C11: Côn đồ x Học bá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic: Côn đồ x Học bá

Author: 诺万诺斯NOK

Trans: Mango

Beta: Vô Danh

.

Santa là một tên côn đồ trong khu vực này. Dáng người cao gầy, khí phách anh tuấn, khi cười khóe miệng nhếch lên mang bộ dạng tay chơi khiến các tiểu cô nương ai nhìn thấy hắn cũng đều đỏ mặt.

Ngấm trong xương cốt Santa là sự lưu manh bẩm sinh, hắn có thể một chọi mười trong khi đánh nhau, đem toàn bộ đối phương đánh đến mức gãy xương phải nhập viện. Nhưng ngoài những lúc đánh nhau, ngày thường hắn liền biếng nhác, giống như một lão già thích dạo trong công viên phơi nắng.

Có lần Santa phóng xe motor ngang qua một trường học. Đây là một trường trung học trọng điểm nổi tiếng gần đó, học sinh trường này tốt nghiệp nếu không phải trường 985* thì cũng phải là trường 211*. Santa dừng xe motor và quan sát từ xa một lúc. Thực ra, hắn cũng rất khát khao được đến trường, nhưng vì lý do gia đình nên hắn đã quyết định thôi học, cuối cùng hắn trở thành một tên côn đồ.

* Chú giải: 985 đề cập đến việc lựa chọn 39 trường đại học được đề xuất vào tháng 5 năm 1998 để xây dựng các trường đại học hạng nhất với trình độ tiên tiến quốc tế; 211 đề cập đến 112 trường đại học được định hướng xây dựng các trường đại học đẳng cấp quốc tế trong thế kỷ 21.

Santa đang chuẩn bị rời đi thì vô tình nghe thấy tiếng động ở con hẻm bên cạnh. Hắn buông mũ bảo hiểm xuống bước vào xem xét, hóa ra có một vài học sinh côn đồ đang vây quanh một học sinh khác định trấn lột tiền.

Thông thường trong tình huống như vậy, học sinh bị bắt nạt chỉ cần đưa chút tiền tiêu vặt là bọn nhóc hư hỏng kia sẽ bỏ đi. Nhưng học sinh này lại đặc biệt ngoan cố, bị cả đám chặn đường vẫn nhất quyết không chịu đưa ra một xu nào.

Santa nghĩ hôm nay hắn có thể trừ gian hành thiện tu tâm tích đức đi. Hắn kêu một tiếng hỏi đám lưu manh đang làm gì đấy. Đám học sinh lưu manh quay đầu lại ngay lập tức trở nên biết điều. Xét cho cùng thì Santa cũng đã quá nổi tiếng về đánh nhau nên chúng không dám ngang ngạnh, chưa được mấy phút cả đám liền chạy như gà.

Cậu học sinh kia lớn lên trông thật ưa nhìn, da trắng như cục bông vậy. Santa nhìn huy hiệu của trường mà cậu ghim trên người, học sinh của trường trọng điểm vừa nãy.

Nhưng Santa cũng không định nói thêm một lời nào với cậu, hắn xoay người định rời đi. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới cậu học sinh lại đuổi theo, nhỏ giọng nói cảm ơn hắn.

Santa gật đầu cho có lệ.

Cậu học sinh lại nói: "Tôi tên là Lưu Vũ. Anh hôm nay đã giúp tôi, nếu anh cần tôi hỗ trợ điều gì đó trong tương lai, chỉ cần nói, tôi sẽ trả anh một ân huệ."

Santa nhìn chằm chằm vào cậu học sinh da trắng non mịn kia, trong lòng cảm thấy có chút thích thú. Nghĩ học sinh bây giờ đều làm sao vậy, không nhận ra hắn là một tên côn đồ khốn nạn sao? Lá gan cũng to thật.

Santa đột nhiên muốn giở trò lưu manh với Lưu Vũ, vì vậy liền vươn tay đẩy nhẹ, đẩy Lưu Vũ áp dựa vào tường, ghé vào lỗ tai cậu nói, muốn báo đáp tôi thì giờ cởi quần áo ra, cậu muốn thử làm không?

Hắn cho rằng Lưu Vũ chắc chắn bị mình dọa. Bất quá, Lưu Vũ thế mà lại đỏ mặt nói có thể hay không đổi sang nơi khác, cậu ở chỗ này cởi quần áo có chút xấu hổ a.

..., cái quái gì thế?

Santa cạn lời, quay người rời khỏi con hẻm rồi phóng xe đi.

Nhiều ngày trôi qua, Santa không thể ngừng nghĩ về cậu học sinh đỏ mặt đó. Vì thế hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn đã đến nơi hắn đã gặp cậu học sinh kia lần đầu tiên. Hắn ngồi trên xe máy từ xa nhìn cổng trường, trong lòng vừa mong chờ vừa hồi hộp.

Nhưng nhìn hồi lâu không thấy cậu học sinh xuất hiện, hắn tự giễu mà cười cười, lại không tránh được có chút thất vọng, trong lòng thở dài một hơi.

Không nghĩ tới cậu học sinh đột ngột xuất hiện, chạy đến chỗ Santa hỏi, anh đợi tôi phải không?

Santa mở miệng nói chỉ là đi ngang qua, đánh chết hắn cũng không thừa nhận là mình đang đợi Lưu Vũ.

Lưu Vũ cúi đầu : "Hmm~". Âm cuối kéo rất dài, nghe có vẻ không vui.

Santa không nhịn được hỏi cậu có chuyện gì sao. Lưu Vũ thành thật trả lời kỳ thi hàng tháng lần này cậu làm không tốt nên đã bị trượt.

Santa không nghĩ ra được gì để an ủi Lưu Vũ, bèn lấy mũ bảo hiểm từ trong cốp xe ra đưa cho cậu, hất cằm hỏi cậu có muốn đi lượn một vòng không.

Hắn chở Lưu Vũ đi thật lâu. Dọc theo đường đi, Lưu Vũ đặc biệt cao hứng hét lên một tiếng, cậu vòng tay ôm eo Santa đầu dựa vào bả vai hắn.

Những chỗ bị Lưu Vũ chạm qua khiến Santa đều cảm thấy rất nóng.

Cuối cùng Santa đưa Lưu Vũ đến một công viên, công viên này là nơi hắn thường đến. Không có lý do đặc biệt nào khiến hắn đưa cậu đến đây, hắn chỉ cảm thấy rằng Lưu Vũ đang phải chịu rất nhiều áp lực từ việc học, phong cảnh ở đây rất thích hợp để giải tỏa.

Hắn và Lưu Vũ đi dạo quanh hồ, cuối cùng hắn mới nghĩ ra một lời an ủi, thi trượt cũng không có gì to tát, không cần phải là người đứng đầu lớp thì mới có cơ hội.

Lưu Vũ nói, tôi là người đứng đầu lớp.

Santa ngạc nhiên hỏi, cậu không phải thi trượt sao?

Lưu Vũ nghiêng đầu quay lại, tôi thi trượt cũng vẫn người đứng đầu lớp nha.

... Chết tiệt, cái quái gì vậy?

Santa cảm thấy mình bị lừa.

Lúc này trời cũng sắp tối, hắn liền định tiễn Lưu Vũ về nhà.

Không ngờ cậu lại đỏ mặt giật giật góc áo của Santa, hỏi, anh không phải nói muốn cởi quần áo sao?

Santa khiếp sợ rồi.

... Học sinh bây giờ đầu óc chứa cái gì vậy?

Santa đem Lưu Vũ trở về, Lưu Vũ vẻ mặt biểu lộ không vui.

Cuối cùng sau một hồi năn nỉ ỉ ôi đem cậu về đến cửa nhà, Santa nhận ra rằng gia cảnh của Lưu Vũ không thể so sánh với hắn.

Santa sống trong căn hộ một phòng, trong khi Lưu Vũ sống trong một tiểu khu cao cấp.

Loại người sống trong gia cảnh này coi thường những tên côn đồ như hắn nhất. Để không bị cha mẹ của Lưu Vũ phát hiện, Santa đã quay đầu bỏ chạy ngay sau khi đưa Lưu Vũ về, ngay cả câu "tạm biệt" hắn cũng chưa kịp nói.

Sau khi trở về nhà, Santa bắt đầu hoài nghi về cuộc sống của hắn. Hắn trước kia luôn sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, sống ngày nào tính ngày đó, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, ngày qua ngày đều như vậy.

Nếu là học sinh, làm sao có thể sống tự do tự tại được.

Trong phòng nồng nặc mùi khói và bụi bặm, mùi nicotin bám đầy trên cơ thể Santa. Hắn liếc nhìn cái gạt tàn, mới về đến nhà đã hút hết nửa bao thuốc trong ba tiếng đồng hồ.

Santa vô lực thở dài. Kết quả của việc suy nghĩ nãy giờ là hắn quyết định sẽ không bao giờ gặp lại Lưu Vũ nữa.

Em ấy là một học sinh ngoan, vì vậy không cần thiết phải vướng vào một tên côn đồ như hắn.

Từ sau hôm đó Santa không bao giờ đến gần trường của Lưu Vũ. Hắn cố gắng giữ khoảng cách để kìm nén tình cảm tưởng chừng như không tồn tại ấy.

Hắn quay lại cuộc sống ban đầu của mình, còn gia nhập vào một băng nhóm khét tiếng. Mấy năm đều một đường thuận lợi xuôi gió leo lên, cuối cùng trở thành một đầu lĩnh ở lưỡng giới bạch và hắc đạo.

Tổ chức của hắn bề ngoài là một quỹ đầu tư tư nhân, cũng rất hay tổ chức các hoạt động từ thiện hàng năm, nhưng sau lưng lại có rất nhiều việc làm bẩn thỉu. Santa phải kiểm soát thế cân bằng của cả hai bên, áp lực rất lớn khiến con người cũng dần dần mà trở nên khôn khéo lão luyện.

Hôm nay Santa hoàn thành công việc của mình liền quyết định đi dạo trong công viên mà hắn đã lâu không đến. Trong cơn trầm ngâm, hắn lại mê man nghĩ đến cậu học sinh đỏ mặt nói muốn cởi quần áo.

Santa cười khổ một tiếng, nốt chu sa bạch nguyệt quang khắc vào đáy lòng năm ấy, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Mặt trời chiều ngả dần về phía Tây, chân trời nhuộm những tia nắng vàng cam thấm đẫm như mực, cảnh sắc mỹ miều như bức tranh được in trên một tấm bưu thiếp.

Hắn ngẩn người đứng đó, không nhận ra có người đang đứng bên cạnh mình trong vô thức.

"Đã lâu không gặp."

Santa bị thanh âm đột ngột dọa sợ tới mức trái tim muốn ngừng đập một chút. Hắn quay đầu lại, người con trai mà hắn thương nhớ ngày đêm thế mà lại đang đứng trước mặt hắn.

Thiếu niên mặc một chiếc áo len màu vàng cam, không còn là bộ đồng phục học sinh xanh trắng. Khí chất ngây ngô cũng đã phai nhạt, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện nét buồn.

"Đã lâu không gặp ..." Santa khóe miệng co giật, cong thành một đường vòng cung mềm mại. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, hắn không biết nên nói gì để xua đi sự ngượng ngùng lúc này. Cuối cùng Santa cất tiếng một cách chật vật: "Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây."

Santa cúi đầu định bỏ chạy, nhưng Lưu Vũ đã nắm lấy cánh tay hắn.

Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, hắn cảm thấy trong con ngươi của Lưu Vũ ẩn hiện một tia sáng nhỏ.

"Sao anh không đến gặp em nữa?"

"Anh..."

Trước câu hỏi của Lưu Vũ, Santa đột nhiên cứng họng.

Trong lúc im lặng, hốc mắt Lưu Vũ càng lúc càng phiếm hồng, nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.

Tại sao, tại sao em ấy lại khóc ...

Santa vội vàng lau nước mắt cho Lưu Vũ nhưng bên kia khóc càng lúc càng lớn, điều này dần thu hút sự chú ý của mọi người đang tản bộ xung quanh.

Santa đành phải kéo Lưu Vũ đến một gian đình hẻo lánh, cẩn thận dỗ dành an ủi cậu.

Lưu Vũ ngừng khóc, cậu đứt quãng thổn thức rằng vì mình không tìm được hắn nên bản thân không thể ngủ ngon mỗi ngày, cuối cùng thi trượt đại học rồi bị bố mẹ đưa ra nước ngoài du học.

Lưu Vũ đã có một khoảng thời gian tồi tệ ở nước ngoài, cậu dáng người mảnh khảnh, mấy tên người nước ngoài thấy thế liền bắt nạt cậu, cậu không tìm được ai để giúp mình, đành ủy khuất chịu đựng rất nhiều bất bình thẳng đến khi tốt nghiệp cậu mới trở về Trung Quốc gần đây.

Trái tim Santa đau đớn khi nghe được điều đó, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ươn ướt của Lưu Vũ, sinh ra ý niệm muốn bảo vệ cậu cả đời.

Lưu Vũ tựa trán vào ngực Santa, hai tay ôm eo hắn, nhẹ nhàng nói: "Anh có biết không... mỗi lần bị bắt nạt... em đều nghĩ đến anh. Thật sự mong anh có thể xuất hiện bên cạnh em... như lần đầu chúng ta gặp nhau... "

Santa không kìm được mà ôm Lưu Vũ vào lòng, đem sự hối hận và yêu thương trong lòng bày tỏ: "Vậy sau này anh sẽ không rời đi, anh sẽ bảo vệ em cả đời."

Lưu Vũ co rúm hai bả vai, ngẩng đầu lớn tiếng hỏi: "Thật sao? Anh sẽ không rời đi chứ?"

Santa nghiêm túc gật đầu.

Lưu Vũ nghiêng người, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi Santa lưu lại một vệt ướt át, đột nhiên cậu thay đổi vẻ mặt tươi cười: "Vậy chúng ta cởi quần áo được rồi phải không?"

Santa: "...?"

...A, sao mình lại cảm thấy bị tiểu hồ ly này lừa nhỉ?!

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro