Chương 4: Sát khí, Ích Chúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Duẫn Hạo khá coi trọng dự án của Ích Chúng, giao cho Thẩm Xương Mân và Kim Tại Trung tiến hành đồng bộ, một người phụ trách kế hoạch một người phụ trách hợp đồng, đồng thời cũng thương thảo với người phụ trách có bên quan bên kia về các thủ tục, hồi trước Ích Chúng cũng yêu cầu các công ty khác đệ trình kế hoạch và báo giá, so sánh đi so sánh lại vẫn cảm thấy Thiển Vũ là làm tốt nhất, về cơ bản xem như đã quyết định, chỉ còn mỗi việc ký kết.

Phan Duy Ninh sau hai tuần tặng hoa cuối cùng cũng thong dong gọi điện tới, hỏi có hân hạnh được mời Kim Tại Trung đi ăn cơm chiều với hắn không, sau khi nghe Kim Tại Trung cười đáp đã hẹn người yêu trước rồi, hắn cũng rất phong độ nói chữa lần sau có cơ hội lại hẹn.

Sau khi tan làm Kim Tại Trung đến câu lạc bộ tư nhân gặp Phác Hữu Thiên.

Phác Hữu Thiên vẫn như thường lệ cắt miếng thịt bò ra làm nhiều miếng nhỏ đẩy tới chỗ cậu, "Em và Kim Tại Nhu làm sao vậy?"

Kim Tại Trung không lên tiếng, chỉ cúi đầu dùng cơm.

"Mấy hôm trước anh gặp cậu ta, cậu ta lại hỏi anh em có khỏe không, hai người cãi nhau à?"

"Chị ấy gần đây thế nào?"

Phác Hữu Thiên bật cười: "Hai người các em, đều là người trưởng thành rồi mà cứ như trẻ con ý, cậu ta không nên giấu em, nhưng em nghĩ xem, cậu ta làm như vậy kỳ thật cũng không nên trách nặng, em không cần phải phản ứng mạnh thế, hay——em cảm thấy cậu ta cực kì thận trọng như vậy, có thể thấy người kia trong lòng cậu ta còn quan trọng hơn em, cho nên mới không vui? Từ trước tới nay bọn anh luôn đặt em ở vị trí đầu tiên, bỗng nhiên em phát hiện ra bây giờ không còn như thế nữa, cảm thấy mất mác?"

Kim Tại Trung bực mình, ném khăn ăn xuống: "Anh để ý ít thôi! Đừng tưởng em không biết anh lại đổi tình yêu mới, quản tốt thân anh rồi hẵng nói."

"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa." Cậu rõ ràng giận chó đánh mèo làm Phác Hữu Thiên muốn cười lại không dám cười, "Phan Duy Ninh của Ích Chúng đang theo đuổi em?"

"Tặng hoa và theo đuổi nhất định phải giống nhau à?"

Phác Hữu Thiên chân thành nói: 'Mặc kệ thế nào, không được đáp ứng hắn."

"Tại sao các anh đều nói như vậy? Hắn ta làm sao——–"

"Cái gì mà các anh đều nói như vậy?" Phác Hữu Thiên mẫn cảm ngắt lời cậu, "Còn ai nói với em nữa? Trịnh Duẫn Hạo?"

"Ừ."

"Hắn ta nói gì với em?"

"Không có gì, chỉ là buổi tiệc lần đầu tiên em gặp hai anh em Ích Chúng, anh ấy bảo cách tên trẻ hơn ra xa một chút."

"Anh bảo em đừng đáp ứng hắn bởi vì Phan Duy Ninh có tiếng là playboy, Trịnh Duẫn Hạo thế nào lại——–" Phác Hữu Thiên nghĩ."Anh hiểu rồi, vì bọn em có quan hệ làm ăn với Ích Chúng, hắn ta là đang nhắc nhở em."

"Sao lại thế? Dự án kia là do Phan tổng phụ trách, phó tổng đâu có chuyện gì."

"Phan Duy An và Phan Duy Ninh không phải là cùng mẹ sinh ra, bè phái trong Ích Chúng nghiêm minh, ngoài mặt hai anh em chung sống hòa thuận, sau lưng lại thủy hỏa bất dung, nếu dự án lần này là do Phan Duy An phụ trách, thì có thể thấy hiện tại hắn có ưu thế hơn, bọn em có ra giá cao hơn công ty khác thì hắn chắc chắc cũng sẽ giao dự án này cho Trịnh Duẫn Hạo, hẳn là nhìn trúng kĩ thuật và thực lực của Thiển Vũ, hy vọng làm được không chút sai sót."

Kim Tại Trung lúc này mới hiểu được, vì sao Trịnh Duẫn Hạo lại đích thân giám sát cậu và Thẩm Xương Mân.

Nếu đã định hưởng lợi từ người khác, đương nhiên phải coi trọng danh dự, lần ký hợp đồng này có quan hệ vô cùng chặt chẽ tới việc củng cố vị trí của Phan tổng, vậy nên tuyệt đối chỉ được thành công không được thất bại, không chấp nhận một chút sai lầm, bởi vì nếu có sơ hở gì, Phan nhỏ như hổ rình mồi tất sẽ tranh thủ thời cơ đá bay Phan lớn đi.

Quan hệ lợi hại trong đó không nói cũng hiểu.

"Vậy nên em hiểu rồi chứ? Phan Duy Ninh là có mục đích, em thông minh đừng động vào hắn ta, tính đa nghi của Phan Duy An rất nặng, dự án của bọn em thuận lợi thì tốt, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì, em có rửa cũng không sạch đâu."

"Ừ, em biết rồi." Tuy rằng trước nay chưa từng tiếp xúc với Phan Duy Ninh, bây giờ Kim Tại Trung cũng cảm thấy hơi sợ, bản thân không hay không biết trở thành quân cờ của người khác, Phan Duy Ninh có lẽ cũng biết tương lai có thể khai thác từ cậu thứ gì đó, nhưng cố ý công khai mình có ý với cậu, khó bảo đảm trong lòng Phan Duy An trong lòng sẽ không nảy sinh nghi ngờ ám mị, chỉ cần có thể khiến Phan Duy An nghi thần nghi quỷ, mục đích của hắn xem như đã đạt được.

Hôm sau đi làm, Kim Tại Trung không chịu được than thở với Đinh Tiểu Đại.

"May mà chúng ta ở Thiển Vũ, bên ngoài lục đục anh lừa tôi tôi lừa anh thực sự rất đáng sợ!" Người không đi gây chuyện, chuyện tự quấn lấy người, quả thực khó lòng phòng bị.

"Anh Tại Trung làm sao thế? Anh gặp phải chuyện gì à?"

"Không có gì, đống hoa này toàn là thuốc độc thủng ruột, em chạy nhanh đi nói hộ anh, bảo quầy lễ tân đừng để người đưa hoa đến đây nữa, còn nữa, những cuộc gọi ngoại tuyến hôm nay em lọc giúp anh, chỉ cần là điện thoại của Phan Duy Ninh thì cứ nói anh không có ở đây."

"Hiểu rồi." Đinh Tiểu Đại xoa tay, vẻ mặt tà ác, "Sở trường của em chính là chuyện này mà."

Kim Tại Trung gọi điện thoại cho Thẩm Xương Mân: "Kế hoạch của Ích Chúng đã xong chưa?"

"Chiều qua đã đàm phán ổn thỏa hết rồi, tôi đang sửa lại, tí nữa sẽ mang lên cho cậu." Khi nói chuyện Trịnh Duẫn Hạo vừa vặn trở về, ánh mắt lơ đãng xẹt qua góc bàn, không nhìn thấy dấu vết của bông hoa nào, khóe miệng không nhịn được cong lên, gõ gõ lên bàn Kim Tại Trung bảo cậu đi vào.

Theo sau anh, cậu vừa đi vừa báo cáo.

"Nội dung hợp đồng của Ích Chúng không còn vấn đề gì nữa, bộ phận tư pháp cũng đã duyệt xong điều khoản, bản mới nhất tôi đã gửi đến hòm thư cho anh. Còn về kế hoạch hệ thống tôi mới hỏi qua Thẩm Xương Mân, Ích Chúng đã đồng ý toàn bộ, tí nữa cậu ta sẽ mang lên. Dựa theo nhật trình của anh, chiều ngày kia có thể rút ra một giờ, chúng ta có nên hẹn Ích Chúng ngày kia kí hợp đồng không?"

"Nếu đã đàm phán ổn thỏa rồi, hẹn bọn họ đến đây đi." Anh ngồi vào ghế da, mở laptop, ngẩng đầu liếc cậu một cái rồi lại cúi xuống, "Phan Duy Ninh không hẹn cậu?"

"Tôi từ chối rồi."

Anh giống như nửa đùa nói: 'Phác Hữu Thiên lăng nhăng như vậy, cho dù cậu có kết thêm một hai người bạn cũng là bình thường."

Kim Tại Trung cười cười: "Hữu Thiên không chung tình như anh với Nhất Tâm, nhưng mà anh ấy là người đối xử tốt với tôi nhất trên thế giới này."

Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cậu: "Cậu đang cãi tôi đấy à?" Con người nổi lên vẻ lạnh lùng, âm điệu lại giống như cảm thấy hứng trí, vô cùng nhẹ nhàng: "Lại đây, nói xem hắn tốt với cậu nhiều thế nào."

"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là những việc nhỏ nhặt đời thường thôi. Giám đốc Thẩm buổi chiều phải đi tiếp khách, không bằng để tôi lấy kế hoạch cho anh xem trước?"

Trịnh Duẫn Hạo cũng không làm khó cậu, cười nhạt, "Được, cậu đi đi." Nhìn cậu đi tới cửa, anh bỗng nhiên chậm rãi gọi lại: "Tại Trung."

Cậu quay đầu, con người tối tăm của anh lộ vẻ xa lạ khó dò.

"Cậu cũng cách xa Phác Hữu Thiên ra cho tôi."

Khi Thẩm Xương Mân đi lên, nhìn thấy Tiểu Tại đang ngồi xuất thần ở vị trí, cho tới khi anh đến gần cậu mới giật mình nhận ra tầng 66 có người đến, cái thần sắc mờ mịt này trên mặt cậu không khỏi làm anh khóc than trong lòng, thấy mình nghiệp chướng nặng nề, tự nhiên trở thành đồng lõa của Trịnh mĩ nam vô sỉ.

Đầu lại đột ngột xuất hiện trước mắt cậu, trừng to mắt với cậu, cậu nghiêm trang nói: 'Tiểu Tại, em đang thần du vào vũ trụ à? Đi sao nào thế? Người ngoài hành tinh hình dáng thế nào? Có thân thiện với em không? Có tặng quà cho em không?"

Kim Tại Trung bật cười: "Anh——-kế hoạch của Ích Chúng đâu?"

Thẩm Xương Mân đưa một cái USB cho cậu: "Đều ở trong này, anh đi tìm Trịnh mĩ nam trước, em in ra rồi vào là được."

Kim Tại Trung cắm USB vào ổ máy tính, sửa xong tài liệu, in ra đóng thành quyển rồi đưa vào trong phòng tổng giám đốc, Trịnh Duẫn Hạo và Thẩm Xương Mân đang thảo luận cái gì đó, thấy cậu bước vào anh nói được một nửa rồi lại thu về.

Ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Xương Mân vẫn dừng lại trên Trịnh Duẫn Hạo đằng sau mình, rồi lại quay đầu nhìn về phía Kim Tại Trung, cậu lễ độ nhẹ nhàng đến gần, sau khi đặt tài liệu xuống kính cẩn lui ra, cử chỉ động tác không thể hoàn hảo hơn, chỉ trừ từ đầu đến cuối khồng hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Sau khi cậu đi khỏi, Thẩm Xương Mân không nhịn được cười to thành tiếng: "Quá khủng! Dám bày bộ mặt mẹ kế với Trịnh mĩ nam của chúng ta, có phải cậu ấy vẫn thường như vậy không hả?"

Khóe môi Trịnh Duẫn Hạo nhàn nhã phiếm ra một nụ cười: 'Đã tốt hơn trước nhiều rồi đấy. Cậu còn chưa nhìn thấy bộ dạng hồi trước của cậu ấy đâu." Ngang bướng, ương ngạnh, độc đoán, được chiều đến mức coi trời bằng vung.

"Thì ra là anh đã sớm quen Tiểu Tại."

Trịnh Duẫn Hạo lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, cũng không che dấu: 'Tôi và chị gái Kim Tại Nhu của cậu ấy là bạn học thời cấp ba. Không nói chuyện này nữa, hồi trước cậu nói Phan Duy Ninh và em họ Phác Hữu Thiên - Phác Lệnh Hồng có qua lại với nhau?"

"Đúng vậy, anh có cảm thấy kì quái không? Phan Duy Ninh tại sao không tìm Phác Hữu Thiên mà lại tìm Phác Lệnh Hồng? Nếu hắn muốn liên thủ với Đại Trung chèn ép Thiển Vũ và giẫm chết anh cả Phan Duy An của hắn, thấy thế nào cũng nên tìm đối thủ một mất một còn của anh, nắm giữ thực quyền kinh doanh – Phác Hữu Thiên mới đúng."

Trịnh Duẫn Hạo trầm tư, sau đó lắc đầu: "Không phải là Phan Duy Ninh tìm Phác Lệnh Hồng, mà hẳn là Phác Lệnh Hồng tới tìm Phan Duy Ninh."

"Tại sao——-" Thẩm Xương Mân bị tiếng gõ cửa ngắt lời.

Trịnh Duẫn Hạo cao giọng: "Vào đi."

Cửa mở ra, Đinh Tiểu Đại ngó đầu vào thăm dò trước, đôi mắt linh hoạt chuyển động nhanh như chớp: "Cái kia, lão đại, chắc tôi không phải đang mách lẻo đâu nhỉ?"

Thẩm Xương Mân bật cười thành tiếng, ngay cả Trịnh Duẫn Hạo cũng không nhịn được khẽ cười: "Nói đi."

"Vừa nãy tiểu thư quầy lễ tân gọi điện lên, nói dưới lầu có vị Phan tiên sinh muốn gặp anh Tại Trung."

"Kim Tại Trung đâu?"

"Anh ấy nhờ lễ tân mời vị kia ra phòng khách, sau đó xuống lầu rồi."

"Ừ, tôi biết rồi." Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy.

Thẩm Xương Mân theo sau Trịnh Duẫn Hạo, khi đi qua Đinh Tiểu Đại không nhịn được cười khúc khích, vươn tay vỗ vỗ đầu cô, Đinh Tiểu Đại thè cái mặt quỷ nhìn anh.

Thấy bọn họ đi xuống Đinh Tiểu Đại mới yên tâm đi về chỗ ngồi, buổi sáng anh Tại Trung vừa mới từ chối nhận hoa, người kia nhanh như vậy đã mò đến cửa, không xem báo chí TV sao? Trên thế giới này có rất nhiều người yêu quá hóa hận, ngộ nhỡ tên Phan tiên sinh kia giấu một lọ axit sunfuric tới tìm anh Tại Trung báo thù——–Đinh Tiểu Đại cả người run rẩy, thật khủng khiếp! Ngoài ban công đại sảnh tầng một có một bóng người đang đứng, Phan Duy Ninh không vào phòng khách, mà phong thái đàng hoàng đứng dựa vào cột đá cẩm thạch lớn của Thiển Vũ hút thuốc, nhìn thấy Kim Tại Trung đang vội vàng đi ra từ phía cửa xoay tròn, dưới mặt trời ánh mắt hắn hiện lên một sắc màu kì dị.

"Phan tổng, vô cùng xin lỗi, lễ tân không biết thân phận của anh cho nên sơ suất, vô cùng xin lỗi."

Phan Duy Ninh cười rộ lên: "Đừng khách khí như vậy, bây giờ là thời gian tan tầm, không biết Thư kí Kim có đồng ý đi ăn trưa với tôi không?"

Kim Tại Trung mặt như gặp nạn: "Phan tổng mời ăn trưa nói thế nào cũng phải đi rồi, nhưng tôi còn một số tài liệu chưa làm xong, cuộc họp buổi chiều lại phải dùng, cho nên bây giờ không thể đi được. Nếu không thế này đi? Đúng lúc hôm nay Trịnh tổng cũng ở văn phòng, không bằng hôm nay tôi tự tiện làm chủ một lần, Phan tổng cùng dùng cơm với Trịnh tổng của chúng tôi được không? Có thể thử một bít tết đệ nhất ở phòng ăn cơm Tây trong tòa nhà phụ chúng tôi, nghe nói mùi vị cũng không tồi."

Vẻ tươi cười trên mặt Phan Duy Ninh không thay đổi, tắt thuốc, ném mẩu thuốc lá vào trong cái thùng rác được khảm trong tường, chi tiết nhỏ bé này làm Kim Tại Trung mở to hai mắt.

"Kim Tại Trung, tôi sẽ không nói với em về lời nói dối kia, tiệm hoa nói cho tôi biết em không chịu nhận hoa tôi tặng——-em đừng nói, tôi biết nguyên nhân là gì, đối với thời điểm mẫn cảm hiện tại mà nói, hành động của tôi quả thực sẽ làm em cảm thấy xấu hổ, em muốn duy trì khoảng cách với tôi cũng là bình thường, tôi có thể hiểu được lập trường và sự kiêng dè của em."

Không ngờ gã đàn ông xấu xa này trong miệng Phác Hữu Thiên lại thẳng thắn như thế, Kim Tại Trung có chút ngượng ngùng: 'Cảm ơn Phan tổng đã hiểu, anh cũng biết, tôi chỉ cầm tiền lương mà thôi."

"Đúng vậy, rất nhiều lúc chúng ta thân bất do kỉ."

Hắn nhìn vào mắt cậu: "Không phải em cho rằng tôi tặng hoa lâu như vậy bây giờ mới vác mặt đến, là giở trò lạt mềm buộc chặt với em đấy chứ?" Sự lợi hại và trực tiếp của hắn làm Kim Tại Trung nhất thời không biết phải xử lý thế nào, không biết nói gì cho phải, vì thế chỉ nở một nụ cười.

"Hôm nay tôi đến chính là muốn nói cho em, tất cả những gì tôi làm không hề liên quan đến anh tôi, Thiển Vũ và dự án đang tiến triển, tôi chậm chạp không hỏi em là vì mấy ngày nay tôi đều hỏi chính mình, lần này có phải là thật lòng hay không, hay là cũng giống như lúc trước chỉ muốn chơi thôi."

Kim Tại Trung có chút khó xử: "Tôi đã có người yêu ba năm rồi."

"Tôi biết, là Phác Hữu Thiên phải không? Buổi tối hôm đó tôi đã xem hai người khiêu vũ." Hắn khẽ thở dài.

Trong tiếng thở dài kia mơ hồ có tiếc hận và tiếc nuối khiến Kim Tại Trung phải ngẩng đầu lên, sắc trời không biết từ lúc nào đã trở nên âm u, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, một hạt bụi sắc lẹm bay vào mắt cậu, cậu lập tức kêu lên thất thanh "A", mắt đau đến mắt ngay cả lông mi cũng không nâng lên được, nước mắt lập tức trào ra.

Phan Duy Ninh dìu khuỷu tay cậu, cúi đầu nhìn: "Đừng lấy tay cọ, mắt đỏ hết rồi, tôi đưa em đi khám bác sĩ."

Hai mắt đẫm nước cậu cuống quít khoát tay: "Không có gì không có gì, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, chỉ là kính sát tròng của tôi bị rớt thôi."

"Kính rơi? Phiền quá, không cẩn thận bị tôi giẫm lên rồi, nhà em còn cái nào không? Tôi đưa em về nhà lấy."

Kim Tại Trung lưỡng lự một lúc, hắn đã vô cùng tự ái thu cánh tay đang đỡ khuỷu tay cậu về, tự giễu nói: 'Em yên tâm, tôi sẽ không lấy cớ uống chén cà phê hay đại loại mà đi thăm nơi riêng tư của em đâu, khi đến tôi chờ dưới lầu là được."

Kim Tại Trung kinh hãi: "Phan tổng nói quá lời, tôi không có ý đó."

"Vậy đi thôi, xe của tôi ở bên kia."

Đối mặt với sự thẳng thắn và thịnh tình của hắn, lại băn khoăn dù sao Ích Chúng hiện tại cũng là khách hàng của Thiển Vũ, Kim Tại Trung ngượng ngùng đẩy ra, chỉ đi phía sau hắn.

Bầu trời âm u dường như sắp sửa có một trận bão lớn, một làn gió lại thổi tới, những hạt bụi mù mịt sắc lẹm đầy trời bị kính thủy tinh chắn phía ngoài rơi xuống đất, xuyên qua lớp kính thủy tinh dày không khó để nhận thấy bên trong có hai bóng người, Thẩm Xương Mân than thở: "Tiểu Tại vẫn còn ngây thơ quá!"

Trịnh Duẫn Hạo không nói một tiếng, chỉ thản nhiên nhìn Kim Tại Trung lên xe Phan Duy Ninh.

Phan Duy Ninh nói được làm được, đứng dưới lầu đợi Kim Tại Trung đổi kính xong đưa cậu quay về công ty, Kim Tại Trung nói cảm ơn không thôi.

Cả ngày hôm sau không xảy ra chuyện gì, chỉ ngoài máy tính của Kim Tại Trung phát sinh một số vấn đề nhỏ ra, chuột không dây thỉnh thoảng sử dụng không tốt lắm.

Thoát khỏi đầu môi chót lưỡi của mọi người, không hoảng sợ không nguy hiểm, lại qua một ngày.

Đến ngày Thiển Vũ kí hợp đồng với Ích Chúng đã là ngày trước lễ Đoan Ngọ, Kim Tại Trung đến từ sớm, cùng Đinh Tiểu Đại chia tài liệu đã chuẩn bị làm bốn phần, ngoài ra còn làm xen kẽ một vài chuyện cần khác, miệt mài đến giữa trưa, Trịnh Duẫn Hạo người còn chưa thấy xuất hiện, Phác Hữu Thiên đã gọi điện tới.

"Tí nữa anh sẽ đi qua công ty em, ăn cơm trưa cùng nhau nhé?"

"Hôm nay không được, chiều phải kí hợp đồng với Ích Chúng, em phải chờ ông chủ về, đưa tất cả mọi thứ cho anh ấy xem."

Phác Hữu Thiên giận dỗi: 'Anh ghét em bán mạng vì hắn ta như vậy! Em có biết cứ như thế có thể sẽ hại chết em không?"

Kim Tại Trung cười:"Anh đang ở đâu?"

"Trên xe, qua một con đường nữa là đến công ty em."

Kim Tại Trung nhìn đồng hồ: "Vậy anh lại đây đi." Lời còn chưa dứt trong ống nghe đã truyền đến tiếng phanh chói tai và tiếng thét của Phác Hữu Thiên, cậu vội gọi:"Hữu Thiên? Hữu Thiên?!" Đường truyền điện thoại đứt hẳn chỉ còn nghe thấy tiếng "Tu....tu...tu...tu...."

Trán toát mồ hôi lạnh, cậu cầm lấy chìa khóa phi thẳng về phía thang máy, "Tiểu Đại, anh ra ngoài một chuyến, Trịnh tổng về thì đưa tất cả tài liệu cho anh ấy! Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh!" Phóng xe nhanh như bay, bàn tay nắm vô lăng của Kim Tại Trung hơi hơi run run, một con đường, còn cách một con đường nữa, chắc là ngay gần đây, cậu nhìn sang phía Đông trước, bên đó đèn xanh đèn đỏ giao thông thông thuận, bất chấp trái luật an toàn giao thông, cậu quay đầu xe đi về hướng nam.

Không tới một phút sau liền cảm giác xe chạy chậm lại, xe chuyển động với tốc độ như ốc sên, Kim Tại Trung lòng như lửa đốt, bất chấp xe phía sau sẽ bị chặn, cậu tắt máy xuống xe chạy như điên về phía trước, khi hình ảnh hai chiếc xe chồng lên nhau ở giữa ngã tư đường và viên cảnh sát mặc bộ đồng phục đập vào mắt, trái tim cậu như nghẹn lên tận cổ, kinh hoàng kêu to: "Hữu Thiên! Hữu Thiên! Anh ở đâu?!"

Phác Hữu Thiên đang ở phía sau xe đàm phán với cảnh sát nghe thấy tiếng kêu ngẩn ra, sau đó xoay người lại, một bóng áo trắng đã phóng vụt đến trước mặt anh ta, nắm chặt hai tay anh, tiếng Kim Tại Trung phát run nói năng lộn xộn:"Trời ơi! Trời ơi! Sao lại như thế này? Anh không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"

Phác Hữu Thiên im lặng một lát, sau đó ôm cậu vào trong lòng, dịu dàng nói: "Đừng lo, anh không sao, đối phương uống rượu vượt đèn đỏ, anh nói chuyện điện thoại với em cho nên không chú ý, chỉ có xe bị trầy thôi, anh không sao, đừng lo lắng."

Kim Tại Trung lắc lắc tay anh, rồi kiểm tra chân anh, cẩn thận đánh giá anh từ cao xuống thấp, mới chịu tin anh không bị thương chỗ nào là thật, tim chậm rãi trở về vị trí cũ.

"Hai vị nhường một chút, mời trở lại lề đường." Cảnh sát ghi chép sự cố lên tiếng thúc giục.

Một vị cảnh sát mặc chế phục khác đang bắt tay làm thế chỉ huy lại giao thông ở giữa đường, nhưng cho dù ông ta vẫy thế nào, một chiếc xe thể thao màu xanh sapphire vẫn đỗ ở lối qua lại mãi không chịu nhúc nhích, đi đến gần Phác Hữu Thiên và Kim Tại Trung, kính xe hạ dần xuống dưới sự kinh ngạc của cậu, Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi thu lại ánh mắt lạnh như băng 0 độ, khúc cong trên sườn mặt lạnh lùng vô tình, thắt chặt như một con dao chạm khắc, bờ môi mím sâu mỏng đến mức không thể nhìn thấy.

Nhấn mạnh chân ga, xe của anh dường như phóng vụt đi ngay sát mũi chân hai người, Phác Hữu Thiên tức giận kéo Kim Tại Trung về phía sau, bản năng muốn chửi ầm lên, nhưng trong giây lát lại lộ ra nụ cười nghiền ngẫm đắc ý.

Sau khi cảnh sát hỏi xong hai người đi về chỗ cái xe đang đỗ của Kim Tại Trung, cho dù Phác Hữu Thiên nhiều lần nhấn mạnh mình không có việc gì, cậu vẫn kiến quyết muốn anh ta vào bệnh viện kiểm tra tổng thể.

Nhưng mà vẫn chưa đi được xa, Đinh Tiểu Đại đã gọi điện tới.

"Anh Tại Trung." Trong giọng cô nhóc có sự nức nở trước nay chưa từng có,"Anh về nhanh lên!"

"Sao thế?"

"Xảy ra chuyện rồi! Người Ích Chúng không đến ký kết! Còn phái người đưa tới một tập tài liệu, Trịnh tổng xem xong rất tức giận, em sợ lắm, trước nay chưa từng thấy anh ấy cáu kỉnh như vậy! Ngay cả giám đốc Kim và giám đốc Thẩm cũng vội vội vàng vàng lên đây, bảo anh lập tức quay về!"

Kim Tại Trung chỉ cảm thấy đầu óc ù ù, lấp tức đỗ xe sát bên đường, "Hữu Thiên, em đưa xe cho anh, anh tự đi bệnh viện nhé."

Mặt Phác Hữu Thiên có chút trầm, "Chuyện gì?"

"Em cũng không biết, chỉ thấy bảo Ích Chúng không đến kí kết, công ty bảo em phải về ngay."

Phác Hữu Thiên giật nhẹ khóe miệng châm chọc: "Bản hợp đồng quan trọng như vậy sao? Hay là em vội trở về như vậy là để gặp hắn ta?"

Kim Tại Trung bình tĩnh nhìn vô lăng, một lát sau bình tâm lại, thần sắc cũng phục hồi sự bình thản, "Anh nói đúng." Thiển Vũ cho dù không có bản hợp đồng này cũng chẳng ảnh hưởng gì, sức khỏe của Phác Hữu Thiên quan trọng hơn: "Em đi bệnh viện cùng anh."

Di động lại vang lên, cậu không tiếp, ngay cả nhìn cũng không thèm, chỉ kệ tiếng chuông cứ một lần lại một lần ngân vang trong thùng xe, dịu dàng mà bi thương vô hạn.

Khi xe đang dừng đèn đỏ, Phác Hữu Thiên bỗng nhiên vươn tay đẩy cửa ra, đôi chân dài sải bước đi ra khỏi xe.

"Hữu Thiên." Cậu gọi.

Anh ta cúi người nhìn cậu trong vị trí điều khiển xe: "Tại Tại, em không phải là chọn đi theo anh, mà là chọn hy sinh hắn để đến thành toàn anh, trong lòng em bên trọng bên khinh đã phân biệt rõ ràng." Anh ta bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt sâu đến mức cậu không tài nào hiểu được, "Còn nhớ Ỷ Thiên Đồ Long Kí không? Trong truyện Trương Vô Kị đồng ý làm một việc cho Chu Chỉ Nhược, bây giờ anh cũng muốn một chuyện của em, sau này, cho dù là lúc nào ở đâu, chỉ cần anh bảo em làm chuyện gì, dù là giết người phóng hỏa em cũng phải đồng ý, nhớ kĩ cho anh." Không đợi cậu trả lời, anh ta đã khép cửa xe lại, băng qua dòng xe cộ đi tới đi lui biến mất ở lối đi bộ.

Kim Tại Trung một tay tiếp tục lái xe, chớp chớp mắt,cố gắng bức tán hơi nước trong mắt.

Cậu chưa bao giờ khóc, trước kia không, sau này cũng không.

Về Thiển Vũ, lên đến tầng 66 đã là nửa giờ sau.

Đinh Tiểu Đại ủ rũ gục đầu ở chỗ ngồi, hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy cậu ai oán trào ra, một câu cũng không nói, chỉ chỉ vào văn phòng tổng giám đốc, sau đó lại cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Kim Tại Trung đại khái cũng đoán được, có thể là vì mình không tiếp điện thoại mà làm cô nhóc bị liên lụy, thoáng cười khổ, vỗ vỗ bả vai Đinh Tiểu Đại, cậu nhẹ giọng nói:"Lát nữa anh sẽ còn thảm hại hơn cả em, không tin em tới nghe lén xem." Đinh Tiểu Đại đang khóc rấm rứt bị cậu đùa đến bật cười, kết quả sặc cuống phổi, ho khù khụ.

Kim Tại Trung thu sự vui vẻ lại, gõ cửa đi vào.

Kim Tuấn Tú và Thẩm Xương Mân thần sắc đông cứng ngồi trên sofa, Trịnh Duẫn Hạo gồi trên ghế da sau chiếc bàn màu tối được chạm trổ công phu mặt không chút thay đổi, ngũ quan như được phủ một lớp băng mỏng, mỗi tấc đều tỏa ra khí lạnh, nhìn thấy cậu con ngươi sắc bén như dao bỗng lột khỏi vỏ, dường như muốn đâm lên ngực cậu mười ba lỗ máu rồi sau đó mới quyết định xử trí thế nào.

"Đi đâu?" Anh hỏi, ngữ khí mềm nhẹ khiến người ta khó có thể tin.

"Đưa Hữu Thiên đi bệnh viện."

"Hắn ta bị gãy xương? Hay não bị chấn động? Hay là ung thư giai đoạn cuối? Muốn tôi cho cậu một kì nghỉ dài để chuẩn bị lễ truy điệu cho hắn không? Tôi nhất định sẽ tới cúi đầu ba lần mừng hắn còn trẻ đã đi sớm như thế."

Kim Tại Trung mím môi, không nói gì.

Anh ném đống ảnh lớn chồng chất trên bàn xuống trước mặt cậu, có vài tấm rơi xuống đất.

Cậu cầm lên, càng xem càng hoảng sợ, một tập là ảnh chụp cậu ăn cơm với Phác Hữu Thiên ở câu lạc bộ tư nhân, một tập khác chụp cậu và Phan Duy Ninh, chính là khi hắn đỡ tay cậu và khi cậu lên xe của hắn ta, một luồng khí nóng xộc lên, cậu lạnh nhạt nói: "Anh tìm người theo dõi tôi?!"

Anh bật ra một tiếng cười khinh thường và giễu cợt đến cực điểm: "Cậu cho rằng mình xứng để tôi làm vậy sao?"

Kim Tuấn Tú nói chen vào: "Ảnh là Phan Duy An cho người đưa tới."

"Ông ta vì nguyên nhân này mà không chịu kí hợp đồng với chúng ta?"

Trịnh Duẫn Hạo lạnh lùng cười nhạo: "Ngu xuẩn."

Kim Tại Trung bị anh châm chọc đến nỗi mặt trắng bệch, cắn môi, một chữ cũng không nói.

Chỉ thấy Kim Tuấn Tú nói: 'Mười một giờ sáng nay, Phan Duy Ninh triệu tập cuộc họp ban giám đốc khẩn cấp, không đồng ý Phan Duy An hợp tác với chúng ta, bởi vì trong tay hắn có một bộ kế hoạch và báo giá do Đại Trung cung cấp, kế hoạch của Đại Trung dường như không khác gì của chúng ta, nhưng gía cả lại rẻ hơn 15%, vì vậy ban giám đốc Ích Chúng quyết định loại Thiển Vũ thay thế bằng Đại Trung. Phan Duy An sai người đưa những tấm ảnh này đến, là muốn chúng ta cho công ty bọn họ một lời giải thích, ông ta cho rằng cậu thông đồng với Phan Duy Ninh và Đại Trung đâm ông ta một đao."

Kim Tại Trung ngẩng đầu lên: "Tôi chưa từng làm vậy."

Kim Tuấn Tú và Thẩm Xương Mân hai người bốn mắt cùng nhìn về phía cậu, nhưng không hề nói gì, Trịnh Duẫn Hạo ngay cả nhìn cũng không thềm liếc cậu một cái, chỉ liên tục gõ bàn phím laptop.

Kim Tại Trung chỉ cảm thấy góc sâu nhất dưới lòng mình toát lên một luồng khí vô cùng lạnh lẽo.

Lúc này Thẩm Xương Mân mới mở miệng: "Kim Tại Trung, chỉ bằng mấy tấm ảnh đó đương nhiên không thể nói rõ điều gì, vấn đề mấu chốt là tại sao kế hoạch của chúng ta tại sao lại rơi vào tay Đại Trung, kế hoạch này là bộ phận kĩ thuật ba người một tổ cùng làm, mỗi tổ phụ trách một kế hoạch con, cuối cùng là tôi tổng hợp các kế hoạch con đó làm thành bản kế hoạch đầy đủ, nói cách khác trong công ty chỉ có tôi, cậu, Nam Huyền là ba người từng chạm qua bản kế hoạch kia, những người còn lại không hề biết."

"Không phải anh đã đưa kế hoạch cho Phan Duy An thẩm định sao? Liệu có phải là người của ông ta truyền ra ngoài không?"

"Tôi có thể khẳng định không phải là ông ta, bởi vì sự thành công của dự án kia Phan Duy An còn coi trọng hơn cả chúng ta, cho nên đối với việc thẩm định kế hoạch ông ta sẽ không cho người của Ích Chúng tham dự vào, mà là bí mật mời cố vấn, vậy nên vấn đề nhất định nằm ở phía chúng ta, cậu cũng biết để lộ ra bí mật như vậy công ty nhất định phải sắp xếp điều tra."

Kim Tại Trung cắn môi dưới: "Tôi thật sự không làm."

Thẩm Xương Mân có chút thương xót nhìn cậu: "Công năng quản lý hệ thống internet của chúng ta rất mạnh, mỗi một máy tính ở trong tòa nhà xảy ra thao tác gì, hậu đài đều có bản nhật kí ghi chép, trong đó hòm thư và điện thoại nội bộ cũng có hệ thống riêng theo dõi, nhưng bởi vì có liên quan đến vấn đề cá nhân vậy nên trong suốt mười năm công ty chưa từng điều tra ai, vì chuyện hôm nay là đặc biệt, tôi sẽ kiểm tra hòm thư của cậu."

Kim Tại Trung đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, ngay cả cảm xúc trên mặt cũng không có.

"Hành động này không có nghĩa là chúng tôi nghi ngờ cậu, nếu muốn chứng minh sự trong sạch của cậu, nhất định phải tiến hành cẩn thận từng bước loại bỏ hết những nghi ngờ. Thế nhưng, cụm dữ liệu máy chủ sao lưu lại hiển thị, trưa qua 12 giờ 25 phút, từ máy tính cá nhân của cậu, hòm thư công ty của cậu gửi ra bên ngoài một bức email, người nhận thư là Phác Hữu Thiên, mà tập đính kèm trong đó chính là bản kế hoạch của nhóm tôi."

Kim Tại Trung vươn tay dựa người lên ghế dựa, không thể tin: "Anh nói cái gì?"

Trịnh Duẫn Hạo ấn đường điện thoại nội bộ: "Tiểu Đại, đem laptop của thư kí Kim vào đây."

Đinh Tiểu Đại đi nhanh như bay đưa laptop cho Thẩm Xương Mân.

Bởi vì đã lâu không thao tác, màn hình máy tính đã bị hệ thống tự động đưa vào chế độ bảo mật, Thẩm Xương Mân hỏi: "Mật mã mở máy là gì?"

Kim Tại Trung cắn môi dưới tới thâm tím hơi giật giật khóe mi, không lên tiếng.

"Sao vậy? Không thể nói à? Vậy cậu tự nhập đi."

Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, nói với Thẩm Xương Mân: 'Thử 2624 xem."

Thẩm Xương Mân kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn Kim Tại Trung cả người cứng ngắc, nghe lời nhập vào, mật mã chính xác màn bảo vệ được gỡ bỏ, Trịnh Duẫn Hạo buông thõng đôi mắt bình thản đang hiện lên một cảm xúc mong manh mà phức tạp xuống.

Thẩm Xương Mân mở hòm thư OUTLOOK của cậu ra, click vào thư đã gửi, "Cậu xem đi."

Kim Tại Trung đi tới, trong hòm thư rõ ràng có một hàng, hiển thị giống hệt như những gì Thẩm Xương Mân nói, thời gian là giữa trưa hôm qua, người nhận là Phác Hữu Thiên trên danh thiếp có ghi địa chỉ email, tập đính kèm đúng là kế hoạch Thiển Vũ làm cho Ích Chúng.

Lúc này cậu không còn sợ hãi gì nữa, cậu đã hiểu hết, có người muốn đẩy mình vào chỗ chết, kế hoạch thực hiên không chê vào đâu được, làm cậu có trăm miệng cũng không thể biện minh.

"Tôi chỉ có thể nói tôi không làm, bức thư này cũng không phải tôi gửi, tôi không biết gì hết."

Trịnh Duẫn Hạo cong cong khóe miệng, không chút nào che dấu ý mỉa mai.

"Để cái đầu nhỏ bé của cậu tự suy nghĩ về vấn đề này quả thực có chút làm khó cậu, cho nên cậu không biết cũng có thể tha thứ, nhưng chẳng qua người trong lòng làm cậu trưa nay lo lắng đến chết đi sống lại, hôm qua lại nhận được email của cậu."

Dựa vào thủ đoạn và quyết đoán của Phác Hữu Thiên không khó để hiểu được đã xảy ra chuyện gì, hắn đã sớm đoán ra kết cục như thế này, không chút nhắc nhở mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cậu bước vào cái bẫy tàn sát khốc liệt.

Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục nhẹ nhàng nói: 'Tôi thực sự không thể không chúc mừng cậu từ tận đáy lòng, trời đất nhiều đàn ông mà cậu lại có thể tìm được một người như vậy, đối với người có tình có nghĩa như cậu quả là thần ban hôn, cậu mà không kết hôn với hắn ngay thì thật có lỗi với chính bản thân mình."

Kim Tại Trung chỉ cảm thấy từ mi đến sau tai đều đau nhức giống như đang bị hỏa thiêu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bị anh lạnh lùng châm biếm không phản bác được, khó chịu đến cực điểm đứng yên tại chỗ, cắn chặt môi dưới.

Thấy cậu bộ dáng chật vật lâm vào thế bí, Trịnh Duẫn Hạo lạnh lùng cười nhạo một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn ôn tồn nói: "Cậu ra ngoài trước đi."

Vào trong tai Kim Tại Trung, nó có nghĩa anh đã ghét cậu đến mức không muốn nói với cậu thêm một câu nào nữa, cậu không nói gì, khoảnh khắc xoay người trong hốc mắt đều nhạt nhòa, mạnh mẽ cắn môi nhịn xuống, đôi mi cũng không chớp, đi nhanh ra ngoài.

Trịnh Duẫn Hạo ngừng công việc trong tay, nhìn chằm chằm thật lâu vào cánh cửa phân tách bóng dáng cậu ở bên ngoài, cho đến khi Thẩm Xương Mân mở miệng nói chuyện, anh mới giật mình nhận ra mình lơ đễnh, ngồi dậy đứng cạnh tấm thủy tính dày, nhìn về không gian xa xa qua lớp màng trong suốt.

Thẩm Xương Mân nói: "Phía hợp đồng thật sự không còn cách nào cứu vãn?"

Kim Tuấn Tú lắc đầu: "Cho dù chúng ta có đồng ý hạ giá 10% cũng rất khó, bởi vì giá cả hơn kém 5% là chuyện thường, chào giá của chúng ta vẫn luôn cao hơn các công ty khác, điều này trong nghề đều biết. Nhưng Phan Duy Ninh và Phác Lệnh Hồng cố ý liên thủ hạ giá thấp hơn 15%, cứ như vậy Phan Duy Ninh không gió mà có thể tạo sóng, một mực khẳng định anh hắn hưởng 10% tiền boa của chúng ta, Phan Duy An trăm miệng cũng không thể giải thích với ban giám đốc, sẽ không được mọi người tin tưởng nữa."

Thẩm Xương Mân không nhịn được hỏi: "Phác Hữu Thiên chẳng nhẽ không biết Phác Lệnh Hồng gạt hắn giở trò quỷ sao? Tại sao hắn bỏ mặc không thèm để ý tới? Phác Lệnh Hồng lập được công này cũng không phải sẽ tạo thành uy hiếp với hắn à?"

Trịnh Duẫn Hạo cong miệng: 'Hắn mắt nhắm mắt mở làm bộ không biết gì, đơn giản chính là muốn Chu Lệnh Hồng xuất đầu."

"Tại sao hắn lại làm như vậy?"

"Bởi vì Phác Lệnh Hồng đi càng nhanh, sẽ ngã càng đau."

Kim Tuấn Tú hơi lo lắng nói:"Chuyện này Phác Lệnh Hồng làm thật bí ẩn, Phan Duy An không biết Phác Hữu Thiên không tham dự vào chuyện này, còn tưởng hắn sai Phác Lệnh Hồng đi làm, cho nên mới nghi ngờ Kim Tại Trung."

Thẩm Xương Mân sờ sờ cằm: "Người hãm hại Tiểu Tại thủ đoạn quả thực tài tình, dùng cách ngu ngốc nhất nhưng cũng là phương pháp có hiệu quả nhất."

Nếu Kim Tại Trung muốn tiết lộ bí mật cho Phác Hữu Thiên, dù ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không dùng hòm mail công ty để gửi, mang laptop về nhà thao tác vài cái là xong, cho nên thật rõ ràng là có người vu oan giá họa, nhưng nó cũng khiến cậu khó mở miệng trả lời.

Tầng 66 phải soát thẻ mới có thể lên, bất kì ai vào máy tính đều ghi chép lại, hơn nữa cả tầng 24 giờ 7 ngày một năm không lúc nào không có camera theo dõi, cho dù là một con ruồi bay qua bay lại lúc mười hai giờ đêm cũng bị chụp được, cho nên không có khả năng có người động vào máy tính của cậu.

Cậu căn bản không thể giải thích, tại sao trong hòm mail của mình lại gửi một bức thư đi như vậy.

Trịnh Duẫn Hạo nói: "Đối phương đoán chắc, chuyện này đối với Thiển Vũ là danh dự quan trọng, cho dù thế nào ta cũng phải cho Phan Duy An một lời giải thích, hiện tại tất cả các chứng cớ mặt ngoài đều chỉ Kim Tại Trung, chỉ cần chúng ta biết thời biết thế tuyên bố giết cậu ấy không tha, cho dù là vấn đề danh dự hay giải thích, đều có thể hạ xuống một tấm màn che tương đối vừa lòng mọi người."

"Nhưng nếu như thế, nghề nghiệp kiếm sống của Tiểu Tại cũng xong rồi, sau này chắc chắn không có công ty nào mời cậu ấy nữa, cái này không chỉ là đuổi cậu ấy ra khỏi Thiển Vũ, về sau cậu ấy cũng khó sống yên trong cái thành phố này."

Kim Tuấn Tú nhíu mày: "Không chỉ đơn giản như vậy đâu."

"Vẫn còn chưa đủ?"

"Cậu nghĩ đi, nếu đối phương chỉ tính toán muốn hủy hoại sự nghiệp của cậu ấy thì chỉ cần gán cái tội danh bán đứng công ty là đã hoàn toàn khiến cậu ấy không thể phát triển nghiệp vụ được nữa, cần gì phải gọi Phan Duy Ninh ra diễn thêm trò khổ tình."

Thẩm Xương Mân sắc mặt khẽ biến.

Trong con ngươi Trịnh Duẫn Hạo hiện lên sát khí sáng lạnh: "Phan Duy Ninh xuất hiện trước mặt Kim Tại Trung chỉ có một mục đích, chính là muốn Phan Duy An chú ý đến cậu ấy, bây giờ Phan Duy An đã cho rằng Kim Tại Trung thông đồng với em mình làm chuyện xấu, cậu nghĩ ông ta sẽ dễ dàng buông tha cho Kim Tại Trung?"

Thẩm Xương Mân kinh ngạc há hốc mồm, mặt cứng lại: "Tiểu Tại rốt cuộc đã đắc tội với ai?" mà lại làm đối phương vừa ra tay đã muốn đuổi cùng giết tận cậu ấy.

Kim Tuấn Tú cười cười: "Cho dù là ai, thủ đoạn của người này, nghĩ chu đáo đến mấy cũng có chỗ sơ hở."

Thẩm Xương Mân tò mò: "Là gì?"

Chỉ thấy Kim Tuấn Tú cố ý vô tình liếc Trịnh Duẫn Hạo, cậu ta lập tức khom xuống.

"Aha, đúng rồi! Ha ha ha, bọn họ đã tính sai chỗ quan trọng nhất —Trịnh mĩ nam! Bọn họ hẳn là đánh cuộc, nếu chúng ta không tìm ra chủ mưu thật sự, cuối cùng Trịnh mĩ nam tất nhiên sẽ vì danh dự của Thiển Vũ mà hy sinh Tiểu Tại, nhưng mà bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được, Trịnh mĩ nam ngay từ đầu đã không nghi ngờ Tiểu Tại, sao lại có thể đưa chú cừu vô tội lên đoạn đầu đài được."

Khoanh hai tay lại, Trịnh Duẫn Hạo theo thói quen cong môi, không nói gì.

Bên ngoài cánh cửa tối chạm khắc tinh xảo, Kim Tại Trung lẳng lặng ngồi ở vị trí, sau khi bình ổn được cảm xúc, cậu gọi điện cho Phác Hữu Thiên, "Tại sao?"

"Gì mà tại sao?"

"Tại sao anh không nói sớm cho em biết, anh nhận được một bức thư kì lạ em gửi cho anh."

Phác Hữu Thiên bỡn cợt cười rộ lên: "Khách quan mà nói, kế hoạch kia Thẩm Xương Mân làm được lắm. Nguyên nhân rất đơn giản, anh thích như thế, nếu Trịnh Duẫn Hạo đuổi em đi không phải quá hợp ý anh à? Vậy nên anh sao có thể phá hủy chuyện tốt này được."

"Cái bẫy lần trước anh nói chính là chuyện này?"

"Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, sau này em sẽ hiểu. Nếu hắn thật sự không tin em, cũng không đáng để em tiếp tục làm ở Thiển Vũ, không bằng đơn giản em cứ đâm lao theo lao, đến Đại Trung với anh đi."

"Hữu Thiên." Cậu thở dài ra tiếng, cả ngày nay người đã bị lao lực quá mức, không chịu nổi úp mặt vào lòng bàn tay, sự mệt mỏi tang thương ẩn dấu nhiều năm theo kẽ hở lộ ra, giọng cậu khàn khàn: "Đừng làm đến mức có một ngày, thực sự ép em phải chọn một giữa anh và anh ấy——-"

Phác Hữu Thiên vô cùng chắc chắn khẽ cười: 'Ngày đó khẳng định sẽ đến, nhưng mà em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em, về phần Trịnh Duẫn Hạo——-he he, hắn cả đời này có thể sẽ hận anh đến tận xương tủy."

"Hữu Thiên, anh ấy có thể phát triển Thiển Vũ như ngày hôm này chắc chắn có chỗ hơn người, anh đừng đùa nữa, cẩn thận có ngày nhóm lửa tự thiêu."

"Cho nên em đừng quan tâm, ngoan ngoãn ngồi ở ghế bên cạnh, xem xem anh và hắn rốt cục là ma cao hay là đạo cao."

Kim Tại Trung xoa xoa ấn đường: "Em có điện thoại, hôm nào lại tán gẫu với anh."

Chuyển sang đường dây khác, nghe được giọng nói đối phương cậu suýt nữa không nói nên lời: ''Tại..........Nhu?"

"Mai là lễ Đoan Ngọ, tối chị đến ăn cơm nhé?"

"Ừ, chị đến đi."

"Mày làm sao vậy? Thế nào mà giống như là đang mệt chết thế, công việc bận lắm à?"

"Ừm, có một chút."

Kim Tại Nhu tức giận: "Trịnh Duẫn Hạo sao lại như thế, một tí tiền lương mà muốn sai chết người à? Không bằng mày đừng làm nữa, hừ, không phải tao thổi phồng đâu, doanh thu đầu tư của Kim đại mỹ nhân tao lúc nào cũng là số một trong ngành, tài sản của bố bây giờ cho dù nuôi mày ba đời cũng không thành vấn đề gì."

Nghe mấy câu này, cả ngày hôm nay trên mặt Kim Tại Trung cuối cùng cũng nở ra một nụ cười nhẹ, trong lòng không phải là không có ý nghĩ chua xót, nếu không tốt cậu sẽ rất nhanh bị đuổi, đến lúc đó thực sự chỉ có thể về nhà ăn chính mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro