Chương 6 (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Vũ đương nhiên sẽ không nghĩ tới Santa nữa.

Xuất viện hơn một tháng, các hạng mục đều đạt chỉ tiêu bình thường, ngoại trừ ký ức bị mất một phần, thân thể Santa đã hoàn toàn bình phục, đầu cũng không cần phải quấn băng gạc nữa, chỉ cần băng bó phần gáy, đội mũ lên sẽ không khác người bình thường. Bác sĩ nói nửa tháng sau không cần đội mũ nữa vì vết sẹo đã giấu được dưới tóc.

Lưu Vũ gõ bàn phím như bay, cuối năm công việc ở công ty đặc biệt nhiều, mảng việc cậu phụ trách lại phải liên lạc móc nối với bên tài chính, mấy ngày gần nhất quả thực chẳng phân biệt ngày hay đêm

Bé con được đưa đi gửi nội trú, cô giáo phụ trách vẫn thường xuyên gọi điện, mười cuộc cậu may mắn lắm mới nghe được ba, nếu không phải quần áo không đủ thì sẽ là hết sữa bột hay phải nộp các loại phí bổ sung. Cũng may bé con rất nghe lời, ăn ngon ngủ ngoan.

Vài ngày nữa là đến cuối tuần, có thể đón bé con về nhà. Lưu Vũ đang suy nghĩ chợt nghe tiếng đồng nghiệp bên cạnh gọi điện cho chồng, cậu cau mày đi đến máy pha cà phê rót đầy cốc.

Cấp trên là một nữ Alpha rất mạnh mẽ quyết đoán, đang đứng dựa vào quầy bên cạnh trò chuyện với tổng giám đốc Beta lớn tuổi về lý thuyết không kết hôn của mình.

"Muốn sự nghiệp thì không có gia đình, có gia đình thì làm sao tập trung tốt cho công việc được ... Nhất là omega sau khi sinh con...... không thể toàn tâm vào công việc được. Ngài xem Tiểu Vương ở bộ phận điều hành ấy, tiền đồ tốt như vậy, kết quả xin nghỉ việc vì con cái......"

Lưu Vũ lẳng lặng đi tới, gật đầu chào hai người rồi pha cà phê, cấp trên đánh giá cậu một chút, sau đó tiếp tục đề tài, chỉ vào Lưu Vũ cười với tổng giám đốc: "Omega ở công ty không ai có thể so với với Lưu Vũ ở bộ phận em, ngài nhớ không, cậu ấy đi làm ngay sau khi sinh con một tháng, dáng người cũng khôi phục lại rất nhanh, em muốn nói chính là tuổi trẻ......"

Xã hội vẫn còn tồn tại phân biệt đối xử với nhân viên Omega và nhiều nơi thậm chí từ chối đơn xin việc của Omega cho nhiều vị trí. Rất ít người giống như Lưu Vũ có thể tạo ra đột phá trong môi trường làm việc bị chi phối bởi alpha và beta.

Nào ai biết cậu đã dành bao nhiêu thời gian cho việc phục hồi cơ thể sau sinh để không bị vắt kiệt sức lực, thế nhưng cậu thực sự không thể chịu đựng được việc con không có sữa mẹ - đây là điều duy nhất cậu không từ bỏ.

Đứa nhỏ đã không có một mái nhà hoàn chỉnh, cậu lại thường xuyên không ở bên cạnh con, cho nên không thể tước mất điều này của con bé được.

Bởi vì mang theo áy náy sâu sắc, Lưu Vũ chịu đựng áp lực từ công việc và sự mệt mỏi thể xác, tất cả những điều này đều tính lên trên người Santa

"Tốt nhất vẫn là nên tìm một người chồng chu đáo. Chồng của Lưu Vũ rất tốt, ngài trước kia chắc cũng gặp qua, hai người lúc ấy không phải trong buổi họp thường niên nhảy một đoạn sao? Đó là sân khấu định tình đi? Ha ha ha! Sau không ngờ hai người ở bên nhau thật."

"Phải ha." tổng giám đốc cười ha hả mà vỗ vỗ vai Lưu Vũ: "Santa có phải là Alpha cấp S không? Rất có dũng khí đấy, lúc ấy nhiều người theo đuổi cậu ta lắm, không ai nghĩ cậu ta kết hôn nhanh như vậy. Dúng rồi Lưu Vũ, hiện tại cậu ta đang làm việc ở đâu và đảm nhiệm chức vị gì?"

"Ngài cứ nói đùa." Nữ cấp trên hiếu thắng vén mái tóc ngắn, hướng Lưu Vũ liến thoắng: "Chẳng lẽ Lưu Vũ của chúng ta còn ít người theo đuổi sao? Nghe nói là Santa theo đuổi trước, phải không?"

Hai người cùng nói: "Lưu Vũ có thể cống hiến hết mình cho công việc mà không phải lo lắng gì, chồng của cậu ấy chắc chắn phải trả giá rất nhiều, phải không? Một alpha như vậy là quá hiếm có" Và một vài lời khen ngợi khác.

"......Hắn trả giá cái gì......"

Hết thảy cực khổ không phải mình cậu chịu sao? Xã hội này đối với Alpha không khỏi quá khoan dung rồi! Lưu Vũ khó khăn kéo ra một nụ cười, trong lòng đột nhiên muốn phun ra những lời đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay.

"So với các Alpha, Omega ngoài việc tạo ra năng suất công việc còn phải gánh thêm trách nhiệm nặng nề là sinh con. Họ không kém các Alpha về khả năng lao động, đặc biệt là Omega đã kết hôn và sinh con. Họ nên được tạo nhiều cơ hội và được tôn trọng hơn, đúng không? Vì vậy, các Alpha với tư cách là người chồng nên có trách nhiệm với gia đình, không phải sao? Cái này cũng không có gì đáng giá để được ca ngợi."

Huống chi gia hỏa này cũng không hề làm gì khiến mình cảm động!

Sau khi nói xong Lưu Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm, đối mặt hai vị lãnh đạo đang ngây người, biểu tình vi diệu, cậu mới ý thức được lời nói của mình hơi quá, cậu thẹn thùng cúi đầu, nhấc cốc lên nhỏ giọng: "Em về trước tăng ca."

Cậu một khắc cũng không muốn ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.

Nói những thứ này để làm gì... không biết trong công ty đã lan truyền những tin đồn thất thiệt nào...

Cậu quay trở lại chỗ làm việc của mình xoa xoa đầu một cách khó chịu, chắc chắn là do quá căng thẳng tăng ca nên mới thế

Di động trên bàn hiện số điện thoại của nhà gửi trẻ, cậu tâm phiền ý loạn mà nhấc máy.

"Xin chào --"

Cao Khanh Trần đang mơ mơ màng màng bị đánh thức, đầu dây bên kia Lưu Vũ vừa nói vừa thở hổn hển, có vẻ đang rất lo lắng.

"Y tá Cao, thật ngại đã quấy rầy......" Bên tai khá ồn ào, còn có thể nghe thấy âm thanh của đài phát thanh.

"Con bé bị bệnh, truyền nước cả đêm... Vừa đi lấy thuốc, nhưng bây giờ tôi thật sự không rời khỏi đây được......"

Cao Khanh Trần mơ hồ suy nghĩ xem mình định nói gì, giọng điệu khá nhẹ nhàng: "Không sao đâu, nếu anh cần giúp gì thì cứ nói."

Bên kia dừng một chút, lúc này mới ngập ngừng do dự nói: "Cô nuôi trẻ nói bé con bị cảm, vì sợ lây cho những đứa trẻ khác, cho nên...?"

"Khó khăn có một ngày nghỉ còn phải trông trẻ con!"

Doãn Hạo Vũ ghé vào trên giường trêu đùa với tiểu Vũ Sa đang khoa tay múa chân cười khúc khích, thở dài một tiếng. Khó lắm mới có được một buổi hẹn hò hiếm hoi mà bị hủy nên giờ thở ngắn than dài oán hận: "Lưu Vũ ca cũng bận quá."

"Có vẻ như cậu ấy là người phụ trách dự án của công ty nên hiện giờ không thể xin nghỉ được." Cao Khanh Trần ôm bé con cho uống thuốc sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, đau lòng lau đi nước thuốc còn dính trên khóe miệng con bé, cảm thán nói: "Mẹ đơn thân thật vất vả."

Doãn Hạo Vũ bật cười thành tiếng, đem ngón trỏ đặt lên môi nói: "Đừng nói chuyện này trước mặt Lưu sư huynh, anh ấy không thích bị người khác gọi là'Mẹ'."

"Vậy gọi là gì? Cha của đứa trẻ?" Cao Khanh Trần trừng cậu một cái, Doãn Hạo Vũ cười ha hả, híp mắt nhìn Cao Khanh Trần ôm bé con xoay vòng vòng. Ánh nắng buổi chiều mạ một lớp vàng mềm mại nhu hòa trên cơ thể Cao Khanh Trần cùng Vũ Sa, ngay cả hình dáng của omega cũng mềm mại không ít.

"Tiểu cửu ca ca về sau sẽ là một mama tốt nha." Doãn Hạo Vũ cảm thán, sờ mũi cười lên, má lúm đồng tiền cong cong hiện ra: "Vừa ôn nhu vừa giỏi chăm sóc con nít......"

"Nói bậy bạ gì đó, tôi là y tá, đây đều là những kỹ năng bắt buộc." Cao Khanh Trần đỏ mặt nhìn cậu em Alpha không biết lớn nhỏ này, phồng má khua môi mắng: "Bởi vì thấy Lưu Vũ quá vất vả nên mới giúp cậu ấy trông thôi, tôi mới không thích có con! Hơn nữa cậu không thấy Lưu Vũ vừa đi làm vừa chăm con rất cực khổ sao? Tất cả là lỗi của tên Alpha chồng cậu ấy đó! Tôi không muốn sinh con cho Alpha! "

"Thế nhưng mà......" Doãn Hạo Vũ thấy Cao Khanh Trần phản ứng lớn như vậy, trong lòng oán trách Santa một trăm lần, cậu ấp úng nói: "Cũng không phải...... Tất cả Alpha đều không quan tâm gia đình......"

Thấy Cao Khanh Trần nhìn qua, cậu liếm liếm môi có chút khô khốc, lại nói: "Ví dụ như em...... Em sẽ không vứt bỏ vợ một mình không quan tâm...... Em rất biết chăm lo gia đình."

Cao Khanh Trần đột nhiên cảm thấy thật dễ thương khi nhìn khuôn mặt ửng hồng của Doãn Hạo Vũ, anh không còn trách cứ nữa mà mỉm cười.

Ai biết được với nụ cười này, Doãn Hạo Vũ trong đầu đã an bài xong tương lai của hai người sau này là một đại gia đình có đến 8 hoặc 10 đứa con.

Tuy rằng giúp Lưu Vũ ca trông bé con cũng không sao, tuy nhiên --

Doãn Hạo Vũ thở dài nhìn hai tấm vé xem phim đã đặt vào ngày hôm kia.

"A --《 Fast and Furious 11》! Bộ phim yêu thích của em! Em đã muốn xem nó lâu lắm rồi mà chưa có thời gian!"

"Đúng! Đúng, Vin Diesel đẹp trai lắm!"

"Haiz......"

Hai người ngửa mặt lên trời thở dài, lại đau khổ nhìn tiểu Vũ Sa đột nhiên khóc nháo.

"Bảo bối, vì con, bộ phim của chúng ta lãng phí rồi......"

Hai người hai mặt nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên Doãn Hạo Vũ chợt nảy ra một suy nghĩ: "Có cách!"

Cao Khanh Trần bán tín bán nghi đi theo Doãn Hạo Vũ xuống tầng. Khi cánh cửa phòng 1212 được mở ra, bệnh nhân mà anh phụ trách ở bệnh viện cách đây một tháng rưỡi xuất hiện trước mặt, mắt anh gần như trợn lên trời.

"Hi, Santa." Vì mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân đã được dỡ bỏ, không cần quá khách sáo, nhưng vì tự động đem người đàn ông này phân vào phe kẻ địch nên Cao Khanh Trần thực sự không muốn nói gì.

"Chúng em có chuyện phải đi ra ngoài, anh có thể giúp chăm sóc cho Tiểu Vũ Sa được không?" Doãn Hạo Vũ có chút đau đầu: "Có lẽ bởi vì đang bệnh, con bé nay khóc nhiều lắm."

Santa ôm lấy Vũ Sa, bé con đột nhiên ngừng khóc, trở nên ngoan ngoãn.

"Quả nhiên vẫn là cha con......" Doãn Hạo Vũ nhỏ giọng cảm thán, bị Cao Khanh Trần âm thầm véo một cái.

"Cái gì?" Santa không nghe rõ.

"Không...... Không có việc gì......" Doãn Hạo Vũ lắc đầu như trống bỏi, vội vàng kéo tay Cao Khanh Trần rời đi.

"Em đã viết ra cách cho bé con uống thuốc như thế nào trên tờ giấy đặt trong túi. Cảm ơn anh, đến tối chúng em sẽ qua đón bé!"

"Thật sự rất giống nhau......"

Sau khi tiễn hai người kia, Santa ôm bé con chơi một lúc lâu trên giường, hắn cười bé cũng cười, bé cười hắn cũng cười, nốt ruồi dưới khóe mắt bên phải của cả hai đều lấp lánh nhấp nháy.

"Ta quý con lắm." Santa hôn hôn bàn tay nhỏ của Vũ Sa, gãi gãi mũi bé rồi nhỏ giọng hỏi: "Con làm con gái ta được không?"

Bé con cười khanh khách, đôi mắt trong veo cong thành trăng lưỡi liềm.

"Tuy nhiên Lưu Vũ không thích ta......" Santa vừa lau miệng cho con bé vừa lầm bầm lầu bầu: "Em ấy không thích ta cho nên sẽ không để ta làm papa mới của con đâu ..."

Vũ Sa ngẩng đầu lên hoang mang nhìn Santa.

"Em ấy rất vất vả, vừa phải đi làm vừa phải chăm con, cho nên con phải mau chóng khỏe lên, không nên làm em ấy lo lắng." Santa chọt chọt trán Vũ Sa nói: "Em ấy trước kia như nào, khó khăn ra sao, chịu đựng những gì...... Em ấy chưa bao giờ nói. Em ấy là một Omega kiên cường, tên chồng trước của em ấy không tốt, khiến em ấy chịu khổ nhiều như vậy, nếu là ta --"

Santa lẩm bẩm: "Nếu là ta -- là ta......"

Nếu là ta, ta sẽ không để em ấy chịu khổ như vậy ...

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng trong tuyệt vọng nhớ lại ba năm qua, cố gắng tìm kiếm một chút tin tức về Lưu Vũ, nhưng không có gì cả.

Trí nhớ của hắn trong suốt ba năm qua không có Lưu Vũ.

Santa đau đớn ôm đầu, hắn rất muốn biết ba năm qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến Lưu Vũ trở nên mệt mỏi như ngày hôm nay. Hắn lại rơi vào cơn ghen không thể giải thích hết lần này đến lần khác.

Cho nên, người em ấy yêu rốt cuộc là ai?

Santa bị đánh thức bởi tiếng khóc của bé con. Trời đã tối, anh vội vàng dậy pha sữa bột, cho bé bú bình rồi uống thuốc.

Có lẽ vì quá nhớ Lưu Vũ, bé con sau khi uống thuốc xong vẫn tiếp tục khóc, Santa dỗ mãi vẫn không chịu nín.

Hắn nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, tưởng PaiPai đến đón đứa nhỏ nhưng vừa mở cửa đã thấy Lưu Vũ lạnh lùng đứng đó.

Bé con vừa thấy Lưu Vũ đến liền khóc lóc muốn được ôm ôm, Lưu Vũ ôm con bé dỗ dành mãi mới chịu nín

"Paipai nói hai người họ đang bị kẹt xe nên gọi cho tôi bảo rằng Vũ Sa đang ở đây với anh."

Santa không biết đáp lời như thế nào, rốt cuộc cả hai nhìn nhau đều có chút ngượng ngùng vì sự cố trong phòng hôm trước. Santa gật gật đầu, quay sang bên cạnh hỏi: "Em vào nhà ngồi chút nhé?"

"Không được, tôi phải về." Lưu Vũ vuốt ve đầu đứa nhỏ, Santa nhớ tới điều gì đó liền nói: "Con bé không sốt, anh đã đo nhiệt độ mấy lần rồi đều bình thường, sữa cũng đã uống xong rồi. "

Lưu Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhướng mày liếc nhìn Santa khiến đối phương có chút ngượng ngùng mà dời mắt đi. Cậu cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn đâu, dù sao anh cũng không có việc gì," Santa xoa xoa tay, lắc đầu cười nói: "Anh rất quý Vũ Sa, cùng con bé chơi rất vui......Có đúng không, tiểu Vũ Sa?"

Vũ Sa dường nghe hiểu điều hắn nói, ê ê a a vươn tay đòi ôm Santa, vẻ mặt luyến tiếc không muốn rời đi

Lưu Vũ đội mũ cho bé con rồi đi tới cửa thang máy, Santa cũng đi theo: "Để anh tiễn em."

Hai người trầm mặc mà chờ thang máy, trong không gian bịt kín chật hẹp chỉ có bé con không rành thế sự vừa cười vừa nháo.

Santa xoa xoa bàn tay nhỏ của Vũ Sa rồi hôn lên, Lưu Vũ ngẩng đầu liếc hắn một cái lại quay mặt qua chỗ khác.

Trầm mặc một lát, đột nhiên Santa mở miệng.

"Ngày đó......"

Trái tim Lưu Vũ thình thịch đập mạnh.

"Ngày đó quả thật anh quá......"

Cửa thang máy mở ra, một đám người nối đuôi nhau đi vào.

Hai người bị đẩy ra xa nhau, trong mắt Santa chỉ có Lưu Vũ. Hắn cười khổ thở dài.

"Xe đến rồi......"

Lưu Vũ vùi mặt vào người đứa nhỏ. Santa nhìn thấy hàng mi dài của cậu khẽ run, hắn khựng lại một chút, lời nói đến miệng cứ thế bị nuốt xuống

Hắn mở cửa xe giúp cậu.

"Nếu sau này bận quá không thể chăm sóc con bé, hãy cứ giao việc đó cho anh."

Lưu Vũ trầm mặc gật đầu, gương mặt xinh xắn đỏ bừng, chui vội vào trong xe.

Giao cho hắn......

Tại sao lại không thể giao cho hắn......

Lưu Vũ nằm trong bồn tắm nhớ lại những gì đã xảy ra vừa rồi.

Trước đây Santa chưa bao giờ quan tâm đến đứa trẻ. Con bé do chính cậu một mình sinh ra trong bệnh viện, từ đó đến giờ cậu chăm sóc bé con là chuyện đương nhiên.

"A......"

Lưu Vũ ôm lấy bộ ngực căng trướng của mình, nhớ tới ngày đó Santa dùng tay xoa bóp vỗ về chơi đùa nơi này, dòng sữa trắng đục tràn ra rồi hòa lẫn trong nước.

Nghĩ đến những ngón tay mảnh khảnh của Santa chạm vào cổ mình, hương vị quen thuộc và sự vuốt ve như tạc vào sâu trong cơ thể, chỉ riêng ký ức đã khiến nam căn của cậu cứng lên rất nhiều. Cảm xúc dâng trào trong cơ thể gần như nhấn chìm cậu, Lưu Vũ nhắm hai mắt vuốt ve phía trước, một hồi lâu mới phát tiết xong.

Cậu thất thần một lúc lâu mới hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm chất lỏng đục ngầu đang tan ra trong nước, vừa ảo não thẹn thùng vừa xấu hổ che mặt.

Đáng chết! Vì sao đến lúc này còn muốn tên kia!

---------------------------

Note: Cảm ơn mọi người đã vote và chờ mình ra chương mới. Chuẩn bị có H rồi nhé.
Phí ảo vẫn 50 vote. Mọi người vote nhiều cmt nhiều để mình có động lực nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro