Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ga-On không thể ngủ vào đêm trước chuyến đi. Anh ấy rất căng thẳng và lo sợ về những gì có thể xảy ra ở đó. Vào buổi sáng, anh ấy hoàn toàn kiệt sức và hầu như không thể ra khỏi giường. Anh nhanh chóng thu dọn hành lý và chạy ra khỏi nhà để bắt chuyến tàu của mình. Khi anh ấy đến khuôn viên trường, các bạn học của anh ấy và Yo-Han đã đợi sẵn. Anh ngay lập tức cảm thấy ánh mắt thất vọng của họ nhìn anh.

- "Mọi người đã ở đây rồi, mời lên xe" Yo-Han nói

- "Tôi có thể ngồi phía trước không, tôi bị say tàu xe và tôi cảm thấy tốt hơn khi ngồi phía trước" chủ tịch câu lạc bộ hỏi

- "Tất nhiên rồi" Yo-Han đáp và gửi cho cô ấy một nụ cười giả tạo. Rõ ràng là anh ấy hy vọng rằng Ga-On sẽ là người ngồi cạnh anh. Trong khi đó, Ga-On thở phào nhẹ nhõm.

- "Ga-On đến đây, chúng ta sẽ đặt ba lô của bạn trong cốp" Ga-On gật đầu và đi cùng Yo-Han. Yohan cho chiếc ba lô vào, đóng cốp lại rồi tiến lại gần cậu bé và nâng nhẹ cằm cậu.

- "Hôm qua em có ngủ không? Trông em như sắp chết vậy" anh hỏi. Ga-On bối rối nhìn anh

- "Thật hả? Cái này mới nhé, tôi cứ tưởng tôi luôn thu hút anh, bất kể tôi trông thế nào cơ mà" chàng trai đảo mắt và Yo-Han cười phá lên. Đứa trẻ lại bắt đầu nhe răng. Yo-Han đưa mặt mình gần mặt cậu bé một cách nguy hiểm và nhìn thẳng vào mắt cậu.

- "Tất nhiên là luôn" anh cười. Ga-On nhanh chóng rời đi và bước về phía cửa xe. Trong suốt chuyến đi, chủ tịch câu lạc bộ không ngừng nói, Yo-Han cảm thấy rất khó chịu nhưng anh phải giả vờ lắng nghe cô ấy. Ga-On đang ngồi ở phía sau với nụ cười hài lòng trên khuôn mặt. Thẩm phán muốn đi với họ thì bây giờ anh ấy có trò giải trí rồi đó, nghe cô gái nhàm chán này, anh ấy nghĩ. Yo-Han thỉnh thoảng liếc nhìn vào gương theo dõi Ga-On, người rõ ràng đang rất vui khi thấy sự khó chịu của anh ấy. Họ đến nơi trong vòng chưa đầy một giờ. Yo-Han vừa kịp ra khỏi xe thì mọi người bắt đầu trố mắt kinh ngạc, rõ ràng là không ai mong đợi anh ấy ở đó. Chủ tịch câu lạc bộ và phần còn lại của nhóm Ga-On tự hào đứng cạnh thẩm phán, giả vờ rằng họ quan trọng như thế nào. Thật thảm hại, Ga-On nghĩ. Chẳng mấy chốc, những người tham gia khác của sự kiện, sinh viên từ các trường đại học khác, đã tiếp cận thẩm phán và bắt đầu xin chữ ký và chụp ảnh với anh ta. Ga-On đang đứng khoanh tay và nhăn mặt.

- "Xin chào Ga-On" Ga-On nghe thấy giọng nói của ai đó, anh quay lại và nhìn thấy có lẽ là người chỉ xếp sau Yo-Han mà anh muốn gặp lúc này, Kim Joon-ha. Anh ta là đối thủ lớn nhất của Gaon trong mọi cuộc thi luật. Anh ấy cũng đang nộp đơn xin thực tập tương tự tại tòa án nhưng Ga-On đã được chọn. Họ cũng thi đấu với nhau trong các giải đấu bóng rổ. Nói một cách dễ hiểu, họ không thích nhau. Anh ta rất nổi tiếng và hấp dẫn, là đội trưởng đội bóng rổ của trường đại học và xuất thân từ một gia đình giàu có. Anh ta cũng hơn Ga-On vài tuổi, đã là sinh viên năm cuối đại học. Ga-On luôn nghĩ mình cách xa anh hàng dặm về địa vị xã hội và sự nổi tiếng nhưng không hiểu sao Joon-ha lại coi anh là mối đe dọa và đối thủ lớn.

- "Joon-ha, tôi rất vui được gặp anh." Ga-On đảo mắt

- "Chắc chắn rồi, làm thế nào cậu tận hưởng kỳ thực tập mà cậu không xứng đáng?"

- "Ý anh là gì, tôi đã thắng cuộc thi "

- "Tôi không thể tin một người như  cậu có thể giành chiến thắng"

- "Một người như tôi? Nó có ý nghĩa gì?"

- "Nhìn mày kìa, ngoài khuôn mặt xinh xắn và cặp mông đẹp ra thì mày chẳng có gì để cho. Thực ra, có lẽ nhờ vậy mà mày được đi thực tập" Ga-On không chịu nổi và đấm vào mặt anh ta. Joon-ha tức giận đẩy Ga-On xuống đất và họ bắt đầu vật lộn. Ngay lập tức Yo-Han nhìn thấy điều này và chạy đến chỗ các chàng trai đang chiến đấu. Sau đó, anh ấy dễ dàng kéo Joon-ha ra khỏi Ga-On.

- "Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mấy người đang làm gì vậy? Không ngờ mình lại phải đi làm bảo mẫu. Sinh viên luật bây giờ cư xử thế này sao? Ngày xưa là khoa danh giá mà." Joon-ha đã bị sốc khi nhìn thấy thẩm phán, anh ta không nghĩ sẽ thấy Yohan ở đây.

- "Tôi rất xin lỗi thẩm phán Kang, điều đó sẽ không xảy ra nữa, tôi rất xin lỗi"Kim Joon-ha nói với giọng run run

- "Mong là thế" Yo-Han nhìn Ga-On. Cậu bé nằm trên mặt đất với khuôn mặt lấm lem bùn đất.

-"Anh không có gì muốn nói sao?" Yohan hỏi

- " Tôi xin lỗi" Kim Joon-ha nói. Anh ta thậm chí còn không chắc mình đang xin lỗi vì điều gì.

- "Ga-On lấy đồ của em và đi thay đồ đi" Ga-On đứng dậy, lấy đồ của mình và cùng với nhóm của mình và Yo-Han đi về phía khu. Tại lối vào của khu, họ được chào đón bởi người tổ chức hội nghị, đó là một giáo sư từ trường đại học mà Kim Joon-ha đã theo học.

- "Chào thẩm phán Kang, đây là một vinh dự lớn đối với chúng tôi, chúng tôi không mong đợi sự nổi tiếng như vậy ở đây. Nói thật, chúng tôi có điều kiện khá khiêm tốn ở đây, tôi không biết liệu nó có phù hợp với anh hay không."

- "Xin chào, không sao đâu, tôi không cần xa xỉ"

- "Nhà của cố vấn ở bên trái và học sinh sẽ ở lại đây." giáo sư nói

- "Tuyệt, cảm ơn " Yo-Han đi về phía khu của mình. Ga-On và những học sinh còn lại bước vào tòa nhà nơi họ sẽ qua đêm. Nó giống một khu cắm trại quân sự hơn là chỗ ở bình thường, một số giường xếp thành hai hàng. Các cô gái sẽ ngủ ở một bên và các chàng trai ở bên kia. Ga-On chọn chiếc giường ở rìa, anh ấy muốn tiếp xúc với ít người nhất. Bình thường anh ấy sẽ quan tâm đến việc hòa nhập với các sinh viên từ các trường đại học khác, nhưng bây giờ anh ấy đã có những vấn đề lớn hơn trong tâm trí của anh ấy. Anh ấy cúi xuống và bắt đầu mở ba lô của mình thì đột nhiên anh ấy cảm thấy có ai đó vỗ vào mông mình. Anh ấy sửng sốt nhìn qua để xem tên khốn  đó là ai. Anh ấy thấy Joon-ha đang đứng phía sau anh ấy với bạn bè của anh ấy và họ đang cười.

- "Cái quái gì vậy?" Ga-On cao giọng nói

- "Xin lỗi, tôi không thể cưỡng lại, cậu có một cái mông đẹp." Joon-ha nói với một nụ cười nhếch mép.

- "Tránh xa tôi ra"

- "Và các cậu lại ở gần nhau?" các chàng trai đột nhiên nghe thấy giọng nói của Yo-Han, người đang đứng ở ngưỡng cửa theo dõi toàn bộ tình hình. Họ ngạc nhiên nhìn anh.

- "Anh ta là người theo dõi tôi, anh ta sẽ không rời xa tôi đâu" Ga-On nói

- "Thảo nào" Yo-Han nói

- "Gì?" Ga-On và Joon-ha đồng thời nói với vẻ mặt bối rối.

- "Tốt hơn hết là các cậu nên tránh xa nhau ra vì rõ ràng là không thể ở bên cạnh nhau. Tôi không muốn bắt gặp hai cậu đang cãi nhau và đánh nhau nữa, nếu không tôi sẽ đuổi các cậu ra khỏi đây" Joon-ha và những người bạn của anh ấy rời đi. Trong Cabin chỉ còn Ga-On ở lại với thẩm phán bên trong.

- "Wow, cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của anh, tôi luôn biết anh là một người giữ trẻ tuyệt vời" Ga-On nhìn anh với vẻ khó chịu

- "Bây giờ em muốn tôi giúp? Đây là một cái gì đó mới. Tôi không biết liệu tôi có nên tham gia vào các vấn đề tình yêu của em không" Yo-Han nhếch mép

- "Những vấn đề gì?"

- "À đúng rồi, tôi quên mất em trẻ con như thế nào, trên hết là bị mù" Yo-Han đảo mắt

- "Tôi không hiểu ý anh" Ga-On bối rối nhìn anh chằm chằm

- Cậu ấy đang tán tỉnh em , cậu ta thích em" Yo-Han xoa đầu cậu bé

- "Gì?"

- " Em nghe tôi nói rồi mà"

- "Vớ vẩn, anh ta đã coi tôi như rác rưởi kể từ khi chúng tôi quen nhau. Có thể đó là biểu hiện của sự quan tâm theo tiêu chuẩn của anh nhưng người bình thường không thể hiện tình cảm như vậy."

- "Yeah, bởi vì em là một chuyên gia như vậy."

- "Tôi thì không, nhưng tôi biết khi nào tôi đang thu hút ai đó"

- "Chắc chắn, em chỉ chứng minh điều đó một lần nữa" Yo-Han cười. Đột nhiên họ nghe nói rằng hoạt động tích hợp đầu tiên sắp bắt đầu.

- "Đi thôi" Yo-Han nói và họ rời đi cùng nhau. Các trò chơi hội nhập kéo dài vài giờ, sau đó là thời gian nghỉ ăn trưa và đốt lửa trại. Khoảng 10 giờ tối, mọi người vào cabin đi ngủ. Ga-On không thể ngủ được, anh không thể chịu được tiếng ngáy to của một học sinh. Anh quyết định đi bơi ở hồ gần đó. Anh phải cẩn thận vì nếu ai đó bắt gặp anh sẽ gặp rắc rối. Bên ngoài hoàn toàn im lặng, anh dễ dàng đến hồ mà không bị chú ý. Anh ta cởi quần áo, chỉ mặc đồ lót, để lại quần áo và khăn tắm ở mép hồ rồi đi xuống nước. Thật dễ chịu, Ga-On cảm thấy thư thái và tạm thời quên đi những vấn đề của mình. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng sột soạt kỳ lạ, anh bắt đầu lo lắng nhìn xung quanh. Đột nhiên anh nhìn thấy bóng một người, nhưng anh không thể nhìn thấy khuôn mặt vì trời quá tối. Bây giờ anh đang sợ hãi.


======

Spoil chương tiếp nè =)))))))

Sói và cừu sắp nằm chung một giường rồi, hehe =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro