Phần 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ga-On bước ra khỏi trường đại học, ngồi trên băng ghế trước tòa nhà và vùi đầu vào tay. Anh cố gắng ngăn mình không khóc. Anh luôn tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ lên, nhưng anh không thể làm được nữa. Anh ấy sợ sẽ bị đuổi khỏi trường đại học vì thẩm phán Kang. Rốt cuộc, anh đã thấy người đàn ông này có những mối liên hệ nào. Anh cảm thấy rất đơn độc, anh không có ai để nói chuyện cùng. Anh biết chỉ có một người duy nhất anh có thể nói về những vấn đề của mình và người sẽ tin anh - Soo-Hyun. Nhưng anh ấy rất xấu hổ khi nói về điều đó. Anh sẽ gặp cô ấy vào cuối ngày hôm nay, nhưng anh ấy không biết liệu nên nói cho cô ấy biết sự thật hay không.

Họ sẽ gặp nhau tại quán cà phê yêu thích của họ. Khi Ga-On xuất hiện, Soo-Hyun đã đợi anh ấy.

- "Này, tớ đã gọi cho cậu món lắc yêu thích của cậu" cô ấy đã cười

- "Cám ơn, khỏe không?"

- "Tớ đã có một ngày tuyệt vời ở trường, bài báo của tớ là tốt nhất trong nhóm, tớ còn được khen ngợi nữa " cô nói trong sự phấn khích.

- "Thật tuyệt, chúc mừng nha và tớ rất hạnh phúc cho cậu."

- "Nói thật, trông cậu không được vui." Soo-Hyun nói

- "Soo-Hyun, xin lỗi tớ đã có một ngày tồi tệ" anh ấy nói một cách buồn bã

- "Lại nữa à? Gần đây cậu chỉ toàn như vậy thôi" Ga-On không nói gì, anh chỉ nhìn cô buồn bã. Đột nhiên anh cảm thấy nước mắt mình trào ra. Anh đã cố gắng che giấu nó, nhưng không thành công. Soo-Hyun nhận thấy điều đó.

- "Ga-On, sao vậy?"

- "Không phải xin lỗi."

- "Nào, chúng ta ra ngoài đi" Họ rời đi và ngồi xuống ghế đá công viên. Ga-On đã hoàn toàn sụp đổ. Soo-Hyun không thích khi nhìn thấy anh ấy như vậy.

- "Ga-On làm ơn nói chuyện với tớ đi " cô ôm anh và anh không ngừng khóc

- "Soo-Hyun, anh ta ..." Ga-On nức nở

- "Gì?"

- "Anh ta đang quấy rối tớ " Soo-Hyun mở mắt vì sốc

- "Cái gì? Thẩm phán Kang?" Ga-On không trả lời, anh chỉ gật đầu

- "Chúa ơi, tớ xin lỗi, tớ biết chuyện gì đang xảy ra rồi" cô bắt đầu khóc và ôm anh

- "Tớ rất xin lỗi Ga-On" họ đã dành một khoảng thời gian im lặng ôm nhau và khóc

- "Chúng ta phải đến gặp cảnh sát" cuối cùng cô ấy nói.

- "Sẽ không ai tin tớ, cậu có biết anh ta là ai không? Tớ không có bằng chứng. Sẽ không ai tin tớ hết. Sẽ không ai tin" anh tiếp tục nói

- "Chúng ta phải cố gắng lên Ga-On, cậu không thể bỏ qua được. Đó là lý do cậu từ bỏ kì thực tập của mình đúng không?"

- "Đúng."

- "Tốt, ít nhất sẽ không gặp lại anh ta." Ga-On vùi đầu vào tay. Soo-Hyun ngạc nhiên nhìn anh ấy

- "Bây giờ anh ấy là giáo sư của tớ " Ga-On nói trong nước mắt

- "Cái gì? Làm sao có thể?" cô ấy bị sốc

- "Anh ấy cố tình tiếp cận tớ. Anh ấy vẫn chưa kết thúc với tớ. Anh ấy sẽ không bao giờ để tớ yên. Soo-Hyun, cậu biết rằng trường đại học này là cả cuộc đời của tớ, tớ không thể bị đuổi"

- "WTF, tại sao cậu phải lo, anh ta là người bắt nạt cậu

- " Cậu không hiểu anh ta thế nào, anh ta đang chơi với tớ"

- "Anh ta muốn gì ở cậu?" Ga-On nuốt nước bọt và nhắm mắt lại. Anh không thể nói nó ra khỏi cổ họng của mình.

- "Anh ta muốn ngủ với tớ."

- "Cái gì? Anh ta muốn hủy hoại cuộc sống của cậu vì một lý do như vậy, thật kinh tởm. Chúng ta phải nói với bố mẹ tớ, thôi nào"

- "Sao? Không ... cậu không được nói với ai, cậu phải hứa với tớ"

- "Ga-On cậu đang nói gì vậy? Cậu không thể giải quyết việc này một mình"

- "Soo-Hyun, không ai mà chúng ta biết có khả năng đối phó với anh ta, anh ta là một trong những người quyền lực nhất ở Hàn Quốc."

- "Điều đó không có nghĩa là anh ta có thể làm điều đó với cậu. "

- "Tớ biết tớ không phải là người duy nhất, trước đây anh ta đã làm được điều đó, tớ chỉ cần tìm những nạn nhân khác và nhờ họ đến cảnh sát và trình báo anh ta"

- "Thật là điên rồ, sao chưa có ai báo cáo chuyện này trước đây"

- "Tớ không biết, nhưng tớ đang đi tìm hiểu. Vậy làm ơn, chúng ta hãy không nói gì với bố mẹ cậu nhé"

- "Đó là quyết định của cậu, nhưng tớ nghĩ cậu đang mắc sai lầm."

- "Làm ơn tin tớ."

Ga-On đã thức cả đêm để suy nghĩ về cách tìm ra những người mà Yo-Han đã ngủ với trong quá khứ. Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy ngủ quên trong lớp. Tất nhiên, đầu tiên là một bài giảng về luật hình sự do Yo-Han giảng. Chỉ đơn giản là tuyệt vời, anh ấy sẽ thu hút sự chú ý ngay từ khi bước vào. Anh chạy vào lớp với hy vọng rằng thẩm phán vẫn chưa xuất hiện. Tất nhiên là anh ấy đã sai, Yo-Han hài lòng nhìn cậu bé chạy vào lớp. Yo-Han không thể kìm được tiếng cười của mình, cậu bé này thật đặc biệt, ngay cả sau một đêm mất ngủ, với mái tóc rối bù và chiếc áo sơ mi không cài đầy đủ trông cậu vẫn rất tuyệt. Rõ ràng là em ấy nổi tiếng với tất cả học sinh, họ nhìn chằm chằm vào em ấy và nhận xét về vẻ ngoài hấp dẫn của em ấy.

- "Muộn còn hơn không, chào mừng" Yo-Han nói. Ga-On cảm thấy xấu hổ. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh .

- "Xin lỗi ngài vì đã đến muộn" Cậu bé nói mà không nhìn Yohan.

- "Ngồi đi" Ga-On ngồi xuống và bắt đầu lôi sách trong ba lô ra. Mặc dù Yohan là cơn ác mộng tồi tệ nhất của anh ấy nhưng Ga-On phải thừa nhận rằng Yo-Han đã có một bài giảng tuyệt vời. Các học sinh yêu mến anh.

- "Tuần tới, tôi dự định sắp xếp một phiên tòa giả trong buổi tiếp theo của chúng ta. Cho đến cuối tuần này, dựa trên bài tập về nhà của lớp, tôi sẽ quyết định ai sẽ tham gia và họ sẽ đóng những vai trò gì. Vụ án sẽ nói về một thiếu niên bị buộc tội giết người hàng xóm của anh ấy. " Các học sinh đã phản ứng một cách hóm hỉnh và phấn khích và Ga-On vừa nhận ra rằng anh ấy không có bài tập về nhà này. Hôm qua anh ấy là một mớ hỗn độn và hoàn toàn quên mất nó. Anh bắt đầu hoang mang không biết mình phải làm gì bây giờ.

- "Tôi muốn một trong số các bạn trình bày bài tập hôm nay - một lời kháng cáo. Với tư cách là một luật sư, việc có thể trình bày trước phiên toà là rất quan trọng." Yo-Han nói với một nụ cười và nhìn quanh lớp. Ga-On ngồi gục đầu xuống và cầu nguyện rằng mình sẽ không phải là người may mắn trình bày bài về nhà.

- "Tốt, vậy mọi người muốn nghe của ai?" Yo-Han hỏi. Đột nhiên, một số người nói tên Ga-On. Yo-Han mỉm cười hài lòng.

- "Ga-On, có vẻ như mọi người đều muốn nghe bài phát biểu của bạn. Tôi cũng rất mong chờ điều đó." Ga-On nhìn quanh phòng, anh không thể tin rằng những kẻ phản bội này đã gài bẫy anh. Đây sẽ là một trong những sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời anh.

- "Qua đây đứng cạnh cái bảng" Yo-Han hài lòng nói. Ga-On bước lên bảng đen như thể đó là một bản án tử hình. Anh ấy đã nghe những sinh viên hào hứng bình luận về việc anh ấy hấp dẫn như thế nào. Anh biết mình phải tùy cơ ứng biến, anh không thể thừa nhận mình chưa làm bài tập về nhà.

- "Em có thể bắt đầu."

- "Thực ra ..."

- " Ừ?"

- " Em quên bài tập về nhà rồi " anh nói xấu hổ

- "Cái gì? Em chưa làm bài tập à?" Yo-Han tận hưởng từng giây của tình huống này. Cậu bé hoàn toàn phụ thuộc vào anh, dưới sự điều khiển của anh, anh yêu nó.

- "Em có, em chỉ quên mang theo, em sẽ cố gắng trình bày những gì em đã ghi nhớ."

- "Em cứ tự nhiên đi, đối với tôi không có gì khác biệt, quan trọng là em trình bày ra sao." Ga-On đã có thể trình bày một bài phát biểu tốt. Nó chắc chắn không phải ở mức tốt nhất của anh ấy, nhưng ít nhất anh ấy đã không làm mình xấu hổ trước các học sinh còn lại. Khi bài giảng kết thúc, các học sinh bắt đầu rời khỏi phòng và Yo-Han yêu cầu Ga-On lau bảng. Khi cậu bé bắt đầu thẩm phán đóng cửa phòng. Ga-On nhận thấy điều này và lo lắng quan sát xem thẩm phán đang làm gì.

- "Hôm nay  em đáng bị phạt." Yo-Han thản nhiên nói

- "Xin lỗi cho tôi hỏi?" Ga-On bối rối

- "Có thể là đánh đòn trên bàn làm việc? Em nghĩ thế nào?"

- " Anh đang nói gì vậy?" Ga-On nhìn anh ta một cách ghê tởm

- " Em nghĩ tôi là đồ ngốc và tôi không biết em chưa làm bài tập về nhà sao? Em thật may mắn khi có thể ứng biến.

- "Làm sao anh biết?"

- "Tôi đã nói với em một lần rằng em không được nói dối tôi nhỉ ?"

- "Có khác gì đâu, quan trọng là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ", chàng trai bức xúc nói.

- "Tất nhiên, tôi thấy rằng em rất được khao khát ở đây." Yo-Han nói.

- "Gì?"

- "Thảo nào, chỉ nhìn em thôi" Yo-Han bước đến gần cậu bé và nhẹ nhàng đẩy cậu, Ga-On mất thăng bằng và ngồi phịch xuống bàn làm việc. Anh căng thẳng.

- "Và lại đây, chúng ta lại vào vị trí cũ, hình như cái bàn là địa điểm định mệnh cho lần đầu tiên của chúng ta nhỉ?" Ga-On chán ghét lời nói này và không có ý định nghe nó, anh muốn rời khỏi phòng nhưng thẩm phán ngăn anh lại.

- "Còn một điều nữa" Anh thò tay vào trong áo của cậu bé và cài hai cúc áo.

- "Tôi đã nói gì về việc khiêu khích bằng ngoại hình và hành vi?" Yo-Han hỏi.

- "Cái gì? Anh là người duy nhất để ý những thứ như thế. Tôi không làm gì khiêu khích cả" Yo-Han cười

- "Không có nhé Ga-On, tôi là người duy nhất nói về nó thành tiếng thôi"

- " Tôi phải đi ngay nếu không tôi sẽ đi làm muộn, xin anh đó" Ga-On nhìn anh van nài. Yo-Han để anh rời đi.


---------------

Cảm ơn mọi người yêu thích thích bản dịch của mình nha mình sẽ cố gắng update thường xuyên, thanks all =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro