Chương 46: Kim Dahyun hẹn gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tháng trôi qua, vết thương của Seohyun đã lành hẳn, chỉ có lòng vẫn âm ỉ đau..

Luhan vẫn chưa tỉnh!

Seohyun rất kiên nhẫn, mỗi ngày đều tự thân chăm sóc hắn, cô sẽ dành đến nửa ngày của mình để cùng hắn trò chuyện.

Seohyun không còn đề cập đến những chuyện không vui nữa, cô mặc dù rất sợ hãi nhưng cũng cất đi bộ dạng lo lắng mà vui vẻ bên cạnh hắn.

Cô biết hắn sẽ rất đau lòng nếu thấy cô vì hắn mà quên chăm sóc bản thân. Vì thế, cô lựa chọn sẽ làm một Seohyun hoan hoan lạc lạc đứng trước mặt hắn thay cho một Seohyun tiều tụy thiếu sức sống.

Như mọi ngày khác, hôm nay cha mẹ Xiao đến, vẫn thấy cô đã ngồi bên cạnh con trai mình.

Ánh mắt cô nhìn hắn đầy ôn nhu nhung nhớ, mong chờ cùng hy vọng..

– Hyunie, con đi tìm chút gì ăn đi, Krystal ở đây được rồi.

Bà Xiao đi đến vỗ vai nó, giọng nói ấm áp.

– Con chưa đói. – Cô ngước lên, nhìn bà cười.

– Con bé cứng đầu. – Bà Xiao lắc đầu. – Thế khi nào muốn đi thì cứ đi, Krystal ngồi bên kia.

– Dạ.

Chuông điện thoại vang lên, Seohyun nhíu mày, bắt máy.

– Alo?

Bên kia im lặng rất lâu cũng không nói, cô phải gọi đến tận ba lận mới vang lại một giọng nữ êm tai.

– Xin lỗi, chị có phải Seohyun?

– Tôi là Seohyun.

– Chị có thể gặp em một lát không? – Giọng nữ nên kia rất dễ nghe.

– Cô là ai? – Seohyun không quen người này.

– Em là.. – Bên kia ngập ngừng một chút. – Hôn thê của Luhan.

Seohyun kinh ngạc, nhìn người đang nằm trên giường.. hắn có hôn thê? Là cô gái ở sân bay ngày đó đúng hay không?

Luhan yêu ai?

– Được. – Cô đáp ứng.

– Vậy hẹn chị ba giờ chiều nay ở quán cà phê Memories.

Seohyun cúp máy, cuối cùng những ngày tháng hắn ở đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Đã bao nhiêu cái bí mật họ không có chia sẻ cho nhau?

Seohyun phiền lòng, tâm lại đau!

Cô thật tò mò, hắn đã trải qua những năm này như thế nào? Trong khi cô vùi mình trong công việc để quên đi hắn, hắn lại ở bên cô gái khác sao?

Lời hứa của hắn dành cho cô, cũng chỉ như một cơn gió thôi sao?

Trong lòng hắn, cô đã không còn quan trọng nữa ư?

– Luhan.. trong lòng anh, có còn em hay không?

Cô nắm tay hắn thủ thỉ.

– Còn em.. anh vẫn luôn ở đây, mãi mãi ở đây, không bao giờ rời tim em đi khỏi..

Kim đồng hồ mải mê rượt đuổi nhau, giờ hẹn gần đến, Seohyun nói với bà Xiao một tiếng, cầm túi đi khỏi.

Một lúc sau, cô tìm được quán cà phê cô gái kia nói, nơi này nằm trong một con hẻm yên tĩnh, quả thật đường đi có chút khó khăn.

Seohyun làm sao biết được ai đã hẹn mình đây? Cô cùng lắm chỉ nhìn thấy bóng lưng cô gái năm đó, hơn nữa lâu như vậy cô không còn nhớ rõ, càng không chắc cô gái kia chính là người hẹn cô.

– Seohyun.

Cô nghe tiếng người gọi mình, là một cô gái ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Seohyun bước đến gần, ưu nhã ngồi xuống.

– Tiểu thư, cô dùng gì?

– Cà phê, cám ơn. – Cô nhìn phục vụ mỉm cười.

Kim Dahyun nhìn cô mà ngây người, nụ cười cô dù chỉ nhẹ nhàng cũng đẹp đến như vậy.. Hai người họ, thật rất xứng đôi.

Seohyun thanh cao thuần khiết mà hắn cũng cao quý ngạo nghễ như vậy. Mặc dù hai người họ không đứng gần nhau, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được viễn cảnh hai người sánh bước cùng nhau.. có bao nhiêu mĩ miều.

– Cô là? – Seohyun trước mở miệng.

– Chào chị, em là Kim Dahyun.

– Kim Dahyun? Phó tổng Kim thị?

Seohyun rất thông minh, một cái tên đã biết được thân phận cô.

– Đúng vậy.



Trái tim Seohyun lúc này đập kịch liệt mạnh mẽ, biết thân phận Kim Dahyun, cô thật hy vọng họ chỉ là hôn nhân thương mai không tình yêu..

– Có việc tìm tôi? – Tuy nhiên, cô vẫn bình tĩnh.

– Đương nhiên, em bay về đây chỉ để nói một chút chuyện liên quan đến Luhan cùng chị.

Lòng Seohyun run lên.. có phải cô ấy muốn tranh giành cùng cô? Nếu vậy cô sẽ không khách khí, cô không thể để mất hắn lần nữa.

– Là việc gì? – Cô khuấy ly cà phê phục vụ vừa bưng đến.

– Hôn nhân giữa em và anh ấy, chị có tò mò không?

Seohyun im lặng, Dahyun biết cô nhất định tò mò, tiếp tục:

– Hôn nhân này là gia đình sắp đặt, cả em và anh ấy đều không hề muốn nó xảy ra.

Bao năm qua đi, Dahyun đã định được lòng mình rồi, cô biết người con trai kia dù thế nào đều không thể thuộc về cô.

– Và? – Seohyun dò hỏi.

– Nói thẳng thì, đã từng một thời gian em thích anh ấy. Nhưng chị biết không, dù em cố gắng đến mấy, cũng không thể thay đổi được lòng anh ấy, sớm đã không thể chứa được bóng hình khác ngoài chị.

Vậy là.. hắn không yêu cô ấy? Seohyun đã có thể an tâm chưa?

Seohyun duy trì im lặng, thật sự không biết đáp lời thế nào..

– Ngày đầu tiên chúng em chính thức gặp nhau không phải vì công việc, chính là ở nơi này. Anh ấy chính xác ngồi bàn này, vị trí của chị.. Anh ấy ngồi đây một mình, giống như một con sư tử lẻ loi và cô độc. Chị biết không, ngay từ lúc đó em biết mình đã thua rồi. Ánh mắt anh nhìn về phía xa, đượm đầy luyến tiếc nhớ nhung. Nhưng em là vẫn cứ cố chấp.

Kim Dahyun tiếp tục, bàn tay nhỏ áp vào ly trà nóng, dù gì hắn cũng từng là người trong lòng của cô mà..

– Lần đầu tiên em nhìn anh ấy thật kĩ, được một người con trai suất sắc như vậy yêu thương.. chị thật hạnh phúc. Em lúc đó đã thật ganh tị, ước rằng người anh ấy nghĩ đến lúc đó là em chứ không phải chị.

Seohyun ngước lên nhìn cô, nhíu mày.

– Chị yên tâm, em không giành với chị đâu.

Kim Dahyun như nhìn thấu tâm tư Seohyun, hôm nay hẹn nhau ra đây chỉ muốn để Seohyun biết về cuộc sống của hắn thôi, để cô biết hắn đã đau khổ vì nhớ cô như thế nào..

– Em đã rất muốn anh ấy nói với em rằng anh ấy cũng có chút gì đó để ý em. Nhưng là anh ấy chỉ đưa cho em một tờ giấy ghi một câu chữ, chính là hợp đồng hôn nhân. Ngoài những lúc trước mặt mọi người, anh ấy và em hoàn toàn không liên quan đến nhau. Anh ấy nói rằng em không thể lựa chọn, hợp đồng này là lợi cả đôi đường. Cũng chẳng hiểu vì cái gì em lại đặt bút kí vào. Em lúc đó vẫn còn mong đợi mình có thể thay đổi tình cảm của anh.. nhưng em sai rồi.

– Vậy lúc này, cô còn yêu hắn không.

Nghe cô nói một lúc, Seohyun mới hỏi.

Kim Dahyun cười, nhẹ nhàng lắc đầu, trông cô thuần khiết chân thành như một thiên sứ.

– Thật ra, tình cảm đối với Luhan. Em sớm đã từ bỏ.

– Vì sao?

Seohyun thật sự không hiểu, yêu không phải luôn là giành lấy sao? Tại sao cô có thể nói buông là buông? Từ bỏ là từ bỏ dễ dàng như vậy?

Kim Dahyun không có vẻ gì là đau khổ khi phải nói ra những lời này, hơn nữa biểu tình còn một mảnh thoải mái.

– Bởi vì ngay trong cơn say, em là người ở bên mà người anh ấy gọi tên lại là chị. Giây phút đó em biết mình vĩnh viễn đấu không lại. Có được người, giữ không được tâm.. thì níu kéo làm gì? Em là cam tâm tình nguyện buông tay.

Thì ra.. hắn vẫn luôn nhớ cô, vẫn luôn yêu cô. Tim hắn luôn luôn có chỗ dành cho cô.

– Cô hẹn tôi, chỉ để nói như vậy?

Seohyun biết rồi, cô nên tha thứ cho hắn.. sau khi hắn tỉnh dậy sẽ cùng hắn sống thật hạnh phúc, sẽ không nhắc lại những chuyện này, sẽ để chúng trôi đi vào quên lãng.

– Còn một việc em muốn nhờ chị..

Giọng cô lúc này trầm xuống, ánh mắt lướt qua một chút đau lòng, rất nhanh rồi biến mất.

– Chị có còn nhớ, ngày chị và Luhan chạm mặt nhau ở nhà hàng? Lúc anh ấy nói nhớ chị?


– Có nhớ. – Cô gật đầu.

– Chị tin vào tình yêu sét đánh không? Chính là một lần gặp qua liền luyến tiếc không dứt.

Dahyun nhếch môi, tự khinh bỉ bản thân; yêu không sai, nhưng cô là tự trách bản thân đơn giản như vậy đã khuất phục rồi.

– Tin chứ. Tình yêu không thể đong đếm bằng thời gian, có đôi lúc mấy năm yêu cũng không bằng vài lần gặp. Đó là duyên phận, là định mệnh. Chị vốn tin vào những điều này, rất tin!

Seohyun nâng ly càng phê, ưu nhã uống.

– Ừ, em chính là đã yêu Jungkook. Từ cái nhìn đầu tiên, từ lần đầu gặp gỡ; chỉ trong khoảng khắc thôi, em đã yêu. Lúc đó, Luhan ôm chị, Jungkook cũng đứng ra bảo vệ chị, em đã rất ganh tị, lại rất ngưỡng mộ, cả hai người nam nhân, đều yêu chị như vậy.. Em đã rất sợ, vậy tình yêu của em phải làm sao đây?

Kim Dahyun thật ra chỉ mới 21 tuổi, chưa từng thật sự trải qua tình yêu.. cô bối rối, cô lo sợ, là điều dễ hiểu.

Seohyun nghe, hiểu cô yêu Jungkook, cô lại không yêu anh, cô chỉ một mực đợi hắn, cô không có ý định giành lấy tình yêu của Kim Dahyun.

Seohyun chưa kịp nói, đã nghe Kim Dahyun nghẹn nào lên tiếng.

– Em không mong muốn gì hơn, em chỉ muốn được hạnh phúc như bao người khác thôi. Vì sao lại không thể? Vì sao lại tàn nhẫn như vậy? Chị có biết, lúc Jungkook lần đầu gọi điện cho em, em đã vui như thế nào.. lúc hai người cùng đi dạo chơi, hẹn hò, anh ấy nói với em rất nhiều lời ngọt ngào. Bởi vì yêu, em đều tin!

Nghĩ đến những kỉ niệm đẹp, Kim Dahyun cười ngọt ngào.

– Nhưng rồi, em vô tình biết được, anh ấy là yêu chị, vì muốn trả thù Luhan dần dần cướp chị đi, anh ấy đã theo đuổi em. Anh ấy muốn Luhan đau lòng, muốn hắn quay về bên em. Nhưng anh ấy đâu hề biết, Luhan một chút cũng không yêu em, một chút cũng không quan tâm em sẽ như thế nào.

Kim Dahyun nói đến đây nước mắt như hạt trân châu long lanh rơi xuống. Giọng nói thập phần đau khổ, giống như luyến tiếc cho thứ gì đó, lại như vô vọng níu kéo.

– Chỉ có mỗi em, là vì anh ấy đau lòng; chỉ có mỗi em, là ngu ngốc yêu, ngu ngốc để người khác tổn thương. Mặc dù biết, cũng bởi vì yêu mà tình nguyện làm con cờ của người khác, chỉ mong khoảng khắc tốt đẹp có thể kéo dài thêm một chút. Lại chẳng thể ngờ, qua bao lâu, anh ấy vẫn gọi cho em, nói với em chia tay, đó là buổi sáng diễn ra hôn lễ của chị và anh ấy.

Đôi mắt long lanh của Kim Dahyun khóa chặt người cô, khiến cô cảm thấy mình như gây ra tội lớn.

Trong phút chốc, cô cảm thấy cô gái này thật ra rất đáng thương; Seohyun sinh ra ý niệm muốn xem cô như em gái mà che chở.

Không cách nào khác, Seohyun ngoài an ủi cũng chẳng biết làm gì hơn.

– Em yêu Jungkook, vậy cứ mạnh mẽ giữ lấy.

– Nhưng..

– Chị không yêu Jungkook. Người chị yêu, từ trước đến nay là Luhan, một khắc cũng chưa từng thay đổi.

– Vậy vì sao chị lại đồng ý gả cho anh ấy? – Kim Dahyun ngạc nhiên.

– Đó là khoảng thời gian trí nhớ chị bị đảo lộn biến Jungkook thành Luhan. Chính là lầm tưởng là Luhan mà đồng ý.

Kim Dahyun gật gù hiểu ra, vậy có nghĩa cô có thể chính thức theo đuổi anh? Mặc dù anh vẫn còn yêu người con gái này, nhưng không sao, cô có tự tin.

– Seohyun, vậy em sẽ theo đuổi Jungkook nhé?

– Được, thứ mình thích phải dũng cảm đoạt về, biết không?

Kim Dahyun gật đầu, sau nhìn cô cười tươi rói.

– Seohyun, từ nay chúng ta làm bằng hữu được không?

– Rất vui lòng.

Seohyun vờ nghiêm túc đưa tay trước mặt cô, rồi nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Hai người bắt tay nhau, một tình bạn mới dần được hình thành.

– Cùng nhau giành về hạnh phúc thuộc về mình.

Hoàng hôn ngày đó rất đẹp, mặt trời chói lóa như lòng đỏ trứng, sắc cam cuối ngày rọi vào bàn hai cô gái đang ngồi trò chuyện vui vẻ.

Muộn phiền qua đi, ngày mới lại đến.. mở ra một chuỗi ngày dài không tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro