#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa bao giờ tôi cảm thấy chán ghét và căm thù cái sắc màu trắng như thế này. 

Kể từ khi tỉnh dậy, mở mắt ra đã là một màu trắng toát lạnh người, cộng với thứ mùi sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Ban đầu, đầu óc của tôi với tác dụng của thuốc mê vẫn còn cảm thấy lâng lâng và lơ lửng, chân như không còn cảm giác. Để rồi khoảng năm giây sau đó, không những một mà rất nhiều cơn đau đổ ập vào cơ thể của tôi như thể nó chực chờ tấn công tôi từ trước đó. Mắt tôi mở to hơn, ánh sáng cũng trở nên quen thuộc, không còn làm cay mắt tôi nữa.

 Tôi ý thức được những chuyện gì đã và đang xảy ra với mình, sự bàng hoàng và hoảng loạn trong lòng tôi vẫn còn ở đó, chỉ là nó đang được cơn đau kia tạm thời giam giữ, không cho thoát ra. 

Đôi tai ù đặc trước đó giờ thông đi ít nhiều và âm thanh đầu tiên mà tôi nghe được là những tiếng tíu tít theo một nhịp điệu nhàm chán bên tai phải và tiếng chạy vù vù của một thiết bị thông gió nào đó bên tai còn lại. Mình mẩy tôi ê ẩm như vừa phải trải qua một cơn bạo hành, đến mức độ tay chân tôi còn chẳng thèm nghe theo sự điều khiển của chủ nhân nó.

Cứ nằm y ra đó với một thân thể bất động và đầu óc mơ mơ màng màng cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ khá xa chỗ nằm của mình. Một hai giọng nói xa lạ truyền đến tai của tôi rồi sau đó là những tấm áo màu trắng tinh lướt qua từ chân giường cho đến đầu giường bệnh mà tôi đang nằm.

"Tạm thời còn chưa tỉnh táo" - Tôi nghe giọng nam trầm từ cái bóng trắng đứng gần mình nhất. Người này giơ bàn tay trắng với găng cao su về phía gương mặt của tôi, định xoay mặt đi nhưng chưa kịp thực hiện đã bị người này tóm lấy, tay của y kéo một mí mắt của tôi lên và sau đó tôi không còn thấy gì nữa ngoài một thứ ánh sáng đâm thẳng vào mắt - "Y tá Park, tiêm thêm một liều an thần, cậu ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn!"

"Không, tôi không muốn ngủ! Hãy làm ơn giải thoát cơ thể của tôi, làm ơn!" - Tư tưởng tôi gào thét nhưng có vẻ như không ai trong số hai cái bóng trắng kia để ý đến sự phản đối của tôi. Sau khi buông mí mắt nặng trĩu của tôi ra, chất giọng nam trầm vang lên như một hồi chuông báo tử:

"Tình trạng nghiêm trọng, có lẽ khó có thể phục hồi!"

Họ đang nói về cái gì vậy? Rốt cuộc tình trạng lúc này của tôi là như thế nào khi cả cơ thể của mình, tôi chỉ có thể cảm nhận được những cơn đau nhức tưởng chừng như mình đang bị nghiền nát bởi một chiếc xe ủi đất nào đó. Tôi chưa tìm ra được câu trả lời cho mình thì có một thế lực mạnh mẽ nào đó trong tiềm thức nắm lấy tôi, kéo đi vào trong một không gian tối tăm, hư ảo. Chống cự nhưng không thành công, cuối cùng, tôi cũng xuôi theo sức mạnh kia, một lần nữa chìm vào vô thức.

Tôi nhớ rất rõ nguyên nhân đã khiến cho tôi phải có mặt ở bệnh viện là gì và không hề cảm thấy ghê sợ nó. Bởi vì vốn dĩ đó là đam mê và nghề nghiệp của tôi. Là một tay đua xe thể thức một, mạng sống của tôi mong manh như một sợi dây mảnh, chỉ cần sơ suất và mất tập trung nửa giây thôi thì mạng sống của tôi cũng theo đó mà bay xa. Ý thức được sự nguy hiểm nhưng lòng đam mê của tôi với môn thể thao đua xe là rất lớn và nó có thể lấn át cả nỗi sợ hãi với những rủi ro mà môn thể thao nguy hiểm này gây ra.

Tuy nhiên, trong trận đua gần đây nhất, tôi đã không thể điều khiển được tay lái của mình ở ngã cua cuối cùng trên đường đua giành cúp vô địch quốc gia. Chiếc xe mà tôi điều khiển đâm rất mạnh vào bức vách trên đường đua, lăn mấy vòng trước khi phát nổ. Có thể nói là số của tôi chưa tận, trước khi chiếc xa bốc cháy, trợ lí đường đua đã kịp thời giải cứu tôi ra khỏi buồng lái sinh tử kia. Có lẽ trong nhiều trường hợp, mọi người sẽ cảm thấy mình may mắn vì có thể sống sót sau tai nạn kinh khủng như thế. Nhưng tôi thì không, tôi thà rằng mình bị nổ tung cùng với chiếc xe kia.

"Chân tôi khi nào mới có thể đi lại được?" - Ngay khi vừa lấy lại được sự tỉnh táo, tôi lên tiếng hỏi hai vị bác sĩ phụ trách trường hợp của mình. Nửa thân trên của tôi cùng với chân trái chỉ bị xây xát nhẹ. Nhưng chân phải của mình, tôi như chết điếng khi vừa mở mắt dậy, đã thấy một màu trắng xóa của bột bó kín từ đùi đến gang bàn chân. Tôi hoàn toàn mất đi cảm giác ở chân phải của mình, thậm chí cố gắng nhúc nhích một ngón chân cũng trở thành một chuyện không thể.

Hai người bác sĩ phía trước có chút ngập ngừng trước câu hỏi của tôi. Khi một trong hai lên tiếng, tôi nhận ra giọng nói trầm thấp của ông ta, chính là cái bóng trắng trước đó lúc tôi còn hôn mê.

"Chuyện này không thể nói trước được! Nhưng có lẽ cậu sẽ không thể lái xe được nữa!"

"Ông đùa với tôi ư?" - Không kìm chế được, tôi hỏi lớn. Một giọt mồ hôi rơi xuống từ trên chân tóc của vị bác sĩ còn lại, ông ta nuốt khan trấn an tôi: 

"Cậu cứ bình tĩnh, chúng tôi sẽ tìm cách phục hồi, cậu sẽ đi lại được qua những bài tập vật lí trị liệu!"

Tôi cau chặt đôi mày của mình, cảm thấy trong lòng ngực nóng dần lên như bị đốt bởi lửa Diệm Sơn. Khi tôi mở miệng ra để nói, có thể tưởng tượng được lửa cũng từ đó mà phun ra:

"Đi lại? Cái tôi muốn là phục hồi 100%! Tôi là một tay đua, các ông nghĩ thế nào khi nói rằng nửa phần đời còn lại tôi không thể lái xe? Tôi cần cái cóc gì chuyện đi lại?"

Vị bác sĩ bị tôi quát tháo trở nên sợ sệt hơn, đem tấm khăn tay trong túi áo blouse ra để lau mồ hôi rịn trên trán. Vì tôi khá nổi tiếng trong giới đua xe nên hầu như không ít người biết được mức độ ảnh hưởng của tôi. Hai người này khi chữa trị cho một tay đua nổi tiếng, tất nhiên phải cảm thấy áp lực, nhưng tôi không thể bình tĩnh mà thông cảm cho họ được nữa khi cuộc sống của tôi, tương lai của tôi đang từ từ bị thiêu rụi bởi những gương mặt bất lực kia.

"Tôi muốn chuyển viện! Giúp tôi liên lạc với trợ lí của tôi!"

<< Xoảng >>

Những vật trong tầm với bị tôi hất đổ hết xuống bàn một cách không thương tiếc. Trước những tiếng ồn kinh sợ kia, những người mặc áo blouse trắng toát chỉ biết rút mình lại, lùi ra phía sau, nhìn cơn phẫn nộ của tôi. Có thể dễ dàng cảm nhận được cơn tức giận lẫn tuyệt vọng đang mỗi lúc một ngự trị, chiếm lấy cả lí trí của mình. Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi? Một tay đua gắn cả cuộc đời và lẽ sống của mình trên đường đua, trong một ngày đẹp trời lại nhận được tin anh ta sẽ không thể nào có thể lái xe được nữa. Nếu biết mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này, tôi nhất định sẽ không để cho đội cứu hộ đường đua giải thoát mình ra khỏi chiếc xe rỉ xăng đang chuẩn bị phát nổ kia. Tôi thà chết đi chứ không chịu chấp nhận cái sự thật rằng nửa cuộc đời còn lại phải gắn liền với cái chân què thương tích này.

"Luhan, xin anh hãy bình tĩnh!" - Vị bác sĩ đứng gần tôi nhất, cũng là bác sĩ chữa trị chính trong tổ, lên tiếng trấn an tôi bằng tiếng Anh.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ tìm được hy vọng khi chuyển sang Mỹ để điều trị, tìm được cách chữa trị hiệu quả hơn ở một bệnh viện có tiếng tăm. Nhưng câu trả lời của họ vẫn là những chữ mà tôi không hề muốn nghe. Cơn phẫn nộ đã lên đến cực đỉnh, hai mắt nhìn gườm gườm xuống đống thủy tinh đổ nát bên dưới. Mắt tôi bắt gặp được một mảnh thủy tinh bén ngót. Nếu như tôi dùng nó để cứa vào cổ tay của mình thì liệu tôi có chết ngay không? Cơn ác mộng này, tôi thực sự rất muốn chấm dứt nó.

"Biến đi! Tôi không muốn thấy các người nữa!" - Tôi hét lên bằng tiếng Anh làm cho những gương mặt căng thẳng phía trước co dúm lại, sợ hãi trước ánh mắt như một kẻ sát nhân của tôi.

"Luhan, anh không nên kích động! Điều đó sẽ không có lợi cho tình trạng của anh lúc này!"

Tôi nhìn về phía người bác sĩ vừa khuyên bảo mình với một cặp mắt nheo lại, hô hấp khó nhọc.

"Một đám vô dụng!" - Tôi gằn giọng bằng tiếng Hàn để thỏa cơn giận dữ trong lòng mình. Nếu cứ kích động như thế này, chắc chắn họ sẽ thừa lúc tôi không để ý mà tiêm thuốc an thần để tôi lịm đi. Nhất định không thể để cho họ đưa tôi vào trạng thái vô thức một lần nào nữa, tôi tỏ ra bình tâm lại, phất tay ra ý tiễn khách - "Tôi mệt rồi, các người tạm thời lui ra đi!"

Tổ bác sĩ thấy tôi không còn nổi điên lên như những phút trước nữa thì không tránh khỏi cái thở phào nhẹ nhõm, hai ba người trong nhóm bắt đầu quay lưng ra khỏi phòng bệnh. Người lưu lại cuối cùng là vị bác sĩ trưởng khoa sau khi gửi cho tôi một ánh nhìn dò xét rồi cũng nối gót theo các đồng nghiệp của ông. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro