Chương 16: Tiếng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đằng sau công viên Nam Thành có một bãi cỏ rất lớn, nhiều người dân sống gần đây rất thích đưa chó mèo mình nuôi đến chơi đùa.

Mỗi ngày Luhan đều đưa Husky đi một vòng rộng, rồi đến bãi cỏ ngồi nghỉ ngơi.

Hôm nay có Seohyun đi cùng, bởi vì nghĩ cho tốc độ của cô nên Husky chạy chậm hơn bình thường. Đi ngang qua một tiệm cá chiên nhỏ, ông chủ hô to: "Tiểu Hắc, dắt chó đi dạo đấy à..."

Nói đến đây, miệng ông chủ kia đông cứng lại, không thể tin được, nói: "Ông chủ Han à, từ bao giờ cậu tìm được bạn gái xinh đẹp thế!"

Chó độc thân chịu cảnh phản bội, cảm giác thật khổ sở, khó chịu.

Luhan nhìn ông ta, bình bình nói: "Cô ấy không phải bạn gái tôi."

Seohyun cười cười đi qua tiệm, nói với ông chủ kia: "Anh ta làm gì có cửa quen người đáng yêu như tôi."

Ông chủ tiệm cá chiên: "..."

Sao lại có cảm giác "phu xướng phụ tùy" nhỉ, chắc chắn là ảo giác của mình rồi.

Nhưng hôm nay Luhan dắt chó đi qua, ông chủ quán ăn hai bên đường đều có chung một ý nghĩ – hic, bạn gái ông chủ Han thật trẻ đẹp.

Seohyun đi trên thảm cỏ theo Luhan, bây giờ người dắt thú cưng đi dạo không nhiều, cô tìm cái ghế trống, ngồi xuống.

Husky chơi trên cỏ với mấy con chó khác, phong cảnh nơi đây không hẳn đẹp lắm, nhưng không khí rất trong lành, ngồi thế này thì thấy hơi lạnh. Seohyun chà chà hai bàn tay vào nhau, hỏi Luhan: "Ông chủ trẻ, không phải anh nên suy nghĩ một chút về việc tiền lương tăng ca của chúng tôi sao?"

Luhan nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói: "Tiền lương hiện tại của nhân viên phục vụ mấy cô đã khá cao rồi."

Seohyun trề môi: ".... Chúng tôi làm việc mệt hơn người khác nhiều, đêm qua 11 giờ tôi mới tan làm!"

Luhan cười: "Người mới như cô thì mệt cái gì? Cân đo đong đếm đã học xong chưa?"

Seohyun cảm thấy mình bị lăng mạ, không phục nói: "Anh Luhan, dù gì tôi cũng tốt nghiệp đại học, thôi được, tôi học chuyên ngành có thể tính toán được tiền bạc, thôi thì anh điều tôi đến quầy thu ngân đi?"

Làm nhân viên thu ngân nhàn hơn phục vụ nhiều.

Luhan nói: "Tôi cảm thấy cô làm nhân viên phục vụ vẫn thích hợp hơn."

Seohyun bất mãn: "Vì sao?"

"Vì tôi rất khó tưởng tượng ra bộ dáng cô lao động trí óc."

Seohyun: "..."

Haha, đừng nói nữa.

Cô quay đầu nhìn Husky đang chơi đùa bênh cạnh, bị một con Toy Poodle leo lên người.

Seohyun: "..."

Cô kéo tay áo khoác của Luhan: "Chó của anh......" bị một con Toy Poodle đè kìa.

Luhan nhìn theo hướng mắt cô, thấy nhưng không nói gì: "Ngày nào cũng đánh nhau mà không bao giờ thắng nổi."

Seohyun ngu ngơ hỏi: "Cho dù đối thủ là một con Toy Poodle?"

"Đúng."

Seohyun: "...:

Cẩu Đản to lớn hơn nó bao nhiêu lần.

Hai người ngồi trên ghế một lúc, Luhan nhìn Seohyun luôn chà hai tay, có lẽ cô hơi lạnh, đứng lên nói: "Được rồi, về thôi."

"À." Seohyun đứng lên đi theo, nhưng khi cô vừa quay người lại đã ngơ ngẩn.

Lúc mới đến đây, trên bãi cỏ chỉ có 2 3 còn chó nhỏ, cho nên cô chẳng sợ. Nhưng mới ngồi chưa ấm chỗ, trên bãi dã tụ tập hơn chục con chó, cô đếm không xuể, trong đó còn nhiều con to hơn cả Cẩu Đản.

Ôi đúng là địa ngục.

Seohyun đứng im không dám nhúc nhích, bị nhiều chó như thế vây quanh, cô luôn phải đề phòng.

"Sao thế?" Luhan thấy cô không động đậy, quay mặt nhìn.

"Chó......" Seohyun cứng ngắc phun ra một chữ, ánh mắt sợ hãi biểu đạt chân thực cảm xúc của cô.

Luhan phản ứng rất nhanh, anh nhìn quanh, nói: "Không phải lo, đây đều là chó nuôi, chủ nhân đi theo cạnh, không cắn đâu."

Seohyun vẫn đờ người, hơi giật mình, như đang phủ định.

Luhan nói: "Bãi cỏ này rộng nhất là 6 7 mét, đi rất nhanh."

Seohyun khóe miệng giật giật, run run phun ra ba chữ: "Tôi không dám......"

Luhan: "..."

Anh nhìn cô ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên tiến lên, chắn ngang mặt, nhấc bổng cô lên.

Hai chân nhẹ bẫng, tay Seohyun vòng qua cổ Luhan như phản xạ tự nhiên. Cô vừa sợ vừa giận, nói: "Anh làm gì thế?"

"Bế cô đi ra ngoài." Luhan nói xong, nghiêng đầu nhìn con chó gọi "Husky, đi thôi."

Husky có vẻ chơi chưa chán, ẳng hai tiếng, Luhan trừng mắt nhìn nó một cái, nó liền ngoan ngoãn chạy tới. Luhan thấy nó đuổi kịp, ôm Seohyun đi qua bãi cỏ.

Người chung quanh đều tò mò nhìn lại, tư thế bế công chúa này, khiến cho không ít thiếu nữ thở dài. Seohyun da mặt mỏng, bị mấy cô nhìn như thế, xấu hổ đến nỗi hận không thể vùi đầu vào ngực.

Cô đẩy Luhan hai cái: "Anh thả tôi xuống, bọn họ đều đang nhìn đấy!"

Luhan nói: "Cô chắc chắn hả? Thấy con chó Đức kia thế nào?"  

  Seohyun: "..."

Nếu bây giờ thả cô xuống, cô sẽ sợ tới mức không dám động chân, nhưng tình huống này xấu hổ quá đi. Cô không thể cúi đầu xuống, đành vùi đầu vào lồng ngực Luhan, gắng sức che mặt.

Tiếng động mập mờ náo động xung quanh hòa với tiếng chó sủa dần dần cách xa, Seohyun nghe được rõ ràng, nhịp tim Luhan.

Như đang bị ma xui quỷ khiến bỗng bình tĩnh hoàn hồn trở lại, tiếng tim đập của Luhan làm cho cô thấy an tâm.

Cô nhớ tới hơn mười năm trước, khi mới 5 tuổi cô bị nhiều chó dữ dọa sợ đến nỗi phát khóc, Anh Thỏ cũng đột nhiên xuất hiện, thay cô xua hết lũ chó đi.

Lúc đó, cũng có cảm giác an tâm như thế này.

"Cô suy nghĩ cái gì? Nhìn mặt như sắc nữ ấy." Luhan không biết đã tới bên đường từ bao giờ, thả Seohyun xuống.

Seohyun hơi xấu hổ, chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, ho một tiếng: "Không có gì, tôi chỉ bị dọa sợ một xíu."

Luhan đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, lông mày nhíu lại như trêu tức: "Tôi nhớ rõ cô từng nói có anh trai giúp cô đuổi đám chó đi, trở thành anh hùng của cô? Vậy bây giờ tôi không phải thành siêu cấp anh hùng à?" Anh không nhịn được cười thành tiếng: "Trăm ngàn lần cô đừng nghĩ như thế, tôi buồn cười lắm."

Seohyun: "..."

Cô nắm tay phải thành quả đấm, hít thật sâu, đi nhanh về phía trước. Husky kéo Luhan đuổi theo.

Seohyun nghỉ ngơi cả ngày rồi, mai lại có tinh thần khỏe khoắn đi làm.

Ngay từ đầu, công việc hàng ngày của cô là phụ giúp mọi người, làm cùng cô vẫn là em trai lần trước. Hai người luyện tập một thời gian, trình độ kinh nghiệm đều tăng lên, chị Im cũng không còn mắng họ là đần độn nữa.

Sau thời gian chuẩn bị mở tiệm, em trai tay bủn rủn, làm đổ chén trà: "Khi đọc sách, tôi cũng tưởng ông chủ Han nhờ vào mặt để kiếm cơm, ai ngờ làm rồi mới biết, đúng là bản rẻ lao động."

Seohyun hơi đồng cảm, an ủi cậu ta: "Ít nhất là nếu làm việc sẽ không chết đói, còn kiếm cơm nhờ khuôn mặt, nói không chừng sau hai ngày đã chết đói rồi.

Em trai nhỏ "..."

Tiểu nam sinh: "..."

Cảm ơn nha, an ủi hay lắm.

"Tốt rồi, tinh thần đã lên cao, làm việc thôi." Chị Im vỗ tay, thông báo mọi người bắt đầu làm việc. Bởi không nhờ cậy được khuôn mặt, nên mấy người ở đây đều bán rẻ sức lao động để kiếm cơm.

Qua 12 giờ, có ba người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đến ăn, Chanyeol đón khách vẫn hơi bối rối. Anh đem vốn tiếng anh mình đã học hồi tưởng lại, sau đó phun ra một câu mà anh nghĩ rằng mình phát âm chuẩn nhất: "Hello."

Người ngoại quốc đứng đầu vui vẻ dùng tiếng anh nói chuyện với Chanyeol: "Xin chào, chúng tôi tới đi du lich, đúng lúc qua đây. Hương thơm ở đây rất nồng nàn, mọi người bán gì vậy?

Chanyeol: "..."

Cậu lại tiếp tục nhớ lại vốn từ đơn đã học, nói: "Ba gram dầu!"

Người kia cười: "Không cần cảm ơn, chúng tôi đều rất muốn biết nơi này bán món gì." Anh ngẫm nghĩ, dùng tiếng Hàn trúc trắc, nói: "Bán lẩu?"

Hai chữ này Chanyeol nghe hiểu, anh lắc đầu: "Đây không phải lẩu, đây là hương vị Xuyến Xuyến." Chữ 'hương vị Xuyến Xuyến' anh dùng ngữ điệu của người nước ngoài nói, vô cùng khoa trương.

"Hương Xuyến Xuyến?" Người kia bắt chước cậu nói một lần, nhíu mày nghi hoặc: "Đó là cái gì?"

Chanyeolgóp nhặt từ ngữ nửa ngày trời, cuối cùng hô vang: "Seohyun cô biết tiếng anh đúng không? Học đại học rồi mà!"

Seohyun vừa được một bàn khách khen ngợi, nghe thấy Chanyeol gọi từ cửa vào, liền ra ngoài xem. Thấy ở đó có ba người nước ngoài, cô vội vàng đi qua: "Xin chào, cho hỏi tôi có thể giúp gì cho mọi người?"

Cô đang nói tiếng Anh, vô cùng lưu loát, Chanyeol nghe được thì sửng sốt. Ông chú ngoại quốc rốt cuộc gặp được người có thể nói chuyện với mình, vô cùng hứng khởi: "À, đúng vậy, chúng tôi định vào trong ăn cơm trưa, có được không?"

Seohyun nói: "Đương nhiên có thể, xin hãy theo tôi."

Seohyun đưa ba người nước ngoài vào, Im Yoona nháy mắt ra dấu, ý là ba người này giao cho cô.

Chỉ cần phục vụ ba người này, Seohyun mừng rỡ thoải mái, bọn họ bất ngờ với bất kì thứ nào, cô chỉ cần đảm đương tốt việc phiên dịch là được.

Chanyeol tựa vào quầy thu tiền, nhìn Seohyun ở bàn bọn họ, nói với Im Yoona: "Chị Yoona, tôi cảm thấy chị thật sự không coi trọng tôi."

"Phụt." Yoona còn chưa cười, em gái thu tiền đã bật cười "Coi trọng cái 'Hello' 'Thank You' của anh à?"

Chanyeol: "..."

Thôi thà trúng gió chết anh đi.

Một giờ sau, người bạn nước ngoài ăn cay đến nỗi nước mắt lưng tròng nhưng vô cùng thỏa mãn ra về. Trong tiệm giờ không nhiều khác, mọi người thu dọn, giữa trưa, công việc kết thúc.

Chanyeol tựa cửa thở hổn hển, đã thấy ba người nước ngoài chưa đi được bao lâu đã quay lại.

Anh vội vàng đứng thẳng người, khởi động hai nghìn lần tinh thần.

"Xin lỗi, cho hỏi mọi người có thấy cái máy ảnh của tôi không? Cũng giống như trong các cửa hàng, nó... lớn thế này, rất dễ rơi," Ông chú ngoại quốc vừa rồi, hơi sốt ruột nhìn Chanyeol khoa tay múa chân.

Nghe không hiểu, Chanyeol còn gấp hơn ông ta, Seohyun muốn về nhà nghỉ ngơi, Tzu Yu tối mới đến, bây giờ trong tiệm không ai có thể giao tiếp với họ được.

"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì?" Một chuỗi tiếng Anh lưu loát trầm thấp đột nhiên vang lên ở bên tai, Chanyeol giật mình ngẩng đầu, hóa ra là Luhan.

Ông chú như thể gặp người đàn ông đầu tiên của Hàn Quốc nói được tiếng Anh, nói: "Xin chào, máy ảnh của tôi rơi ở đây Luhan hỏi:"Nhãn hiệu gì, màu gì?"

Người kia miêu tả rõ cho Luhan.

Luhan gật đầu, nói:"Xin chờ một chút." Anh vào trong nhà, hỏi nhân viên thu ngân,"Có ai nhặt được cái máy ảnh nào không?"

Nhân viên thu ngân ngẫm nghĩ, nói: "À, có một cái!" Cô lấy trong ngăn kéo ra một cái máy ảnh, đưa cho Luhan, anh đối chiếu với thông tin người kia vừa nói, đều khớp hết.

Anh đem máy ảnh trả lại cho ông chú ngoại quốc, người đó cao hứng nói: "Ôi, thật tốt quá, cám ơn anh! Bên trong có rất nhiều ảnh chụp quý!"

Luhan nói: "Không cần khách khí, vật này nhỏ, lần sau cẩn thận một chút."

Chanyeol bên cạnh há hốc mồm nhìn anh, hồi lâu mới hỏi: "Ông chủ, sao tiếng anh của anh lại lưu loát thế?"

Luhan nghiêng đầu nhìn anh ta: "Sao cậu thắc mắc nhiều vậy?"

Chanyeol: "..."

Tôi chỉ tò mò thôi mà!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro