Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có chắc là mình không quá lố không?"

Lưu Vũ nhìn trang phục của Lâm Mặc, không biết Lâm Mặc lấy quần áo từ thế kỷ trước ở đâu ra, sặc sỡ không theo chủ đề nào, khi đi trên đường, rất nhiều người quay đầu lại nhìn. Lưu Vũ bất đắc dĩ đỡ trán, có cảm giác mình đã thuê một diễn viên hài với mức giá một nghìn nhân dân tệ.

"Đừng lo lắng, tôi rất chuyên nghiệp, màu mè là màu sắc thật của tôi."

Lâm Mặc vỗ vai Lưu Vũ với vẻ mặt chân thành, Lưu Vũ muốn tạm thời đổi người đóng giả anh trai mình đi họp phụ huynh, thậm chí còn cảm thấy ông chú bán bánh xèo bên đường diễn còn giỏi hơn người trước mặt.

Khuôn mặt của nghệ sĩ tuyến 1, tính cách của nghệ sĩ tuyến 2 và kỹ năng diễn xuất của nghệ sĩ tuyến 18. Lưu Vũ cảm thấy câu nói này rất thích hợp với Lâm Mặc.

Hiện giờ tên đã trên dây, Lưu vũ nghiến răng nhìn Lâm Mặc, cũng chỉ có thể khẽ cắn môi, ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa. Cậu kéo tay áo Lâm Mặc đi vào phòng học, ngọt ngào nói: "Anh trai, chỗ ngồi của em ở hàng thứ hai cạnh cửa sổ."

Vừa dứt lời, Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng học đột ngột hạ xuống, không khí trở nên loãng hơn, một luồng áp suất thấp mạnh mẽ từ phía sau ập tới, cậu theo bản năng quay đầu lại, đồng tử đột nhiên co rút lại, giọng nói run rẩy không thể kiểm soát. Người đàn ông đứng ở cửa lớp cao lớn thẳng tắp, giữa hai lông mày lộ ra vẻ lạnh lùng không thể xóa nhòa.

"U...no..."

Cậu còn chưa nói xong, hai giọng nói khác nhau đã vang lên: "Anh... trai?"

Giọng nói đầu tiên là của Santa, hắn cười khẩy, giọng nói lạnh lùng chứa đầy sự tức giận bị kìm nén. Hắn nhận được một cuộc gọi từ giáo viên của cậu, nói rằng tâm trạng của Lưu Vũ gần đây không được tốt và muốn nói chuyện trực tiếp với hắn. Hắn vốn cho rằng mình đã lâu không đến đón Hoa hồng nhỏ, cho nên xin nghỉ việc đến họp phụ huynh, thậm chí còn nghĩ đến việc dắt Hoa hồng nhỏ đi ăn món kem dâu yêu thích của cậu sau cuộc họp phụ huynh. Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho bữa tối.

Nhưng vừa vào đến lớp, liền nhìn thấy Hoa hồng nhỏ nắm tay Lâm Mặc, ngọt ngào gọi người đó là anh trai. Hoa hồng nhỏ chưa bao giờ cười ngọt ngào như vậy với hắn... Santa cảm thấy rất khó chịu, cơn giận của hắn từ từ bốc lên, một tiếng nói trong đầu thôi thúc: đánh chết Lâm Mặc.

"Santa?"

Giọng nói thứ hai là của Lâm Mặc, Lâm Mặc lo lắng nuốt nước bọt, hoảng hốt hất tay Lưu Vũ ra. Lâm Mặc thầm nghĩ trong lòng cay đắng, cuối cùng nhận được một đơn đặt hàng lớn, đứa nhỏ vừa ngu vừa giàu, thế mà chẳng hiểu sao lại gặp phải ác ma Santa. Nếu Santa nói với AK rằng cậu ra ngoài để nhận đơn đặt hàng một lần nữa, thì cái lưng của cậu sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm Mặc xoa eo, tối hôm qua AK hăng hái như vậy, chỗ này vẫn còn đau. Sáng thức dậy, khắp người có những vết hickey, chiếc áo sơ mi sáng màu định mặc cũng không che được vết hickey nên Lâm Mặc phải lôi trong tủ ra bộ đồ sặc sỡ này.

Thấy Lâm Mặc hất tay của Hoa hồng nhỏ ra, Santa trong mắt tràn đầy u ám, lạnh lùng nhìn Lâm Mặc. Làm sao Lâm Mặc dám hất tay Hoa hồng nhỏ ra? Làm Hoa hồng nhỏ hoảng đến biến sắc? Santa tức giận đến run người, nếu không phải hắn còn đang sợ dọa đến Hoa hồng nhỏ, hắn đã trực tiếp ra tay rồi.

Trong phòng không bật đèn, màn đêm như mực đặc quánh, chìm sâu trong không khí không cách nào lan tỏa, tiếng "tích tích tắc" của chiếc đồng hồ ở góc phòng khách gõ vào tim, có chút âm ỉ và đau đớn.

"Còn tức giận?" Trong giọng nói của Santa không thể phát hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, rất bình tĩnh, giống như người ngoài cuộc đang nói chuyện không liên quan gì đến mình, giọng điệu nhạt nhẽo như món ăn thiếu muối, vô vị.

Nỗi bất bình dâng lên trong tim cậu ngay lập tức, Lưu Vũ nhìn lên, cậu chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của Santa trong bóng tối, cậu hơi buồn, lần này cậu không nhìn thấy tình yêu hay thậm chí là sự dịu dàng từ đôi mắt của Santa. Nó giống như một con tàu đang đi trên biển, đột nhiên phát hiện ra rằng la bàn bị hỏng, con tàu lệch hướng và không thể đi đến nơi mà nó muốn đến.

"Không." Lưu Vũ cúi đầu, ngữ khí nhẹ nhàng như bồ công anh, theo gió tản ra khắp nơi.

Cậu không dám nhiều lời, sợ nói một câu nước mắt liền rơi xuống. Cậu hạ quyết tâm, sáng mai cậu sẽ thu dọn hành lý bỏ đi, đêm nay cậu chỉ có thể ở lại thêm một đêm với ngài ấy, cậu sợ bóng tối không dám ra ngoài vào ban đêm. Tuy rằng trước kia cậu bán hoa hồng cố ý đi gần trường học ngài Uno, mỗi lần bán hết hoa đều là tối mịt, nhưng cậu vẫn cứ cắn răng đi bộ qua đó, chỉ cần cậu nghĩ tới việc có thể nhìn thấy ngài Uno một chút, cậu sẽ không sợ bất cứ điều gì.

Ngài Uno bây giờ sẽ không đuổi cậu đi, nhưng nếu cậu bị đuổi đi thì cậu nên đi, cho dù sau này không gặp được ngài Uno cũng không thể khiến ngài Uno ghét mình.

Không biết sau này cậu có đi bán hoa hồng từ bắc vào nam không, người mua hoa của cậu bảo hoa hồng của cậu khác hoa ở tiệm, thơm hơn và đẹp hơn. Ngài Uno còn đùa rằng vì cậu là một hoa hồng nhỏ nên những hoa hồng cậu bán sẽ khác.

Nhưng... ngài Uno, tại sao ngài ấy không muốn hoa hồng nhỏ...

Santa không biết Lưu Vũ lúc này đang nghĩ gì, hắn đứng ở trước mặt Lưu Vũ, nhìn Lưu Vũ cúi đầu, trên đỉnh đầu đáng yêu tóc lộ ra, mấy sợi tóc không tự chủ kiên định đứng lên, giống như một con mèo con sắp nổ tung.

Hoa hồng nhỏ xem ra là thật sự tức giận, chắc còn đang giận dỗi đây mà.

Santa khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, người nên tức giận không phải chính là hắn sao? Tại sao Hoa hồng nhỏ trông rất giống một kẻ xấu đi kiện trước, nhưng khi hoa hồng nhỏ lại ủ rũ như vậy thật đáng yêu.

Tuy nhiên, Lâm Mặc chỉ...

Santa cười lạnh, nhớ tới vừa mới họp phụ huynh xong, Lưu Chương đã bế Lâm Mặc đi, trước khi đi còn hứa với hắn sẽ dạy dỗ Lâm Mặc thật tốt, vì vậy hắn không đánh Lâm Mặc nữa. Hắn thật sự hâm mộ Lưu Chương có thể dạy dỗ Lâm Mặc, hắn nhìn Hoa Hồng Nhỏ, Hoa Hồng nhỏ của hắn còn quá nhỏ không thể giáo dục được, em ấy phải nhanh chóng lớn lên, hắn không thể chờ đợi được nữa.

Khi đó, Lưu Chương mời hắn đi uống rượu để phàn nàn, nói rằng tại sao Lâm Mặc lại cư xử như vậy, anh không đưa đủ tiền sao, Lâm Mặc còn muốn ra ngoài nhận đơn đặt hàng để kiếm tiền. Anh từng bắt gặp Lâm Mặc đóng giả bạn trai của người khác, đã mấy lần rồi, anh nói rằng mình có cảm giác giống như đi bắt gian. Mỗi lần anh bế Lâm Mặc về nhà khổ cực giáo dục, Lâm Mặc nằm trên giường mấy ngày liền không có sức chạy ra ngoài. Anh muốn giữ Lâm Mặc ở nhà như một con chim hoàng yến, nhưng con chim hoàng yến quá hạnh phúc nên cứ muốn trốn khỏi lồng.

Santa không bao giờ nghĩ rằng hoa hồng bé nhỏ của hắn sẽ tìm Lâm Mặc làm anh trai để tham dự cuộc họp phụ huynh, hắn rất tức giận, sao em ấy không mời hắn tham dự cuộc họp phụ huynh? Cho dù không muốn hắn đóng giả, Lâm Mặc không phải càng không hợp để đóng giả sao! Lâm Mặc không cao bằng hắn, không trưởng thành bằng hắn, không vững vàng bằng hắn.

Santa mím môi, đôi mắt rũ xuống, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình ngốc nghếch như ở tuổi đôi mươi, lần đầu tiên hắn ghen chính là vì tên Lâm Mặc kia. Thật xấu hổ làm sao.

"Được rồi được rồi, đừng tức giận, lại đây tôi ôm."

Santa vươn tay vòng qua eo Lưu Vũ, kéo nhẹ một cái, liền ôm lấy Lưu Vũ, hương hoa hồng nồng nàn thơm ngát tràn ngập trong không khí, Santa có cảm giác như đang ôm trọn cả biệt thự hoa hồng khi ôm hoa hồng nhỏ trong vòng tay. Santa hơi nghiêng người xoa cổ Lưu Vũ, râu trên cằm hắn hơi dựng lên, Lưu Vũ nhạy cảm co người, đã lâu cậu không tiếp xúc thân mật với ngài ấy, khi ngài Uno chạm vào cậu, cậu không thể không rùng mình, giống như bị điện giật.

Nghĩ đến việc ngài Uno có thể sẽ ôm một người khác như thế này, Lưu Vũ không thể kìm được nước mắt chực trào ra. Hai mắt đau nhức, như bị gió cát làm cho mù quáng, cát sỏi cũng không cách nào gột rửa, chỉ cần chạm nhẹ là nước mắt liền chảy ra. Lưu Vũ không cầm được nước mắt, thấy mình không thể tiếp nhận được cái ôm của Santa nên đành phải bỏ cuộc.

"Buông em ra, em không muốn ngài ôm..."

Lưu Vũ cảm thấy mình thật không có chí khí, vừa nói vừa không ngừng khóc, xấu hổ không dám đối mặt với ngài Uno, vùi đầu vào ngực ngài Uno lau nước mắt nước mũi lên áo của ngài Uno. Ngài thích sạch sẽ thì em sẽ làm bẩn quần áo của ngài. Hoa hồng nhỏ vừa tức giận vừa tủi thân, vừa khóc vừa lấy tay quệt nước mắt vào áo ngài Uno.

Nhìn Hoa hồng nhỏ lau nước mắt nước mũi khắp người mình, Santa dở khóc dở cười, quả nhiên em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, em ấy vẫn sẽ khóc khi bị oan ức, khóc ra được là tốt, thà khóc còn hơn giữ trong lòng.

"Đừng khóc, đừng khóc, em khóc làm ướt hết quần áo của tôi."

Hoa hồng nhỏ từ trong lòng Santa ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, vệt nước mắt đặc biệt rõ ràng trên khuôn mặt, khiến Santa cảm thấy vừa thương vừa buồn cười.

"Em cứ khóc đi! Tôi chỉ quan tâm đến em, không quan tâm đến quần áo..."

"Tất nhiên là tôi yêu em, em là hoa hồng nhỏ của tôi."

Santa ôm Hoa hồng nhỏ, dùng hai tay giữ chặt mông cậu, càng ôm hoa hồng nhỏ chặt hơn, khi Hoa hồng nhỏ khóc, cả người cậu nằm trên người hắn, hai chân quấn chặt lấy eo hắn, giống như một con gấu túi, cơ thể của Hoa hồng nhỏ và ngài Uno vừa khít với nhau, Santa nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, hơi nóng truyền qua cơ thể kêu ầm ĩ.

Hắn đè nén giọng nói, cố hết sức ổn định tâm trạng nóng nảy của mình, ôm Hoa hồng nhỏ đến trên sô pha, để Hoa hồng nhỏ ngồi đối diện trên đùi mình, trìu mến lau nước mắt cho Hoa hồng nhỏ. Hoa hồng nhỏ làm sao có thể khóc nhiều như vậy, cậu không cách nào lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, trái tim của hắn đều sắp tan chảy.

"Nếu em còn khóc, tôi sẽ hôn em." Những lời này thực sự có hiệu quả. Quả nhiên, Hoa hồng nhỏ đã ngừng khóc. Santa có chút thất vọng, cảm thấy rằng mình tự đem đá bỏ chân mình.

"Khoảng thời gian này tôi quá bận rộn, là tôi không để ý đến em, là tôi có lỗi, Hoa hồng nhỏ của tôi, xin em thứ lỗi."

Santa thanh âm khẩn cầu, hắn sốt sắng nhìn Lưu Vũ, giống như con chó săn lông vàng to lớn mà Lưu Vũ nuôi năm xưa, nó ngoan ngoãn nghe lời, trong mắt chỉ có hình ảnh của cậu. Sự tức giận của Lưu Vũ biến mất ngay lập tức vì ngài Uno, người ngày thường rất được trọng vọng, đã cầu xin cậu tha thứ. Vậy cậu có nên tha thứ? Cậu phải suy nghĩ đã.

"Bận rộn mà còn có thời gian đi mua sắm với người khác?" Câu nói này chua ngoa đến mức Santa còn tưởng rằng mình vô tình mở lọ giấm lâu năm, mùi chua xộc thẳng vào mặt khiến răng hắn rụng rời một mảnh lớn. Hoa hồng nhỏ hay túi giấm nhỏ đây.

"Em đang nói Dương Lăng? Cô ấy chỉ là trợ giảng của tôi mà thôi."

"Ngài xem, hai ngươi thân thiết như vậy? Chỉ là trợ giảng thôi sao? Ai biết hai người mỗi ngày ở trong văn phòng cùng một chỗ có thể va chạm ra cái gì hay không." Santa vừa mới giải thích xong, lại bị một tràng lời của Lưu Vũ chặn lại. Tại sao khi tức giận Hoa hồng nhỏ lại đáng yêu như vậy, bình thường em ấy sẽ mềm mại như bánh bao, nhưng hôm nay em ấy lại cứng rắn như vậy lúc ghen tuông. Santa vui mừng khôn xiết, không kìm được vươn tay nhéo mặt Hoa hồng nhỏ.

"Em ghen à?"

Hoa hồng nhỏ quay đầu đi, Santa tay buông thõng, hắn cũng không tức giận, tiếp tục trêu chọc.

"Tôi với cô ấy ra ngoài mua quần áo cho buổi biểu diễn tốt nghiệp. Tôi thề, tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khác. Hơn nữa, nếu tôi có mối quan hệ với cô ấy, làm sao tôi còn sống chung với em, Hoa hồng nhỏ?"

"Nhưng ngài và cô ấy quen biết đã lâu... như trong phim lâu ngày sinh tình..."

"Không, người tôi yêu duy nhất là Hoa hồng nhỏ. Lâu ngày sinh tình, nhất kiến chung tình sẽ chỉ dành cho em, không dành cho ai khác." Santa nhìn hoa hồng nhỏ của mình bằng ánh mắt rực lửa, từng chữ từng câu đều nhuốm dấu vết của dục vọng, cứ như thể hắn sẽ xé xác và ăn thịt hoa hồng nhỏ trong giây tiếp theo.

"Nhưng..." Lưu Vũ vừa muốn nói gì đó thì đã bị Santa ôm vào lòng.

"Không nhưng, tôi chỉ muốn Hoa hồng nhỏ. Dù người khác có tốt đẹp như thế nào, tôi sẽ chỉ muốn hoa hồng nhỏ."

"Lần nào ngài cũng dỗ em... lần nào ngài cũng nói những lời em thích nghe. Ngài Uno, ngài hư muốn chết!" Hoa hồng nhỏ phàn nàn, cố gắng pha trộn giọng khóc của mình với sự tức giận, nhưng dù cậu có lớn tiếng đến đâu, Santa vẫn cảm thấy vô cùng dễ thương. Hắn thích vẻ ngoài vô lý của Hoa hồng nhỏ, gây rắc rối với hắn mà không có lý do.

"Được được được, tôi xấu tôi xấu. Em đừng tức giận được không."

"Được rồi, em miễn cưỡng tha thứ cho ngài."

"Vậy tối nay tôi về phòng ngủ được không?" Santa nhướng mày thăm dò hỏi, sô pha quá cứng, ngủ đau lưng, lại không có hoa hồng nhỏ để ôm.

"Vậy thì ngài không được phép quậy nữa." Lưu Vũ lập tức nâng cao cảnh giác, trên mặt tràn đầy nghi ngờ, phải biết rằng, ngài Uno mỗi đêm đều động tay động chân khi ôm cậu ngủ, ngài ấy lớn như vậy rồi mà vẫn phải ôm cậu ngủ, không cảm thấy xấu hổ sao.

"Nhưng mà... nãy giờ không phải Hoa hồng nhỏ quậy phá sao?"

"Ngài Uno không thích em quậy phá sao?" Lưu Vũ không chút không chắc chắn hỏi, đúng là cậu hàng đêm quậy phá, nhưng ngài Uno có vẻ rất thích cậu như thế.

Đúng vậy, lần nào ngài Uno cũng chỉ trêu chứ không ăn, điều này khiến cậu rất thất vọng. Một đĩa cao lương mỹ vị bày ra trước mặt nhưng ngài ấy lại không hề động đậy, rõ ràng là đã mua rất nhiều hải sâm cho ngài Uno, tục ngữ nói ăn gì bổ nấy, ăn hải sâm chẳng lẽ vô ích sao?

Lưu Vũ chớp mắt, đôi mi đẹp như cánh bướm rung rinh, trên đó còn đọng lại những giọt nước mắt ướt át, giống như những vì sao do con bướm bay qua biển mang đến, rơi xuống nhân gian, khơi dậy từng nhịp tim đập.

"Chẳng lẽ... ngài Uno không được?" Hoa hồng nhỏ khiêu khích nhìn Santa, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh, dùng ngón tay chọc vào ngực Santa, đầy khiêu khích.

"Tôi không được?" Santa cười, trong nụ cười mang theo một tia nguy hiểm, giống như một con sói đói lâu ngày chui rúc trong bóng tối, nhìn chằm chằm con mồi, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng vồ lấy... Xem ra Hoa hồng nhỏ không tin tưởng mình, hắn có cần chứng minh bản thân không?

"Ừ, ngài không..."

Lưu Vũ chưa nói hết lời, cậu chỉ thấy đầu óc quay cuồng, lúc này cậu mới ý thức thì đã bị ôm ngang, Santa ôm cậu rất chắc, ngay cả khi Santa đang đi, cậu không cảm thấy một chút choáng váng nào, mùi bạc hà kích thích khứu giác của Lưu Vũ, Lưu Vũ tỉnh táo lại trong giây lát, sau đó cậu nhận ra rằng Santa đang đi về phía phòng ngủ, mặc dù cậu rất muốn, nhưng bây giờ không tốt lắm, cậu chưa sẵn sàng. Nhưng nếu ngài Uno muốn, thì... cậu sẽ không từ chối.

"Um, ngài Uno...." Hoa hồng nhỏ bị ném lên giường, Santa kéo cà vạt, cúi người đè lên, chưa kịp đến gần, hắn đã bị cắt ngang bởi lời nói của Hoa hồng nhỏ.

"Làm sao vậy, có phải em sợ không?"

Santa hai tay chống người trên giường, cách Hoa hồng nhỏ của hắn rất gần, bốn mắt nhìn nhau, nhưng giữa hai người lại có một khoảng cách, ngay cả khi dục vọng lấp đầy không khí, nhưng hắn như cũ sẽ cố nén nhịn. Hắn luôn cảm thấy rằng những thứ như dục vọng phải được đồng thuận, để không làm tổn thương lẫn nhau. Như hiện tại Hoa hồng nhỏ nguyện ý, nhưng hắn lại miễn cưỡng, Hoa hồng nhỏ của hắn làm sao có thể không rõ thời điểm nở hoa, làm sao có thể nở hoa khi hắn chưa chuẩn bị xong mọi thứ.

"Em không sợ." Lưu Vũ lắc đầu, nếu là ngài Uno, cậu không sợ chút nào, cậu sẵn lòng, nhưng cậu sợ đau, người ta nói rằng rất đau, liệu cậu có ngất đi không.

"Ngài Uno... hôn em đi."

Nếu ngài hôn em, em sẽ không sợ đau nữa. Lưu Vũ cũng không biết chính mình làm sao vậy, đột nhiên làm nũng, cậu chỉ muốn ngài Uno hôn mình và dỗ dành mình, như vậy cậu sẽ ổn thôi. Ngài Uno là viên kẹo ông trời ban tặng, viên kẹo duy nhất và là viên kẹo ngọt ngào nhất cậu rất thích, đặc biệt đặc biệt thích.

"Được."

Santa từ từ tiến đến, từng chút một, đặt lên khóe miệng Lưu Vũ một nụ hôn vô cùng thành kính, giống như một tông đồ hôn nhẹ lên thần linh của mình, thận trọng và cực kỳ không dám quá trớn. Lưu Vũ cảm thấy như mình đã liếm một miếng kẹo bạc hà lạnh, ngọt ngào, đây là hương vị của Ngài Uno và cũng là hương vị yêu thích của cậu.

"Ngủ đi."

Santa từ phía sau ôm lấy Lưu Vũ, dụi dụi vào gáy Lưu Vũ, ngửi mùi hương hoa hồng quen thuộc, đôi mắt và lông mày đầy thỏa mãn. Thanh âm của Santa tràn đầy mệt mỏi cùng buồn ngủ, trong căn phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng tiếng hít thở đều đều, Lưu Vũ có chút hối hận thở dài, cậu đang hối hận cái gì. Ngài Uno, chúng ta còn một chặng đường dài phía trước ở Nhật Bản. Lưu Vũ nghĩ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ánh trăng rọi vào nhà, ánh bạc của ánh trăng rơi khắp mặt đất, mà trên giường hai người dựa sát vào nhau đi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro