Chương 7: Cuộc gặp lúc nửa đêm, mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật Tại Trung vẫn như thường lệ ở nhà, đi ngang qua phòng ăn, tỉ mỉ chuẩn bị làm năm sáu món, đặt tất cả vào cái đĩa sứ tráng men hoa xanh tinh xảo, bày trên bàn ăn trong cực kì đẹp mắt, lúc làm xong đã là giữa trưa.

Đột nhiên, Kim Tại Nhu không gọi bất chợt đến.

Dưới sự kinh ngạc của cậu, Kim Tại Nhu trừng to hai mắt: "Tại sao có một mình mà làm nhiều đồ ăn vậy, hôm nay là ngày gì thế? Hay là mày hiểu lòng tao biết tao sẽ đến?"

Kim Tại Trung gắp thêm đồ ăn cho chị, trước sau vẫn là chị em, có gì mà phải oán hận?

Kim Tại Nhu lại nhìn đồ ăn trên mặt bàn, liếc cậu: "Không phải là tại mày cô đơn đấy chứ?"

Kim Tại Trung cười: "Đúng vậy, sao lại không, chị không đến em nhất định sẽ cô đơn, phụ nữ nấu cơm cũng như nhành mai thời xưa, đều cần người thưởng thức, dù em là đàn ông nhưng nếu không một cành bị bẻ, trên trời dưới đất không ai che chở, cũng chẳng che chở được ai quả thật cô đơn đến chết già."

"Nếu là tao, tao nhất định không làm người ngắt mai, chỉ làm người thưởng mai, ví dụ như lấy bạc mua 1, 2, 3, 4, 5 mĩ nam mĩ nữ về, bắt bọn họ mỗi ngày nấu cơm cho tao, nhà này không tốt thì đi nhà khác, thế nào cũng không cô đơn được."

Kim Tại Trung vui vẻ: "Xem ra gần đây kiếm được không ít?" Có thể nuôi được 1, 2, 3, 4, 5 mĩ nam, mĩ nữ.

"Thời điểm tốt chưa từng thấy, cho dù khi bắt đầu phiên giao dịch có giảm mấy trăm điểm thì cũng sẽ tăng lên thôi."

"Nghe nói không chỉ có các chị, ngay cả 100% các hộ lẻ cũng thắng tiền."

"Trong xu thế chung còn có người thua, đời này nhất định không nên đụng vào cổ phiếu."

"Nếu mỗi người đều thắng, vậy người thua là ai?"

"Đương nhiên là người nhận stick cuối cùng."

"Ai, hiểu rồi." Người thua đương nhiên là người mua vào với mức giá cao nhất.

"Cho dù là Mĩ, Nhật Bản hay là Hong Kong, Đài Loan, Singapore, toàn cầu đều đã tạo thành thần thoại trong thị trường chứng khoán, chỉ số trong một khoảng thời gian tăng đến mức không ai tin nổi, quá trình này chính là no chết gan lớn, đói chết nhát gan, chết tránh xa thương trường, chết vì lòng tham không đáy."

Ai cũng không biết số điểm ngày càng tăng cao đến khi nào dừng lại, có lẽ sẽ qua mấy ngàn điểm, có lẽ sẽ qua chục nghìn điểm, có lẽ chỉ hơn mấy trăm điểm, hoặc có lẽ là ngay ngày mai.

Luôn có một sự kết thúc, luôn luôn như vậy, khi một người nào đó mua vào với giá cao nhất, đột nhiên lúc ấy, có khi chỉ là trong vài nháy mắt mà thôi, sắc phong vân biến đổi đảo giá điên cuồng.

Tất cả cổ phiếu trong tay cho dù có hạ giá tới mức thấp nhất cũng không cản nổi tốc độ ngã xuống của nó, hệ thống cũng sẽ vì sử dụng quá mức bởi bị giáng đòn nặng mà hỏng, trên màn hình giao dịch điện tử con số thay đổi cực nhanh làm người ta không thể thấy rõ, chỉ cần do dự một giây giá cả đã không còn như phút trước muốn vứt cũng không vứt được, trong khoảng thời gian ngắn đã ngã xuống.

Phần lớn mọi người đều tồn tại ảo tưởng, hy vọng sau vài ngày giá sẽ đảo ngược tăng trở lại, nhưng mà đợi hai ba ngày trôi qua, không thể không chấp nhận càng ngày càng xuống giá, khi trách tình hình thực tế của thị trường, tài sản cá nhân đã lỗ đến xấp xỉ vốn gốc, dòng số âm làm người đau lòng đến hộc máu tiếp tục chiếm giữ cũng đã không còn quan trọng nữa.

Giá trị thị trường vốn dĩ hàng tỉ hàng triệu, trở nên không bằng mẩu rác trong tay nhóm dân du cư đường phố hay ngủ dưới gầm cầu.

Có người trong một đêm phát đạt, cũng có ngươi trong một đêm nhảy lầu tự tử, Đài Loan từng có một vị kỳ nữ, trong kỳ hạn chỉ số chứng khoán từ 500 nghìn có được 80 triệu, sau đó thua sạch trong vài ngày, đó là sức quyến rũ lớn nhất của thị trường chứng khoán, đồng thời cũng là vòng xoáy giết người kinh khủng nhất thế giới.

Kim Tại Trung dường như nhớ ra chuyện gì đó, trầm ngâm một chút, nói với Kim Tại Nhu: "Gần đây có một nữ đồng nghiệp rời khỏi công ty, chỗ chị có thiếu người không? Cô ấy rất thông minh, chị mang theo cô ấy, nói không chừng còn có thể làm ra chút thành tích."

Kim Tại Nhu đầu cũng không nâng lên: "Chính là đứa bị Trịnh Duẫn Hạo đuổi ấy hả?"

Kim Tại Trung kinh ngạc: "Sao chị biết?"

"Mày xem, mày cũng không phải chuyện gì cũng nói cho tao." Bị người hãm hại đến mức đó còn không kêu một tiếng, "Có phải tao chỉ có thể kiếm tiền cùng hưởng phú quý với mày không, khi mày có việc không thể cùng chung hoạn nạn với mày?" Cho dù chị có thể không giúp được gì, nhưng nói cho chị một tiếng cũng có làm sao.

Kim Tại Trung im lặng, thì ra chị ấy là vì chuyện này mà tức giận, nội tâm bỗng nhiên có chút thoải mái.

Kim Tại Nhu tiếp tục nói: "Vốn dĩ tao cũng không biết, chỉ là trên thế giới có bức tường nào qua nổi gió, mới đây Phan Duy An nói với mọi người những lời không hay về Thiển Vũ, trong vòng luẩn quẩn như vậy lại có người quen tao, vừa nghe tới mày biết mày là em tao nên nói cho tao, sau đó tao để ý quan sát, phát hiện Trịnh Duẫn Hạo cũng không ngu lắm, cho nên mới không lên tiếng."

"Chị đã biết rồi, vậy không cần giải thích nữa, nếu tiện thì giúp cô ấy một lần."

"Đừng nói cô ta ta từng có ý xấu với mày, cho dù không có chuyện này thì mày cũng chẳng thể nói là có quan hệ với cô ta, tao thật không hiểu tại sao mày lại phải làm bồ tát sống, nhưng mà hiếm khi thấy mày động phàm tâm quản chuyện thế sự, bảo cô ta ngày mai gọi điện thoại cho tao đi. Còn nữa, không phải là tao nói mày, sau này ngày nghỉ ra ngoài nhiều một chút, cuối tuần nào cũng ở nhà nấu cơm, cẩn thận chưa lập gia đình đã bước vào thời kì neo đơn."

"Được, chờ tới khi chị tìm được 1,2,3,4,5 mĩ nam mĩ nữ, nhất định đừng quên bảo em vào quý phủ cùng hưởng phú quý."

Kim Tại Nhu cười.

Bữa cơm này hai người ăn hơn một tiếng, thật ra Kim Tại Trung cũng muốn hỏi chuyện người Singapore kia tốt cục là chuyện gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không còn là thiếu niên lỗ mãng không hiểu chuyện nữa, chẳng lẽ Kim Tại Nhu thực sự nghĩ cậu không biết tí gì sao? Nếu chị ấy vẫn không muốn đề cập tới trước mặt cậu, chắc là có lí do của chị ấy.

Ăn xong không lâu Kim Tại Nhu rời đi, Kim Tại Trung thu dọn sạch sẽ.

Dựa vào ca từ trong trí nhớ, cậu lên mạng tìm bài hát ngày đó nghe được trên xe, thì ra tên bài hát là "Một vạn lí do".....giọng hát như có từ tính nam châm kia....cực kì giống một người.

Khi đó, mỗi bài hát cậu thích đều bắt anh học, khi bắt đầu anh phải mất cả buổi sáng hoặc cả ngày mới đạt được yêu cầu hà khắc của cậu, sau đó anh thành thạo đến nỗi đối với bất kì bài hát nào chỉ cần thử mấy lần là có thể đọc thuộc lòng.

Cậu không nhớ rõ anh đã từng hát bao nhiêu bài bên tai cậu, chỉ nhớ rõ mỗi câu đều truyền cảm vô cùng, từ đầu đến cuối làm rung động con tim cậu, tiếng nói quyến rũ đó cũng như con người anh, không ai có thể so sánh được.

Màn đêm bất tri bất giác buông xuống, nằm lên trên ghế sofa, cậu lan man xem tin tức.

Trong báo văn nghệ một vị đạo diễn nào đó chuẩn bị khởi quay, nghe nói là đầu tư lớn nhất trong giới điện ảnh Hoa Ngữ, báo Quốc Tế nói về sự kiện bắt con tin ở Philippines, vụ va chạm thuyền ở Australia, Iran bắt giam binh lính Anh, Anh thực hiện cấm vận với Iran, sau đó quân sự Mĩ – Hàn diễn tập, báo khoa học kĩ thuật nói toàn thế giới làm mặt trăng nóng lên, báo đời sống lại nói LIFE ngừng xuất bản.

Sau đó khoa học khí tượng tính ra được, khí hậu đến năm 2100 biến đổi cực khác, băng sẽ biến mất, vùng Amazon nhiệt đới cận xích đạo sẽ có loại hình khí hậu mới.

Cậu suy nghĩ, khí hậu trái đất xưa kia có biển đổi khôn lường như vậy hay không? Trong thời chi sơ hỗn độn, chỉ có một số sinh vật ít ỏi.

Sinh vật sinh sôi nảy nở, phát triển, biến dạng, trong giới động vật chậm rãi phát triển thành một chủng loại chiếm chủ đạo, ví dụ như người—-thật ra, con người là loại động vật trời sinh tà ác nhất và có lực sát thương mạnh nhất trên thế giới, chỉ có con người mới có thể làm ra tất cả mọi chuyện.

Ngay sau đó loại động vật không có thiên địch trong tự nhiên này nhanh chóng sinh sôi nảy nở, phá hoại bề mặt trái đất, tàn phá đại dương, phá hủy khí hậu, khai thác quá mức, bắt giết quá độ, chiến tranh quá nhiều, trong một thời gian ngắn tiêu tốn quá nhiều tài nguyên tự nhiên, nghiên cứu ra vũ khí mang tính hủy diệt.

Nếu sinh thái tự nhiên không thể tiêu hủy những hành vi phá hoại xấu xa của con người sẽ tạo thành hậu quả xấu, cả dân số này, cuối cùng năm nghìn năm sau rồi sẽ quay trở lại bản thể, các bệnh như cảm cúm, đậu mùa, dịch cúm gia cầm, SARS, HIV, ung thư, mỗi cái đều hung dữ không có thuốc trị, thiên tai như hạn hán, lũ lụt, động đất núi lửa và sóng thần, mỗi lần đến phá hủy và càn quét.

'....Here I stand in Bressanone,with the stars up in the sky。

  Are they shining over Brenner,and upon the other side.'

(Đây tôi đứng giữa Bressanone, với những vì sao trên trời

phải chăng chúng sáng hơn cả Brenner và đang theo một hướng khác.)

Kim Tại Trung mệt mỏi mở mắt ra, hoa tuyết trong TV nhẹ nhàng tung bay, chỉ trừ bỏ đầu óc đang hỗn độn nào có tiếng hát nào, khi cậu bừng tỉnh tiếng nhạc vẫn vang lên bên tai, Bressanone, bàn tay sờ soạng tìm xung quanh, di động của cậu đâu rồi? Cuối cùng nhìn thấy di động đang lóe sáng trên mặt bàn, cậu cầm lên, "Hello?"

"Mở cửa."

Kim Tại Trung mới mở hé cửa ra, Phác Hữu Thiên đã xông vào.

Cậu xem di động, ba giờ sáng: "Em nghĩ chỉ có đầu trâu mặt ngựa mới xuất hiện lúc nửa đêm canh ba thế này thôi." Đây đúng là lúc lấy mạng người tốt nhất, bởi vì ngay cả linh hồn cũng sẽ ngáp liên tục, dễ dàng bị câu đi, cậu quay lại nằm lên sofa.

Phác Hữu Thiên nhéo mặt cậu: "Tỉnh tỉnh."

Gạt tay anh ta ra vùi đầu vào trong gối mềm, "Chuyện gì?"

"Không có gì, vừa khéo đi ngang qua đây, cho nên vào thăm em."

"Thăm xong rồi mời dẹp đường hồi phủ, nhớ kỹ tiện tay đóng cửa."

Anh dùng lực kéo gối mềm ra, không chịu cho cậu tiếp tục chìm vào mộng, "Nếu em không dậy, anh cũng nằm xuống vậy."

Cậu đành phải thanh tỉnh lại đầu óc: "Rốt cục là chuyện gì?"

"Chúng ta kết hôn đi."

Cậu trợn tròn mắt, tất cả sâu ngủ bị anh ta hù chết, lấy tay sờ sờ trán anh: "Không sốt mà."

Cho dù có sốt cũng không sao, tuy rằng hơi sớm, nhưng bệnh viện luôn có khám gấp.

Anh ta buồn bực: "Em có muốn kêt hôn với anh không, thuộc về anh thôi?!" Tóc mái lòa xòa buông xuống trước mắt, trong con ngươi có chút suy sụp.

Kéo anh ta ngồi lên sofa, cậu gối đầu lên đùi anh: "Cô nương nhà ai làm anh nghẹn thế này?"

Anh ta không lên tiếng.

Cậu mở mắt ra nhìn anh, "Anh còn muốn chơi bao lâu nữa mới chịu thu tay?"

"Thu hay không thu có gì khác nhau?" Anh dùng hai tay nâng mặt cậu lên, mềm giọng cầu xin: "Tại Tại, kết hôn với anh đi....., dùng từ gả có vẻ hơi kì với con trai như em, nhưng mà, Tại Tại, em gả cho đi, nha."

Kim Tại Trung chưa từng thấy Phác Hữu Thiên như vậy, tính cách hoàn toàn giống thời tiết nắng mưa thất thường, nghĩ đến anh ta lúc mặt trời chiếu sáng khắp nơi lại đột nhiên trút mưa xuống, nghĩ đến lúc anh bị màn sương mù dày đặc bao phủ lại bỗng nhiên quang đãng trời mây, mãi mãi không biết một khắc sau anh sẽ làm ra những chuyện gì.

Cậu thản nhiên cười: "Đừng nhập vai quá sâu, cẩn thận có một ngày em sẽ không cho anh quay đầu lại."

Anh ta không làm gì, cụp mắt nhìn cậu: "Có chuyện không vui?"

"Con mắt nào của anh thấy em không vui?"

Anh kéo tay cậu đặt lên ngực mình: "Không phải mắt, là tim."

Cậu chăm chú nhìn anh ta, bỗng nhiên nói: "Hữu Thiên."

"Hả?"

"Chúng ta kết hôn đi."

Anh ta ngạc nhiên, trong nháy mắt nhìn thấy sự tinh nghịch trên mặt cậu, bực đến nỗi lấy tay hai kẹp cổ cậu, "Anh bóp chết em."

Cậu ho khù khụ cầu xin tha thứ.

Anh ta không chịu buông tay, trong mắt bay lên ý cười: "Có yêu anh không?!"

"Yêu." Cậu cười thành tiếng, ai sợ ai chứ? "Trên thế giới này em duy nhất chỉ yêu anh."

Lời còn chưa dứt đã thấy cánh cửa chưa đóng cẩn thận từ từ bị đẩy ra, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là có phải hôm nay là lễ ma quỷ không nhỉ, tại sao khách nào cũng thích xuất hiện lúc nửa đêm? Giây tiếp theo mới phản ứng lại được—-Trịnh Duẫn Hạo đang đứng ở cửa nhìn cậu và Phác Hữu Thiên ầm ĩ thành một chỗ trên sofa.

Kim Tại Trung cả người sửng sốt, đèn hành lang sau lưng làm gương mặt Trịnh Duẫn Hạo tối hơn nửa, cậu không nhìn rõ sắc mặt anh.

Phác Hữu Thiên bỗng chốc ôm cậu vào trong ngực, khẩu khí vô cùng khoa trương nói: 'Trịnh tổng sao lại sớm thế này? Sẽ không phải giống tôi vừa vặn đi ngang qua chứ—"

"Hữu Thiên." Kim Tại Trung ngăn anh ta lại, "Buông ra."

Cho dù không tình nguyện, nhưng dưới sự nghiêm túc khó thấy của cậu Phác Hữu Thiên đành thả lỏng tay ra.

Đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại, cậu cười với Trịnh Duẫn Hạo,"Có việc?"

Đôi môi anh đã hằn lên một đường hơi trắng, cằm căng thẳng tạo thành một đường cong cứng ngắc, cho dù đèn hành lang là màu da cam cũng không thể làm ánh mắt lạnh lùng trong con ngươi anh trở nên ấm áp hơn một chút.

Cậu biết rõ đây là dấu hiệu trước khi anh phát giận, nhưng nửa đêm vô duyên vô cớ chạy đến nhà thư kí phát giận? Nghe có vẻ không hợp lý lắm.

"Bao nhiêu năm rồi?" Anh đột nhiên hỏi.

"Cái gì?"

"Chúng ta đã chia tay bao nhiêu năm rồi?" Cậu kinh ngạc, không nói được gì.

Cuối cùng nhớ lại, Kim Tại Nhu nói đêm chị ấy gặp anh ở dưới nhà, đêm anh bắt gặp cậu khóc khi nghe Nothing compares to you, đêm anh rời đi rồi quay lại, rồi lại bỏ đi không nói một câu với cậu......là ngày kỷ niệm hai người chia tay, lễ Đoan Ngọ mười năm trước, năm cậu 15 tuổi anh 18 tuổi, hai người chia tay ở dưới tầng nhà cậu ở trước kia.

Cậu như cười trống rỗng: "Anh nửa đêm chạy tới tìm tôi ôn chuyện?" Nhưng mà, cậu đã sớm không còn nhớ rõ chuyện trước kia.

"Đương nhiên là không." Khóe môi anh cong lên thành hình một mảnh trăng lạnh lẽo: "Tôi đến đây đơn thuần chỉ muốn làm rõ một việc."

"Việc gì?"

"Tôi không hiểu được, lần trước ở câu lạc bộ Đằng Mạt, thủ đoạn cậu dùng để quyến rũ Lũng Bản Thứ Sơn tại sao lại thành thục như vậy? Cho nên muốn tự mình đến học tập kỹ xảo của cậu một chút, hy vọng có thể tìm được đáp án cởi bỏ mối băn khoăn trong lòng, chỉ là không ngờ tối nay cậu lại có khách rồi."

Từ ngữ khinh miệt châm biếm làm cậu không giữ nổi nụ cười yếu ớt, im lặng tự hỏi chính mình, cảm thấy đau lòng không? Đáp án là, không, có gì mà phải đau chứ, anh muốn nói thì cứ để anh nói là được.

"Đã quấy rầy cậu, ngại quá, nhưng tôi vốn cho rằng, người cậu thực sự muốn quyến rũ không phải Lũng Bản thứ Sơn mà chắc hẳn là tôi." Mỗi một câu nói ra từ miệng anh đều hung dữ dọa người, "Cho nên tôi còn một nghi vấn, tại sao cậu còn chưa quyến rũ được tôi, đã ở trong này đấu hiệp mới? Chẳng lẽ thật sự đúng như lời cậu nói, tôi và hắn đều là tình nhân hạng nhất? Cho nên khi không có hắn thì còn tôi, khi không có tôi thì còn hắn?"

Cậu cụp mắt xuống, "Tôi quyến rũ anh khi nào?"

Đột nhiên anh vươn tay ra, nắm cằm cậu ép cậu nhìn anh, lực mạnh khiến cậu cảm thấy đau đớn, đối mắt giống như lưỡi dao lạnh sắc bén, miệng anh nói nhấn mạnh từng chữ lạnh như băng.

"Cậu không phải rất biết cách che dấu mình sao? Không phải cậu luôn bình yên tự tại sao? Nhưng vì cái gì lại lộ ra cảm xúc lơ đãng ở trước mặt tôi? Cậu cố gắng thể hiện bản thân tài năng xuất chúng trong công ty, bài hát cậu nghe, nước mắt của cậu, cậu gối lên tay tôi, cậu như có như không trêu chọc tôi, toàn bộ những điều đó là để tôi cảm thấy cậu vẫn nhớ chưa quên, chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp? Một chút cũng không phải là do cậu cố ý?"

Kim Tại Trung nhìn anh chăm chú, chỉ cảm thấy không còn lời nào để nói, tội danh đã bị anh dính lạnh ở trên lưng.

"Chính là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy, đây chính là vũ khí của cậu với đàn ông để mọi việc thuận lợi? Lại đây, bảo bối, chính miệng nói cho anh nghe, em vào Thiển Vũ cho tới nay không phải là vì anh, tâm cơ trêu đùa này của em đối với anh không phải là vì muốn anh lần thứ hai để ý đến em, em từ trước tới nay chưa từng có một biểu hiện nào không thể bỏ chuyện trong lòng xuống, càng chưa từng ám chỉ rằng em vẫn âm thầm chờ anh, em chắc chắn chưa từng một lần hy vọng anh sẽ trở về bên em, đến đây, tự mình nói cho anh biết, tất cả những điều đó, em toàn bộ đều chưa làm."

Cậu suýt quên anh có lối tư duy nhất quán kín đáo bao nhiêu và tài ăn nói giỏi hùng biện thế nào, trong chớp mắt cậu bị anh thuyết phục, tí nữa thừa nhận những điều anh chỉ trích cậu là hành vi phạm tội, mỗi điều mỗi tội đều là trong lúc cậu không để tâm hoặc vô ý phạm phải anh.

Anh nắm chặt lấy cằm cậu, chất vấn sắc bén như vạn mũi tên đâm vào ngực cậu.

"Tại sao không nói lời nào? Hay là em không thể phủ nhận? Nói cho anh biết, em rõ ràng gần đây đã phát ra ám chỉ mời anh, tại sao trong phòng lại có thằng đàn ông khác? Chẳng lẽ em thật sự thích ba người? Thật sự muốn hai người bọn anh đồng thời hầu hạ em? Không như vậy thì không thể thỏa mãn trái tim phóng đãng của em?"

Cậu dùng hết toàn lực gạt tay anh ra, khung xương đau nhức như bị bóp nát, cằm có lẽ đã lưu lại vết máu ngưng, nhưng mà không sao, vết thương sâu rồi sẽ lành, vết sẹo rồi sẽ phai, mọi chuyện rồi sẽ qua đi, ký ức rồi sẽ biến mất.

Cho dù trái tim rõ ràng đã bị xé nát rồi xát muối, cuối cùng nhất định cũng sẽ khỏe lại.

Chỉ cần thời gian thôi, cậu đã sớm thử qua rồi.

Cố gắng làm ngữ khí bình ổn, cậu hỏi: "Anh nói xong chưa?"

Lửa giận trong mắt anh vẫn xoáy dữ dội cuồng loạn như trước, nhiều chỗ ánh sáng đã biến thành lửa cháy thiêu đốt, áp bức khiến cậu muốn không thở nổi: "Chính miệng nói cho anh một lần, trên thế giới này, em duy nhất chỉ yêu hắn ta?!"

Cậu cố gắng lại mỉm cười, chỉ vì câu nói này, mà anh đem cậu ra xúc phạm từ đỉnh đầu đến ngón chân.

"Duẫn Hạo." Đã bao nhiêu năm, cậu không gọi cái tên này, một giây kia trái tim xót xa: "Em và Hữu Thiênđã bàn chuyện cưới xin."

Anh không nói gì, xoay người bỏ đi.

Cậu bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa thang máy tự động khép lại và bóng dáng cứng ngắc của anh, cách biệt hai người.

Phác Hữu Thiên mở cửa kéo cậu vào nhà, hai mắt nheo lại nhìn kĩ cậu: "Nói cho anh biết hắn nhìn thấy nước mắt của em khi nào? Anh hầu như cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy em cười, chưa thấy em khóc."

Cậu cầm lấy tay anh ta, "Hữu Thiên, chúng ta kết hôn đi." Không có cách nào có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện hơn cách này.

Trên gương mặt tuấn tú của Phác Hữu Thiên mang theo sự hậm hực cùng giọng điệu mỉa mai: "Hắn chuẩn xác không nhầm nói trúng lòng em, căn bản em không quên được hắn, phải không? Cho nên em mới thẹn quá hóa giận?"

"Chúng ta kết hôn nhé, được không?" Cậu thành tâm cầu xin, "Để em gả cho anh." Trên thế giới này không ai hợp kết duyên vợ chồng hơn bọn họ, bởi vì anh ta và cậu không ai làm tổn thương ai, ở cùng nhau chỉ có vui vẻ, vĩnh viễn không có ghen tuông, cãi cọ, đau khổ, hoặc lâu dài trở thành hai người tách biệt xa lạ.

Phác Hữu Thiên bắt lấy tay cậu hôn thật sâu.

"Chờ đến một ngày em vì anh mà khóc nhớ nói cho anh biết, có lẽ đến lúc đó anh sẽ cân nhắc lấy em, còn nữa, tốt nhất là em nên bảo trì khoảng cách cần thiết với sếp của em, nếu không anh sẽ——vô cùng, vô cùng tức giận." Anh ta lẳng lặng mở cửa rời đi.

Kim Tại Trung trở về phòng nằm úp sấp ngã lên giường, nhắm mắt lại rơi vào bóng tối, không hiểu tại sao mình làm người lại thất bại như thế, hai người đàn ông hạng nhất đều không chút do dự bỏ cậu đi.

Quen biết Trịnh Duẫn Hạo là khi cậu mới bắt đầu trở thành thiếu niên năm 13 tuổi, anh 16 tuổi, học cùng lớp 10 với Kim Tại Nhu.

Đó là một ngày cuối tuần, cậu đi theo Tại Nhu đến trường xem bóng rổ, Trịnh Duẫn Hạo là chủ lực của đội, một mình nhận được một nửa số học bổng của toàn trường, chỉ bằng một mình anh đã đánh cho đối phương tan rã hết cả.

Bảng bóng rổ bị vây chặt như nêm, anh ở chỗ chói lóa hấp dẫn tất cả ánh mắt, bất chấp chạy nhanh đến chi viện, đột phá mạnh mẽ trước sự bao vây vô cùng chuẩn xác ném bóng vào rổ, động tác liên tục lưu loát tự nhiên, mỗi lần ném trúng đều dẫn đến tiếng thét chói tai của các nữ sinh.

Thắng bại rõ ràng, sau khi hết trận nhóm thiếu niên đẹp trai mồ hôi đầm đìa ngồi luôn xuống sân bóng uống nước nghỉ ngơi, bị các nữ sinh không chịu rời đi chen chúc vây xung quanh.

Lúc này cậu mới nhận ra không biết Tại Nhu đã đi chỗ nào rồi, một quả bóng rổ vô tình bị người ta đá đến bên chân cậu, cậu thuận tay cầm lên, ôm bóng nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Tại Nhu đâu, nghĩ đi nghĩ lại cậu quyết định ở yên tại chỗ, ngộ nhỡ Tại Nhu về mà không tìm thấy cậu sẽ càng rắc rối hơn.

Đơn giản một mình chơi bóng.

Ba bước lên rổ, đến đường biên xoay người vươn tay ném bóng, không trúng! Bay người đập vào bảng rổ, quả bóng bắn xa khỏi phía ngoài đường biên, mẹ kiếp! Nhặt lại quả bóng nhìn khoảng không làm một động tác giả, lần thứ hai giương tay ném vào khung rổ, quả bóng vẽ một đường cong hoàn mĩ trong không trung, khi sắp đạt đến điểm cao nhất của đường parabol đột nhiên lại bị một cánh tay vươn lên không tóm xuống dưới.

Cậu sửng sốt, thân ảnh anh tuấn kia đã từ giữa không trung nhảy xuống mặt đất, một đôi mắt sơn đen vênh váo kiêu ngạo sáng quắc nhìn chằm chằm vào cậu, dưới cái giỏ giống như trong thiên hạ chỉ có anh lớn nhất.

Nhận ra anh chính là anh chàng đẹp trai hô phong hoán vũ nhất trong trận đấu, cậu bĩu môi, nghĩ thầm cản cái gì mà cản.

Tựa như hiểu được cậu đang nghĩ gì, anh cong môi: "Đến đây, qua được anh, mời em đi ăn." Ném bóng lại cho cậu.

Sự hiếu thắng trong lòng bị sự kiêu ngạo của anh khơi mào, nhớ khi cậu 7 tuổi đã từng chơi bóng rổ với bác huấn luyện viên nhà bên, cũng coi như là đồ đệ danh sư, nửa sân bóng lớn như vậy, không tin trong tình huống một chọi một ở trước mặt anh cậu không làm gì được.

Hiệp thứ nhất cậu khinh địch, khi đang chuyển động trên không bị bàn tay nhanh như chớp của anh trộm bóng đi, dẫn đến trận cười to vô ý của các nữ sinh đứng xem bên ngoài, suýt nữa khiến cậu tức chết, lại đến khi cậu cảnh giác không để anh lại gần, từ bên phải đột nhiên đổi hướng sang trái nhanh nhẹn đẩy tay ra, ai ngờ anh dùng sức bật cả người ra đằng sau, nhảy vút lên cao như con chim ưng bay liệng giữa hoang dã, nháy mắt bóng đã bị tóm xuống dưới.

Sức bật và lực nhảy làm ngay cả những nam sinh đang vây xem cũng phải thét chói tai.

Lại ném quả bóng về phía cậu, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, giống như cậu là trò đùa chọc cười cho anh.

@#$%^&*, cậu dưới đáy lòng ân cần thăm hỏi tổ tông nhà anh.

Đứng yên tại chỗ chậm rãi đập bóng xuống đất, cậu kéo dài khoảng nửa phút, đường cong thân thể đề phòng của anh cuối cùng cũng hơi lơi lỏng, khoanh hai tay trước ngực có chút hứng thú lại có chút đề phòng nhìn cậu, ngay tại một giây kia cậu đột nhiên làm một cái mặt quỷ với anh, anh ngẩn ra, cậu lập tức ném thẳng quả bóng về phía anh, anh theo trực giác vươn cao hai tay chặn lấy, trong nháy mắt cậu hãm chân lại, bóng rổ trong tay luồn sau lưng chuyển sang tay trái, tay anh theo quán tính bị lạc đi hơn nửa, cậu nghiêng về phía sau nửa bước mượn lực nhảy lấy đà, tay trái trực tiếp ném bóng vào giỏ. Tiếng còi vang dội và tiếng trầm trồ khen ngợi lan tỏa khắp sân.

Đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh thè thêm một cái mặt quỷ, cậu để lại một tràng cười vui vẻ khanh khách như một chuỗi chuông bạc, chạy như bay về phía Kim Tại Nhu đang quay lại.

Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, một tuần sau anh xuất hiện trong nhà cậu.

Một bên làm quen với con gái lớn học cùng lớp, một mặt thu phục được cha già hiền lành đáng yêu của cậu.

Cậu khi đó trẻ con ngây thơ, nhưng vô cùng hoạt bát hiếu động, cái gì cũng thích, cuối tuần theo cũng vui vẻ phấn chấn đi theo anh tham gia các hoạt động, anh dạy cậu tennis, cầu lông, bóng quần, thậm chí cả bóng đá, đưa cậu đi nghe nhạc jazz, đi xem phim mới chiếu, theo cậu đi học tranh truyền thống và piano.

Hơn nữa cậu còn bắt anh đi học mỗi một bài hát mà cậu thích nghe, thỉnh thoảng chiều cuối tuần kéo anh đi thuê phòng karaoke, cậu phụ trách chọn, anh phụ trách hát, chưa được nghe thỏa thích cậu sẽ không chịu về nhà ăn cơm tối.

Cứ như vậy hơn nửa năm, đến ngày sinh nhật 14 tuổi của cậu vừa vặn là thứ 7.

Cậu có thói quen tắm ngay sau khi dậy, vừa mới tắm xong, dưới tầng đã vang lên tiếng Kim Tại Nhân gọi to: "Tiểu Tại! Tiểu Hạo đến này!"

Phủ chiếc khăn mặt lên mái tóc ngắn ướt sũng, cậu chạy xuống cầu thang: "Sao đến sớm thế?" Không phải đã nói với anh trưa nay đi ăn cơm, chơi đùa cùng bạn học, buổi tối mới có thể ở nhà thổi nến cùng bố và Tại Nhu sao? "Không phải bố nói mời anh ấy đến ăn cơm tối à?"

Ông Kim vô tội nhún vai: "Bố đi mua thức ăn, tự con hỏi Tiểu Hạo đi."

Đôi mắt to lanh lợi của cậu chuyển về phía anh, nhận ra anh lại cao hơn, đôi mắt trong trẻo như ngọc đen khiến người ta thất thần.

"Lại tắm buổi sáng?" Trịnh Duẫn Hạo đi đến trước mặt cậu, lấy khăn mặt trong tay cậu.

Cậu vội cúi thấp đầu xuống trước ngực anh, thích nhất anh lau tóc giúp cậu, đầu được bàn tay ấm áp của anh bao gọn vuốt nhẹ, mỗi lần thoải mái đến mức không muốn anh dừng lại, tiếc là hôm nay không thể lau lâu: "Tí nữa em phải ra ngoài rồi."

"Em hẹn bọn họ mấy giờ?"

"Mười một giờ."

"Bây giờ mới 10 giờ thôi, còn sớm."

Nói xong ngồi xuống sofa, bày bàn cờ vua ra: "Chơi với anh, lát nữa anh đưa em đi."

Cậu ngồi đối diện anh, lấy luôn con mã của anh, anh không nhịn được cười.

Cậu giơ tay lên, ma đao lóe sáng: "Pháo!"

"Lên mã."

"Dí tốt!"

"Bay tượng."

"Ra xe."

Anh ngẩn đầu nhìn cậu chăm chú, dường như muốn cười mà lại không cười ra.

"Làm gì thế?" Cậu hỏi.

"Sao em đơn giản thế nhỉ."

Cậu trừng mắt nhìn anh, "Có ý gì?"

Anh cong khóe môi: "Lần nào cũng là mấy chiêu này." Còn vừa nói vừa lắc đầu, cái vẻ mặt trách trời thương dân kia giống như cậu là tiểu ngu ngốc nhất thế giới.

Cậu nhoài người ra đánh anh: "Đó có nghĩa là em chuyên tâm! Hiểu không?!"

Anh bắt lấy tay cậu, màu sắc con người có chút kì quái, "Thật chứ?"

"Cái gì thật?"

Anh chậm rãi nói, "Em chuyên tâm?"

Không biết tại sao trong một giây kia cậu lại cảm thấy trong lòng như đang bị cái gì đụng phải, cảm giác rất kì lạ, có chút mê mẩn tê dại, rõ ràng là mới tắm xong, tai lại tự dưng khô nóng, theo bản năng gạt tay anh ra, nhưng một người luôn luôn không sợ trời không sợ đất như cậu lại không dám quay mắt nhìn anh.

Anh không nói gì nữa, đầu ngón tay đẩy quân cờ.

Cậu đi nước đáp lại, vội liếc nhanh anh một cái, đôi lông mi đang buông rủ của anh đột nhiên nâng lên, bắt gặp ánh mắt định lướt qua của cậu, cậu chỉ cảm thấy khắp cổ đều nóng bừng.

Anh vẫn như cũ không nói gì, cậu lại càng đứng ngồi không yên, đáy lòng có loại khát vọng kì lạ không biết tới từ đâu, muốn nhanh đứng dậy bỏ đi, lại muốn nán lại với anh, tâm trạng quái dị và mâu thuẫn cứ điên loạn đan vào nhau.

"Tại Trung." Anh miễn cưỡng mở miệng.

Tim tức khắc bị dọa nảy lên một cái, cậu có chút mong chờ không hiểu:"Gì?"

"Em chưa đánh."

Cậu ngẩn người, nhìn về phía bàn cờ, anh giữ xe bên trái, mã, hậu, pháo bên phải, con vua của cậu hoàn toàn đã bị giết chết.

Cậu buồn bực đẩy quân cờ, "Không chơi nữa!"

"Tiếp đi."

"Không!" Cậu trừng anh.

Anh mỉm cười, dọn xong bàn cờ: "Ngoan, chỉ cần em chống đỡ được hơn 15 phút, anh tặng em quà sinh nhật."

Cánh tay đang muốn phá cờ của cậu dừng lại giữa không trung, nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"

"Ừ."

Cậu liếc xéo anh, con lợn này ngay cả khóe miệng và ánh mắt đều đang cười, cậu chạy nhanh đến đoạt lấy mã và pháo của anh ném ra xa.

Anh cực kì vui vẻ, tay vươn ra như muốn bắt cậu: "Nhóc con xấu xa này!"

Cậu tránh tay anh, cười to khanh khách: "Đi pháo!"

"Lên mã."

"Em cũng lên mã!"

"Anh dí tốt."

Cậu bắt đầu cố gắng đối phó, mỗi bước tiếp theo sau khi suy nghĩ kĩ mới đi, nhưng mà dù vậy, cũng nhất nhanh bị anh mai phục ăn luôn một xe, cậu nhìn bàn cờ, mình vẫn nhiều hơn một con ngựa và một con pháo, không bằng ép anh liều mạng chết, làm như vậy cho dù không thể thắng nhưng cũng chắc chắn không thua.

Sau khi đi vài nước nhìn anh ý cười dần dần càng sâu, cậu biết mình đã đi đúng hướng, lập tức tiểu nhân đắc ý: "Ai bảo anh bắt nạt em!"

"Không tồi, cờ hòa."

"Không biết, em thắng chứ!" Cậu hét to, "Đưa quà cho em mau!"

"Hay là để đến tối đi, bây giờ mà tặng em sẽ không còn thần bí nữa."

"Không muốn không muốn!" Cậu lập tức nhào về phía bàn lật sang đối diện, vươn tay lục túi áo anh.

Anh bắt hai tay cậu, trong con ngươi giống như có chút lưỡng lự, lại có chút hấp dẫn, "Em muốn lắm hả?"

"Nhanh lên!"

"Được, em nhắm mắt lại."

Cậu vui vẻ nhắm mắt lại, một bàn tay ấm áp xoa xoa sau đầu cậu, cậu trực giác nói: 'Tóc em đã khô—" có cái gì đó nóng bỏng và mềm mại mút lên môi cậu, trả câu nói của cậu trở về.

Tư duy lập tức dừng lại, cậu trợn tròn mắt, đối diện với con ngươi đen dịu dàng nồng cháy.

Tim trong lồng ngực không không chế được đập loạn nhịp thình thịch, dường như có thể nghe thấy tiếng nhảy rộn liên hồi của nó, muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt lấy, hương thơm vô cùng dễ chịu trên người anh không ngừng ùn ùn kéo đến bao phủ toàn thân cậu, tự nhiên dựa vào ngực anh, sự sung sướng không cách nào hình dung được từ môi anh nhẹ nhàng truyền dần vào trong miệng cậu, kì diệu vô cùng, cậu nhắm mắt lại, cả người dạt dào ấm áp thoải mái giống như muốn nhanh hòa an.

"Reng reng reng...."

"Điện thoại..." Cậu lầm bầm yếu ớt.

"Phải chuyên tâm..." Anh đưa tiếng thở dốc trở lại trong miệng cậu, làm cậu nhập cuộc cắn mút.

"Khụ, khụ khụ—–"

"Có người...."

"Đã nói phải chuyên tâm...."

Hai người đồng thời nhảy dựng lên khỏi sofa.

Ông Kim trong tay mang hết đồ này đến đồ khác nhíu mày nghiêm mặt đứng ở cửa.

"Tiểu Hạo"

"Khụ—-vâng." Khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi so với quả cà chua Kim Tại Nhân vừa mua về còn đỏ hơn.

"Lần sau tuyệt đối không thể để bác bắt gặp." Ba Kim nghiêng đầu, hình như có chút hoang mang: "Bác sẽ rất khó xử—-hai đứa sao không lên phòng Tại Trung đi?"

"Bố!" Kim Tại Trung thét chói tai, cầm lấy một quân cờ suýt nữa ném qua.

Ông Kim vội xoay người chạy vào bếp: "Tiểu Hạo, nhớ kỹ không thể chà súng, nếu không bác sẽ thiến tiểu tử nhà mi ninh canh cho Tại Trung uống!"

"Bố chết tiệt! Đứng lại!" Tại Trung tiếp tục chạy, già mà không kính! Thật quá đáng!

"Hu hu! Tại Tại, chuyện này không liên quan đến bố mà. Oái! Người con nên tính sổ phải là tiể Hạo mới đúng, nó mới là kẻ nham hiểm nhất!"

Cậu dừng lại, trợn mắt nhìn: "Bố nói bậy!"

Ba Kim vẻ mặt oan ức: "Cha già thông minh như bố sao lại sinh ra đứa con trai ngu ngốc như con chứ, tiểu Tại, con có đúng là do cha sinh ra không đấy?"

"Ông già chết tiệt!" Cậu tức đến nỗi mười ngón chín ngón trở nên trắng bệch, nói vớ vẩn có thể làm giông bão nổi lên đấy!

"Aiz, ngốc ơi là ngốc, tiểu Hạo cố ý dạy con cờ vua, cuối tuần nào con có hẹn nó đều đến trước bảo con chơi với nó, cứ như thế con sẽ quên mình phải ra ngoài, đúng không?"

Cậu sửng sốt, tại sao những lời bố nói lại ăn khớp kì lạ với tình cảnh trong trí nhớ thế, hình như...đúng là có chuyện này thật.

Ba Kim khoanh hai tay lại: "Sau đó tiểu Hạo hợp lý giúp con chắn hết tất cả các cuộc điện đòi mạng của nhóm bạn con, sau đó thời gian còn lại cả ngày sẽ bị nó chiếm lấy, aiz, bố thật không hiểu nổi, mỗi lần đều là kế sách không có tí thú vị gì, đứa con ngốc chết này tại sao lại không nhìn ra, Tại Trung, con thật sự chắc chắn con là do bố sinh ra chứ hả?"

Reng reng reng....cậu quay đầu lại.

Trịnh Duẫn Hạo dựa vào cửa phòng bếp, trong tay cầm điện thoại không dây nhà cậu, anh nghiêm túc: "Bố Kim, bác không hiểu rồi, Tại Trung cái này gọi là chuyên tâm."

Nói xong cầm điện thoại lên, nhẹ nhàng nói với đầu dây bên kia: "Tại Trung hơi khó chịu, cậu ấy không ra ngoài được, mọi người cứ đi chơi đi, đi chơi về đến đây ăn cơm tối luôn nhé, bố Kim đã mua rất nhiều đồ ăn chờ mọi người—-"

Cậu đoạt ngay cái dao phay trong tay ba Kim, "Trịnh Duẫn Hạo, anh đừng chạy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro