng keo lên mặt, một khi tên này cười như vậy, Tiểu Lưu Thủy sẽ như hóa thành một đám sương mù tan đi, khiến người ta không đoán ra, không lường tới, cuối cùng không mò mẫm được gì.

Tạ đám sương nheo mắt: "Ta vốn là một tên đạo tặc hái hoa, ngay từ đầu ngươi chẳng đã biết rồi sao? Sở hiệp khách ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, chẳng lẽ chỉ là vì hỏi ta chuyện này thôi sao?"

Sở Hành Vân không nói lời nào.

Đúng, y ngàn dặm xa xôi chạy tới hỏi một tên trộm hái hoa đã cưỡng dâm dân nữ chưa sao?

Thực sự quá nực cười.

Hai người nhìn nhau không nói gì, yên ắng lan ra.

Tạ Lưu Thủy cười khan: "Không... không phải chứ? Ta còn tưởng... là muội muội ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi mới vội vàng tới hỏi ta bí ẩn trong cuộc... Nếu như vậy thì e là Sở hiệp khách... phải thất vọng mất rồi. Vất vả tới đây một chuyến, nán lại Tĩnh Châu chơi mấy ngày đi, coi như ra ngoài đi du xuân."

"Nếu như đều là ngươi làm, vậy vì sao... trước đây ngươi lại nói..."

"Trước đây..." Tạ Lưu Thủy nhìn y như muốn tìm tòi điều gì, "ta đã từng nói gì sao?"

Sở Hành Vân im lặng, y cẩn thận ngẫm lại, Tạ Lưu Thủy từng nói những vụ án đó không hoàn toàn là do hắn làm, nhưng hắn lại không hề nói rằng toàn bộ đều không phải do hắn là,.

"Tại sao?" Sở Hành Vân hỏi, "Tại sao ngươi phải làm chuyện như vậy?"

Tạ Lưu Thủy nhún vai: "Bởi vì ta là người xấu."

"Ta là một gã đàn ông suy nghĩ bằng nửa người dưới, cần giải phóng phần con trong người mình, không được sao?

Sở Hành Vân nhìn hắn: "Ngươi có thể dùng tiền... mua phong lưu."

"Nhưng ta đâu có tiền."

Tạ Lưu Thủy nghiêng người tựa vào cửa sổ, ánh sáng chiếu qua sườn mặt hắn, lại chẳng rọi sáng nổi.

"Ta nghèo lắm. Người có tiền các ngươi mở mồm ngậm miệng là bắt đầu có tiền sẽ có thể thế này thế nọ thế chai, đã bao giờ thử nghĩ tới tình cảnh của người không có tiền chưa? Sở hiệp khách, đọc thử ba chữ này một lần đi, không-có-tiền. y dà, ngươi vừa đẹp trai vừa lắm tiền, đương nhiên có cả đống mỹ nhân dán lên người ngươi. Ta vừa nghèo, vừa bị hủy dung, ta có thể làm gì được đây?"

"Che vết sẹo đi là vừa hay làm được tiểu bạch kiểm."

Tạ Lưu Thủy nhìn chằm chằm Sở Hành Vân bằng ánh mắt sâu xa: "Ta bán, ngươi có mua không?"

Sở Hành Vân không muốn thảo luận với hắn về vấn đề này, mà nói: "Người có tiền, một phân tiền cũng là do mình tự kiếm được, võ công của ngươi cao cường, thật sự có lòng muốn kiếm tiền cũng đâu có khó khăn gì."

"Ơ, vậy theo như ngươi nói thì, đầu tiên ta phải dùng võ công kiếm tiền, sau đó mang tiền đi mua người, nhưng giờ ta vận khinh công nhảy khuê phòng là đã xong rồi, bớt công bớt việc. Tại sao ta lại phải nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền nữa làm gì?"

"Làm như ngươi gọi là cưỡng dâm, không phải mua kỹ nữ, tính chất khác nhau."

"Chính thế cho nên..." Khuôn mặt Tạ Lưu Thủy hiện lên vẻ lấy làm kỳ quái, "Tội phạm cưỡng gian có tội thì phải chịu tội, bị áp giải nhốt lại tại đây, từng chứng cứ đều bày ra trước mặt, không thể không thành thật thú nhận tội trạng, cuối cùng bị phán quyết tử hình. Rốt cuộc là Sở hiệp khách ngươi còn thắc mắc điểm gì? Mà phải chạy từ xa đến đây hỏi ta?"

Sở Hành Vân bị hắn chặn họng, nhất thời không biết phải đáp sao, chỉ nói: "Ta không giải thích được tại sao, ngươi rõ ràng có thể kiếm tiền, lại biết dịch dung, võ công cũng cao, muốn giải tỏa dục vọng cũng có rất nhiều cách đường hoàng, tại sao cứ khăng khăng phải..."

Tạ Lưu Thủy nở nụ cười khó xử: "Sở hiệp khách, ta không biết trước kia ta đã nói gì, khiến cho ngươi hiểu lầm, nếu như có thì... ta chỉ có thể xin lỗi ngươi mà thôi. Khi đó ta rơi vào thế dưới, ngươi lại là kí chủ của ta, ta không thể không lấy lòng ngươi. Nhưng mà ngươi hãy nhìn xem, giờ ta đã tự do, sống một mình yên lành. Ta nghĩ như thế nào, làm thế nào, thật lòng mà nói thì, có liên quan gì tới ngài đâu?"

"Tạ Lưu Thủy, đừng lá mặt lá trái, chiêu này vô dụng với ta, trả lời câu hỏi của ta đi."

"Chậc." Tạ Lưu Thủy nhíu mày, "Đã nghe sát nhân hàng loạt bao giờ chưa? Có người giết người là vì thù hận, có người thì không phải, mà chỉ đơn giản là thích giết người, không có nguyên nhân gì cả. Cũng có người cảm thấy cưỡng dâm kích thích hơn, thích làm như vậy, cố ý như vậy. Bé con tò mò, ngươi còn không hiểu chỗ nào nữa?"

"Không hiểu chỗ nào hết." Sở Hành Vân đáp, "Ngươi làm như vậy, bản thân ngươi sung sướng, còn người khác sẽ thế nào, ngươi không nghĩ tới sao?"

"Ta đương nhiên có nghĩ tới chứ." Tạ Lưu Thủy nói, "Nhưng mà ngươi cứ cẩn thận nghĩ lại xem, người khác sẽ thế nào...

Mắc mớ gì tới ta?"

"Sở hiệp khách sẹo lành quên đau, không còn nhớ chúng ta gặp nhau thế nào nữa? Đêm đó... ngươi cũng tuyệt lắm!"

Sở Hành Vân đứng phắt dậy, không tài nào nghe nổi nữa, y đi thẳng ra cửa, huyệt thái dương giật thình thịch, lửa giận rỉ ra, chỉ chực lên cơn thịnh nộ, gần như đã muốn bật ra một câu kẹt trong cổ họng:

"Mẹ ngươi ở dưới suối vàng biết được, thật sự phải khổ tâm vì ngươi."

Mà ngay một giây sau, Sở Hành Vân đã nuốt câu này vào bụng.

Không nên lấy người thân quá cố đi tổn thương hắn, tranh đua trên miệng lưỡi chẳng có nghĩa lý gì.

Sở Hành Vân im lặng đi ra ngoài, quan phó thẩm Đoan Mộc Quan đã khóa rào huyền thiết, Sở Hành Vân đang cất bước toan đi, thì từ trong phòng lại vẳng ra tiếng:

"Này."

Sở Hành Vân nán bước chân, quay đầu nhìn lại, tà dương buông hờ, trong phòng đá tối sâm sẩm, Tạ Lưu Thủy ngồi giữa chùm sáng, nhìn y hỏi:

"Sở hiệp khách thật sự để bụng chuyện ta sống hay chết sao?"

Sở Hành Vân không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, mà suy nghĩ rồi vẫn thành thật gật đầu.

Y trông thấy Tạ Lưu Thủy nở nụ cười - hẳn là cười, hắn ngồi ngược bóng tà dương, y nhìn không rõ...

"Chao ôi, không ngờ, nguyện vọng bình sinh của ta chung quy cũng thành hiện thực, chết cũng không tiếc."

Sở Hành Vân đứng bất động, y cứ nghĩ người này sẽ nói thêm câu gì đó nghiêm túc, bèn đợi thêm lúc, rồi lại phát hiện ra hình như hắn chỉ muốn nói đúng câu đó.

"Sắc trời không còn sớm nữa, đi đi thôi." Quan phó thẩm xoay người lại dẫn đường.

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn lần cuối, sau đó đi theo, ngay một sát na đó, y trông thấy Tạ Lưu Thủy nhếch miệng, dùng khẩu hình miệng nói:

Ta có một bất ngờ dành cho ngươi.

Sở Hành Vân không ngừng bước chân, đuôi mắt liếc nhẹ, thoáng nhìn Tạ Lưu Thủy đang ra sức nhấc tay trái mình lên, mặt mỉm cười đắc ý, năm ngón tay của hắn khẽ nhếch, vẫy vẫy về phía mình:

"Tạm biệt, Sở Sở."

Năm ngón tay khẽ nhếch...

Năm ngón tay...

Năm ngón tay?

Ngón út trái của Tạ Lưu Thủy đã bị mình chém rồi! Sao hắn có thể...

Sở Hành Vân dừng bước quay đầu lại, khó tin vào mắt mình. Tạ Lưu Thủy nhìn y, lẳng lặng rút tay về, hắn nghiêng đầu làm vẻ vô tội.

Đoan Mộc Quan đi đằng trước cũng xoay người, khó hiểu: "Sao vậy?"

"Không, không có gì. Ta chỉ muốn nhìn cánh cửa này... là bằng huyền thiết ?"

"Đúng, có thể hút chân khí, phòng tội phạm vượt ngục. Đến ngay cả thập dương chỉ e cũng không chịu nổi. Sở hiệp khách, đi thôi, quy củ dặn không thể ở lại lâu."

Tạ Lưu Thủy nhìn theo bóng lưng Sở Hành Vân rời đi, hắn nhìn tay mình, mở ra, rồi nắm chặt vào.

Hắn vốn đang muốn dành cho y một bất ngờ, thậm chí còn muốn khoe với y rằng:

Ngươi xem, ta lại mọc ra một ngón út mới rồi này! Thần kỳ đúng không?

Phải nỗi, dáng vẻ Sở Hành Vân lúc đó lại chẳng hề giống bất ngờ, mà như là... hoảng sợ.

Tạ Lưu Thủy nhớ tới ánh mắt của Sở Hành Vân khi nhìn Tiêu Hồng... Y nhìn cánh tay gẫy của Tiêu Hồng liền lại trong một đêm, giống như thể đang nhìn tế bào ung thư không ngừng tái sinh.

Hẳn là, y cũng thấy mình như vậy.

Tiểu Tạ rút tay trái về, giấu chặt trong tay áo.

Sao hắn có thể quên mất chứ? Thứ vượt qua lẽ thường, khó làm người ta chịu đựng, không gọi là thần kỳ trong mắt người ngoài...

Mà gọi là quái vật.

Ánh hoàng hôn đỏ chói lói lặn vào giữa sắc đêm lam biếc, loang thành một quầng tím tịch dương, Tạ Lưu Thủy dần dần cuộn tròn mình lại, rúc vào một góc.

Sở Hành Vân tâm tư rối bời đi ra khỏi thạch tháp, ngựa không ngừng vó trở về cầm án tông của Bất Lạc Bình Dương, hấp tấp mang về nơi ở của mình, đặt một xấp hồ sơ lên bàn, kéo ghế tựa, khêu đèn nghiền ngẫm.

Có vấn đề, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề...

Y cũng không tin mình không tóm được đuôi Tạ hồ ly!

Sở Hành Vân nhớ lại Tiêu Hồng, lúc đó Cố gia nhị thiếu dùng mũi tên vàng bắn gãy cánh tay của hắn, nhưng chỉ qua một đêm, cánh tay gãy của hắn đã có thể cử động, thậm chí còn có thể tấn công...

Tạ Lưu Thủy và Tiêu Hồng giống nhau! Là loại... người kỳ quái... bị thương cũng có thể hồi phục rất nhanh, thậm chí còn có thể tái sinh cả tứ chi đứt gãy.

Bàn tay nắm hồ sơ run lên, bảo sao, bảo sao mà xương tỳ bà bị đóng đinh, tay chân phế hết, Tạ Lưu Thủy cũng chẳng buồn để ý, bởi dù có phế bao lần, hắn cũng đều sẽ khôi phục lại bình thường, sợ gì chứ...

Chẳng rõ vì sao, Sở Hành Vân lại thấy sờ sợ, y nhớ Tiêu Hồng hình như có nói, dù sao ta cũng sống không lâu...

Sống không lâu...

Sở Hành Vân dập tắt ý niệm này, chưa biết chừng, mức độ kỳ quái của Tạ Lưu Thủy không giống Tiêu Hồng, nên cũng sẽ không giống nhau.

Tạ Lưu Thủy cho y xem ngón tay trái hắn mọc lại được, chính là vì muốn nói cho y biết, nếu như quả thật để tâm đến sự sống chết của hắn, vậy thì cứ yên tâm đi, hắn sẽ không chết được, lần này bị tóm vào nhất định là do hắn cố ý, hắn tự có tính toán.

Hắn muốn làm gì? Muốn đi thử cổ trùng Đường môn?

Vạn cổ toản tâm là hình thức hành hình mới được ban hành, Đường môn không bắt được người thử cổ, thế là tìm đến tử tù sắp bị hành quyết của võ lâm minh, võ lâm minh chỉ có thể ra mặt đứng tên. Chung quy thì tử hình ai, xử thế nào đều chưa có tiền lệ, nếu như Tạ Lưu Thủy thật sự chỉ muốn thử cổ, thì hắn có thể nhảy cóc qua võ lâm minh, tới tìm thẳng Đường môn, không cần thiết phải cố ý bị bắt như vậy.

Sở Hành Vân không giải thích nổi, vốn dĩ y không cần đến, sẽ không cần nghĩ, trời cao đất rộng, vô tri vô kiến, không ràng không buộc.

Song y đã đến, y đã nghĩ, mà càng không nghĩ ra nổi thì lại càng muốn nghĩ, muốn đào ra gốc rễ ngọn ngành, muốn đào từng xẻng một, thử xem sẽ đào lên được thứ gì.

Hồi bé, y thích nhất là bóc trần bộ mặt của mấy đứa bé nói láo, nhìn chúng mất sạch mặt mũi, khóc toáng lên, y sẽ vênh mặt chống nạnh, kiêu ngạo hết cỡ.

Mặc cho chân tướng chẳng hề đẹp đẽ, lời nói dối ngọt ngào hơn biết bao.

Sở Hành Vân lật hồ sơ phạm án tới tận canh tư, tội trạng kín đầy trang giấy, ngôn từ chuẩn xác, giở đi giở lại cũng chỉ đúng bốn chữ:

Bằng chứng như núi.

Bên trong xấp hồ sơ tổng cộng có hai mươi mốt vụ án, trong đó có tám vụ khả nghi là do Bất Lạc Bình Dương gây ra, song hầu hết đều là không tìm được chứng cứ mấu chốt, chỉ có khoảng mười ba vụ là thực sự được điều tra rõ, trong đó vụ đầu tiên là án Hà gia tứ nữ.

Sở Hành Vân đọc vụ án này rất kỹ lưỡng, vụ đầu tiên hung thủ thông thường sẽ để lại khá nhiều dấu vết đặc thù và manh mối. Năm Gia Bình thứ năm, đêm ngày 12 tháng 6, tại một sơn thành nhỏ phương Bắc, Bất Lạc Bình Dương lẻn vào Hà gia. Giang hồ đồn đại rằng chỉ trong đêm đó Bất Lạc Bình Dương đã cùng lúc gian dâm Hà gia tứ nữ, mà theo như kiểm chứng, thì thực tế người bị cưỡng dâm là tam nữ Hà Xu và tứ nữ Hà Châu, đêm đó bọn họ ngủ chung phòng, giữa chừng Hà Xu hô hoán gọi người, nhị nữ Hà Tĩnh bị đánh thức, mang người hầu tới đó, Bất Lạc Bình Dương đánh người hầu gục xuống, sau đó trèo tường bỏ chạy.

Tạ Lưu Thủy khai báo rằng, vì đó là lần đầu tiên gây án, biến cố lại xảy đến đột ngột, hắn bất ngờ, chưa kịp lấy khăn trắng ra dính lạc hồng đề thơ, cho nên lúc chạy trốn mới dùng máu mình viết một chuỗi:

Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, võ công cái thế không địch thủ. Chỉ vì thù hận cửa son thối, Bất Lạc Bình Dương lạc khuê phòng.

Bên trên lời khai của Tạ Lưu Thủy có viết, chiếc khăn lụa này là của chính hắn, góc trái bên trên có một nhành mai, lúc đó hớt hải chạy trốn, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn mới ném chiếc khăn trắng này sang nhà hàng xóm, vứt xuống trước cửa nhà đồ tể thứ ba tính từ đầu phố, khu vực đó hay có kẻ tò mò vãng lai tụ tập. Hệt như dự đoán, ngày hôm sau, tin tức con gái Hà gia bị cưỡng hiếp đã lan truyền đâu đâu cũng biết, tên đồ tể này chính là cầm đầu đám người ngồi lê đôi mách, thậm chí còn giấu chiếc khăn này đi, gặp người nào cũng lấy ra làm đầu câu chuyện.

Không may cho hắn, nhiều năm trôi qua, võ lâm minh đi điều tra, lại vẫn tìm thấy chiếc khăn này, nền trắng thêu một nhành mai, chữ viết bằng máu xiêu vẹo, nhất trí với lời khai của Tạ Lưu Thủy.

Sở Hành Vân đau đầu, y kiểm tra vật chứng một lượt, chiếc khăn này quả thực ăn khớp với lời Tạ Lưu Thủy khai ra.

Sau đó tứ nữ Hà Châu không chịu nổi nhục, phải nhảy giếng tự sát, Hà mẫu bi thương khôn xiết, cũng thác xuống cùng. Đêm hôm đó nhị nữ Hà Tĩnh và người hầu bị đánh gục, đầu Hà Tĩnh va phải bậc thềm chảy máu, phải mời lang trung đến trị, nhưng tên lang trung này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, tranh thủ lúc khám bệnh và Hà gia đang gặp hoạn nạn liền gian nhục Hà Tĩnh, về sau tên lang trung này hành tẩu giang hồ, giở lại trò cũ, kết quả là bị người ta dùng loạn côn đánh chết.

Mười năm trôi qua, Hà gia viện đã không còn tồn tại. Quan phó thẩm Đoan Mộc Quan có ghi lại vào trong hồ sơ vụ án, không có cách nào khảo chứng được những chi tiết mà Bất Lạc Bình Dương khai về kết cấu cổng viện là đúng hay sai, nhưng hắn đã tìm được một nhân chứng - chính là người hầu của Hà Tĩnh, Thúy Liên.

Đêm đó, Thúy Liên bị Bất Lạc Bình Dương đẩy ngã gãy chân, lúc ngẩng đầu lên đã nhớ kỹ khuôn mặt của tên tặc nhân này: Má trái hắn có một vết sẹo to dài. Đoan Mộc Quan tìm gặp nàng rồi đưa nàng tới Tĩnh Châu, cho nàng xem má trái Tạ Lưu Thủy, Thúy Liên đã xác nhận chính là kẻ này.

Bên trong hồ sơ vụ án có ghi, nguyên do Bất Lạc Bình Dương gây ra vụ này, một là thèm khát nhan sắc của nữ tử Hà gia, hai là có kẻ ôm cừu oán với Hà gia thuê hắn hành sự.

Sở Hành Vân nhớ tới, giang hồ đồn đại rằng Hà gia có quan hệ họ hàng xa mười phát súng với tể tướng đương triều, lúc đó, tể tướng đương muốn tìm mấy nữ tử trẻ trung mạo tới kinh thành đợi tuyển, vừa hay tứ nữ Hà gia đều là tiên nữ hạ phàm, nếu như được đưa vào kinh thành, chưa biết chừng sẽ được làm nương nương, kể cả cuối cùng không được vào cung, thì cũng được gả cho quý tộc kinh thành, cũng đã bay lên đầu cành biến phượng hoàng. Khoảng thời gian đó, Hà gia dương dương tự đắc, vênh váo khắp nơi, những người trước đây kết thù kết oán với Hà gia uất hận ứa máu sợ nhà họ lên kinh thăng quan tấn tước, sẽ không còn ngày trả thù nữa.

Nhà kia người vốn tưởng Bất Lạc Bình Dương chỉ là tên tiểu vô lại, dùng chút tiền lẻ, đùa giỡn đôi câu bỉ bôi Hà gia, không làm nên đại sự gì. Nào ngờ Bất Lạc Bình Dương lại làm luôn một vụ cưỡng dâm.

Quan phủ đến điều tra, song Bất Lạc Bình Dương đã cao chạy xa bay, kẻ thù của Hà thị lại ngậm miệng không khai, trời biết đất biết, ngươi không nói, ta không nói, quan phủ cũng hết cách, chỉ đành sống chết mặc bay.

Sở Hành Vân tiếp tục giở về phía sau, Bất Lạc Bình Dương an phận mấy tháng, tiếp đó tới ngày ngày 21 tháng 12 năm Gia Bình thứ năm, hắn mới gây ra vụ án thứ hai. Về sau càng ngày hắn phạm án càng càn rỡ, chỉ trong năm Gia Bình thứ sáu đã phạm đến sáu vụ án, trong đó có hai vụ đã được kiểm chứng, còn lại thì chứng cứ không đủ. Năm Gia Bình thứ bảy phạm hai án, đều đã được chứng thực. Năm Gia Bình thứ tám, ngày mùng 8 tháng 2, ngày 16 tháng 3, ngày mùng 9 tháng 5, cả ba vụ đều đã được chứng minh. Năm Gia Bình thứ chín lại thêm hai vụ nữa. Năm Diên Hòa đầu tiên, ngày 15 tháng giêng còn có ba vụ án đang nghi ngờ là do hắn gây ra, mà vẫn chưa thể xác định. Hai năm tiếp theo đều không có ghi chép gì, mãi đến tận năm ngoái, năm Diên Hòa thứ tư, ngày 28 tháng 3.

Vụ án này, cô nương bị làm hại họ Cố.

Sở Hành Vân thầm suy tính trong lòng, không biết họ Cố này là Cố gia bình dân bách tính, hay là Cố gia trong cuộc.

Cố cô nương về sau uất ức sinh bệnh, chưa chịu được tới hạ đã đi. Nàng có một vị tình lang làm bộ đầu, hắn giữ chiếc khăn trắng kia làm manh mối, bảo quản cẩn thận, bao nhiêu năm qua vẫn luôn lần theo Bất Lạc Bình Dương, mà không thu hoạch được gì, lần này chính hắn đã cung cấp chiếc khăn trắng kia cho võ lâm mình.

Sở Hành Vân day trán, y cũng đã xem vật chứng đó, năm ấy Bất Lạc Bình Dương đã phạm án thành thạo, điêu luyện dính lạc hồng, còn dùng mực đề thơ bên cạnh, chữ viết rồng bay phượng múa...

Giống hệt nét chữ của Tạ Lưu Thủy lúc viết Khải Phong Hoài Hạnh vào ngày giỗ thân mẫu hắn.

Sở Hành Vân thở dài rồi lại tiếp tục giở hồ sơ vụ án, Cố cô nương có thu lưu một cô nương điếc, không nghe thấy, cũng không biết nói. Đêm đó mưa giông chớp giật, nàng bừng tỉnh giữa đêm, trông thấy cảnh ấy thì hoảng sợ, ôm đầu nấp sâu mành, mà không rõ tại sao, đúng lúc ấy lại có tia chớp bổ thẳng xuống...

Khiến nàng trông rõ má trái Bất Lạc Bình Dương.

Quan phó thẩm Đoan Mộc Quan cũng tìm được cô nương điếc này, rồi dẫn nàng đi gặp Tạ Lưu Thủy, cô nương này cũng đã chỉ điểm, quả thực chính là kẻ này.

Sở Hành Vân khép hồ sơ, đau đầu như búa bổ.

Nhân chứng vật chứng đều bày đỏ, Tạ Lưu Thủy cũng bộc trực thú nhận, toàn bộ chi tiết phạm án do hắn thuật lại cũng đều trùng khớp với kiểm chứng tại thực địa.

Cho dù có luận tới phương xử án, cũng đã điều tra rất tỉ mỉ, xử phạt công chính, thực sự không có gì khả nghi.

Điều khả nghi duy nhất chính là, mười năm trôi qua, tại sao Tạ Lưu Thủy có thể nhớ được từng chi tiết nhỏ rõ ràng như vậy? Đến kết cấu của cửa viện hay bố trí trong khuê phòng cũng đều thuật lại được cặn kẽ. Như thể có người nào khác dạy cho hắn nói.

Đoan Mộc Quan cũng đã sinh nghi, nhưng sau khi quan sát kiểm tra, hắn phát hiện Tạ Lưu Thủy có trí nhớ siêu quần, chỉ cần nhìn thấy nghe thấy dù chỉ là đôi câu vài lời cũng đều có thể nhớ chắc như đinh đóng cột, không bao giờ quên.

Điểm này vừa hay cũng trùng khớp với nhận thức của y về Tạ Lưu Thủy.

Phía sau hồ sơ vụ án còn có phụ lục, Sở Hành Vân đọc, nhớ tới thiên tuyển trận ở Đấu Hoa Hội, Tạ Lưu Thủy giúp mình gian lận. Thiên tuyển trận được cấu thành từ một trăm cột nước nâng đỡ một trăm thẻ tên uốn lượn không theo quy luật, sau cùng hai thẻ tên nào va vào nhau thì hai người đó sẽ phải gặp nhau ở vòng hai. Tạ tiểu hồn tiến vào trận, dùng thời gian cực ngắn nhớ kỹ họ tên nào đối ứng với cột nước nào, cột nước nào đối ứng với vị trí nào, sau đó tranh thủ giây cuối cùng nhắm chắc, đánh tráo, bắt kẻ mạnh gặp nhau, tự khử nhau.

Nắm giữ trí nhớ như vậy, nếu như không nhớ kỹ tiểu tiết của vụ án mới là không bình thường.

... Vậy thì rốt cuộc là chỗ nào sai?

Sở Hành Vân vò đầu, không nghĩ ra nổi, chính vì y không nghĩ ra, cho nên mới vào đại lao hỏi người kia, mọi chuyện trên đời đều có lý của nó, Tạ Lưu Thủy chỉ cần thành thật nguyên do, y sẽ có thể kiểm chứng, giữ kín, song Tạ Lưu Thủy lại thản nhiên thừa nhận:

Đúng, đều là lão tử làm đấy, ngươi bớt lo chuyện người khác đi.

Sở Hành Vân thấy gân xanh trên trán mình giần giật, trong đầu, Tiểu Bạch nhân và Tiểu Tạ nhân lại đánh nhau.

Tiểu Bạch nhân mỗi tay cầm một cái cờ, quơ trái quơ phải, một bên ghi "Lý", một bên ghi "Trí", nó nhảy ra nói: "Đừng nghĩ nữa! Không có gì không đúng cả, chính là do hắn làm. Nhân chứng, vật chứng, lời khai, ngươi cứ xem hết đi, vẫn chưa tin tưởng sao? Chính bản thân hắn cũng thừa nhận rồi, còn có gì không đúng được nữa? Bằng chứng chồng như núi, ngươi còn muốn giải oan cho hắn? Người ta có cần đâu, còn bảo ngươi đừng có xía vào kìa!"

Tiểu Tạ nhân không đánh lại nó, chỉ biết ngồi dưới đất khóc lóc, chùi mắt, hức hức: "Hành Vân ca ca..."

Mẹ kiếp, điếc cả tai.

Ngoài biết khóc hu hu ra thì ngươi còn làm gì được nữa?

Sở Hành Vân đưa tay tới nắn bóp con gấu một lá treo trên kiếm phong hầu, có lần nhỡ tay dùng lực quá mạnh bóp bẹp đầu gấu con, y vội vã thả tay ra, xoa xoa nó.

"Ca ca." Sở Yến cầm đèn lồng tới tìm y, "Trời sắp sáng rồi, ca ngủ một lúc đi?"

"Ừm, ngoan, muội đi ngủ trước đi, chốc nữa ca ca đi mua đồ ăn sáng cho muội."

Sở Hành Vân thức trắng ba ngày ba đêm, sắp giở nát cả hồ sơ, xem vật chứng không biết bao nhiêu lần, còn dẫn muội muội đi thăm hỏi hai nhân chứng là Thúy Liên và cô nương điếc kia.

Sáng sớm ngày thứ tư, Tạ Lưu Thủy bưng một bát cháo hoa ngồi trước khung cửa sổ, đợi mặt trời lên.

Khi tia sáng mặt trời hắt lên bát cháo, Sở Hành Vân đến.

Tạ Lưu Thủy thở dài có vẻ bất đắc dĩ, đoạn mở miệng nói: "Sở hiệp khách, trước đây ta thật sự tò mò, có một vài kỹ nữ rõ ràng đã bán mình rồi, nhưng còn vẫn cứ thích cao giá, thế là vì tại sao?"

Sở Hành Vân thấy khó hiểu: "Ngươi có ý gì?"

Tạ Lưu Thủy không nhìn y, mà chỉ bưng cháo lên húp một ngụm: "Sau đó, có một người trải đời đã giải thích cho ta, đàn ông chúng ta đều là như vậy, nếu như ngươi ngày ngày xoay quanh hắn, hắn sẽ không thích để ý đến ngươi, còn nếu như ngươi như gần như xa, lúc gần lúc xa, cành cao giữ giá không buồn liếc tới hắn, hắn lại muốn dán tới trước mặt ngươi! Khi đó, ta nghe thấy không phục, còn nghĩ bụng, đàn ông chúng ta nào có tiện như vậy? Hôm nay mới biết, ôi chao! Thế thật."

Sở Hành Vân biết hắn đang châm chọc mình, nhưng cũng mặc kệ hắn, chỉ dửng dưng ngồi xuống trước mặt Tạ Lưu Thủy, bưng bát cháo của hắn lên nhấp một ngụm, rồi cười nói: "Hương vị được đấy, võ lâm minh thật sự không bạc đãi tử tù."

Tạ Lưu Thủy nhìn y mỉm cười, trong lòng không khỏi nhen nhóm chút sợ hãi.

"Ngươi phạm án nhiều như vậy, đã có võ lâm minh thẩm tra, cũng không cần tới ta nhọc lòng nữa. Có điều vụ án của chính ta, không ai báo án không ai tra án, ta đành phải tự mình tới thẩm tra ngươi thử, ngày đó tại thành Lâm Thủy, tại sao ngươi lại muốn đến gây rối ở Hoa Bích Lâu?"

"Gì mà tại sao... có cái gì phải tại sao, là để cướp ngươi đi,... chung chăn chung gối một đêm."

"Hả? Từ giữa trưa đã chuẩn bị cho đêm chung chăn gối, Tạ Lưu Thủy, ngươi làm việc có kế hoạch đấy chứ."

"Ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì cả. Nhưng tại sao từ trưa ngươi đã tóm được ta, lại chờ đến đêm mới hành sự?"

"Không phải..." Tạ Lưu Thủy hoàn toàn cạn ngôn, không biết đáp gì, im lặng một lúc mới nói, "Sở hiệp khách, ngươi tò mò chuyện lạ quá, người bị hại chạy tới hỏi tội phạm cưỡng gian, buổi trưa ngươi đã bắt được ta, tại sao phải kéo dài đến tận đêm mới cưỡng dâm ta, tại sao không cưỡng gian ta cả ngày luôn đi? Ngươi muốn ta phải trả lời thế nào đây? Buổi tối ta hứng hơn, được chưa? Sở Hành Vân, ngươi bị nóng đầu rồi đấy phỏng?"

Sở Hành Vân bật cười, sau đó nói: "Tạm không nhắc tới chuyện này. Có hai người chỉ điểm xác nhận ngươi, một là cô nương điếc. Ta đã vẽ một vết sẹo lên má trái, sau đó dẫn muội muội đến tìm nàng, bảo muội muội ta hỏi nàng, ta có phải người phạm án năm đó hay không, ngươi đoán xem nàng ta đã nói thế nào?"

Tạ Lưu Thủy không trả lời.

"Nàng gật đầu, muội muội ta hỏi có chắc chắn không, nàng viết là chắc chắn trăm phần trăm."

"Vậy thì sao."

"Tạ Lưu Thủy, không phải ai cũng có trí nhớ tốt như ngươi, mọi tiểu tiết đều có thể nhớ kỹ. Hầu hết đều chỉ có khả năng ghi nhớ thứ mà mình có ấn tượng sâu sắc nhất. Ta đoán, đêm mấy năm về trước, cô nương điếc rất có khả năng chỉ trông thấy vết sẹo trên má trái Bất Lạc Bình Dương, đồng thời cũng chỉ ghi nhớ đặc điểm này. Cho nên ta đã kiếm bốn, năm người có vóc dáng tương đương ta, đều vẽ vết sẹo lên má trái, rồi bảo cô nương điếc kia xác nhận, nàng không chỉ ra được, cuối cùng thừa nhận rằng có lẽ mình... không nhớ."

"Hơ, Sở hiệp khách bôn ba nhiều ngày như vậy là muốn lật lại bản án của ta? Sở Sở, cảm ơn ngươi, nhưng chuyện ta làm tự ta biết.."

Sở Hành Vân cắt ngang lời hắn chẳng nể nang: "Ngươi còn có một nhân chứng khác, tên là Thúy Liên, năm đó là người hầu của Hà Tĩnh, cũng bị Đoan Mộc Quan đón đến Tĩnh Châu. Ta đã lén lút đến tìm nàng, cả ta và bốn năm người kia đều vẽ vết sẹo lên má trái, bắt nàng phân biệt, nàng ngắm nghía một lúc lâu, cuối cùng nói rằng đều không phải.

"Muội muội ta liền gặng hỏi nàng có chắc chắn không? Vụ án Hà gia đến nay đã được mười năm, tướng mạo con người sẽ thay đổi. Nàng nói rằng mình chắc chắn như đinh đóng cột, xưa nay nàng luôn tinh mắt, trí nhớ cũng tốt, tuy không tốt được bằng ngươi. Nàng đã kể rằng vết sẹo của Bất Lạc Bình Dương kéo dài từ xương gò má trái xuống tận cổ, là một vết sẹo dựng thẳng đứng, hết sức nổi bật, song trên vết sẹo dọc này lại có một đoạn nằm ngang cực ngắn, nằm ngang cánh mũi trái. Ta và người ta mang đến, vết sẹo đều vẽ khá qua loa. Không giống ngươi, tự tay rạch lên mặt mình đương nhiên sẽ chi tiết hơn nhiều."

Tạ Lưu Thủy làm vẻ khó hiểu: "Thế rốt cuộc là Sở hiệp khách ngươi muốn nói gì?"

Sở Hành Vân mỉm cười: "Nói một cách khác, thực ra Thúy Liên không hề xác nhận Bất Lạc Bình Dương, mà là vết sẹo của Bất Lạc Bình Dương.

Vết sẹo chỉ là phù hiệu, ta đoán, Bất Lạc Bình Dương thật kỳ thực không có vết sẹo, nhưng hắn đã cố ý vẽ một cái lên mặt, thậm chí là mỗi lần phạm án đều che khuất má phải, cố ý để người khác nhìn thấy má trái của mình, biến vết sẹo này trở thành đặc thù bắt mắt nhất, trở thành một... tiêu chí để nhận dạng. Vì vậy, hắn chắc chắn sẽ không hành sự kín đáo, mà phải ngang nhiên ngông ngược, mỗi lần phạm án đều phải dùng khăn dính lạc hồng, còn phải đề thơ, ném sang nhà hàng xóm, khiến người khác đều bàn tán về hắn, thậm chí còn cố bịa cả sự tích cho vết sẹo của mình: Bất Lạc Bình Dương võ nghệ cao cường, trời bằng vung, tự mình vạch một vết sẹo lên mặt cho thiên hạ dễ bề nhận ra hắn. Một truyền mười, mười truyền trăm, nhiều khẩu nhất trí, càng truyền càng giống thật, cuối cùng trên giang hồ đều biết có một tên trộm hái hoa tên Bất Lạc Bình Dương, má trái có một vết sẹo."

"Ta... ta thực sự không hiểu Sở hiệp khách đang nói gì..." Tạ Lưu Thủy đứng dậy, muốn trốn vào góc, Sở Hành Vân tóm chặt hắn lại, khom người xuống dán vào tai hắn nói:

"Án cưỡng dâm là thật, chứng cứ cũng đều là thật, cũng thật sự đều là do Bất Lạc Bình Dương gây ra, nhưng mà...

"Tạ Lưu Thủy, ngươi không phải Bất Lạc Bình Dương!"

Tạ Lưu Thủy bỗng dưng đẩy phắt y ra, Sở Hành Vân trở tay khóa chặt hắn:

"Ngươi giãy giụa làm gì? Tạ Lưu Thủy, ngươi chỉ có đúng một vết sẹo giống hắn mà thôi. Người ngay trong sạch, nên được phán vô tội, lập tức phóng thích."

Tạ Lưu Thủy sầm mặt xuống: "Thả ta ra. Sở hiệp khách, ngươi điên rồi, ta không hiểu ngươi đang nói nhăng cuội gì hết."

"Nhăng cuội ư?" Sở Hành Vân hỏi ngược lại hắn, "Bất Lạc Bình Dương thật bị ngươi giết rồi phải không? Ngươi tự rạch vết sẹo giống hắn, chiếm luôn sự tích của hắn, hoàn toàn thay thế thân phận của hắn..."

Tạ Lưu Thủy cong khóe môi kéo ra nụ cười: "Ta bị điên rồi sao? Tại sao lại muốn thế chỗ một tên trộm hái hoa..."

"Thời gian, thời gian phạm án."

Tạ Lưu Thủy thình lình biến sắc mặt.

Lòng dạ chộn rộn, Sở Hành Vân bỗng cảm thấy ngưa ngứa trong lòng, như vừa tóm được một con ốc sên to kềnh, gõ vỡ lớp vỏ cứng chắc của nó, lôi phần thân mềm nhũn bên trong ra ngoài...

"Tạ Lưu Thủy, vào thời điểm Bất Lạc Bình Dương đang gây ra một vụ án nào đó, thực ra ngươi đang làm việc khác đúng không?"

"Cho nên ngươi mới muốn bị võ lâm minh tóm bằng được, nỗ lực để võ lâm minh kiểm chứng vụ án là do ngươi gây ra, chiêu cáo thiên hạ, xử phạt công khai. Để toàn bộ người trên giang hồ đều xác nhận, tại một thời điểm nào đó, ngươi là Bất Lạc Bình Dương cưỡng dâm dân nữ, chứ không phải kẻ nào đó khác làm một chuyện gì khác."

Tay Tạ Lưu Thủy run lên.

"Ngươi phá rối Hoa Bích Lâu cũng bởi đúng một đạo lý như vậy, ngươi muốn chiếm lĩnh thân phận này, cho nên phải dùng danh hào Bất Lạc Bình Dương gây nên một vụ gì đó, cho dù cuối cùng ngươi có không bắt được ta đi chăng nữa, thì ta cũng là nhân chứng cho Bất Lạc Bình Dương."

"... Sở hiệp khách, ngươi suy luận quá đà rồi..."

"Hả, quá đà?" Sở Hành Vân bật cười, "Đúng, ta cũng cảm thấy hơi quá. Có điều, giang hồ bạch đạo chúng ta tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ khiến người khác chịu oan! Ta nghĩ ngươi phải chết oan khuất như vậy thực sự quá đáng tiếc, ta không nỡ lòng nào, ngươi cứ chờ ở đây, giờ ta sẽ lập tức đăng báo võ lâm minh, trả lại trong sạch cho ngươi!"

"Đừng! Sở Hành Vân! Mẹ kiếp, Sở Sở!"

Tạ Lưu Thủy tay chân đều gãy, hành động bất tiện, hắn nằm giữa mặt đất, vươn tay giật ống quần Sở Hành Vân:

"Đừng đi, ngươi mà đi là ta xong luôn."

Sở Hành Vân thắng lợi hoàn toàn, y mỉm cười đắc chí ngồi xổm xuống, duỗi tay ra nắm lấy Tiểu Tạ:

"Thành thật đi, Tạ Lưu Thủy, ngươi rốt cuộc là ai?"

Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào Tiểu Tạ trong bàn tay mình, vẻ mặt Tạ Lưu Thủy biến chuyển thoăn thoắt, như đang đấu tranh kịch liệt, cuối cùng hắn cúi đầu xuống, cưởi khổ chịu thua:

"Nhặt được một hũ mật thông minh cũng đáng sợ thật."

Sở Hành Vân cau mày: "Hũ mật gì?" Y tóm chặt người Tạ Lưu Thủy, "Ngươi đừng có hỏi một đằng trả lời một nẻo."

Tiểu Tạ ngã trái ngã phải, tựa vào góc tường như mè xửng không chịu trả lời, Sở Hành Vân dựng thẳng hắn dậy, hắn lại bắt đầu liêu xiêu xiêu vẹo, nhìn trái nhìn phải, Sở Hành Vân mất kiên nhẫn: "Ngươi có chịu nói không?"

"Hành Vân tốt..."

"Ta đếm đến ba, ngươi còn không nói ta sẽ đi báo võ lâm minh."

"Sở Sở, ngươi đã là người trưởng thành hai mươi ba tuổi rồi, sao vẫn còn đe dọa ta như đứa trẻ con mách lẻo: Ngươi mà không nghe ta, ta sẽ đi méc thầy! Thầy ới! Bạn Tạ Lưu Thủy truyền giấy cho con trong giờ học! Ngươi xem, có giống ngươi không?"

"..."

Sở Hành Vân đặt Tiểu Tạ xuống đất, nhấc chân bước ra ngoài.

"Ơ kìa, này, đừng đi đừng đi, Sở hiệp khách, Vân Vân tốt của ta... ây, Hành Vân ca ca!"

Sở Hành Vân dừng bước: "Chuẩn bị thành thật khai báo chưa?"

Tạ Lưu Thủy thở dài thườn thượt, chịu ngồi thẳng hơn, hắn tựa vào bức tường đá, rề rà: "Sở hiệp khách, ngươi vấy bẩn ta rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm."

"... ?"

"Ngươi có biết ta chuẩn bị bao lâu cho thân phận này không? Những chuyện Đoan Mộc Quan có thể tra được, ta cũng phải tra được hết, ta còn phải nhớ nằm lòng mọi vụ án của Bất Lạc Bình Dương, bắt chước nét chữ của hắn, sử dụng ngôn từ của hắn, còn tự tay hủy dung, rạch một vết sẹo lên mặt. Ngươi nhìn xem ta bỏ bao công bao sức?"

Sở Hành Vân nói: "Ngươi có thể làm như Bất Lạc Bình Dương, tự vẽ một cái..."

Tạ Lưu Thủy lắc đầu: "Vẽ làm sao giống thật bằng tự rạch được? Người trong nghề liếc cái đã ra. Hơn nữa, Bất Lạc Bình Dương vẽ vết sẹo là vì không muốn bị người khác nhận ra, mà ta lại muốn bị người khác nhận ra, chỉ ước gì có thể chiêu cáo vết sẹo này khắp thiên hạ."

"Lúc ngươi rạch... có dùng thuốc không?"

Tạ Lưu Thủy cười: "Không có ít thuốc làm sao vết sẹo trông như có lâu rồi được? Dựa theo lời đồn, vết sẹo của Bất Lạc Bình Dương là hắn rạch từ lúc xuất đạo mười năm trước."

"Dùng thuốc có phải nghĩa là... sẽ không thể khép lại nữa?"

Tạ Lưu Thủy nhìn y đầy bất đắc dĩ: "Vậy ngươi nói xem? Ta ngu dốt vậy sao? Để những người chung quanh đồng thời chứng kiến vết sẹo lâu năm của Bất Lạc Bình Dương lành lặn sau mấy ngày?"

Sở Hành Vân nhìn ngón út mới mọc trên tay trái Tạ Lưu Thủy, rồi nói: "Vậy thì, loại thuốc này cũng có thể khiến cho... khả năng hồi phục của ngươi mất hiệu quả đúng không"

Tạ Lưu Thủy ngơ ngác, rồi bừng tỉnh hiểu ra ý của Sở Hành Vân. Hắn bật cười, tiến đến trước mặt Hành Vân: "Lo cho ta?"

Sở Hành Vân không trả lời, y chỉ đang nghĩ, khả năng hồi phục như vậy... đi ngược hoàn toàn thiên lý, mà những chuyện như vậy thường đều không có kết quả tốt. Thứ thuốc bột giúp mất khả năng lành lại đó phải chăng cũng sẽ có thể diệt trừ năng lực khủng khiếp này của Tạ Lưu Thủy, biến hắn trở về một người thường chỉ có thể hồi phục từ từ.

Tạ Lưu Thủy lắc đầu: "Có vài chuyện không thể nào xoay ngược được. Vốn ta đã trở thành đạo tặc hái hoa rồi, có thể trong sạch thuần khiết nhảy tót ra khỏi cuộc. Ngươi thì hay, tới lột trần ta, lấy đi trong sạch của ta, ngươi nói đi! Định chịu trách nhiệm thế nào đây!"

"... Ngươi rốt cuộc đã làm gì trong cuộc? Tại sao lại... cần phải như vậy?"

Tạ Lưu Thủy dí ngón trỏ lên trước môi y, miệng "xuỵt" một tiếng: "Chuyện trong cuộc, ngươi vẫn nên hiểu biết ít thôi, giờ ngươi còn có cả muội muội nữa đấy."

"Chuyện ngươi làm đều là chuyện trong cuộc?"

Tạ Lưu Thủy gật đầu.

Sở Hành Vân nheo mắt: "Thật sự không còn gì khác?"

Tạ Lưu Thủy lắc đầu, ra vẻ ngoan ngoãn thành thật.

"Đã như vậy thì ngươi cần gì phải sợ? Chỉ cần ta không nói, ngươi vẫn sẽ có thể tiếp tục dùng thân phận Bất Lạc Bình Dương này mà, không phải thế à?"

"Đúng thế, nhưng mà ngươi là người đầu tiên biết được nội tình của ta, làm ta sợ hãi quá chừng."

Sở Hành Vân cạn ngôn: "Ngươi sợ cái gì?"

"Nhỡ hôm nào đó Sở hiệp khách không vừa mắt ta, vạch trần ta, vậy thì ta đúng chết không chỗ chôn, ôi chao, thảm quá..."

"Ta sẽ không làm như vậy."

"Kể cả ngươi không chủ động làm vậy, cuối cùng cũng sẽ có ma xui quỷ khiến, vận mệnh thăng trầm... Haizzz, mỗi kẻ xấu đều tự có quy củ của mình, một khi phá vỡ quy củ này, hắn sẽ cách cái chết không xa nữa đâu, haizz, sao ta khổ thế này."

Sở Hành Vân: "Mê tín."

"Tiểu Vân xấu xa, ngươi không tin sao? Ngẫm lại xem, ma giáo giáo chủ cải tà quy chính? Sát thủ lạnh lùng muốn yêu? Kẻ nào có kết cục tốt? Chà chà, toàn tự đâm đầu vào chỗ chết, haizz... ta đây cũng chẳng còn xa..."

Tạ Lưu Thủy ngã vật xuống, thổn thức đa sầu đa cảm, lại bắt đầu cợt nhả. Sở Hành Vân nhìn hắn, nói:

"Quanh đi quẩn lại, Tạ Lưu Thủy, ngươi chỉ muốn không cần phải nói gì cho ta, nhưng vẫn muốn ta giữ bí mật cho ngươi, phải không?"

Tạ Lưu Thủy cất vẻ cợt nhả trên mặt đi, hắn nhìn bồ câu bay thành vòng qua ô cửa sổ.

"Ta có thể... không khai báo rõ ràng đến vậy được không, có một số chuyện... ta..."

"Được chứ."

Tạ Lưu Thủy sững sờ, không ngờ Sở Hành Vân lại dễ thuyết phục như vậy, bình thường tên này kiểu gì cũng sẽ phải đào tận gốc trốc tận rễ, bằng không tuyệt đối không chịu nhường bước, hắn tức thì mừng rỡ: "Tiểu Vân! Ngươi thật là tốt..."

Còn chưa nói hết câu, Sở Hành Vân ngồi đối diện hắn đã đưa tay bưng bát cháo kia lên thổi:

"Xin ta đi."

"..." Tạ Lưu Thủy lặng đi một hồi, rồi nói, "Úi giời, đơn giản." Hắn ngã oặt xuống: "Sở Sở, Vân Vân ngoan, Hành Vân ca ca, van xin ngươi hãy..."

Sở Hành Vân vung tay lên ngắt lời hắn:

"Phải khóc lóc cầu xin ta."

...

Cuối cùng, Sở Hành Vân tinh thần sảng khoái, mãn nguyện đi ra khỏi phòng giam.

Y gỡ được nỗi lòng, trở về chỗ trọ, ngả đầu ra là ngủ.

Lúc rời đi, Tạ Lưu Thủy còn nói hôm hành hình, hắn sẽ bị áp giải đến pháp trường trên đỉnh Trung Chính Sơn, hắn đã dò la được con đường áp giải, cũng đã bố trí sẵn tại Tam Hoa cốc, tự có diệu kế thoát thân, không cần y phải lo lắng, cứ mặc hắn là được.

Tuy hắn nói như vậy, song Sở Hành Vân vẫn muốn đến canh ở pháp trường, Tạ Lưu Thủy vội vàng nói: "Đừng đến, đừng đến, ngươi tuyệt đối đừng đến!"

"Tại sao?"

"Ngươi vừa đến là ta sẽ căng thẳng, ta vừa căng thẳng cái là dễ sơ sẩy, tới lúc đó làm hỏng đại sự, đều tại ngươi lam nhan họa thủy!"

"..." Sở Hành Vân nghe hắn lý sự vậy đành phải đồng ý. Mấy ngày nay, y kéo cả Mộ Dung, dẫn muội muội đi dạo khắp thành Tĩnh Châu.

Nhắc tới cũng khéo, trong thành Tĩnh Châu có con sông, tên là sông Giao, là hạ du của Lương Sơn Hàn Giang. Có một ngày, y mời Mộ Dung ngồi thuyền hoa uống rượu, Mộ Dung ngà ngà say, liền ra vẻ thần bí kể với y rằng: Dưới sông có giao quái, năm nào cũng có cả đống võ nhân lặn xuống đấu giao.

Nhìn mặt nước gió êm sóng lặng, Sở Hành Vân bật cười, y vốn chẳng tin vào chuyện yêu ma quỷ quái.

"Có thật mà! Ta lừa ngươi làm gì! Còn có người chuyên đi tìm giao cơ! Trước kia ta đã từng xem..."

Sở Hành Vân chỉ nghĩ Mộ Dung say rượu chém bão, mà cũng không để ý, mãi đến tận hai ngày sau, cô nương điếc kia đến tìm y.

Trước kia cô nương điếc được Cố cô nương nhận vào nhà, vị Cố cô nương này quả nhiên là Cố gia trong cuộc, chẳng qua là chi nhỏ của chi nhỏ, bàn luận thân duyên thì cách bổn gia xa lắm, gần như không dính dáng gì tới trong cuộc. Cố cô nương đã đi, cô nương điếc kia liền đi theo người Cố gia làm việc, lần này đến là muốn nhờ cậy Sở Hành Vân giúp một chuyện.

Cô nương này từng giúp Sở Hành Vân nhận dạng Bất Lạc Bình Dương, bây giờ đến đòi nhân tình, Sở Hành Vân đương nhiên sẵn lòng. Hỏi ra mới biết cũng chỉ là chuyện nhỏ bằng hạt vừng. Thì ra dân vùng này tín ngưỡng giao quái, hai mươi ba tháng tư hàng năm là lễ Giao Long của bọn họ, ngày hành quyết Tạ Lưu Thủy được chọn vào hôm ấy cũng là có tâm ý muốn trấn tà Giao Long. Bọn họ tin rằng nửa cuối tháng tư hàng năm Giao Long sẽ vãng lai, cho nên mấy ngày này chính là thời cơ tốt để bắt nào. Vì vậy người người đều dồn dập kéo nhau tìm, từ Lương Sơn Hàn Giang, cho tới sông Giao Tĩnh Châu, lặn xuống vớt, lôi hết mọi thủ đoạn dù tồi tệ ra dùng.

Sở Hành Vân lại hiểu, phái phục thù và phái phục tộc Cố gia, kỳ thực có tổ tiên khác nhau, phái phục thù do Cố Tuyết Đường dẫn đầu là bên đằng Lương Sơn Hàn Giang, mà phái phục tộc do Cố gia chủ dẫn dắt thì lại ở hạ du, cũng có thể coi là người Tĩnh Châu, đương nhiên sẽ làm lễ Giao Long.

Mà Võ lâm minh lại được xây trên núi Trung Chính Tĩnh Châu, hầu hết cao thủ trong minh cũng đều là người Tĩnh Châu này.

Nhà nghèo có cách tìm của nhà nghèo, nhà giàu có cách kiếm của nhà giàu, cách mà Cố gia và Võ lâm minh tìm giao long là dùng đến bất từ kính.

Bất từ kính được rót đầy chân khí sẽ có thể quay lại cảnh tượng trong một quãng thời gian nhất định. Bọn họ buộc một đống bất từ kính vào người cá, rồi thả cá xuống sông, cho cá lặn sâu xuống dưới, vài ngày sau mới gọi lên, kiểm tra xem có quay được thứ gì trông từa tựa giao long không.

Nghe phong thanh Cố gia Tam thiếu là người nhiệt tình nhất, năm nào cũng sẽ lấy cả đống bất từ kính thả xuống sông, thả một mạch từ Hàn Giang đến sông Giao, quy mô bề thế. Công sức không phụ lòng người, nghe đâu hắn đã thực sự quay được giao long. Sở Hành Vân cũng không nghi ngờ chuyện này, y cảm thấy đó có thể là con rắn nước cỡ lớn, hoặc là cá dạng dài, sông rộng ao sâu, chẳng có gì đáng ồ à.

Năm nay, Cố tam thiếu càng đổ nhiều vào bất từ kính hơn, số lượng gần như gấp ba mấy năm vừa rồi. Việc tẻ nhạt như vậy, Cố gia bổn gia sẽ không làm, lúc nào cũng phái chi thứ ra làm, khiến cho bọn họ kêu khổ không ngớt. Sở Hành Vân nghe xong thì cười thầm, ý chừng người kia lại muốn quay con quái gì về khoe ca ca hắn.

Bất từ kính quá nhiều, thả xuống rồi còn phải thu lại, kiểm tra từng cái xem có cái nào quay được giao long hay không. Cố tam thiếu trăm công nghìn việc, sao tự động tay vào chuyện vặt vãnh ấy, thế là việc nặng nợ này lại rơi xuống đầu chi thứ Cố gia, chủ từ các chi nhìn mấy cái bất từ kính đã thấy mệt, thành thử lại giao nhiệm vụ tai quái này cho thủ hạ, như cô nương điếc vậy.

Một mình cô nương điếc không xem được nhiều gương như vậy, cũng không có ai giúp được nàng, nàng nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới Sở Hành Vân và Sở Yến.

Việc này thực sự không vất vả, chỉ là nhàm chán mà thôi, Sở Hành Vân xem mất mấy ngày, phần lớn bất từ kính đều chỉ quay tới nước, sóng vỗ dập dờn bồng bềnh, thi thoảng quay được ít cỏ nước và mấy con cá bơi qua bơi lại, còn tinh quái với chả giao long thì đến vẩy cũng chả thấy.

Đến ngày hai mươi ba tháng tư là lễ Giao Long, vẫn còn sót lại mười tấm bất từ kính cuối cùng chưa xem xong, Sở Hành Vân xem lâu mỏi mắt, quyết định cứ dẫn muội muội ra ngoài dạo vài vòng đã. Sáng sớm đường phố náo nức tấp nập. Võ lâm minh dựng võ đài trong thành, để người trong minh luận võ làm tiết mục, bình dân bách tính chen chúc lít nhít bên dưới võ đài.

Mộ Dung còn động viên Sở Hành Vân tới đó, thập dương vừa xuất hiện, xung quanh đã náo động...

Khác với võ đài y thường lên, hôm nay chỉ là được nhờ vả, góp vui, không cần phải hùng hổ nghiêm trang như thường ngày, ai nấy đều mặt mày tươi vui. Sở Hành Vân đứng trên võ đài nhìn xuống chiêng trống vang lừng, vũ long vũ sư, thân kiếm y buộc một con gấu nhỏ, bụng nghĩ, nếu như người năm đó cũng ở đây thì tốt biết bao.

Rồi y nhìn xuống dưới võ đài, hào hứng đảo mắt qua đám đông, một khuôn gương mặt xa lạ bỗng lướt qua trước mặt, Sở Hành Vân chợt ngây ra, mười năm trước, y cũng đã nhìn rõ mặt người kia đâu, như vậy thì...

Giờ phút này, rốt cuộc là y đang muốn nhìn thấy ai?

Chợt nghe thấy tiếng kèn xô na vang lên.

Tạ Lưu Thủy bị kéo ra phố thị chúng.

Xe tù tiến đến từ xa, Sở Hành Vân kéo muội muội trốn đi. Y không muốn nhìn, không hề muốn nhìn một chút nào, chỉ muốn rụt mình vào trong cái mai cứng rắn như con rùa rụt đầu.

May mà linh hồn đồng thể đã kết thúc, Tạ tiểu hồn không còn ở đây, bằng không hắn sẽ lại nghe trộm tiếng lòng, biết y ôm tâm trạng như vậy, chẳng biết sẽ dùng từ gì chế nhạo y nữa đây.

Sở Hành Vân suy nghĩ, rồi lại nhéo nhéo gấu nhỏ trên kiếm...

Thực ra, có hắn ở đây cũng tốt.

Sở Yến dường như đã nhận ra ca ca có điều gì không ổn, nàng giật ống tay áo Sở Hành Vân, nói: "Ca ca, hay là... chúng ta đi về trước đi?"

Sở Hành Vân nghe tiếng mắng chửi từ đằng xa vọng lại, bao nhiêu người xúm quanh xe tù của Tạ Lưu Thủy, chửi rủa hắn mau chết đi..

"Được."

Sở Hành Vân kéo muội muội về nhà, bên ngoài lễ lạt náo nức, bên trong phẳng lặng như gương.

Hai huynh muội cầm bất từ kính, lặng lẽ nhìn sóng gió tuôn trào trên sông lớn...

Bỗng nhiên, Sở Hành Vân nhìn thấy một cảnh tượng quen quá đỗi: dưới chân Lương Sơn, Hàn Giang trên bến dưới phà.

Tấm bất từ kính này đang bị một người buộc vào thân cá, gương chỉ quay được toàn là vẩy cá, chỉ có lấp ló ít mặt sông bên trên, y trông thấy một con thuyền xác xơ tiêu điều dập dềnh trên mặt nước, như thể ngay một chớp mắt tiếp theo sẽ bị đầu sóng đánh vỡ tan...

Sở Hành Vân định thần nhìn lại, đây chẳng phải là Tạ Lưu Thủy sao?

Tên này cách gương quá xa, còn không to bằng con côn trùng, y nhìn thấy Tạ tiểu trùng ngồi trên thuyền, chẳng hiểu vì sao lại không chèo, mà đi đến giữa lòng sông, lại lôi một thứ ra ngoài.

Không thấy rõ là gì.

Ngay sau đó, cá bị thả xuống nước, con cá này có lẽ đã được huấn luyện, vừa bơi, vừa lặn, chốc lặn xuống, chốc ngoi lên, khiến cho bất từ kính có thể quay trọn bốn phương tám hướng, rất nghe lời.

Lúc cá ngoi lên mặt sông, y nhìn thấy Tạ Lưu Thủy đang quăng một món đồ trang sức gì đó trên tay... Sau đó đầu ngón tay hắn thả lỏng, "tõm" một cái, thứ đó rơi xuống nước.

Sở Hành Vân nhíu mày, mắng thầm trong lòng, tên này sao có thể như vậy cơ chứ, vứt đồ bừa bãi xuống sông.

Mà chỉ ngay một chớp mắt sau, con cá đã mang cả bất từ kính lặn xuống, nó bơi mấy mét, càng ngày càng gần thuyền Tạ Lưu Thủy..

Từng làn sóng lớp gió lay lay, có một thứ rơi xuống nước, lọt vào trong gương...

Tức khắc, Sở Hành Vân thấy đầu mình trống rỗng, tay chân cứng ngắc...

Miếng mặc ngọc đó chính là.. nửa kia của miếng ngọc Cùng Kỳ giả!

Mảnh ngọc vỡ lành lạnh áp lên ngực, mà nửa kia thì đang trong gương, chìm xuống nước, quay vài vòng theo xoáy nước, chìm vào đáy sông, cuối cùng biến mất.

Sở Hành Vân run lẩy bẩy cả người, tay run lên bần bật, bất từ kính rơi xuống đất, tan thành nghìn mảnh.

Đỉnh núi Trung Chính, pháp trường hành quyết, ban trưa.

"Chuẩn bị xong hết cả chưa! Một khắc nữa thôi là hành hình rồi! Phạm nhân đâu hả?"

"Đang áp giải lên rồi! Giục giục cái gì! Sáng nay núi lở, phá mất đường mòn Tam Hoa Cốc, chúng ta chỉ đành vòng vèo sang đường xa hơn, chậm có lúc ngươi đã cuống cả lên làm gì? Càng nhanh càng loạn, cứ từ từ đi."

"Ta không cuống được sao? Còn mỗi một phút nữa thôi, lạy bà bà nhanh lên cho con nhờ, ngươi nhòm xuống khán giả đi, ai chả cuống điên lên rồi! Ớ? Sao tên phạm nhân này lại bất tỉnh?"

"Ta cho hắn ăn thuốc mê."

"Ngươi vô duyên vô cớ bắt tử tù ăn thuốc mê là cớ gì!"

"Hắn là Bất Lạc Bình Dương đấy, đạo tặc hái hoa đấy! Bổn cô nương như hoa như ngọc, ngộ nhỡ hắn nảy sinh ý đồ gì với ta trong lúc áp giải thì làm sao? Ta không được đề phòng luôn phỏng?"

"Vậy lúc hành quyết mà hắn cũng bất tỉnh không cựa quậy y như chết ngắc rồi thì khán giả ngồi dưới kia còn xem cái gì nữa hả mẹ!"

"Ngươi có mang não theo không! Ta cũng có thọc luôn hắn một đao đâu, Đường Môn bắt hắn ăn vạn cổ toản tâm, vạn-cổ-toản-tâm, nghe thủng không! Cổ trùng vào ngươi xong chẳng lẽ lại không đau tỉnh lại được! Vả lại, bổn cô nương cũng chỉ bắt hắn ăn có chút thuốc, ngất được bao lâu mà lo?"

"Thôi được rồi, bà nói phải lắm, mau dẫn hắn lên trên đi."

Trên bục hành hình có dựng một cọc gỗ đã bị máu nhuộm thành đen đúa bốc mùi, không biết đã bao người bị trói gô vào đó lăng trì, gọt thành hằng hà sa miếng thịt giữa lúc đang sống sờ sờ, cuối cùng chỉ trơ trọi một bộ xương đựng lục phủ ngũ tạng. Đao phủ hạ tay xuống, quăng cho chó ăn, cứ thế chết không toàn thây.

Tạ Lưu Thủy bất tỉnh, vô tri vô giác bị trói chặt vào cọc. Khán giả ngồi bên dưới reo hô vang dội:

"Có tội phải chịu! Đây gọi là lưới trời thưa nhưng khó lọt, mười năm nay không biết hắn đã làm tan đời bao cô nương! Nhưng giờ hãy xem đám người Đường Môn trừng trị hắn thế nào!"

"Nên gọi cả đám Ma giáo tới xem, không phải không muốn báo thù, chỉ chưa tới lúc mà thôi! Ngày thường vẫn nên tích phước tích thiện."

"Này! Ma giáo có xấu xa cũng có tự tôn của bọn chúng, hạng trộm hái hoa thấp hèn như vậy, bọn chúng cũng xem thường!"

Thêm độ nửa chung trà, người của Đường Môn tới pháp trường, mang đến từng hộp cổ trùng, xếp thành một hàng, phải tới trăm loại.

"Nhiều vậy sao? Cho chui vào người kẻ kia hết?"

"Đương nhiên là phải cho chui vào người hắn rồi! Ta nghe nói, Đường Môn đúng lúc muốn sàng lọc ra vạn cổ chi trùng. Dùng người sống làm lồng, trồng cổ vào người hắn, để cho hơn trăm loại cổ trùng cắn xé nhau bên trong, cuối cùng còn lại đúng một con."

"Aiiiii, luyện cổ trùng như vậy thật là ác ha!"

"Lại không ác được chắc! Phải nỗi... tên Bất Lạc Bình Dương kia, có trò hay để chúng ta xem rồi, cho hắn đau chết đi!"

Người đứng dưới pháp trường bàn tán xôn xao, bên trên pháp trường còn có đài đứng quan sát được bao quanh bằng lan can gỗ tử đàn, Mộ Dung hiện đứng tại đây vọng xuống bên dưới.

Bên cạnh tay hắn có một chiếc đồng hồ cát, sắp tới giờ hành hình, bên trên lỗ còn một nhúm cát trắng.

Bỗng nhiên, một bóng trắng loáng qua mặt hắn...

"Sở Hành Vân! Sao ngươi lại chạy tới đây! Ô kìa, chạy gì mà đầy mồ hôi vậy?"

Sở Hành Vân lau mồ hôi chảy xuống cằm, đứng bên cạnh Mộ Dung, khóa chặt ánh mắt vào người bị trói dưới pháp trường.

"Tới xem..."

"Chẳng phải xưa nay ngươi không muốn dính vào mấy chuyện này sao? Giờ lại có hứng?"

Sở Hành Vân không trả lời. Y nhìn thấy Tạ Lưu Thủy nhắm chặt mắt, bị trói gô vào cột, mặc cho ngàn người thóa mạ...

Y nhớ lại, kẻ này còn từng dương dương tự đắc nói với mình:

"Đừng lo lắng, ta tự có diệu kế thoát thân."

Khốn kiếp.

Sở Hành Vân đảo mắt qua bốn phía, đoạn hỏi: "Mộ Dung huynh, chuyện đại sự như hành hình mà minh chủ và tông sư đều không tới sao?"

"Đại sự nỗi gì! Chỉ giết một tên tiểu tặc, đâu phải thủ lĩnh ma giáo, còn bị phế sạch võ công, tay chân gãy hết, chạy được nữa sao? Phải để minh chủ cất công tới đây? Tông sư thì càng khỏi nói, ngài thong dong tự tại, sao để ý đám hậu bối chúng ta!"

Sở Hành Vân: "Hôm nay là lễ Giao Long lễ, nhiều người trong minh đều đi lễ rồi sao?"

"Đúng đấy! Bọn họ đều nói mình là người Tĩnh Châu, nói ta là người Đông Bắc thì cứ ở lại đây trực đi! Chậc... bắt nạt ta!"

"Mộ Dung huynh, hình như xưa nay huynh chưa bao giờ vượt qua ta thì phải?"

"... Sở Hành Vân! Ngươi có ý gì! Lễ lạt lại tới chọc ngoáy ta là sao.."

Mộ Dung đang nói dở câu, bỗng nhiên cả người tê rần, kinh mạch bị khóa chặt, tứ chi cứng đờ bất động...

Hắn bị điểm huyệt.

"Xin lỗi, Mộ Dung huynh, mọi sự tới nay, đa tạ huynh."

"Sở Hành Vân ngươi!" Mộ Dung cứng đờ, lập tức hiểu ra Sở Hành Vân muốn làm gì, "Ngươi muốn đi... Ngươi... Ngươi điên rồi sao?"

Mộ Dung ra sức giải huyệt đạo, nhưng chỉ là tốn công vô ích.

"Sở Hành Vân ngươi bình tĩnh lại đi! Nơi này là võ lâm minh bạch đạo, là pháp trường núi Trung Chính! Ngươi làm loạn ở nơi này là vất hết thể diện bạch đạo! Đến lúc đó, minh chủ không chỉ lùng bắt ngươi, mà còn phái các đại cao thủ đuổi bắt ngươi, toàn bộ bạch đạo đều sẽ coi ngươi là địch! Thanh danh của ngươi, vinh quang của ngươi cũng đều mất sạch! Ngày nào cũng phải chạy trốn lưu vong... Sở Hành Vân, ngươi tỉnh lại đi Vạn cổ toản tâm không mất mạng ngay được, vẫn có thể gắng gượng đến mấy tháng! Ngươi muốn cứu hắn thì cứ chờ qua buổi hành quyết hôm nay, sau đó âm thầm đấu tranh..."

"Không được."

Sở Hành Vân lắc đầu chầm chậm, lại rất kiên định:

"Hắn sẽ đau."

Đúng lúc này, cát chảy hết, đã đến chính ngọ.

Sở Hành Vân giẫm lên lan can tử đàn, xoay người lại ôm quyền, cười nói: "Mộ Dung huynh, tiền huynh nợ ta, khỏi cần trả lại nữa."

Một tiếng hô vọng lên từ pháp trường:

"Canh giờ đã đến! Hành hình!"

Sở Hành Vân quay đầu về nhìn xuống Tiểu Tạ đang bị trói gô vào cọc gỗ, phi thân nhảy.

Gió núi gầm gào thổi qua tai, Sở Hành Vân chợt hồi tưởng lại mười năm trước, Tạ Lưu Thủy vận khinh công bay từ tây thành sang đông thành, lấy về cho y bát cơm tôm hùm, lúc ấy, mình mới mười ba tuổi chống cái chân gãy, co ro trong một xó, hỏi, tiên nữ tỷ tỷ, đông thành xa tây thành như vậy...

Khi đó Tạ Lưu Thủy phủi phăng: "Chỉ là chuyện trong một chớp mắt."

Sở Hành Vân mỉm cười, Đạp Tuyết Vô Ngân, tuyệt quan thiên hạ, chỉ chớp mắt sau, y đã đáp xuống pháp trường.

Vừa hiện thân, đã dẫn tới một tràng huyên náo:

"Là... Sở hiệp khách! Ta mới vừa gặp hắn ở Đấu Hoa Hội xong! Sở hiệp khách sao lại đến đây?"

"Không biết, không lẽ là tới đây tự tay hành hình?"

"Đến thì tốt! Sở hiệp khách của chúng ta lòng mang nhân nghĩa, hiệp can nghĩa đảm, nên đâm chết tên dâm tặc này!"

Sở Hành Vân không nhìn bọn họ, y chỉ nhìn Tạ Lưu Thủy.

Y nâng người mười năm trước lên thành tiên nhân, cung phụng tại bậc cao nhất trên thần đàn, ngước đầu ngưỡng vọng, ngày ngày nhắc nhở mình, người này tốt nhất thiên hạ, cho nên bản thân mình cũng phải trở nên tốt hơn, tốt hơn nữa, mới xứng với tới hắn...

Nhưng y lại quên mất rằng, người nọ cũng đang phải oằn mình vật lộn giữa trần thế, cũng sẽ phải trải qua bao thăng trầm của nhân sinh, sẽ ngã xuống bùn lầy, sẽ bị giẫm đạp bị hãm hại, bị trói vào cọc gỗ hành hình, mặc cho vạn cổ gặm nhấm...

Tất cả mọi người đều nghĩ hắn là Bất Lạc Bình Dương, mà không một ai biết, không một ai hay về Tiểu Tạ nâng niu cục gỗ như bảo bối, Tiểu Tạ luyện võ chỉ vì sợ muội muội bị nhà chồng bắt nạt, Tiểu Tạ không có chí hướng, mà còn có thể đỡ đần mẹ việc nữ công gia chánh.

Tất cả mọi người đều mắng hắn nên chết đi, mà người muốn hắn sống, lại đã vĩnh viễn rời xa hắn.

Tạ Lưu Thủy mười năm trước tựa tiên nhân trên trời, cao không với tới, Tạ Lưu Thủy mười năm sau ngất xỉu tại đó, trông yếu xìu, bất lực biết bao, Sở Hành Vân chỉ cần duỗi tay đến là sẽ có thể nắm được hắn...

Hình quan võ lâm trên pháp trường chau mày, lớn tiếng nạt nộ: "Kẻ tới là người phương nào!"

Y đứng chắp tay, đáp: "Sở Hành Vân."

"Sở Hành Vân to gan! Pháp trường há là chỗ để ngươi đùa! Ngươi tới đây làm gì!"

Tiếng bàn tán xung quanh càng lúc càng lớn, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, tiếng ồn ào vang lên bên tai Sở Hành Vân lại như thể đã bị gạt lui hết, giữa nhân thế dường như chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt của Tạ Lưu Thủy...

Ta có nhiều sự tích anh minh thần võ như vậy, truyền ngang truyền dọc ra sao, ta cũng chỉ nguyện truyền cho mình ngươi nghe.

Vinh quang này, thanh danh này vốn gây dựng vì ngươi, giờ vì ngươi mà diệt cũng nào có gì đáng phải tiếc.

Sở Hành Vân rút kiếm khỏi vỏ, phóng xuất thập dương, nói:

"Cướp pháp trường!"

Y dùng một nhát chém gãy cọc gỗ, lập tức đỡ lấy Tạ Lưu Thủy, ôm hắn vào lòng mình...

Mười năm, ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.

Người tứ phía đều kinh ngạc đến biến sắc, khán giả bỏ chạy tán loạn, hình quan thì quát tháo:

"Sở Hành Vân ngươi điên rồi sao! Nơi này là võ lâm minh, núi Trung Chính! Ngươi..."

Người kia còn chưa nói xong, một quyền chân khí thập dương đã thụi tới, đánh cho cây đổ nhà sụp, người kia tức thì sợ tới quên cả nói.

"Chư vị anh hùng hảo hán lúc nào cũng muốn mở mang tầm mắt, chứng kiến uy lực của nội công thập dương phải không? Hôm nay, Sở Hành Vân ta sẽ mở mang tầm mắt cho các vị!"

"Sở Hành Vân! Dù cho ngươi có là thập dương thì làm sao? Nơi này là võ lâm minh, ngươi cho rằng ngươi được dung túng làm càn sao? Làm người đừng quá ngông cuồng!"

Sở Hành Vân nghe thấy vậy thì bật cười sảng, cao giọng nói:

"Thân là thập dương trăm năm hiếm gặp mà còn không dám ngông cuồng đôi phần, vậy bảo hạng người tầm thường trong thiên hạ phải sống thế nào?"

Mười năm trước, Tạ Lưu Thủy truyền võ công cho y từng nói, trong phạm vi ngàn dặm, ngươi không còn địch thủ.

Hắn nói, nội công võ học có ba cảnh giới, cao nhất trong đó chính là tâm tưởng sự thành.

Hắn nói, năm châu bốn bể chỉ có một thập dương, chỉ có ngươi, chỉ mình ngươi được tâm tưởng sự thành.

Võ lâm minh réo chuông cảnh báo, thông báo cao thủ các phái mau mau trở về, truy sát tặc nhân...

Sở Hành Vân ôm chặt Tạ Lưu Thủy, đề khí bật nhảy, lao thẳng từ trên núi xuống, phá núi rẽ rừng, không ai ngăn nổi, đánh đâu thắng đó.

Y sực nhớ tới, mười năm trước lúc Tạ Lưu Thủy ôm mình, khi đó trời đổ mưa, mình năm mười ba tuổi vùi đầu vào xiêm áo của Tạ Lưu Thủy, hít lấy mùi đàn hương tuyết mới, xuyên qua kẽ hở ống tay áo nhìn ngó ra ba ngàn thế giới bên ngoài, an nhàn tự tại xem gió tạt mưa rơi.

Sở Hành Vân cúi đầu xuống nhìn Tạ Lưu Thủy trong lồng ngực mình, điều chỉnh lại tư thế của hắn, để hắn cũng vùi đầu vào lồng ngực mình như vậy...

Không biết bao lâu sau, người trong lòng y cựa quậy...

Tạ Lưu Thủy cảm thấy đầu đau như búa bổ, choáng váng từng cơn, ngay sau đó, đập vào mắt là tà bạch y trắng tựa tuyết mới, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt sáng nhớ chiều mong:

"Khụ... Khụ! Sở Hành Vân! Ngươi... ngươi... sao lại..."

Tạ Lưu Thủy còn chưa nói hết câu, bỗng thấy Sở Hành Vân phanh khinh công, đáp xuống bên dòng suối nhỏ, ném mình xuống suối.

"Sở Hành Vân! Ngươi lại làm sao nữa! Khụ... Khụ... Rốt cuộc là sao mà lại quay..."

Sở Hành Vân nhìn Tiểu Tạ đã ướt sũng, cúi đầu xuống mắng hắn:

"Lừa đảo."

Tạ Lưu Thủy làm mặt mơ màng: "Cái gì? Không đúng, Sở Hành Vân, đây là đâu ? Chẳng phải ta nên..."

Sở Hành Vân xách Tạ Lưu Thủy lên, rồi lại ném mạnh hắn vào bụi cỏ:

"Đồ lừa đảo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung