Oneshot/ Từng hơi thở em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tokyo hôm nay sao lạnh quá, tuyết cũng rơi đã được một lúc rồi. Vệt bánh xe oto kéo lê trên mặt đường nhanh chóng lại được lớp tuyết phủ kín. Tấm thân nhỏ bé trên vũng máu đỏ tươi đang thoi thóp rồi dần bất động.

Tuyết rơi lúc một thêm nặng hạt hơn... từng hạt..từng hạt thấm lấy màu đỏ của máu...

Không còn là cái không khí lãng mạng như đêm giáng sinh, khi tiếng chuông nhà thờ đã điểm. Khu phố bắt đầu trở nên nhộn nhịp, những nụ cười, tiếng nói, hơi thở, những đôi tay đan lại vào nhau của những cặp tình nhân đang đi trên đường.

Không còn như ngày hôm đấy, nơi con đường tối vắng. Dưới ánh đèn nhấp nhoáng, tiết thời se lạnh, cũng là đêm giáng sinh, cái đêm mà hắn nở nụ cười rồi buông lời thú nhận rằng hắn thích cậu. Ấy vậy mà giờ bỗng sao nơi sống mũi lại cay? Sao nơi con tim này như thắt lại? Như đang thoi thóp từng nhịp đập để cơ thể sống này có thể đứng vững...?

Hắn khóc.

Tiếng còi xe cấp cứu réo ỉ ôi trong đêm như tiếng than khóc trong lòng hắn, lúc một lại gần và dai dẳng hơn. Hai ba người y tá nhanh chân đưa em lên xe, tay này tay kia giúp em cố định để không bị xê ra ngoài. Tiếng còi xe lại réo lên.... Hắn lặng người nhìn họ đem cậu đi.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi đến vậy.

Trên gương mặt giờ đay chỉ còn là sự sợ hãi và hụt hẫng, rồi bóng xe chở cậu mờ ảo dần sau làn mưa tuyết trắng xoá. Con đường chỉ còn lại lớp tuyết dày và hắn. Hanma, hắn không dám bước vì sợ mọi thứ kéo hắn trở lại thực tại. Cái thực tại mà hắn có thể sẽ mất đi cậu mãi mãi. Hắn khuỵu gối xuống...giá như hắn đến sớm hơn.

Thật hèn hạ làm sao. Hắn không dám đối diện... Hanma kéo lê tấm thân trên làn tuyết trắng, nắm lấy lớp tuyết thấm màu đỏ trên tay...Đau đớn. Rồi hắn đứng dậy, quay lại tìm xe mà phóng đi. Tuyết rơi nặng hạt hơn, ấy vậy hắn vẫn bán mạng phóng trong đêm đến bệnh viện.

" Hộc..hộc..." – Hanma bám víu trên thành tường thở không ra hơi.

" Này anh? Anh có ổn không thế?" – một y tá đến gần vỗ vai anh mà hỏi.

" Hộc...Ki...Làm ơn cho hỏi bệnh nhân Kisaki..Kisaki Tetta..hiện đang ở đâu?"

"Dạ vừa là người vừa được đưa đến cấp cứu đúng không ạ? Anh là người nhà của bệnh nhân phải không?"

"...phải"

" Thật may quá, cậu ấy đang ở phòng hồi sức chờ phẫu thuật cần có chữ ký của người nhà người bệnh. Anh mau vào làm thủ tục đi!"

[...]

Ấy vậy mà thời gian trôi qua nhanh quá. Mới hôm nào tuyết còn trắng xoá hiên thềm, mà giờ hoa anh đào đã nở rộ, thắm hồng rực rỡ khoe sắc trên những nhánh cây. Phía khu hồi sức im ắng không bóng người qua lại về đêm. Chỉ có tiếng gió nhẹ đưa những tán lá cây xào xạc đẩy vào cửa sổ. Trong phòng bệnh khu B cái dây truyền nước thi thoảng lại rơi xuống vài giọt tí tách.
Kisaki từ từ mở mắt ra, dơ tay trái lên đăm chiêu ngắm nhìn và dần cảm nhận lại sự tồn tại của mình. Nắm tay lại rồi thả ra.

*Thật sự còn sống sao ?*

Nhưng em cũng chợt nhận ra tay phải của mình đã bị cắt bỏ đi một phần, phía dưới chân còn đang được bó bột lại, thật khó khăn để cử động được. Những kí ức trước đó thật mờ nhạt, kí ức duy nhất trong trí óc em là viễn cảnh ánh đèn xe rọi sáng đến chói mắt, và tỉnh dậy thì em lại nằm ở đây.

Em thở dài mệt mỏi nhìn sang người đang ngủ trên sofa

*Là...Hanma..?*

Bất chợt tay em nắm chặt tấm chăn, đăm chiêu nhìn hắn một hồi... Giữa cái tiết trời mùa xuân nắng ấm bỗng em lại thấy lạnh lẽo cô đơn đến lạ. Không hiểu nguyên do vì sao nữa? Em cảm thấy trái tim như mất đi một phần, bên trong là một khoảng trống rỗng lớn, nó như thể đang lung lay đến vỡ vụn vì nghĩ rằng sẽ không còn được gặp hắn một lần nào nữa.
Đúng vậy, em rất sợ cái sự cô đơn, buồn tủi bao trùm lấy tấm thân nhỏ bé này... Lần đầu em sợ hãi cái chết đến như vậy.

Kisaki ngồi dậy, xoay người qua trước mép giường, vươn mình đưa tay với ra, ngập ngừng một chút rồi thụt lại. Em cố gắng di chuyển rồi ngồi phịch xuống giữa hai chân của hắn. Đáo để là hắn ngủ say đến không biết gì. Trên gương mặt hắn là sự mệt mỏi, chân mắt đã thâm quầng trũng sâu xuống sau những đêm thức trắng vì lo rằng cậu sẽ bỏ hắn mà đi, lo hắn sẽ mất đi người hắn yêu thương mãi mãi. Hắn gầy đi nhiều rồi, em vòng tay ôm lấy eo hắn, lặng lẽ ngục xuống bờ vai rộng kia.

Cảm giác run sợ khi nãy không còn nữa... nhưng xúc cảm lúc này là gì? Cứ thế, nước mắt trong vô thức rơi xuống gò má còn đang ửng lên chút sắc hồng... sao em lại khóc? Có lẽ là do hơi ấm và sự an toàn nhỏ nhoi này đã khuấy động trái tim đang cô đơn của em.

Hanma nhẹ chuyển mình vì cảm nhận sức nặng và chật chội. Hắn khẽ mở hai hàng mi ra, đôi mắt còn đang nặng trĩu rũ xuống... cảm nhận rõ phía dưới lồng ngực này là hai trái tim đang chung nhịp đập. Hắn sững người, nhìn xuống

" Kisaki... mày tỉnh khi nào vậy!!"

A... hắn lại khóc rồi... nước mắt hắn không ngừng rơi xuống. Tay hắn nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt kia, hắn sợ cậu sẽ vỡ ra mất.

" Kisaki à...Kisaki..."

Hanma ôm lấy mặt em, cảm nhận, vuốt ve nó rồi cứ gọi tên em mà khóc mãi. Hắn sợ mất em đến vậy sao..? Kể cả khi em đang hiện diện trước mắt hắn đây? Nhưng cảm giác đau đớn đến nghẹn này sao mãi không nguôi? Hắn ôm trầm lấy cậu, vùi đôi mắt ngấn lệ xuống bờ vai nhỏ kia. Rồi lại ngẩng lên nhìn cậu thật rõ. Kisaki lau đi những giọt nước mắt còn tuôn, chỉ lẳng lặng không nói gì.

Thì ra hắn và em đều giống nhau. Đều sợ hãi nếu mất đi hình bóng của người kia vào một mai. Trái tim càng như thắt lại, nghẹn đến tâm can. Hanma vòng tay qua ôm siết em vào lòng. Thở phào nhẹ nhõm yên tâm phần nào.

Hắn lại tuỳ tiện cúi xuống hôn nhẹ vào bờ môi kia, ánh mắt vẫn còn vương nét đau đớn như thể cầu xin em hoàn thành cái tâm nguyện đang cào cấu suy nghĩ hắn là được chạm và cảm nhận cái sự hiện diện của em. Không như mấy lần hắn lén hôn em khi đang làm việc, lần này Hanma nhẹ nhàng hơn cả, cẩn trọng thăm dò rồi mới đưa nhẹ lưỡi của hắn vào phía trong, ánh mắt nhìn vào thúc giục em mau chấp nhận hắn đi. Kisaki hé miệng, đón lấy sự nóng bỏng từ miệng của hắn đang truyền sang em. Khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng lên mấy phần, trong lòng vừa bồi hồi lại vừa nhẹ nhõm. Họ đã cảm nhận được hơi ấm của người kia rồi.

Hắn kéo hông em gần hơn, hai tay vuốt xuống hai cặp đào tròn trịa, lưỡi hắn lại càng xâm lấn như muốn nuốt trọn từng nhịp thở nóng bỏng.

" Hưm...hư..ha...ha"

Kisaki cố gắng điều hoà nhịp thở, lúc này Hanma mới chịu buông ra, đầu óc em vẫn còn đang hỗn loạn. Hanma chui xuống dưới áo em, đưa lưỡi từ bụng lên phía ngực nhỏ. Hơi thở dần nóng và gấp gáp hơn, lưỡi hắn cuốn lấy đầu ngực và bắt đầu cắn mút nó.

" Ư...ưm...đừng cắn mà.."

Kisaki càng rên rỉ, hắn càng cắn mút nhiều hơn. Một tay em với bám víu lấy vai hắn, tay còn lại cố che đi gương mặt nhớp nháp nhưng không thể. Kisaki nhẹ ưỡn người theo dòng khoái cảm, ngực em bị hắn liếm mút đến ướt đẫm và cương cứng hết lên. Hanma chui ra bế cậu lên giường. Hắn gạt tay bị thương ra, vuốt ve khuôn mặt em. Kisaki ngoảnh đi, em quả thực không muốn hắn trông thấy bộ dạng này của mình chút nào...thân thể em còn chẳng lành lặn giống người bình thường kia mà...? Hanma dừng lại cúi xuống hôn lên tay em:

" Tao thích mọi thứ của mày, mọi thứ..."

Nói rồi hắn cúi xuống chiếm lấy khoang miệng em sâu hơn, hai tay hắn thừa cơ từ từ đưa xuống lỗ nhỏ kia mà khuếch chương. Hanma đưa tay vào rút ra rồi thêm một ngón để em có thể dần quen. Ngón tay thô và dài của hắn cứ hì hục phía trong đưa lên rồi nhấn xuống. Kisaki quặt chân lại run rẩy, khoái cảm chạy qua như những dòng điện giựt lên từng cơn:

" Aggz...hức...không..khống muốn.." – Em cắn chặt lấy môi mình đến rỉ máu vì không muốn phát ra mấy âm thanh gợi cảm.

Hanma xót xa liếm lấy dòng máu rồi cởi quần cậu ra

" Hư...phía dưới đã ướt vậy rồi sao~? Nó đang hút chặt lấy tay tao không rút ra được mất..hah"

" Mẹ kiếp...mgh...không có..hức" - Một lần nữa Kisaki xấu hổ che mặt lại giọng đầy uất ức.

"Mày vẫn nên...ưm...tìm một con đàn bà thì hơn..."

Hanma chẹp miệng một cái, không đợi được mà đưa cây côn thịt của hắn cắm vào phía trong cậu. Kisaki giật mình ưỡn người lên, nhịp tim nhanh thêm vài giây, hơi thở trở lên hỗn loạn không vững vàng siết chặt lấy tay hắn:

" Ư...ahh...ahhh...nó..nó lớn quá..a"

" Ức...Kisaki à, mày có biết tao đã rất sợ hãi kể từ đêm hôm đó không~? Tất cả đều là do mày cả"

       Hanma đẩy nhẹ những nhịp đều vào bên trong, không khí trong phòng ấm dần lên. Hắn ôm trọn eo em nhấn chặt xuống cảm nhận nhiều hơn sự ấm áp đến tan chảy. Côn thịt của hắn cắm sâu đỉnh vào nơi khoái cảm nhất của em. Kisaki sờ lên bụng mơ hồ

" Hah...tao...tao biết rồi mà... hức... ah... agh...sâu quá...đầy quá.

" Chết tiệt..tch...mày bóp chặt thật đó~" - Hắn nín nhịn sự hưng phấn trêu chọc.

" Không...hức...đừng nhấp nữa....ha....a...thích..tao ra mất..ha"

Hắn đẩy mông nhấp nhanh hơn, Kisaki không chịu được mà phóng thích. Em nhắm mắt lại thiếp đi mặc kệ hắn ta.

" Kisaki..."

Hắn tỏ vẻ bất mãn rút cự vật ra, khuỵu tay xuống hôn lên trán em, tay kia vẫn tuốt cự vật rồi phóng thích lên người em.

" Tao thích mày Kisaki à, đừng bao giờ bỏ tao lại nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro