Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Santa lợi dụng lúc Lưu Vũ say rượu, nhanh nhẹn "trồng dâu" lên cổ cậu. Thời tiết gần đây rất nóng, nhưng Lưu Vũ phải quàng khăn lụa và thoa kem nền để che đi những vết hickey đỏ thẫm, cậu tức giận đến mức phạt Santa không được chạm vào mình trong một tuần, thậm chí còn chuyển về phòng của mình để ngủ.

Điều này thật khổ cho Santa. Lưu Vũ đã ngủ cùng hắn lâu như vậy, sau khi rời đi mỗi buổi tối đều không có tiểu mềm mụp để ôm, hắn căn bản không ngủ được, điều này dẫn tới những lúc luyện tập hắn đều mất tập trung, còn suýt ngã.

Nhìn bạn trai nhà mình bộ dạng mất hồn mất vía, Lưu vũ đúng là có chút đau lòng, nhưng nếu không dạy cho hắn một bài học thì sau này hắn sẽ tái phạm, cậu thế nhưng không muốn toàn bộ mùa hè đều phải che khuất cổ đâu.

Ngay khi Santa đang phiền não vì bị bạn trai nhỏ trừng phạt, cơ hội của hắn đã đến.

Bạn của Lưu Vũ khai trương một quán bar, nhờ cậu dẫn theo một số người đến cổ vũ. Lưu Vũ đương nhiên mời những thành viên trong nhóm cùng đi. Tất nhiên, Santa cũng nằm trong số những người được mời, nhưng là Lưu Vũ nhờ Riki báo cho hắn biết.

Santa rất khổ sở, Lưu Vũ giống như đã tha thứ cho hắn, lại như không có hoàn toàn tha thứ.

Sau khi bọn họ đi tới quán bar, Lưu Vũ cũng không có ngồi ở bên cạnh hắn như mọi khi, mà là ngồi ở một góc khác trò chuyện cười nói cùng bạn bè. Santa bất lực, đành phải mượn rượu giải sầu.

Bên kia, nhìn như Lưu Vũ có vẻ đang tán gẫu với bạn bè, nhưng thật ra cậu luôn theo dõi động tĩnh của Santa, thấy hắn đa sầu đa cảm uống rượu, uống được một lúc liền gục trên bàn, bả vai còn giật giật. Lưu Vũ cảm thấy Santa hẳn là đã uống say, thậm chí khả năng còn đang khóc.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Santa, quán bar có chút ồn ào, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng Santa đang nức nở.

"Oa, Lưu Vũ sinh khí không để ý tới anh."

Đối mặt với người bạn trai đang say rượu khóc lóc, Lưu Vũ làm sao có thể nhẫn tâm giả vờ tức giận, cậu nhẹ giọng an ủi bên tai Santa.

"Được rồi, em không tức giận, anh đừng khóc nữa."

"Thật sao?", Santa ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt vẫn còn mông lung đẫm lệ. "Wuwuwu, anh không tin. Hôm nay em nói như vậy, ngày mai em lại không để ý tới anh thì phải sao bây giờ."

Tiếng khóc của Santa ngày càng lớn, Lưu Vũ cảm thấy rằng họ không thể ở trong hàng ghế bành được nữa, phải đưa Santa vào một hàng ghế lô riêng tư. Tuy rằng bạn của cậu nói quán bar này bảo mật tốt, nhưng vẫn có rất nhiều người, nếu như bị chụp ảnh, ngày mai hot search sẽ thành "INTO1 bất hòa, Lưu Vũ ở trong quán bar trêu chọc Santa phát khóc!"

Lưu Vũ đưa Santa đi hỏi xem hàng ghế lô ở đâu, sau khi bằng hữu nói xong còn không quên trêu chọc một câu.

"Haizz, trời muốn mưa, con trai muốn gả đi, bát nước đổ đi cũng không vớt lại được".

Lưu Vũ nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, dựa theo nguyên tắc càng ít người biết càng tốt, cậu chưa từng nói với người bạn này rằng Santa là bạn trai của mình, thế nào mà đã bị đã nhìn ra rồi.

Ý thức được Lưu Vũ kinh ngạc, bạn cậu nói tiếp: "Lúc nãy khi nói chuyện với tôi, ánh mắt của cậu toàn hướng về người này, liếc mắt đến muốn lác luôn rồi, nếu còn không nhìn ra liền có quỷ."

Lưu Vũ nghe xong một trận ngượng ngùng, giấu đầu lòi đuôi một vài câu, sau đó đỡ Santa vào gian riêng.

Trọng lượng toàn thân của hắn đè lên người Lưu Vũ, cậu gian nan mà đỡ Santa, không rảnh bận tâm những thứ khác, tự nhiên cũng không thấy khóe môi Santa nhếch lên.

"Hừ, nặng muốn chết.", Lưu Vũ đỡ Santa ngồi vào sô pha trong phòng riêng, dựa vào bành ghế nghỉ ngơi, còn chưa kịp hoàn hồn, môi Santa liền kề lên.

Môi và lưỡi hắn nồng nặc mùi rượu, không biết có phải vì say hay không, nụ hôn vốn dĩ luôn dịu dàng trở nên kiêu ngạo ngang ngược, hơi rượu theo hơi thở thấm vào môi răng Lưu Vũ, đầu lưỡi càn quét khoang miệng cậu.

Santa không chỉ hôn mà tay cũng không an phận mò vào trong áo của Lưu Vũ, vuốt ve tấm lưng mẫn cảm của cậu.

Trong vô thức, Santa toàn thân đều ở trên người Lưu Vũ, cậu muốn đẩy hắn ra, nhưng một chút sức lực đều không dùng được. Bàn tay cậu đặt trên ngực Santa chẳng những không có một chút tác dụng nào, ngược lại còn khiến cho Santa công kích càng thêm dữ dội.

Một lúc lâu sau Santa mới kết thúc nụ hôn triền miên, Lưu Vũ bị nụ hôn sâu chặn lại một lúc lâu, hai má trắng nõn lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, tóc hỗn độn nằm ở dưới thân thể Santa thở hổn hển.

Santa hôn lên vành tai nóng rực của Lưu Vũ, sau đó đi xuống, muốn hôn lên cổ cậu, nhưng lại bị đối phương giơ tay ngăn cản, Santa nhướng mi, đôi mắt đáng thương vừa mới khóc nhìn Lưu Vũ giống như một chú cún con.

"Đừng để lại dấu vết.", giọng Lưu Vũ mang theo vài phần bất đắc dĩ, giống như đang đối xử với một đứa trẻ không hiểu chuyện, "Bây giờ là mùa hè, anh để lại dấu vết em khó có thể che lại."

"Ồ, được."

"Uống say nhưng nghe lời... A...", Lưu Vũ đã nghĩ rằng Santa nghe lời, trong một giây tiếp theo, ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẫn tâm nhéo đầu vú của cậu.

Cậu nhận ra mình bị lừa, người đàn ông trước mặt vùi đầu vào cần cổ Lưu Vũ, cậu không thấy được biểu cảm của hắn, nhưng cậu chắc chắn 100% rằng Santa đang cười trộm, làn da cổ của cậu có thể cảm nhận được khóe miệng của tên hỗn đản này đang nhếch lên. Hắn không say chút nào! Giỏi, thật tiếc khi hắn không làm diễn viễn.

"Uno Santa, anh được lắm.", Lưu Vũ tức giận nói, cùng với thái độ dịu dàng vừa rồi khác nhau một trời một vực.

Lúc này con ma men rốt cuộc không giả bộ say nữa, giọng điệu bình thản, nhưng lại đầy vẻ bất bình, "Anh rất nhớ em, em không để ý tới anh, anh không còn cách nào khác.", sau đó hắn lại vùi vào cổ Lưu Vũ hung hăng hít một ngụm.

Là mùi thơm quen thuộc.

"Cho nên anh giả say?", Lưu Vũ vừa tức giận vừa buồn cười khi nhìn thấy hành vi ngốc nghếch của Santa, "Không sợ em càng thêm tức giận sao?"

"Vậy em còn tức giận sao?", Santa biết Lưu Vũ hiện tại chỉ là mạnh miệng, cho nên cậu nhất định sẽ không tức giận.

"Đương nhiên là tức giận, anh tránh ra.", nói rồi cậu đẩy Santa ra.

Santa làm sao có thể buông tha cho cậu, dùng cơ thể của mình làm lồng nhốt Lưu Vũ, chặn hết đường ra, không cho cậu chạy thoát. Hắn một bên dùng chóp mũi cọ sườn mặt cậu, một bên dùng ngữ khí khàn đặc nói:

"Này ~ đừng tức giận, bảo bối."

Lưu Vũ không nhịn được cười, sờ mặt Santa nói: "Anh thật xảo quyệt."

Santa cười khúc khích, sau đó di chuyển xuống, ngậm lấy núm vú nhạy cảm của Lưu Vũ. Hắn dùng răng cắn nhẹ một cái, lại dùng đầu lưỡi mềm mại mút vào, cơ hồ muốn đem hồn của cậu hút mất.

Tay Santa cũng không nhàn rỗi, kéo quần của Lưu Vũ ra, thậm chí còn lấy từ trong túi ra một lọ dầu bôi trơn cùng một chiếc bao cao su.

"... Uno Santa, anh thật sự tính kế đã lâu.", Lưu Vũ bắt đầu hối hận, đáng ra cậu không nên tha thứ cho tên này.

"Hả? Cái gì? Tiểu Vũ, anh không hiểu lắm", khả năng giả ngu của Santa cũng thuộc hàng đỉnh cao, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lưu Vũ, dùng tay cậu đeo bao cao su cho mình.

Lưu Vũ muốn rút tay ra, nhưng Santa càng giữ chặt hơn, "Ngoan, bảo bối, không có bao cao su thì không dễ dàng dọn dẹp sạch sẽ đâu."

Santa không cho Lưu Vũ cơ hội phản bác, ngón tay cái bấm vào lỗ chuông mẫn cảm của Lưu Vũ, khiến cậu không khỏi rên rỉ rùng mình một cái. Thanh âm giống như một liều thuốc kích dục đối với Santa, cơ thể hắn vốn đã bị rượu làm nóng nay lại càng trở nên hưng phấn hơn.

Hắn bóp chất bôi trơn, ngón tay khéo léo từ từ xâm nhập vào lỗ hậu của Lưu Vũ. Santa ngựa quen đường cũ dễ dàng tìm ra điểm mẫn cảm sâu bên trong, nhẹ nhàng cọ xát.

"Hứcc...", Lưu Vũ thoải mái rên rỉ, giọng mềm mại như một con mèo nhỏ.

Santa biểu tình giảo hoạt, đứng dậy cởi quần dài, dùng bàn tay to nắm lấy đùi Lưu Vũ khoác lên vai mình. Dương vật sưng to đặt trước huyệt khẩu của cậu, lại chậm chạp bất động

Lỗ hậu trống rỗng của Lưu Vũ rất muốn được lấp đầy, nhưng cậu không muốn đầu hàng trước, vì thế mạnh miệng nói:

"Làm sao vậy? Uống say liền không được sao?"

Một giây tiếp theo hậu huyệt của cậu bị xỏ xuyên qua, một khắc kia thỏa mãn đến khó tả, Lưu Vũ không tự chủ được, hai chân quấn lấy tấm lưng săn chắc của người kia.

Santa nghiêng người lần thứ hai hôn môi Lưu Vũ, rất có tính xâm lược ở khoang miệng cậu càn quét qua lại. Lưu Vũ toàn thân run lên, miệng bị lấp kín thở không nổi.

"Tiểu Vũ, nhớ anh không?", Santa hung tợn mà đỉnh, lần nào cũng đâm vào nơi trí mạng nhất.

"Không...ách a... không nhớ.", Lưu Vũ bị thao đến hỗn loạn đầu óc, xấu hổ lấy mu bàn tay che mặt, nhưng miệng vẫn rất ngoan cố. Giây tiếp theo, Tiểu Vũ nhi ở phía trước bị bỏ lại trong vắng vẻ bị Santa bắt lấy, nhanh chóng loát động.

"Ứ - Santa, mau một chút! Ư... á ...", khoái cảm từ trước sau dồn dập khiến Lưu Vũ rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu khẩn trương mà cầu hoan.

Nhưng Santa vào lúc này lại dừng động tác, khóe môi nhếch lên: "A, Tiểu Vũ thậm chí còn không nhớ anh, aiya, tốt hơn hết là anh nên đi ra ngoài.", nói rồi, hắn đứng dậy kéo dương vật của mình ra khỏi huyệt mật ẩm ướt. Lưu Vũ vội vàng quấn cổ Santa không cho hắn rời đi.

"Không, nhớ, nhớ anh mà.", Lưu Vũ ghé vào tai Santa, tràn ngập nịnh nọt mà nói, "Rất nhớ bộ dáng lúc anh làm em."

Lưu Vũ câu nhân như vậy khiến Santa gần như phát điên, hắn cúi người hôn Lưu Vũ, nửa người dưới động một cách thô bạo, không hề thương hại mà chinh phục cùng thảo phạt.

Cơ thể Lưu Vũ rất mềm mại, vậy mà lại đem hắn kẹp chặt đến nỗi sức nhẫn nại mà hắn luôn tự hào vào giờ phút này đều hóa hư ảo.

Santa càng thêm hưng phấn mà cảm thụ khoái cảm tột đỉnh mà cơ thể này mang lại, hắn đem nửa người của Lưu Vũ nâng lên cao hơn, dùng cự vật khổng lồ lấp đầy lối nhỏ bỏng rực.

Hắn không ngừng cọ tới cọ lui vào điểm mẫn cảm trong cơ thể Lưu Vũ, khiến cả người cậu nhũn ra dưới sự công kích như vậy, khoái cảm chết người lan từ ruột gan đến toàn thân, Lưu Vũ tâm trí xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi, bên tai ầm ầm vang, hậu huyệt căng thẳng thắt lại, không kịp phòng ngừa bị thao bắn.

Cao trào làm lỗ sau của Lưu Vũ co rút lại, thân dưới của Santa bị quấn chặt, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, động tác trên eo càng lúc càng nhanh, khiến Lưu Vũ như thuyền trong bão táp, chỉ có thể bị đụ lên xuống, không hề có sức để chống trả.

Santa rốt cục đạt tới cực điểm, nóng rực phun ra chất lỏng, hắn cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy Lưu Vũ đang run nhè nhẹ, không có rút tư vật ra khỏi thân thể đối phương, mà lại vùi vào trong cần cổ của cậu, hơi thở nóng bỏng rơi trên da thịt Lưu Vũ.

"Tiểu Vũ, lần này anh không có lưu lại dấu vết.", thanh âm của hắn rầu rĩ mang theo sự mất mát vô tận.

Lưu Vũ hiểu rõ, mối quan hệ của bọn họ không thể công khai với thiên hạ, cũng không thể ở trên người đối phương lưu lại một tia ấn ký, điều này khiến Santa rất bất an.

Cậu vỗ lưng Santa một cái, chậm rãi nói từng câu từng chữ, "Em vẫn sẽ luôn ở đây, và sẽ mãi mãi yêu anh."

Lưu Vũ tự hỏi tình yêu của họ sẽ tồn tại được bao lâu. 50 năm? 10 năm? 5 năm? Thậm chí có thể chỉ là 2 năm. Nhưng hiện tại cậu yêu Santa, tình yêu của cậu đủ để nói điều này.

Em mãi mãi yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro