Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bản dịch đã được cấp phép bởi tác giả, vui lòng không re-up và dùng vào mục đích thương mại.

Enjoy!

.

Thành phố A vào đông thập phần giá rét, gió lạnh tựa như dao nhỏ thổi qua mặt Lưu Vũ khiến cậu rùng mình, mặc dù đã đeo khẩu trang nhưng cậu vẫn cảm nhận được khí lạnh.

Cậu rất sợ lạnh.

Có lẽ phải đợi vài tháng nữa mới đến mùa xuân. Lưu Vũ tự an ủi.

Những ngọn cỏ khô héo ven đường cũng bị gió thổi cho rùng mình, tất cả đều đang ngao ngán trước sự tàn nhẫn của cơn gió lạnh mùa đông.

Cậu nghe anh họ mình kể rằng nhiếp ảnh gia hôm nay là Uno Santa, người thật vất vả mới thuê được. Thể loại quay chụp hôm nay là cổ phong, chủ đề "Thiên sơn mộ tuyết" càng được Lưu Vũ yêu thích.

Nghĩ đến đây, Lưu Vũ rất cao hứng, không nhịn được nở nụ cười.

Tô Kiệt ở phía sau trực tiếp đem tốc độ đi bộ của mình tăng lên gấp đôi mới đuổi kịp Lưu Vũ.

Sau khi đọc tin nhắn của Santa, Tô Kiệt nhìn Lưu Vũ với vẻ mặt lo lắng, "Tiểu Vũ, anh vừa mới thảo luận với Santa, để tạo ra hiệu ứng tốt nhất thì cần hạ nhiệt độ của trường quay xuống, quần áo cũng nên mỏng hơn.

"Nếu em không chịu được, có thể đổi sang quần áo dày. Nhưng hiệu quả không quá tốt."

Lưu Vũ có những yêu cầu khắt khe về hiệu ứng của các bức ảnh, và chúng phải là những bức ảnh tốt nhất.

Quần áo mỏng nhẹ có nghĩa là lạnh!

Nghe có vẻ đáng sợ.

Tuy nhiên, đây có thể là cơ hội duy nhất hoặc cuối cùng để cậu gặp được Uno Santa!

Rét lạnh ở trước mặt người cậu ngưỡng mộ tựa hồ không đáng nhắc tới.

Cậu tự mình cân nhắc, tâm tư vượt lên hẳn ý định từ bỏ, cậu không có nhiều cơ hội để hợp tác với Santa.

Lưu Vũ hai má hơi đỏ lên, không dám biểu lộ quá nhiều xúc cảm trước mặt Tô Kiệt.

Bài đăng trên Weibo trước đó của cậu đã bị Tô Kiệt cảnh báo một cách tàn nhẫn. Nghĩ lại, cậu vẫn còn sợ hãi.

Nên cậu phải sử dụng đạo đức nghề nghiệp và sự chuyên nghiệp để chôn vùi quá khứ.

Tô Kiệt không hỏi thêm câu nào nữa, rời đi chuẩn bị những thứ quan trọng.

Lưu Vũ cúi đầu không dám nhìn mặt Tô Kiệt, thế nào mà chính mình sẽ lại có loại suy nghĩ này!

Sau vài phút, nhân viên dẫn Lưu Vũ vào phòng thay trang phục.

Vừa bước vào, Lưu Vũ liền choáng váng, trên giá áo treo vài kiện quần áo đều là màu trắng.

Tất cả đều kết hợp giữa yếu tố Hán phục và sự hiện đại, đường cắt vô cùng uyển chuyển đi cùng màu sắc thuần túy.

Tuy nhìn đẹp thì đẹp nhưng không phải size này quá lớn sao. Rất nhiều bộ y phục khác trông cũng rất trong suốt, mà cổ áo thì hở. Lưu Vũ chưa từng mặc thử những bộ như vậy.

Có nhầm lẫn nào không?

Anh ấy không đến đây chụp à?

"Đây là...", tình huống như thế nào?

"Đó là trang phục do đích thân ngài Uno chọn và được thiết kế đặc biệt theo chủ đề của buổi chụp."

Các nhân viên dừng lại nhìn Lưu Vũ mặt đang đỏ bừng.

Cậu cũng bối rối, quần áo nguyên bản không tốt hơn hay, vì sao lại đổi sang những bộ lớn hơn, nhưng cậu không dám làm trái ý của Santa.

Chỉ là đáng thương cho Lưu Vũ, một thanh niên trong sáng và ngây thơ sao lại có thể không biết xấu hổ khi mặc những bộ quần áo này.

"Ngài Uno nói, 'Bộ nào cũng cần phải chụp', cậu cứ từ từ đổi phục trang, tôi không làm phiền nữa."

Lưu Vũ sững người tại chỗ.

Cuối cùng, Lưu Vũ chọn một bộ quần áo nhìn ít xuyên thấu nhất nhưng thực ra vẫn rất lộ. Nhìn mình trong gương, rất đẹp, nhưng cũng rất ngây ngô.

Lưu Vũ nhanh chóng bước ra khỏi phòng thay trang phục để trang điểm, buộc tóc. Từng bước một, dưới sự thúc giục của nhân viên, cậu chuyển đến phòng studio.

Khi Tô Kiệt đưa Lưu Vũ vào trường quay, nội tâm lại lẫn lộn nhiều cảm xúc ngoài ý muốn, tự nhiên hắn có ảo giác đưa dê vào miệng cọp (đưa nữ nhi xuất giá).

Uno Santa có một thói quen kỳ lạ, có lẽ vì hắn thích yên tĩnh hơn là ồn ào.

Công việc chiếu sáng phim trường,... được trợ lý sắp xếp trước theo ý tưởng của hắn. Không ai được phép vào studio ngoại trừ những người mẫu trong buổi chụp.

"Chào ngài Uno, tôi là Lưu Vũ."

Lưu Vũ cẩn thận nhìn Santa đang ngồi trên ghế điều chỉnh máy quay.

Santa đẹp trai quá, so với ảnh chụp còn đẹp hơn, dựa vào ngoại hình hắn cũng có thể kiếm cơm, chứ chưa cần phải nói đến tài năng.

Santa ngẩng đầu, đứng lên, ánh mắt nóng rực nhìn Lưu Vũ.

Quả nhiên, quần áo hắn chọn rất vừa vặn với cậu, tua rua màu xanh lơ ở eo khiến vòng eo như ẩn như hiện của Lưu Vũ càng thêm thon thả.

Cái eo kia ôm vào hẳn rất vừa tay. Hắn thực sự muốn kiểm chứng nó ngay bây giờ. Còn có môi châu mềm mượt, thật muốn sờ thử...

Lưu Vũ cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn với Uno Santa, như thể hắn sắp ăn thịt cậu.

"Uno-sensei, ngài sao vậy?"

Tay của Santa vịn lên hông của Lưu Vũ.

"A?"

Lưu Vũ hiển nhiên bị hành động của Santa Uno làm cho hoảng sợ, đồng tử đột nhiên mở to.

Nhiệt độ của lòng bàn tay của hắn dị thường rõ ràng qua một lớp vải mỏng.

Santa vẻ mặt vô tội, dùng đầu ngón hơi hơi ma sát vòng eo của Lưu Vũ, sau đó rút tay ra khỏi eo cậu.

Có vẻ như con mồi của hắn nhạy cảm hơn hắn tưởng tượng.

Santa cười xin lỗi, như không có chuyện gì xảy ra, nhìn chằm chằm vào eo cậu, không hề lảng tránh câu hỏi. "Dây tua rua của cậu bị lỏng."

Lưu Vũ cúi đầu nhìn eo mình, tua rua hoàn toàn không có bị lỏng, lúc này cậu mới nhận ra mình đã bị lừa.

Đây tính là gì? Trêu chọc sao? Cậu không hiểu, cậu không hiểu, cậu thực sự không hiểu.

Santa mừng thầm khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lưu Vũ, hắn đã tiến gần hơn một bước tới mục tiêu của mình.

Khẽ ho một tiếng, hắn quay đầu về phía bối cảnh quay phim ở một bên, ra hiệu Lưu Vũ đi về phía đó.

Lưu Vũ hơi đỏ mặt khi bị Santa trêu chọc, nhưng cậu không thể và không dám nói gì. Rốt cuộc, chọc giận Santa sẽ không có hậu quả tốt.

Danh tiếng của gia tộc Uno cũng nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh, một câu nói ngẫu nhiên cũng có thể khiến Lưu Vũ không thể đứng trong vòng vây. Lưu Vũ đã tạo ra những tư thế tương ứng theo yêu cầu của Santa. Một vài tư thế đầu tiên được Lưu Vũ chấp nhận, chúng chẳng qua là một vài tư thế thông thường để chụp ảnh.

"Lưu Vũ lão sư, phiền cậu tay nâng một chút."

Lưu Vũ có chút do dự, chất liệu quần áo rất trong suốt, vừa rồi động tác đều là đứng lên, nhìn kỹ vẫn có thể lờ mờ thấy hai điểm phấn hồng trên người thiếu niên.

Cậu gần như có thể tưởng tượng được sau khi bức ảnh được công bố, bức ảnh của cậu có thể được phóng to lên với một ý đồ xấu nào đó, thậm chí quyền riêng tư của cậu cũng bị vạch trần một cách không thương tiếc, nghĩ thôi cậu đã sợ hãi bất giác nhắm mắt lại.

"Lưu Vũ lão sư, mở mắt ra."

Cậu không dám phản kháng, từ từ mở đôi mắt ướt như nai tơ đang ngấn lệ.

"Thật muốn nuốt em vào trong bụng, tiểu miêu câu dẫn." Santa nghĩ, cổ hỏa nóng rực trong lòng không thể hiểu được dâng lên.

Ngồi trên ghế, Lưu Vũ nâng cánh tay phải lên, ngón tay phải hơi cong lên, dùng kinh nghiệm nhiều năm của mình bỏ đi tất cả những thứ không nên nghĩ tới, ánh mắt dần dần chuyển từ thẹn thùng thành lạnh lùng.

"Lưu Vũ lão sư, chân lại mở ra một chút, lại mở ra. Đúng rồi, tốt lắm."

Nhưng mà, phía sau cậu cũng khổ sở lắm rồi, vành tai đỏ như cắt máu không dám nhìn thẳng Santa, Lưu Vũ chỉ nhìn chằm chằm vào camera.

Ánh mắt Santa rơi xuống, hai quả anh đào nhỏ trên ngực Lưu Vũ mờ mịt lộ ra trước mặt hắn, tư thế hiện tại của cậu tác động rất lớn đến não và thần kinh của hắn.

Santa tiến lên chụp cận cảnh, trên màn hình hiện ra khuôn mặt thanh tú của Lưu Vũ, đôi môi đầy đặn run rẩy trong không khí, giống như đang khát nước, hoa hồng rung rinh trong gió khiến miệng Santa khô khốc.

"Lưu Vũ lão sư, cậu hít một hơi được không?"

"Hả?"

"Là sao?"

Uno Santa từng bước đi về phía Lưu Vũ, dùng ngón tay thô ráp vuốt ve môi châu mềm mại mà hắn thương nhớ ngày đêm, cúi xuống.

"Hãy hít thở một hơi ở đây, được không?"

Santa bắt gặp ánh mắt nhìn kinh ngạc của Lưu Vũ, cười xấu xa, lại duỗi tay hướng eo cậu, nhẹ nhàng từng chút một cọ xát, nhìn Lưu Vũ muốn cự tuyệt mà mê đắm.

Lưu Vũ không biết phải làm sao, ngón tay ấm áp của Santa lúc này là nguồn nhiệt duy nhất, cậu thật sự không muốn hắn buông ra.

"Đúng, chính là như vậy."

Santa buông Lưu Vũ ra, tiến về phía máy ảnh nhanh chóng chụp lại cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt.

"Được chưa?"

"Ừm... Lưu Vũ lão sư một động tác cuối, xin lỗi cậu...", Santa giọng điệu bình tĩnh nói, Lưu Vũ nghe vậy có chút tức giận, chỉ xin lỗi thôi sao?

"Lưu Vũ lão sư vất vả rồi, cậu thay quần áo đi."

"Vất vả rồi, Santa lão sư." Lưu Vũ điều chỉnh tâm lý, cố gắng không thể hiện sự bất mãn của mình.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lưu Vũ, hình ảnh vừa rồi dường như cứ lởn vởn trong tâm trí Santa. Hắn đã chụp ảnh cho vô số người, nhưng Lưu Vũ là người đầu tiên khiến hắn không thể kiểm soát được.

Lưu Vũ hắt hơi ngay khi vừa bước ra khỏi studio, thực sự rất lạnh.

Các nhân viên cũng thích cậu nhóc lễ phép này, biết Lưu Vũ sợ lạnh nên đã chuẩn bị trước nước ấm.

Lưu Vũ uống vài ngụm nước ấm rồi từ từ khỏe lại.

Nhân viên lấy bộ quần áo thứ hai cũng xuyên thấu không kém. Khi thay quần áo, Lưu Vũ dần hiểu tại sao Uno Santa lại làm điều này.

Phòng thay đồ.

Lưu Vũ một bên oán giận một bên thay quần áo, cổ chữ V, cái quái gì vậy, thiết kế này thực sự do con người làm ra sao?

Cậu bị ôm chặt từ phía sau. Còn bàn tay của người ôm lấy cậu cọ xát lên hông, luồn vào trong quần áo của Lưu Vũ, cực có sắc tình mà véo da thịt mềm mại quanh eo cậu.

"Ai? Thả ra, ngài làm gì vậy?"

Người đàn ông không có đáp lại, cũng không lo lắng bởi lời nói của Lưu Vũ, ngược lại càng cường hãn buộc Lưu Vũ nhìn hắn.

Trong một khoảnh khắc, Lưu Vũ kinh hãi nhìn Santa. Từng giọt nước mắt rơi trên má Lưu Vũ, quanh mắt cũng đỏ bừng. Ngày thường người trước mắt là sao trời, giờ chỉ còn là nỗi sợ hãi.

Tình cảm của cậu dành cho Santa nhiều hơn sự ngưỡng mộ cũng không phải là ý tứ này. Tình cảnh hiện tại khiến cậu thực sự suy sụp.

Santa cúi xuống cắn vành tai đỏ bừng của cậu, "Em đã sẵn sàng chưa, mèo con của tôi?"

"Ngài Uno, không thể làm ... ưm ~"

Tay trái xuyên vào quần áo của Lưu Vũ nhéo một hạt anh đào đỏ, nhào nặn nó một cách không thương tiếc. Lưu Vũ dùng sức quay đầu muốn tránh khỏi vòng tay của Santa.

"Đau quá, làm ơn đừng làm thế này, anh trai tôi vẫn đang đợi tôi ở bên ngoài, Santa... ưm."

Anh trai có thể quan trọng hơn hắn không? Tất nhiên là không rồi. Santa vốn đã chìm trong ghen tuông càng trở nên hung dữ, chỉ muốn chiếm hữu Lưu Vũ hoàn toàn.

Áo trên người bị xé thành nhiều mảnh, đầu ngón tay thô ráp gãi gãi đầu vú kéo ngược lên trên, nhìn Lưu Vũ bằng ánh mắt vô tội. Lưu Vũ cắn môi đau đớn, cậu không nghĩ sẽ bị đối đãi như vậy, cậu chịu đựng để không phát ra tiếng kêu khó tả.

Santa nhìn thấu tâm tư cậu, rút ​​tay ra, ép chặt toàn bộ thân thể Lưu Vũ vào một góc, Santa cắn lên môi châu của Lưu Vũ, nhìn vẻ mặt đáng thương sắp khóc của cậu, mơ hồ hỏi: "Không thể như vậy? Nhớ kỹ, một con mèo con không vâng lời sẽ bị trừng phạt."

Hành động của Santa vừa độc đoán vừa tàn bạo. Hắn đưa tay sờ mông Lưu Vũ, mở ra cậu nhỏ.

Qua lớp vải mỏng, không thể che giấu những phản ứng sinh lý giữa nhau.

Lưu Vũ nói không nên lời, hai chân tê bị sờ đến dại nhũn ra, chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cậu, chết chìm trong sự ôn nhu mà Santa đã ban tặng cho cậu.

Santa kéo chiếc thắt lưng màu trắng của Lưu Vũ ra, dùng tay còn lại nắm lấy hai tay cậu nhanh chóng buộc lại. Đem hai tay của cậu cử cố định trên tường, gắt gao ấn chặt.

Cúi người ngậm lấy môi cậu, động tác cũng không thô lỗ như trước, mềm nhẹ dùng đầu lưỡi liếm liếm bờ môi của cậu, đem bờ môi toàn bộ nhuận ướt. Thấy Lưu Vũ không chống cự, Santa tiến hành động tác tiếp theo. Móc lấy lưỡi Lưu Vũ cùng hắn giao triền, đầu lưỡi liếm láp.

Lưu Vũ chưa từng có kinh nghiệm yêu đương mãnh liệt như vậy, ngay từ lần thử đầu tiên đã bị hôn đến phóng dục, chóp mũi của Lưu Vũ đỏ bừng, muốn tìm một khoảng trống để thở. Chỉ biết dưới thân trướng đến khó chịu đựng, càng muốn được vuốt ve.

Đôi môi quấn quýt hồi lâu mới tách ra, Lưu Vũ giãy giụa lộ ra cả đầu vai trắng nõn mượt mà. Cậu trượt chân ngồi trên mặt đất, Santa liền đè trên người Lưu Vũ.

"Hương vị không tồi, thật ngọt, những đứa trẻ ngoan ngoãn sẽ được thưởng." Santa cười xé toạc áo của Lưu Vũ, hai điểm phấn hồng thẹn thùng bại lộ trong không khí, dùng miệng che mất đi một cái. Hắn không ngừng dùng hàm răng ma sát, ý xấu dùng đầu lưỡi thổi mạnh đầu vú cậu.

"A~"

Cảnh giác trong lòng Lưu Vũ dần dần giảm xuống, cùng sự đề phòng trước đấy hoàn toàn không giống nhau.

"Bảo bối nhi kêu cũng thật dễ nghe, thoải mái sao?"

Ngón tay của Santa không ngừng xoay tròn khắp quầng vú, cảm giác hưng phấn truyền đến đại não, kích thích thần kinh của Lưu Vũ.

"Ư, ở bên ... bên kia..."

Santa không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn lên miệng Lưu Vũ mới hiểu được ý tứ của cậu, liền dùng tay nhào nặn bên còn lại để thỏa mãn người kia.

Hắn cởi quần của Lưu Vũ ra, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lưu Vũ, tiến vào nơi kín đáo chứa đựng dục vọng tinh tế của cậu, dục vọng màu hồng bị Santa di chuyển lên xuống, khiến cậu khóc ra một chút nước mắt.

"A ~ nhanh lên."

Santa dừng tay, ngón tay cái gãi vào lỗ nhỏ trên bao quy đầu, không có động tĩnh gì khác. Hắn cười nói: "Gọi ca ca."

Hắn chậm rãi mài, không chịu cho cậu thời gian chuẩn bị, Lưu Vũ đỏ mặt, cuối cùng dục vọng chiến thắng tôn nghiêm.

"Ca ca, cầu ngài ~ mau ... ưm", thốt lên những lời đáng xấu hổ.

Santa điều chỉnh tiết tấu vuốt ve. Lưu Vũ tuổi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên của cậu nên không thể chịu được sự tra tấn của Santa. Giữa môi tràn ra từng tiếng thở hổn hển, có chút không chịu nổi. Ngón tay toàn bộ cuộn lại, nắm chặt thành quyền.

"Ah ~ hmm.", dòng bạch trọc bắn lên tay cùng bụng Santa.

Không khí nồng nặc hương vị dính nhớp, Lưu Vũ thở phì phò, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Santa dùng quần áo lau tay, ngậm lấy đôi môi quyến rũ của đối phương.

Hắn mở ra đôi chân mịn màng bóng loáng của Lưu Vũ ra, một tay ấn nhẹ lên huyệt đạo dưới thân cậu, vừa mới đưa một ngón tay vào, nó đã được bao bọc chặt chẽ trong sự ấm áp. Cảm giác dị vật xâm nhập khiến Lưu Vũ khó chịu, cậu khẽ hừ ử vài tiếng như một đứa trẻ hư đang làm nũng.

Hắn nhận thấy bên trong dần trở nên mềm ẩm, mị thịt quyến rũ mút lấy ngón tay của hắn, chỉ cần Santa rút ra một chút, sẽ lại bị hậu huyệt của Lưu Vũ hút vào.

Santa thêm ngón tay thứ hai kiên nhẫn mở rộng cho Lưu Vũ, dù sao cũng là lần đầu tiên nên vẫn cần phải thực hiện màn dạo đầu. Khi ngón thứ ba gần tiến vào, Santa nhanh chóng cởi bỏ quần áo, vội vàng áp sát về phía Lưu Vũ.

Lưu Vũ đỏ mặt ngay lập tức khi nhìn vào thô vật to dài của Santa. Ugh, nó lớn. Nó lớn gần gấp đôi cậu, làm sao mà vào được.

"Không cần, cầu xin ngài! Không được."

"Thử một lần, liền biết có thể hay không."

"Ư... không cần thử."

Santa không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt cực kỳ hung hăng nhìn cậu, như là đang than thở. Hắn cởi trói cho Lưu Vũ, mặc kệ cậu can ngăn, hắn buộc thắt lưng màu trắng quanh Tiểu Vũ nhi đang run rẩy.

Những giọt nước trắng đục nhỏ giọt trên thắt lưng, làm vấy bẩn mảnh vải thanh khiết ấy.

"Không cho phép! Đây là trừng phạt."

Nhìn Lưu Vũ không kìm được khóc, Santa hôn lên nước mắt mặn chát của cậu, hôn lên cả môi cậu, lớn tiếng mút đôi môi châu, cố gắng làm cho Lưu Vũ thả lỏng.

"Ngài ...khi dễ tôi ... không được, thật sự sẽ hư. A!"

Santa nâng eo, đem chính mình đưa vào bên trong, nhưng mà đột nhiên đâm vào làm hai người đều không dễ chịu, thật sự là rất chặt.

Lưu Vũ hai mắt rưng rưng, ​​đôi môi sưng đỏ trông thật đáng thương. Cậu chỉ có thể bất lực ôm lưng Santa, dùng ngón tay véo vào đó.

"Ngoan, thả lỏng được không, nghe lời, bảo bối thả lỏng.", Santa cũng không tự chủ được, hôn lên cổ Lưu Vũ, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cậu.

"Đau!"

Santa khẽ cử động, cự liệt đau đớn tựa hồ đem hắn sống sờ sờ băm thành hai mảnh. Hắn vuốt làn da mịn màng của Lưu Vũ, đợi cậu thích ứng, dần dần Lưu Vũ cảm thấy tê dại, thậm chí còn khao khát nhiều hơn nữa. Một cảm giác trống rỗng dâng lên từ sâu thẳm, kèm theo cảm giác ngứa ngáy khiến cậu rất khó chịu.

Lưu vũ vặn vẹo eo lấy tìm kiếm khoái cảm, Santa dừng lại, thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt, làn da trắng mịn làm hắn chói mắt. Hắn nhất thời siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Lưu Vũ, để lại nụ hôn dày đặc ở địa phương hơi nhô lên.

"Cầu ngài ~ ca ca, cởi ra ...", Lưu Vũ đáng thương sờ sờ tiểu Vũ nhi cũng đáng thương như chính mình, không ngừng phun ra chất lỏng dính trong suốt. Cậu đã cố gắng mở trói bằng tay để đạt được khoái cảm, nhưng sau nhiều lần bị Santa hạ gục, cậu đành hướng hắn cầu xin sự giúp đỡ.

Giọng nói ngọt ngào khiến Santa ở đâu đó trướng lên vài vòng, hắn suýt chút nữa bị Lưu Vũ kêu ca ca đến bắn, đẩy vào chỗ sâu nhất trong cậu, "Bảo bối nhi, sao bé nấm của em lại ngẩng đầu dậy rồi?"

"Kh...không biết."

Santa đưa tay vuốt ve nó, động tác phía sau cũng không dừng lại, Lưu Vũ nhắm mắt, hưởng thụ khoái cảm quái dị trước sau giáp kích. Cảm nhận được Lưu Vũ sắp lên đỉnh, Santa từ từ cởi bỏ chiếc thắt lưng màu trắng, mặt khác đột nhiên thẳng lưng đâm tới điểm mẫn cảm đã nhiều lần đỉnh lộng.

Cảm giác cực khoái do ma sát gây ra khiến cho tiểu hậu huyệt không tự chủ được mà co rút lại, quy đầu cũng bắn ra, tinh dịch nở rộ trên bụng Lưu Vũ và Santa.

"Bảo bối, đến lượt tôi."

Lưu Vũ thuận tay ôm lấy Santa, tìm đến môi hắn, cầu xin một nụ hôn như để lấy lòng. Santa di chuyển dữ dội, hắn lắc hai lần phóng thích vào bên trong.

.

Cùng lúc đó.

Tô Kiệt: Lưu Vũ đâu, bảo bối của mình đâu rồi? ╰ (⇀‸↼) ╯

Tô Kiệt gãi gãi đầu, nhìn phòng thay đồ, không biết Lưu Vũ có ở trong đó không, bước vào chỉ nghe thấy vài âm thanh kỳ quái không thích hợp với trẻ con, toàn thân tê dại.

Cái quái gì vậy, đưa em trai đi chụp ảnh, nó thế nào trực tiếp tìm được bạn trai!?

Hảo gia hỏa, củ cải trắng ta nuôi bị uốn cong rồi?

Uno Santa, ngươi được lắm!

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro