Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lưu Vũ đã chờ ở nơi đăng ký ly hôn gần một giờ đồng hồ. Cho dù cậu là người cực kỳ kiên nhẫn cũng nhịn không được liên tiếp cúi đầu nhìn di động.

Không có cuộc gọi, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng đều không có.

A, xưa nay vốn như vậy.

Kết hôn ba năm, bởi vì nguyên nhân công việc hai người gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, thậm chí khi cậu sinh con đối phương còn ở nước ngoài công tác, trở về cũng chỉ là vội vàng nhìn mặt bé con vài lần rồi lại phải đi ngay. Lưu Vũ cũng có công việc bề bộn, mang theo con nhỏ khó càng thêm khó. Mỗi ngày đều như vậy làm sao chịu nổi? Sau vài lần cãi vã, cả hai cuối cùng cũng phải đi tới bước này.

Các bác gái ngồi nói chuyện phiếm trong phòng làm việc hướng về phía cậu khe khẽ bàn tán chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng chỉ đơn giản là những câu nói quen thuộc khi rảnh rỗi.

"Tiểu đồng chí" Rốt cuộc, một cán bộ tương đối trẻ tuổi đi tới gọi: "Chồng của cậu còn không có tới sao? Chúng tôi muốn tan tầm."

"A, xin lỗi." Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ kém 10, cơ quan nhà nước vốn không tăng ca, đã vậy đây còn là cuối tuần.

Cậu cười khổ áy náy hướng đối phương xin lỗi, cầm lấy di động giải thích: "Để tôi gọi điện thúc giục hắn."

Đầu bên kia điện thoại không ai bắt máy, di động trên tay Lưu Vũ nóng dần lên, cậu liếc mắt nhìn sang bên nữ cán bộ đã có chút không kiên nhẫn, lông mày dần dần nhíu lại.

Rốt cuộc, tại cuộc gọi thứ ba, đối phương cuối cùng cũng nhấc máy. Lưu Vũ như trút được gánh nặng mà cầm điện thoại lên vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy một thanh âm xa lạ.

"Xin hỏi đây có phải là Lưu Vũ – phu nhân ngài Uno Santa không?"

"A...... là tôi." mắt phải Lưu Vũ đột nhiên giật giật, chần chừ hỏi: "Ngài là......"

"Tôi là nhân viên bệnh viện Bắc Hảo Điểu." xung quanh đối phương có vẻ rất ồn ào: "Vị tiên sinh nhà ngài mới xảy ra tai nạn giao thông, hiện giờ đã được đưa đến bệnh viện chúng tôi, hiện tại tình huống cấp bách cần người nhà ký tên. Có thể phiền ngài tranh thủ thời gian tới đây ngay được không?"

Tuy rằng cuộc hôn nhân với người chuẩn bị thành chồng cũ này sắp kết thúc, cậu vẫn là không nỡ nguyền rủa hắn chết đi.

Đơn đồng ý phẫu thuật có rất nhiều điều khoản cùng miễn trách nhiệm nếu xảy ra bất trắc khiến cho Lưu Vũ hãi hùng khiếp vía, tay cầm bút run rẩy, cố gắng ký tận mấy lần vẫn không xong.

"Lưu tiên sinh." Y tá thấy vị Omega trẻ tuổi này run rẩy không biết làm sao, thật cẩn thận mà nhắc nhở: "Tất cả giải phẫu đều bắt buộc người nhà ký đơn chấp nhận phẫu thuật. Vì sự an toàn của vị tiên sinh nhà ngài, xin ngài mau chóng ký tên, chúng ta cần nhanh chóng thực hiện phẫu thuật."

Lưu Vũ cắn răng, nhắm mắt ký.

Uno Santa, cái này phải phụ thuộc xem mạng anh có lớn hay không rồi.

Sau năm giờ đồng hồ dài dằng dặc chịu dày vò, Santa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bởi vì đưa tới kịp thời, phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng theo quy định của bệnh viện cần phải giữ lại quan sát ICU một thời gian.

Sau khi Lưu Vũ kiên trì nghe bác sĩ giải thích một lúc, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trông nom.

Doãn Hạo Vũ ôm bé con chạy tới đã là quá nửa đêm, cậu vỗ vỗ Lưu Vũ đang mơ màng ngủ để thay ca.

"Trong nhà sữa bột hết mất rồi, em không mua được." Doãn Hạo Vũ là một nhà phân tích thị trường tại công ty, công việc luôn bận rộn, hôm nay không nói hai lời có thể đặc biệt xin nghỉ để giúp đỡ cậu trông bé con đã là đại ân rồi, không thể yêu cầu quá nhiều.

Lưu Vũ nhìn bé con còn đang quấn tã lót khóc mệt tới thiếp đi mà thấy mũi mình đau xót.

Bé con ngửi được trên người cậu có mùi sữa liền liều mạng chui vào hướng lồng ngực đòi ăn. Thân là Alpha, Doãn Hạo Vũ theo bản năng lui ra phía sau, Lưu Vũ đỏ mặt mà ôm bé con đi vào phòng cho con bú.

Vì cái gì mà chúng ta thành ra như vậy?

Lưu Vũ vỗ về dỗ bé con đã no bụng đi ngủ, có chút chết lặng mà nhớ lại.

Nếu không phải bởi vì lần đó trong nhà đã dùng hết thuốc ức chế, nếu không phải bởi vì hai người ba tháng không gặp, nếu không phải bởi vì có chút may mắn, có lẽ đã không có đứa nhỏ này.

Thời khắc biết mình mang thai Lưu Vũ tựa như sét đánh giữa trời quang, cậu căn bản chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để trở thành người làm ba làm mẹ. Tuổi trẻ chính trực sự nghiệp đang giai đoạn thăng tiến, cậu cũng không muốn bị con cái trói chặt. Vốn cho rằng Santa cũng sẽ đồng tình với ý tưởng của mình, vậy mà ngoài dự đoán, đối phương hạnh phúc như điên.

Chậc, chỉ cần nhìn cách Santa ở nhà bạn bè chơi với con nít cũng có thể nhận thấy được, tên gia hỏa này cực kỳ thích trẻ con.

Đáng tiếc trọng trách nuôi dưỡng bé con luôn đè lên trên người Omega, huống chi tính chất công việc của Alpha một năm cơ hồ đến nửa năm công tác ở nước ngoài, Lưu Vũ tự hỏi thật lâu, sau đó cùng Santa nói chuyện một lần, ý muốn thuyết phục hắn, hiện tại không phải là thời kỳ tốt nhất để có con.

Cậu vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh vành mắt Santa đỏ lên cùng cố nén nước mắt ôm mình an ủi, không ngừng ở bên tai nói xin lỗi.

Ngày đi phá thai, Lưu Vũ đột nhiên nhớ tới hình ảnh Santa mặt đầy nước mắt, cậu ngồi yên ở bệnh viện hai giờ đồng hồ, không biết chính mình lúc ấy suy nghĩ điều gì, kết quả vẫn là giữ lại bé con.

Nếu thời gian có thể quay ngược, trước khi thiếp đi Lưu Vũ mệt mỏi ôm bé con nghĩ rằng: có lẽ cậu sẽ không lựa chọn muốn đứa nhỏ này, ít nhất sau khi ly hôn sẽ không phiền toái như vậy.

Buổi sáng Lưu Vũ được y tá thật cẩn thận đánh thức, y tá là một nam y tá rất hiếm thấy, có khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, Lưu Vũ nhận ra đây là người ngày hôm qua đưa giấy cho mình ký tên. Đối phương vừa bưng tới một ly nước ấm đưa cho cậu vừa báo tin: "Tiên sinh nhà ngài đã chuyển tới phòng bệnh bình thường."

Lưu Vũ ngồi ở mép giường nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bệch, đầu quấn đầy băng gạc - Uno Santa vận khí không tính quá kém, trừ bỏ phần đầu bị va chạm nhẹ, cánh tay cùng cẳng chân chỉ là gãy xương cấp độ nhẹ mà thôi.

"Nếu người bệnh sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, có thể xuất viện sớm." Cao Khanh Trần - vị y tá nhiệt tình này vừa nô đùa với bé con vừa hướng Lưu Vũ giải thích.

Đầu tiên Santa nghe thấy tiếng hát mềm nhẹ, sau đó lại ngửi được mùi sữa nhàn nhạt. Đây là mùi hương thuộc về Omega ôn nhu nhất mà hắn từng biết, giống như đã từng quen biết mà không thể nào nhớ ra.

Hắn mở to mắt, trong tầm nhìn mơ hồ là một hình dáng nhỏ xinh trắng nõn. Tầm nhìn dần dần rõ ràng, là một Omega đang cúi đầu cho con bú.

Bé con háu ăn nắm chặt bầu ngực trắng nõn mềm mại luôn miệng chóp chép bú sữa, Santa có thể tinh ý nhìn thấy những giọt sữa màu trắng ngà từ đầu ngực tràn ra. Cặp bồng đào hệt như đôi thỏ trắng nhỏ vừa trắng vừa đầy đặn mơn mởn thật sự quá đẹp, hắn nhất thời quên cả chớp mắt.

Quan trọng hơn cả, tại sao lại có Omega cho con bú ở trong phòng hắn?!

Santa phát hiện nếu mình cứ nhìn chằm chằm như thế sẽ bị mắng là biến thái, khó khăn rời tầm mắt khỏi đôi thỏ ngọc trắng mềm, tập trung nhìn kỹ người trước mặt, hắn khiếp sợ mà hét lên: "Lưu Vũ?"

Lưu Vũ sau khi nghe tiếng hét có hơi sửng sốt, giống như thước phim quay chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ che kín tơ máu. Bốn mắt nhìn nhau mấy giây, cậu liếm liếm bờ môi khô khốc, khàn khàn hỏi: "Tỉnh?"

Lưu Vũ bộ dáng thực tiều tụy, Santa thấy trái tim mình thắt lại.

Lưu Vũ thấy Santa nhìn chằm chằm ngực mình thì có chút ngượng ngùng đem bé con bế lên, kéo áo xuống. Trong nháy mắt Santa vẫn thấy được hình ảnh không nên nhìn, đầu óc hắn tràn ngập hình ảnh tiểu bồ đào đỏ mọng. Mặt cứ thế đỏ bừng, hắn xấu hổ vội vã quay đầu, ai ngờ như vậy lại động tới miệng vết thương. Cái ót như bị búa tạ đập vào đau nhức, hắn thống khổ mà kêu lên.

Lưu Vũ hoảng sợ chạy nhanh lại dìu hắn, mùi tin tức tố ngọt ngào của Omega cơ hồ muốn đem huyết khí phương cương Alpha ném đi, nếu không phải bị thương không động đậy, hắn sợ hắn sẽ không kiềm chế được mà có phản ứng.

Chịu không nổi...... Đừng lại gần đây......

Cần cổ trắng nõn đến lóa mắt tản ra hương sữa nhè nhẹ, đôi tiểu thỏ ngọc như ẩn như hiện dưới lớp áo mỏng, còn có gương mặt mà hắn thương nhớ đêm ngày này nữa, Santa cảm giác chính mình còn giãy giụa nữa thì tất cả chỉ khâu trên người sẽ đứt mất.

Thời khắc nguy cấp rốt cuộc có y tá đi vào.

"Uno tiên sinh, không thể lộn xộn!" Cao Khanh Trần rất là bực bội mà đè Santa xuống gối, nghiêm khắc nói: "Nằm xuống!" Hắn ấn xuống cái nút cạnh mép giường, đầu giường chậm rãi dựng thẳng lên, Santa dựa vào gối đầu vẫn không nhúc nhích ngơ ngác nhìn chàng trai trẻ đẹp đi theo sau y tá vào phòng.

"Tiểu Vũ Sa, xem chú mang cái gì tới cho nhóc này?" Chàng trai biểu diễn ảo thuật biến ra một chú chó bông xù, cười tủm tỉm trêu bé con đang ngồi trong lòng Lưu Vũ.

Bé con í a í ới cười, vươn cánh tay bụ bẫm muốn bắt lấy, chàng trai sủng nịch mà cười nói: "Hiện tại cho nhóc chơi, đợi chút đi ra ngoài cùng chú cũng không được khóc nha, hôm nay chú làm bữa phụ cho nhóc, là bột bông cải xanh cà rốt, Tiểu Vũ Sa thích không?"

Bé con cười khanh khách nắm lấy tay chàng trai, đối phương đơn giản mà cùng Santa chào hỏi rồi vỗ vỗ Lưu Vũ, chỉ vào một túi to xách theo bên cạnh: "Mới vừa mua sữa bột, còn có tã giấy, em đều mua theo danh sách của anh, anh nhìn xem còn thiếu cái gì không?"

"Không có......" Lưu Vũ cảm kích mà nắm lấy tay chàng trai, thấp giọng thở dài: "Cảm ơn...... Vất vả rồi...... Thật ngại quá......"

"Này có gì đâu, hai ta là gì chứ." Chàng trai chỉ chỉ y tá Cao đứng một bên cười nói: "Rất nhiều cái em không hiểu, đều nhờ y tá Cao chọn giúp đấy."

Hai người nhìn nhau cười.

—— Hai ta là gì chứ......

Đại não Santa ong một tiếng, trống rỗng.

—— Hai ta là gì chứ?!

Thật ngọt ngào......

Thật loá mắt......

Thật đúng là một bức tranh một nhà ba người hoàn hảo......

Ôi không ——————

"Đứa nhỏ này......" Santa chỉ vào đứa bé trong lồng ngực Lưu Vũ, lại nhìn về phía Doãn Hạo Vũ đang cầm đồ chơi dỗ đứa nhỏ, điều chỉnh lại trái tim vỡ thành nhiều mảnh, hắn run rẩy mà nhấc tay chỉ về phía Doãn Hạo Vũ, hốc mắt hồng hồng nhìn Lưu Vũ, miễn cưỡng kiềm chế sắp khóc tới nơi, thanh âm run rẩy nhẹ giọng hỏi: "Em kết hôn? Có bé con? Cùng cậu ta?"

Cậu - Doãn Hạo Vũ nhìn theo hướng Santa chỉ chính mình: "Tôi á?"

"Cậu." Santa hít hít cái mũi, sắc mặt trắng bệch hỏi: "Kết hôn khi nào?"

?!

???!!!!

Lưu Vũ cùng Doãn Hạo Vũ hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhất trí nhìn phía Cao Khanh Trần cùng lúc đó cũng đang choáng váng.

"Y tá Cao, hắn xảy ra chuyện gì vậy?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro