Chương 11 (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Santa tìm thấy Lưu Vũ ở trước cửa thang máy.

Đối phương đang trò chuyện với bác sĩ, trong tay cậu mang theo một túi thuốc và hai hộp bento nhà Đóa Vũ. Khi Santa đi tới thì bác sĩ đã bước vào thang máy, còn hộp cơm trong tay Lưu Vũ đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn vô cùng. Santa cả buổi trưa chỉ có truyền nước, đến một giọt nước còn chưa uống, lúc này bụng đói kêu vang. Hắn cầm lấy hộp bento, cười toe toét thật hạnh phúc: "Bento thịt bò wagyu nổi tiếng của hàng Đóa Vũ, đúng món anh thích nhất."

Lưu Vũ đi vòng quanh Santa, kiểm tra hắn từ trong ra ngoài hết một lượt. Sau khi xác nhận mọi thứ vẫn bình thường cậu mới thở phào nhẹ nhõm: "Bác sĩ nói rằng anh khá may mắn, vụ tai nạn vừa nãy không quá nghiêm trọng, nhưng ....Anh có nhớ lại được gì không? "

"Nhớ lại gì cơ?" Santa mở hộp cơm ra, đặt ở dưới mũi hít hà mùi thơm, vô cùng hài lòng gắp một đũa thịt bò đưa lên miệng Lưu Vũ "Nếm thử xem".

Lưu Vũ bất lực mở miệng, vừa nhai mấy miếng thịt bò vừa mơ hồ lẩm bẩm: "Không biết là do anh may mắn hay là do da dày thịt béo. Anh bị đụng vào thân cây vừa vặn trúng ngay chỗ tụ máu lúc trước. Thế nên bác sĩ đặc biệt căn dặn em chú ý đến diễn biến gần đây của anh ...... "

"Oa - ngon ghê!! Đồ ăn siêu siêu ngon !!"

Santa đang chìm đắm trong niềm vui được ăn cơm bò wagyu, tựa hồ đối với lời của Lưu Vũ không để ý chút nào. Hắn gắp một khối bánh cuộn hoa anh đào muốn đút cho cậu, vui vẻ hỏi: "Thế nào thế nào, có phải ăn rất ngon không?"

Vẫn ngốc như vậy ... Có chỗ nào giống như khôi phục trí nhớ đâu ... Hy vọng vừa mới thắp lên trong lòng Lưu Vũ lập tức tan biến khi nhìn thấy hai vệt dầu loang lổ trên khóe miệng cười toe toét của Santa. Cậu lắc đầu bất lực rồi ngoan ngoãn há miệng.

Thôi, cứ để lần khác nói chuyện sau vậy...

Theo chỉ định của bác sĩ, Santa cần được theo dõi ở nhà một đoạn thời gian. Gần đây Mika đang đi công tác, Tiểu Cửu trên lầu lại càng bận rộn hơn, Pai Pai thì hệt như cái đuôi bám dính lấy Tiểu Cửu ... Lưu Vũ nhìn Santa đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế sô pha, hắn giương mắt cún lấp lánh mong chờ nhìn lại cậu--

Lưu Vũ đen mặt, đành phải nhận lấy chú chó săn lông vàng đáng thương đang vẫy vẫy cái đuôi lớn chờ được cậu mang về nhà.

Nơi này cũng không xa lạ gì với hắn. Lần trước Lưu Vũ phát tình, hai người đã ở trong căn phòng này mây mưa suốt ba ngày, thậm chí còn lâu hơn trước kia ...

Tuy nhiên, bây giờ không phải kỳ phát tình, cũng không phải tuần trăng mật của vợ chồng son, Lưu Vũ sau khi kể hết sự thật thì cũng không còn điều gì giấu diếm nữa.

"Đây là giường của con và em," Lưu Vũ nhìn thấy Santa ngồi ở trên giường liền không chút nể nang đuổi hắn: "Anh sang phòng kế bên mà ngủ đi."

"Không lẽ trước đây anh không ngủ ở chỗ này sao?" Santa cực kỳ, cực kỳ ủy khuất.

Lưu Vũ nhíu mày, tựa hồ không muốn đề cập quá nhiều về vấn đề này ở đây, sắc mặt lạnh lùng không chút lưu tình đuổi hắn ra khỏi phòng: " Nửa đêm em còn phải dậy cho con ăn."

Santa ngay sau khi nghe đến cho con bú, những bức ảnh lộn xộn, cực kỳ hương diễm mà cũng hạ lưu trơ trẽn bổ não cứ thế ùa về khiến đầu hắn tê rần. Đáng giận, đến lúc nào rồi mà bản thân còn cứ suy nghĩ bằng nửa thân dưới vậy? Hắn vừa cố xua đuổi những suy nghĩ kỳ quái, xấu xa đó, vừa giả vờ lý luận, "Nhưng ... có thêm người bên cạnh thì vẫn giúp ích hơn chứ..."

Lưu Vũ hiển nhiên không cần hắn giúp đỡ. Santa thở dài, lủi thủi ôm chăn gối đi ra cửa.

Ai ngờ, Tiểu Vũ Sa vừa nhìn thấy Santa rời đi, con bé ở trên giường cố bò về phía cửa, vừa bò vừa gân cổ lên gào khóc nức nở.

"Sao vậy? Tự nhiên sao con lại khóc?" Lưu Vũ bế đứa nhỏ lên dỗ dành.

"Còn có thể vì sao nữa ..." Santa khịt mũi rầu rĩ nói, "Muốn papa bế ..."

Lưu Vũ hung hăng trừng mắt liếc hắn, Santa ngoan ngoãn cun cút lui ra cửa, tiếng khóc trong phòng càng lúc càng lớn hơn.

"Bảo bảo đừng khóc mà ..." Lưu Vũ dỗ mãi cũng không được.

"Ê...a...Paaa-pa ... pa ... pa ..." Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại như sáp của đứa trẻ mơ hồ nghe không rõ, nhưng nếu cẩn thận nghe kỹ nguyên lai lại là "Papa".

Santa nhếch mép nín cười, cố tình xoay người - bắt đầu bước đi -

Một, hai, ba--

"Santa-"

Santa nghe thấy tiếng gọi sau lưng. Hắn đang quay lưng lại với Lưu Vũ, khóe môi nhếnh lên một nụ cười đắc ý, thuận tay tạo thành chữ V.

Vũ Sa, làm tốt lắm! Không hổ là con gái bảo bối của papa!

Hắn giấu đi vẻ mặt vui sướng, xoay người làm bộ như không có chuyện gì: "Sao thế?"

Trên khuôn mặt trắng nõn của Lưu Vũ hiện lên một tia ửng hồng, cậu nheo mắt lại, cắn cắn cánh môi dưới đầy đặn, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

"Nếu không thì... anh... cứ ở lại đi..."


Đêm.

"Quay người sang chỗ khác đi."

Lưu Vũ bế bé con lên, vừa cởi áo vừa nhét bình sữa vào tay Santa, giọng sữa hung hăng cảnh cáo: "Cấm nhìn qua!"

Santa ngoan ngoãn quay lưng lại. Hắn nghe thấy từ phía sau vang lên tiếng quần áo cởi ra sột soạt, tiếng trẻ con mút sữa chóp chép.

Thanh âm trong phòng ngủ vào đêm khuya tĩnh lặng lại càng vang lên rõ ràng, chưa kể còn có mùi sữa thoang thoảng mà ngọt ngào vương vấn trong không khí, thật sự muốn mạng hắn mà!

"Uiii - sao con cứ cắn ba! Đau chết ba rồi ..."

"Cắn nhẹ chút..."

Cho dù không nhìn thấy đối phương, chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể đoán được khung cảnh phía sau hương diễm thơm ngon như thế nào. Vạt áo khép hờ hững, hai đầu vú dựng đứng trên bộ ngực trắng như tuyết bị đứa bé bú mút sưng lên như quả nho .. .

Một ngọn lửa quỷ dị quét qua thân thể Santa, nam căn mấy ngày nay không trải qua tình sự, dần dần ngẩng đầu lên. Hắn nghe thấy phía sau có tiếng vỗ lưng ợ sữa, cứng đờ hỏi han: "Em xong chưa?"

Sau khi được cho phép, Santa phát hiện chính mình lại không đủ can đảm để quay người lại. Hắn chạy trối chết, gần như lao vọt vào phòng tắm, bỏ lại sau lưng tiếng gọi của Lưu Vũ.

Tại sao đến giờ còn suy nghĩ về những cái đó?

......Bình tĩnh......

Bình tĩnh......

Chỉ là cho con bú sữa thôi mà, omega khắp thế giới đều cho con bú như thế, bản thân mày cũng không phải là chưa từng thử qua...

Mềm mại, núng nính...đụng một chút sẽ giống bánh pudding mà lắc qua lắc lại ...

Santa rùng mình, run rẩy dội mấy gáo nước lạnh vào đầu, cố gắng dập tắt ngọn lửa tà dâm trong người.

Một omega tốt như vậy, trước đây sao mày có thể nhẫn tâm để em ấy ở nhà một mình!

Sau mười lăm phút dội nước lạnh cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa trong người, Santa lau khô người rồi trở về phòng ngủ. Bé con đã ngủ rồi, còn Lưu Vũ thì đang cuộn tròn trong chăn bông xem điện thoại. Santa do dự trèo lên giường, Lưu Vũ dịch người nép sang mép giường.

Động tác nhỏ này lại khiến tim Santa khẽ nhói đau.

Sau khi tắt đèn, duỗi tay không thấy năm ngón, Santa trằn trọc lật qua lật lại liên tục nhưng vẫn không ngủ được, trong lòng không yên. Trong bóng đêm hắn nhìn chằm chằm dáng hình Lưu Vũ, đột nhiên lấy hết can đảm.

"Về chuyện ly hôn..."

Thấy đối phương nhìn sang, Santa liếm môi, cố gắng đem những lời hắn đã luyện tập bấy lâu nay trong lòng nói ra.

"Anh không nhớ trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe em kể, anh cảm thấy rất tức giận về bản thân mình. Anh thường xuyên không quan tâm gia đình, đã khiến em khiến con bị tổn thương đến vậy. Nhưng anh muốn bù đắp cho những lỗi lầm mà anh đã gây ra. Không biết em có nguyện ý cho anh cơ hội này hay không... "

Lời vừa dứt, Lưu Vũ bất mãn từ trong mũi hừ một cái: "Cơ hội gì?"

"Anh hứa từ giờ trở đi-" Santa giơ tay thề: "Anh toàn tâm toàn ý yêu em và Vũ Sa 100%. Dù bận thế nào, anh cũng sẽ dành thời gian để đồng hành cùng em và nỗ lực hết mình... Lần này, anh sẽ tìm cách điều chuyển công tác, sắp xếp một vị trí mà anh có thể trở về nhà mỗi ngày- "

"Anh thực sự từ bỏ được sao?"

Đôi mắt Lưu Vũ lấp lánh trong bóng tối, giọng nói có chút run rẩy, loại thề thốt đảm bảo này cậu đã nghe quá nhiều lần, mỗi lần Santa đều nói là "Chờ một chút."

"Lần này thì khác," Santa nói, "Nói miệng không bằng hành động, đợi tới khi đó em cứ nhìn biểu hiện của anh, nếu anh thất hứa em muốn bỏ anh lúc nào cũng được".

Lưu Vũ bật lên tiếng cười đầu tiên trong đêm nay.

Dù không lên tiếng, cậu vẫn không gỡ bàn tay đang tiến đến của Santa. Santa nắm chặt tay cậu, nghiêng người xích lại gần.

"Nhưng em đã bao giờ nghĩ vì sao anh phải liều mạng làm việc chăm chỉ như vậy chưa..." Santa kéo Lưu Vũ vào lòng, đặt một nụ hôn trìu mến lên mái tóc cậu. Pheromone của hắn gần như sắp đốt cháy tuyến thể sau cổ Lưu Vũ, khiến cậu có chút khô nóng bất an, đạp đạp nhẹ vào chân hắn. Santa vừa cười vừa tiếp tục ôm cậu chặt hơn. Lưu Vũ cắn hắn một cái cho bõ ghét rồi mắng: "Lại tìm lý do biện hộ cho mình!"

"Không có mà," Santa nóng lòng giải thích, "Anh nghĩ nếu như cố gắng hết sức để chứng tỏ bản thân, anh có thể đứng cao hơn nữa. Chỉ có kiếm được nhiều hơn mới có thể làm cho cuộc sống của em tốt hơn..." Hắn có chút ngượng ngùng mà cọ cọ đầu lên cổ Lưu Vũ, cúi đầu, dùng thanh âm cún con nũng nịu mềm mại: "Lúc xưa có biết bao nhiêu người theo đuổi em, anh khó khăn lắm mới có được em nên không thể để cho em phải sống vất vả được. Ngày trước bởi vì tiền lương không đủ. .. "

"Đồ ngốc......"

Lưu Vũ hung hăng cắn mạnh vào vai hắn, đau đến mức Santa bật lên tiếng rên rỉ.

"Đồ ngốc, ai muốn anh liều mạng vất vả như vậy!"

"Anh căn bản không biết em thực sự muốn gì!"

Trong ba năm qua, ngoại trừ tuần trăng mật, phần lớn thời gian Santa đều không ở bên cạnh cậu. Tuy rằng điều kiện vật chất không ngừng nâng cao, nhưng nụ cười trên môi Lưu Vũ ngày càng ít đi.

"Anh có biết hay không, ba năm đó em phải một mình vượt qua kỳ phát tình như thế nào..." Hốc mắt Lưu Vũ ầng ậc nước, cậu bật khóc nức nở:

"Em hận anh chết đi được"

"Đồ khốn ... Đáng lẽ em nên cắm sừng anh ..."

"Không được!" Santa chợt biến sắc. Hắn vội vàng thay đổi sắc mặt, chớp mắt lại biến thành một chú cún bự đáng yêu: "Anh sai rồi, anh sẽ không tái phạm nữa mà..." Hắn vừa hôn vừa dỗ dành cậu, hôn hôn xong dục hỏa lại nhịn không được.

"Anh quên hỏi em một chuyện ..." Ngay lúc hôn môi xong, Santa cắn cắn cổ Lưu Vũ hỏi: "Ký hiệu thật sự đã xóa sạch rồi sao?"

"..." Lưu Vũ: "Ưm..."

Santa sửng sốt: "Nhưng pheromone của em rõ ràng là mùi của anh..."

"Bởi vì pheromone của em cũng là vị sữa ..." Lưu Vũ bĩu môi lắc đầu.

"Thật sự đã xóa sạch?" Santa nhìn cậu hồi lâu. Chợt đôi mắt ươn ướt, hai hàng lệ ào ào tuôn ra.

"Đau lắm đúng không ..." Santa ôm chặt Lưu Vũ khóc nức nở, "Nghe nói ống kim tiêm rất to, lúc đó em có khóc không?"

Lưu Vũ ngoảnh mặt đi rồi mơ hồ gật đầu.

"Đau cũng là em đau, anh khóc cái gì mà khóc..."

Santa thút thít: "Nhưng mà... anh cảm thấy rất có lỗi với em ... Thực xin lỗi ... Xin hãy tha thứ cho anh..."

Lưu Vũ ngước mắt lên nhìn hắn. Cậu lần đầu biết yêu cũng là tên alpha này. Hắn là tình đầu của cậu, cũng là người đàn ông đã đánh dấu cậu.

Cậu vén tóc Santa ra sau tai, để lộ gương mặt điển trai dương quang đó.

Lưu Vũ nói: "Em đã từng yêu anh, cũng đã từng oán trách anh. Nếu anh muốn bù đắp cho em, anh tốt nhất nên chứng minh cho em thấy."

Santa nhìn Lưu Vũ, đôi mắt của cả hai trong bóng tối lấp lánh ánh sáng.

"Là như thế này sao?"

Santa đột nhiên ngồi dậy kéo Lưu Vũ lên hôn. Ngón tay hắn không an phận ngọ nguậy vói vào trong bộ đồ ngủ, dễ như trở bàn tay mà đem áo trên người lột ra. Alpha động tình khiến pheromone tràn ra khắp căn phòng.

Lưu Vũ hoảng hốt, cậu lẽ ra phải đoán được Santa không phải là người đánh bài hợp tình hợp lý, thoáng chốc liền đỏ mặt giãy dụa: "Ý của em không phải như vậy."

"Vậy ý của em là gì?" Santa vừa khéo léo ve vuốt đầu ngực mềm mại mới được hài tử bú xong, một bên có kỹ xảo mà ve vuốt nam căn của cậu. Hắn biết rõ mọi điểm mẫn cảm trên thân thể Lưu Vũ, bàn tay không ngừng mơn trớn chỉ chốc lát sau liền đem cả người cậu chơi đùa đến mềm nhũn.

"Omega trong thời gian cho con bú rõ ràng có nhu cầu rất lớn, không cần nghẹn, cứ dùng anh đi."

Santa cúi xuống ngửi cổ Lưu Vũ một lúc lâu.

"Em gạt anh," hắn đứng thẳng dậy, thập phần chắc chắn nói: "Em không có xóa bỏ ký hiệu. Khi ngửi thấy mùi pheromone của anh em vẫn có phản ứng."

Omega bị kích thích phát tình không còn khả năng chống cự nữa, cậu bám chặt lấy Santa, vừa ngửi vừa mò mẫm khắp cơ thể hắn. Đầu óc cậu chỉ tràn ngập mong muốn đối phương nhanh chóng thỏa mãn mình.

"Xóa sạch rồi......"

Mặc dù rất muốn hắn, rất yêu hắn, nhưng vẫn cứng miệng, Lưu Vũ cố chấp cắn chặt môi dưới lắc đầu.

Santa khuấy động vùng hậu huyệt ẩm ướt nóng bỏng, cắn lên tuyến thể đang run rẩy của cậu. Hương vị nơi đó hắn nhắm mắt cũng có thể đoán được: "Nói dối sẽ không làm cho cưng cảm thấy dễ chịu hơn đâu nha ..."

Hắn động thân một cái, đem toàn bộ dương vật của mình tiến vào lút cán. Sự trống trải ban nãy ngay lập tức được lấp đầy, Lưu Vũ thở dài một tiếng thỏa mãn, theo bản năng thả lỏng cơ thể căng chặt của mình để tiếp nhận hắn một cách trọn vẹn hơn.

"Rốt cục em đã xóa sạch hay chưa?" Santa không biết tại sao lần này lại hung dữ như vậy, tựa như con sói nhiều ngày không được ăn thịt, hắn đối với vấn đề này cực kỳ cố chấp.

"... Xóa sạch ... Á!"

Điểm mẫn cảm bị mài với tần suất cao, cả người ướt đẫm, Lưu Vũ điên cuồng lắc đầu, khẽ khóc nức nở, nước mắt muốn ngăn cũng không ngăn được.

"Nói thật!"

Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy Santa thật đáng sợ. Hắn sau khi mất trí nhớ rõ ràng rất dễ thương, dịu dàng, tại sao tính tình đêm nay lại thay đổi lớn như vậy.

"Không có ... A Á... không có!"

Lưu Vũ cảm thấy mình sắp bị chịch chết rồi, nói có một câu mà bị đỉnh đến nói không nên hồn. Khoái cảm quá lớn bao phủ toàn thân cậu, sau khi bị lăn lộn đến mức cao trào lần thứ nhất, cuối cùng cậu chịu thua, khàn giọng khóc ròng: "Bắt buộc phải có chứng nhận ly hôn. ...... Em không có ...... "

Santa nhìn chằm chằm cậu một lúc, mỉm cười hài lòng, rồi tựa như khen thưởng mà hôn lên môi cậu, lúc này hắn mới chịu buông tha.

Lưu Vũ ngoan ngoãn mở miệng, vòng cánh tay ướt đẫm mồ hôi qua cổ hắn, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

"Thêm một điều kiện nữa, trên giường anh không được phép bắt nạt em..."

Santa cứ thế được ngầm chấp thuận ở lại nơi này, nấu nướng ba bữa một ngày, bé con cũng là hắn chăm.

Khi Lưu Vũ tan tầm trở về nhà, luôn có một bữa cơm nóng hổi trên bàn (không ngon lắm, nhưng luôn có tiến bộ!), Santa ôm con đón cậu từ cửa.

Lưu Vũ đột nhiên nảy ra ý nghĩ nếu không bao giờ lấy lại được trí nhớ cũng không sao.

Ngày đó vào phòng, cậu nghe thấy Santa nói chuyện điện thoại bằng tiếng Nhật. Hắn quay lưng về phía cửa nên không để ý cậu đã bước vào.

Hắn đang khiển trách người bên kia bằng tiếng Nhật, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, máy tính trên bàn mở ra, trên đó là tài liệu của công ty.

Trái tim Lưu Vũ chợt lệch mất nửa nhịp. Lúc này Santa gọi điện thoại xong, quay người lại phát hiện cậu ở trong phòng, sửng sốt một chút, sau đó lập tức nở nụ cười: "Em về rồi à?"

"Họ gọi từ công ty bên kia hả?" Lưu Vũ ngơ ngác hỏi.

"Mấy ngày nay anh vẫn đang giải quyết công việc của công ty." Santa gãi đầu cười hì hì nói, "Bởi vì thời gian trì hoãn quá lâu, công ty liên tục thúc giục anh phải quay về, có thể là vào cuối tuần sau - à, đúng rồi! " Hắn nhớ tới điều gì đó, tắt đèn đi rồi chạy vào bếp.

"Anh sẽ tặng em một kinh hỉ!"

"Kinh hỉ gì?"

Chỉ chốc lát sau, hắn từ phòng bếp bê ra một chiếc bánh lớn thắp nến đi đến trước mặt Lưu Vũ, khuôn mặt dưới ánh nến ôn như dịu dàng như nước.

"Chúc mừng kỷ niệm ngày cưới."

Lưu Vũ lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày bọn họ nhận giấy đăng ký kết hôn. Gần đây do cậu bề bộn tăng ca nên quên mất, nhưng không ngờ Santa vẫn nhớ rõ.

Cậu ngạc nhiên che mặt, đặt chiếc bánh xuống rồi hôn lên mặt Santa một cái.

"Hôn không thôi là chưa đủ ..." Santa vòng tay qua eo ái muội mà nhào nặn, ghé vào tai cậu thì thầm: "Anh đã đưa con cho Tiểu Cửu và Paipai chăm sóc, đêm nay chỉ có hai người chúng ta..." .

Hai người ôm hôn không rời, đột nhiên điện thoại của Lưu Vũ reo lên, là từ bệnh viện gọi tới.

Santa nhìn theo Lưu Vũ đi vào phòng ngủ nghe điện thoại, sau đó đến tủ rượu lấy rượu vang đỏ.

Hắn ngâm nga một giai điệu tươi vui trong khi khui một chai rượu vang đỏ. Hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho đêm nay, trong lòng có tám phần chắc chắn.

Hắn giả làm một con cún bự ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn chờ cậu, Lưu Vũ bước vào, vẻ mặt lại có chút không thích hợp.

"Bác sĩ Lý gọi điện đến, ông ấy đã xem lại phim chụp của anh," Lưu Vũ mặt không biểu tình, giọng điệu lạnh như hầm băng

"Hồi hải mã trở lại bình thường vì cú va chạm đó. Thực ra thì anh đã khôi phục trí nhớ từ lâu rồi đúng không?"

------------------------------------------------------------

Note: Halo mọi người, sau một thời gian lặn tui đã trở lại đây. Phí ảo lần này là 55 vote nhé (để tui còn nhây nha, dạo này bận quá TTT^TTT). Mọi người cmt nhiều cho tui có động lực nha, rất thích đọc bình luận của mọi người.

Alpha ngúc nghếch nào đó giả vờ mất trí nhớ bán manh để vợ thương, cho về nhà rồi tiện thể ăn luôn vợ. Cuối cùng cũng bị lòi đuôi rồi, đoán xem anh ta sẽ dỗ Tiểu Vũ như nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro