Đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ bắt đầu với những chàng hiệp sĩ.

Will không lạ gì với những cơn ác mộng chết tiệt thỉnh thoảng ghé thăm. Mà thực ra là hơn cả thỉnh thoảng. Nhưng những giấc mơ gần đây lại khá... khác biệt. Vẫn rất kỳ lạ và rất sống động nhưng ít đáng sợ hơn.

Ba đêm liên tiếp, anh mơ thấy mình trở thành một hiệp sĩ thời Trung Cổ. Những thanh kiếm, những con ngựa, bộ áo giáp và cả đánh nhau. Nó chi tiết đến mức khó mà tin nó chỉ là giấc mơ. Nó gần giống như... một ký ức. Một ký ức xa xăm nào đó nằm ẩn sâu trong tâm trí anh.

Tên hắn là Tristan. Tristan, người đàn ông trong những giấc mơ đó với mái tóc dài thắt bím, đôi mắt nâu sâu thẳm và điệu cười nhếch mép khiến Will cảm thấy phát điên lên vì khao khát. Hắn cao và trầm tĩnh. Hắn cuốn hút biết bao. Will không biết tiềm thức anh đã tạo nên hắn như thế nào – hẳn là những mảnh nhỏ trong tâm trí anh đã tự ghép lại với nhau tạo thành hình hài đó – nhưng chắc chắn một điều là anh hoàn toàn không có gì để chê bai.

Trong giấc mơ đầu tiên về Tristan, họ đang ở một quán bar, một quán rượu, Will cho là vậy, với rất nhiều hiệp sĩ khác. Họ uống rượu, tranh cãi và cười đùa. Tristan mỉm cười và Will cảm thấy sự ấm áp lan tràn không chỉ từ ly bia. Và đột nhiên Tristan dẫn anh rời xa những người khác, khuất bóng trong một con hẻm nhỏ. Đột nhiên họ hôn nhau bên bức tường của quán rượu, Tristan lẩm bẩm rằng họ không nên làm vậy, rằng họ có thể bị bắt gặp nhưng không bao giờ thực sự đẩy anh ra. Và khi Will tỉnh dậy, anh phải mất vài phút để nhớ mình là ai, ở đâu và lúc nào, để nhớ rằng Tristan đó không có thật và Will chỉ có một mình.

Anh đã dành cả ngày để cố gắng tập trung vào bài giảng, vào bầy chó, vào mồi câu. Những chiếc lông trên mồi câu làm anh nhớ đến con diều hâu của Tristan.

Và khi Will ngủ đêm đó, anh thấy một Tristan trần trụi đang nhìn anh chăm chú, còn anh thì đang dang rộng chân-

Will đã nói với hắn rằng anh nhớ hắn.

Tristan bật cười, bàn tay ấm áp phong trần vuốt ve đùi Will rồi nhướng mày.

"Nhớ ta? Khi nào thì em có thời gian để làm chuyện như vậy hả?"

Will đã mơ thấy anh và Tristan làm tình trên chiếc thảm ngủ trong lều của anh. Họ lặng lẽ để không đánh động đến những người khác, làm tình trên đất quả là khó chịu và Tristan cũng không có mùi hợp với tiêu chuẩn thời nay. Nhưng bất chấp những điều nọ, cảm giác đó rất tuyệt, tuyệt hơn cảm giác mà Will từng trải trong những năm qua. Will cưỡi trên người hắn, chậm rãi và lút sâu, và Tristan dẫn dắt anh bằng đôi tay dịu dàng đặt trên eo anh. Will gọi tên hắn, và Tristan gọi anh là Galahah. Lần này, Will thức dậy với sự cô độc và khao khát, chiếc giường trống trải gần như bóp nghẹt hơi thở anh.

Đêm đó Will gần như không thể đợi nổi để chìm vào giấc ngủ.

Anh mơ về một chiến trường. Xung quanh anh là khói lửa, xác người và hỗn loạn. Theo quan sát thì trận chiến chỉ vừa kết thúc. Những hiệp sĩ khác đang đếm số người còn lại, đánh giá thiệt hại. Một trong số họ nhăn mặt khi Will đến gần. Tim anh chùng xuống.

"Galahah, thật vui khi thấy cậu vẫn ổn. Cậu đã chiến đấu rất cừ."

"Tristan đâu rồi?"

"Anh ấy là một chiến binh thực thụ," cậu ta nói thay vì trả lời. "Chúng ta chắc chắn đã thua nếu không có anh ấy– "

"Anh ấy ở đâu."

Người nọ nhìn anh một cách tiếc thương và Will thấy nước mắt anh đang trào lên.

"Không."

"Đó là một cái chết cao quý, Galahah–"

Will lắc đầu, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Đây không phải sự thật. Tristan không thể-

"Không, không không, tôi– " Anh nuốt nghẹn. "Tôi không thể mất anh ấy, anh ấy–"

"Tôi biết hai người rất thân nhau," một người khác nói, ông gật đầu với người hiệp sĩ trước mặt Will. "Gawain, đưa Galahad đi đâu đó nghỉ ngơi đi."

Phần còn lại của giấc mơ rất nhạt nhòa. Phần lớn là Will khóc vì Tristan. Anh thức dậy và cảm thấy thật ngu ngốc. Tristan không bao giờ yêu anh. Tristan không bao giờ chết. Hắn không thật sự tồn tại mà chỉ là một sản phẩm từ trí óc hoạt động quá mức của Will. Vậy mà trái tim anh vẫn đau nhói. Tâm trí anh bị lấp đầy bởi đôi mắt nâu. Và chỉ chừng đấy là thật.

Vào đem hôm sau, anh có một giấc mơ khác. Lần này anh ở thời hiện đại trong một thị trấn hẻo lánh đầy tuyết. Tình cờ, anh gặp một một người đàn ông. Trái tim anh dồn dập vào khoảnh khắc ánh mắt họ khóa vào nhau. Một bên mắt của hắn bị mù hoặc có lẽ đơn giản là bị mất và được giấu sau lớp bịt mắt đen nhưng vẫn là đôi mắt nâu sâu thẳm quen thuộc đó. Hắn lớn tuổi hơn trước. Khuôn mặt dữ tợn và mệt mỏi vì cuộc đời.

Nhưng vẫn là khuôn mặt đó.

"Tristan?"

Người đàn ông cau mày nhìn anh. "Duncan," hắn sửa lại, nhưng vẫn là giọng nói đó. Vẫn bóng dáng cao lớn mạnh mẽ. Vẫn là người đàn ông đó.

Chuyện như thế tiếp tục diễn ra trong nhiều tuần. Những người đàn ông lạ với khuôn mặt góc cạnh và nụ cười nhếch mép. Ba đêm cùng nhau và rồi chuyển đến người kế tiếp. Tristan, Duncan, Jean, Markus. Tất cả các hóa thân khác nhau của cùng một người đàn ông. Và Will, với tất cả sự lý trí, lần lượt yêu từng người một. Bề ngoài họ khác nhau nhưng họ đều có một vài nét chung cố định trên gương mặt. Mỗi người họ đều bạo lực, mạnh mẽ, sẵn lòng và có thể giết chóc. Mỗi người họ đều yêu Will mãnh liệt không nhượng bộ. Mỗi người đều sẵn sàng trao cho Will cả thế giới, chiếm giữ Will theo cái cách khiến anh cảm thấy như bị bỏ rơi khi bình minh đến.

Mỗi người đều chết đi.

Tristan bị chặt đầu trong trận chiến. Duncan bị bắn trước mắt Will. Jean, bị đầu độc. Markus, đau tim. Chưa từng có ai trong số họ ra đi thanh thản. Giấc mơ thứ ba chưa bao giờ có cảnh người Will yêu già đi và hai người được vây quanh bởi gia đình bạn bè. Người tình về đêm của anh không bao giờ ra đi trong giấc ngủ dưới bóng cây cam. Nó luôn đến quá sớm.

Will uống một tách cà phê nữa. Bây giờ là hơn bốn giờ sáng. Anh phải dạy vào lúc chín giờ, anh cần đi ngủ nhưng anh không thể. Anh không thể.

Nigel là kiểu người mà cha anh luôn nói anh phải cảnh giác. Hắn tàn khốc và độc ác như những người khác nhưng thiếu đi sự nghiêm trang và trầm tĩnh thường thấy. Hắn quyến rũ theo một cách thô lỗ. Hắn đẹp trai và hắn biết điều đó. Tự mãn, thô bỉ và rất rất giỏi chuyện giường chiếu. Và Nigel yêu phiên bản này của Will đến điên cuồng, giống như thể hắn sinh ra để dành cho việc đó.

Hai đêm. Will đã có Nigel hai đêm.

Will chưa sẵn sàng để thấy hắn chết.

Anh ép bản thân trắng đêm. Khi nhìn thấy ánh mặt trời ló dạng, anh cảm thấy như mình vừa cứu một mạng người. Anh như zombie suốt bài giảng đầu tiên trong ngày và anh biết mình không thể tiếp tục như vậy mãi nhưng mỗi phút anh tỉnh táo là thêm một phút anh không phải nhìn Nigel chết đi.

Anh ngồi ở bàn và gối đầu lên tay. Lần cuối cùng anh ngủ, anh đã vòng tay quanh người Nigel và ôm chặt nhất có thể.

"Đừng đi mà," anh thì thầm, và Nigel vuốt tóc anh bằng đôi tay mãnh mẽ. Hắn gần như chìm vào giấc ngủ.

"Anh không đi đâu cả người đẹp à."

Thế rồi Will nức nở. Người đẹp. Anh yêu cái cách Nigel nuông chiều anh bằng những cách gọi thân mật và ngợi ca. Đã bao lâu rồi kể từ khi ai đó trong thế giới thực tại khen ngợi anh?

Nigel thốt lên một cách bối rối khi nước mắt Will rơi xuống xương quai xanh của hắn. "Adam ơi? Em sao vậy?"

"Em... Em không muốn mất anh. Không muốn mất anh lần nữa."

Nigel đưa tay ôm lấy lưng anh, siết chặt, ấm áp và mạnh mẽ để khiến anh an tâm. "Cưng ơi em đang nói gì vậy? Em sẽ không mất anh đâu."

Will lắc đầu. Anh sẽ mất hắn. Sớm thôi. "Em không thể, Nigel. Làm ơn mà."

"Này, nhìn anh đi."

Will làm theo lời hắn, nhìn vào đôi mắt sẫm màu trong căn phòng ngủ mờ sáng của họ. Nigel mỉm cười, hắn nhìn vào mắt anh như thể đó là một đặc ân mà hắn vinh hạnh được nhận.

"Không có thứ gì trên thế giới này có thể cướp anh khỏi em. Được chứ?"

Will cố gắng gượng cười. "Được rồi anh."

Nigel gật đầu và trao cho anh một nụ hôn chậm rãi kéo dài. Will muốn tin hắn. Muốn tin rằng Nigel sẽ không bỏ lại Will cô đơn lần nữa.

Will hít một hơi thật chậm, khuỷu tay vẫn chống trên bàn. Vai anh chùng xuống, anh nghe thấy tiếng đôi kính trượt khỏi tay anh và đập xuống bàn-

Và âm thanh tiếp theo anh nghe thấy là một tiếng súng nổ kèm theo một tiếng hét tức giận, thống khổ.

"Không."

Will đang nằm trên mặt đất trong một con hẻm nào đó. Anh nghe thấy nhiều tiếng súng hơn. Nigel đang đứng trước một gã đang ông khác. Hắn bắn vào mặt gã một lần, hai lần, ba lần. Hắn vẫn đang gào giận nhưng trông có vẻ không bị thương. Có lẽ Nigel sẽ không chết.

Và sau đó Will ho, đứt quãng. Miệng anh ngập tràn mùi tanh đặc quánh của máu. Anh ôm chặt ngực và cơn đau ập đến với anh như sóng vỗ.

Oh.

Nigel không phải là người sẽ chết trong giấc mơ này.

"N-nigel."

Hắn ngay lập tức quỳ xuống bên cạnh Will rồi vươn đôi tay run rẩy ôm lấy khuôn mặt anh. Hắn nhẹ nhàng suỵt Will, ngón cái của hắn dịu dàng vuốt ve gò má anh.

"Không sao đâu," hắn thì thầm. "Không sao đâu người đẹp. Em sẽ ổn thôi, được chứ? Chỉ cần ở lại với anh thôi."

Will lắc đầu và một giọt nước mắt trượt xuống gò má.

"Anh nghĩ vì sao-" anh mở lời và phát ra một tiếng ho ngậm máu khác. "Anh nghĩ vì sao chúng ta chẳng bao giờ có được một kết thúc hạnh phúc vậy nhỉ?"

Nigel nhìn như đang trên bờ vực sụp đổ. "Anh không biết cưng ạ. Anh không biết. Mẹ kiếp thật không công bằng."

"...Ôm em đi anh."

"Anh không muốn làm em đau."

"Làm ơn đi anh."

Nigel thở dài thất bại, hắn luôn chiều anh một cách bất lực. Will nghiến chặt răng để ngăn tiếng rít đau đớn khi Nigel di chuyển và ôm cơ thể mềm nhũn của anh vào vòng tay trân trọng của hắn. Khi anh đã ổn định, Nigel hôn lên tóc anh rồi vùi mặt hắn ở đó. "Em muốn biết gì không."

Will yếu ớt đáp lại và Nigel phát ra tiếng thổn thức.

"Em là cái kết hạnh phúc của anh, Adam. Anh thật lòng đấy. Anh không có thứ gì khi anh gặp em, và rồi em cho anh mọi thứ mà anh có thể muốn."

Will chớp mắt. Mí mắt anh nặng trĩu.

"Em biết điều đó đúng không em? Em đã cho anh mọi thứ."

Will cố gắng gật đầu nhưng cơ bắp không còn nghe lời anh nữa.

"Adam?" Nigel điên cuồng ôm chặt má anh. "Adam, cưng à nhìn anh này. Làm ơn mà em."

Mất nhiều thời gian hơn bình thường nhưng cuối cùng Will cũng ép được bản thân mở mắt nhìn Niel. Anh chưa bao giờ thấy khuôn mặt này hoang mang lạc lối đến vậy.

"Đừng...đừng buồn mà, NI."

Nigel suỵt anh lần nữa rồi nắm lấy tay anh và siết chặt. Will cố gắng mỉm cười.

"Lần tiếp theo chúng ta rồi sẽ hạnh phúc thôi."

Nigel cúi đầu hôn lên trán Will. Tầm mắt anh tối dần.

"Anh yêu em," Nigel thì thầm. Will bừng tỉnh trong lớp trước khi anh kịp trả lời, nước mắt lăn dài trên mặt và ngực anh đau nhói.

Cả ngày đó Will đều cảm thấy anh đang phát ốm cả lên. Anh không thể tiếp tục chuyện này nữa. Anh không thể gặp một người đàn ông khác cùng mang khuôn mặt đó, không thể yêu hắn và rồi thấy câu chuyện kết thúc trong bi kịch. Nigel nói đúng, mẹ kiếp thật không công bằng.

Nhưng dù vậy, anh vẫn ngủ. Sợ hãi nhưng anh vẫn ngủ.

Anh đang mong đợi gặp một người đàn ông trong giấc mơ. Mong đợi tình cờ gặp một người xa lạ và bắt đầu lại từ đầu. Thay vào đó khi giấc mơ bắt đầu, chân anh đã rời khỏi mép vực đá.

Will không cần nhìn người đàn ông đang ôm mình để biết mặt hắn. Anh nhận ra vòng tay đó- đôi tay hắn ôm chặt Will đầy bảo vệ như thể Will là thứ quan trọng nhất trên thế giới này. Anh có thể cảm nhận được máu nóng nhuộm đỏ hai người họ- máu trên mặt Will và trong miệng Will, máu trào ra từ vết thương trên bụng của người anh yêu. Gió đêm rít qua khi họ rơi xuống. Phía trên họ là vầng trăng tròn tỏa ánh sáng yếu ớt hoàn hảo, tắm cảnh đêm trong ánh sáng dịu nhẹ. Bên dưới họ, biển vỗ nhịp nhàng, sẵn sàng chào đón họ. Mọi thứ gần như yên bình.

Will kiệt sức nhưng anh hạnh phúc một cách kỳ lạ. Thỏa mãn, như thể tất cả những gì anh muốn là được ở trong vòng tay người đàn ông này, ngay cả khi họ phải chết để biến điều này thành hiện thực. Will ôm hắn chặt hơn, thở dài sung sướng.

"Em yêu anh," anh nói, và đó là sự thật. Dù đây là ai đi nữa thì Will vẫn yêu hắn.

"Will..."

Anh sững sờ. Nước dâng lên bắt lấy họ và Will tỉnh giấc, ướt đẫm mồ hôi và hổn hển.

Những người khác, tất cả họ đều biết mặt và giọng Will nhưng luôn sử dụng một cái tên khác. Nhưng người đàn ông tối nay-

Hắn đã gọi anh bằng tên thật của anh.

Hắn biết Will. Một Will thật sự.

Đó là điều duy nhất anh có thể nghĩ suốt buổi sáng, ám ảnh về nó một cách vô ích. Nó đang ẩn chứa ý nghĩa nào?

Tâm trí anh hỗn loạn đến mức anh hầu như không thể tập trung khi Đặc vụ Jack Crawford đến lớp và yêu cầu anh cho một số lời khuyên về một loạt vụ mất tích gần đây. Anh gần như mù quáng đi theo đến văn phòng của ông, nghe ông nói tầm phào về một bác sĩ tâm lý cao cấp nào đó mà ông đã thuê tư vấn.

Will sững người khi hắn bước vào phòng. Có phải anh đang mơ không? Không, không thể. Anh vẫn đang tỉnh táo.

Và chưa hết, hắn đang ở đây. Cao lớn, nổi bật và sang trọng với đôi mắt nâu ấm áp.

"Là anh," anh nói trong sự hoài nghi.

"Hai người quen nhau?"

Bác sĩ Lecter nghiêng đầu. "Không nếu theo hiểu biết của tôi. Chúng ta đã gặp nhau chưa anh Graham?"

Will nuốt nước bọt, tim anh đập loạn xạ. "Có thể là trong kiếp trước," anh nói và Bác sĩ Lecter mỉm cười.

Anh cố gắng duy trì sự bình tĩnh trong phần còn lại của cuộc gặp mặt, gần như vậy. Mắt Bác sĩ Lecteer luôn hướng về phía anh và khiến anh cảm thấy run rẩy.

Will không chắc tại sao anh lại có những giấc mơ đó, liệu chúng có phải là ký ức hay là lời cảnh báo không, hay việc làm thế nào mà tâm trí anh có thể dự đoán hoàn hảo một khuôn mặt mà anh chưa từng thấy bao giờ. Chỉ có một điều mà anh chắc chắn.

Anh sẽ không để câu chuyện của họ kết thúc trong bi kịch. Không phải lần này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro