Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hannibal vội chạy tới khi nghe thấy tiếng thút thít của (y/n). Anh nhìn giọt máu rơi xuống sàn nhà. Tay anh giữ lấy eo của (y/n) để giữ cô đứng vững.

"Tôi rất xin lỗi." (y/n) ngước nhìn Hannibal.

"Vớ vẩn. Bạn chẳng có gì phải xin lỗi cả." Hannibal chuyển chiếc khăn vào tay (y/n). Anh ngồi xổm dưới bồn rửa, lục lọi trong tủ. Anh đứng dậy với chiếc băng trên tay.

"Nhưng tôi đã làm máu chảy ra khắp sàn nhà của bác.sĩ"

"Im lặng." Anh đưa tay (y/n) ra và nhẹ nhàng thấm nó bằng một miếng vải ướt. "cô không thể bị trầy xước này chỉ vì va vào tường." Hannibal vừa nói vừa tập trung băng bó vết thương.

(y/n) xấu hổ quay mặt đi: "Hôm nay tôi bị ngã sớm hơn nên vết cắt đó chắc chắn đã mở lại."

"Thông minh và xinh đẹp nhưng vụng về." Hannibal nhìn vết thương đỏ bừng lên trên mặt cô. Anh giấu một nụ cười.

"Cảm ơn anh đã giúp đỡ." Cô chạm nhẹ vào cánh tay băng bó của mình và ngáp dài, "Xin lỗi. Tôi mệt quá."

"cô phải đến lần nữa." Hannibal nhẹ nhàng lướt ngón tay cái của mình lên cánh tay băng bó của cô. "tôi sẽ nấu món cô.thích nhất." Anh mỉm cười và đặt tay lên lưng (y/n) của cô, dẫn cô ra cửa trước.

"Bữa ăn yêu thích của tôi khá nhạt so với ẩm thực đẳng cấp thế giới của bạn." (y/n) cười khúc khích.

"Tuy nhiên, tôi sẽ làm được" Anh nói khi đứng ở cửa với (y/n).

"Ok" (y/n) khoanh tay và ngước nhìn Hannibal. "Lần tới khi tôi đến đây, một đĩa burger và khoai tây chiên tốt hơn nên có tên tôi trên đó."

"Tất nhiên" Một nụ cười thích thú hiện lên trên khuôn mặt Hannibal. Anh quan sát, đảm bảo rằng (y/n) đã trở về xe của cô ấy an toàn.

Hannibal quay lại nhà bếp và quét sàn nhà. Anh cúi xuống. Dùng con trỏ và ngón giữa để lấy máu của (y/n). Anh đưa chất lỏng màu đỏ lên môi và hít một hơi. mùi sắt như mùi thơm từ máu. Anh nhắm mắt lại và thư giãn khi liếm máu trên ngón tay.

Anh đứng dậy và lấy khăn tay lau miệng. Khi (y/n) về đến nhà, cô ấy sẽ đi ngủ ngay. Tuy nhiên Hannibal không thể, mặc dù cơ thể anh ấy rất cần được nghỉ ngơi. Anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.

"Cứu! Giúp tôi với!" Một người đàn ông hét lên khi chạy lại xe của mình.

Anh ta chỉ đang cố gắng giúp đỡ người lạ bị kéo vào lề đường. Người lạ nói rằng anh ta đang gặp vấn đề về ô tô. Nhưng tất cả chỉ là dối trá. Dẫn anh ta đến chỗ chạy trốn khỏi tên thợ xẻ Chesapeake.

"Giúp đỡ!" Người đàn ông đã tới cửa bên tài xế. Anh vội mở cửa xe rồi lao vào ghế lái. Anh chưa kịp nhấn ga thì một bàn tay thô ráp đã bóp cổ anh và kéo anh ra khỏi xe. Màn đêm dày đặc khiến khó có thể nhìn thấy những mảng da bị xé toạc, vương vãi trên vỉa hè. Một con dao từ từ ấn vào ngực người đàn ông. Rút ra nỗi đau. Người đàn ông cố gắng đá, đánh, đẩy nhưng con dao của kẻ sát nhân đã cắm sâu hơn vào ngực anh ta.

Tổn thương bên trong khiến máu chảy vào các cơ quan của anh ấy. Người đàn ông ho đỏ vào mặt kẻ tấn công. Người thợ xẻ vùng Chesapeake giẫm lên xương sống của anh ta. Biết chính xác nơi để đánh để làm tê liệt. Người đàn ông được nâng lên mui xe của chính mình. Anh ta bị trói như một con nai quý trong mùa săn bắn. Sau đó, kẻ xé xác đâm những chiếc gạc xuyên qua phần lưng nhô ra khỏi ngực của người đàn ông. Đôi mắt của anh phản chiếu nỗi đau tột cùng, nhưng cột sống bị gãy của anh đã ngăn cản mọi phản ứng vật lý.

Có thể nghe thấy tiếng vo ve kèm theo tiếng xé thịt. Kẻ xé xác Chesapeake đã hát một mình khi moi ruột người đàn ông và niêm phong nội tạng của anh ta trong túi nhựa và cho vào tủ lạnh.

Sau khi hoàn thành công việc, anh trở về nhà để cất thịt.

~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi ngáp khi tay tôi nắm chặt vô lăng. Tôi nhặt tách cà phê đang nằm trong ngăn đựng cốc lên. Tôi đưa nó lên môi. Tôi rất thích công việc của tôi. Tôi yêu trẻ con và thích chăm sóc chúng nhưng nhược điểm là phải dậy vào một giờ vô duyên để chuẩn bị. Bầu trời vẫn còn dấu vết của màn đêm.

Điều khiến chuyến đi buổi sáng của tôi dễ chịu hơn một chút là khung cảnh và sự yên tĩnh mà con đường vắng mang lại. Hầu như không có ai đi tuyến đường này vào sáng sớm thế này. Đó là lý do tại sao tôi rất thích lái xe theo cách này.

Đôi bông tai lủng lẳng của tôi lắc lư khi tôi lái xe. Tôi phát hiện một chiếc ô tô bị tấp vào lề đường. Có vẻ như có thứ gì đó kì lạ ở trên mui xe. Có ai cần giúp đỡ không? Tôi kéo sang một bên để xem có chuyện gì. Tôi bước ra khỏi xe và chiếc váy chấm bi của tôi tung bay trong gió cùng với mái tóc của tôi. Tôi vén tóc ra sau tai rồi bước lại gần xe.

Khi tôi đến gần hơn một chút, vật trên xe bắt đầu trông giống người. Tôi không tin vào những gì tôi đang nhìn thấy. Tôi đến gần hơn. Đó là lúc tôi nhìn thấy mọi thứ.

Những chiếc sừng xé toạc ngực một người đàn ông. Ruột của anh ta tràn ra ngoài khi anh ta bị trói vào xe. Mí mắt của anh ta đã bị cắt đi, phải nói lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này ai đều mang theo sự sợ hãi. Những mảng thịt và máu chảy ra từ ô tô trên vỉa hè. Với một con dao đâm vào kính chắn gió.

Tôi cúi xuống và nôn ọe. Chất nôn dính vào đường. Nước bọt và chất nôn mửa vấy bẩn quanh miệng tôi. Tôi vo tròn tấm vải lên trái tim mình. Ngực tôi bắt đầu co thắt. Cảm giác như có ai đó đang ấn xuống lồng ngực của tôi. các cơ quan nội tạng của tôi như những quả bóng bay căng phồng sắp nổ tung bất cứ lúc nào. Tôi ngã xuống sàn. Xi măng lún vào đầu gối tôi. Tôi đã thở gấp. Cảm giác như phổi tôi vỡ tung và lượng oxy tôi nuốt vào tràn ra khỏi phổi. Dù có hít bao nhiêu hơi thở tôi vẫn chết đuối.

Tôi cần phải đứng lên. Hãy đứng lên! Chân tôi run rẩy khi làm vậy. Ngực tôi tiếp tục co thắt. Tôi vấp vào xe của tôi. Đôi bàn tay run rẩy của tôi tìm kiếm những viên thuốc. Tôi chộp lấy cái chai và mò mẫm với cái nắp. Cuối cùng khi tôi mở nó ra, tay tôi run đến mức làm đổ chúng ra khắp sàn xe.

"Mẹ kiếp!" Tôi run rẩy hét lên. Tay tôi thọc vào túi và giật lấy chiếc điện thoại. Tôi đã gọi cho Alana.

"(y/n), có chuyện gì thế?"

"A-A-Alana...Cứu-pp." Tôi thở hổn hển.

"Bạn ở đâu?" Giọng điệu của cô ngay lập tức chuyển sang lo lắng.

"co....con đ..ường phía sa..u ra ...khỏi..p..hố."

"Tôi sẽ đến đó trong năm phút nữa."

"Alana."

"Đúng."

"Chết kh-xác chết." Tôi bắt đầu khóc. Tôi cảm thấy như mình sắp chết.

"Cái gì!"

"Đ-có một xác chết."

"Ở trong xe của bạn! Tôi sẽ tới ngay bây giờ!" Cô cúp máy.

Tôi gác chân lên ghế ô tô, gục đầu vào đầu gối, hai tay ôm lấy ngực. Tôi bắt đầu khóc lóc. Toàn thân tôi run rẩy và run rẩy. Tôi không thể thở được. Tôi sắp chết. Tôi sắp chết. Tôi sắp chết.

"(y/n)! (y/n)!" đầu tôi bị kéo lên và một viên thuốc được nhét vào miệng tôi.

"Bạn cần phải nuốt." Đầu tôi ngửa ra sau và nước đổ vào miệng tôi. Tôi nuốt nước bọt.

"(y/n), bạn cần thở cùng tôi. Được chứ?"

Tôi ở lại khá.

"Tôi cần bạn gật đầu."

Tôi gật đầu.

"Vào, 1 2 3. Ra, 1 2 3." Tôi đi theo. Việc này diễn ra một lúc rồi cuối cùng tôi cũng mở mắt ra và nhìn Alana đang nắm tay tôi và an ủi tôi.

Tôi nhìn quanh và thấy cảnh sát và đặc vụ FBI ở khắp mọi nơi. Mắt tôi nhìn vào người đàn ông đã chết. Alana dịch chuyển, chặn ánh nhìn của tôi.

Alana đã gọi đến nơi làm việc của tôi và giải thích rằng tôi có trường hợp khẩn cấp về y tế và hôm nay tôi không thể đến được. May mắn là có thêm một nhân viên túc trực để hỗ trợ cho tôi. Alana nhất quyết đòi chở tôi về nhà. Chúng tôi đã tới cửa trước. Tôi mò mẫm tìm chìa khóa. Tôi thấy Alana tiến lại gần để giúp đỡ. "Tôi hiểu rồi!" Tôi cáu kỉnh. Tôi nhận ra điều mình đã làm và xin lỗi. Về đến phòng ngủ, tôi nằm phịch xuống giường và rên rỉ. Tôi đúng là một gánh nặng.

Tôi cảm nhận được sự dịch chuyển của chiếc giường khi Alana ngồi xuống.

"không muốn ở đây một mình sao."

"Không sao đâu, tôi ổn."

Cô ấy phớt lờ tôi. "Tôi phải đi làm nên tôi sẽ cử Hannibal tới."

"Tôi thực sự không cần người chông nom tôi."

"Tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu có ai đó ở đây cùng bạn."

Tôi không trả lời.

"Bác Sĩ sẽ đến đây sau năm phút nữa" Cô nói và kiểm tra điện thoại. "Tối nay tôi sẽ ghé qua." Cô ấy đứng dậy. "Tạm biệt."

"Tạm biệt" Tôi quay sang một bên và tựa đầu vào gối. Cô ấy đã rời đi.

Vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở rồi đóng lại kèm theo tiếng bước chân nặng nề ngày càng lớn. Tôi ngồi dậy và nhìn qua thì thấy Hannibal đang đứng ở cuối giường.

"Alana đã kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra." Anh ngồi xuống mép giường của tôi.

"Xin lỗi, cậu phải nhìn thấy tôi như thế này." Tôi thở dài.

"Ý anh là gì?"

"Tôi không chỉ trông giống một mớ hỗn độn mà tôi còn là một mớ hỗn độn." Tôi cười khúc khích.

"Vớ vẩn. Em cũng đẹp không kém gì tối qua nếu không muốn nói là hơn." Ánh nhìn của anh dịu lại.

"Cảm ơn" tôi thì thầm và tựa đầu vào gối. Sự việc xảy ra buổi sáng vẫn đè nặng lên tôi.

"bạn có muốn nói về chuyện đã xảy ra không?" Anh điều chỉnh lại tư thế của mình.

"Không thực sự." Tôi ngước nhìn anh khi tóc tôi xõa xuống gối.

"Alana gợi ý rằng bạn nên đến tham gia các buổi họp với tôi."

"Buổi trị liệu?"

"Đúng."

Tôi ngồi dậy: "Tôi không cần."

"Tối qua cậu đã nói 'thật là điên khi đóng chai mọi thứ bên trong'."

"Tôi không giấu mọi thứ bên trong, tôi có Alana."

"Alana không thể luôn ở bên bạn. Cô ấy có những chuyện riêng mà cô ấy phải giải quyết."

Tôi cau mày. "Tôi biết." nỗi lo lắng của tôi nhấn chìm Alana. Tôi biết cô ấy cảm thấy có nghĩa vụ phải chăm sóc tôi. Tôi ghét điều đó.

"Đó không nhất thiết phải là một buổi trị liệu chính thức. Chúng ta có thể nói về bất cứ điều gì hoặc mọi thứ. Tôi chỉ nhấn mạnh rằng chúng ta gặp nhau hai lần một tuần để theo dõi sự lo lắng của bạn.

Tôi gật đầu. Cuộc trò chuyện kết thúc và sự im lặng bao trùm căn phòng. giấc ngủ đè nặng lên mi mắt tôi. Tôi ngáp và ngã trở lại giường. tôi rúc vào sâu hơn.Tay tôi vòng quanh gối khi tôi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro